Nam Cung Diệp và Phượng Lan Dạ cùng nhau trở về Tềvương phủ, nhiều ngày vất vả liên tiếp, hai ngườ cũng mệt chết đi rồi, nhất làchuyện Tam hoàng tử xuất hiện, cơ hồ là một đả kích đối với hai người, bọn họkhông hi vọng chuyện ở trong cung có liên quan đến Tam hoàng tử, hắn là ngườivẫn không liên quan đến hoàng quyền tranh đấu, tại sao lại bị liên lụy vào đâychứ?
Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ tắm rửa xong, ngủ ởtrên giường, hai người còn có chút không nghĩ ra, Tam hoàng huynh vì sao phảigiết Mộc Miên, đánh chết hai người cũng không tin tưởng, liên tiếp những sựkiện này là huynh ấy thiết kế, chẳng qua cục diện trước mắt đối với huynh ấy làvô cùng bất lợi, thứ nhất huynh ấy giết Mộc Miên, thứ hai, Mộc Miên một mựcchắc chắn rằng huynh ấy là người sau lưng thiết lập ván cờ, phụ hoàng rất tứcgiận mới có thể để cho Hình bộ thẩm vấn huynh ấy sao.
“Hiện tại là chuyện gì a?”
Phượng Lan Dạ đầu dựa vào trước ngực Nam Cung Diệpthan thở, nàng cùng Tam hoàng tử có chút giao tình, dù thế nào thì cũng khôngmong muốn nhìn thấy hắn chịu lao ngục tai ương, nếu không tốt còn liên lụy tớitính mạng: “Ngày mai ta đi thăm hắn, hỏi hắn một chút xem, vì sao phải giết MộcMiên?”
“Chỉ sợ hắn chưa chắc nói cho nàng biết.”
Đây mới là điều Nam Cung Diệp lo lắng, nếunhư Tam hoàng huynh không nói cho bọn họ, nếu hắn kiên trì muốn gặp phụhoàng, có lẽ phụ hoàng sẽ không gặp.
“Ta có biện pháp.” Phượng Lan Dạ ngáp một cái, nàngthật sự rất mệt mỏi, nên tựa vào trước ngực Nam Cung Diệp, giống như con chónhỏ khả ái, Nam Cung Diệp cúi người hôn một chút gương mặt nàng, vẻ mặt sủng áiđau lòng, gần đây chuyện trong cung khiến cho nàng cực khổ rồi, chẳng những trợgiúp phụ hoàng, còn cứu Ngũ hoàng huynh.
"Lan Nhi ngủ đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, mệtmuốn chết rồi."
"Ừ"
Nam Cung Diệp nhu hòa mở miệng, thanh âm hắn trầm trầmgiống như một bài hát ru con, Phượng Lan Dạ theo thanh âm hắn từ từ thiếp đi,mà hắn cũng ôm chặt nàng vào trong ngực từ từ ngủ say.
Sáng sớm ngày thứ hai, người trong cung vào bẩm báo,hoàng thượng lại tái phát, Nam Cung Diệp liền vào cung theo giúp hoàng thượng,Phượng Lan Dạ sau khi rời giường, liền giúp Thủy nhi trị liệu vết thương trênmặt, vừa phân phó Đinh Đương đem thuốc cho Ngũ hoàng huynh, chờ xong xuôi mọichuyện, trời đã không còn sớm nữa.
"Đinh Đương, ta muốn đi đại lao Hình bộ."
"Đại lao ?"
Đinh Đương nhăn mày, không rõ Vương phi muốn đi đạilao Hình bộ làm gì ? Chuyện phát sinh tối hôm qua nàng không hay, nênkhông biết Tam hoàng tử bị bắt, vì vậy mới nghi ngờ, nhưng cũng không hỏinhiều, lập tức đi ra ngoài, phân phó người chuẩn bị xe ngựa.
"Chủ tử, xe ngựa đã cho người chuẩn bị tốt."
"Ừ, vậy chúng ta đi thôi."
Phượng Lan Dạ gật đầu, dẫn Đinh Đương cùng Vạn Tinhhai người đi ra hướng cửa phủ, vừa đi vừa dặn dò Vạn Tinh : "Để chotiểu Ngư trở lại, sau đó ta có việc phân phó nàng, gần đây cứ để cho nàng ởtrong phủ nghỉ ngơi mấy ngày."
"Dạ, nô tỳ lập tứcbáo cho nàng trở lại." Vạn Tinh gật đầu trả lời.
Ở ngoài cửa vương phủ đãsớm chuẩn bị xe, Tích quản gia dẫn mấy thị vệ đứng ở trước cửa, vừa nhìn thấyvương phi xuất hiện, liền nhanh chóng thỉnh an, cũng an bài mấy tên thị vệ đitheo, bảo vệ Vương phi an toàn, đoàn người chạy thẳng đến Hình bộ.
Nghị sự đường của Hình bộ, lúc này một mảnh trầm lặng,Hình bộ thượng thư cùng Tây Môn Vân tướng quân ngồi ở ghế trên, còn lại quanviên lớn nhỏ phân ra ngồi ở hai bên, mọi người đều mang sắc mặt lo lắng, trongđại lao giam một hoàng tử, làm sao mà yên tâm được ? Bọn họ cũng không dámdiễu võ giương oai giống như bình thường, chuyện này mà xử lý không tốt, chỉ sợxui xẻo là bọn họ, cho nên ai cũng không dám nói lời nào, tất cả đều nhìn lênthượng vị có Tây Môn tướng quân cùng Thượng Thư đại nhân.
"Tây Môn tướng quân, ngài xem chuyện này xử lýnhư thế nào ?"
Hình bộ thượng thư Vân Hải bình tĩnh nhìn về Tây MônVân tướng quân bên cạnh, Tây Môn tướng quân là tâm phúc của hoàng thượng,chuyện này nếu do hắn toàn quyền xử lý, đến lúc đó xảy ra chuyện gì, bọn họcũng là người đằng sau.
Tây Môn Vân nhíu mày, đối với chuyện lần này, hắn cảmthấy không khó suy nghĩ, Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp là hạng người gì, hắn tiếpxúc lâu rồi cũng biết, hắn vì sao phải giết Mộc Miên, mà Mộc Miên kia lại mộtmực chắc chắn là bị hắn sai sử đi câu dẫn Ngũ hoàng tử, còn hại hoàng thượng,nếu hắn không tìm được chứng cớ phản bác, chỉ sợ khó thoát tội.
"Hay là hãy gặp Tam hoàng tử trước xem sao."
Tây Môn Vân bình tĩnh mở miệng, Hình bộ quan viên lớnnhỏ liên tục đồng ý.
"Vậy trước tiên đi gặp đi."
Chúng quan viên đang nói chuyện, thì ngoài cửa có binhtướng chạy đi vào, nhanh bẩm báo : "Đại nhân, Tề vương phi đãtới."
« A »
Tề vương phi thì những người ngồi ở đây không ai khôngbiết, nàng cũng không phải là một nữ tử tầm thường, nữ tử tầm thường mà ngay cảHộ bộ Thượng thư cũng dám đánh, trước mặt Sở vương cũng không cho hắn mặt mũi,thì còn ai lại dám chọc nàng nữa, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đứng dậy,Hình bộ thượng thư đi tuốt ở đằng trước, theo phía sau một đám quan viên lớnnhỏ, chạy thẳng đi đến ngoài cửa, ở phía sau Tây Môn Vân nhìn trận người đi ra,có chút im lặng, nhưng không nói gì, chỉ cùng mọi người đi ra ngoài, hắn cũngmuốn nhìn một chút Tô Thanh Nhã này tới Hình bộ làm cái gì ? Trong đầulinh quang chợt lóe, chẳng lẽ nàng muốn gặp Tam hoàng tử sao? Chuyện này thìkhông vấn đề, dù người nào muốn gặp Tam hoàng tử, chỉ cần có thể tra rõ Tamhoàng tử tại sao lại đến giết Mộc Miên là được.
Hình bộ trên một khối đất trống trước cửa, lúc nàyđứng đầy người, đông nghìn nghịt một mảnh, mọi người cùng nhau kiễng chân nhìnngoài cửa.
Phượng Lan Dạ dẫn hai tỳ nữ cùng hai ba thị vệ của Tềvương phủ, chậm rãi đi đến, nàng ngẩng đầu thấy mọi người trước mắt đông nghìnnghịt , dẫn đầu chính là Hình bộ Thượng thư, mang theo quan viên kính cẩn khomlưng : "Tham kiến Tề vương phi"
Tiếng hô vang một mảnh.
Phượng Lan Dạ nhíu mày, có cần khoa trương như vậykhông a, những người này làm sao lại có bộ dáng thở phào nhẹ nhõm thế, thử nghĩmột chút thì liền hiểu rõ, trong nhà lao đang giam Tam hoàng tử của Thiên Vậnhoàng triều , những người này quyền cao chức trọng, nên không muốn cùng ngườicủa hoàng gia phát sinh chuyện gì, thấy mình đến đại khái là miễn khổ cho bọnhắn rồi, cho nên mới cao hứng như thế, khi hiể mọi chuyện thì nàng gật đầu.
"Thượng thư đại nhân khách khí, đứng lên đi, bổnvương phi muốn gặp Tam hoàng tử, chuyện này có vấn đề gì không ?"
Tiếng nói Phượng Lan Dạ vừa dứt, Hình bộ quan viên làmsao dám nói không, còn thiếu chút nữa là đốt pháo ăn mừng vui vẻ đưa tiễn nàngđi vào, Tây Môn Vân đứng ở phía sau mọi người, chậm rãi tiêu sái đi ra ngoài,trầm giọng mở miệng.
"Tề vương phi xin mời."
Phượng Lan Dạ con ngươi thâm trầm đi xuống, không nghĩtới Tây Môn Vân cũng ở đây, thử nghĩ cũng hiểu, hoàng thượng hạ chỉ để cho hắnvà Hình bộ tra chuyện này, tự nhiên phải ở chỗ này.
"Làm phiền rồi."
Trừ Tây Môn Vân, thì đám người Hình bộ Thượng thư,Hình bộ Thị lang đều phụng bồi nàng, cùng nhau đi vào Hình bộ đại lao.
Hình bộ, là nơi tập trung trọng phạm cả nước, nhữngphòng giam trong kia nhốt cũng là một đám tử tù phạm, trong quá trình thẩm án,các loại hình pháp là không thể thiếu được, cho nên trong phòng giam kia nồngđậm mùi hôi thối, rất khó ngửi.
Phượng Lan Dạ nhíu mày, đè nén cảm giác muốn nôn khan,phía sau Đinh Đương cùng Vạn Tinh không chịu được trực tiếp che lỗ mũi, đámngười Tây Môn Vân đã sớm thành thói quen, nên mặt không chút thay đổi đi vàotrong.
Phòng quan trọng nhất, trong địa lao trọng địa, nhốtTam hoàng tử Nam Cung Tiếp.
Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp đoan chính ngồi ở một chỗngồi trong phòng giam, đối với hắn, Hình bộ không biết nên xử lý như thế nào,cho nên mọi người không dám tới đây, làm bộ nhưng không biết, nên hắn cũngkhông ăn nhiều khổ, lúc Phượng Lan Dạ cùng đám người Tây Môn Vân tới, hắn đangnhắm mắt tựa vào tường, một thân ôn văn nho nhã, cũng không có quá nhiều haotổn, nghe được tiếng bước chân tới, hắn từ từ mở mắt, nhìn người ở phía ngoài.
Phượng Lan Dạ phất tay ý bảo mọi người ra mở cửa lao,dẫn Đinh Đương cùng Vạn Tinh đi vào, phía sau Tây Môn Vân cũng theo vào, nhữngHình bộ quan viên thì không ai đi đến, chẳng những không đến, ngược lại còn luivề phía sau mấy bước xa, phàm là chuyện liên quan đến hoàng thất, bọn họ tốt nhấtbiết ít một chút, để tránh cho đến lúc đó lại chọc tới một thân đại họa, cònmang theo tính mạng chôn cùng.
"Tam hoàng huynh."
Phượng Lan Dạ thành khẩn mở miệng, Nam Cung Tiếp nhìnnàng, trong nháy mắt có mấy phần nhu hòa, nhếch khóe môi gật đầu một cái.
Vì giúp hắn rửa sạch hiềm nghi, Phượng Lan Dạ ngồi xổmxuống hỏi thăm : "Tại sao lại muốn giết Mộc Miên ? Ngươi có biếtnàng bây giờ một mực chắc chắn ngươi là người sai sử nàng câu dẫn Ngũ hoànghuynh, biết không ?"
Nói đến phần sau, Phượng Lan Dạ ngừng miệng, bởi vìhoàng thượng chuyện trúng độc, người ở phía ngoài còn không biết, còn Mộc Miênhiện tại đang bị nhốt trong lãnh cung, cho nên bên ngoài, Tam hoàng tử chẳngqua là chịu tội giết Mộc Miên, Nam Cung Tiếp híp mắt, lãnh chìm mở miệng.
"Ta muốn thấy phụ hoàng, ta có chuyện muốnnói."
Tây Môn Vân nhìn Tam hoàng tử, biết hắn luôn nho nhãlễ độ, cũng không phải loại người làm xằng bậy, nhưng trong mắt hoàng thượngthì không thấy như thế a.
"Hoàng thượng không gặp ngươi, Tam hoàng tử ,ngươi nên khai báo rõ ràng đi, nếu quả thật bị người hãm hại, chúng ta sẽ giúpngươi làm sáng tỏ chuyện này"
Sau khi Tây Môn Vân mở miệng, Nam Cung Tiếp không khỏingửa mặt lên trời nở nụ cười, rất thê thảm thê lương, con ngươi từ từ tràn đầysương mù, cúi đầu nhẹ nhàng lẩm bẩm.
"Hắn vĩnh viễn đều không chào đón ta như vậy sao,có lẽ là bởi vì ta quá vô dụng sao ?"
"Tam hoàng huynh, ngươi nói cho ta biết đi, nếunhư ngươi thật sự là bị oan khuất, ta sẽ báo với hoàng thượng thả ngươi."
Phượng Lan Dạ mở miệng, Nam Cung Tiếp vẫn không để ýđến nàng, vẫn cúi thấp đầu, tựa hồ đối với cái gì cũng thất vọng, chỉ tữ mìnhnói.
"Từ nhỏ hắn đã không yêu thích ta, đối với ai sovới ta cũng tốt hơn, không nghĩ tới bây giờ ngay cả nghe ta nói cũng khôngnguyện ý, nếu như vậy, sống còn ý tứ gì nữa a, thân tình cái gì, tình phụ tửcũng là giả dối, sinh ra trong hoàng thất sẽ không có ai có kết quả tốt."
Hắn ngẩng đầu lên nhìn Phượng Lan Dạ rất chân thànhdặn dò nàng.
"Thanh Nhã, tin tưởng ta, sinh ở trong hoàng thấtkhông có ai, không có một ai có kết quả tốt, ngươi cùng hoàng đệ nên rời đimảnh đất thị phi này a."
Trong phòng giam, vang lên tiếng hét của Nam Cung Tiếp…. Tây Môn Vân quét mắt Tề vương phi một cái, không nhịn được nóng lòng kêu mộttiếng : "Tam hoàng tử?"
Phượng Lan Dạ quay đầu nhìn Tây Môn Vân một cái :"Tây Môn tướng quân, ta có thể cùng hắn nói chuyện một mình đượckhông ?"
Tây Môn Vân nhíu đôi lông mày suy nghĩ sâu xa, sau đógật đầu đi ra ngoài, trong phòng giam an tĩnh lại, Phượng Lan Dạ nhìn Nam CungTiếp , gằn từng chữ mở miệng : "Ngươi đã thiếu ta một cái nhân tình,chuyện lần trước là ta giúp ngươi, ngươi đã nói sẽ trả ta ân tình, như vậy nóicho ta biết tại sao ngươi phải làm thế, giết Mộc Miên, ngươi biết trước mắttình thế đối với ngươi rất bất lợi không, Mộc Miên không chỉ nói ngươi kêu nàngđi câu dẫn Ngũ hoàng huynh, còn sai nàng hạ độc hoàng thượng, điều này nàng nóicũng là do ngươi sai sử"
Câu nói phía sau vừa xong, Phượng Lan Dạ là giảm thấpâm lượng nói ra, Nam Cung Tiếp ngẩn người, sắc mặt đại biến, thật nhanh lắcđầu.
"Ta làm sao lại bảo nàng đi hạ độc phụ hoàng,nàng nói nhảm, nàng nói nhảm."
"Tốt, vậy nói cho ta biết tại sao lại muốn giếtnàng ? nàng cùng ngươi có quan hệ gì ?"
Nam Cung Tiếp nhìn Phượng Lan Dạ , thấy trong mắt củanàng là thật lòng, nhớ tới nàng từng trợ giúp hắn, nên không nhịn được mởmiệng.
"Ta giết nàng, là bởi vì tiện nhân này chẳngnhững hại Ngũ hoàng đệ, còn làm hại Lục hoàng đệ rời cung trốn đi, ngay cả phụhoàng cũng giận đến bị bệnh, nàng căn bản chính là sỉ nhục của hoàng thất, tasợ phụ hoàng càng sủng ái nàng, sẽ thả nàng ra lãnh cung, cho nên mới pháingười đi giết nàng."
Nam Cung Tiếp lạnh lùng mở miệng.
Sau khi nghe xong Phượng Lan Dạ ngây dại, nàng nghĩtới trăm ngàn khả năng, lại không nghĩ tới khả năng Tam hoàng tử bị người kháclợi dụng, nghĩ tới khả năng hắn bị che mắt, nhưng chỉ không có nghĩ qua, hắnhận Mộc Miên là vì nàng mang đến tai họa, cho nên mới giết nàng, lời giải thíchnày, hoàng thượng sẽ tin tưởng sao ? Sợ rằng rất khó, nhưng nàng tin tưởngTam hoàng tử nói thật lòng.
"Tốt, ta biết rồi, ta sẽ nói lại cùng phụ hoàng,ngươi yên tâm đi."
Phượng Lan Dạ đứng lên, chuẩn bị rời đi, sau lưng cònvang lên thanh âm của Nam Cung Tiếp : "Thanh Nhã, ngươi hãy cùng Thấthoàng đệ rời đi thôi, ta bị thế nào không sao cả, đợi còn ở bên trong hoàngcung này, cuối cùng không ai có kết quả tốt cả."
Phượng Lan Dạ không nói chuyện, đi ra ngoài, Tây MônVân cùng Hình bộ quan viên đi tới, phụng bồi Phượng Lan Dạ cùng nhau ra khỏi.
"Tam hoàng tử hắn đã nói gì rồi ?"
Trước cửa Hình bộ ,Tây Môn Vân rốt cục không nhịn đượcmở miệng hỏi thăm, Phượng Lan Dạ nhìn hắn một cái, khóe môi cười như có nhưkhông, nàng còn tưởng hắn sẽ không hỏi, nàng cũng muốn xem hắn có thể im lặngđược hay không, không nghĩ tới cuối cùng vẫn không nhịn được.
"Hắn nói, bởi vì tức giận Mộc Miên ám hại Ngũhoàng huynh, làm hại Lục hoàng huynh rời đi rồi, còn hại hoàng thượng ngãbệnh."
Phượng Lan Dạ dẫn người lập tức lên xe, một đường vềTề vương phủ đi.
Trở lại vương phủ mới biết được Nam Cung Diệp vẫn chưavề, nàng liền ở Tuyển viện chờ hắn.
Trước mắt, lời nói của Tam hoàng tử căn bản không thểlàm người ta tin phục, mặc dù lời của hắn, nàng tin tưởng, nhưng chỉ sợ Hạo VânĐế không tin, bởi vì trời sinh hắn có tính đa nghi, tình cảm cùng Tam hoàng tửcũng không thâm hậu, Tam hoàng tử có hành động vì hoàng thất như thế, e làkhông làm cho hắn đón nhận được .
Phượng Lan Dạ nghĩ đi nghĩ lại, rồi gục ở trên bàntrong thư phòng ngủ thiếp đi, trong lúc ngủ, nàng cảm giác có người đang ômmình, sau đó còn có lời nói thì thầm đầy sủng nịch, tại sao có thể ngủ ở đâychứ, không cẩn thận coi chừng bị cảm lạnh bây giờ, thân thể đã bị ôm vào phòngtrong, mơ mơ màng màng mở mắt, quả nhiên là Nam Cung Diệp trở lại, hắn đem nàngôm vào trong phòng, đặt lên trên giường, ngồi ở bên người nàng, ôm nàng vàolòng.
"Ân, ngủ tiếp đi, có phải mệt chết rồi haykhông?"
Nam Cung Diệp ôn nhu nói nhỏ, rất là đau lòng, hắn vừamới trở lại, thì biết nàng đã đi Hình bộ rồi, nhất định là đi thăm dò Tamchuyện của hoàng huynh rồi, nghĩ đến những chuyện phát sinh gần đây, hắn liềnđau lòng một trận, thật ra hắn muốn cho nàng hạnh phúc bình thản, ai biết lạiliên tiếp xảy ra chuyện, mà hắn thân là một phần tử của hoàng thất, cũng khôngthể cứ vậy mà buông tay không hỏi đến, nếu quả thật như vậy, thì ngôi vị hoàngđế của Nam Cung gia chỉ sợ có vấn đề, mặc dù hắn không phải là thánh nhân cứuthế gì, nhưng nhiều người sẽ nhiều thêm một phần lực lượng, để làm cho mọingười an định lại, thì hắn có thể cùng Lan nhi, sống cuộc sống của mình.
"Diệp, hoàng thượng không có chuyện gì đi."
Phượng Lan Dạ hỏi một câu, vừa nép vào trong lòng NamCung Diệp ngủ thiếp đi.
Nàng thật là quá mệt mỏi, cho nên mới phải vừa nóichuyện vừa muốn ngủ thiếp đi.
Nam Cung Diệp ôm nàng, cúi người liền hôn lên mặt nàngmột chút, hắn vươn ra bàn tay to thon dài, nhẹ vén tóc trên mặt nàng, ôm chặtnàng, thật ra thì hắn muốn không nhiều lắm, chỉ muốn mỗi ngày nhìn nàng, cónàng, sau đó bọn họ cùng nhau sống vui vẻ, để nàng sinh cho hắn hài tử thuộc vềhai người.
Chỉ nghĩ tới đây, trong lòng đã rất hạnh phúc, cái gìcũng không quan trọng nữa.
Khi Phượng Lan Dạ tỉnh lại, sắc trời đã tối sầm, trongphòng đèn sáng lên, nàng ngước mắt nhìn lại, chỉ thấy Nam Cung Diệp tựa vàophía trên đỉnh đầu của nàng thiếp đi, nửa nằm nửa ngồi, lúc ngủ hắn không có sựlãnh mạc của thường ngày, khuôn mặt hoàn mỹ không tỳ vết treo lên vầng sángnhợt nhạt, khóe môi vẽ ra độ cong hấp dẫn, hồn nhiên giống như trẻ nít, khôngcó nửa phần tâm cơ cùng phòng bị, hàng lông mi thật dài bao trùm lấy đôi mắtthâm thúy làm cho người ta bị đè nén, lỗ mũi rất đẹp, còn thên đôi môi khêu gợinữa.
Cả người bất luận là tách ra hay hợp lại nhìn, cũngrất hoàn mỹ, người như vậy lại là phu quân của nàng, cũng thật là thỏa mãn.
Trên người Phượng Lan Dạ mỗi một tế bào đều mở ra,tràn đầy vui sướng, bàn tay nhỏ bé không nhịn được liền vươn ra, vuốt dọc theolông mày, ánh mắt của hắn, còn có lỗ mũi, đôi môi.
Mặc dù hắn lớn lên nghiêng nước nghiêng thành, nhưnglà làm cho nàng thích nhất vẫn là tấm lòng của hắn, hắn đối với nàng sủng nịch,yêu nàng, khiến cho nàng không bao giờ nguyện ý rời đi hắn một bước.
Khóe môi Phượng Lan Dạ giương lên nụ cười ngọt ngào,từ từ nâng miệng, hôn người đang ngủ thiếp đi kia một cái.
Làm hắn giật mình, sau đó mở mắt, nhìn về Phượng LanDạ, và cũng không biết chuyện vừa mới bị hôn, mà quan tâm hỏi : "Lannhi, nàng đã tỉnh?"
"Ừ, tỉnh."
Phượng Lan Dạ cười giống như hồ ly, cảm giác thỏa mãnkhi trộm hôn không bị phát hiện, mặt mày cong cong, giống vầng trăng khuyếttrên bầu trời, thấy vậy Nam Cung Diệp không nhịn được nghi ngờ.
"Lan nhi, làm sao cười giống như tiểu hồly."
"Không nói cho chàng biết, không nói cho chàngbiết, ta đang rất vui vẻ."
Phượng Lan Dạ ngồi dậy vẻ mặt đắc ý, bắt đầu đi sửasang lại y phục, Nam Cung Diệp đưa tay bắt được tay nàng, ôm vào trong ngựckhông cho nàng động đậy : "Nói đi, chuyện gì ? Bằng không khôngcho nàng đi ra."
Ở trước mặt người ngoài Tề vương lãnh khốc vô tình thếnhưng lúc này lại giống như tiểu hài tử đùa giỡn, Phượng Lan Dạ vừa bực mìnhvừa buồn cười : "Trêu chọc chàng thôi, có thể có chuyệngì ? »
Nam Cung Diệp ngây người, lúc này nàng đã sớm nhảyxuống giường, đi ra phòng ngoài, nhưng vẫn không quên quay đầu đối với Nam CungDiệp nói "Chính là không nói cho chàng biết."
"Lan nhi ?"
Nam Cung Diệp khóe môi treo lên nụ cười, nhìn nàngkhôi phục tinh lực, hắn cũng vui vẻ, bước xuống đất sửa sang lại quần áo mộtchút, đi ra ngoài, ngoài cửa Nguyệt Cẩn cúi đầu : "Tham kiếnvương gia"
"Ừ, đi xuống dùng bữa."
"Dạ" Nguyệt Cẩn lui xuống, chờ đến chỗ khôngcó ai, thì miệng cười toe toét, mới vừa rồi hắn nghe được Vương gia cùng Vươngphi nói chuyện…, thì ra ở trong phòng, chủ tử rất giống tiểu hài tử, cùng bộdạng bên ngoài hoàn toàn bất đồng, đây cũng là một hiện tượng động trời a.
Ở chính sảnh Tuyển Viện, hạ nhân đã sớm chuẩn bị bữatối, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ vừa nói chuyện, vừa dùng bữa, vui vẻ hòathuận, chỉ là khi nói đến chuyện buổi chiều đi Hình bộ đại lao, không khí liềncó chút lạnh xuống.
"Tam hoàng huynh nói hắn bởi vìhận Mộc Miên câu dẫn Ngũ hoàng huynh, hại Lục hoàng huynh rời đi An Giángthành, hoàng thượng cũng tức giận bị bệnh, cho nên muốn giết nàng, căn bảnkhông phải là cho Mộc Miên câu dẫn Ngũ hoàng huynh, còn hại phụ hoàng."
"Ta biết hắn không thể nào làm chuyện đại nghịchbất đạo như vậy, nhưng mà phụ hoàng có tin hay không ? "
Nam Cung Diệp đối với điều này có chút chần chờ, nhưnghắn nhất định sẽ khuyên phụ hoàng cho Tam hoàng huynh một cơ hội, để hắn đichứng minh, hắn căn bản không có làm chuyện như vậy.
"Ừ, sáng mai hai người chúng ta cùng nhau đến ramắt phụ hoàng đi."
"Ừ" Nam Cung Diệp cũng đồng ý, ngày mai cùngnhau đến gặp phụ hoàng, nhất định đem Tam hoàng huynh từ trong lao cứu ra.
Về phần khuya hôm nay, Nam Cung Diệp nửa cúi đầu, conngươi hiện lên ánh sáng nóng bỏng, kể từ khi hai người bọn họ bận rộn chuyệntrong cung, thật lâu không có thân mật rồi, hai người cũng mệt chết đi, nhưngmà hắn muốn nàng, Nam Cung Diệp chỉ mới nghĩ tới đây, liền cảm nhận thân thểcũng nóng ran hơn bình thường, nhưng trước mặt hạ nhân vẫn ẩn nhẫn đi, nhìn quavẫn lãnh mạc và à bình tĩnh.
Ăn uống xong, hai người rót một bình trà ngồi trongkhách sảnh nói chuyện phiếm, câu được câu không.
Đang nói cao hứng, thì có người từ ngoài cửa vội vàngđi tới, là Ngọc Lưu Thần, cung kính ôm quyền : "Vương gia, Vương phi,Thiên Bột Thần tới bẩm báo, Thụy vương gia vừa tiến cung, Thiên Bột Thần bẩmbáo xong cũng đã tới bảo vệ hắn"
Nam Cung Diệp lông mày cau lên, nhìn về Phượng Lan Dạ, xem ra Ngũ hoàng huynh rốt cuộc vẫn không yên lòng phụ hoàng, hắn nhất địnhlà tiến cung để xem phụ hoàng đi.
"Không có việc gì sao ? "
Phượng Lan Dạ nhẹ nhàng hỏi, một bên Nam Cung Diệp lắcđầu : "Không có việc gì, Tam hoàng huynh bị bắt vào lao, ta nghĩngười ở chỗ tối kia nhất định đang theo dõi, giờ phút này hắn không dám tùytiện động thủ, nên Ngũ hoàng huynh an toàn, huống chi còn có Thiên Bột Thần bảovệ hắn nữa."
"Đi xuống đi."
Ngọc Lưu Thần lui ra, trong chính sảnh, Nam Cung Diệpđứng lên, bàn tay to nhấc lên ôm Phượng Lan Dạ đi ra ngoài, động tác thật lớn,hù dọa Phượng Lan Dạ đưa tay ôm cổ hắn : "Diệp, chàng làm gìthế ?"
Nam Cung Diệp cũng không nói gì, chỉ có con ngươi thâmthúy nóng bỏng, thật giống như cất giấu một đám lửa cháy lan ra đồng cỏ, phôthiên cái địa chụp xuống, hận không thể cắn nuốt Phượng Lan Dạ, mà Phượng LanDạ cũng sớm từ động tác của hắn mà nhìn ra, nên không nhịn được mà đỏ bừng mặt,nằm ở trước ngực của hắn mở miệng : "Ta còn chưa có tắm đâu."
"Cùng nhau tắm."
Nam Cung Diệp thật thà, gọn gàng dứt khoát mở miệng,thân thể cao lớn ôm lấy thân thể xinh xắn của Phượng Lan Dạ một đường hướngphòng tắm đi đến, tiểu nha đầu cùng thị vệ đi theo phía sau lập tức biết điềurút lui ra khỏi phạm vi, đi chung quanh tuần tra, Phượng Lan Dạ mặt đỏ như tômluộc, tuy nói đã trải qua chuyện nam nữ rồi, nhưng nghĩ đến những hạ nhân kia cóthể cũng hiểu được gì đang xảy ra, thì trong lòng liền không ngăn được đốtnóng, một đôi tay liền đập vào trong ngực Nam Cung Diệp.
"Thả ta xuống, ta chính mình tắm rửa."
"Tội gì tách ra tắm, cùng nhau tắm, ta giúpnàng."
Nam Cung Diệp một cước đá văng cửa phòng tắm, người đãbước nhanh tới, phòng tắm này cũng không phải là phòng tắm đơn độc như củaPhượng Lan Dạ mà là phòng tắm lớn dùng chung, đá cẩm thạch hình bầu dục trảitrong phòng tắm, lúc này đã đổ đầy nước ấm, hơi nước mông lung, cánh hoa trôi lơlửng trên mặt nước, mùi thơm thấm lòng người.
Vừa vào phòng tắm, Nam Cung Diệp liền động thủ cởi yphục Phượng Lan Dạ ra, hơn nữa có chút khẩn cấp, theo mỗi động tác hô hấp củahắn cũng dần gấp gáp lên, ánh mắt càng phát ra đen nhánh sâu thẳm, câu hồn nhìnthiên hạ trong ngực, môi vô ý thức hơi liếm, càng mê hoặc lòng người, làm choPhượng Lan Dạ cơ hồ không chịu được ,liếc xéo hắn, người này nhất định là cố ý,lại dám câu dẫn nàng, nhìn nàng như thế nào trừng phạt hắn, nghĩ tới đây, liềnbất động thanh sắc vươn tay ôm lấy Nam Cung Diệp cổ.
"Diệp, người ta muốn tự mình tắm rửa."
"Không cần, không cần, chuyện của nương tử, hẳnlà phải để vi phu tới làm a."
Nam Cung Diệp cởi y phục nữ nhân còn chưa quá thuầnthục, cuối cùng quýnh lên, liền dứt khoát đưa tay lên kéo đi, dẫn tới PhượngLan Dạ một trận kinh hô, người đã chậm rãi được bỏ vào trong nước, nước ấm ápxuyên qua da thịt, thoải mái cực kỳ, sự mệt mỏi liên tiếp mấy ngày, tựa hồ đượcngâm trong nước nóng mà mất đi, làm cho người ta không nhịn được mà híp lạimắt, hưởng thụ rồi phát ra tiếng ngâm khẽ.
Mà cử động vô ý của nàng, lại xinh đẹp cực kỳ, dụ NamCung Diệp hầu kết chuyển động, cuối cùng quần áo cũng không cởi liền vội nhanhchóng xuống nước, đưa tay ôm nàng, thân hình Phượng Lan Dạ vừa chuyển động đãrời xa khỏi phạm vi của Nam Cung Diệp, còn cười nhẹ nhàng : « Diệp,chúng ta tắm rửa riêng nhà a ! »
Nói xong, nhỏ bé trắng nõn tay nhẹ nhàng kéo từ trêncổ xuống dưới, một mảng trắng nõn trơn bóng giống tuyết trắng, ẩn ẩn dưới haigò ngực, theo gợn nước lay động, trêu chọc người ta một trận, mà kẻ chế tạo raviệc này lại mang vẻ mặt vô tội nháy mắt nhẹ nhàng mở miệng.
"Diệp, y phục cũng ướt rồi, còn không nhanh cởia !"
"Nha đầu hư, tiểu hồ ly, lưu manh, nàng là cốý."
Nam Cung Diệp thở hổn hển, ko tự chủ được mà cởi yphục của mình, thuần thục cởi hết, thân hình vừa cử động, liền hướng phía trướcđánh tới, làm Phượng Lan Dạ hét ầm lên : "Chàng làm gì ?"
"Sói xám bổ nhào vào tiểu bạch thỏ"
Mỗ nam vô liêm sỉ mở miệng, sau đó chỉ một cái là bắtđược tiểu hồ ly gây chuyện kia, khom lưng liền cúi đầu hôn lên môi của nàng,đầu tiên là ôn nhu mềm nhẹ, sau đó cuồng nhiệt, trằn trọc bú, nắm chặt cả thânthể của nàng đến trước ngực mình, cơ hồ hận không thể đem nàng tiến vào trongcơ thể, giờ phút này lửa nóng kích động, ngay cả nước trong ao đều sôi trào,Phượng Lan Dạ bị hôn đến thân thể mềm nhũn, không nhịn được mở miệng.
"Diệp, đây là phòng tắm."
Nam Cung Diệp mới không để ý tới nàng, lúc trước nhưthế nào câu dẫn hắn, hiện tại nói cái gì cũng không được, hắn dùng sức cắn cánhmôi Phượng Lan Dạ mấy cái, cố ý tàn bạo nói : "Đây là trừng phạt, conthỏ nhỏ chờ chịu phạt đi."
Nói xong, đôi môi kia lại rơi vào trên vành tai PhượngLan Dạ, cùng với tiếng thỏa mãn thở dài : "Lan nhi, ở chỗ này, ta nhớnàng lắm, chúng ta mấy ngày đều đã không có ở cùng nhau rồi, có được haykhông ?"
Phượng Lan Dạ mị nhãn như tơ, lông mi dài xinh đẹp,giờ phút này nàng chính là một đóa hoa tuyệt diễm đang chờ người tới hái, đốimặt với nam nhân yêu nàng sâu như vậy, làm sao có thể cự tuyệt được, nên xoayngười lại liền hôn lên lông mày hắn, thấy nàng không nói chuyện mà làm ra hànhđộng tỏ rõ, Nam Cung Diệp mừng rỡ không dứt, ôm chặt thân thể mềm mại kia,triều dâng nhất thời, nước tắm kia kích động, một ao xuân sắc lưu luyến, triềnmiên ân ái, vô số mấy phen phong lưu, hành hạ đến nửa đêm mới nghỉ ngơi.
Phượng Lan Dạ mệt mỏi một chữ cũng không nói ra rồi,mà nam nhân phong hoa tuyệt đại kia thật giống như một con dã lang ăn no, hàilòng đưa tay ôm lấy nha đầu đã ngủ thiếp đi, tỉ mỉ giúp nàng chà rửa người, gộiđầu tóc, khi ngón tay sờ nhẹ lên bụng nhỏ của nàng thời điểm, hắn không nhịnđược dừng lại vài giây đồng hồ, giống như tương lai sẽ có một tiểu sinh mệnhđược sinh ra, nên không khỏi vui sướng, vừa giúp nàng chà xát người vẫn không quênhôn nhẹ tiểu nha đầu, sau đó dùng khăn tắm lớn bao lấy nàng, mà mình thì tiệntay lau đi, mặc lên áo lót, liền ôm chặt nàng đi ra khỏi phòng tắm, hướng phòngcủa hai người đi đến.
Trong phòng, Phượng Lan Dạ dựa vào giường mệt mỏi ngủđi rồi, ngay cả mái tóc còn ướt nhẹp cũng không để ý lau đi nữa, Nam Cung Diệpcầm khăn lông giúp nàng lau tóc, vừa lau vừa nhìn nàng, nụ cười tràn đầy cảgian phòng, thu thập cho Phượng Lan Dạ xong, mới thu thập cho mình, đợi đến khixong hết, đêm đã rất khuya rồi, hai người ôm nhau mà ngủ.
Ngày thứ hai ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, cũng maylần này, không có việc gì quấy nhiễu bọn họ, hai người ngủ ngon rồi rời giường,dùng đồ ăn rồi cùng nhau tiến cung.
Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp có chuyện muốn bẩm báo HạoVân Đế, không biết phụ hoàng có tin tưởng hắn hay không ?
Hai người trong lòng rất lo lắng, nhưng vẫn muốn thửmột lần, bên trong xe ngựa, Phượng Lan Dạ ngồi ở trên đùi của Nam Cung Diệp,nghĩ đến hôm qua hai người vô tận ân ái, ngăn không được khuôn mặt đốt nóng,Nam Cung Diệp nhìn sắc mặt nàng đỏ ửng, liền biết nàng suy nghĩ gì, cúi ngườidán vào lỗ tai nàng.
"Lan nhi làm sao mặt hồng như vậy a, hai ngườichúng ta thân mật là cực bình thường, sau này vi phu còn thường xuyên làm nhưvậy nữa."
Nói xong lời cuối còn mang chút ám muội, Phượng Lan Dạcàng thêm không tự nhiên, mặc dù biết, nhưng chỉ là không nhịn được, dứt khoátđem mặt vùi vào trong ngực Nam Cung Diệp, rầu rĩ mở miệng : "Chàngcòn nói, chàng còn nói ?"
Trong xe một mảnh vui sướng ngọt ngào ôn nhuận, bấtquá hai người cũng biết, chỉ có lúc hai người bọn họ ở một mình với nhau mớivui như vậy, nếu vào cung, e rằng sẽ không an bình, hoàng thượng đến tột cùnglàm thế nào còn không biết được.
Buổi tối hôm qua, Ngũ hoàng huynh tiến cung chưa trởvề, như vậy chắc là ở lại trong cung chiếu cố hoàng thượng.
Một đường đi đến, chạy thẳng tới Tiêu Nguyên cung, haingày nay hoàng thượng đều có vào triều sớm, nhưng bởi độc phấn phát tác, mặc dùhắn không biểu hiện ra ngoài nhưng là cả người gầy yếu đi một vòng lớn, nhìnqua giống như đóa hoa mau chóng khô héo, Thiên Vận hoàng triều lớn như thế, cáctriều thần đều đang ngắm nhìn, đầu tiên là chuyện của Mộc Miên nương nương,Thụy vương còn đang ở trong cung không biết thế nào ? Một chút tin tứccũng không có truyền tới, Tam hoàng tử thì bị bắt, cho nên mọi người đều cẩnthận đề phòng, chỉ sợ rước họa vào người, lúc này chỉ một chút không cẩn thận,sẽ gặp vạn kiếp bất phục, hơn nữa còn là cại loại diệt môn vạn kiếp bất phục.
Trong Tiêu Nguyên cung, cơn nghiện lại thần sa phấncủa Hạo Vân Đế lại phát tác, đang ở trong tẩm cung giãy dụa, làm cho người tatrói lại tay chân của hắn, bất quá cũng không có nhét khăn vào miệng, hai ngàynay đã nhẹ hơn nhiều so với hai ngày trước, hắn có thể khống chế được,chỉ làThụy vương Nam Cung Duệ ở bên cạnh giờ phút này thấy phụ hoàng bị thống khổ,cũng không nhịn được nước mắt, quanh thân âm độc, cắn răng tức giận mắng.
"Mộc Miên, tiện nhân đáng chết này, Bổn vương sẽkhông bỏ qua cho nàng, nhất định phải giết nàng, thậm chí ngay cả phụ hoàngcũng dám hại. "
Vừa nói vừa quay người lại bên người Hạo Vân Đế, ômlấy Hạo Vân Đế.
"Phụ hoàng, phụ hoàng, người khó chịu thì nói rangoài, nhi thần nhìn sẽ đau khổ trong lòng, phụ hoàng."
Trên mặt của Hạo Vân Đế đều là giọt mồ hôi, nhưng lạicắn răng nhẫn nhịn hết thảy, hắn vốn là võ tướng, định lực khác với ngườithường, cho nên mới có thể chiến thắng độc khí thần sa phấn, bằng không ngườibình thường căn bản không thể sống đi qua, bất quá chính là như vậy, Hạo Vân Đếcũng tương đương như bị lột một lớp da, nguyên khí tổn thương nặng nề, mỗi mộtlần thống khổ giãy dụa, hắn cũng như chết đi qua một lần, mà hắn cũng có thểcảm nhận được trong cơ thể của mình sức lực đang từ từ biến mất rồi, hắn thậtnhanh không chống đỡ nổi nữa, có lẽ đại nạn nhanh đến rồi, nhưng hắn nhất địnhcó thể chống đến khi Duệ nhi đăng cơ.
"Duệ nhi, phụ hoàng không có chuyện gì."
Hạo Vân Đế mệt mỏi mở miệng, lúc này ngoài cửa điệnvang lên thái giám thanh âm : "Tề vương, Tề vương phi đến."
Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ từ bên ngoài đi tới,nhìn một cái liền thấy Ngũ hoàng huynh đang ôm hoàng thượng, bọn họ vừa đi vào,Nam Cung Duệ liền hướng về phía Phượng Lan Dạ kêu lên : "Thanh Nhã,ngươi mau cứu giúp phụ hoàng, người làm sao có thể chịu được những thứ này,ngươi mau giúp phụ hoàng một chút đi."
Phượng Lan Dạ không nói gì, một bên Nam Cung Diệp cũngrất khó chịu, đi tới nắm một tay khác của Hạo Vân Đế: "Ngũhoàng huynh, thần sa phấn này chỉ có dựa vào năng lực của mình đi chống đỡ ,phụ hoàng chống đỡ mấy ngày nữa sẽ không có việc gì hết."
Tiếng nói Nam Cung Diệp vừa dứt,Hạo Vân Đế đã dễ chịu nhiều, mặc dù vẫn khó chịu, bất quá so với lúc trước,không phải thống khổ, chẳng qua giãy dụa làm hắn mất đi quá nhiều khí lực,khiến cho hắn nói một câu liền lao lực, dùng sức thở hào hển, Nam Cung Diệpđộng thủ cởi ra sợi dây trói ở tay hắn.
Luôn cao cao tại thượng, lôi đình chi nộ hoàng đế, hômnay bị thành cái dạng như vậy, Nam Cung Duệ cũng không chịu nổi cảnh như vậynữa, liền chạy nhanh ra ngoài.
"Ta muốn giết con tiện nhân Mộc Miên kia."
Thân hình Phượng Lan Dạ lui lại một chút, đưa tay ngăntrở đường đi của hắn, quát lạnh : « Nổi điên làm gì ? Đừng quênnàng bây giờ còn không có khai báo chủ mưu phía sau. »
Nam Cung Duệ ngẩn người ra, dừng lại ngẩng đầu lênnhìn Phượng Lan Dạ, thấy nàng tuổi còn nhỏ, nhưng khuôn mặt thì âm trầm trấnđịnh, thần sắc lạnh nhạt, không nhanh không chậm mở miệng, với một bộ dáng đãđịnh liệu trước, để cho hắn an định lại, nhớ tới lúc trước phụ hoàng nóichuyện,.
"Không phải là tam hoàng huynh sai sử đấychứ?"
"Ngươi tin tưởng sao ?"
Phượng Lan Dạ hỏi ngược lại, Nam Cung Duệ ngơ ngác mộtchút, quả thật hắn không tin Tam hoàng huynh là người như vậy, mà lại đi sai sửMộc Miên hãm hại mình, hại phụ hoàng, hơn nữa hắn đối ngôi vị hoàng đế căn bảnkhông thèm để ý, nếu như để ý thì sẽ không thờ ơ nhiều năm như vậy, chờ đếncuối cùng mới phản kích, hơn nữa quan trọng nhất là trong tay hắn trừ người củaNam Cung phủ ra, cũng không có binh lực cùng nhân lực khác, cho nên tuyệt đốisẽ không làm chuyện này.
"Ta nghĩ không phải hắn, nhưng vì sao hắn lạiphải giết Mộc Miên ?"
Tiếng nói của Nam Cung Duệ vừa dứt, Phượng Lan Dạkhông nhịn được liền mở miệng : "Vì tâm tình cũng giống như ngươi lúcnày."
Trong tẩm cung, tất cảmọi người đều nghe được lời nói chân thật này, đúng vậy a mới vừa rồi Nam CungDuệ tức giận đến muốn giết người, như vậy Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp phái ngườitiến tới giết Mộc Miên, cũng không phải là chuyện không có khả năng, đang vẫnnhắm mắt ngủ ở trên giường lại không có khí lực nói chuyện, Hạo Vân Đế độtnhiên mở mắt nhìn mọi người bêntrong tẩm cung.
"Chẳng lẽ là trẫm hồđồ."
Giờ khắc này trong lời mang theo sự vô lực cùng giànua, Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Diệp không muốn trả lời, là phụ hoàng thật đãgià, nhưng mà ko thể trách được, phụ hoàng đúng là già rồi, người già thì làmchuyện gì cũng rất dễ dàng phạm vào lỗi hồ đồ, hơn nữa gần đây hắn chịu hành hạnhiều, nhất định là hận không thể đem người muốn hại hắn ở sau lưng kia xét nhàdiệt tộc, cho nên buổi tối hôm kia vừa nghe thấy Tam hoàng huynh muốn giết MộcMiên liền nhận định rằng hắn làm chuyện như vậy.
“Phụ hoàng, người xem chuyện này?”
“Ngươi tự giải quyết.” Hạo Vân Đế vô lực mở miệng, giờkhắc này hắn thật sự lực bất tòng tâm rồi, có chuyện gì thì phải dựa vào Duệnhi cùng Diệp nhi hợp lực giải quyết, đem người ở sau lưng bắt được, Hạo Vân Đếnghĩ tới đây, nhìn hai nhi tử ở bên giường sau đó vươn tay kéo qua bàn tay củaNam Cung Duệ cùng Nam Cung Diệp, đem bọn họ giữ lại cùng nhau: “Các ngươi nhấtđịnh phải hợp lực giữ giang sơn của Thiên Vận hoàng triều, đây chính là tâmnguyện của phụ hoàng.”
Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Diệp nhìn nhau, hai ngườiđồng thời gật đầu: “Dạ. phụ hoàng, người yên tâm đi.”
Phía sau, Phượng Lan Dạ cười nhìn mọi người.
Bỗng nhiên, Nguyên Phạm từ bên ngoài chạy vào, bộ dạngsợ hãi, phịch một tiếng quỳ xuống đất, run rẩy mở miệng: “Hoàng thượng, Tây Môntướng quân tới đây bẩm báo, Tam hoàng tử ở trong ngục tự sát rồi.”
Bên trong tẩm cung, tất cả mọi người đều nhìn về phíaNguyên Phạm, họ cho là mình nghe lầm, Nam Cung Duệ lập tức hỏi lại: “Ngươi nóicái gì?”
“Vương gia,Tây Môn tướng quân nói, Tam hoàng tử ởtrong ngục tự sát.”
Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Diệp sắc mặt bỗng chốc táinhợt, mà Hạo Vân Đế lại một hơi ngất đi, Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Diệp haingười không kịp nghĩ đến chuyện của Tam hoàng tử nữa, liền nhào tới trướcgiường Hạo Vân Đế: “Phụ hoàng, phụ hoàng.”
Phượng Lan Dạ đi tới, ý bảo hai người họ đứng lên,nàng tới bắt mạch cho hoàng thượng, cuối cùng xác định Hạo Vân Đế không cóchuyện, chẳng qua là khí huyết vọt tới đỉnh đầu, một lúc không chấp nhận đượccho nên mới ngất đi: “Nguyên Phạm, lập tức truyền ngự y tới kê đơn thuốc chohoàng thượng, nơi này giao cho Ngũ hoàng huynh, chúng ta đi Hình bộ đại lao,xem xét đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.”
Phượng Lan Dạ trầm giọng bố trí đi xuống, Nguyên Phạmlập tức xông ra ngoài, mà tâm tình của Nam Cung Duệ trầm trọng nên cũng khôngnói gì nữa, ngơ ngác nhìn phụ hoàng trên giường, đây rốt cục là chuyện gì? Tạisao lại liên tiếp phát sinh những chuyện như vậy?
Nam Cung Diệp đi tới lôi tay của Phượng Lan Dạ nói:“Đi thôi”
Hai người vội vàng vọt ra khỏi Tiêu Nguyên cung, bênngoài cửa điện, Tây Môn Vân đang lo lắng đi qua đi lại, vừa nhìn thấy Tề vươngcùng Tề vương phi đi ra ngoài, dồn dập mở miệng: “Tam hoàng tử ở trong ngục tựsát.”
“Hắn đang yên lành tự sát làm gì? Hoàng thượng cònkhông có phán hắn tội chết đâu, hắn chết cái gì, chỉ sợ chưa chắc là tự sát,hôm nay có người nào đi qua phòng giam?”
Nam Cung Diệp mặt mũi thị huyết, lăng hàn ngoan lệ,bước nhanh đi ra ngoài.
Tây Môn Vân đi theo sát phía sau cùng nhau rời đihoàng cung, vừa đi vừa nói.
“Hôm nay Sở vương điện hạ tới thăm qua hắn, Sở vươngđi không lâu Tam hoàng tử liền tự sát.”
Tây Môn Vân bẩm báo, Nam Cung Diệp sắc mặt âm u, conngươi thâm trầm giống như vực sâu vạn trượng, gằn từng chữ mở miệng: “Tại saođể cho Sở vương gặpTam hoàng huynh, lúc đó các ngươi ở chỗ nào?”
“Chúng ta đang ở ngoài ngục, thật ra thì lúc Sở vươnggặp Tam hoàng tử, toàn bộ chúng ta vẫn canh giữ ở ngoài cửa ngục, đợi đến khihắn ra đi, Tam hoàng tử vẫn còn rất tốt, nhưng một lát sau, thì lao tốt liềnphát hiện chuyện không bình thường, nói Tam hoàng tử tự sát.”
Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ không nói lời nào, bangười thật nhanh đi đến Hình bộ đại lao.
Trong phòng giam, đứng đầy quan viên của Hình bộ, lầnnày Tam hoàng tử tự sát, chỉ sợ bọn họ cũng không thoát khỏi tội, vừa nhìn thấyTề vương cùng Tề vương phi xuất hiện, Hình bộ Thượng thư Vân Hải dẫn một đámngười quỳ đầy đường, sợ hãi mở miệng.
“Bọn thần đáng chết.”
“Các ngươi quả là đáng chết, người tiến vào thì còntốt, bỗng nhiên lại nói tự sát, huống chi có phải là tự sát hay không, cònkhông biết, các ngươi thật đáng chết.”
Nam Cung Diệp tức giận trách mắng, sắc mặt thị huyếthết mức, Tề vương luôn luôn lãnh chìm lại lên cơn giận giữ như thế, ai trongHình bộ cũng không nói một lời chỉ cúi đầu quỳ gối phía ngoài, có người gan nhỏthậm chí còn run lên.
Cửa lao rộng mở, Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp bị đặttrên mặt đất, sắc mặt xanh đen một mảnh, đây là biểu hiện của việc trúng độc bỏmình, Phượng Lan Dạ cũng không để ý tới mọi người, đi thẳng vào, ngồi xổm ngườixuống nhìn Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp , nhìn khuôn mặt trầm tĩnh như nước củahắn, nghĩ tới lời nói của hắn hôm qua đối với nàng.
Thanh Nhã, ngươi cùng hoàng đệ lúc này rời đi thôi,người hoàng thất sẽ không ai có kết quả tốt.
Hắn thật là tự sát sao? Nàng tuyệt đối không tin, phụhoàng đã buông lỏng khẩu khí, hắn vốn là không có chuyện gì, nhưng bây giờ lạitự sát, Phượng Lan Dạ vươn tay kiểm tra, xem xét mí mắt, ngón tay, còn cókhoang miệng, trên mặt ẩn ẩn có thi ban xuất hiện, đã chết khoảng hai ba canhgiờ rồi.
"Sở vương điện hạ lúc nào tới đây ?"
Phượng Lan Dạ trầm giọng hỏi, Tây Môn Vân lập tức bẩmbáo : " Buổi trưa tới. "
Phượng Lan Dạ tính toán xem buổi trưa tới bây giờ làgiờ Thân, cùng với thời gian thi ban xuất hiện là phù hợp, ánh mắt Phượng LanDạ thầm chìm xuống, xoay mình nhìn về đám người ở cửa lao : "Là aiphát hiện hắn đầu tiên?"