Khoảnh khắc cánh cửa đóng sầm lại, cũng là lúc nước mắt cô bất chợt rơi. La Xán Xán vội lấy tay lau, rồi chạy xuống cầu thang.
La Xán Xán bước vào, Nguyên Nghị nói: “Em chờ anh một chút.” rồi đi vào phòng tắm. Lúc này cô nghe có tiếng máy sấy phát ra, mới biết là anh đang sấy khô tóc. Cô đi tới ghế sofa, ngồi xuống, đem số kẹp tóc mua cho Tây Tây đặt sang một bên.
La Xán Xán không nghĩ đến là Nguyên Nghị sẽ ở đây, cô vẫn luôn nghĩ anh còn đang ở Los Angeles điều tra nguyên nhân máy bay rơi.
Cô nhìn lên lầu, hình như ông bà của Tây Tây không có ở nhà, vậy thì có nghĩa là chỉ có một mình Nguyên Nghị ở đây. Cô thu ánh mắt lại, không biết nên nhìn vào đâu. Tiếng máy sấy từ phòng tắm phát ra quá rõ ràng, cứ như đang thổi vào tai mình, bỗng chốc tai cô ửng đỏ lên. Nhưng lại nghĩ đến chuyện cô rất khó vượt qua khoảng cách với anh, trong lòng không khỏi buồn bã. Ánh mắt cô cố tình né cửa phòng tắm, cuối cùng nhìn ra ban công.
Mà ban công cũng có thể tác động vào suy nghĩ của cô, vì có một đêm trước đây anh đã cùng cô đứng ở đó. Khi ấy anh rất gần gũi, cùng cô ngắm trăng. Ngày hôm sau còn cùng cô ngồi tàu trở về Bắc Thành, để xe lại nhà bố mẹ. Nguyên Nghị và cô ngồi cách nhau mấy khoang, sau đó anh đổi vị trí với người ngồi cạnh cô. La Xán Xán biết tất cả những gì anh làm đều không có ý gì khác, chỉ là cô luôn nhớ kỹ những chuyện ấy. Giống như chuyện năm mười chín tuổi cũng vậy, cô vẫn còn nhớ rất rõ.
Lần đầu tiên, La Xán Xán gặp Nguyên Nghị là vào năm cô mười chín tuổi. Lúc đó là khoảng thời gian trường đại học cho nghỉ đông, cô ngồi máy bay từ Nam Thành đến Bắc Thành chơi. Trước khi máy bay cất cánh, cơ trưởng thông báo: “Thưa quý vị, tôi là cơ trưởng của chuyến bay từ Nam Thành đến Bắc Thành. Thời gian dự tính là hai giờ hai mươi lăm phút. Theo đài khí tượng , hôm nay trời sẽ có tuyết nhẹ. Nhưng mọi người không cần phải lo lắng, tôi sẽ đưa mọi người đến Bắc Thành an toàn.”
Giọng nói qua loa rất hay, nội dung cơ trưởng thông báo cũng có nét đặc trưng riêng. Cho nên, đến bây giờ La Xán Xán vẫn nhớ từng câu từng chữ của người ấy.
Máy bay hạ cánh an toàn ở Bắc Thành. Bên ngoài đúng là có tuyết nhẹ. Các hành khách đều vội vã xuống máy bay, nhưng riêng cô thì vẫn ngồi đó. Cô nhìn thấy một tạp chí hàng không, liền lấy ra đọc. Trong đó viết về có lần máy bay bị cháy. Vào thời điểm quan trọng nhất, một số tiếp viên đã liều mình đưa một hành khách lớn tuổi đang bất động đến thang trượt. Ông lão trượt xuống, được cứu sống. Các tiếp viên đó đều bị thương ở mức độ khác nhau. Lúc này, có một tiếp viên hàng không đến nhắc cô xuống máy bay. Cô chưa đọc xong, vậy nên cô bảo chờ cô đọc xong sẽ xuống.
“Cô có thể đem quyển tạp chí này đi.” Tiếp viên cười nói.
“Tôi biết, nhưng mà bây giờ tôi muốn đọc cho xong tin này.” La Xán Xán cũng cười trả lời.
Cô nàng đó không cản trở La Xán Xán nữa, bắt đầu dọn dẹp trong khoang máy bay. Cô xem xong tin tức kia mới bắt đầu đi xuống máy bay. Khi vừa bước đến cửa khoang thì thấy tuyết rơi dày đặc. La Xán Xán nhíu mày nhìn ra ngoài trời, vừa hay có một bông tuyết rơi xuống lòng bàn tay ấm áp của cô.
“Tôi cố đưa cô về trước khi trời Bắc Thành tuyết rơi dày. Vậy mà cô vì đọc một tin về sự cố máy bay trên tạp chí hàng không mà lề mề tới lúc tuyết rơi dày đặc rồi đứng đó nhìn sao? Sự cố hay không?”
Giọng nói của người đàn ông xen lẫn chút ý cười, hơn nữa cái giọng đó rất giống của cơ trưởng. Cô quay đầu, nhìn người mặc đồng phục cơ trưởng đứng đằng sau mình. Anh cao lớn, đẹp trai làm mặt cô đỏ lên: “Đẹp.” Nói xong, cô bổ sung thêm: “Ý tôi là tin đó đọc hay.”
“Này, cô cầm lấy rồi mau chóng xuống máy bay đi. Tôi còn phải kiểm tra lại máy bay thêm một lần nữa. Cô không thể ở đây lâu như vậy được, không thì tôi sẽ nghĩ là cô có ý đồ xấu đó.” Anh đưa cây dù cho La Xán Xán.
Cô có chút xấu hổ, cười nói: “Cảm ơn anh.” Sau đó cầm lấy chiếc dù, chạy thật nhanh.
Người đàn ông ấy, chính là Nguyên Nghị. Lúc đó, anh còn là cơ trưởng, và cô đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.
Gặp anh ở tuổi 19 , nghĩa là họ gặp nhau rất sớm. Nhưng mãi đến tận một năm sau, anh lại xuất hiện với tư cách là anh rể, bấy giờ cô mới biết là đã có người gặp anh còn sớm hơn cô, hơn nữa người đó không ai khác lại chính là chị gái của mình. Năm La Xán Xán mười tuổi, cũng là khoảng thời gian chị đã đi nước ngoài chữa bệnh. Lúc đó, cô đã buồn đến mức khóc sưng cả mắt.
Mấy ngày này thể xác và tinh thần cô đều mệt mỏi, đôi khi còn nghĩ nếu cô là người gặp anh trước thì tốt rồi.
La Xan Xán vẫn còn đang ngây người, nhưng khi lấy lại tinh thần thì đã thấy Nguyên Nghị đang đứng trước mặt mình, không biết là anh đã đứng đó từ khi nào. Cô vội vàng đứng dậy: “Anh rể… Sao anh sấy tóc nhanh vậy?”
La Xán Xán không biết anh đã đứng trước mặt cô bao lâu rồi. Nguyên Nghị nhìn cô ngẩn người như đang suy nghĩ về chuyện gì đó. Sau khi nghe La Xan Xán hỏi, anh gật đầu nói: “Chúng ta cùng nhau đi xuống. Sau khi gặp Tây Tây, anh sẽ chở em ra nhà ga.”
Nhưng thật ra La Xan Xán vẫn chưa đặt vé khứ hồi. Cô muốn làm Tây Tây ngạc nhiên nên không thông báo là cô sẽ đến. Mà sợ Tây Tây không muốn để cô rời đi. Vấn đề là, cô chỉ còn một ngày nữa để nghỉ ngơi, vì vậy cô muốn xem thử tình hình có nên quay về ngay vào ngày hôm sau hay không. La Xán Xán không muốn anh hiểu lầm, nên mới nói cô đến gặp Tây Tây rồi sẽ đi. Anh muốn cô vào nhà, trong đầu nghĩ đến anh sẽ chở mình ra ga. Trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng La Xán Xán đã nói là mình sẽ đi nhanh thôi, cũng vì lý do đó nên cô phải đến nhà ga để mua vé.
“Anh không cần phải chở em đâu, em tự đến nhà ga được mà.” La Xán Xán cố gắng kìm nén cảm xúc của mình, bình tĩnh nói lời này.
“Đi thôi.” Nguyên Nghị cầm lấy chìa khóa xe trên bàn.
La Xán Xán nói: “Không cần đâu anh, em có thể tự đi đến nhà ga mà.”
Nói xong cô vội vàng xoay người, mở cửa.
Khoảnh khắc cánh cửa đóng sầm lại, cũng là lúc nước mắt cô bất chợt rơi. La Xán Xán vội lấy tay lau, rồi chạy thật nhanh xuống cầu thang.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên, cô lấy ra, nhận cuộc gọi.
“La Xán Xán, tôi là Cố Tử Hàng. Có vài điều tôi cần nói với cô.”
Tâm trạng của cô lúc này không hề ổn, ngay cả trả lời điện thoại cô cũng không muốn.
Giọng nói của Cố Tử Hàng truyền ra từ điện thoại: “La Xán Xán, cô sao vậy? Cô khóc à?”
La Xán Xán đưa tay lên lau nước mắt, cô vẫn còn khóc. Căn bản là không thể bình tĩnh nói chuyện được, vậy nên cô cúp điện thoại. Cố Tử Hàng vẫn tiếp tục gọi lại thêm vài lần nữa, cô không nhận, cuối cùng là tắt máy.
Cô ngồi xổm ở cầu thang một lúc, hai tay ôm đầu gối khẽ khóc nức nở. Chờ đến lúc tâm trạng ổn định thì đứng dậy đi xuống dưới. La Xán Xán đi thang bộ, không đi thang máy là vì không muốn người khác thấy bộ dạng này của mình.
La Xán Xán đến nhà trẻ của Tây Tây. Cô bé chạy như bay đến vòng tay cô, ngọt ngào gọi: “Dì nhỏ, dì nhỏ!”
Cô mỉm cười, hôn lên mặt Tây Tây như thể chuyện vừa rồi chưa xảy ra.
“Dì nhỏ, dì phải ở lại với con đêm nay. Con tan học dì đến đón con nha.” Tây Tây hồn nhiên tươi cười.
La Xan Xán xin lỗi: “Dì có việc, phải lập tức trở về Bắc Thành ngay. Sau này, khi dì có thời gian sẽ quay lại thăm Tây Tây.”
Tây Tây tiếc hùi hụi, hôn lên mặt La Xan Xán, rồi lại hôn phía bên kia.
Cô đặt Tây Tây xuống đất, để cô bé trở lại lớp học. Mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng lưng của Tây Tây nữa, cô mới quay người đi.
La Xán Xán bắt taxi đến nhà ga.
Nguyên Nghị ngồi trong xe nhìn cô mở cửa lên xe. Chiếc taxi biến mất khỏi mắt anh. Trong đầu anh xuất hiện dáng vẻ cô ngồi khóc nức nở trên cầu thang.
Chiếc xe chở La Xán Xán ngừng lại trước cửa ga xe lửa. Bên trong có rất nhiều người đang xếp hàng mua vé. Cô không muốn mở điện thoại nên phải xếp hàng mua vé.
Chờ đợi hơn hai mươi phút mới đến lượt cô. Lúc này, chỉ có vé vào ban đêm, sớm nhất là 10 giờ tối. La Xán Xán không thể ở lại Thanh Đảo lâu, vì vậy cô mua vé vào lúc 10 giờ tối. Cô cầm chặt chiếc vé trên tay, bây giờ vẫn còn chưa đến mười một giờ trưa. Một phần cô không có tâm trạng ra ngoài shopping, cũng như không muốn ăn gì cả.
Cô cầm chặt tấm vé trong tay, đi đến phòng chờ.
“Vé mấy giờ?”
Bỗng nhiên có giọng nói từ phía sau truyền đến, là giọng của Nguyên Nghị. La Xán Xán dừng chân, cô siết chặt chiếc vé trong tay, rồi quay lại mỉm cười: “Anh rể, sao anh lại tới đây? Em đã nói là anh không cần đến mà? Tàu sắp khởi hành, nên giờ em phải đến phòng chờ. Tạm biệt anh nha.”
Nụ cười của cô dịu dàng lẫn chút yêu kiều. Nguyên Nghị nhìn cô không nói gì.
La Xán Xán cụp mắt, xoay người tiếp tục đi đến phòng chờ.
Chợt cánh tay bị giữ lại, cơ thể bị kéo qua. Nguyên Nghị buông cánh tay ra, rồi cầm bàn tay của La Xán Xán lên, dùng một ngón tay của mình mở bàn tay nhỏ nhắn kia ra. Anh cầm chiếc vé trong tay cô nhìn thoáng qua, sau đó nhìn cô.
La Xan Xán mím chặt môi, không nói gì.
Cửa ga chật kín người, hai người họ đứng trong đám đông không nói gì.
Nguyên Nghị cầm chiếc vé trong tay.
Một lúc lâu sau, La Xan Xán nhỏ giọng: “Anh trả vé lại đây cho em, em phải đi vào rồi.”
Nguyên Nghị nói: “Trên vé bảo, tận mười giờ tối tàu mới đến, từ giờ đến khi đó cũng hơn mười một tiếng. Vậy bây giờ em vào đó làm gì?”
La Xan Xán nói: “Cũng không có gì để làm, thì vào chờ sớm một chút.”
Cô phải cúi đầu khi nói chuyện, vì lúc này mặt cô đã đỏ ửng lên vì nói dối
Trên đầu cô có tiếng thở dài. Mũi cô chua xót.
Trong đám đông, Nguyên Nghị từ từ đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
Động tác này của Nguyên Nghị, buộc cô phải nhìn thẳng vào anh. Ánh mắt của cô lộ đầy vẻ hoảng loạn và bối rối.