Đổi Hồn

Chương 32



Liễu Chân Nhã bị Triển Quốc Quân đeo bám dai dẳng.

Liễu Chân Nhã đi học, ông ta đi theo; sau mỗi ngày tan học, Liễu Chân Nhã đưa hai con đến võ quán võ thuật Trung Quốc, ông ta cũng đi theo; Liễu Chân Nhã ở nhà xem phim ma, ông ta ở bên cạnh khoa tay múa chân chê diễn viên diễn không thật; Liễu Chân Nhã ăn cơm, ông ta lượn lờ trong không trung hít mùi cơm, còn nói thêm: “đã nhiều năm không không được ngửi qua mùi cơm, thật là thơm quá đi mà….”, ngoại trừ đi tắm và đi WC, thì Liễu Chân Nhã cứ đi đâu là ông ta sẽ đi theo đó. (Càfé: cái này người ta gọi là ma ám nè.)

“Mẹ, sao không ném ông ta vào Noãn Viên đi?” Noãn Noãn thấy mẹ mình bị đeo bám thật khổ sở nên mới đưa ra đề nghị đem Triển Quốc Quân vứt vào Noãn Viên.

“Nếu vậy không phải có lợi cho ông ta quá rồi sao?” Giang Thành lại không đồng ý cho Triển Quốc Quân vào Noãn Viên, Noãn Viên là chỗ là ai cũng có thể vào được sao chứ? “Noãn Viên linh khí nồng đậm, lại có mỹ nhân như dì Ngọc ở trong đó, ông ta là sắc quỷ, đi vào rồi thì chắc chắn sẽ không chịu ra đâu!”

Triển Quốc Quân đang lượn lờ trên không, nghe Giang Thành gọi mình là sắc quỷ, ngay lập tức gương mặt trở nên vặn vẹo, “Tôi không phải sắc quỷ!” Ông ta rống lên.

Liễu Chân Nhã và Giang Thành có thể nghe được tiếng ma nói nên đồng loạt giơ tay bịt tai lại, Giang Thành còn khinh thường nói thêm với Triển Quốc Quân: “Con nghe mẹ con nói, ông sờ cổ liếm mặt người khác, đó không phải là hành động của sắc quỷ thì là cái gì chứ? Coi thường con là con nít không biết xem TV à?”

Triển Quốc Quân cứng họng, ông ta tự nói trong lòng là phải cảm thấy may mắn vì phải một vạn đứa con nít mới có một đứa khó giải quyết như Giang Thành, ông ta lại tự biện bạch một vạn lần nữa: “Cái đó không phải là sàm sỡ họ, tôi là ma, mà ma thì thuần âm, nếu muốn có thể hoạt động vào ban ngày thì phải hấp thu thật nhiều dương khí, bằng không khi mặt trời lên thì sẽ hồn phi phách tán . Tôi bóp cổ, liếm mặt bọn họ chỉ muốn hấp thu dương khí của họ một chút thôi, tuyệt đối không làm họ bị thương.”

Liễu Chân Nhã và Giang Thành mặc kệ ông ta nói gì, đọc sách thì cứ đọc sách, xem TV thì cứ xem TV, hoàn toàn không để ý đến Triển Quốc Quân.

“Tiểu Nhã, Tiểu Nhã đáng yêu, tôi cũng không cần cô giúp tôi báo nguy nữa, nhưng cô có thể giúp tôi đem manh mối về vụ buôn bán ma túy nói cho con tôi biết được không?” Đi theo Liễu Chân Nhã hơn nửa tháng, thủ đoạn gì ông cũng đã áp dụng qua rồi nhưng vẫn không thể làm cô đổi ý, Triển Quốc Quân cảm thấy rất chán nản— con nít thời nay sao không có lòng yêu nước gì hết vậy. “Cô cũng biết con tôi vậy thì tại sao lại không chịu giúp tôi truyền lời chứ?”

Liễu Chân Nhã buông sách, thở dài: “Chú Triển, không phải con không muốn chú giải được oan khuất, cũng không phải con không muốn góp sức vì đất nước, nhưng chú nghĩ thử xem nếu con mang tin tức đến cho Triển Phi thì sẽ có hậu quả gì? Bọn họ chắc chắn sẽ nghi ngờ tin tức của con là thật hay giả, sau đó cả nhà con làm sao bình yên qua ngày đây, nếu như khả năng nhìn thấy ma và có thể giao tiếp với ma của con bị lộ ra ngoài, con thật không muốn bị cơ quan nghiên cứu quốc gia giám thị hoặc giải phẫu đâu.”

Triển Quốc Quân không còn gì để nói nữa, lo lắng của Liễu Chân Nhã không phải là không có lý, nhưng mà….. “Theo chú được biết, ông chủ xí ghiệp Trang Thị của Thành Phố Thiên Hải và trùm buôn bán ma túy nước Nga có quan hệ với nhau, nhưng mà bọn họ che giấu rất cẩn thận, nếu cục công an không phát hiện được, thì nhiều nhất là một hai năm tới, Thành Phố Thiên Hải chắc chắn sẽ thành trung tâm ma túy của toàn vùng Đông Bắc.”

“Chú Triển, thế giới này đã có ma, cũng có những người có thể thấy ma như con và Giang Thành, thì chắc chắn cũng sẽ có người khác thấy được ma quỷ, nói không chừng Thiên Sư hay Mao Sơn đạo trưởng (chắc là pháp sư hay thầy bùa) gì đó cũng tồn tại, chú đi tìm những người này nhờ giúp đỡ có vẻ dễ dàng hơn đó. Gia đình con chỉ có con, Noãn Noãn và Giang Thành, con không thể đem sự an toàn của ba người bọn con ra mạo hiểm được. Thật xin lỗi, con không thể giúp chú được.” Liễu Chân Nhã thấy Triển Quốc Quân đang chán nản thì ánh mắt đầy vẻ áy náy. Trước đó Vệ Hồng và Diệp Tử không thể vào luân hồi cũng vì thù hận, nhưng thù hận của họ và Triển Quốc Quân không giống nhau, mối thù của ông ấy liên quan đến lợi ích quốc gia, trách nhiệm lớn như vậy cô không muốn dính dáng vào, huống gì trung gian còn kéo theo một xí nghiệp Trang Thị nữa….. Trang thị là xí nghiệp vòi nước của Thành Phố Thiên Hải, nếu nhớ không lầm, thì Trang Thị kia chính là gia đình Trang Nhĩ Ngôn.

Trang Nhĩ Ngôn, đã lâu không nghĩ đến cái tên này rồi…..nhìn Giang Thành đang xem TV mà vẻ mặt nghiêm túc như đang nghiên cứu cái gì đó, Liễu Chân Nhã nheo mắt, Giang Thành tuyệt đối không được có mối liên hệ nào cùng một gia đình như vậy.

“Nhưng mà, cô quen con tôi, lại có thể thấy ma thì tôi mắc gì lại đi bỏ gần tìm xa chứ?” Triển Quốc Quân tỏ ra tội nghiệp nói.

Khuyên can nãy giờ mà ông ma này vẫn nghe không lọt được, Liễu Chân Nhã nổi điên: “Chính bởi vì con biết anh ta nên mới không thể giúp đó!” Ai mà ngờ đứa con ngoan của ông ta, chính là cái ông Triển Phi của cục công an Thanh Sơn kia chứ, hai lần gặp mặt anh ta toàn là phát sinh ra những chuyện không ra làm sao cả. “Chú à, con chú chính là cái máy hỏi, nghiêm túc vô cùng, con mà dám ở trước mặt anh ta mà nói câu ‘này, hồn ma của ba anh bảo tôi nói với anh một việc’, con dám cam đoan, con còn chưa dứt lời thì anh ta đã cho người tống con vào nhà thương điên rồi. Được rồi, chú có thể thông qua việc nói ra những chuyện mà chỉ có cha con chú biết, nhờ đó mà chứng minh được có ma quỷ tồn tại, nhưng nếu thật sự như vậy, con càng sợ là sau này con sẽ càng không còn đường sống —”, quay đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt nghi hoặc của Triển Quốc Quân, nói tiếp: “Bởi vì sau này cứ có án nào tra không ra, hoặc là tìm người mất tích, chắc chắn sẽ lại tìm đến con.”

“Ha ha, ha ha…..” Triển Quốc Quân cười gian, dựa vào tính tình của con trai ông, thì những lời Liễu Chân Nhã nói trăm phần trăm sẽ thành sự thật.

Liễu Chân Nhã buông tay: “Cho nên con chỉ có thể nói xin lỗi với chú mà thôi.”

“Linh…linh…linh…” Tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang lời Triển Quốc Quân định nói.

“Đã trễ thế này rồi còn ai đến nhấn chuông vậy nhỉ?” Liễu Chân Nhã vừa nâng đồng hồ trên tay lên xem giờ, đã hơn 10h rồi, vừa nghi hoặc bước ra ngoài mở cửa.

Mở cửa ra, không nghĩ đến gặp được người này: “Tiêu Lăng Xuân, đã trễ thế này rồi, bạn….”

“Hôm nay bạn chỉ học một tiết rồi ra về, sau đó giáo viên toán có giao hai bài tập cho chúng ta về nhà làm, chiều mai ông ấy sẽ kiểm tra hai bài này đó.” Sau khi đem bài tập đưa cho Liễu Chân Nhã, Tiêu Lăng Xuân giơ hai tay lên che miệng hà hơi, tháng 11, trời càng ngày càng lạnh.

“Cảm ơn bạn, đúng rồi, sao trễ thế này bạn còn chưa về nhà?” Sau khi nhận bài tập, Liễu Chân Nhã kín đáo trừng mắt nhìn Triển Quốc Quân một cái. Nếu không phải lúc đi học ông ta cứ ở bên tai cô lải nhải lẩm bẩm, cô sẽ ở trước mặt giáo viên chủ nhiệm mà gào lên ‘câm miệng’ sao? Kết quả bị giáo viên chủ nhiệm gọi đi nói chuyện: “Liễu Chân Nhã, cô nghe giáo viên Nhâm Khóa nói em dạo này vào học không được tập trung, hay gào lên khi đang ngồi học, có phải em không được khỏe hay trong lòng có chuyện gì sao? Nếu thấy không khỏe, thì tranh thủ đến bệnh viện kiểm tra xem, em không có tinh thần ngồi học, cũng sẽ ảnh hưởng đến những bạn học khác. Thế này đi, chiều nay giờ học của Thầy Khóa cô sẽ xin nghỉ bệnh cho em, em đi gặp bác sĩ hoặc nghỉ ngơi một chút, điều chỉnh lại tinh thần, hi vọng ngày mai em vẫn là một Liễu Chân Nhã giỏi giang ngoan ngoãn”. Vì vậy mà được nghỉ học.

“Mình mới làm gia sư về, chuẩn bị về nhà, sẵn tiện đi ngang nhà bạn, nên mình ghé vào đưa bài tập cho bạn luôn.” Tiêu Lăng Xuân Nói xong thì ngừng một chút nhìn sắc mặt Liễu Chân Nhã, sau đó nói tiếp: “Dạo này bạn bị sao vậy? Đi học không tập trung lại hay nhìn trần phòng học ngẩng người, tan học thì một mình lầm bầm với khoảng không, thỉnh thoảng còn hét to lên khi đang có giáo viên dạy học nữa….Bạn không phải đang gặp khó khăn gì chứ, nếu không thể giải quyết thì nói mình một tiếng, có thể mình sẽ giúp được.”

Liễu Chân Nhã xấu hổ nở nụ cười: “Có chút việc, nhưng mình có thể giải quyết được, hơn nữa cũng rất nhanh thôi. Tiêu Lăng Xuân, cảm ơn sự quan tâm của bạn.” Haizzz, cô cũng mong Tiêu Lăng Xuân có thể giúp được, tốt nhất là đem cái kẻ nói dài nói dai Triển Quốc Quân này mang đi đâu thì đi cho rồi.

Tiêu Lăng Xuân thoải mái gật đầu: “Nếu giải quyết được thì giải quyết nhanh một chút, đừng để ảnh hưởng đến việc học. Người như chúng ta, không thể dựa vào ai cả, chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi, cho nên bạn phải luôn nhớ là không thể làm gì ảnh hưởng đến việc học nhé.”

Người như chúng ta là sao? Là loại người nào chứ? Hai mắt Liễu Chân Nhã hiện ra nhiều dấu chấm hỏi.

“Được rồi, cũng khuya lắm rồi, bạn vào nhà đi, mình cũng về nghỉ đây.” Nói chúc ngủ ngon xong, Tiêu Lăng Xuân nhanh chóng cưỡi xe đạp về nhà.

Liễu Chân Nhã cúi đầu đóng cửa lại, đem thắc mắc lúc nãy với Tiêu Lăng Xuân ném qua một bên, dù gì sau mấy tháng học chung cô cũng đã quen rồi, Tiêu Lăng Xuân nói chuyện luôn cứ là lạ làm sao ấy.

Trở lại phòng khách nhìn thấy Noãn Noãn và Giang Thành còn đang xem phim truyền hình, Liễu Chân Nhã vỗ tay nói: “Noãn Noãn, Giang Thành, hơn 10h rồi, bé ngoan đi ngủ thôi.”

“Dạ, tụi con đi ngủ ngay đây.” Hai tiểu tử rất nghe lời tắt TV, sau đó lần lượt hôn hai má Liễu Chân Nhã rồi kéo nhau lên lầu đi ngủ.

Buổi tối hôm nay không có Triển Quốc Quân lải nhải bên tai, Liễu Chân Nhã rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

Trong mộng, Liễu Chân Nhã gặp Trang Nhĩ Ngôn 14 tuổi, cậu ngang tàng bất cần, cậu buông thả ương bướng, cậu cũng rất chăm sóc Liễu Chân Nhã…. Ngoại trừ ông nội và ông ngoại, Liễu Chân Nhã chỉ khóc trong lòng Trang Nhĩ Ngôn; khi bị uất ức ở chỗ Liễu Kiến Thành và Dương Chi Lan, cũng là Trang Nhĩ Ngôn hối thúc Phó An Thành thay Liễu Chân Nhã nghĩ cách thu hút sự chú ý của ba mẹ, Liễu Chân Nhã nhờ có Trang Nhĩ Ngôn mà quen biết được hai người bạn là Phó An Thành và Vương Cách Cách; khi Liễu Kiến Thành và Dương Chi Lan tuyên bố họ không có đứa con gái tên Liễu Chân Nhã, là Trang Nhĩ Ngôn thề cả đời sẽ ở bên cạnh chăm sóc cô; khi có bạn học nhạo báng Liễu Chân Nhã là đứa con bị ba mẹ vứt bỏ, cũng là Trang Nhĩ Ngôn dùng nắm đấm khiến bọn họ không dám….nói lời nào không tốt với Liễu Chân Nhã….

Thời điểm Liễu Chân Nhã khó khăn nhất, đau khổ nhất đều cùng với Trang Nhĩ Ngôn vượt qua.

Liễu Chân Nhã đầu đầy mồ hôi từ trong mộng tỉnh dậy, bật đèn bàn ở đầu giường lên, lại cầm đồng hồ báo thức lên xem, vội vàng bay xuống giường, sao hôm nay lại ngủ đến hơn bảy giờ vậy? Hôm nay không chạy thể dục buổi sáng được rồi, nếu không nhanh lên, không chừng còn không kịp ăn sáng.

Liễu Chân Nhã vội vội vàng vàng thay quần áo, rồi ầm ầm chạy sang phòng Noãn Noãn, Giang Thành, “Noãn Noãn, Giang Thành, dậy thôi, trễ giờ học rồi.”

Noãn Noãn và Giang Thành đánh răng, rửa mặt trong nhà tắm, Liễu Chân Nhã làm đồ ăn sáng trong bếp —bánh mì và sữa thì đã có sẵn, chỉ cần chiên mấy quả trứng là được rồi.

Bữa sáng làm xong rất nhanh, ba mẹ con ăn như mấy trăm năm chưa được ăn gì, vội vàng há to mồm tiêu diệt bữa sáng. Nhìn lên đồng hồ, đã 8h10 rồi, ba mẹ con lại vội vàng cầm túi chạy đi, — tất cả đều là bé ngoan, không thể bị hạnh kiểm xấu được.

“Mẹ, hôm nay mẹ không để báo thức sao? Ngày mai nhất định không được dậy trễ nữa, con ghét ăn bánh mì, con là trẻ con Trung Quốc, con muốn ăn cháo buổi sáng….” Giang Thành vừa nhăn nhó chạy đi, vừa phát biểu sự không hài lòng của mình về bữa sáng kiểu Tây với mẹ.

“Mẹ hứa ngày mai sẽ không dậy trễ nữa…” Liễu Chân Nhã lau mặt lớn tiếng hứa hẹn.

Đều là tại Trang Nhĩ Ngôn, nếu không phải mơ thấy cậu ta, sao mình lại dậy trễ được chứ!?

Mời các bạn đọc tại Doc Truyen . o r g để có chương mới nhanh nhất

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv