Gần đây, Dương phủ gọi thợ đến tu sửa một số viện bị dột, họ tìm ra rất nhiều thứ lạ lùng trong những căn phòng đã lâu không có người ở kia. Có váy khúc cư phổ biến thời Hán, có đơn ly hôn ố vàng, có cả trống da cừu của Tây Vực.
Y nhi bưng một bát anh đào từ dưới bếp lên, hào hứng: "Nữ lang nghe tin gì chưa, đám thợ phát hiện hoa đào trong viện bỏ hoang đó không hề bị tàn lụi, cả vườn tràn ngập xuân sắc. Sau lại phát hiện viện này là một thung lũng nhỏ, đồi núi xung quanh ngăn trở gió nóng, phía sau còn có dòng suối, giống hệt vườn Kim Cốc luôn".
Ngày hè vốn nhàm chán, Dương Dung Cơ nghe xong, hai mắt tỏa sáng, tiện tay nhặt mấy quả anh đào, chạy ra cửa phòng.
Thế nhưng vừa bước ra ngoài, Dương Dung Cơ đã đụng phải người khác, té ngửa xuống.
"Ôi muội muội của ta..."
Y nhi cuống quít đi đỡ Dương Dung Cơ, sau đó mới nhìn rõ người ngã ngửa ở ngoài là Dương Đàm.
Dương Đàm bị đụng mạnh, sững sờ nằm ngửa trên đất một hồi, thấy không ai đến đỡ, đành tự đứng lên, sửa sang lại tóc tai, mũ mãng.
Dương Dung Cơ đau nhăn mặt: "Đại ca, huynh mặc áo gì cứng thế hả?".
Dương Đàm vuốt vạt áo, ăn nói hùng hồn: "Là áo mà mẫu thân thêu cho huynh vài hôm trước đó".
Dương Dung Cơ tiến đến nhìn kỹ, kiểu thêu này đúng là của mẫu thân, nàng nhìn Dương Đàm, nói: "Hôm nay là ngày nghỉ à, sao giờ này huynh còn ở nhà?".
Dương Đàm thấy trâm của nàng bị lệch thì chỉnh lại giúp nàng, đáp: "Dạo này nóng quá nên bên trên cho nghỉ một ngày. Lần trước Hâm nhi nói chỗ của muội quá nhiều muỗi, hắn chỉ ở có một buổi chiều mà bị đốt khắp người. Đúng lúc trong cung đang có cây đuổi muỗi, nghe nói hiệu quả rất tốt nên huynh sai người đi xin, lát nữa gia đinh sẽ mang đến trồng trong viện cho muội".
"Thế còn chỗ mọi người thì sao? Chắc cũng phải trồng một ít chứ hả?"
"Viện của chúng ta không trồng nhiều cây cối như của muội, nên muỗi cũng không nhiều đến mức thành đàn như thế này... Phải rồi, lát nữa gia đinh cũng sẽ đổi màn cửa khác cho muội nên muội sang viện mẫu thân chờ một lúc đi, hoặc là đi dạo ở đâu đó cũng được."
"Dạ, muội cũng đang chuẩn bị đi ra ngoài."
Dương Dung Cơ xoay người, chuẩn bị đi ra ngoài.
Dương Đàm chép miệng, cầm lấy mũ có mạng che mặt treo ở cửa, đuổi theo: "Trời ơi, con gái con lứa đi ra ngoài giữa trưa thế này phải che chắn lại chứ, nhị ca muội mỗi khi ra khỏi cửa đều che dù đó!".
...
Y nhi dẫn Dương Dung Cơ đi hai khắc đồng hồ mới tới nơi mà đám thợ nói.
Vắng vẻ thì vắng vẻ thật, nhưng quả thực rất đẹp. Chắc hẳn từ lúc Dương Triệu mua chỗ này cũng chưa từng tới đây, nên phòng ốc mới hư hại, cỏ dại um tùm như thế này.
Viện này râm mát vì được những ngọn đồi bao quanh. Trong sân có ba cây đào, từng cành cây đều chắc khỏe, có vẻ có tuổi thọ lâu đời.
Không có bất cứ từ ngữ nào có thể lột tả được hết vẻ đẹp của khung cảnh này, nơi có những cành cây đen nhánh cùng với những cánh hoa trắng hồng.
Y nhi nhặt mấy tấm ván gỗ nằm rải rác trên mặt đất lên. Tựa như một nhà ảo thuật, nàng ấy rút một bó dây thừng từ ống tay áo, cột chắc tấm ván gỗ và vắt dây thừng lên cành cây, sau đó là buộc chặt mọi thứ lại. Chiếc xích đu được hoàn thành.
Dương Dung Cơ kinh ngạc đi tới: "Y nhi, sao ngươi biết trước để giấu dây mang đến đây thế?".
Y nhi lau tấm ván gỗ, nói: "Nữ lang từng nói muốn có xích đu, chỉ là trong viện chúng ta không có cây nào cứng cáp cả. Nô tỳ nghĩ có lẽ cây trong viện này có thể làm được nên đã mang theo dây thừng".
Dương Dung Cơ cười và ngồi lên. Cành cây khá khỏe, đủ để chịu được trọng lượng một người. Nàng đung đưa xích đu, tóc bay trong gió. Bên tai có tiếng chim hót, trên đầu có hoa rơi, mũi ngửi được mùi thơm ngát do gió đưa tới.
Y nhi mỉm cười nhìn nàng.
Dương Dung Cơ nhìn xung quanh, đột nhiên thấy vách tường có một viên gạch lồi ra.
Là kho báu mà ai đó giấu diếm... Hay là cạm bẫy ngầm?
Dương Dung Cơ khẽ hô: "Y nhi".
Y nhi nghi ngờ đi tới.
"Ngươi rút viên gạch đó ra đi, để xem có bảo bối gì."
Dương Dung Cơ hiếu kỳ, Y nhi cũng tò mò không kém. Nàng ấy bước tới, cách viên gạch một khoảng, rút viên gạch ra, những viên gạch xung quanh cũng rơi xuống theo, tạo ra một cái lỗ đủ để thấy được phía đối diện, còn người thì không chui vừa.
Hai người há hốc mồm.
Và cô bé ở bên kia càng ngạc nhiên hơn - cô bé mặc áo vải, cài trâm gỗ, cũng ngồi trên xích đu được treo trên cây đào khỏe mạnh, hoa nở rực khắp chốn. Cô bé cười nói: "Muội biết tỷ là ai. Tỷ là con gái của nhà này. Năm nay mười sáu. Cách đây không lâu muội đã leo lên cây đào để nhìn sang nhà tỷ. Tuy không thấy được tỷ nhưng vẫn có thể nghe được tiếng tỷ đọc thơ trong vườn. Tỷ ngồi ở trên cây mơ, còn muội ngồi ở trên cây đào. Tỷ đọc 'Minh nguyệt hạo hạo chiếu ngã sàng, Tinh Hán tây lưu dạ vị ương'*, muội cũng đọc theo. Mười bài thơ mà muội biết đều học từ tỷ".
*trích từ "Yên ca hành kỳ 1 - Thu phong" của Tào Phi
Dương Dung Cơ cười híp mắt: "Vậy muội là ai, vì sao tỷ không nhận ra?".
Cô bé nói: "Muội là con gái của tá điền ở gần đây, năm nay mười hai tuổi. Tằng tổ, tổ phụ và phụ thân muội đều ở đây. Muội có hai ca ca, một tỷ tỷ. Bọn họ đều ra ngoài làm việc rồi, vì muội là con út nên ở nhà dọn dẹp. Tỷ mới chuyển đến, đương nhiên sẽ không biết muội là ai rồi!".
Dương Dung Cơ nhìn sang, sau lưng cô bé quả nhiên có dãy phòng ốc được dọn dẹp sạch sẽ.
"Vậy tên muội là gì?"
"Muội tên là Chu Uyển Nhi. Muội biết tỷ là Dương Dung Cơ."
Dương Dung Cơ lại chỉ vào Y nhi, hỏi: "Vậy muội biết nàng không?".
Chu Uyển Nhi mỉm cười: "Biết, nàng là tỷ muội của tỷ".
Dương Dung Cơ vui vẻ trả lời: "Đúng thế, nàng là Y nhi, tỷ muội của tỷ".
Cô bé nhìn một hồi, nói: "Y phục và trâm của tỷ đều rất đẹp, muội chưa từng thấy chúng".
Dương Dung Cơ nói: "Tỷ cũng rất thích y phục của muội".
"Muội tự làm đó, chỉ mất bảy ngày là xong."
Dương Dung Cơ ồ lên: "Muội thật lợi hại".
Chu Uyển Nhi đỏ mặt...
"Muội muốn tìm tỷ chơi từ lâu rồi, vì quanh đây chỉ có mỗi nhà tỷ, nhưng phụ thân muội lại không cho bởi vì... Cái gì mà khác nhau ấy?"
Sang hèn khác nhau à... Dương Dung Cơ cười: "Có cái gì khác chứ, chúng ta đều là nữ nhi, nếu muội muốn chơi với tỷ...". Nhưng Dương Dung Cơ không nghĩ ra được cách nào.
Y nhi tiếp lời: "Vậy chúng ta sẽ thường xuyên đến đây. Chỉ là có đôi khi bận quá, không thể ở lâu thôi. Vì thế khi chúng ta không có ở đây, muội chơi một mình được không?".
Chu Uyển Nhi gật đầu lia lịa: "Có ạ". Cô bé nhảy xuống, xích lại gần tường.
Dương Dung Cơ cũng đứng lên, tới gần cô bé.
Cách nhau một bức tường, một bên là áo gấm lộng lẫy, một bên là áo vải bình dân.
Chu Uyển Nhi sờ mặt Dương Dung Cơ, cười tít mắt: "Mặt tỷ mịn quá à".
Dương Dung Cơ cũng chạm lên mặt mình: "Đúng là thế thật".
Chu Uyển Nhi nhìn trời, nói: "Muội phải đi chuẩn bị cơm tối, tỷ có thể đợi muội một chút không?".
"Tất nhiên rồi."
Nhận được đáp án khẳng định, cô bé nhảy chân sáo rời đi.
Lát sau, Chu Uyển Nhi chạy tới: "Tỷ tỷ của muội thích một lang quân, lang quân này vô cùng tài hoa nên có rất nhiều cô nương cũng thích hắn. Tỷ tỷ muội muốn bày tỏ tình cảm với đối phương nhưng không biết nên dùng cách gì mới phải...".
Dương Dung Cơ hiểu vấn đề, búng tay: "Thì viết thư tình thôi!".
Y nhi nghi hoặc.
Dương Dung Cơ cười gượng: "Ý tỷ là viết một bức thư ngắn".
Mắt Chu Uyển Nhi sáng lên: "Tỷ có thể giúp tỷ tỷ muội viết một cái không?".
Dương Dung Cơ đồng ý, thậm chí còn thấy hơi hưng phấn: "Được chứ".
Dương Dung Cơ tìm được một tờ giấy viết thư và một cái khăn tay lụa trắng.
Giấy được trải phẳng trên mặt bàn, cái khăn cũng được đặt chỉnh tề ở bên cạnh.
Y nhi đặt đèn lên bàn, Dương Dung Cơ hỏi nàng ấy: "Y nhi, ngươi cảm thấy nên viết trên giấy hay trên khăn?".
Y nhi nhìn một chút trả lời: "Giấy thì dễ hỏng, hay là viết trên khăn đi ạ".
"Được."
Nhưng mà viết cái gì đây? Dương Dung Cơ lại gặp phải nan đề. Nàng chưa bao giờ đọc thư tình, cũng chưa bao giờ nhận được thư tình, cho nên đây cũng là lần đầu tiên viết thư tình.
Trích từ thơ cổ thì có dung tục quá không? Nàng ngẫm nghĩ mãi vẫn chưa viết ra được cái gì.
Thế là nàng đứng dậy, đẩy cửa sổ ra.
Cửa sổ mới được thay màn, dưới cây tường vi có cây đuổi muỗi mới trồng. Ngoài viện có gia nô gác đêm, nhưng đa số đang tụ tập tán gẫu.
Trời quang mây tạnh, sao sáng đầy trời, có lẽ ngày mai sẽ có thời tiết đẹp.
Thế là linh cảm xuất hiện, nàng viết:
Nguyệt hữu quang hề tinh tây tà,
Tây song ánh trúc hoa chi phát.
Thanh hòa ưng hỉ vũ quá tình?
Khiên Ngưu diêu vấn Chức Nữ tinh.*
*Bài thơ do tác giả sáng tác.
Dương Dung Cơ cẩn thận viết lên khăn lụa, thấy hơi đơn điệu, còn vẽ thêm một cành hoa.
Ánh nến xuyên qua tấm lụa, Dương Dung Cơ cẩn thận kiểm tra lại một phen, xác định không có chỗ nào bị sai sót mới gấp làm tư, tìm một cái hộp gỗ nhỏ xinh rồi bỏ vào.
Sáng hôm sau, Dương Dung Cơ bị Y nhi lay tỉnh.
"Cô nương, mấy ngày nữa là đêm thất tịch, chúng ta phải đi mua hoa quả, may đồ mới, còn phải mua cả giấy làm hoa đăng nữa."
Dương Dung Cơ mơ màng ngồi xuống, mặc cho tỳ nữ trang điểm cho mình.
Người dân thời Ngụy Tấn chuộng cái đẹp, ai nấy đều yểu điệu thanh tân. Dương Dung Cơ mang theo hộp gỗ hôm qua, định mua thêm đồ trang trí, có thể là hoa lụa hoặc quả cầu ngà voi.
Hôm nay Phan An cũng ra ngoài vì vườn Quyến luôn làm tiết Nữ nhi nên hắn phải đi mua hoa quả khô.
Dương Dung Cơ trông thấy một quầy toàn đồ mỹ nghệ liền kéo Y nhi đến lựa. Sau khi so sánh kích thước với cái hộp, nàng chọn một quả cầu ngà voi. Nàng khá là thích nó nên cầm trong tay quan sát hồi lâu. Song, khi xoay người lại vô tình va phải người khác, Dương Dung Cơ vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi, ta không để ý".
Đối phương không đáp lời, Dương Dung Cơ ngẩng đầu nhìn.
Phan An nhíu mày.
Lại vô tình gặp rồi, nhưng lần này thật sự tình cờ.
Dương Dung Cơ hỏi: "A, huynh cũng ra mua đồ sao?".
Phan An gật đầu, huơ bọc giấy trong tay.
Đột nhiên có người tới bắt chuyện, có vẻ là đồng liêu của hắn. Dương Dung Cơ thấy vậy, quay người rời đi, lại nhìn quả cầu ngà voi trong tay, càng xem càng vui vẻ.
Y nhi đứng bên cạnh nhìn hồi lâu, rốt cục cười ra tiếng: "Rõ ràng là viết thư giùm người khác, cô nương lại làm như mình có tình lang vậy".
Dương Dung Cơ cũng không phản bác, ngâm nga làn điệu dân ca. Bỗng nhiên, nàng khựng lại, sờ soạng vạt áo: "Y nhi, bức thư của ta đâu?".
Hai người đồng loạt quay đầu lại tìm, không biết đã bị mất ở đâu.
...
Dưới ánh nắng dịu dàng, Phan An nhặt hộp gỗ ở dưới đất lên, mở ra xem, đột nhiên khép lại, sau đó nhanh chóng bỏ vào vạt áo, còn ôm chặt vào trong ngực.
Đồng liêu thấy thế liền hiếu kỳ, vừa định hỏi han, Phan An đã mau chóng rời đi.
Đồng liêu nhìn chăm chú vào bóng lưng của hắn một hồi, lắc đầu.