Nam Cung Duệ về phủ khônglâu, thì hộ vệ hộ tống chủ tớ Chu Phong hồi Chu phủ đã trở lại, bẩm báo lại thìra thật sự là phu nhân Chu phủ nửa đêm sinh bệnh, cho nên mới phải nóng lòngphái người gọi nữ nhi về. Phu xe vội vội vàng vàng chạy lầm đường, cho nên hộ vệphía sau mới không thấy. Vì thế Chu Phong thiếu chút nữa bị độc thủ của tặc tử,may là được Thụy Vương cứu giúp.
Sáng sớm ngày thứ hai,Nội các Chu đại nhân liền dẫn người tới cửa bái tạ Thụy Vương, Nam Cung Duệ hỏithăm một chút tình huống, biết mọi chuyện đều là sự thực mới dần mất cảnh giác.Vừa buông lỏng tâm, trong đầu không tự chủ được mà hiện lên bộ dạng Chu Phong,một nữ nhân rất đẹp, thật giống như đã khắc vào trong óc của hắn gạt đi khôngđược.
Nam Cung Duệ cũng khôngphải là cái loại nam nhân nông cạn, có dạng nữ nhân gì chưa từng thấy qua. Nếuhắn nói một tiếng, hoàn phì yến gầy cái gìcần có đều có. Nhưng vì bị mấy vị huynh đệ ảnh hưởng, hắn cũng muốn tìm một nữnhân để yêu, bình thường có rất ít người hấp dẫn được hắn, nhưng tối qua, gươngmặt tuyệt mỹ của Chu Phong chỉ trong một khoảnh khắc liền lưu tại trong timhắn.
Bất quá Nam Cung Duệ cũngkhông nói thêm cái gì trước mặt Chu đại nhân, chỉ phân phó người đưa Chu đạinhân ra ngoài, chuẩn bị vào triều sớm.
Tề vương phủ, hôm nay rấtnáo nhiệt. Trong tiểu hoa viên Tuyển viện, thỉnh thoảng lại truyền đến thanh âmhoan hỉ cười đùa.
Vài đạo thân ảnh lả lướtduyên dáng, yêu kiều đón gió, bước chầm chậm trong những tư thái không đồngnhất giữa bụi cúc, không khí từng đợt phảng phất mùi thơm thoang thoảng, xenlẫn tiếng nói cười dễ nghe.
Thủy Ninh đang mặc áo lamcười đến vui vẻ nhất.
"Không nghĩ tới ngàyhôm nay các ngươi cũng tới, thật là khó được a, ta thích có nhiều người nhưvậy, náo nhiệt một chút."
Tiếng nói của nàng vừadứt, ba người kia không nhịn được cũng nở nụ cười, đồng loạt nhìn nàng lắc đầu,bất quá mỗi người đều rất thích Thủy Ninh. Nàng ấy tựa như chú chim nhỏ tíu títkhông buồn không lo, hơn nữa còn có thể mang lại cho người khác rất nhiều vuivẻ.
Vụ Tiễn cười tiếp lời củanàng: "Thủy nhi nói không sai, chúng ta cũng hiếm khi mới tụ lại như hômnay."
"Đúng vậy a, khôngnghĩ tới Lục hoàng tẩu đã trở lại, Lục hoàng huynh giờ an tâm rồi, mẫu phi mấyngày qua cũng hết sức hoan hỉ."
Nam Cung Văn Tường bâygiờ đối với Vụ Tiễn rất tốt, không hề lỗ mãng giống như trước đây. Có thể thấymẫu phi vui vẻ, thấy Lục hoàng huynh vui vẻ, nàng cảm thấy mình cũng vui vẻ ,cho nên đáy lòng đối với Lục hoàng tẩu cũng không còn khách khí. Hơn nữa nàngđã yêu Tây Môn Vân, mới hiểu được, yêu là khắc cốt ghi tâm như thế nào.
Lục hoàng huynh cùng Lụchoàng tẩu là thật tâm yêu nhau, cho nên nàng thật lòng chúc phúc, hi vọng bọnhọ vĩnh viễn hạnh phúc.
Phượng Lan Dạ nhìn mấyngười bên cạnh, thật giống như đã ước hẹn trước, tất cả hôm nay đều tụ lại TềVương phủ, đúng là làm cho người ta vui vẻ.
Mặc dù trước mắt An Giángthành còn đang thời buổi rối loạn, nhưng mọi chuyện cũng đang phát triển theohướng tốt, nàng vì cái gì mà không vui chứ.
Phượng Lan Dạ nghĩ tớiđó, liền cười chào hỏi ba người bọn họ: "Đi thôi, đến đình phía trước ngồimột chút, ta sẽ bảo mọi người chuẩn bị bữa trưa."
Một nhóm bốn người mangtheo nha hoàn riêng của mình đi tới một ngọn đình duy nhất trong Tuyển viện.Lúc này, lụa mỏng quanh đình được vén lên, bốn phía trồng rất nhiều các loạihoa cúc, còn có rất nhiều loài hoa không biết tên xinh đẹp nở rộ. Cách đó khôngxa là Bích Hồ, thanh thuần đón gió, đẹp mênh mông không sao tả xiết.
Mọi người không nhịn đượccảm thán: "Tề vương phủ Tuyển viện thật xinh đẹp a, nếu là ngày mùa hè bơihồ, chắc chắn hết sức sảng khoái, đợi đến năm sau, chúng ta nhất định phảichuẩn bị một chiếc thuyền hoa."
"Ý kiến của VănTường cũng tốt."
Thủy Ninh lập tức vỗ tay:"Tốt, tốt, chủ ý này không tệ."
Nhìn nàng cười đến vô tâmvô phế, chơi đùa vui vẻ, Phượng Lan Dạ biết thật ra thì đáy lòng nàng cũngkhông phải hết sức khoái hoạt. Lòng nàng cất dấu một người đàn ông, không biếtngười kia thế nào, nàng càng ra vẻ không sầu không lo, lại càng che dấu thật kĩnỗi buồn đó.
Phượng Lan Dạ nhìn Thủynhi như vậy có chút đau lòng, không khỏi thầm mắng Âu Dương Dật, tên khốn kiếpnày nếu tới đây, tuyệt đối sẽ không để cho hắn sống tốt đâu. Thủy nhi đáng yêunhư thế, Âu Dương Dật không có lý do gì không thích nàng, từ cổ chí kim cũngtruyền lưu một câu nói: không phải oan gia không tụ lại, cho nên mới nói bọn họlà hữu duyên .
Chẳng qua là duyên nàykhông biết đến lúc nào, Phượng Lan Dạ vừa nghĩ vừa hỏi Văn Tường.
"Tây Môn tướng quânbên kia có chuyện gì chưa?"
Văn Tường vừa nghe PhượngLan Dạ nhắc tới Tây Môn Vân, gương mặt liền thẹn thùng đỏ ửng, xinh đẹp nhưhoa.
"Thất hoàng tẩu,không có chuyện tự dưng nói đến hắn làm gì?"
"Văn Tường, ngươicùng Tây Môn tướng quân - chuyện tốt sắp đến, có cái gì không thể nói, tiết lộmột chút đi, hiện tại trong lòng có cảm tưởng gì ?"
Thủy Ninh ồn ào, PhượngLan Dạ cùng Vụ Tiễn cũng gật đầu nhìn Nam Cung Văn Tường, không muốn nghe nàngđại khái quanh co.
Văn Tường quét mắt nhìnmọi người một cái, cuối cùng vẻ mặt tươi cười mang dáng vẻ cô gái bé nhỏ hạnhphúc: "Ta bây giờ còn không có để phụ hoàng ban hôn ép buộc hắn, cho nênvẫn không có cảm giác chân thật, hoài nghi đó chỉ là một giấc mộng."
Nàng tiếng nói vừa dứt,Thủy Ninh liền cầm lấy tay nàng cắn một cái, Văn Tường kêu lên:
"A, đau!"
"Chúc mừng ngươikhông phải nằm mơ, là thật!" Thủy Ninh cười đắc ý, Phượng Lan Dạ cùng VụTiễn thấy các nàng hai người nháo thành một đoàn, cũng vui vẻ. Văn Tường khôngnhịn được mắng Thủy Ninh: "Ngươi cái kẻ điên này, nay mai ta tìm người đemngươi gả đi, để cho muội phu quản giáo ngươi, đến lúc đó đừng tìm ta khócnhè."
Thủy Ninh vừa nghe VănTường nói, đầu nhỏ vênh lên, rất nghiêm túc mở miệng: "Công chúa yên tâm,đến lúc đó tuyệt đối là ta quản giáo hắn, còn không đến lượt hắn tới dạy dỗta."
Thủy Ninh nói dứt, PhượngLan Dạ cũng gật đầu, nếu là nàng ấy gả cho Âu Dương Dật, thế nào cũng không tớiphiên Âu Dương Dật quản nàng, nghĩ tới đây mở miệng: "Lời của Thủy nhi tatin tưởng, đến lúc đó tuyệt đối là nàng quản giáo muội phu kia."
Nhất thời trong đình mộtmảnh cười đùa ầm ỹ, đám người Đinh Đương dâng lên nước trà điểm tâm, xin chỉthị: "Vương Phi, có muốn cho người đi tới gảy đàn hay không?"
Phượng Lan Dạ nhìn mộtvòng, mọi người đang rất tự tại, liền phất phất tay: "Không cần, chính cácngươi cũng đi chơi đi, để chúng ta nói chuyện một chút."
"Dạ, " ĐinhĐương đi xuống, đưa nha đầu của mấy chủ tử đi chào hỏi.
Trong đình tiếng cười vẫnvang dội như cũ. Thủy Ninh kia đến đâu cũng là một chủ tử bất hảo, giờ khắc nàycùng mọi người quây quần một chỗ, nàng cũng đem tâm tình buồn bực thu liễm, vừauống trà vừa nói chuyện tình mà mấy nam nhân quan tâm, thì không khí liền cóchút ít ngưng trọng.
"Không nghĩ tới, gầnđây thật đúng là bận rộn a. Từ sau khi Sở Vương mưu nghịch, ta phát hiện AnGiáng thành có một loại không khí quái dị nói không nên lời."
Tâm tình Văn Tường cũngbị lây nhiễm, gật đầu: "Đúng vậy, ngay cả trong cung gần đây cũng là lạ.Mai Phi bị phụ hoàng thả ra khỏi lãnh cung, hiện tại ở trong Mai Linh điện, cácngươi biết nàng làm cái gì không?"
Mọi người mang vẻ mặtkhông hiểu nhìn nàng, Văn Tường thở dài, để xuống chén trà, chắp tay trướcngực, làm bộ dáng lẩm bẩm, sau đó mở miệng:
"Mỗi ngày liền làmchuyện này."
"Không biết nàngthật lòng hướng Phật, hay chỉ là công phu bề ngoài."
Đối với Mai Phi, PhượngLan Dạ một chút hảo cảm cũng không có, nàng thật sự nghĩ không ra nữ nhân nàycó thể thật lòng hướng Phật, sợ rằng bà ta chẳng qua chỉ làm ra vẻ màthôi.
Mà phụ hoàng không phảikhông biết, để bà ta ra ngoài cũng chỉ vì muốn giám thị bà sẽ cùng ngườinào tiếp xúc thôi.
Vụ Tiễn thấy tâm tình củamọi người bị ảnh hưởng, lập tức nói sang chuyện khác: "Thôi quên đi, chúngta không nói chuyện này nữa, không có ý nghĩa. Hôm nay hãy chỉ nói chuyệnđùa vui thôi."
"Đúng đúng, tỷ tỷ,không bằng chúng ta đi dạo phố uống trà đi."
Thủy Ninh lập tức đề rachủ ý mới, liền chiếm được sự ủng hộ của Văn Tường, cuối cùng Vụ Tiễn cũng đồngý, ngày hôm nay khó được tụ tập như vậy, không bằng ra ngoài đi dạo một chút.
"Đi dạo xong chúngta lại đi trà lâu ăn vài thứ điểmtâm, chẳng phải là rất tuyệt sao?"
"Vậy được, chúng tara phủ đi một chút xem sao."
Cuối cùng Phượng Lan Dạcũng gật đầu đồng ý, vì sợ quá thu hút mọi người chú ý, liền phân phó quản giachuẩn hai chiếc xe ngựa khác. Một chiếc để bốn người các nàng ngồi, một cỗ đểmấy tiểu nha đầu ngồi. Thị vệ vương phủ đổi thường phục, trở thành hộ viện củamấy nhà tầm thường. Đoàn người xuất phủ đi dạo phố.
Trên đường cái, người đếnngười đi rất náo nhiệt. Sự việc Sở Vương Nam Cung Liệt mưu nghịch đã hoàn toàntrở thành quá khứ rồi, thần thái mọi người cũng khôi phục như trước.
Đám người Phượng Lan Dạngồi ở bên trong xe ngựa, Thủy Ninh là người thích náo nhiệt nhất, thỉnh thoảngvén rèm nhìn ra bên ngoài, vừa nhìn vừa lẩm bẩm. Bởi vì trên đường xe cộ rấtnhiều dẫn đến tắc nghẽn, nhất thời cũng không có biện pháp tăng tốc, nên tranhthủ vừa dạo vừa nhìn.
Tiếng rao của người bánhàng rong hết bên này đến bên kia vang lên, các đồ vật tinh xảo, còn có đủ loạitượng đất, Thủy Ninh lập tức bị hấp dẫn, ầm ĩ muốnxuống xe. Cuối cùng bọn họ cũng xuống xe, xen lẫn trong dòng người từ từ đi đếnđó, mấy tên thị vệ đi theo phía sau, phu xe lái xe ngựa bám theo phía sau cáchcác nàng một đoạn. Thủy Ninh đối với cái gìcũng tò mò, cái này sờ sờ, cái kia nhìn sang, thấy cái mũ đẹp mắt còn cầm lênđội thử trên đầu, làm cho tất cả mọi người cười lên.
Văn Tường theo sát phíasau muội ấy. hai người xem như cùng chí hướng rồi, mà Phượng Lan Dạ thì đốivới những thứ đồ chơi kia không có hứng thú, chỉ chầm chậm đi dạo, Vụ Tiễn ởbên cạnh nàng, sợ có người đụng vào nàng, cho nên một đường che chở, đoàn ngườivừa đi vừa dạo. Thủy Ninh cùng Văn Tường mua lấy không ít đồ chơi để bọn nhađầu phía sau cầm trong khi Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ lại chẳng mua gì. Đoànngười đi qua con đường này, sẽ đến địa phương các phu nhân thượng lưu thườnglui tới cho nên không có quán nhỏ cùng người bán rong nữa.
Bên đường phố đều là cửahàng xa hoa, người đi đường cũng ít đi. Nhìn thấy phần lớn đều là phu nhân cótiền, cùng ngựa xe xa hoa , đám người Phượng Lan Dạ đi đến phía trước một tiệmchâu báu, Thủy Ninh lại kêu lên:
"Tỷ tỷ, hôm nay khócó dịp bốn người chúng ta cùng nhau dạo phố, sau này muốn cơ hội như vậy sợrằng rất hiếm, không bằng chúng ta mua mấy vật giống nhau làm kỷ niệm đi. Aibảo chúng ta là tình như tỷ muội đây?"
Nàng nói vừa dứt, VănTường là người đầu tiên đồng ý. Phượng Lan Dạ và Vụ Tiễn nhìn các nàng hănghái, cũng gật đầu cùng đi vào tiệm châu báu kia.
Trong điếm, chưởng quỹ cùngtiểu nhị đang chào hỏi khách khứa. Châu báu ngọc khí bày đầy trong quầy, vừanhìn liền biết không phải là vật tầm thường, ít nhất cũng danh quý, người bìnhthường căn bản mua không nổi.
Phượng Lan Dạ đi dạo nửangày đã mệt chết rồi, vừa vào liền đến ghế ngồi, Vụ Tiễn cũng phụng bồi nàng,có tiểu nhị dâng trà tới đây, hai người ngồi uống trà. Nhìn Thủy Ninh và VănTường ở trước quầy tỉ mỉ lựa chọn, hai người khôngkhỏi nhìn nhau cười.
"Hai nha đầunày."
"Cũng tốt, ở thờiđại này có thể có bạn thân thật rất tốt, nữ nhân khi còn sống không thể chỉ cónam nhân cùng hài tử, cũng nên có bằng hữu của mình." Đây là ý nghĩ củaPhượng Lan Dạ, Vụ Tiễn cũng rất đồng ý. Hai người còn đang nói chuyện, thì ThủyNinh và Văn Tường đã chọn xong đồ.
Thủy Ninh và Văn Tườngcầm mấy khối ngọc bội tới đây, ngọc bội kia phía trên đều có linh thú, vừa nhìnchính là ngọc tốt thượng đẳng, mỗi cái đều là một linh thú riêng, còn được khảmvàng, nhìn qua vừa đẹp mắt vừa sang quý: "Tỷ tỷ, người nhìn xem có đượckhông? Con chuột nhỏ này thật xinh đẹp, chính là linh thú tỷ tỷ cầm tinh, nhưthế nào? Như thế nào?"
Phượng Lan Dạ cùng VụTiễn hai mắt cùng nhìn, nâng tay đón lấy: "Không tệ, rất xinh đẹp."
"Ừ." Vụ Tiễncũng gật đầu, cầm lấy cầm tinh của mình:
"Bao nhiêutiền?"
"Bốn phiến ngọc bộigiá cũng khá tốt, một ngàn lượng bạc."
Thủy Ninh nói xong, VụTiễn liền muốn lấy tiền, bị nàng ấy giành trước mở miệng: "Đây là muộitặng cho mọi người , đừng tranh giành."
Phượng Lan Dạ mím môicười, muội ấy mấy hôm trước ở Tuyết Nhạn Lâu trộm được hơn một ngàn lượng bạc,hiện tại vừa lúc có chỗ để dùng rồi. Ngọc bội kia dù không phải là vật phẩmsang quý nhất, nhưng lại có ý nghĩa kỷ niệm.
"Tốt, để cho Thủynhi của chúng ta hao tốn đi. Nếu Thủy nhi tặng đồ rồi, kế tiếp đến lượt ta mờimọi người đi trà lâu tốt nhất An Giáng thành uống trà ăn điểm tâm."
Trong lúc nhất thời mọingười đều nở nụ cười, Thủy Ninh đi tính tiền, bên này Vụ Tiễn cũng đỡ PhượngLan Dạ dậy, đợi bên trong kết toán xong sổ sách, đoàn người ra khỏi tiệm châubáu, lên xe ngựa trước cửa. Ngọc bội vừa mua trước giao cho nha đầu của mình,về sau sẽ mang theo.
Phượng trà lâu, là tràlâu nổi danh nhất bên trong An Giáng thành. Lúc này trời sắc đã trưa, hơn nữacác nàng cũng đi mệt rồi, thấy Phượng trà lâu cách nơi này khá gần, mọi ngườiliền dẫn nha đầu vào ăn một chút, nghe nói nơi này cũng có đồ ăn trưa, hơn nữacòn rất đặc biệt.
Đoàn người mới vừa đi lêncầu thang, ánh mắt Thủy Ninh liền nhìn đến một thân ảnh gần ở cửa sổ lầu hai,lôi kéo tay Phượng Lan Dạ.
"Tỷ tỷ, mau nhìn kiakhông phải là Thụy Vương sao?"
Đám người Phượng Lan Dạnhìn theo phương hướng tay nàng chỉ, vị trí gần cửa sổ lầu hai, quả nhiên vịngồi đó chính là Thụy Vương, ngồi đối diện hắn là một nữ nhân, mặc dù cách kháxa, cũng có thể nhìn ra nàng kia diễm lệ không tầm thường, chỉ đơn giản thanh ycùng búi tóc đã lộ ra phong lưu lã lướt, giờ phút này đang vuốt vuốt chén tràtrong tay, không biết nói gì cùng Thụy Vương.
Nữ tử này, Phượng Lan Dạcùng Vụ Tiễn không nhận ra, bởi vì các nàng cũng không có xuất hiện ở mấytrường hợp công khai nhiều, nhưng Văn Tường là công chúa Thiên Vận hoàng triều,mấy vị nử tử của các đại thần trong triều thì phần lớn nàng đều quen thuộc,nhìn một cái liền kêu lên.
"Đây không phải lànữ nhi Chu Phong của Nội các Chu đại nhân sao? Nàng ta sao lại ở cùng một chỗvới Ngũ hoàng huynh?"
Phượng Lan Dạ lông màynhăn lại, nhìn chằm chằm. Vào lúc này lại xuất hiện một nữ nhân như vậy, cảmgiác không tốt chút nào, mặc dù trong lòng nàng rất kỳ vọng Ngũ hoàng huynh cóthể gặp được một nữ nhân để yêu thương. Nhưng mà loại thời kỳ nhạy cảm này, bấtcứ chuyện gì cũng đều có thể phá hư đại sự, cho nên bọn họ không thể không coichừng.
Một bên Văn Tường cònđang lẩm bẩm tự nói: "Chu Phong thế nhưng quen biết Ngũ hoàng huynh à, haingười nhìn qua thấy có tình cảm rất tốt, chẳng lẽ bọn họ sắp có hỉ sựrồi?"
Đoàn người vừa nói chuyệnvừa tiến vào, trong trà lâu khách nhân cũng không nhiều, bởi vì là địa phươnghạng sang, nên không phải quá ầm ỹ chật chội, đám người Phượng Lan Dạ vừa đivào, chưởng quỹ tùy ý liếc mắt một cái liền biết mấy người trước mặt không phúcũng quý, nên lập tức đến chào hỏi rồi bảo tiểu nhị đem các nàng dẫn tới lầuhai.
Trong gian phòng trangnhã, mọi người chia ra ngồi xuống, tiểu nhị mang lên nước trà, hỏi thăm cácnàng cần gì, Thủy Ninh liền cho bọn họ tự làm chủ đưa lên mấy món ăn đặc sắc làđược.
Tiểu nhị lui ra ngoài,nhã gian an tĩnh lại, Phượng Lan Dạ phân phó mấy nha đầu cũng ở bên kia dùngbữa, không cần hầu hạ, cho nên tất cả đều ngồi xuống.
Phượng Lan Dạ bộ dạng nhưcó như không, tựa như vô ý nhắc tới Chu Phong: "Văn Tường, Chu Phong kiacùng ngươi quen biết a?"
"Đúng vậy a, biết,đã gặp mặt vài lần."
"Nàng thế nào? Ngũhoàng huynh nói không chừng thích nàng đấy."
Văn Tường nhướng mi, suynghĩ một chút, sau đó trịnh trọng mở miệng: "Nói về Chu Phong nha, cũng làđại gia khuê tú, ngôn hành cử chỉ tuyệt đối ưu nhã hào phóng, quan trọng nhấtlà đọc qua đủ thứ thi thư, từng nghe đồn trong kinh có không ít công tử xem quathơ của nàng, nói tiếc nàng là nữ tài tử, nếu là nam tử, nhất định là sao VănKhúc hạ phàm. Bất quá nàng ta không thích địa phương nhiều người, mấy loại tụclễ lại càng không thích tham gia."
Phượng Lan Dạ ánh mắt âmu. Nếu Chu Phong thật như Văn Tường nói ,như vậy ngôn hành cử chỉ nàng ta hômnay không giống với bình thường. Chẳng lẽ nàng thích Ngũ hoàng huynh, cho nênmới khác thường như thế, hay là có chuyện?
Bên trong nhã phòng, mọingười nghe Văn Tường nói đến nữ nhân kia, một bên Thủy Ninh không nhịn được nóinhỏ: "Mới vừa rồi ta xem một cái, nàng lớn lên thật xinh đẹp."
"Làm sao cho tới naychưa nghe nói qua nàng đây?"
"Nàng không thíchxuất nhập ở mấy trường hợp tụ hội, lại càng không tham gia tiệc trà xã giao,các ngươi cũng biết, hư danh đều là từ trên yến hội truyền ra. Nàng luôn ởtrong phủ thì làm sao bị người khác đồn đãi cho được. Ta thấy nàng mấy lần cũngbởi vì mẫu phi từng triệu Chu phu nhân tiến cung, nàng đi theo Chu phu nhân,cho nên gặp mặt hai ba lần."
Bên trong phòng, mọingười đều gật đầu tiếc hận một hồi, nếu nàng ta thích rêu rao, chỉ sợ sớm đãnổi khắp kinh sư rồi, làm gì có chuyện vẫn được nuôi trong khuê phòng mà ngườingoài không biết.
Người khác chỉ lo cảmhoài, còn Phượng Lan Dạ lại nghĩ đến vấn đề hoàn toàn khác. Nếu Chu Phong khôngnhư những nữ tử khác, sao nàng ta lại công khai cùng Thụy Vương ước hẹn? Có thểlàm chuyện như thế tất nhiên phải là nữ nhân không câu nệ tiểu tiết. Cho nên,nói đến nữ nhân này, trong bụng nàng liền có chú ý, đợi đến lúc trở về phủ,nhất định phái người âm thầm chú ý Chu Phong kia. Chủ ý định rồi, liền khôngnghĩ đến chuyện Thụy Vương nữa.
Lúc này tiểu nhị đã mangvào mấy món điểm tâm đặc sắc, cùng mấy thức ăn tinh sảo, mọi người vừa ăn vừacười đùa.
Thời điểm ăn được mộtnửa, thì nghe thấy nha đầu Tiểu Đồng của Vụ Tiễn ai umột tiếng, mọi người trông theo hướng nàng nhìn liền thấy trước cửa trà lâu,nghe: "Các ngươi nhìn, bọn họ đi ra ngoài."
Thụy Vương quanh thân mộttầng ôn nhuận nội liễm, dưới ánh mặt trời, chiết xạ ra quang hoa mênh mông, giơtay nhấc chân khí phách mười phần, chỉ bất quá đang lúc thấy hắn cúi đầu đốivới nữ nhân bên cạnh nhẹ lời mềm giọng, quả nhiên là nhìn trúng người ta. VănTường trước hết xoay người ngồi xuống, cười mở miệng: "Xem ra Ngũ hoànghuynh - thật sự sắp có chuyện tốt đến, chúng ta đi chuyến này liền thấy tất cảmọi người đều sắp thành hôn, thật là tốt."
Mọi người bảy miệng támlời đồng tình gật đầu, Thủy Ninh cô đơn không nói chuyện. Trong nội tâm nàng cóvị chua, nhớ tới mình cũng đủ ngu ngốc lại đi thích nam nhân kia rồi. Hắn rõràng chỉ là kẻ bị nàng sửa trị, làm sao lại động tâm chứ, thật đúng là kém cỏi.Cho nên ở trước mặt người khác cũng không dám lộ ra nửa phần, miệng cười đã cóchút ít miễn cưỡng, cũng may lực chú ý của mọi người đều ở trên người ThụyVương, căn bản không ai phát hiện dị trạng của nàng. Chỉ có Phượng Lan Dạ Tâmbiết, nhưng cũng không làm trò trước mặt người khác mà khuyên nàng, vì vậy mộtbữa cơm ăn xong có người vui mừng có kẻ buồn rầu.
Sau khi dùng bữa, mọingười tận hứng lên xe ngựa hồi Tề vương phủ. Văn Tường dường như phát hiện tânđại lục, cũng không vào trong vương phủ, trực tiếp liền lên xe tiến cung, muốnđem chuyện Ngũ hoàng huynh có người trong lòng bẩm báo cho mẫu phi, mẫu phinhất định sẽ thật cao hứng. Bà gần đây đang thu xếp hôn sự cho Ngũ hoàng huynhmà.
Vụ Tiễn cũng không có vàophủ, chỉ ở trước cửa phủ phân phó Lan Dạ nên coi chừng chút, có chuyện gì thìđưa tin cho nàng, hiện tại đang mang thai nhất định phải để ý thân thể, cuốicùng đành ngồi xe ngựa An vương phủ trở về.
Phượng Lan Dạ đợi đếnngười khác đi rồi mới lôi kéo Thủy Ninh vào Vương Phủ, dọc theo đường đi hạnhân thỉnh thoảng thỉnh an, các nàng chỉ nhất nhất gật đầu rồi đi qua.
"Thủy nhi, nếu thíchngười nam nhân kia thì đi tìm hắn đi. Không chừng hắn căn bản không có thànhthân, ngươi ở nơi này chần chờ suy nghĩ cũng không phải là biện pháp."
"Ta không đi, ta mớikhông có thích hắn."
Thủy Ninh còn đang mạnhmiệng, thấy Phượng Lan Dạ không tin, nên vội vàng vỗ ngực bảo đảm: "Tathật không có chuyện gì, tỷ tỷ ngươi yên tâm đi, bất quá năm vạn lượng ngânphiếu kia ta nhất định sẽ đòi bọn họ cho bằng được, ngươi yên tâm!"
"Ngươi a, "Phượng Lan Dạ thở dài một tiếng, hướng phía sau kêu Diệp Linh: "Đưa Thủytiểu thư đi nghỉ ngơi."
"Dạ, Vương Phi, "Diệp linh giúp Thủy Ninh vào trong phòng nghỉ của nàng. Phượng Lan Dạ dẫn ĐinhĐương cùng Vạn Tinh hai người một đường hướng Tuyển viện đi tới, dọc theođường đi như có điều suy nghĩ, nhưng không nói gì, Đinh Đương bình tĩnh hỏi:"Vương Phi có tâm sự?"
Phượng Lan Dạ gật đầu mộtcái, nhàn nhạt mở miệng: "Ngày hôm nay cùng Thụy Vương gặp mặt chính làthiên kim của Chu đại nhân, hai người các ngươi thấy thế nào?"
Đinh Đương cùng Vạn Tinhvừa nghe liền biết chủ tử hoài nghi Chu tiểu thư kia có dụng tâm kín đáo, nênvội nghiêm túc suy xét một chút, sau đó từ từ mởmiệng: "Chu tiểu thư lớn lên rất xinh đẹp, khoảng cách lại xa , nô tỳ cóchút không để ý."
Phượng Lan Dạ gật đầu,thật ra thì nàng cũng không có chứng cớ để chứng minh cái gì, nhưng lại cứ cảm thấylà lạ, mà loại thời điểm này tự nhiên không thể xảy ra một chút sự tình khôngmay nào, cho nên tất yếu phải phái người đi giám thị.
"Vạn Tinh, đi tìm TíchĐan tới đây, ta có việc tìm hắn."
"Dạ, VươngPhi."
Vạn Tinh xoay người đitìm Tích quản gia, Đinh Đương phụng bồi Phượng Lan Dạ tiến vào phòng khách.Vương gia vẫn chưa về, cho nên bên trong Tuyển viện rất an tĩnh, hai ngày nàyNgân ca cũng bị Thủy tiểu thư chiếm đoạt, trong lúc nhất thời cả viện không cómột tiếng động cho đến khi Tích Đan bị mời tới đây
"Tham kiến VươngPhi."
Phượng Lan Dạ tỉnh táolại, ngửng đầu trông lên chậm rãi mở miệng: "Tích Đan, từ Vương Phủ điềuba thị vệ võ công không tệ đi theo Vạn Tinh, âm thầm giám thị thiên kim của Nộicác Chu đại nhân Chu tiểu thư."
"Này?" Liễu Đancó chút kinh ngạc, không biết Chu tiểu thư nàng làm sao chọc tới Tiểu Vương phirồi, bất quá hắn nào dám hỏi nhiều, vội cung kính trầmgiọng lĩnh mệnh.
"Dạ, thuộc hạ đi làmngay."
Tích Đan lui ra ngoàixong, Phượng Lan Dạ nhìn về phía Vạn Tinh: "Ngươi để ý một chút, cách nữnhân này xa xa. Nếu như nàng ta thật có dụng ý khác mà nói, ta nghĩ nàng tanhất định giả dối, rất có thể sẽ biết võ công, nếu các ngươi bị phát hiện tấtnhiên sẽ bị diệt khẩu. Cho nên không cần tra được cái gì, cách xa một chút điềutra xem các nàng hoặc là Chu phủ có động tĩnh gì là được."
"Dạ, VươngPhi."
Vạn Tinh ứng thanh, lậptức lui ra ngoài, Đinh Đương dâng trà tới, từ từ mởmiệng: "Vương Phi hoài nghi Chu tiểu thư kia là giả ?"
"Có thể là giả, cũngcó thể trước cho tới nay nàng ta đều có tâm cơ. Bất kể là loại nào, ta cũngkhông cho phép nàng động tới Ngũ hoàng huynh, mà ảnh hưởng cả kế hoạch củachúng ta."
"Dạ." ĐinhĐương đồng ý, chủ tử bố trí nhiều như vậy, nếu thật sự bị những người đó pháthiện, thì cố gắng lâu nay liền uổng phí rồi, hơn nữa còn đem cả Bách Lí thần ymời tới đây nữa. Còn có Thụy Vương, An Vương và Vương gia nhà mình khắp nơi bốtrí, chẳng lẽ lại để mất trắng sao?
Nam Cung Diệp mãi cho đếnbuổi tối mới trở về, Phượng Lan Dạ liền đem chuyện Thụy Vương cùng Chu Phongnói cho hắn.
"Nàng hoài nghi Chuđại nhân có dụng ý khác?"
Nam Cung Diệp ôm PhượngLan Dạ, đối với lời Lan Nhi nói, hắn trăm phần đều tin tưởng, nhưng bây giờ làmchuyện gì cũng nên cẩn thận hết sức.
Phượng Lan Dạ dựa vàotrong ngực của hắn, lắc đầu.
"Ta chưa nói Chu đạinhân có dụng ý khác, ta nói Chu tiểu thư."
"Có khác nhausao?" Đầu óc Nam Cung Diệp có chút phản ứng không kịp, Lan Nhi đây là ýgì? Chẳng lẽ....
Linh quang vừa hiện, khócó thể tin mở miệng: "Ý nàng là thiên kim của Chu đại nhân bị thế thânrồi, không phải Chu tiểu thư đích thực?"
"Ta có cảm giác nhưvậy, bởi vì hôm nay Văn Tường tới đây, sau đó mấy người chúng ta cùng ra ngoài.Thời điểm thấy Chu tiểu thư, Văn Tường nói qua nữ nhân này là đại gia khuê tú,không thích mấy chốn tụ tập xôn xao trước mặt quần chúng, cũng không thích lộdiện. Vậy mà hiện tại lại xuất hiện thì sẽ vì cái gì, thích Thụy Vương sao? Tađã cho người ta điều tra, nghe nói Thụy Vương từng cứu chủ tớ các nàng lúc đêmhôm khuya khoắt. Dù Chu đại nhân nói chuyện đã xảy ra thiên y vô phùng, nhưngchính là quá thiên y vô phùng rồi, cho nên mới làm cho người ta nghi ngờ, nhấtlà vào lúc này."
Nam Cung Diệp gật đầu,đồng ý lời của Lan Nhi, bây giờ bọn họ không thể để xảy ra nửa điểm không may,trước mắt nhất định phải bắt được người ở sau lưng Nhị hoàng huynh, kế tiếpchính là động thủ.
"Ừ, vậy nàng chờ kếtquả giám thị của Vạn Tinh, xem một chút đến tột cùng là tình huống gì."
Hai người đang nói, thìĐinh Đương gõ cửa hai cái, ở bên ngoài bẩm báo: "Vương gia, Vương Phi,Ngọc Lưu Thần trở lại."
"Để cho hắn vàođi."
Vừa nghe là Ngọc Lưu Thầntrở lại, lực chú ý của Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ liềnchuyển tới bên hoàng gia biệt viện. Nam Cung Diệp nóng lòng mở miệng, Ngọc LưuThần bước nhanh từ bên ngoài vào, cung kính thi lễ, sau đó bẩm báo: "Thiếuchủ, bên kia đã xảy ra chuyện."
"Chuyện gì?"
Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ bất giác nắm chặt tay nhau, những phản ứng này là động tác theo bảnnăng, trong lòng lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì? Ngọc Lưu Thần vội vàngmở miệng.
"Nam Sơn Tử pháthiện Bách Lí thần y có tâm cơ, cho nên muốn động thủ diệt trừ. May là chúng tagiành trước một bước, hiện tại Nam Sơn Tử đã bị ta bắt, mang về Vương Phủ, hiệntại Bách Lí thần y đã dịch dung thành Nam Sơn Tử, ở lại hoàng gia biệt viện,chúng ta không biết kế tiếp phải làm thế nào, cho nên thuộc hạ trở lại bẩm báoThiếu chủ."
Phượng Lan Dạ cùng NamCung Diệp vừa nghe Ngọc Lưu Thần nói, sắc mặt hai người đồng thời ngưng trọng,Nam Cung Diệp thật nhanh đứng lên, dắt tay Lan Dạ ra ngoài.
"Ngươi trước cứ trởvề đi, nhất định phải bảo vệ Bách Lí Hạo, bảo hắn ít nói chuyện, nhất định phảilưu ý kẻ ở sau lưng Nam Cung Trác."
Phượng Lan Dạ phân phóxong, Ngọc Lưu Thần lui xuống.
Mà Nam Sơn Tử bị bọn họbắt giờ phút này đang ở trong tay Nguyệt Cẩn, bị nhốt tại mật lao của VươngPhủ, được phái người canh gác.
Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ vừa hiện thân, thị vệ liền mở cửa lao, đưa một nhóm mấy người bọn họ đivào.
Trong địa lao đang nhốtmột nam nhân cả người gầy ốm như cây gậy trúc, ánh mắt lại sắc bén giống nhưdiều hâu, mang theo lệ khí, hung hăng ngó chừng Nam Cung Diệp cùng Phượng LanDạ, tựa hồ hận không được cắn bọn họ một phát. Nam Cung Diệp đứng ở bên ngoài,lạnh lùng mở miệng: "Nói đi, sau lưng Tấn vương Nam Cung Trác đến tột cùnglà cất dấu người nào? Người nào sai sử hắn bố trí một cục diện kinh thiên độngđịa như vậy? Vừa hại Sở Vương, còn muốn hại Thụy Vương?"
Nam Sơn Tử đối với câuhỏi liên tiếp của Nam Cung Diệp giống như không nghe thấy. Bất quá ánh mắt hắnthâm thúy thị huyết, dễ dàng để cho bọn họ nhìn ra hận ý nơi đáy mắt. Hận làhận Nam Cung Diệp, cũng không phải Phượng Lan Dạ, như vậy Nam Sơn Tử cùng NamCung Diệp có cừu hận, nhưng là cái dạng cừu hận gì đây?
Hai người đều không hiểu,Phượng Lan Dạ không nhịn được mở miệng hỏi:
"Ngươi cùng Tề Vươngcó cừu oán sao?"
Nam Sơn Tử không nóichuyện, hừ lạnh, sau đó ngồi trên mặt đất, gằn từng chữ mở miệng: "Cácngươi đừng nghĩ từ miệng ta moi được bất cứ tin tức gì. Ta một chữ cũng sẽkhông nói, nếu đã rơi vào trong tay của các ngươi, vậy thì giết ta đi."
Hắn ngồi dựa vào tường,nhắm mắt lại, không nói thêm gì nữa, trên khuôn mặt hơi gầy không có biểu tìnhgì.
Nam Cung Diệp duỗi tay ranắm cửa sắt, quanh thân liền dậy lên hàn ý. Phượng Lan Dạ nắm tay hắn, Nam SơnTử khác với các loại sát thủ. Nếu hắn đã hận Nam Cung Diệp, chỉ sợ đánh chếthắn, hắn cũng sẽ không nói ra bất cứ chuyện gì, cho nên bọn họ đừng uổng phíkhí lực thì tốt hơn, dù sao cũng không còn biện pháp giết Nam Sơn Tử, bởi vìhắn là sư huynh Bách Lí Hạo, Bách Lí Hạo xuất hiện cũng là vì hắn ta, Nam SơnTử cuối cùng cũng phải giao cho Bách Lí Hạo.
"Đi thôi."
Phượng Lan Dạ lôi NamCung Diệp ra ngoài, dặn dò Nguyệt Cẩn trước cửa địa lao: "Nhớ, trừ ngườiđưa cơm, những người khác không nên cho vào, thị vệ ở cửa tăng thêm, không chophép có bất kỳ sơ xuất nào. Người này không phải hạng người ngồi không rảnhrỗi, hắn có thể chế độc, cho nên nhất định phải cẩn thận."
"Dạ, VươngPhi."
Nguyệt Cẩn gật đầu, lậptức điều thị vệ võ công không tệ trong vương phủ đến chỗ này trông chừng, khôngcho phép nam nhân này chạy mất.
Nam Cung Diệp càng nghĩcàng giận, hận không được lập tức giết Nam Sơn Tử, nhưng bị Phượng Lan Dạ ngăntrở, hai người đi trở về Tuyển viện.
"Vô liêm sỉ! Đánghận! Hắn thế nhưng không nói."
"Hiện tại chúng tacứ chờ tin tức đi, nếu Bách Lí Hạo đã dịch dung thành Nam Sơn Tử rồi, ta nghĩnhất định sẽ thấy được kẻ kia, chỉ cần biết đó là ai, chúng ta sẽ không còn gìphải sợ."
Nam Cung Diệp không nóigì, cau mày suy nghĩ một chút: "Nếu không đêm nay ta vào hoàng gia biệtviện một chuyến, xem có thể nhận được tin tức gì hay không?"
Phượng Lan Dạ vừa ngheNam Cung Diệp muốn vào hoàng gia biệt viện, trên trực giác thấy cũng có thểđược, nhưng vừa nghĩ tới hắn và Bách Lí Hạo vừa thấy mặt đã chuẩn bị xông vàođánh nhau, sẽ dẫn đến phiền toái. Đến lúc đó lộ ra sơ hở, thì kiếm củi ba nămbị thiêu một giờ, cho nên không nói chuyện, Nam Cung Diệp biết nàng nghĩ cáigì, liền ôm nàng, ôn hòa mởmiệng.
"Lan Nhi yên tâm đi,ta sẽ không cùng hắn đấu, đang mang đại cục, Bổn vương sao lại không biết nặngnhẹ."
Hai chữ ‘Bổn vương’ nhấnđặc biệt mạnh, làm cho người ta dễ dàng liền biết hắn tương đối không cam tâm,bất quá còn có thể ẩn nhẫn, Phượng Lan Dạ mới yên tâm: "Tốt, chàng đi đi,cẩn thận một chút."
Lần này Phượng Lan Dạcũng không yêu cầu đi theo, chỉ dặn dò Nam Cung Diệp: "Để ý chút."
Nam Cung Diệp cúi ngườihôn nàng, dây dưa một chút rồi mới dùng sức gật đầu: "Lan Nhi yên tâm đi,ta không có việc gì ."
Hắn vững vàng tiêu sái rakhỏi gian phòng, Phượng Lan Dạ ngồi ở bên trong phòng xem sách một lát, đangchuẩn bị nghỉ ngơi, thì liền nghe được Đinh Đương từ bên ngoài đi vào. Vừa mớihạ lệnh, không nghĩ tới Vạn Tinh nhanh như vậy đã trở lại, nàng tiến vào phòngliền cung kính bẩm báo:
"Chủ tử quả nhiênđoán không sai. Chu Phong kia biết võ công, tiểu nha đầu bên người nàng cũngthế. Lúc nãy, nô tỳ đang giám thị liền thấy các nàng từ hậu viện Chu phủ đi rangoài, thân thủ rất cao, nô tỳ võ công không bằng cho nên không dám đi theo sợkinh động các nàng, có thể bị phiền toái."
"Tốt, quả nhiên làlừa gạt."
Mặc dù Vạn Tinh chưa bámtheo được hai người kia, nhưng quyết định này có vẻ chính xác, bằng năng lựccủa bọn họ, chỉ sợ chưa chắc theo dõi được.
"Đi gọi Thủy tiểuthư đến."
"Dạ." ĐinhĐương đi ra ngoài, rất nhanh đem Thủy Ninh đưa tới. Phượng Lan Dạ ngoắc ý bảoThủy Ninh tới gần: "Thủy nhi, có thể giúp tỷ tỷ một chuyện không?"
Chỉ có nàng mới có thểtheo dõi, Thủy nhi khinh công xuất thần nhập hóa, đạp tuyết vô ngân, với ai đềukhông có vấn đề, cho nên Phượng Lan Dạ mới có thể tìm nàng hỗ trợ.
"Tỷ tỷ người nóiđi."
Thủy Ninh đang lo ngủkhông yên, vừa nghe Phượng Lan Dạ nói liền gật đầu, Phượng Lan Dạ ý bảo Vạn Tinh:"Hiện tại ngươi và Thủy tiểu thư cùng nhau giám thị hai nữ nhân kia. Nếunàng lại xuất phủ, liền để cho Thủy tiểu thư đi theo, tra rõ ràng các nàng đichỗ nào, gặp người nào, sau đó lập tức trở về bẩm báo ta."
"Dạ, VươngPhi."
Vạn Tinh gật đầu, ThủyNinh cũng dùng sức gật đầu: "Tỷ tỷ yên tâm đi, bảo đảm hoàn thành nhiệmvụ."
Hai người lui ra ngoài,thì Đinh Đương đi tới, vừa hầu hạ Phượng Lan Dạ đi ngủ, vừa làm vừa lải nhảilẩm bẩm: "Chủ tử, làm việc thì làm việc, nhất định phải chú ý nghỉ ngơi,người chịu được, nhưng cục cưng chịu không được a."
"Ta biết rồi."
Phượng Lan Dạ cười gậtđầu, Đinh Đương thật sự rất quan tâm nàng, cho nên nàng sẽ không tức giận, cũngkhông ngại nghe càm ràm, cố ổn định nằm ngủ. Vốn muốn chờ Nam Cung Diệp, nhưngthật sự là quá mệt mỏi, không nghĩ đến vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi, trongmông lung nàng cảm giác có người ôm nàng, kéo vào trong ngực, nàng mặc dù khôngcó tỉnh, cũng biết hắn trở lại. Mùi trênngười hắn là thuộc về riêng nàng, quen thuộc như vậy, đừng nói ba bước, dù chocách xa mười bước nàng cũng nhận thấy.
Chẳng qua là không muốnkhuya khoắt lại hỏi han hắn, cho nên tiếp tục ngủ, mãi đến buổi sáng, PhượngLan Dạ mở mắt, Nam Cung Diệp cũng tỉnh lại, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng,nhu tình vấn an: "Sớm a, Lan Nhi."
"Ân." PhượngLan Dạ gật đầu, khuôn mặt hạnh phúc, tỉnh lại kiểu này, tin tưởng là mỗi một nữnhân đều khát vọng, một ngày lại một ngày.
Bất quá nàng rất nhanhnhớ tới chuyện tối qua, liền quan tâm hỏi thăm: "Như thế nào? Có tình huốnggì hay không?"
"Nhận được một tin,có người đưa thư đến, Bách Lí Hạo sau khi dịch dung Thành Nam Sơn Tử thì bị Nhịhoàng huynh kêu đi qua, chứng thực quả nhiên có một người, muốn làm chuyện gìcũng sẽ phái người đưa thư cho Nhị hoàng huynh, để hắn và Nam Sơn Tử bố trí.Cho nên người kia quả thật có tồn tại, nhưng đến tột cùng là người nào cũngkhông thể cho Nam Sơn Tử đi hỏi Nhị hoàng huynh, chỉ sợ lập tức lộ ra sơ hở,cho nên, hiện tại hắn còn đang đợi thời cơ đến."
Bây giờ tình huống nhưthế, tuyệt đối không thể kinh động Nhị hoàng huynh, trừ phi tra ra kẻ sau lưngmới có thể bắt lại Nhị hoàng huynh, sau đó dịch dung thành bộ dạng Nam CungTrác, nếu như vậy, bọn họ không tin trừ không được người kia. Nhưng đó đến tộtcùng là người nào chứ?
Nam Cung Diệp nhíu màynghĩ tới trên tờ giấy tối qua viết rằng lập tức phái người giám thị An vươngcùng Tề vương.
Lời này ý tứ rõ ràng, bấtquá, Nam Cung Diệp nhìn về Phượng Lan Dạ: "Nàng nói xem rốt cuộc là ai?Hắn tựa hồ có chút cảnh giác rồi, để cho Nhị hoàng huynh phái người giám thịLục hoàng huynh cùng Bổn vương."
Phượng Lan Dạ không nóigì, chỉ mở miệng hỏi thăm: "Chỉ giám thị An vương cùng chàng?"
Nam Cung Diệp gật đầu,cảm giác có chút khác lạ, tựa hồ có cái gì không đúng, rồi nhìn Phượng Lan Dạ:"Nàng cảm thấy lời này có vấn đề sao?"
Phượng Lan Dạ gật đầu:"Đúng vậy. Người nên giám thị nhất đáng ra phải là Thụy Vương, nhưng ởtrên tờ giấy lại không có nói tới, điều này nói rõ cái gì chàng biếtkhông?"
Lời của Phượng Lan Dạ vừarơi xuống, Nam Cung Diệp lập tức đứng dậy, sắc mặt trầm xuống: "Như vậyđúng như nàng đoán, Chu Phong kia là giả, sự xuất hiện của nàng ta, chính là đểgiám thị Ngũ hoàng huynh, cũng rất có thể là hãm hại Ngũ hoàng huynh, cho nênta phải lập tức đi gặp Ngũ hoàng huynh."
"Chàng muốn nhắc nhởnhưng còn không biết hắn có tin hay không?"
Phượng Lan Dạ không nhịnđược thở dài một tiếng, bởi vì hôm qua các nàng tận mắt nhìn thấy, Nam Cung Duệkia tựa hồ rất vừa ý Chu Phong, hắn sẽ tin tưởng lời bọn họ sao?
"Ngày hôm qua ta pháiVạn Tinh đi ngó chừng Chu Phong, kết quả chàng đoán xem Vạn Tinh nhìn thấy cáigì?"
Nam Cung khôngcó trả lời, để Phượng Lan Dạ tiếp tục nói: "Chủ tớ hai người họ đều biếtvõ công, hơn nữa võ công không tệ."
"Chu Phong là giả,như vậy Chu Bác Văn thì sao? Chẳng lẽ hắn cũng âm thầm hàng phục Tấn vương, chonên nữ nhi của hắn mới có thể giở âm mưu quỷ kế?"
"Ta nghĩ hẳn làkhông phải, bởi vì nếu như Chu Phong từ trước tới giờ đều như vậy thì còn cóthể. Nhưng nàng trước kia không giống thế, nếu là Chu đại nhân muốn theo Tấnvương, cũng không thể hiện tại mới theo. Rất có thể Chu đại nhân cũng khôngbiết là nữ nhi bị giả mạo."
Phượng Lan Dạ thở dài mộttiếng, nghĩ đến nữ nhân kia không làm gì cũng bị dính líu vào, liền không khỏitức giận.
Hai người rời giường ănsáng. Nam Cung Diệp đang chuẩn bị đi tìm Ngũ hoàng huynh Nam Cung Duệ, thìkhông nghĩ tới trong cung phái người tới đây, cho đòi vợ chồng bọn họ tiếncung.
Nam Cung Diệp có chútkinh ngạc, còn Phượng Lan Dạ không khỏi cau mài, chẳng lẽ là Văn Tường đã bẩmbáo lên Hoa phi, Hoa phi lại để cho phụ hoàng biết. Đây chẳng phải quá nhanhsao.
Tiêu Nguyên Cung lúc nàyvô cùng đông vui, chẳng những là vợ chồng Nam Cung Diệp, cùng Ngũ hoàng huynhThụy Vương, vợ chồng Lục hoàng huynh An vương cũng có mặt, ngay cả Văn Tườngcũng vậy. Trong lúc nhất thời trên đại điện rất náo nhiệt, mọi người đang nóichuyện thân mật, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ vừa đến, Hạo Vân Đế liền tiếpđón mọi người ngồi xuống.
Đại điện lúc này an tĩnhkhông tiếng động, mọi người cùng nhau nhìn về phía hoàng đế.
Chỉ thấy trên mặt Hạo VânĐế bao phủ ánh sáng nhu hòa, chậm rãi mởmiệng: "Hôm nay trẫm thật cao hứng, Duệ Nhi rốt cục đã có người mìnhthích."
Tiếng nói vừa dứt, ThụyVương Nam Cung Duệ ngây ngẩn cả người, rất hiển nhiên hắn cũng không biếtchuyện của mình đã bị phụ hoàng biết, bất quá dưới tình huống như vậy hắn cũngkhông có cự tuyệt, chỉ cười hướng các huynh đệ bên cạnh gật đầu.
Nam Cung Diệp nhìn khuônmặt sáng ngời kia, trong lòng hơi đau, hắn thật không đành lòng đả kích Ngũhoàng huynh. Nhưng bây giờ Chu Phong kia quả thật không phải Chu Phong chânchính, nàng ta chỉ là giả mạo.
"Trẫm cũng pháingười nghe ngóng, nữ nhi của Nội các học sĩ Chu đại nhân là người tướng mạosong toàn, hơn nữa còn là tú ngoại tuệ trung cùngDuệ Nhi có thể nói là ông trời tác hợp, cho nên trẫm quyết định ban hôn, đem nữnhi của Chu đại nhân gả cho con làm phi."
Tiếng nói của Hạo Vân Đếvừa dứt, Nam Cung Diệp liền nóng lòng đứng lên, gọn gàng dứt khoát mở miệng.
"Phụ hoàng, nhi thầnkhông đồng ý."
Hắn nói xong, trên đạiđiện, tất cả mọi người đều nhìn sang, trong đó ánh mắt Thụy Vương tràn đầy hàný, hắn không rõ huynh đệ của mình tại sao vào thời điểm tốt đẹp như vậy lại làmhắn mất hứng. Chẳng lẽ chỉ Tề Vương mới có thể có nữ nhân yêu thương, bản thânhắn thì không được sao?
Hạo Vân Đế cùng Hoa phisắc mặt cũng có chút khó xử, nhất thời không nói được gì. Văn Tường trực tiếpmở miệng kêu lên: "Thất hoàng huynh tại sao lại muốn ngăn cản a?"
Vụ Tiễn nghiêng thân hỏiPhượng Lan Dạ: "Chuyện gì xảy ra?"
Phượng Lan Dạ không nóichuyện, ngửng đầu lên nhìn về Nam Cung Diệp, Diệp sẽ hướng bọn họ nói rõ ràng,chẳng qua là đáng thương cho Ngũ hoàng huynh một lòng say mê người ta.
Nam Cung Diệp nhìn NamCung Duệ, trầm giọng mở miệng: "Nhi thần đã nhận được tin tức, Chu Phongkia là giả mạo."
"Giả mạo?"
Trong điện bao nhiêuthanh âm đồng thời thất thanh kêu lên, sắc mặt khó coi nhất chính là Nam CungDuệ, thân hình hắn lay động một cái, ngã ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, liên tụclắc đầu.
"Làm sao cóthể?"
Lòng tin hắn bị đả kíchrồi, khó khăn lắm mới vừa mắt một nữ nhân thế nhưng lại là giả mạo, điều nàybảo hắn làm sao chịu nổi, thật giống như một kẻ ngu bị đùa bỡn, không khỏi thẹnquá thành giận, xoay mình chỉ vào Nam Cung Diệp kêu lên: "Ngươi tại saophải nói nàng là giả mạo, tại sao a? Ta tuyệt đối không tin."
Hắn nói xong, trực tiếptừ trên đại điện chạy ra ngoài, trong điện mọi người không ai nhúc nhích, đềunhìn Nam Cung Diệp, Hạo Vân Đế từ từ mở miệng: "Diệp Nhi, rốt cuộc chuyệngì xảy ra?"
Nam Cung Diệp liền quétmắt một cái về phía Hoa phi cùng Văn Tường trong điện, các nàng là phi tần hậucung, không nên nghe chuyện triều chính. Hoa phi liền đứng dậy dẫn Văn Tườnglui xuống, Phượng Lan Dạ cùng Vụ Tiễn cũng ra ngoài.
Trên đại điện, chỉ cònNam Cung Diệp và Nam Cung Quân hai người, còn có Hạo Vân Đế. Lúc này Hạo Vân Đếcùng Nam Cung Quân đều nhìn Nam Cung Diệp.
"Phụ hoàng cũng đãbiết bên trong hoàng gia biệt viện chứa chấp Nam Sơn Tử, tối ngày hôm qua, NamSơn Tử bị chúng ta bắt, bây giờ Bách Lí Hạo đã dịch dung thành bộ dạng Nam SơnTử, Nhị hoàng huynh cũng không biết. Đêm qua có người đưa thư tới, bảo Nhịhoàng huynh phái người giám thị ta cùng Lục hoàng huynh, phụ hoàng thử nghĩxem, trước mắt người nên giám thị nhất là ai?"
Hạo Vân Đế cùng Nam CungQuân không chút suy nghĩ liền bật thốt lên: "Duệ Nhi / Ngũ hoànghuynh."
"Nhưng trên tờ giấykhông nói tới một chữ Ngũ hoàng huynh, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ xungquanh Ngũ hoàng huynh đã có người giám thị, vậy người đó là ai, người gần đâyxuất hiện chỉ có vị Chu tiểu thư này."
Nam Cung Diệp nói xong,Hạo Vân Đế cùng Nam Cung Quân trong lòng cũng đã bắt đầu hoài nghi, nhưng chỉbằng vào điểm này còn chưa đủ để định người ta tử tội, không thể bởi vì ngườita vừa lúc xuất hiện, ngươi đã xem người ta là người xấu, và có tâm cơ, cho nênchỉ có điểm này thì khó làm cho người ta có thể tin phục.
"Cũng không thể chỉvì thế mà nhận định người ta là giả a."
"Còn có ngày hômqua, Lan Nhi phái người của Vương Phủ tới ngó chừng Chu phủ, giám thị ChuPhong, ai ngờ vào thời điểm nửa đêm Chu Phong lại xuất phủ, hơn nữa nàng ta cònbiết võ công, mọi người thử nghĩ xem, khuê các tiểu thư Chu phủ lại biết võcông, còn khuya khoắt xuất phủ như vậy . . . . ."
Nam Cung Diệp nói xong,Hạo Vân Đế cùng Nam Cung Quân sắc mặtđồng dạng khó coi, vô cùng âm trầm, nghĩ đến tronglòng Ngũ hoàng huynh giờ phút này nhất định rất thống khổ khó chịu, phần nàyđau không đơn thuần là bởi vì ý trung nhân là giả , còn nan kham là bởi vì hắncó cảm giác mình bị lừa gạt, giống như một kẻ ngu. Người khác dễ dàng phát hiệnnữ nhân kia là giả, còn hắn lại chẳng hay biết gì.
"Chuyện này để sauhãy định."
Hạo Vân Đế phất tay, vốnđang là chuyện tốt, kết quả lại thành chuyện tình không tốt rồi.
Nam Cung Diệp cùng NamCung Quân không biết nói gì, trong điện lâm vào tĩnh mịch.
Mà Hoa phi dẫn Văn Tườngcùng Phượng Lan Dạ, Vụ Tiễn trở về Hoa Thanh điện, nàng không nhịn được hỏithăm Phượng Lan Dạ: "Ngươi nói cái kia Chu Phong là giả , có thậtkhông?"
Phượng Lan Dạ nhìn Hoaphi tựa hồ rất khổ sở, có chút không đành lòng, nhưng giả mạo vĩnh viễn làgiả mạo, sẽ không bởi vì không đành lòng mà biến thành thật được, cho nên trầmtrọng gật đầu.
"Đúng vậy, hiện tạiChu Phong là giả, là người khác dịch dung thành, Chu Phong chân chính sợ rằngđang gặp nguy hiểm."
Phượng Lan Dạ nói xong,Hoa phi tâm tình trầm trọng, không hề nói gì nữa. Thật ra thì gần đây bà mộtmực thu xếp hôn sự cho Duệ Nhi, người khác đều đã có hôn nhân mỹ mãn, chỉ cóhắn vẫn còn lẻ loi, cho nên bà một lòng muốn vì hắn tìm một hôn sự thật tốt. Bàvốn đem nữ nhi của các đại thần trong triều lấy ra chọn lựa qua, cũng thật hàilòng Chu Phong, cảm thấy nữ nhân này bất kể là dung mạo hay là tính tình, cũngđủ để làm mẫu nghi thiên hạ, ai biết bây giờ lại toát ra loại sự tình này .
Trong Hoa Thanh điện aicũng không nói gì, nháy mắt chuyện tốt biến thành chuyện xấu, ai cũng nói khôngra lời.
Mấy ngày kế tiếp, Ngũhoàng huynh Nam Cung Duệ vẫn không cùng mấy người bọn họ tiếp xúc, tựa hồchuyện này thật sự chọc giận hắn, mà Chu phủ bên kia cũng không có phát sinhchuyện gì.
Trong bóng tối, những kẻbọn họ phái người bảo vệ cùng người giám thị nhất thời cũng không động tĩnh,cuộc sống lại trở về yên tĩnh như mặt nước.
Nhưng đám người Nam CungDiệp cùng Phượng Lan Dạ lòng càng bó càng chặc, thật giống như một cây cung đãlên dây, chỉ cần một vết tích, sau đó liền trở thành hỗn loạn.
Năm ngày sau, Thủy Ninhvà Vạn Tinh đi giám thị Chu Phong rốt cục có phát hiện, Thụy Vương Nam Cung Duệhẹn Chu Phong gặp mặt, hai người đi trà lâu lần trước gặp mặt, Thủy Ninh liềntiến lên lầu hai nghe lén họ nói chuyện.
Khinh công của nàng hếtsức lợi hại, Nam Cung Duệ không phát hiện được, cho nên Thủy Ninh thuận lợinghe lén đối thoại hai người bọn họ.
Thanh âm Nam Cung Duệ nộiliễm trầm ổn: "Chu tiểu thư, không nghĩ tới ngươi lại hẹn Bổn vương ta tớiđây, không biết Chu tiểu thư có chuyện gì? không"
Thì ra là không phải làNam Cung Duệ hẹn Chu Phong, mà nữ nhân này len lén phái hạ nhân trong phủ đưathư cho Thụy Vương .
Lúc này Chu Phong ngồingay ngắn ở đối diện Nam Cung Duệ, tuy là giả mạo, nhưng đồng dạng đều là nữnhân, nhìn thấy Thụy Vương trước mắt hào quang trầm ổn tỏa sáng, tương lai nóikhông chừng chính là Hoàng thượng, trong lòng nhất thời thình thịch nhảy lên.Vốn cho là nam nhân này nhất định sẽ thích mình, lần trước gặp mặt cũng có cảmgiác này, nhưng ai biết liên tiếp mấy ngày hắn lại không có động tĩnh, chẳng lẽmình đoán chừng sai lầm rồi, cho nên Chu Phong mới không thể không khua lêndũng khí hẹn hắn gặp mặt.
Ai biết vừa thấy mặt,thật không ngờ nam nhân này lại nói như vậy, khiến cho Chu Phong ngây người.Nàng chọn giả mạo nữ tử này cũng bởi vì nàng ta lớn lên đủ xinh đẹp, đủ xuấtsắc, dõi mắt khắp An Giáng thành hẳn là không có mấy người theo kịp, nhưng vìsao nam nhân này thế nhưng có thể bình tĩnh lạnh lùng như thế?
Ánh mắt của Chu Phong âmu sương mù, nhìn về Nam Cung Duệ ở đối diện: "Mấy ngày gần đây ta thườngxuyên sẽ nhớ đến Thụy Vương, vì kìm lòng không đậu, cho nên mới cố lấy dũng khítới hẹn người."
Nói xong khuôn mặt thẹnthùng, ánh mặt trời từ rèm cửa chiếu vào, soi trên khuôn mặt nàng, da thịt nhẵnnhụi như tuyết, trong suốt hồng nhuận, lông mi thật dài vừa dày vừa cong, tạothành bóng râm phủ xuống khiến cho khuôn mặt lập thể càng thêm xinh đẹp, môiđỏ mọng mang theo một cỗ ý vị làm nũng mà không khiến người ta chán ghét.Nếu không có chuyện lần trước, hiện tại phụ hoàng đã sớm gả nữ nhân này cho hắnrồi, hắn sẽ động tâm sao, nhưng giờ phút này Nam Cung Duệ mê man nghĩ tới,nàng là giả mạo sao? Hắn đến bây giờ vẫn còn có chút khó tin, nhưng Thấthoàng đệ sẽ không vô duyên vô cớ nói như vậy. Hai ngày trước, phụ hoàng đã nóicho hắn biết những gì Thất hoàng đệ nói lần trước, không phải là hoàn toànkhông có bằng chứng, nghĩ tới đây, Nam Cung Duệ liền nảy ra một kế, từ từ mởmiệng.
"Cảm tạ Chu tiểuthư. Phụ hoàng vốn muốn đem Chu tiểu thư gả cho ta, nhưng ai nghĩ tới Tề vươnglại ngang ngược ngăn trở. Bổn vương không biết là vì cái gì, chẳng lẽ Tề vươngcũng nhìn trúng Chu tiểu thư?"
Chu Phong vừa nghe NamCung Duệ nói, không khỏi mở to hai mắt, khẽ giận,cắn chặt môi không nói một lời, đầu óc không ngừng suy tư. Tề vương vì sao phảingăn cản nàng gả cho Nam Cung Duệ, nam nhân đáng chết, lại dám can đảm phá hưchuyện tốt của nàng, nàng nhất định không tha cho hắn.
Chu Phong nghĩ thế, bấtđộng thanh sắc tự cho là đúng, nhưng Thụy Vương Nam Cung Duệ là ai, năng lựcquan sát người khác của hắn há lại kém sao? Nhìn nữ nhân trước mắt mặc dù vẻmặt không biểu tình gì, nhưng đáy mắt trongkhoảnh khắc hiện lên toan tính, nhìn rõ được điều này, tâm không khỏi rất đau,xem ra Chu Phong quả nhiên là giả mạo.
Đang suy nghĩ, thì ChuPhong đã ôn nhu mở miệng: "Tiểu nữ vẫn ở khuê phòng, còn chưa ra mắt Tềvương, Tề vương kia chẳng phải là người phá hoại nhân duyên sao?"
Nói xong nước mắt khẽrơi, vội vàng đứng dậy chạy đi, rất nhanh ra khỏi trà lâu hướng về Chu phủ.
Thủy Ninh nghe được đạikhái, đang muốn trở về, lại nghe đến cách vách NamCung Duệ mở miệng: "Nghe được cũng không xê xích gì nhiều, nên trở về bẩmbáo đi."
Nói xong hắn đứng dậy đira ngoài, Thủy Ninh mang vẻ mặt ngạc nhiên, không nghĩ tới lại bị người ta pháthiện rồi. Thủy Ninh mặc dù khinh công tốt, nhưng võ công cũng không bằng NamCung Duệ, cho nên nàng vừa tới gần, thông qua tiếng thở dốc, sẽ khiến cho ngườita phát giác ra, vì vậy Nam Cung Duệ mới có thể biết.
Thủy Ninh trở về Tề vươngphủ bẩm báo chân tướng sự tình, Nam Cung Diệp vừa nghe sắc mặt liền trầm xuống,âm lãnh mở miệng: "Ngũ hoàng huynh đây là ý gì, lại nói Bổn vương ngangngược ngăn trở, hắn làm vậy không phải là khiến Chu Phong kia căm hận Bổn vươngsao?"
Tiếng nói của Nam CungDiệp vừa dứt, Phượng Lan Dạ gật đầu đồng ý: "Đây đại khái là trả thù nhonhỏ của hắn sao? Chàng cũng bình tĩnh một chút. Lần đầu hắn nhìn trúng người đãgây ra chuyện bực bội như này, trong lòng hắn nhất định là không thoải mái, mớilàm ra những chuyện này chỉnh chúng ta. Ta nghĩ Chu Phong nói không chừng sẽthăm dò Tề vương phủ, hoặc là chuẩn bị giở trò quỷ."
"Nàng ta dám."
Nam Cung Diệp xoaymình đứng lên, sắc mặt khócoi, mệnh lệnh xuống: "Nguyệt Cẩn, bố trí Tề vương phủ thật tốt, yên lặngchờ nữ nhân kia đến, nhất định phải bắt được nàng ta, xem một chút rốt cuộc làthần thánh phương nào."
Ban đêm, trăng tròn sángtrong, tối nay, ánh trăng rất sáng, sáng như ban ngày, dưới hoa cỏ sum suê,bóng lá đung đưa.
Trong đêm tối, hai đạobóng dáng thật nhanh vút qua, từ tường rào cao lớn của Tề vương phủ rơi xuống,lẳng lặng đánh giá khắp nơi, chỉ thấy xung quanh vắng vẻ, một chút tiếng độngcũng không có. Lúc này, một đạo thanh âm thật nhỏ vang lên: "Tiểu Nam, haylà chúng ta trở về đi thôi, chưa bẩm báo với Thu Đồng tỷ tỷ ngươi đã tự tiệnlàm chủ, nếu để cho nàng biết, chỉ sợ không tha cho chúng ta."
"Thì sao chứ, sẽkhông gặp phải chuyện gì đâu. Tề vương này lại can đảm phá hư chuyện tốt củata, ta mặc dù đánh không lại hắn, cũng giết hắn không được nhưng nhất định phảihả được mối giận này. Chúng ta chẳng qua là tới để lạimồi lửa đốt Tề vương phủ của hắn thôi, cho dù thiêu hủy một chút ngói cũngtốt."
Người nói chuyện thanh âmâm trầm, nhắm thẳng nội viện Tề vương phủ mà phóng tới. Tề vương phủ rất lớn,khó phân biệt được nơi nào với nơi nào, nhưng nhất định phải tùy tiện thiêu hủymột ít đồ vật của hắn mới có thể làm cho trong lòng thoải mái chút ít.
"Nhanh lên một chút,đừng lằng nhằng ở đó."
Hai người động tác lưu loát lấy tay ôm củi khô, sau đó‘cách’ một tiếng đánh đá lửa, vài tia lửa bắn lên bó củi khô.