Những năm tháng tuổi trẻ
Hải Quỳnh ngồi ngáp dài một cái trong sự chờ đợi mệt mỏi. Nữa tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà anh trai Hiểu Huy của cô vẫn chưa tới. Sắp tới giờ chiếu phim rồi, biết vậy cô không thèm tới sớm làm gì ệt thân, vốn định cùng anh trai ăn chút gì đó rồi mới xem phim. Đành lết thân đi mua bắp rang và nước ngọt trong khi chờ đợi.
Đang nhâm nhi mấy hột bắp ngọt ngào thì di động cô đỗ chuông. Là anh Hiểu Huy gọi.
- Hải Quỳnh, anh không thể tới xem phim cùng em được, công ty anh đột xuất có cuộc họp, anh phải tranh thủ thời gian mới gọi cho em được. Em cứ vào xem phim đi, lát nữa anh đến đón.
- Không cần đâu, xem phim xong em đón taxi về ký túc xá luôn. Anh không cần phải chạy tới chạy lui chi ệt – Hải Quỳnh vội ngăn anh mình lại. Cô biết mỗi khi họp là anh trai cô lại bận bù đầu bù cổ, không có thời gian ăn uống, cô không nỡ để anh mình phải mệt nhọc đến đón mình.
- Có được không? – Hiểu Huy e dè hỏi lại em gái.
- Được mà – Hải Quỳnh khẳng định chắc như bắp rang – Em chỉ cần đón taxi rồi nói địa chỉ ký túc xá là xong thôi mà.
- Ờ thôi được, vậy em xem phim đi, xem xong rồi về, nhớ cẩn thận nha. Về tới ký túc xá nhớ gọi điện cho anh – Hiểu Huy ân cần dặn dò em gái.
- Em biết rồi, tạm biệt – Hải Quỳnh đáp rồi vội vã cúp máy, cô sợ anh mình không yên tâm lại chạy đến đón thì khổ.
Nhìn lại đồng hồ lần nữa, cô đứng dậy định bước vào trong rạp chiếu phim thì…
- Buông ra đi, em đừng có như vậy được hay không? – Tiếng của một chàng trai đang quát một cô gái đang ôm chầm lấy cánh tay chàng trai như không muốn để anh ta đi.
- Không, em nhất định không buông – Cô gái đó nhất quyết lắc đầu đáp, tay càng siết chặt tay chàng trai hơn.
- Anh nói rồi, chúng ta chấm dứt tại đây. Anh không yêu em, xin em đừng bám theo anh nữa được không? – Chàng trai cau mày bực bội tìm cách gỡ tay cô gái đó ra.
- Không, anh không yêu em nhưng em yêu anh. Xin anh đừng bỏ rơi em có được không? – Cô gái khóc nức nở nói.
- Chẳng phải lúc đầu anh đã nói, em muốn quen anh thì anh không từ chối, nhưng mà đến khi chán thì chúng ta chia tay trong hòa bình. Luật chơi là như vậy, em chấp nhận rồi thì phải chịu. Bây giờ anh chán em lắm rồi, anh muốn chia tay – Chàng trai thản nhiên đáp, không màn đến ánh mắt và phán xét của những người xung quanh.
Hải Quỳnh chỉ muốn chạy đến đấm vào cái bản mặt ******** của anh ta một đấm thật mạnh cho vỡ luôn, để sau này anh ta không đi làm khổ con gái nữa.
Nhưng dù cậu ta nói gì thì cô gái vẫn một mực không chịu. Chàng trai bực mình quá liền đi đến quầy bán vé mua một vé phim, bởi vì trong rạp hát mà cô cứ làm phiền thì sẽ bị bảo vệ mời ra ngoài để tránh làm phiền đến người khác, vậy thì cậu có thể thoát khỏi sự phiền phức từ cô. Cậu đặt tiền lên mặt bàn bán vé rồi nói:
- Phim gì cũng được, suất chiếu bây giờ.
- Xin lỗi anh, vì hôm nay là cuối tuần cho nên vé xem phim toàn bộ đã hết rồi ạ. Nếu anh muốn xem phim thì chờ đến suất sau đi – Giọng nữ bán vé ngọt ngào nói.
Chàng trai cau mặt khó chịu lẫn thất vọng khi biết đã hết vé.
Hải Quỳnh chứng kiến từ đầu đến đuôi, cô thấy anh chàng này quả thật đẹp trai vô cùng. Anh ta mặt chiếc áo sơ mi màu đen hở ngực, để lộ vàm ngực vạm vỡ. Mái tóc phủ qua một bên đầy cá tính, sợi dây truyền trên ngực của anh ta càng khiến anh ta trông hấp dẫn hơn.
Mà cô gái cũng cực kì xinh đẹp, ăn bận thì cực kì model. Chiếc áo hở vai, chiếc váy ngắn đến không thể ngắn hơn, trên người cô đều nhà những trang sức lộng lẫy đến phát ghiền. Hải Quỳnh cảm thấy cô gái này thật đáng thương, người xinh đẹp là thế, thiếu gì trai theo đuổi, sao lại đi yêu nhằm một kẻ đểu cáng như thế. Nghe hắn nói mà cô sôi máu cả lên, cái thứ đàn ông như hắn ta thay bồ như thay áo, đúng là khinh thường phụ nữ quá đi mất. Nhưng cũng thấy cô gái kia quả thật là mặt dày quá sức, sao không biết xấu hổ mà cứ bám theo một kẻ xua đuổi mình trước đám đông như vậy.
Dù có yêu anh ta thế nào cũng nên giữ lại ình chút lòng tự trọng chứ, cô ta thật là làm mất mặt chị em phụ nữ như cô quá. Điều này cho thấy cô ta cũng là hạng con gái không ra gì.
Nên khi nhìn thấy anh ta mua vé mà không có, vì hai tấm vé cuối cùng đã bị cô mua mất rồi còn đâu. Nhìn vẻ mặt khổ sở có phần đẹp trai quá mức của anh ta cô bỗng thấy thương cảm. Dù sao thì anh Hiểu Huy cũng không đến, tấm vé này cũng không thể trả lại, cho nên cô bước đến bên anh chàng đó chìa ra trước mặt anh ta tấm vé.
- Vé của anh đây – Cô nói, nhưng rồi sau đó thầm mắng mình là đồ mê trai, thấy trai đẹp thì quên mất hắn chính là hạng người mình ghét nhất.
Anh ta sững lại một chút rồi cầm lấy tấm vé trên tay của cô. Thôi bỏ đi, cho thì cũng cho rồi, không nên hối hận mà mệt lòng, Hải Quỳnh quay lưng định bỏ đi thì…
Một bàn tay ôm chặt lấy eo cô, kéo sát vào lòng mình khiến cô giật mình, cảm nhận được hơi ấm cùng hương thơm trên người của người kia. Còn chưa kịp định thần lại thì đã nghe giọng nói của anh chàng kia.
- Cô ấy chính là bạn gái mới của tôi.
Cô và cô gái kia đều sửng sốt tột độ nhìn về chàng trai kia, miệng Hải Quỳnh há ra như chữ O, mắt cô mở to nhìn cậu không chớp mắt (>0