Đôi Bạn Thân Nghịch Ngợm Và Hai Chàng Bạch Mã

Chương 13: Cô bạn kì lạ



 

Sáng sớm tinh mơ, Huyệt Anh rủ Mamako cùng nhau tới lớp sớm để làm chuyện bí mật  . Ai dè, cả hai đang phấn kích vô thì cảnh tượng đập vô mặt họ là một cô gái có mái tóc ngắn ngang vai xinh xắn, tướng tá nhìn mảnh mai nhưng bộ trang phục đã nói lên sự mảnh mai đó chỉ là giả tạo, cô mặc một bộ áo thể dục trông cá tính, còn mang giầy thể thao nữa.Nhưng khuôn mặt không được lộ ra vì cô bé đang đưa lưng về phía đối diện hai người.

-Cậu là ai vậy?Mamako biết không?

-Woa! Cô bạn này có cá tính khá giống cậu đấy Huyệt Anh!

-Hả? Huyệt Anh?Mamako?

Huyệt Anh bỡ ngỡ nhìn cô bé đang tiến tới thẳng vị trí sau lưng cô, cô liền hỏi người lạ mặt bí ẩn này. Mamako ngạc nhiên khi cách ăn mặc người con gái này giống hệt cô bạn thân cô, lúc nói thẳng tên của cô bé heo kế bên to rõ đủ làm con người bí ẩn trong lớp nghe thấy. Cô bạn giật thót vì nghe thấy cái tên Huyệt Anh và Mamako, cô quay đầu lại. Hai cô bạn chết sững, thay vì là mái tóc ngắn còn Huyệt Anh là dài thì khuôn mặt hai người giống nhau, không giống nhau lắm nhưng nhìn sơ quá thì tưởng là hai chị em sinh đôi.

-Ồ! Nhân bản của tomboy super heo , lười biếng và kém thông minh! Ai da!

-Cái con nhỏ này, giờ mà còn chọc tức tôi được nữa hả! Mà giống thiệt!Bạn là ai vậy?

Mamako tuông nguyên tràng như đang giới thiệu cô bạn kì lạ này nhưng bị Huyệt Anh gõ vào đau phát đúng đau.

-À…..A! Em là học sinh mới ở đây, em nhầm lên tầng của khối. Em dưới mấy chị một tuổi, chào đàn chị ạ!

-Em không cần lễ phép vậy đâu! Hi, chào em, chị là Mã Hoàng Huyệt Anh, còn đây là bạn thân chị Mamako Ioku.

-Hihihi! Dạ!-Cô bé cười rất tươi.

- Hai chị có bạn trai hết rồi đúng không?-Cô bé chọc ghẹo.

-Ôi trời , em tám ghê ha! Ừ, của chị là anh Long, còn nhỏ giống em là Hưng.

-Hả?Cái gì?-Bỗng dưng khuôn mặt tươi cười tan biến, thay vì đó là khuôn mặt suy sụp làm Huyệt Anh và Mamako khó hiểu.

-Sao vậy em?

-À! Không có gì thưa chị Mamako. Chị Huyệt Anh, sao chị lại nhìn em ghê thế?

-Bởi vì chị thấy em nhầm khối thì đúng vì là học sinh mới nhưng sao lại biết bọn chị là khối 11 mà không phải là 12. Với lại, em đâu biết có phải lớp mình hay không mà vô tự tiện.

-Woa! Chị làm thám tử được đó, chị hay thiệt….Tại em…..

-Thôi mà Huyệt Anh, không cần rõ đâu. Em tên gì?

-Dạ là…..Renko Haruno ạ! Hi!

-Ồ! Tên em đẹp quá! Vậy là người Nhật lai Việt giống chị Mamako rồi.

-Miễn chị thích ạ.

-Xem có vẻ em quý chị Huyệt Anh hơn chị nha! Giận đó!

-Thôi mà chị Mamako …em yêu chị hơn chị Huyệt Anh luôn!

-Em láu cá ghê, công nhận hai chị và em thân nhau nhanh ghê ấy!

Cả ba đều cười rộ lên, Mamako và Huyệt Anh rất vui vì quen được một đàn em nhỏ tuổi hơn nhưng dí dỏm, vui tính, ăn nói lại hợp ý nhau. Renko thì thích vì được biết hai bà chị này rất thân thiện và hài hước. Nhưng tất cả đều tan biến khi câu nói xin chào của Renko tung lên.

-A! Anh Kaishito, anh Phong, chào hai anh, em vô trường rồi nè!

-Chào em Renko , vô trường rồi hả!-Phong cười rạng rỡ giơ tay chào.

-Chào Renko, em đang nói chuyện với ai……-Kaishito lại đọc cái cuốn sách được nhắc tới hoài, nghe tiếng Renko rồi tới lượt Phong , anh ngẩng mặt nhìn nói. Phong cũng bắt đầu chủ ý người đang nói chuyện với Renko là ai. Kaishito đã lạnh giờ còn lạnh hơn, Phong tươi cười giờ dập tắt nụ cười, mặt lạnh như Kaishito.

Mamako đứng người không nhích nổi, từ từ đưa khuôn mặt quay lưng lại, cô và Phong chạm mắt nhau. Mamako xấu hổ, cố tình lẩn tránh, Phong tối sầm lại nhìn cô. Kaishito ngắm Huyệt Anh nhưng cô không quay lưng lại nhìn anh, anh bực bội nhưng vẫn hướng đôi mắt về phía cô.

Bầu không khí căng thẳng, thay vì im lặng như bốn người thì Renko tuy biết ý định của họ nhưng vẫn tươi cười , cô không cười gian như người ác mà đây là nụ cười chỉ dành cho người tốt. Renko giả vờ không biết, chạy về phía Kaishito và Phong giới thiệu cho hai cô chị .

-Hai chị chắc cũng quen hai anh này đúng không? Cùng lớp mà! Anh Kaishito là anh kết của em, còn đây là bạn chí cốt của anh ấy. Hôm bữa em bị mấy tên du côn bắt nạt, may nhờ hai anh giúp nên em mới quen được hai anh ạ!

-Renko về đi!-Phong ôn tồn nói với Renko.

-Ok….Anh nhớ phải làm bạn trai của chị Haru nha!

-Kaishito thì nhớ phải là chị Huyền Vũ nha!

-Cái con nhỏ/ em này về cho anh!-Cả hai đều đồng thanh, mặt hai người đỏ lên như trái ớt.

Mamako và Huyệt Anh trơ mắt ra nhìn không tưởng nổi cảnh này. Mamako lại buồn vì thì ra người anh ấy yêu thầm là Haru chứ không phải cô, Haru là ai chứ. Huyệt Anh thấy mình thật kém vì người có thể làm Kaishito đỏ mặt là một cô gái tên Huyền Vũ, tên cô đẹp làm sao, nghe thật huyền ảo đâu như Huyệt Anh, nghe hắc ám quá.

-Mamako vô lớp đi, ngoài đây ngột ngạt quá!

-Ừ, vô nhanh đi!

Huyệt Anh kéo tay Mamako đi vào lớp, giờ hai cô không thể làm chuyện bí mật được rồi vì có người mà. Mamako chán nản nằm ụp xuống bàn, rốt cuộc năm học này cô bị ai trù ẻo thế nhỉ? Xui xẻo quá nhưng cô không ghét Renko chỉ là….Haiz!Mệt quá!

Huyệt Anh suy nghĩ….những lời nói của Renko cứ khiến cô nghi ngờ, có cảm giác cô bé này đang có tình toán gì ấy. Rõ ràng lúc đó ai cũng nhận được không khí u ám mà sao cô có thể cười tươi được chứ, sao cô lại la lên khi nghe tên Huyệt Anh và bạn cô. Rồi……cũng biết hai cô và hai anh ta là chung lớp……Trời ơi! Huyệt Anh biết nhức đầu vậy cô đã không đọc truyện trinh thám rồi.

-Á! Trời ơi….sao tự nhiên quên mang chai nước rồi!

-Mamako, quên mang chai nước à? Vậy uống chung với…..Haiz! Mamako nè, đi rót nước dùm mình nha!

-Tự rót đi!

-Khỏi cho uống!

-Bạn bè vậy đó hả! Đưa đây!

-Bạn tốt.

Mamako mặt hầm hầm, nhăn nhó nhìn khuôn mặt gian xảo của cô bạn Huyệt Anh, cái bản mặt gì thấy ghét.Mamako tự mãn cầm chai nước đi rót, sao hôm nay cô lại quên mang theo chai nước chứ?

-Phong , xuống mua dùm tao chai nước!

-Tiền đâu?

-Đây!

Kaishito nhìn cái khuôn mặt ngô nghê, lè lưỡi chọc quê của Huyệt Anh làm Kaishito tức cười, anh cũng sực nhớ có mang chai nước không và kết quả…..không mang mà ngược lại thằng Phong có mang. Anh còn lâu mới uống chung với cái tên này. Anh cũng để ý thấy Phong cứ chăm chăm vào phía Mamako đi ra ngoài, anh bạn chí cốt này giờ chẳng còn hài hước như xưa nữa, đành làm cho nó như xưa vậy.

Anh kêu Phong ra ngoài mua nước nhưng chả biết có ý đồ không nữa.Giờ chỉ còn Huyệt Anh và Kaishito trong lớp, Huyệt Anh không đuôi không điếc mà không biết giờ còn cô và…..chả muốn nói tên ra luôn nữa.

-Alô! Renko? Em muốn ám anh à?

Hả? Cái gì? Renko gọi điện cho Kaishito, tuy Huyệt Anh hay nghe nhạc volume to nhưng tai vẫn thính. Ngồi đằng trước nhưng Huyệt Anh giả vờ tựa vào ghế vì buồn ngủ rồi hóng tay nghe.

Kaishito tuy đang nói chuyện điện thoại nhưng anh vẫn để ý tới Huyệt Anh. Anh có bao giờ tự hỏi sao cái con nhỏ này không thể người lớn mà trẻ con thế nhỉ. Kaishito cố ý bấm loa đến tột độ, nghe cực rõ cuộc nói chuyện luôn.

-Này Kaishito, anh định như thế nào?

-Như thế nào là như thế nào hả Renko!-Kaishito nhếch mép.

-Úi, thì là chuyện tỏ tình chị Huyền Vũ đó! Bộ anh không yêu chị ấy à?

-Anh yêu chị ấy hết mình luôn, anh rất rất rất yêu chị ấy!

-Sến như con hến ấy! Còn đám cưới của Hoa Âm?

-Huyền Vũ là biệt danh của người con gái anh yêu đúng không?

-Đúng! Cái đó là biệt danh, anh muốn em nói tên thật à?

-Huyền Vũ là biệt danh của Hoa Âm em ạ!

-Cái gì? Ủa, đâu……

-Bye! –Tút!

Huyệt Anh như muốn đập đầu vô bàn, gì chứ ? Thì ra Huyền Vũ là Hoa Âm. Anh ấy yêu Hoa Âm …..hết mình, hết mình? Rất rất rất yêu ư? Đúng rồi, sau này hai người cưới nhau mà sao lại không yêu nhau….Nước mắt lăn dài trên má, lại khóc , khóc làm gì. Tên đó mà biết mình khóc vì hắn thì hắn sẽ cười nhạo.

Khỏi nói anh cũng biết cô đang khóc, anh đang cười nhạo vì xem cô là đồ chơi mà nhưng đó là hồi đó còn bây giờ….Anh mệt quá muốn nghỉ ngơi chút, không biết Phong đi mua xong chưa nhỉ?

-Trời ơi? Ba cái lầu block của khối 3 sao hết nước hết trơn vậy chời ? Mấy giờ rồi? 5:00 sáng? Woa ! Sớm ghê.

Cô và Huyệt Anh đến trường lúc 4:30 , nhà trường mở cửa lúc 4:00, nhà cô và Huyệt Anh gần xịt nên tới sớm là chuyện thường.

Mamako đành xuống tuốt dưới căn-tin(chỗ mua đồ cho mọi người) lấy nước vậy. Vừa bước chân vô can-tin , cô nghe một giọng nói chán nản của người con trai vang lên .

-Trời ơi! 5:30 căn –tin mới mở, cái thằng Kaishito này nhờ chả đúng lúc miếng nào!

Là Phong……anh làm gì ở đây? Chết cô rồi….bình nước 20l trong đó đang đầy mà Phong đang đứng trong đó  và anh chờ tới 5:30 không lẽ cô đứng chờ tới 5:30 luôn……Mỏi chân lắm!

Cửa không biết có khóa chặt không , Mamako ngồi xuống ngã vào cửa cho đỡ mỏi. Cửa không khóa nên cơ thể nặng của cô làm nó mở kêu két két, sao không chịu thay cái mới mà để cái cũ vậy.

-Ai đó? Kẻ nào?

Phong lên tiếng làm Mamako giật mình, cô che mặt đứng dậy nhưng vì quá vội, cô vấp phải cục đá té nhào vô cửa rồi mở toang quát, Mamako nằm xuống trước con mắt bất ngờ của Phong. Mamako che mặt cúi gầm xuống, lặng lẽ đi tới cái bình 20l chết tiệt mà rót.

Reng……chuông reo …..là Renko gọi cho anh.

-Alô! Renko à!

Phong mở to loa vốn dĩ muốn Mamako nghe thấy, anh và Kaishito nói thiệt có trò chơi chung với nhau không à.

-Nè! Em mong em có kết quả tốt từ anh chứ Kaishito anh ấy bị ấm đầu hay sao ấy?

-Anh hiều thằng bạn của anh mà! Em gọi anh có chuyện gì?

- Anh chừng nào mới nói cho chị Haru biết anh yêu chị ấy chứ không phải là Hoa?

-Sao em biết vậy? Ừ! Anh không thèm quan tâm tới nhỏ Hoa , anh chỉ yêu Haru thôi!

-Nghe tốt đó! Em mến chị Huyền Vũ hơn nên chưa biết chị Haru thế nào, anh nói em nghe đi?

-Chị Haru là….người cao sa, giàu có, đỏng đảnh, kiêu ngạo, tự tin, xinh đẹp. Anh thích mẫu người con gái thế!

-Hả?Cái gì?

-Bye!-Tút!

Phong dập máy, Mamako thất vọng, hối hận sao cô ngu thế? Thì ra Phong thích loại người đểu cáng đó, loại con trai vậy thật trơ trẽn cớ sao cô lại mang lòng thích anh ta chứ. Mamako không khóc, cô khóc quá đủ rồi.

Định đi bỗng dưng đèn tắt, thì ra là mất điện , Mamako không thấy đường , cô lại lần ngã nhào nhưng lần này cô đã ngã vào một nơi nương tựa rất vững chắc, mạnh mẽ và ấm áp.Thế là Mamako không bàn nghĩ, cô tựa vào đó luôn , nó thật thoải mái không nỡ bỏ.

Cô chỉ lo giờ cho Huyệt Anh, đúng rồi Huyệt Anh! Huyệt Anh rất sợ bóng tối , cô phải tới chỗ Huyệt Anh . Mamako đứng dậy nghĩ tới Huyệt Anh, cô liền chạy nhưng có vật gì đó ngăn cô lại không cho cô đi, nó…là bàn tay, là bàn tay của ai vậy. Đôi bàn tay này ôm chặt cô vào lòng dù cô có cựa quậy, bàn tay đó cũng không buông.

-Thả tôi ra! Ai vậy? Thả ra, bạn tôi, bạn tôi rất sợ bóng tối tôi phải tới đó ngay!

-….

Im lặng , sao không trả lời, rõ ràng là muốn giấu mặt. Mamako vùng vẫy nhưng không có tác dụng nào hết, người đó thật mạnh,  ôm cô phía sau, hơi thở nồng nàn phả vô mặt cô làm cô đỏ mặt. Là ai vậy, cô muốn biết quá.

-Thả ra, thả tôi ra ngay! Huyệt Anh, Huyệt Anh đừng sợ nha! Tớ tới liền , thả tôi ra!

-……

-Sao lì lợm thế? Có ai không? Cứu! Long ơi cứu mình với, Long ơi cứu mình với!Long , Long!!

MMM……

Như không chịu nổi tiếng la hét in ỏi , môi cô bị thứ gì đó áp đó mềm mại, nếu cô không lầm đây là…môi . Trời cô có nụ hôn thứ ba nhưng ai đang hôn cô thế. Mamako lấy tay muốn đẩy ra nhưng sao đẩy không được, người này mạnh quá!

“Long ơi cứu mình với! Huyệt Anh, cậu không sao chứ?”

Nước mắt cô lăn dài, người đó là ai sao lại hôn cô? Đau quá, người đó ôm cô chặt quá, bóp chặt tay cô . Cơ thể người này đang run rẩy, Mamako khó hiểu. Càng ngày người ấy hôn cô sâu hơn, cô nghẹt thở quá!

-Tên đáng ghét này, thả tôi ra!- Cực khổ lắm cô mới đẩy người đang ôm hôn cô .

-Haru!

-Hơ?!

Mamako hình như đã phát hiện ra người bí ẩn trong bóng tối này là ai. Nhờ giọng nói nhẹ nhàng, đẩy những hơi thở gấp gáp , lăng vảng bên tai cô. Phong? Là Phong, không ai khác chính là anh . Anh ôm cô, hôn cô , rồi….Haru! Anh gọi tên người con gái đó. Thì ra anh hiểu lầm cô là người anh yêu, Haru!

Sao anh có thể nhầm chứ? Cô là Mamako chứ không phải Haru, sao anh dám nhầm cô là loại con gái đỏng đảnh anh vừa nói thế? Thật không đáng tha thứ!

-Haru!

-Haru!

-Haru!

-………

-Phong! Im đi, tôi là Mamako chứ không phải Haru! Nghe chưa!-Phong cứ gọi tên người con gái đó, cứ gọi, gọi qua , gọi lại. Cô điên lên rồi đấy!

-Haru,…anh yêu em!

ĐOÀNG!

Một ngọn giáo đâm thẳng vô tim cô. Phong….anh yêu người con gái tên Haru, anh yêu người con gái đó….thật lòng? Hay anh biết cô là Mamako mà lấy người Haru đó ra trêu ghẹo cô? Không, Mamako cảm nhận được mà, lời nói anh yêu em cho Haru, thật chân thật, không giả dối. Anh yêu cô ta chứ không yêu cô, không yêu người tên Mamako này!

-Haru, anh yêu em. Ở lại đây với anh, hãy dựa vô vai anh đi! Anh muốn em trong cánh tay anh!

-Đủ rồi ! Tránh xa tôi ra!

-Ai không, có ai không? Làm ơn , Làm ơn! Có ai không ? Huhuhu!Làm ơn, là ai cũng được lên tiếng dùm tôi!

Huyệt Anh đang ngồi bơ phờ tự nhiên cúp điện, cô hoảng hốt té xuống sàn, cô tựa vào tường , la lối. Cô sợ bóng tối, rất sợ bóng tối, cô không có kỉ niệm không tốt về bóng tối. Cô co rúm người lại, run bần bật sợ hãi.

-Có ai không? Lên tiếng đi, cứu tôi với! Hic! Tôi sợ bóng tối, làm ơn đừng để tôi mình mà! Hic! Huhuhu!

-Mamako! Cậu đâu rồi?

-Ay ! Cô im đi cho tôi ! Ồn ào quá đi! Bóng tối có gì sợ đâu? Con nhãi này.

-Hic!Anh…..anh quá đáng lắm Kaishito! Anh thì biết gì? Tôi con nhãi kệ tôi, đỡ hơn cái thằng trơ trẽn, đểu như anh!

-Câm mồm cho tôi!

-Anh…..anh quá đáng lắm!

Nghe Huyệt Anh la làng nãy giờ, Kaishito ngồi nghe nhạc mà lên cơn. Anh mở miệng, mắng cô trận cho hả hê. Anh điên máu thiệt, bóng tối có gì đâu mà sợ, vậy cũng la toáng, làm lố quá!

Huyệt Anh bực mình, sao anh không thông cảm cho cô chứ? Huyệt Anh khóc lóc, hồi ức của cô bắt đầu nhớ lại:

Lúc đó cô lớp một, cô vừa đi học về tự nhiên cả nhà cô mất điện. Lúc đó cô đâu sợ bóng tối, Huyệt Anh thản nhiên xuống nhà bếp lấy nước, bỗng cô nghe tiếng lộp cộp. Tiếng lộp cộp phát ra từ sau lưng cô, tấm lưng khô ráo giờ trở nên ướt nhẹp, cô phát sợ. Tiếng lộp cộp càng ngày càng mạnh càng rõ và càng gần. Huyệt Anh sợ hãi từ từ quay lại, đập vô mắt cô là cái mặt trắng toát mà chả thấy cái mình vì tối . Cô la lên hốt hoảng, định chạy nhưng hình như cái khuôn mặt trắng toát đó có đồng bọn, một cánh tay lùa ra cũng trắng toát nhưng chả thấy thân thể vì tối. Nó che miệng cô , cô bắt đầu ngất lịm mà trước khi xỉu cô nghe thấy giọng nói.

-Có bóng tối là có bọn tao, nhớ đó!

Chính vì câu nói đó , nó ám ảnh Huyệt Anh nên giờ cô rất sợ bóng tối. Tối quá, cô sợ cái mặt trắng toát đó, cái tay trắng sáng mà chả có thân mình nào lại xuất hiện. Nó giết cô quá! Cô sợ lắm , sao Mamako không tới đây? Mamako biết rõ cô sợ bóng tối cỡ nào mà….

-Mamako ơi! Cậu đâu rồi? Hic!

-Ui trời! –Kaishito dường như không thể nghe nhạc được nữa , anh muốn đi vệ sinh mà tối quá sao đi.

Kaishito bật đèn pin của điện thoại , vô tình anh để hướng pin rọi vô mặt anh khiến cái khuôn mặt Kaishito trắng toát , còn thân mình thì chìm vào đêm tối nó giống như là khuôn mặt 10 năm trước mà Huyệt Anh gặp, chính vì thế Huyệt Anh thấy vậy la lên.

-Á!!!Làm ơn, tha cho tôi ! Làm ơn đi, đừng ám tôi hồi mười năm trước nữa, tôi sợ lắm! Tha cho tôi ! Hic!

-Cô nói cái gì vậy? Tôi đây mà!

-Đừng có xạo nữa, chả phải ….hồi tôi lớp một….Cả nhà tôi bỗng nhiên cúp điện, tôi xuống bếp rót nữa thì gặp mấy người sao? Lúc đó chả phải mấy người xuất hiện với cái khuôn mặt trắng toát rồi bàn trắng mà chả thấy thân thể, mấy người còn nói là có bóng tối là có mấy người mà? Giờ đây chả phải có bóng tối nè, mấy người tới xử tôi còn gì.

-Cô đang nói cái gì vậy? Tôi Kaishito mà.- Kaishito thắc mắc, tiến thẳng về tới Huyệt Anh nhưng anh chợt nhận ra càng đến gần Huyệt Anh, cô càng kinh sợ, hét điên loạn. Kaishito liền tắt điện thoại mong cô không sợ nữa.

-Huyệt Anh , nếu cô còn sợ mau tới chỗ tôi!

Câu nói dứt khoát, Kaishito cảm nhận một luồng cô đơn, đang sợ hãi và đáng thương. Huyệt Anh không cần biết là cô và Kaishito hiện đang thế nào , Huyệt Anh mừng rỡ, chạy nhanh tới ôm Kaishito. Giờ cô có thể khóc thoải mái nhẹ nhõm, cô có bờ vai để tựa .

Kaishito ngạc nhiên, như không thể cưỡng lại cái ôm đầy sức hấp dẫn, nó quyến rũ anh phải ôm cô. Nghe được những tiếng khóc thân thương của Huyệt Anh, anh thấy hối hận, cô sợ đến như thế sao ?Lẽ ra anh không nên nạt cô . Không biết từ lúc nào, Kaishito bị cô ôm ghì chặt làm đôi môi anh chạm vào cổ Huyệt Anh. Kaishito nhếch mép, nhẹ nhàng hôn lên cổ cô . Bỗng dưng không nghe thấy tiếng khóc nữa, tiếng những giọt nước mắt rơi vã.

-Huyệt Anh! Huyệt Anh! ….Hơ! Ngủ rồi sao?

Kaishito lo lắng nhìn qua, thì ra là Huyệt Anh ngủ rồi. Gương mặt nhút nhát giờ ngây thơ ngủ , Kaishito xấu hổ khi cô vẫn còn ôm anh, cái đầu chứa toàn ngủ và ăn ấp vô vai anh. Kaishito nhẹ nhàng ngồi xuống , đặt Huyệt Anh vào lòng mình. Anh chải chuốt những lọn tóc của cô .

-Đừng sợ Huyệt Anh! Tôi đang ở đây với cô.

Giờ là 5:15, Hưng hồi hộp chạy vô trường , chạy lên khối 10. Chết tiệt ! Nhà trường bị cúp điện. Hôm qua Hưng nhận được tin nhắn của Huyệt Anh, cô và Mamako sẽ vào lớp lúc 4:30. Anh phải nhanh lên, anh thừa biết cô rất sợ bóng tối. Những lần anh và cô hẹn hò khi không có Kaishito, lúc bóng tối tới, Huyệt Anh ôm chặt Hưng kể hết cho anh nghe nên mỗi lần chỗ nào tối là Hưng phải tới ngay chỗ Huyệt Anh.

Chạy lên khối 10 , anh đâm sầm vào ai đó. Con gái ngoài Huyệt Anh và Mamako , anh không biết ai hết nhưng người con gái này khi đâm sầm anh, anh có cảm nhận một sự quen thuộc nhưng không biết là ai.

-Này anh kia, có nhìn đường không?

-Cái cô này , tối vậy tôi không thấy đường nên đâm phải, cô không thong cảm nữa là….

-Xí! Đáng ghét!

Hưng lấy điện thoại ra bật đèn, anh suýt ngất vì người đối diện anh là Huyệt Anh, à không chỉ giống Huyệt Anh. May nhờ mái tóc ngắn nên anh mới nhận ra mình nhầm, giờ anh cũng nhìn kĩ cô nàng này chỉ hơi giống người con gái của anh.

-Này! Học sinh mới à?

-Ừ, còn cậu…..à, chắc là học sinh trường này chứ có gì ghê gớm đâu!

-Ha! Cô vui nhộn nhỉ? Khối 10 à?- Hưng thấy cô nàng này thú vị thiệt, nói chuyện mà bặm môi, thách thức anh như trẻ con làm anh mắc cười. Hưng chợt thấy cái bảng tên phía trước ngực: “ Renko Haruno 10.7”.

Thì ra là người nhật- việt, giống tên Kaishito, nghĩ tới hắn mà anh điên đầu.

-Ừ! Tôi khối 10, như anh , anh cũng khối mười chứ gì?

-Hohoho! Phải, anh đây cũng chấm bảy nhưng cái số phía trước phải cộng thêm một!-Cô nàng này táo bạo ghê, nói mỉa anh à….anh nói mỉa lại.

-11.7?

-Chính xác! Thì ra là đàn em thế mà ăn nói vô lễ vậy ấy!-Hưng bắt đầu trả thù, lần nay chết cô nàng rồi. Thấy cái thái độ nghệch ra, ăn nói lắp bắp là Hưng tức cười .

-À! Thì …….trên nhau có tuổi à thì cần gì lễ phép.

-Thiệt không?Renko Haruno?- Hưng chọc ghẹo cô nàng Renko, anh đưa mặt sát lại gần cô khiến Renko đỏ mặt . Cô hết hồn vì sao anh chàng này lại biết tên cô.

-Sao…..sao biết tên tôi?

-Cái bảng tên trước ngực em.

-Ồ……Này đừng xưng hô vậy nghe nổi da gà, tôi nói trước là không kêu cậu là an hem gì hết!

-…….Hahaha! Ok, anh đây cũng không cần em xưng hô lễ phép!

-XÍ! Lại xưng vậy nữa kìa!

-Haha!

-Cười cái gì?

Hưng tức cười với cách ăn nói của cô nàng mới quen này, thật giống Huyệt Anh. Cách ăn nói táo bạo, lâu lâu tìm cách biện minh trông thật tếu nhưng dễ thương như Huyệt Anh của anh vậy.

-Em giống Huyệt Anh quá!

-Hả? Ah! Huyệt Anh? Anh biết chị dâu của tôi……..Ấy chết!

-Cái gì? Chị dâu của em? Ai? Huyệt Anh ah?

Hưng trợn mắt nhìn Renko, chị dâu của Renko …..là Huyệt Anh sao? Vậy nghĩa là… Huyệt Anh đang quen với anh trai của Renko nhưng,Huyệt Anh đang là người yêu của anh. Với lại nếu nói hiện giờ người Huyệt Anh quen có thể là anh hoặc là Kaishito. Kaishito? Không lẽ…..đúng là Renko là người lai nhật nhưng….

“Em ấy thuộc họ Haruno, còn Kaishito là Hatsuoka, không thể nào hai người này….”

Renko vì quá mừng rỡ mà lỡ thốt ra những điều không nên nói, đây là bí mật. Phải giữ tuyệt đối. Mặt Renko càng tái xanh khi thấy Hưng càng nhìn chằm chằm vào cô bằng ánh mắt hoài nghi . Sự thật mà nói,….cô biết người này vì….Huyệt Anh có nói người yêu cô là ai.

-Ờ……ý tôi là Huyền Anh, tôi có chị dâu tên là Huyền Anh. Anh nói Huyệt Anh nghe giống giống nên tôi nghe nhầm ấy mà!

-Vậy em có anh trai, tên gì vậy?

-Ah…..Shito, Shito Haruno! Hihi!

-Shito? Tên độc đáo nhỉ! Hihi!

-Hi!

Renko thở phào nhẹ nhõm , Hưng cũng không kém gì .Nói thật anh muốn làm quen, thân thiết với cô nàng Renko này vì anh thấy rằng cô là người rất vui tính, dí dỏm và giống người yêu anh, Huyệt Anh.

Oái chết! Huyệt Anh, anh quên mất cô. Đèn của trường còn chưa mở. Chết tiệt! Lo nói chuyện vui vẻ với Renko mà anh quên Huyệt Anh của anh.

-Chào Renko, anh có chuyện!

-Hả?

-Huyệt Anh! Tớ tới đây!

“Chị Huyệt Anh?”

-Khoan đã!

Hưng vừa chạy đi, Renko chạy ngay theo phía sau. Vừa chạy , thở hồng hộc để đuổi theo Hưng tới cái nơi mà cô biết chứ. Tuy đuổi theo anh rất mệt nhưng…khuôn mặt Renko vẫn nở ra một nụ cười, không gian xảo nhưng cũng không hiền lành.

Bụp…

Đèn nhà trường sáng lên, ở căn-tin , Phong ngồi gụp xuống sàn, một bên má được bàn tay che lại vì bị sưng đỏ. Mamako đứng trời chồng, giữ nguyên một cánh tay giơ trên không trung vì vừa làm điều gì đó cho khuông mặt của Phong. Cô tối sầm nhìn anh, Phong thì bơ quơ nhìn cô . Hai mắt chạm nhau không chớp mắt.

-Đủ rồi đó! Tôi là Mamako, không phải người yêu anh, không phải Haru! Nghe chưa!

-Haru?

-Anh có bị điên, tâm thần gì không?Tôi là Mamako Ioku chứ không phải….Haru!

-Không phải người anh yêu mà là…người bị anh lợi dụng thôi!Hic!

-Tôi cấm anh nhầm tôi là Haru, đứa anh yêu! Hiểu chưa!

-Hic!

Mamako giận dữ bỏ đi, những giọt nước của cô lăn dài trên má.

-Mamako! Mamako!

Phong như chợt tỉnh dậy , anh đi sau lưng chạy bám theo cô. Người….bị anh lợi dụng, câu nói đó như muốn giết chết anh ngay tức khắc. Từ khi nào, tư khi nào…Mamako của anh đã thành ra như thế này. Không còn hiền lành, đáng yêu, nghịch ngợm nữa mà là thẳng thắn, giận dõi .

Hưng đứng nhìn Kaishito và người trong vòng tay của Kaishito, là Huyệt Anh. Huyệt Anh đã ngất mà ngã vào lòng Kaishito, anh còn ôm cô vô mình âu yếm làm Hưng phát ghen. Anh tới trễ, đã tới trễ, anh không trách Huyệt Anh đâu vì anh biết cảm giác Huyệt Anh lúc đó , cô chỉ muốn có ai bên cô để an toàn.Kaishito bồng cô trên tay, đắc ý cười với Hưng. Anh nhẹ nhàng đưa đầu Huyệt Anh kề sát vào đầu anh để chọc tức Hưng.

-Kaishito, đưa Huyệt Anh cho tôi! Cô ta là của tôi không phải của cậu!

-Thế sao? Tôi cứ tưởng ngược lại chứ!

-Kaishito!

Kaishito thả tay ra, Huyệt Anh rớt xuống cái bịch làm cô tỉnh giấc. Huyệt Anh cũng định thần lại , Hưng đang trước mắt cô.Ôi không! Cô nhớ rõ điều là cô đã ngất trong vòng tay Kaishito và chắc chắn Hưng đã thấy nên mới nhìn cô và anh bằng ánh mắt đó. Huyệt Anh vội đứng lên , chạy về phía Hưng , tránh xa Kaishito như tránh xa bom nổ vậy. Cô mong Hưng đừng hiểu lầm .

Huyệt Anh chợt sững lại khi thấy….Renko đằng sau lưng Hưng và cười…. sao chứ? Sao lại cười , khuôn mặt cười như có hàm ý làm Huyệt Anh khó hiểu.

-Huyệt Anh, tớ không hiểu lầm đâu, tớ hiểu cậu mà!

-Cảm ơn Hưng!

Huyệt Anh vòng lại nhìn Kaishito, anh nhìn cô chằm chằm từ nãy giờ. Khi thấy cô cố ý tránh xa anh như không muốn đụng vô anh, có gì đó buồn trong anh. Anh nhớ cái khoảng khắc cô trong lòng anh, anh muốn quay ngược thời gian tới thời điểm đó .

Huyệt Anh cũng nhớ cái sự ấm áp từ người Kaishito nhưng….cô đang nghĩ gì vậy. Kaishito đã làm nhục cô hế mà.

“Huyệt Anh à! Hưng còn tốt hơn Kaishito nhiều, tỉnh lại đi!”

-Huyệt Anh!

-Mamako!

Mamako chạy lên lớp , thấy cảnh vật không thể nào mà hiểu nổi. Renko thì cười nhìn “ mối tình tay ba” , Kaishito nhìn Huyệt Anh không chớp mắt, Huyệt Anh thì bối rối, Hưng thì ghen tức nhìn Kaishito.

Mamako chạy tới chỗ Huyệt Anh. Phong cũng đã lên lớp, anh cũng như Mamako, đi tới chỗ Kaishito.

Phong và Kaishito cứ đăm đăm nhìn ai thì biết rồi đó! Mamako và Huyệt Anh mệt mỏi về chỗ , Hưng cũng vậy. Huyệt Anh để ý! Từ nãy giờ, Renko đã ra khỏi chỗ này từ khi nào rồi. Mọi thứ chấm dứt khi chuông reng. Mọi người, Long, Hoa, Linh Linh, Tuấn Thanh,…..vô lớp , vô trường.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv