Tôi và Khoa cứ như vậy mà trở lên thân thiết hơn. Thỉnh thoảng chúng tôi lại có một buổi "hẹn hò không đúng nghĩa". Hắn thường xuyên mời tôi đi ăn, đi chơi rồi đi xem phim, nhìn vào thì thật giống một đôi tình nhân đang hạnh phúc. Nhưng chỉ có trong thâm tâm hai chúng tôi mới hiểu rằng mối quan hệ của chúng tôi trong sáng tới mức nào. Trong lòng tôi vốn đã coi hắn thành bạn thân của mình bất chấp tuổi tác. Tôi thường thích bắt nạt hắn, thích nhìn vẻ mặt bối rối của Khoa mỗi khi đắc tội với tôi. Và tôi thích được cùng hắn rong ruổi khắp các phố phường để ngắm nhìn đường phố nhộn nhịp và cuộc sống náo nhiệt của con người. Dường như chỉ có lúc đó, tôi mới thấy tâm hồn mình thanh thản.
Tôi vốn không có ý nghĩ tìm bạn trai vào lúc này bởi tôi thấy mối quan hệ bây giờ rất tốt. Tôi chưa từng thấy một thằng con trai nào hiểu tôi như hắn. Chúng tôi có rất nhiều sở thích chung, tôi yêu âm nhạc, hắn cũng rất thích âm nhạc. Tôi quý động vật, Khoa cũng rất yêu thích chúng. Tôi thích ăn vặt, hắn cũng sẵn sàng móc tiền túi ra bao tôi ăn. Tôi thấy bản thân mình thật may mắn vì có một thằng bạn thân tốt như hắn. Tuy nhiên, nơi "hẹn hò" lí tưởng của hai chúng tôi phải kể đến thư viện. Tôi rất thích thả hồn vào những trang sách thơm tho đó. Hơn thế nữa, Khoa cũng rất hay đến thư viện. Những buổi hẹn hò không đúng nghĩa ấy làm tôi thấy mình bớt cô đơn đi nhiều. Tự dưng tôi phát hiện ra sự kì diệu của định mệnh.
Đã rất nhiều lần tôi trả hỏi Khoa xem hắn có bạn gái chưa, tôi lo lắng mình sẽ cản trở mối quan hệ của bọn họ và làm cô ấy hiểu lầm. Nhưng Khoa rất dõng dạc tuyên bố với tôi rằng hắn còn forever alone, rằng hắn cũng mong tìm được một người hợp ý và thường tếu táo đùa tôi rằng, nếu không phải tôi ăn như heo hắn đã có thể coi tôi là bạn gái hắn. Thế là rõ rồi, hai tâm hồn đang cô đơn tìm đến nhau những lúc cần, an ủi nhau giữa cái bộn bề của cuộc sống. Đặc biệt hơn, cái cảm giác rất thân mà lại không thân chút nào ấy có chút thú vị đối với tôi. Và một đứa vẫn ế chỏng ế chơ như tôi chỉ cần vậy là đủ rồi.
Mối quan hệ của tôi Thư cũng biết, không những thế còn rất rõ. Nhưng nhỏ luôn cảnh cáo tôi hãy đề phòng Khoa một chút bởi hắn không tốt như tôi tưởng. Tôi cũng cười nhạt mà đáp cho qua. Cho dù hắn không tốt với người khác thật nhưng chỉ cần đối tốt với tôi, tôi nhất định sẽ tốt lại với hắn. Chẳng qua là Thư lo sợ tôi kéo dài mối quan hệ này lâu quá sẽ dao động, sợ rằng tôi sẽ mù quáng mà đâm đầu vào con người tồi tệ theo ý của nhỏ đó. Bởi nhỏ có một người chị họ học cùng lớp với Khoa, chị ấy cảnh cáo hai đứa không nên quá gần gũi với hắn. Và rằng hắn là một tên Sở Khanh cả thèm chóng chán. Hắn đã trải qua vô số cuộc tình chóng vánh với các cô gái khác nhau, thời gian cũng không kéo dài quá lâu.
Tôi nghe việc đó, cũng không quá để tâm, dẫu sao tôi không có ý định với hắn thì lo làm gì cơ chứ. Với lại đây chỉ là nghe phiến diện từ một phía, vẫn chưa xác minh là sự thật, cho nên tôi cũng không thể vì thế mà quay lưng với một người bạn tốt với tôi như thế. Tôi vẫn cứ vô tư cùng hắn dong duổi khắp các con phố, lượn qua hàng ngàn quán ăn và thoải mái ôm vai bá cổ như người anh em thân thiết. Chẳng qua, tôi cự tuyệt mọi lời hẹn quá muộn của hắn, âu cũng là cần có chút đề phòng. Khoa là một người con trai tuấn tú, rất dễ thu hút các cô gái, nên việc có một vài đàn chị đến gặp thẳng mặt tôi hỏi cho ra ngô ra khoai cũng có. Nhưng đa phần đều thật vọng ra về, không những vậy còn ôm cục tức vào mình vì không thể nào bắt tội tôi.
Tôi thấy khá phiền với việc đó nên luôn phàn nàn với Khoa, cũng may mắn hắn giải quyết tốt, mấy ngày sau tôi đã không còn bị quấy rầy. Ngày nối tiếp ngày trôi qua rất mau, đã ba tháng trôi qua kể từ ngày tôi quen Khôi, mối quan hệ của chúng tôi lại ngày càng thân thiết. Chúng tôi thân thiết đến nỗi cả ba và mẹ tôi đều rất lo lắng và liên tục nhắc nhở tôi. Tôi cũng thấy phiền lòng lắm nhưng cây ngày nào sợ chết đứng, mối quan hệ trọng sáng thì cuối cùng cũng được minh bạch thôi. Tôi nghĩ tôi và Khôi sẽ mãi như vậy nếu không phải định mệnh bất chợt thay đổi. Vào ngày hôm ấy, "như bao hôm nào", tôi và Khoa vẫn thân thiết lượn qua khắp các con phố, và cuối cùng chọn nơi dừng chân là gốc cây Tình Nhân lâu năm. Gốc cây này có từ khi tôi vẫn còn chưa ra đời, và nó là gốc cây cổ kính nhất tôi từng thấy. Thân cây to, vỏ cây xù xì với những nét khắc nghệch ngoạc trông đến tội. Cành cây vươn cao, tán lá xum xuê đan vào nhau tạo thành một chiếc ô khổng lồ.
Vào lúc hoàng hôn thế này, ngồi dưới gốc cây ngắm mặt trời lặn là lãng mạn và thích hợp nhất. Cho nên dưới gốc cây, các cặp tình nhân ngồi chi chít kín cả chỗ. Bọn họ trò chuyện rôm rả, thể hiện tình cảm mặn nồng với nhau khiến tôi phải sởn gai ốc. Tôi và Khoa cũng nhanh chân tìm được cho mình một chỗ ngồi. Ngồi xuống ghế, tôi vòng tay qua vai hắn, vỗ vỗ, nói:
- Người anh em, tôi chưa thấy ai tốt với tôi như anh đâu. Khi nào anh có bạn gái nhớ phải dẫn về cho chị đây xem mắt đấy, để mà tôi còn biết đường tránh.
- Đâu đến nỗi phải thế chứ. Anh đây tính tốt từ bé rồi!_Nói đoạn, hắn dừng lại. Ngập ngừng một lát, hắn bắt đầu trở nên mờ mờ ám ám:
- Này nhóc, biết hôm nay là ngày gì không?
- Chị đây không thích đố vui đâu, thẳng vào vấn đề đi._Tôi nhìn hắn nghiêm nghị. Gì chứ trí nhớ của tôi rất là tệ, cho nên làm sao có thể nhớ ra là ngày gì chứ. Khoa nghe thấy thế, mặt đang vui bỗng chốc ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, giọng có vẻ giận dỗi:
- Chơi với nhau bao lâu mà thế đấy, ngay cả sinh nhật của bạn mà còn không nhớ. Anh đây đang định đòi quà đấy.
- Đùa à, anh không nói trước làm sao tôi biết mà tặng quà được.
- Không đòi quà nữa, đòi cái khác vậy?_Khoa ngập ngừng trong giây lát rồi hít sâu một hơi, trông hắn như kiểu sắp ra đánh trận đến nơi ấy. Tôi cũng tò mò kiên nhẫn chờ đơij Khoa nói hết những điều cần nói. Và rồi, câu nói tiếp theo của hắn ngay sau đó làm tôi bất ngờ- Làm bạn gái anh nha!
Nghe đến đó, tôi không biết mình nên cười hay nên khóc, một thứ gì đó như vừa sụp đổ trong lòng tôi. "Uỳnh" một cái, có một cú oanh tạc lớn vừa nổ ra trong đầu tôi, làm ngừng sự hoạt động của toàn bộ não. Tôi trố mắt ra nhìn Khoa như người ngoài hành tinh, cũng không hiểu hắn có phải vừa nói tiếng của người sao Hỏa hay không nữa? Bị tôi nhìn chằm chằm, Khoa dường như không được tự nhiên, ánh mắt lo lắng lộ rõ trên khuôn mặt. Não đơ một lúc mới tiêu hóa được mọi thứ, tôi lắp bắp hỏi:
- Anh...anh vừa mới...nói cái gì thế?
- Anh đang tỏ tình với em đấy.
Khoa không vui chau mày, làn gió mơn man buổi đầu thu gợn làn tóc mềm mượt của hắn rối xù. Lúc này, không hiểu sao, tôi rất muốn nói ra từ "đồng ý". Nhưng, có một cái gì đó liên tiếp lặp lại bên tai tôi từ "đừng". Tại sao vào đúng lúc này, câu nói của Thư lại hiện về, nhắc nhở tôi người trước mặt tôi không phải người tốt. Tôi cảm thấy hụt hẫng và cũng ngay lúc này, một cảm giác tiếc nuối len lỏi trong tim. Tôi tiếc không phải vì lời tỏ tình ấy, mà tôi tiếc vì từ nay về sau chúng tôi không thể là bạn như trước nữa. Vì sự tiếc nuối trong lòng, tôi cố làm như là mình không nghe thấy, giả vờ vui vẻ, vươn tay lên vò mái tóc vốn đã không được mượt mà của Khoa làm chúng rối thêm, đáp:
- Anh đùa hơi quá rồi đấy! Đầu cũng có sốt đâu mà ăn nói hàm hồ thế. May mắn là chị đây thông minh, không bị mắc mưu của anh rồi.
- Anh vẫn mong em bớt thông minh đi một chút đấy._Khoa có vẻ tràn ngập thất vọng và chán nản, giọng nói chứa đậm sự mất mát. Tôi cũng thấy trăn trở vì mình đã dùng cách này để từ chối đi tình cảm của hắn. Nhưng tôi vẫn mong hai chúng tôi chỉ như những người bạn bình thường thôi, không mong được tiến thêm bước nữa đâu. Tuy nhiên, suy nghĩ của tôi Khoa lại không thể hiểu, hắn dường như vẫn còn rất hi vọng, liền dùng cách hàm ý để hỏi tôi:
- Nếu như anh nói, lời tỏ tình vừa nãy không phải nói đùa, em tin không?
- Em thực sự tin là nó không đùa._Lúc này, tôi cần thực sự nghiêm túc rồi, tôi không thể trốn tránh thêm được nữa. Tôi nghĩ lời tôi sắp nói đây sẽ đánh dấu cho sự kết thúc tình bạn này. Nhưng, tôi không muốn Khoa lún sâu hơn nữa. Không chỉ bởi hiện tại tôi đang bị ràng buộc bởi cuộc hôn nhân chẳng biết có được kết thúc không kia, mà còn bởi Khoa vốn dĩ không đủ điều kiện để tôi tin tưởng giao chọn tình yêu đầu cho hắn. Tôi nhìn sâu vào ánh mắt trong veo vừa nhen nhóm chút hi vọng kia của hắn, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói ra những lời từ sâu thẳm trong lòng:
- Biết tại sao vừa nãy em không tin không?(Hắn lắc đầu) Bởi vì, em muốn hai chúng ta chỉ như bạn bè thôi. Anh không phải người tốt (tôi thẳng thắn), nhưng em vẫn chơi với anh là vì anh tốt với em khi hai chúng ta là bạn. Nhưng nếu đến với nhau, liệu anh còn tốt được hơn thế. Lịch sử huy hoàng của anh em đã nghe cả rồi, nói thật em không tin anh. Nên, không cần em nói ra thêm bất cứ lời tàn nhẫn nào nữa, em nghĩ anh nên rút lại lời tỏ tình đi.
- Em..._Có thể Khoa không tin tôi sẽ nói thẳng ra như thế.
Chính ra tôi cũng không ngờ lời mình nói lại thẳng đến thế này. Nhưng sự thật mất lòng, điều đó là chân lí rồi. Tôi thì lại thích những người thẳng thắn như vậy. Sau câu nói của tôi, Khoa im bặt, có thể hắn đã không cách nào cãi nổi nữa rồi. Đôi lúc con người ta cứ nghĩ mình tốt lắm đẹp lắm, đến khi bị người ta moi móc tật xấu thì lại nói là soi kĩ. Nhưng họ không ngoảnh đầu lại mà nhìn kĩ bản thân mình, bao nhiêu điều xấu xa rốt cuộc đã lộ rõ ra rồi. Giống như tôi bây giờ, tôi không nhận mình tốt, bởi tôi đã từ chối tình cảm của người ta một cách phũ phàng như thế. Nhưng có thể sau này họ sẽ nghĩ tôi tốt thôi, bởi tôi từ chối thứ tình cảm mà mình không muốn cũng là tránh làm tổn thương cho người kia cơ mà. Mọi việc đều có mặt trái của nó mà khó có thể chỉ nhìn bề ngoài để đánh giá. Tuy nhiên, thứ lỗi cho tôi lần này, tôi chỉ có thể nhìn một mặt để mà đánh giá Khoa, và cũng chỉ có điều đó mới đủ lí do để tôi từ chối lời tỏ tình ấy.
- Em dám nói thật lòng, từ lúc quen nhau đến giờ, em chưa từng có lần nghĩ đến chuyện được tôi tỏ tình không?
- Tại sao lại không có!? Em thừa nhận nhiều lần em cũng có ý đồ xấu với anh đấy, nhưng tất cả đã qua rồi.
- Em luôn miệng nói tôi không tốt, vậy em đã thử yêu tôi chưa mà biết tôi không tốt?_Khoa nhanh miệng vặn lại.
- Chính vì biết anh không tốt, nên em mới không dám mạo hiểm. Khoa, tình yêu với anh là gì thì chỉ có anh biết. Nhưng làm ơn đừng đùa giỡn trước tình cảm của người khác. Em chưa yêu bao giờ, đây cũng là lần đầu em được tỏ tình, cho nên em không dám mạo hiểm đâu._Nói thật rằng tôi đòi hỏi ở mối tình đầu của mình rất khắt khe, tôi không dám quá vội vã trong tình cảm, tôi sợ phải rơi nước mắt. Ngừng một lát, tôi ra quyết định- Em nghĩ chúng ta nên tránh mặt nhau một thời gian, nhất thời em chưa đối mặt được đâu.
Tôi nói xong dứt khoát đứng lên, không quên chào hỏi hắn trước khi rời đi. Tôi biết mình đã quá vội vã và phũ phàng đối với lời tỏ tình, chỉ sợ từ nay về sau không thể nhìn mặt nhau được nữa. Tôi chỉ thấy tiếc cho tình bạn này, cảm thông cho Khoa bởi hắn đã nhắm trúng một đứa chưa từng biết rung cảm đầu đời là gì. Tôi chính ra cũng không hiểu mình đang làm gì, mọi thứ đối với tôi đều rất mong lung. Tôi sợ làm người ta đau lòng, nhưng chính tôi lại lạnh lùng và xa lánh họ, không những thế còn cự tuyệt một cách phũ phàng. Có thể là tôi sai rồi sao? Vì tôi không khéo ăn khéo nói, không biết phải nói lời từ chối cho hợp lí chăng?
Khoa ngước mắt nhìn theo bóng lưng của cô khuất xa dần, trong lòng không biết có tâm tư gì. Lời nói của cô đã đả động sâu sắc vào lòng hắn, nhắc nhở hắn nhớ rằng mình đã từng làm tổn thương đến bao nhiêu cô gái. Cuối cùng thì hắn cũng biết ông trời có mắt, ông đã để cho hắn thấy tận mắt báo ứng của mình. Hắn bị từ chối vì chính cái cách hắn làm tổn thương người khác. Cảm giác của các cô ấy, hắn hiểu rồi. Đau... đau thấu tâm can. Ráng chiều khẽ buông trên đôi vai nhỏ bé đang khuất xa dần, bóng cô đổ dài trên con đường trải đầy lá. Một khung cảnh êm ái nhẹ nhàng nhưng lại khắc vào trong tim hắn một vết cứa thật sâu. Làn gió đầu thu mơn man vuốt ve mái tóc dài của cô, thoang thoảng đâu đây mùi hương dễ chịu quen thuộc hắn đã từng ngửi qua. Bóng lưng của cô, lạnh lùng mà dứt khoát, rơi vào trong tâm tưởng của hắn một nỗi mất mát chẳng thể gọi tên.
Khoa ngồi đấy đã lâu, ánh mắt vẫn xuất thần, bắn ra đâu đó xa xăm không cách nào nắm giữ được. Hắn nhìn vào khoảng không trước mặt, thả hồn bay về một phương trời nào đó rất xa xôi. Hắn thích cô, đã thích cô từ rất lâu rồi. Những lần đưa cô đi chơi đều lấy danh nghĩa là bạn nhưng thực chất là theo đuổi cô. Còn cô, lại không cự tuyệt lấy một lần, làm cho hắn đắc thắng, làm cho hắn nghĩ rằng chẳng còn bao lâu nữa hắn sẽ chiếm được người con gái ấy. Cô rốt cuộc cũng chỉ là con nhóc mười bốn tuổi chưa trải đời, còn hắn thì đã quá nhiều kinh nghiệm trong cách chinh phục con gái. Không kể đến vẻ ngoài tuấn tú, đạo mạo, miệng lưỡi không xương cũng là một ưu thế ghi điểm tuyệt đối rồi. Khoa là một người có tài ăn nói, lại dễ tính và hài hước, rất biết lấy lòng con gái. Nhưng cái gì quá cũng thành tai họa, bởi vì hay nói lời ong bướm, nên con gái bu lấy rất nhiều. Hắn không thể chọn hết được, nên chỉ có thể chấp nhận tất cả những tâm ý ấy, lâu dần quen thói, thế là hắn thành kẻ lăng nhăng.
Hắn tự cho mình là kẻ thông minh, đã chinh phục được thỏ non miệng còn hôi sữa kia. Nhưng chính sự kiêu ngạo đã dập tắt hi vọng của hắn. Hoài Thanh trông thì ngây thơ thế thôi nhưng cô vô cùng sâu sắc và có thể nói là cổ hủ đối với tình cảm. Cô đặt ra quy tắc cho tình cảm của mình, hắn hiểu rõ nhưng vẫn không thèm để ý. Và lời từ chối chính là hậu quả của việc khinh địch. Một thoáng đau lòng đi qua, hắn rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần và trở về với vẻ lạc quan thường ngày. Không có cô thì sao chứ, cũng không thể chết được. Cái danh "kẻ đào hoa" không phải hư ảo, rồi cô sẽ phải hối hận với những gì mà mình nói hôm nay. Hắn tự tin là thế, liền nhanh chóng rảo bước ra về.
Tâm hồn tôi trở nên nặng nề sau khi từ chối lời tỏ tình của Khoa, đơn giản vì tôi thấy rất có lỗi. Nhưng nếu vì cảm thấy có lỗi mà miễn cưỡng chấp nhận tình cảm của người ta, không phải sau này tôi sẽ bị chê cười vì là người nói dối sao? Hơn nữa, đau lâu dài không bằng đau trong phút chốc. Tôi rảo bước nhanh về phía cổng nhà đang đón chờ, vứt hết mọi thứ đằng sau lưng. Giờ đây, tôi cần nạp lại năng lượng cho bản thân để có thể đối diện với mọi chuyện tiếp theo sẽ xảy ra. Vừa đến cửa nhà, tôi đã đánh hơi thấy điều không đúng. Bình thường ở nhà tôi chỉ có ba đôi dép, nay lại thêm đôi giày da bóng lộn. Nhìn một cái là tôi biết nhà mình có khách không mời mà đến. Dẫu là ai, tôi cũng không muốn gặp lúc này. Thứ lỗi cho sự thất lễ của tôi vì giờ trong lòng tôi đang rối như tơ vò đây.
Tôi rón rén leo lên phòng bằng cửa phụ, khi đi qua phòng khách vẫn thấy tò mò đành ngó vào xem ai. Quả nhiên là khách không mời - Thiên Bảo. Vừa nhìn thấy hắn, như có linh cảm mách bảo chuyện chẳng lành sắp xảy ra, tôi mau chóng nhanh chân chuồn lẹ. Mong rằng ba mẹ tôi không nhìn thấy tôi đã về nhà. Ở trong phòng, tôi dỏng tai lên nghe tiếng cười lớn cùng tiếng xì xào trong phòng khách. Bảo có vẻ rất được lòng ba mẹ tôi, tôi nghe họ khen liên tục, không những vậy tôi còn nghe họ chê lên chê xuống cô con gái không biết điều là tôi đây. Tôi thấy ba mẹ cũng thật lạ, sói không ăn được nho thì chê nho xanh, ba mẹ tôi cũng vậy, suốt ngày bảo không được con thì cứ thích vạch áo cho người xem lưng hoài. Biết trước sinh con gái không có lợi mà không nặn cho khéo, giờ thì cứ chê ỏng chê eo như mèo chê mỡ vậy.
Tôi cứ hóng mãi cho đến khi nghe tiếng hắn xin phép ra về. Quá vui mừng, tôi nhanh chóng đạp cửa và tức tốc bay xuống nhà để... tiễn khách. Tôi chạy nhanh đến nỗi không để ý đường, cứ hai bậc mà bước. Kết quả của việc đi không nhìn chính là tôi bước hụt, cả người lao về phía trước, suýt thì cả hàm răng trắng xinh của tôi cắm xuống nền nhà. Chỉ mới là "suýt" thôi vì số tôi còn may mắn lắm. Khi tôi lao về phía trước, có một người đã nhanh chóng lao đến ôm lấy hông tôi, ôm tôi vào lòng để ngăn cú vồ ếch hớ hênh không xảy ra. Tình huống xảy ra quá nhanh, tôi cũng không rõ chuyện gì xảy ra nữa bởi khi sắp ngã, theo phản xạ có điều kiện, con người ta sẽ nhắm mắt lại chờ tiếp nhận sự đau đớn sau đó. Cũng coi phản xạ của tôi nhanh, khi được vòng tay kia đỡ lấy, tôi đã ngay lập tức choàng mở mắt. Đối diện với mặt tôi lúc này là khuôn mặt tuấn tú với nước da không tì vết. Hắn nhìn tôi bằng ánh mắt thâm trầm, bờ môi mỏng khẽ nhếch lên một đường gian tà. Mắt tôi trố ra nhìn, đầu óc tôi lúc này trở nên trống rỗng. Bỗng tôi nghe ở bên tai tôi có lời thì thầm:
- Em nhẹ thật đấy, lát tôi phải bảo ba mẹ em bồi dưỡng cho em thật tốt trước khi trở thành cô dâu của tôi._Sau câu nói kia, kẻ lợi dụng tôi từ nãy đến giờ lúc này mới đỡ tôi xuống một cách an toàn. Đứng vững trên nền nhà, tôi gườm gườm nhìn hắn. Còn hắn vẫn nhởn nhơ đứng đấy, nhìn tôi cười đểu.
Tôi tức đến mức nghiến răng kèn kẹt. "Đồ điên, đồ thần kinh, ai là cô dâu của anh chứ?"_Trong lòng không cam tâm nhưng cũng chỉ có thể để trong lòng thôi. Tôi cố thu lại dáng vẻ sắp phát hỏa của mình, tập trung cho mục đích tiễn khách. Nở nụ cười đon đả, tôi giơ tay về phía cửa:
- Anh sắp về rồi, để tôi tiễn anh!_Dẫu sao tôi cũng có chuyện cần bàn lại với hắn, nhưng không thể ở trước mặt ba mẹ tôi hành động được. Vẫn nên tìm thời điểm thích hợp để nói chuyện riêng. Tôi nhận thấy không lúc nào tốt như lúc này đâu.
--------------------------------------------------------Hết chương 3---------------------------------------------------------