Đời Đời Kiếp Kiếp Mãi Yêu Em

Chương 34: Hang hồ ly



Đôi mắt tím nhanh chóng xẹt qua tia nhìn sắc sảo tính kế rồi tiêu thất cứ như tất cả chỉ là ảo giác… nhanh đến nỗi những người hiện diện nơi này không ai có thể nhìn thấy được…

Trong văn phòng hiệu trưởng lúc này chỉ còn lại hai thân ảnh đang ẩm trà đối diện nhau… vị hiểu trưởng nhìn phía đang nhâm nhi tách trà khẽ bật cười một cách hứng thú..

“Điệp nha đầu.. ta không tin ngươi sẽ dễ dàng bỏ qua vị phu nhân nọ.” giọng nói nhàn nhã đôi mắt đen nhìn phía đang cười cười nữ nhân trước mắt mình khẽ lắc đầu…

“Cũng là Độc Cô gia gia hiểu rõ ta… cho nên lão nhân gia ngài a~ có thể hay không cho ta thứ mà ta đang cần?” Hà Mộng Điệp cười cười nháy nháy đôi mắt tím nhìn phía đang cau mày suy nghĩ lão ngoan đồng dò hỏi… sau đó thở dài mở túi xách ra bỏ lên bàn tay đang chìa ra của ông một phần mềm nhỏ rồi bĩu môi…

“Độc Cô gia gia… đây là Zinokas ta sẽ cài giúp ngươi có được hay không? Dù sao đây cũng là phiên bản mới nhất chưa được tung ra thị trường…” được rồi… cô thừa nhận mình thua cuộc… cô không nên tin tưởng vẻ mặt nghiêm túc suy nghĩ của vị lão nhân đáng… khinh này… Độc Cô gia gia lúc nào cũng chỉ biết bắt nạt nữ nhân yếu đuối là cô…

“Như vậy tốt… tư liệu trên bàn… Ta biết ngay ngươi chắc chắn sẽ muốn nó nên đã chuẩn bị ngay khi thấy hai nhóc con kia làm xôn xao dưới sân trường…” Độc Cô Tĩnh bĩu môi nắm chặt lấy phần mềm mới nhất mà ông vừa xảo trá được cười hề hề một cách đáng đánh đòn...

“Độc Cô gia gia… ngươi nói bọn trẻ có phải hay không đang trách ta? Trách ta không có cho chúng có một gia đình đầy đủ?” nhớ tới khuôn mặt đầy nước mắt của bọn nhỏ cô cảm thấy càng thêm đau lòng… cho dù bọn chúng có trưởng thành sớm hơn nữa thì chúng cũng chỉ là những đứa bé mới năm tuổi…. Sao bà ta có thể dùng những từ ngữ như thế để nói về bọn trẻ chứ...

“Điệp nha đầu a… Này cũng không thể trách ngươi… dù sao ngươi cũng không nhớ chuyện quá khứ… những gì đã qua thì cũng đừng nên quá mức cố chấp…” ông đưa tay vỗ vỗ vào đầu nhỏ khẽ cúi của cô khuyên bảo… này làm sao có thể trách đâu… mất trí nhớ là điều không ai mong muốn… có người bình thường nào muốn bản thân mất đi ký ức đâu…

Bàn tay ấm áp bao trùm lên cái đầu của cô vỗ vỗ vài cái như an ủi rồi rút tay về…

“Độc Cô gia gia… ta ổn… ta không sao … Đến.. ta giúp ngươi cài Zinokas.”

......

“Nương thân… thật xin lỗi… lại phải khiến ngươi lo lắng.” phía sau băng ghế Hà Tư Triệt hai ngón tay xoắn xuýt với nhau nhỏ giọng mở miệng.. đầu nhỏ thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn phản ứng của cô qua gương rồi cúi đầu chu chu mỏ…

Hà Tư Thần khóe môi run rẩy há miệng định nói chuyện rồi lại cúi đầu như không dám… không khí trong xe lại lâm vào trầm mặc… nhìn phía ăn năn hối lỗi tiểu nhi tử Hà Mộng Điệp thở dài một hơi… bàn tay đang cầm tay lái nắm chặt lại rồi tắp xe vào chỗ có thể dừng xe nơi lề đường đưa tay tắt máy… cô nhanh chóng xoay người ra sau nhìn phía hai nhi tử bảo bối của mình…

“Biết vì sao nương muốn các ngươi xin lỗi sao?” giọng nói dịu dàng không có tý giận dữ khiến bọn nhóc tròn mắt nhìn cô một cách kinh ngạc rồi nhanh chóng lắc đầu… nương thân không giận sao?

“Bởi vì đánh nhau là sai rồi…” đánh nhau sẽ không giải quyết được gì mà càng thêm khiến mọi chuyện trở nên càng thêm tồi tệ… cô không muốn bọn chúng sau này dùng nắm đấm để giải quyết mọi việc… như vậy sẽ rất nguy hiểm…

“Nhưng mà con nhóc đó nói…” Hà Tư Triệt không đồng ý nhìn xinh đẹp mẫu thân của nó mở miệng nói thì bị cái lắc đầu của Hà Mộng Điệp làm cho sững sờ… đôi mắt màu tím tròn to chăm chăm nhìn phía mẫu thân của chúng như muốn nghe một lời giải thích.

“Ta không để ý họ nói ta như thế nào.” cho nên cô cũng không nhiều lắm biện minh… chỉ bình thản sống là tốt rồi…

Làm sao có thể không để ý a? Hà Tư Triệt nóng nảy hấp tấp nói “Nương thân… ngươi không để ý nhưng bọn ta lại để ý.. bởi vì nương thân phải cực khổ nắm mới có thể sinh ra chúng ta~” biểu cậu nói nương thân xém tý mất mạng để sinh ra bọn chúng… nên bọn chúng tuyệt đối không được khiến nương thân buồn… nhưng mà… nhưng mà..

“Ta chỉ để ý các ngươi nghĩ như thế nào về ta…” phải… cái nhìn của người ngoài thì có gì quan trọng… họ chỉ chỉ trỏ nói này nói nọ vài câu cô đâu thể bịt miệng họ cấm họ không được nói…

......

“Cái nhìn của chúng ta?” Hà Tư Triệt há miệng nói sau đó chớp đôi mắt tím nhìn cô một cách khó hiểu… người ta nói cùng cái nhìn của bọn chúng thì liên quan gì? Hắn có cảm giác nương thân lại mở ra mê cung rồi..

“Các ngươi có hay không trách nương không cho các ngươi một gia đình đầy đủ?” đây cũng là điều khiến cô trăn trở từ khi biết bản thân mình mang thai… trăn trở hơn năm năm trời… câu hỏi mà có khi câu trả lời có lẽ sẽ khiến cô phải tuyệt vọng… cô thật sự rất sợ hài tử mà cô bảo bọc từ bé lên án cô… lên án việc chúng không có cha… lên án việc vì cô mới khiến chúng bị người ta mắng là...con hoang…

Hà Tư Triệt thở dốc trừng lớn con ngươi tím như không thể tin được… trong khi đang cúi đầu Hà Tư Thần bả vai bé nhỏ khẽ run lên...Nương… ngươi vì sao hỏi bọn ta câu đó? Ngươi rõ ràng biết bọn ta chưa bao giờ trách ngươi không cho bọn ta biết phụ thân của mình là ai… bởi vì ngươi đã cho bọn ta tình thương của cả hai người… vừa là cha vừa là mẹ… trong khi đồng học bọn ta nương thân của họ nhiều người chỉ ở nhà sống cuộc sống của một quý phu nhân thì nương lại ra ngoài tự lập công ty tự mình gánh vác.. vừa mệt mỏi công tác lại vừa rút ra thời gian chăm sóc chúng ta.. nương làm nhiều việc như vậy vì chúng ta này... còn có thể trách nương sao?

“Nương.. không có… bọn ta không phải muốn ông ta… bọn ta chỉ cần nương là đủ.” Hà Tư Triệt đỏ hồng hốc mắt đứng lên ôm lấy cổ cô rồi gương mặt nước mắt nước mũi hôn hôn gò má lành lạnh mà cậu yêu thích… rồi dụi đầu vào hỏm cổ cô làm nũng…

Trong khi Hà Tư Thần lại ngửa đầu lên híp lại đôi mắt màu trà của mình nhìn phía đang diễn cảnh mẫu tử tình thâm há mồm ra hỏi.

“Nương. Ngươi đừng đánh trống lảng… rõ ràng cái miệng của con nhóc kia thật bẩn sao ngươi lại bắt chúng ta phải xin lỗi?” cứ mỗi lần nương muốn đánh trống lảng sẽ là này một câu… chỉ có tên ngốc đệ đệ của hắn là dễ bị gạt… ngu xuẩn…

A~ Lại bị phát hiện sao?… Hà Tư Thần ngươi quá không đáng yêu rồi… sao có thể phá vỡ khung cảnh cảm động mà ta khó khăn lắm mới có thể tạo ra được chứ?

“Ách… dù sao thì đánh người không tốt… là người văn minh chúng ta nên sử dụng cách văn minh… sao có thể thô tục đánh người?” không phải sao.. nói rồi cô đưa tay quăng xấp tài liệu vào lòng đại nhi tử khẽ chớp mắt như muốn nói tùy ngươi xử lý… dù sao có thù không báo là đồ ngốc...

Trong khi đó đang vùi đầu vào hỏm cổ với đầu ra sau lưng cô Hà Tư Triệt lại khẽ le lưỡi… Nương thân.. ngươi đóng kịch thật dở tệ… khó khăn lắm ta mới có thể nhỏ ra một giọt nước mắt để hùa theo ngươi… thật là… vì ông ta mà trách ngươi sao? Ông ta không xứng… Hiên Viên Thần… Hải Nhiên Vi… bọn ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi… đánh con nhóc trong trường là vì ta thấy nó thật chướng mắt… Hải Ý Họa… tiểu công chúa của Hải gia? Nực cười… ngay cả phụ thân còn chưa biết là ai mà dám nói huynh đệ bọn chúng là con hoang sao?

Nếu ca ca điều tra không nhầm thì Hải gia chỉ có tiểu thiếu gia gọi Hải Phong đang được mười tuổi là đích tôn của Hải thị gia tộc.. còn Hải Nhiên Vi chỉ do tiểu tam sinh ra… lão thái bà mà bọn chúng gặp trong phòng hiệu trưởng cũng chính là vị tiểu tam đó…

Xem ra phải nhanh tay một chút… hắn có nên cùng ca ca hợp tác với Deviney để ngược tra nam cùng tra nữ? Tuy rằng nghe nói ông ta đã thay đổi rất nhiều nhưng những tổn thương mà hắn gây ra nương thân lại rất sâu đậm… bọn chúng tuyệt đối sẽ không chấp nhận ông ta là phụ thân… nhất định...

Hà Mộng Điệp hoàn toàn không biết vụ việc hôm nay là do bọn nhóc cố ý gây ra… nếu biết cô cũng chỉ dở khóc dở cười…

Hà Tư Thần cầm lấy xấp tư liệu mở ra coi… càng coi đôi mắt càng lượng… đầy đủ… thật sự là đầy đủ… chỉ cần những thứ này công bố Hải thị sẽ vì thanh danh mà đuổi cổ ba mẫu tử kia ra khỏi nhà… bất quá chưa phải lúc… vẫn chưa phải lúc…

“Mộng Điệp mỹ nhân~ ngươi thật tốt…” Hà Tư Thần cũng đứng dậy hôn hôn gò má bên kia của cô rồi ngay ngắn ngồi lại đàng hoàng… bất quá… ra vẻ hắn đã quên gì đó rất quan trọng thì phải… đã quên một việc gì đó…. Nhưng mà nhất thời lại không nhớ ra… thật kỳ lạ…

Nhìn nhi tử thỏa mãn cười cười cô đưa tay vỗ vỗ bả vai hai nhi tử của mình như khích lệ rồi thắt lại dây an toàn lái xe rời đi…

Tiểu Thần cùng Tiểu Triệt quả nhiên biết điều gì đó về quá khứ của cô… xem ra cô cũng phải tự thân tìm hiểu mọi chuyện… cô có cảm giác chỉ cần điều tra mọi chuyện sự thật đều sẽ được sáng tỏ….

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv