Sau khi Viên Phi hét lên, gương mặt Dương Hồng Quyên vừa đau đớn vừa kinh ngạc, một lúc lâu cô vẫn không phản ứng gì. Viên Phi nói lại: “Tôi nuôi cô.” Lần này anh không hét, giọng nói cũng bình tĩnh hơn nhiều. Nhưng Dương Hồng Quyên không xem lời của anh là thật, cô không nói gì, phớt lờ anh, cúi đầu xoa bụng.
“Cô có nghe thấy tôi nói gì không? Tôi bảo là tôi nuôi cô.” Viên Phi bình tĩnh lại, giọng anh không nóng vội.
“Đồ thần kinh.” Dương Hồng Quyên liếc nhìn những tờ tiền màu đỏ, thẻ tín dụng rải rác trước mặt, nhỏ giọng nói ba chữ rồi tiếp tục xoa bụng.
Viên Phi cười khổ: “Cứ coi như tôi bị bệnh đi. Nhiều phụ nữ tốt như vậy lại chỉ yêu mỗi em, còn nhớ em mãi không quên được. Tôi không chịu được khi em đi gặp đàn ông khác. Từ giờ tôi nuôi em, cả đời. Tôi có tiền, em xài kiểu gì cũng không hết đâu.”
“Có ma mới tin anh.” Dương Hồng Quyên hừ một tiếng. Bởi vì anh mà hơn một năm rồi cô cũng không thể làm lại tiếp viên khoang hạng nhất. Năm ngoái anh nói sẽ rút đơn khiếu nại, kết quả là lừa cô? Cô sẽ không tin lời anh nữa.
“Nếu tôi nói dối nửa câu thì sẽ bị sét đánh ngay lập tức. Nhiều năm như vậy rồi, tôi không muốn lãng phí thời gian nữa. Yêu người như em, tôi phải chịu thiệt thòi. Lúc đó em không có việc, tôi lại không có tiền nên em chia tay, bây giờ tôi hiểu rồi. Tôi nghèo như vậy, em theo tôi sẽ chịu nhiều cực khổ. Mà đó không phải là ý định ban đầu của tôi. Tôi yêu em, không nên để em chịu khổ.”
Dương Hồng Quyên uống bát nước đường nâu xong bụng cũng đỡ đau hơn nhiều nhưng cô không nói gì. Anh vậy mà lại thề với cô, Dương Hồng Quyên đắm chìm trong suy nghĩ, liệu anh có thực sự còn yêu cô không?
Viên Phi thấy cô ngồi trên giường ngơ ngác, anh nói: “Quyên à, chúng ta bắt đầu lại đi.”
“Anh thề đi, nếu anh lừa tôi thì anh lập tức bị phá sản.” Cuối cùng, Dương Hồng Quyên cũng bình thường lại, cô thản nhiên nói.
“Được. Nếu tôi lừa em, tôi sẽ bị sản ngay lập tức!”
Dương Hồng Quyên xoay người, nằm úp xuống giường, trong lòng có hơi bối rối.
“Vì em, anh sẽ kiếm nhiều tiền hơn, để em mỗi lúc nghĩ đến số tiền trong ngân hàng sẽ mỉm cười, ngay cả khi ngủ vẫn sẽ giữ nụ cười đó cho đến khi em thức giấc.” Viên Phi kéo cà vạt, thề.
“Tôi không còn yêu anh, tôi chỉ yêu tiền, anh không ngại à?” Dương Hồng Quyên vẫn nằm sấp, nói.
Viên Phi gượng cười: “Không ngại.” Nhưng trong đáy lòng anh vẫn hy vọng rằng cô sẽ yêu anh hơn.
“Nếu như anh nói thật…”
Viên Phi ngắt lời cô: “Nếu tôi nói dối em, tôi lập tức bị phá sản, ra đường còn bị xe đụng chết.”
Cơn đau lại kéo tới, Dương Hồng Quyên và không muốn nói chuyện.
Viên Phi ngồi trên giường, xoay người cô lại, để đầu cô nằm lên đùi anh, đưa tay ra xoa bụng cô.
“Hứa với anh, bắt đầu lại.” Anh nói.
Một lúc sau, Dương Hồng Quyên nói: “Để tôi suy nghĩ đã.”
Viên Phi cúi đầu hôn cô.
Dương Hồng Quyên lắc đầu, giãy dụa, vụng về nói: “Tôi nói để tôi suy nghĩ.”
Viên Phi cắn lưỡi đầu lưỡi cô và hôn cô sâu hơn.
Cả người Dương Hồng Quyên bị anh hôn đến mềm nhũn, cảm giác đau bụng cũng tan biến đi đâu mất.
“Quyên, kể từ bây giờ chúng ta hãy bắt đầu lại nha em.” Hôn xong, bộ dạng của Viên Phi không thể từ chối.
Dương Hồng Quyên: “Để tôi nghĩ một chút! Nếu như tôi gặp một người khác nhiều tiền hơn anh…”
Chưa kịp dứt lời thì cô lại bị anh đè xuống hôn tiếp.
Cuối cùng, Dương Hồng Quyên đồng ý với Viên Phi, cùng anh bắt đầu lại.
Tuyết rơi càng ngày càng ít, đến hai giờ sáng thì rất ít. Hứa Xán Xán bay lúc 3 giờ 40 sáng, nên 2 giờ cô thức dậy để đến sân bay. Khi xuống dưới, nhìn thấy xe của Nguyên Nghị làm cô không khỏi ngạc nhiên, tay kéo hành lý chạy thật nhanh đến, khom người nhìn vào cửa xe.
Cửa sổ từ từ hạ xuống, Nguyên Nghị mỉm cười: “Lên xe đi em.”
“Sao anh lại ở đây?” Hứa Xán Xán hỏi.
Nguyên Nghị xuống xe, đem hành lý của cô bỏ trong cốp, giục: “Em lên xe đi đã.”
Hứa Xán Xán và Nguyên Nghị lên xe. Nguyên Nghị đóng cửa xe lại, trong xe rất ấm áp. Bên trong và bên ngoài xe là hai thế giới.
Hứa Xán Xán hỏi lại: “Sao anh lại ở đây? Em không cần anh tiễn đâu. Mau về ngủ đi.”
Nguyên Nghị cười: “Anh cũng phải bay, bay cùng em.”
Hứa Xán Xán nhìn anh khẽ cười, trong lòng rất vui, anh bay cùng cô. “Ngày mai anh không phải bay hả?” Cô hỏi.
“Ừm, mấy ngày tới sẽ không bay.” Anh nói với Hứa Xán Xán: “Bây giờ em tranh thủ ngủ một chút đi, bao giờ đến sân bay anh sẽ gọi em dậy.”
Hứa Xán Xán gật đầu.
“NÀo, giờ hãy nhắm mắt lại.” Nguyên Nghị nói.
Hứa Xán Xán lại gật đầu, nhắm mắt lại. Cô vừa nhắm mắt, có một thứ mềm mại trên mắt trái. Hứa Xán Xán ngạc nhiên mở mắt ra, chỉ nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Nguyên Nghị, cô cũng cười. Hai người nhìn nhau cười, dường như rất hài lòng.
“Em ngủ đi, anh lái xe.” Nguyên Nghị nhẹ nhàng nói.
“Dạ.”
Nguyên Nghị khởi động xe, Hứa Xán Xán lại nhắm mắt lại.
Lúc Nguyên Nghị và Hứa Xán Xán đến nơi, lúc này sân bay đang được nhân viên dọn tuyết để bảo đảm sự an toàn cho mỗi lúc cất và hạ cánh. Tuy chuyến bay bị trì hoãn tận ba mươi hai phút, nhưng máy bay cũng đã an toàn rời khỏi sân bay Bắc Thành.
Hứa Xán Xán bắt đầu bận rộn với tư cách là một tiếp viên hàng không khoang hạng nhất. Mỗi lần Nguyên Nghị đọc báo, anh đều thấy Hứa Xán Xán đi tới đi lui chỗ những hành khách trong khoang hạng nhất. Đặc biệt có một người đàn ông Trung Quốc đã gọi Hứa Xán Xán ba lần. Lần đầu tiên là lấy nước, lần thứ hai là thêm nước, và lần thứ ba lại là thêm nước. Đây là lần thứ tư gọi Hứa Xán Xán. Lúc này anh bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng, khẽ híp mắt dõi theo cô.