Cố Tử Hàng để Hứa Xán Xán lên xe. Cô lịch sự nói: “Cảm ơn giám đốc Cố. Anh chở tôi quá nhiều lần rồi.”
“Dễ như trở bàn tay ấy mà.” Cố Tử Hàng cười.
Anh lái xe hướng về nhà La Xán Xán.
Hứa Xán Xán cúi đầu xem điện thoại, cô đang trả lời wechat của Dương Hồng Quyên. Cô ấy nghe bảo cô đổi họ nên đang hỏi. Cô chỉ trả lời: “Ừm.” Dương Hồng Quyên liền nói: “Vậy từ bây giờ tôi sẽ gọi cô là Hứa Xán Xán nhé.”
“Đang đi xe mà xem điện thoại sẽ đau mắt.” Cố Tử Hàng liếc nhìn Hứa Xán Xán và nói.
Hứa Xán Xán nói chuyện với Dương Hoàng Quyên xong cũng liền cất điện thoại, đôi mắt nhìn vào dòng xe, người đi đường và các tòa nhà bên ngoài cửa sổ.
“Tên Hứa Xán Xán có ý nghĩa gì không?” Cố Tử Hàng hỏi.
Hứa Xán Xán quay lại nhìn Cố Tử Hàng, lắc đầu: “Đâu có ý nghĩa gì? Không có ý nghĩa gì đâu.”
“Tôi nghĩ là có, hứa một đời xán lạn. Họ ‘Hứa’ rất tốt.” Cố Tử Hàng cười nói.
Hứa Xán Xán cũng cười.
“Tạp chí hàng không mới nhất đã được phát hành, nhân vật trên trang bìa là cô.” Cố Tử Hàng nói tiếp.
Hứa Xán Xán “Ồ” một tiếng: “Tôi chưa có thời gian để chú ý đến chuyện này.”
“Tiếp viên hàng không có nụ cười đẹp nhất Trường Cát, thật xứng đáng với cái tên gọi này.”
“Cảm ơn giám đốc Cố đã khen ngợi.”
Cố Tử Hàng chở La Xán Xán đến nhà.
Còn Dương Hồng Quyên, lúc cô đang nhắn tin với La Xán Xán trên wechat là cô vừa xuống máy bay. Sau khi nói chuyện trên wechat xong, cô bắt taxi vào trung tâm Bắc Thành. Cô muốn mua một thỏi son. Trên chuyến bay trở về, cô vô tình làm rơi thỏi son xuống đất làm son bị gãy.
Cô bước vào trung tâm thương mại, đến một quầy mà cô thường lui tới. Nhân viên bán hàng tại quầy biết cô và nhiệt tình giới thiệu cho cô. Nhưng cô thấy giá của nhiều mặt hàng đắt hơn ít nhất gấp đôi so với lần trước.
“Đây là màu phổ biến nhất mùa thu này – màu đỏ thuần túy, quyến rũ, thu hút nhất.” Nhân viên bán hàng đưa cho Dương Hồng Quyên một thỏi son. “Cô Dương, cô có thể thử.”
Dương Hồng Quyên nhìn thấy giá nên hơi do dự, nhưng vẫn thử thỏi son mới nhất mùa thu này.
Nhân viên bán hàng cười nói: “Ồ, nó thực sự rất đặc biệt. Nếu tôi là đàn ông, nhìn qua tôi đã muốn hôn cô.”
Dương Hồng Quyên cũng thích nó, nhưng giá quá đắt. Cô ngập ngừng: “Có giảm giá không?”
“Không, cô Dương. Cửa hàng của chúng tôi cả năm đều không được giảm giá.”
Dương Hồng Quyên cảm thấy nó quá đắt, nhưng cô thực sự thích nó, cô ngập ngừng.
“Tổng giám đốc Viên.”
Đột nhiên, nhân viên bán hàng gọi một tiếng.
Dương Hồng Quyên không để ý, cô vẫn đang suy nghĩ liệu có đáng để mua thỏi son đắt tiền này không. “Tại sao giá của cửa hàng các cô lại đắt gấp đôi lúc trước vậy?” Cô hỏi nhân viên bán hàng.
“Bởi vì tôi đã mua thương hiệu mỹ phẩm này vào tháng trước, tôi đã làm mới lại thương hiệu này và nâng cấp nó lên một tầm cao mới.”
Có tiếng đàn ông nhàn nhạt xuất hiện.
Dương Hồng Quyên quay lại và thấy Viên Phi. Cô cau mày, đúng là oan gia ngõ hẹp. Anh ta vừa nói cái gì? Anh mua thương hiệu mỹ phẩm này? Cô hoài nghi nhìn người đàn ông trước mặt.
“Sao nào? Một thỏi son môi cũng không mua nổi? Không phải cô đã quyến rũ được tên đàn ông có du thuyền sao? Nói anh ta mua cho cô đi!” Viên Phi từ trên nhìn xuống Dương Hồng Quyên, giễu cợt nói.
“Tôi đương nhiên mua được! Nhưng vì anh đã mua thương hiệu này, tôi sẽ không bỏ tiền vào doanh thu của anh.” Dương Hồng Quyên vòng qua Viên Phi, đi ra khỏi trung tâm mua sắm.
Viên Phi cười khẩy: “Số tiền ít ỏi của cô chỉ như hạt cát trong sa mạc.”
“Tôi nhất định không cho anh một xu.” Dương Hồng Quyên quay lại người, đáp lại. Cô tức giận bước ra ngoài, thương hiệu yêu thích của cô thực sự bị tên nhà giàu mới nổi họ Viên kia mua lại rồi, còn để giá cao như vậy, làm cô tức chết mà!
Trong trung tâm mua sắm, Viên Phi nói với nhân viên bán hàng: “Cô có thể giảm giá cho cô ấy.”
“Hả? Tại sao?” Nhân viên bán hàng ngạc nhiên.
“Không có lý do. Sau này cô đến, đều giảm giá cho cô ấy.”
“Dạ. Giảm giá bao nhiêu vậy, thưa tổng giám đốc Viên?”
“Một nửa.”
Tròng mắt của nhân viên bán hàng gần như rơi ra. Nhân viên còn không có được ưu đãi này.
“Cô ấy là hội viên đúng không?” Viên Phi hỏi.
“Đúng vậy, Viên tổng.”
“Đợi tôi đi, gọi cô ấy quay lại.” Viên Phi nói.
“Hả?”
“Có thể đưa cho cô ấy thỏi son lúc nãy.”
“Dạ được.”
Nói xong, Viên Phi cũng quay người rời đi. Trong lòng đột nhiên nghĩ: Thật là gợi cảm, màu sắc đó rất phù hợp với người phụ nữ kia. Nhưng anh cau mày khi nghĩ về điều này.
Một lúc sau khi Dương Hồng Quyên đi ra khỏi trung tâm thương mại, cô nhận được một cuộc gọi từ nhân viên bán hàng, nói thỏi son đã được giảm giá. Cô ngạc nhiên, nghĩ Viên Phi lại trêu chọc cô, nên cô không quay lại. Cô đã đi đến một trung tâm thương mại khác và mua son của một thương hiệu khác.
Lần thứ hai Viên Phi đến kiểm tra doanh thu tại quầy, nhân viên bán hàng đó nói cô ấy đã gọi cho cô Dương, nhưng cô Dương không quay lại.
Viên Phi nhíu mày.
*
Tất cả các tài liệu của Hứa Xán Xán đã cấp xuống. Sau này cô thực hiện nhiệm vụ bay với một thân phận mới.
Còn khoảng thời gian này Nguyên Nghị đã trở về Thanh Đảo nhiều lần, nói chuyện với bố mẹ anh về anh và Hứa Xán Xán. Bố của Nguyên Nghị không phản đối, mẹ của Nguyên Nghị cũng rộng rãi hơn một chút, nhưng đề nghị Nguyên Nghị rằng anh và Hứa Xán Xán nên tạm xa nhau một khoảng thời gian. Nếu anh vẫn còn kiên trì muốn bên cạnh Hứa Xán Xán, bà sẽ không phản đối nữa.
“Thời gian đó là ba năm.” Bà Nguyên nói.
Nguyên Nghị mỉm cười và từ từ hé môi ra.