Lục giai bị Nam Cung Diệpđưa vào cung, phân phó ngự y trong cung hảo hảo trịliệu, tất yếu phải trị lành chứng bệnh mất trí nhớ cho Lục tiểu thư .
Trong lúc nhấtthời, những lời đồn bên trong An Giáng Thành đối với Tô gia Nhị tiểu thư liềntiêu tán không ít, ngay lúc đó lại có tin tức khác.
Thật ra thì chuyện nàykhông liên quan đến Tô nhị tiểu thư, bởi vì Tề vương hoài nghi vị Lục tiểu thưnày là giả, cho nên mới chưa có động thái gì, bây giờ không phải là đưa vàocung trị liệu sao? Chẳng những là dân chúng bên trong An Giáng Thành , ngay cảmọi người trong triều đình cũng nghe ngóng, dòm ngó.
Bất quá trong lúc này,kinh triệu phủ doãn Lục gia cũng thành mục tiêu cho một sốngười nịnh nọt, Lục Giai hình dáng ra sao, hôm đó tại Mai Hoa yến, các phu nhântự nhiên là trở về phủ nói, có đến tám chín phần khẳng định Lục Giai kia chínhlà Tề vương phi.
Nàng lớn lên rất giống,lông mày, cặp mắt rất xinh đẹp, cùng với Tề vương phi không có một tia khácbiệt, tuy nói là đã mất trí nhớ, nhưng thần thái kia không kém a.
Lời đồn ngày càng lanrộng, cuối cùng cũng tự xem là thật.
Trong Tô phủ, Phượng LanDạ nghe Vạn Tinh bẩm báo, cũng xem như không có việc gì, nếu mọi người khôngdồn lực chú ý trên người của nàng thì tốt, nàng cũng không muốn bởi vì một LụcGiai mà hủy đi danh tiếng thanh bạch của Tô Gia, khóe môi tự tiếu phi tiếu, tùyý nhìn vào quyển sách trong tay, chẳng qua là tầm mắt cũng không ở trong sách,vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Tiểu Ngư đã điều tra Lụcphủ rồi, cũng không có người khả nghi nào ra vào, nhìn qua chỉ là một gia đìnhbình thường, cũng không thấy cùng với quan to trong triều có liên hệ gì, chẳnglẽ Lục gia thật sự là trong lúc vô tình cứu Lục Giai? Làm sao lại khéo như vậy.
Phượng Lan Dạ con ngươilóe lên, lại nghĩ tới tin tức của Thiên Bột Thần điều tra.
Mộc Miên ở trong cung vẫnan phận, đối với hoàng đế tận tâm tận lực,sớm tối phụng dưỡng , cũng không có đi tới nơi nào, nếu nói là có, nghenói đối với Ngũ hoàng tử Thụy Vương đặc biệt thân cận, bất quá Thụy Vương tuânthủ bổn phận, cũng không cùng vị hậu phi này làm chuyện gì quá phận.
Hơn nữa sau lưng Mộc Miêncũng không có người, đó chính là nói ván cờ này không phải là Mộc Miên thiếtlập, vậy là người phương nào?
Trong cung Mai Phi đã bịgiam lỏng, chỉ còn lại có Nguyệt phi cùng Hoa phi, người khác hẳn là còn chưađủ phân lượng.
Hoa phi cho tới nay luôngiúp Thụy Vương, nàng vẫn luôn chú ý đến hướng đi của nàng ta, thấy nàng tacũng không có hành động gì, hơn nữa nếu đối phó với Nam Cung Diệp nàng ta cũngchẳng có lợi ích gì, như vậy là Nguyệt phi sao?
Phượng Lan Dạ vừa nghĩđến đây, liền nhíu mày trầm mặc.
Chẳng lẽ thật sự làNguyệt phi động tay chân, nàng vì sao muốn thao túng Nam Cung Diệp, là muốn chohắn trợ giúp Sở Vương sao?
Sau khi tự đánh giá, nhấtthời nghĩ không ra chủ ý gì, Vạn Tinh đứng một bên không nói lời nào, lúc nàyĐinh Đương từ bên ngoài đi vào, cung kính mở miệng: "Tiểu thư, thái giámtrong cung tới, nói Văn Tường công chúa đón tiểu thư vào cung."
Phượng Lan Dạ nhướng lôngmày lên, trong mắt liền nổi lên thần thái vui mừng, nàng đang muốn tiến cungnhưng không có lí do, không nghĩ tới Văn Tường liền tới đón nàng tiến cung, bấtquá Văn Tường đón nàng vào cung làm gì? Phượng Lan Dạ suy nghĩ một chút, liềnnhớ đến Lục Giai đang ở trong cung, với cá tính của Văn Tường, tất nhiên là đónnàng vào cung để khiêu khích Lục Giai, nhưng nàng ta lại không biết mình mới làchân chính Phượng Lan Dạ, cảm giác này thật là có chút buồn cười, nhưng nàng cóthể đi vào cung cũng là tốt, vừa lúc tiến cung đi quan sát một chút, trong cungcó động tĩnh gì hay không.
Phượng Lan Dạ đứng dậy,Đinh Đương bước tới sửa sang lại y phục cho nàng, thu thập xong, liền theo nàngđứng dậy đi ra bên ngoài, Vạn Tinh ở lại trong phủ .
Hai người mới vừađi mấy bước, liền thấy VụTiễn dẫn người đi tới.
" Ngươi tiến cungsao?"
Phượng Lan Dạ gật đầu,nếu công chúa phái người tới đón rồi, không nói đến việc nàng muốn vào cung,cho dù không muốn tiến, cũng phải tiến, hiện tại thân phận của nàng là Tô nhịtiểu thư, nữ nhi của một quan nhị phẩm, cũng không phải là Tề vương phi.
" Ừ, ngươi yên tâm,không có việc gì, Văn Tường bây giờ đối với ta không có địch ý."
Phượng Lan Dạ cười nhạt,Vụ Tiễn gật đầu, nha đầu kia cho dù muốn đối phó Lan Dạ chỉ sợ cũng không cókhả năng, nàng làm sao đối phó được với Lan Dạ, vì vậy nàng cũng yên tâm, chẳngqua là trong cung còn có người khác, mới không yên lòng dặn dò:"Ngươi cẩn thận một chút."
Với tình hình trước mắt,các nàng bất luận như thế nào cũng không thể lộ ra sơ hở, bởi vì không biếtđược phía sau Lục Giai rốt cuộc còn ẩn giấu người nào, cho nên cẩn thận là tốtnhất, như vậy mới có thể sớm điều tra ra, một khi tiết lộ một chút sơ sót, e lànhững người đó liền ẩn mà không động.
Phượng Lan Dạ cùng VụTiễn nói xong, liền dẫn Đinh Đương ra khỏi Tô phủ, ngồi kiệu đi vào hoàng cung.
Trong thượng thư phòng.
Lúc này có mấy vị đạithần đang ngồi, trong đó có Thái úy đại nhân, Thừa tướng đại nhân, còn có mấyvị lục bộ Thượng Thư, nội các Đại học sĩ cùng hai vị tướng quân.
Ngoài những vị đại thầnnày, ngay cả Thụy Vương và An Vương cũng ở bên trong thư phòng, mỗi người sắcmặt cũng rất khó coi, không nhúc nhích nhìn về phía Hạo Vân Đế.
Trên bàn long án trướcmặt Hạo Vân đế là bản tấu chương được thủ hạ Tấn Vương Nam Cung Trác gấp rút raroi thúc ngựa đưa tới, Tấn vương Nam Cung Trác ở đất phong chịu không được khíhậu ẩm ướt, hiện tại thân mang trọng bệnh, thấy liền không được, cho nên gởitấu chương cho hoàng thượng, xin vào kinh an dưỡng, nếu không chỉ sợ tánh mạngkhó bảo toàn.
Hạo Vân Đế vừa tiếp nhậntin tức này, liền truyền các vị thần tử cùng nhi tử vào cung để thương thảo.
Tấn vương bị giáng chứcđến đất phong , vốn dĩ không có gì phải nói, nhưng hiện tại hắn thân mang trọngbệnh, làm hoàng đế như hắn cũng muốn cho nhi tử trở lại trị bệnh,nơi hải vực kia, người bình thường chịu không được nhiễm bệnh là chuyện bìnhthường, thủy thổ bất phục, hơn nữa nếu Tấn vương đưa tấu chương vào kinh, hắnquả quyết không dám đùa bỡn tâm kế, nếu không tánh mạng của hắn có nghĩ cũngđừng nghĩ, đồng thời để cho hắn vào kinh, Hạo Vân Đế biết trong chuyện này cấtdấu một mầm móng tai họa.
Tấn vương Nam Cung Tráckhông giống với người khác, hắn từ nhỏ đến lớn đều có dã tâm, muốn đăng cơ làmhoàng đế, hơn nữa trong suy nghĩ của hắn, thái tử bị phế, hắn chính là ngườitiếp theo sẽ kế thừa đại vị , nhưnghắn lòng dạ nhỏ mọn, thân là phụ hoàng, Hạo Vân đế như thế nào lại không biết,nếu như hắn trèo lên sự nghiệp thống nhất đất nước, chỉ sợ trong hoàng thất,ngay cả một người cũng đừng nghĩ đến sống, vì vậy cho tới bây giờ Hạo Vân Đếcũng chưa bao giờ đem hắn đặt vào suy nghĩ.
Nhưng trước mắt chuyệnnày nên xử lý như thế nào, cũng làm cho hắn khó xử?
" Các vị ái khanhxem chuyện này nên xử lý như thế nào?"
Hôm nay các vị đại thầncó mặt ở đây, có dư đảng cũ của Tấn vương, cùng Tấn vương có liên quan, cho nênkhông dễ nói chuyện, mà những người đã từng giao hảo với Sở Vương , hoặc làcùng Sở Vương gia có liên quan , tự nhiên cũng không muốn Tấn vương hồi kinhnghỉ ngơi, vì vậy bọn họ chỉ mang bộdạng há miệng mắc quai, đối với tình huống trước mắt, Hạo Vân Đế hiểu rấtrõ, liền nhìn về phía Tô thừa tướng.
"Tô đại nhân ngươinghĩ chuyện này nên giải quyết thế nào?"
Tô Thừa tướng trên nămmươi tuổi, cả ngày vất vả quốc sự, ở Thiên Vận hoàng triều có thể nói là quyềncao chức trọng, đứng đầu quan viên, giờ phút này vừa nghe hoàng thượng hỏi hắn,liền trầm ổn đứng lên, lựa chọn lời đểnói, nói cái gì phải vừa thích đáng vừa không đắc tội người khác a, mặc dù hắnkhông ủng hộ Tấn vương hồi kinh , nhưng thế sự khó liệu, nếu sau này Tấn vươngthành thái tử, mình từng đắc tội với hắn, sẽ không có kết quả tốt a.
"Hoàng thượng, thầncho rằng nếu Tấn vương thân mang trọng bệnh, nếu không để cho hắn hồi kinh chữabệnh, chỉ sợ dưới con mắt người trong thiên hạ hoàng thượng sẽ trở thành một vịhoàng đế tàn bạo và vô tình a."
Đây chính là chuyện màHạo Vân Đế lo lắng, nếu Trác nhi vì như vậy mà vong mạng, hắn sẽ trở thành mộtphụ hoàng tàn bạo trong mắt người trong thiên hạ.
Trong thượng thư phòngtất cả mọi người đều nhìn tô Thừa tướng, hắn sẽ còn nói tiếp, cho nên tất cảmọi người im lặng chờ nghe, Tô Thừa tướng tiếp tục mở miệng.
" Nhưng nếu Tấnvương vào kinh, vừa không hợp với tổ chế, bị giáng chức đến đất phong, hắn lạikhông lập công trạng gì, triệu hồi kinh có điều không ổn, cho nên vi thần đềnghị: thứ nhất, hoàng thượng nên để Tấn vương dưỡng bệnh ở biệt viện hoàng giabên ngoài kinh thành, không cho phép vào thành, thứ hai, tất cả binh quyềntrong tay của hắn, bao gồm quyền hạn tại đất phong toàn bộ thu hồi."
Tô Thừa tướng vừa dứtlời, tất cả mọi người thầm mắng hắn là Lão Hồ Ly, trong đó phe phái của Tấnvương , sắc mặt vô cùng khó coi.
Bất quá hoàng thượng trênmặt thở phào nhẹ nhõm, tựa hồ tán đồng lời nói của Tôthừa tướng.
Thụy Vương cùng An vươngđồng thời mở miệng: "Phụ hoàng hạ chỉ đi, để cho Nhị hoàng huynh ở ngoàithành chữa bệnh."
" Tốt, Nguyên Phạm,lập tức truyền ý chỉ của trẫm, mang đến Thọ Dương."
" Dạ, hoàngthượng."
Nguyên Phạm lui ra ngoài,trong thư phòng an tĩnh lại, Hạo Vân đế lại nói một chuyện khác.
" Diêu tướng quânbệnh đã tu dưỡng tốt lắm, hôm qua trình tấu chương xin được dẫn quân đi trấnthủ biên quan, các vị ái khanh nghĩ sao?"
Hoàng thượng tiếng nóivừa dứt, mọi người trong thượng thư phòng đều mang vẻ mặt như có điều suy nghĩ,Diêu tướng quân làm như thế, chẳng qua là vì trợ giúp Sở Vương, hắn là cậu củaSở Vương, ban đầu nói bị bệnh, hiện tại lại nói hết, đơn giản là để cho SởVương hồi kinh, bây giờ hoàng thượng thân thể một ngày so với một ngày càng yếuhơn, bọn họ tự nhiên đã biết tin tức, Nguyệt phi sẽ không ngồi yên một chỗ màkhông lo lắng.
Mọi người đang suy nghĩ,thì trong đó có người liền đảo mắt, lập tức lễ bộ Thượng Thư đứng dậy bẩm báo.
" Hoàng thượng, thầncho là không ổn, Diêu tướng quân vẫn là trụ cột của đất nước, có thể nào bệnhvừa tốt liền đi trấn thủ biên quan, điều này làm cho bọn thần không thể anlòng."
Lễ bộ Thượng thưnói xong, khuôn mặt bi thương, tựa hồ thật rất đau đớn.
Dĩ nhiên hắn nói xong,bên trong thư phòng có người phụng bồi hắn, vẻ mặt đau khổ, ha ha, bất quáhoàng thượng đối với mấy việc này không có hứng thú, hắn chẳng lẽ lại khôngbiết trong lòng những người này suy nghĩ gì sao, mà đây cũng chính là điều hắnbăn khoăn , ngày đó hai bên bờ sông Giang Hoài bị vỡ, Tứ nhi vì hãm hại huynhtrưởng của mình, chẳng những không để ý đắp đê hai bên bờ, mà còn ăn chặn lươngthực, mình vốn nên trừng phạt hắn, không nghĩ tới hắn rất khôn khéo, đi trướcmột bước để cho Diêu Tu hồi kinh, hắn xin đi trấn thủ biên quan, hơn nữa trongthời gian ở đấy, chỉ mấy tháng ngắn ngủi, trận lớn, trận nhỏ chiến thắng khôngít, giờ phút này hắn yêu cầu hồi kinh, tự nhiên là hợp lý.
Hạo Vân Đế trong lòngphiền não, liếc một cái về phía Duệ Nhi, thật ra thì hắn biết Duệ Nhi căn bảnkhông muốn làm hoàng đế, thế nhưng trong mấy nhi tử trừ hắn ra, mình chưa nhìnra ai có thể đảm đương tráchnhiệm nặng nề này.
Nếu như lúc đầu không cóthành kiến với Thất nhi, cũng có thể xem là ngườitốt nhất để chọn, hiện tại quan hệ phụ tử của bọn họ rất căng thẳng, hơn nữahắn căn bản không thể nào tiếp nhận ngôi vị hoàng đế.
Hạo Vân đế vừa nghĩ tớiđây, một tay ôm lấy đầu, nhìn về Lâm Thái úy.
Lâm Thái úy ở trong triềucó thể tính vây cánh ba nghìn, một đời cựu thần, hiện tại tuổi đã lớn, rấtnhiều chuyện căn bản cũng nên hỏi ý kiến hắn, lần này Hạo Vân Đế cho đòi mộtmình đến để thương thảo mọi chuyện .
" Lâm ái khanh cholà chuyện này giải quyết thế nào?"
Lâm Thái úy chậm rãi đứnglên, thân thể lay động, vuốt vuốt chòm râu, bộ dáng kia dường như cũng có chúttiên phong đạo cốt, bất quá bên trong thư phòng trong lòng mọi người đều biếtrõ, người này già rồi nên hồ đồ, tuổi đã lớn, hắn có thể nàonghĩ ra được ý kiến tốt đây?
Chỉ thấy Lâm Thái úy suynghĩ một lát rồi nói: "Cựu thần cho là, nếu Diêu đại tướng quân chủđộng dâng tấu cầu xin, hắn muốn đi trấn thủ biên quan, Sở Vương điện hạ vẫn làrường cột nước nhà, ở biên quan lập được không ít chiến công, là người mà ThiênVận hoàng triều không thể thiếu, chúng ta hẳn nên để cho hắn hồi kinh bảo vệHoàng Thành a."
Lâm Thái úy vừa dứt lời,trong thượng thư phòng phát ra âm thanh hít không khí của biết bao nhiêu người,nhất là bè phái của Tấn vương, thiếu chút nữa không có níu lấy hai lỗ tai củahắn mà mắng hắn, cái lão hỗn trướng này, hắn đã quên tôn nữ của mình gả cho Tấnvương sao? Bây giờ lại để cho Sở Vương hồi kinh, Tấn vương còn đang bệnh, đâykhông phải nói rõ cho mọi người biết là muốn đemngôi vị hoàng đế đặt vào tay hắn sao?
Tô Thừa tướng nghe LâmThái nói, cũng hơi nở nụ cười, xem ra Lâm Thái úy còn hiểu được đạo lý “lấy đàobáo lê” a, hắn vừa để cho Tấn vương hồikinh, ông ta liền để cho Sở Vương hồi kinh, chỉ bất quá? Tô thừa tướng conngươi lóe lên một cái, không nói thêm gì nữa.
Bên trong thư phòng,trong lúc mọi người còn đang nghị luận sôi nổi, nên ai cũng chưa nói gì.
Hạo Vân đế nhìn về Ngũhoàng tử Thụy Vương.
" Duệ Nhi, theo ýngươi thì thế nào?"
Sau này thiên hạ là củahắn rồi, những chuyện này hắn nên học tập .
Thụy Vương Nam Cung Duệcau lông mày suy nghĩ một lát, nếu Nhị hoàng huynh bị bệnh, mình không muốn làmhoàng thượng, Lục hoàng đệ cùng Thất hoàng đệ cũng vô ý, nếu như Tứ hoàng huynhhồi kinh, vậy hãy để cho hắn làm thái tử đi, nghĩ tới đây liền trầm giọng mởmiệng.
" Để cho Tứ hoànghuynh trở lại."
Thụy Vương vừa mở miệng,Hạo Vân Đế con ngươi lãnh trầm, lông mày chau lên,thật đúng là nhiều việc tốt xảy ra cùng lúc mà, lập tức hạ thánh chỉ, ân chuẩntheo tấu chương của Diêu Tu, đưa đến miền đất Nam man, triệu Tứ hoàng tử NamCung Liệt hồi kinh.
Kinh thành một lần nữalâm vào mờ mịt. . . . . ..
Tại Hoa Thanh cung,Phượng Lan Dạ ngồi ngay ngắn ở bên dưới, Văn Tường công chúa từ phía trên đixuống, nở nụ cười ngồi bên cạnh của nàng.
" Ngươi đã đến rồi,đi, chúng ta đi thăm Lục Giai một chút.”
Gương mặt Phượng Lan Dạđen lại, công chúa thật đúng là quá đáng mà, mặc dù biết nàng ta đón nàng vàocung là vì đối phó với Lục Giai, nhưng nhất định sẽ làm dáng một chút, có cầnphải liền đi tìm người ta để gây phiền toái không a.
" Công chúa, đi xemnàng làm cái gì?" Phượng Lan Dạ thật ra là cái gì cũng biết, bất quá giảbộ vẻ ngây thơ.
Văn Tường cũng không để ýtới nàng, hơn nữa đối với nàng đặc biệt thân mật, lôi kéo tay nàng đi ra ngoài:"Đi thôi, không biết trị liệu được thế nào? Biết không? Nghe nói ngày hômnay Phụ hoàng, Ngũ hoàng huynh, Lục hoàng huynh, Thất hoàng huynh, tất cả đều ởbên kia, chúng ta vừa lúc đi qua đó xem náo nhiệt?"
Phượng Lan Dạ vừa ngheliền lắc đầu, nàng chỉ muốn đi thăm dò Lục Giai một chút, thuận tiện điều traNguyệt phi, nhưng nào biết trong cung có nhiều người như vậy đều ở nơi đó a.
"Công chúa, Nhã Nhithân phận thấp kém, đi chỉ sợ không thích hợp."
Phượng Lan Dạ thanhđạm mở miệng, nàng không phảicảm thấy không thích hợp, chính là cảm thấy dưới tình huống này, mình có thểtra ra cái gì chứ, ngược lại chi bằng không đi, bất quá Văn Tường cũng không đểý tới nàng, đã sớm kéo tay nàng đi ra ngoài điện.
" Đi, đi, sau nàyngươi chính là bằng hữu của ta rồi, ai dám nói ngươi a."
Văn Tường lôi kéo PhượngLan Dạ, hai người ra khỏi Hoa Thanh cung, chạy thẳng tới nơi Lục Giai đang ở.
Bên trong Mẫn Phong điện,lúc này không tiếng động, Hạo Vân Đế đang ngồi trên cao, ngồi bên cạnh là Hoaphi cùng Nguyệt phi, còn có phi tần Mộc Miên, ngồi dưới hai bên là Ngũ hoàng tửThụy Vương, Lục hoàng tử An vương, Thất hoàng tử Tề vương.
Chính giữa điện, Lục Giaimột thân đạm mạc đang đứng, một đôi mắt xinh đẹp động lòng người đang nhìn vềphía Hạo Vân Đế, chậm rãi mở miệng: " Nô tìtham kiến hoàng thượng."
Phía sau nàng là mấy vịngự y đức cao vọng trọng, lúc này những người này toàn bộ đều quỳ gối trên đạiđiện, chờ hoàng thượng hỏi.
Hạo Vân Đế quét mắt mộtvòng, đang muốn mở miệng hỏi thăm chuyện Lục Giai mất trí nhớ, thì ngoài cửa điệnthanh âm thái giám vang lên: "Văn Tường công chúa giá lâm."
Chỉ thấy Văn Tường côngchúa và Phượng Lan Dạ hai người từ ngoài cửa điện đi vào, trên đại điện mấy đạoánh mắt nhìn sang, đầu tiên là Văn tường công chúa, sau đó là Phượng Lan Dạ,trong đôi mắt không tự chủ lóe sáng, nhất là Lục Giai, vừa nhìn thấy Phượng LanDạ xuất hiện, sắc mặt liềncó chút khó coi, bất quá lại không nói gì, vẫn an tĩnh quỳ nhưcũ.
Văn Tường cung kính quỳxuống ra mắt Hạo Vân đế: “Nhi thần tham kiến phụ hoàng, mẫu phi."
" đứng lên đi."
Ngô Vân đế than thở, nhìnnữ nhi luôn luôn muốn làm gì thì làm này, đem tầm mắt dời về phía Phượng Lan Dạđang đứng bên cạnh, chau mày, giọng nói trầm ổn khônggiận mà uy: "Vị này là?"
" Bẩm phụ hoàng, đâylà bằng hữu của nhi thần, tiểu thư nhà Binh Bộ Thị Lang, ngày hôm nay nhi thầncho đòi nàng tiến cung để phụng bồi nhi thần, bởi vì bên này có việc, nhi thầnliền dẫn nàng tới."
Phượng Lan Dạ bất đắc dĩmở miệng: "Tô Thanh Nhã tham kiến hoàng thượng."
Thần thái thong dong bìnhtĩnh, uyển chuyển như gió, ôn nhu như nguyệt, không giống như những cô nươngkhác vừa gặp hoàng thượng chỉ có khủng hoảng cùng sợ hãi, HạoVân Đế cùng đámngười của Hoa phi không chớp mắt nhìn nàng, lớn lên thật xinh đẹp a, Tô nhịtiểu thư này không giống người bình thường , khó trách Tề vương chọn trúngnàng, quả thật không tệ, nếu là người Tề vương thích, ban thưởng cho Tề vươnglàm phi cũng không có vấn đề gì.
Tề vương thật códiễm phúc, thoáng cái hai mỹ nhân đều nhìn trúng hắn.
Trong điện rất nhiềungười nghĩ , Hạo Vân đế phất tay: "Tất cả đứng lên đi."
" Tạ ơn phụhoàng."
Văn Tường lôi kéo PhượngLan Dạ đứng dậy, hai tròng mắt nhìn về Lục Giai, trong con mắt chợt lóe lên sắcbén, xoay người liền đi tới một bên, ngồi phía dưới Thất hoàng huynh .
Bất quá bởi vì hoàng đếcùng hậu phi đều ở đây, cho nên Văn Tường còn biết lợi hại, không dám kéoPhượng Lan Dạ cùng ngồi xuống.
Phượng Lan Dạ liền đứngphía sau Văn tường công chúa, quan sát tất cả đám người trong đại điện, mộtngười cũng không bỏ sót, lúc quay đầu liền thấy Nam Cung Diệp con mắt hiện lênvẻ ôn nhu, mặc dù chợt lóe lên, nhưng lòng có chút ấm áp, ánh mắt hai người tỏasáng, nùng tình mật ý, rồi lại trong nháy mắt dời đi, chỉ có hai người tronglòng biết rõ, người khác nhìn không ra bất kỳ tình ý gì, ngay cả Lục Giai bêncạnh cũng len lén quan sát họ, cũng nhìn không ra cái gì ,
Hạo Vân đế đem ánh mắtchuyển hướng đến trên người Lục Giai, hỏi thăm ngự y trong cung.
"La ngự y, có thểkiểm tra được chứng mất trí nhớ của Lục Giai không?"
La ngự y trong cung vẫn làngự y trị bệnh chính cho Hạo Vân đế, lần này bị Hạo Vân Đế ra lệnh đi ra ngoài,kiểm tra chứng bệnh mất trí nhớ của Lục Giai.
Lúc trước bọn họ đã kiểmtra cho Lục Giai rồi, cũng không có phát hiện bất kỳ cái gì, mạch tượng cũngrất bình thường, trong đầu cũng không tụ máu vân vân, không biết nữ nhân này vìsao lại mất trí nhớ, bất quá La ngự y cùng mấy vị ngự y sau khi ngẫm nghĩ,thành thật trả lời.
"Bẩm hoàng thượng,chứng bệnh mất trí nhớ của Lục tiểu thư cũng không đáng lo ngại, chỉ là lúctrước rơi xuống vách núi bị kích động quá lớn, cho nên nhất thời mới không nhớđược, chúng thần đã kê đơn thuốc cho nàng uống, hẳn là rất nhanh sẽ nhớ lạia ."
Trong đại điện, Hạo VânĐế hí mắt nhìn về Lục Giai, sau đó nhìn Diệp Nhi, thật ra lúc này Lục Giai cónhớ lại hay không cũng không có gì quan trọng, chỉ cần đem nàng trở về VươngPhủ, nếu Diệp Nhi còn thích Tô gia nhị tiểu thư, thì ban thưởng cho Tề vươnglàm trắc phi.
Vừa nghe xong chuyện củaLục Giai, trên đại điện biểu tình của mọi người đều giống nhau, mấy vị hậu phinày thần sắc cũng không thay đổi, Nam Cung Diệp toàn thân lãnh mạc, toànthân lạnh lẽo, làm cho người ta khó tiếp cận được.
Trong lúc nhất thời khôngai nói chuyện, ngược lại Phượng Lan Dạ đem tình hình của mọi người trong điệnhiểu rõ bảy tám phần rồi, đầu tiên Hoa phi cùng Nguyệt phi thần sắc cũng khôngcó bao nhiêu biến hóa, ngay cả Mộc Miên cũng không có biểu tình gì, trong điệnchỉ có Nam Cung Diệp thần sắc lãnh mạc, những người khác căn bản không có biểutình gì.
Bất quá Văn Tường công chúacũng không bớt việc, vụt đứng lên, đi tới trước mặt của Lục Giai, đi tới đi luiquan sát.
" Ngươi thật mất trínhớ?"
Phượng Lan Dạ thấy tìnhhình trước mắt, nhướng mày nảy ra ý hay, chậm rãi bước ra: "Bẩm hoàngthượng, Thanh Nhã có thể thử một chút không? Thanh Nhã từng theo thần y mộtthời gian ngắn học y thuật, ta nghĩ nói không chừng có thể giúpích cho hoàng thượng?"
Văn Tường vừa nghe PhượngLan Dạ nói, sớm cao hứng gật đầu: "Thanh Nhã, ngươi tới đây kiểm tra chonàng ta, nhìn nàng ta đâu có vấn đề gì, có phải nhìn thấy Thất hoàng huynhkhông thích nàng, nàng mới giả bộ mất trí nhớ hay không ."
Văn Tường vừa dứt lời,Hạo Vân Đế sắc mặt khó coi, trợn mắt nhìn nữ nhi một cái.
Hoa phi vội vàng mởmiệng: "Văn Tường, ngồi vào chỗ đi."
Văn Tường bĩu môi, nhìnHạo Vân Đế, thấy phụ hoàng sắc mặt không kiên nhẫn, đâu còn dám nói thêm cáigì, lập tức biết điều một chút tiêu sái bước qua một bên ngồi xuống, bất quáchưa quên vỗ vỗ vào vai Phượng Lan Dạ : "Ta tin tưởng ngươi, ThanhNhã."
Trên đại điện, vài đạo nhãnquang bắn tới, có chanh chua, lóe lên không chừng .
Hạo Vân đế nhìn về NamCung Diệp, trầm ổn hỏi thăm: "Diệp Nhi, ngươi thấy chuyện này thế nào?”
Lục Giai vốn là Vương phicủa Diệp nhi, có muốn cho vị Tô tiểu thư này xemthử hay không, đó là chuyện của Diệp nhi.
Trên đại điện, Phượng LanDạ ánh mắt âm sâu, khóe môi cười nhẹ nhàng, một thân ngạo nghễ, đám người Ngũhoàng tử Thụy Vương cùng An vương đều hiện lên vẻ ngạc nhiên, Tô nhị tiểu thưnày quả nhiên là kỳ nhân a. Đối mặt với hoàng thất trên đại điện cũng không mộtchút lo sợ, nàng không sợ Lục tiểu thư cắn trả nàng một cái sao.
Tất cả mọi người nhìn NamCung Diệp, chỉ thấy trên ngũ quan tuyệt sắc, con ngươi sâu thẫm, vẻ mặt lănghàn, âm trầm lãnh ngạo, khẽ gật đầu.
" Làm phiền Tô tiểuthư."
Con người của Tề vươngluôn tâm cao khí ngạo nhưng đối với vị Tô tiểu thư này nói chuyện hết sức kháchkhí, trong lòng mọi người tự hiểu, xem ra lời đồn đãi là sự thật, Tề vương nhìntrúng vị Tô nhị tiểu thư này rồi, xem ra từ xưa nam tử đều bạc tình a, lúc trướcnghe được Tề vương là yêu thương vương phi của mình như thế nào, nhưng bây giờthì sao, vừa nhìn thấy vị Tô nhị tiểu thư này so với Tề vương phi càng xuấtsắc, lập tức liền chuyển đổi mục tiêu.
Mà Lục Giai, hai con mắtcàng nộ khí, tựa hồ bị người khi dễ, thân thể kiều nhược giống như có chútkhông chịu nổi loại tình huống này.
Bất quá nếu Tề vương đãnói, Hạo Vân Đế liền hạ lệnh, rồi nhìn về Phượng Lan Dạ.
" Như vậy bắt đầuđi."
" Dạ, hoàngthượng."
Phượng Lan Dạ đi tới, ýbảo Lục Giai ngồi một bên, bản thân cũng an tĩnh ngồixuống bắt mạch cho Lục Giai, trong điện rất là an tĩnh, một số ngự y ở Thái yviện, không khỏi liếc mắt khinh thường, mặc dù nghe nói qua tên của Bách LíHạo, còn nghe được truyền thuyết về sự thần kỳ của hắn, nhưng chỉ là tên thuậtsĩ giang hồ, thật đảm đương không nổi, bọn họ cũng không tin, bọn họ trị khônghết chứng mất trí nhớ này, nàng sao có thể trị lành.
Một lúc sau, Phượng LanDạ bắt mạch xong, đứng dậy đáp lời "Bẩm hoàng thượng, Lục tiểu thư thật rathì cũng không có đáng ngại, Thanh Nhãcó thể vì nàng thi châm, có thể làm cho Lục tiểu thư khôi phục lại trínhớ".
Phượng Lan Dạ vừa nóixong, Lục Giai ngồi ở bên cạnh lập tức đứng dậy, bình tĩnh cười mởmiệng: "Tạ ơn Tô tiểu thư."
Trong đại điện rất nhiềungười mang vẻ mặt chờ xem kịch vui, trong lòng suy nghĩ, Tô tiểu thư này nhìnqua rất thông minh, trên thực tế đầu óc có vấn đề a, nàng nói nàng muốn thichâm trị bệnh cho Lục Giai, không sợ nàng ta xảy ra chuyện gì sao, nếu chẳngmay xảy ra sơ suất, Tô nhị tiểu thư thật là gánh khôngnổi.
Ngay cả con ngươi của NamCung Diệp cũng chợt lóe lên lolắng, bàn tay nắm chặt, cũng muốn đứng lên rồi, hắn không sợ nữ nhân ác độckia làm chuyện xấu, chỉ sợ Lan Nhi danh tiếng bị tổn hại, cho nên đang muốnđứng dậy ngăn cản, nhưng ngay sau đó vừa nghĩ, Lan Nhi luôn luôn thông tuệ, quảquyết không thể nào làm ra chuyện lỗ mãng, nàng nhất định đã có dự liệu, đợiđến lúc nàng làm không tốt, hắn đứng ra cũng không muộn, vì vậy liền bất độngthanh sắc mở miệng.
" Vậy thì mời Tôtiểu thư động thủ đi."
Hạo Vân Đế cũng gật đầu,bao nhiêu ánh mắt cũng ngó chừng Phượng Lan Dạ, Phượng Lan Dạ từ trong ngườilấy ra một túi gấm, bên trong lấy ra một quả ngân châm, dưới con mắt chăm chúnhìn của mọi người, nàng đi về phía Lục Giai.
Lục Giai an tĩnh ngồitrên ghế, con ngươi chợt lóe lên sự ngoan độc, đợi đến lúc Phượng Lan Dạ đitới, nàng khẽ nhắm mắt đợi nàng động thủ thi châm.
Chỉ thấy Phượng Lan Dạ tưthái tự nhiên, không nhanh không chậm, ưu nhã độngthủ thi châm, ngân quang chợt lóe, liền đem cây châm nàng đang cầm trong tayđâm vào huyệt đạo trên đỉnh đầu của Lục Giai, một tia bén nhọn đau nhói xuyênbuốt đỉnh đầu Lục Giai, nàng cảm nhận được một tia đau đớn, khóe môi vẽ ra mộtnụ cười âm độc, xoay người hét một tiếng chói tai, sau đó thân thể run runkhông ngừng, hướng cái ghế bên cạnh nhảy xuống, gương mặt lại càng tái nhợt mộtmảnh, âm ngao khó coi ngó chừng Phượng Lan Dạ.
" Ngươi hại ta,ngươi hại ta?"
Nàng nói xong vòng tay ômlấy ngực, bộ dạng thống khổ không chịu nổi, trong điện mọi người kinh hãi, tấtcả đều nghe thấy, Hạo Vân đế sắc mặt âm trầm, không nhúc nhích, Mộc Miên ngồi ởbên cạnh nhíu mày hừ lạnh "Lớn mật, lại dám ngay trên điện làm hại người,không đem hoàng thượng để vào trong mắt, người đâu, bắt TôThanh Nhã lại."
Nguyệt phi cũng đứng lênkhí thế hung hăng nhìn chằm chằm Phượng Lan Dạ, một đám ngự y trên đại điện đãsớm thật nhanh tiêu sái đi qua, đỡ lấy thân thể Lục Giai, khinh thường nhìnchằm chằm Phượng Lan Dạ.
" Thật to gan, cònnói là cái gì là đã cùng Bách Lí Hạo học qua, bất quá chỉ là thuật sĩthôi."
Trong điện, mọi ngườiđứng lên, chỉ có Nam Cung Diệp vẫn ngồi đó không nhúc nhích, một đôi mắt đensâu thẳm, nhìn xuyên suốt, không ẩn chưa một tia tạp sắc, chỉ cần nhìn một cái,liền bị mê hoặc, hắn tin tưởng Lan Nhi nhất định còn có hậu chiêu, cho nên hắnkhông vội, Thụy Vương nhìn cũng không vội, tất cả vẫn an ổn ngồi đó, nhìn diễnbiến trước mắt.
Lục Giai thấy Nam CungDiệp bất động, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, tiếng hét càng lớn hơn nữa.
Hạo Vân đế con ngươi trầmxuống, nhìn Phượng Lan Dạ tức giận "Đây là xảy ra chuyện gì?"
Phượng Lan Dạ không hoảngloạn, cũng không khẩn trương, khóe môi nở nụ cười lạnh, đạm bạc như nước, toànthân lạnh lẻo, trong nháy mắt mọi người trong đại điện đều cảm thấy nàng có mộtcỗ ngạo khí thiên hạ và tư thế cuồng phóng, làm cho người ta không dám nóithêm cái gì, thanh âm lạnh lẻo của Phượng LanDạ vang lên.
" Lục Giai, xem thửđây là cái gì?"
Nàng vừa dứt lời, trongtay vẫn cầm cây ngân châm, mà khuôn mặt nàng lúc này tràn đầy ý cười, nhìn thấyđám ngự y đang bối rối mở miệng: "Kiểm tra một chút, trên đầu của nàng tacó ghim ngân châm hay không?"
Sự việc đột biến, mọingười trợn mắt há mồm, mấy tên ngự y kia lập tức động thủ kiểm tra cho LụcGiai, phát hiện trên đầu nàng căn bản không cóngân châm, thứ gì cũng không có, mà Lục Giai đang hoàn toàn ngây dại, HạoVân Đế nhìn chuyện đột ngột xảy ra, chậm rãi mở miệng.
" Đây là chuyện gìxảy ra?"
"Thật ra thì Lụctiểu thư căn bản cũng không có mất trí nhớ, ta nói đúng không?"
Phượng Lan Dạ ngữ điệukinh người, mắt cũng không nhìn Lục Giai, Lục Giai sau khi nghĩ đến những biếncố đã xảy ra, cuối cùng cũng kịp phản ứng, ánh mắt ửng đỏ, cắn răng nhìn PhượngLan Dạ, nữ nhân này quá âm hiểm xảo trá rồi, mới vừa rồi nàng rõ ràng cảm giácđược có cái gì đâm thủng đỉnh đầu của nàng, không nghĩ tới thứ gì cũng khôngcó, trước mắt mọi người mình trở thành kẻ lừa gạt, nếu như còn nói mình mất trínhớ, chỉ sợ người khác chưa chắc tin, nghĩ tới đây, Lục Giai chậm rãi đứng lên,bình tĩnh nở nụ cười.
" Xin hoàng thượngthứ tội, đúng, ta không có mất trí nhớ, thật ra thì ta chính là Phượng LanDạ."
Lục giai trên điện thừanhận mình chính là Phượng Lan Dạ, tất cả mọi người trợn to hai mắt, Hạo Vân Đếsắc mặt khó coi.
"Ngươi đã không mấttrí nhớ, sao lại giả bộ mất trí nhớ, tại sao lại làm vậy?"
Ánh mắt âm trầm khó coi,băng lãnh nhìn chằm chằm Lục Giai, Lục Giai trầm giọng mở miệng: "Sớm biếtcó ngày hôm nay, ngày đó ta tình nguyện chết ở dưới vách núi, sau khi sống lạita ở đây trải thời gian nghĩ dưỡng, vốn tưởng rằng trở lại kinh thành sẽ làmNam Cung Diệp vui mừng, ai ngờ tại Hoa Mai yến, trong ánh mắt của hắn chỉ có TôThanh Nhã, mà ta lại trở thành người xa lạ, ta không cam lòng mới giả bộ mấttrí nhớ để thu hút sự chú ý của hắn, vừa rồi chính là muốn đối phó với TôThanh Nhã, cũng là bởi vì taquá hận nàng ta."
Lục Giai nói xong, đạiđiện nhất thời yên lặng, thật ra điều này cũng có thể lý giải, ai bảo Tề vươngNam Cung Diệp bạc tình, nếu không phải do hắn phụ lòng, người ta cũng không làmra chuyện như vậy, cho nên nói tới nói lui cũng là lỗi của Tề vương.
Tề vương Nam Cung Diệpchậm rãi đứng dậy, đứng ở trên cao nhìn Lục Giai.
"Ngươi nói ngươi làái phi của bổn vương, vậy Bổn vương hỏi ngươi, Bổn vương thích gì, không thíchcái gì? Ngươi lại thích cái gì không thích cái gì?"
Lục Giai cũng không nhìnNam Cung Diệp, hai mắt nhìn mặt đất, lưng eo rất thẳng, âm thanh rõ ràng mởmiệng.
" Vương gia từng nóiqua thích Lan Nhi, bây giờ nghĩ lại đó là giả dối, chỉ là lời nói suông thôi,thứ mà Vương gia ghét, là có người ồn ào, Tề vương phủ so với nơi khác, vĩnhviễn an tĩnh không tiếng động , nếu là phạm vào tối kỵ, chỉ sợ sẽ bị phạtnặng."
Lời Lục giai vừa nói ra,Nam Cung Diệp con ngươi u ám, khóe môi mím lại một cái thẳng tắp, toàn thân đềulà hàn khí.
Những điều này của Tềvương, mọi người trong điện đều biết, ánh mắt liền chuyển từ trên người LụcGiai chuyển đến trên người Nam Cung Diệp.
Nghiễm nhiên nghĩ NamCung Diệp là nam nhân bạc tình, người ta nói cũng không sai a,nói như vậy thật đúng là Tề vương phụ người ta rồi.
Lúc này trong suy nghĩmọi người Lục Giai là kẻ đáng thương, mọi người đều rất đồng tình với nàng,nàng làm bộ mất trí nhớ, hãm hại Phượng Lan Dạ, cũng không có gì đáng trách,chỉ có Văn Tường công chúa hừ lạnh một tiếng, nhìn Lục Giai: "Ngươi thậtvô sỉ, cho dù Thất hoàng huynh thích Thanh Nhã, ngươi cũng không nên hãm hạinàng, ngươi so với trước kia càng độc ác."
Phượng Lan Dạ hết chỗnói, Văn Tường này là khen nàng hay là chửi nàng đây, nha đầu chết tiệt nàythật muốn đánh nàng một trận, tuy nhiên nàng cũng không muốn so đo, tiếp tụcngó chừng sự việc diễn biến trong đại điện, tin tưởng Lục Giai còn muốn giởtrò.
Thời điểm mọi người đangngó chừng Lục Giai, Phượng Lan Dạ thừa cơ đánh giá các vị hậu phi ngồi trênđiện kia.
Mộc Miên có cũng được màkhông có cũng không sao, Hoa phi đồngtình, Nguyệt phi giống như đang xem trò hay, nhìn qua không có người nào cóquan hệ với Lục Giai, bất quá cũng không phải là không thu hoạch được gì, LụcGiai có thể biết rõ về Nam Cung Diệp, còn biết sở thích của hắn, điều này nóirõ cái gì, nàng ta là người ở Tề vương phủ, hoặc đã từng ở qua.
Suy nghĩ đến đều này,bỗng nhiên một cái ý niệm trong đầu lóe lên, chẳng lẽ nàng là Hoa Ngạc?
Phượng Lan Dạ trợn tomắt, đánh giá Lục Giai, trong đầu hiện ra hình ảnh Hoa Ngạc để so sánh, vócdáng có nhiều điểm tương tự, nhưng cử chỉ kia, Hoa Ngạc cũng làm không được a,cá tính nàng thế nào Phượng Lan Dạ cũng biết, căn bản là một người nhát gan,tại sao có thể sắm vai được tốt như vậy? Phượng Lan Dạ suy nghĩ trước sau, hơnnữa không nghe thấy Tề vương nói Hoa Ngạc không ở trong phủ a, rốt cuộc làchuyện gì xảy ra?
Trong điện chỉ nghe tiếngcủa Lục Giai: " Phượng Lan Dạ ta ghét nhất là kẻ bạc tình bạc nghĩa, hômnay có nhiều người ở đây, ta chỉ có một thỉnh cầu, xin hoàng thượng ânchuẩn."
Hạo Vân Đế nhíu mày, Diệpnhi là hạng người gì sao hắn lại không biết, cá tính của Diệp nhi di truyền từhắn, trung đảm si tình, nhưng hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hắn chậmrãi trầm giọng "Nói."
" Xin hoàng thượngthu hồi tứ phong, từ nay về sau ta cùng với Nam Cung Diệp nam cưới nữ gả khôngcan thiệp chuyện của nhau."
Lục giai vừa nói xong,hình ảnh nàng càng trở nên vĩ đại trong mắt mọi người, Nam Cung Diệp mười phầnlà kẻ tiểu nhân, chẳng những bạc tình bạc nghĩa, hơn nữa còn là kẻ háo sắc,ngay cả người mình đã từng yêu thương sâu đậm cũng không thèm ngó tới.
Trên đại điện, Phượng LanDạ nhìn về phía Lục Giai đang diễn trò, sau đó nhìn mọi người, quả nhiên đều bịnàng thu hút, nữ nhân này rất lợi hại, nếu như không chứng minh nàng là kẻ giảmạo, như vậy danh tiếng Nam Cung Diệp là kẻ bạc tình bạc nghĩa không thể xóa bỏrồi, mà nàng cũng bị xem là hồ ly tinh câu dẫn người ta, cho nên nếu chưa thểbắt con cá lớn phía sau, trước mắt chỉ có chứng minh nữ nhân này là giả mới là điềutrọng yếu, nàng nhướng mày nảy ra ý hay, khóe môi vẽ ra nụ cười kiều diễm độnglòng người, chậm rãi tiêu sái bước đến trước mặt Lục Giai.
"Thật ra thì Lục cônương ngàn vạn không nên hiểu lầm Tề vương điện hạ, Tề vương điện hạ yêu Tềvương phi như vậy, như thế nào lại là một kẻ bạc tình bạc nghĩa a."
Phượng Lan Dạ vừa nói,mọi người trong điện đều gật đầu, đúng vậy a, lúc Tề vương phi qua đời, Tềvương thiếu chút nữa hận không thể chết theo, dù thế nào cũng không giống loạingười bạc tình bạc nghĩa, làm sao lại không nhìn nhận Lục Giai đây?
Trong chuyện này rốt cuộccó ẩn tình gì? Mọi người cùng nhau nhìn Tô Thanh Nhã.
Chỉ thấy nàng cười nhẹnhàng mở miệng: "Tề vương hoài nghi Lục tiểu thư là giả, cũng là chuyệnhợp tình hợp lý, mặc dù Thanh Nhã vừa mới vào kinh, nhưng cũng nghe nói Tềvương thích nhất là nghe Tề vương phi đánh đàn, nghe nói kỹthuật đàn của nàng là đệ nhất thiên hạ, Lục cô nương hãy biểu diễn một phen,bảo đảm Tề vương sẽ không còn nghi ngờ gì."
Phượng Lan Dạ nói xong,con mắt liếc nhìn qua, Nam Cung Diệp đã tiếp nhận lời nói của nàng, mặc dùkhông muốn, bất quá vì Lan Nhi thích cũng nên làm mọi việc rõ ràng, sắc mặt hắnkhẽ biến thành nhu thuận, nhàn nhạt mởmiệng.
"Bổn vương thíchnhất nghe Lan Nhi đánh đàn, ngươi đã nói ngươi là Lan Nhi, như vậy ngươi ở trênđiện trình diễn một khúc xem sao."
Tài đánh đàn của Tề vươngphi người nào chưa từng nghe qua a, đây chính là vừa nghe liền biết được, mặcdù mọi người cũng nhận định Lục Giai chính là Tề vương phi, bất quá Tề vươngNam Cung Diệp tựa hồ vẫn hoài nghi, cho nên cũng muốn xem Lục Giai ở trên điệnbiểu diễn như thế nào?
Mọi người nhìn về phíaLục Giai, ai ngờ nàng giơ cái tay lên, đau đớn mởmiệng: "Ngày đó khi rơi xuống vách núi tay của ta đụng phải vách đá dựngđứng, từ đó về sau không thể đánh đàn được nữa."
Phượng Lan Dạ nghe LụcGiai nói, mắng thầm một câu, đến tột cùng là nữ nhân này quá lợi hại, hay làngười sau lưng quá lợi hại, thậm chí ngay cả cái này cũng đã nghĩ đến, thậtđúng là phiền toái a, thật ra nếu nàng hạ dược chỉ sợ nàng ta đã sớm khai ra,nhưng nếu sau khi nàng hạ dược, nàng ta cắn trả lại một cái, thì kiếm củi banăm bị thiêu một giờ rồi, cho nên chỉ có thể tìm ra nhược điểm của nàng tathôi.
Phượng Lan Dạ đang suynghĩ nhập thần, Hạo Vân Đế đang ngồi trên cao kia ánh mắt cũng đang có điều gìsuy nghĩ, thân là hoàng đế hắn có ngốc đến đâu cũng hiểu được, Thất nhi kiênquyết không tin người trước mắt là Tề vương phi, tất nhiên là có nguyên nhân,nghĩ tới đây Hạo Vân Đế không nhanh không chậm mởmiệng.
" Nếu tay phế đi,cũng có thể đem ca khúc ngày đó đã biểu diễn viết ra thành lời."
Một lời vừa nói ra, NamCung Diệp cùng Phượng Lan Dạ không thể không nở nụ cười, đúng, để cho Lục Giaiphổ lại ca khúc này, bọn họ cũng không tin nàng ta giả mạo lại viết được,Phượng Lan Dạ nhớ được ca khúc này là do mình viết ra, hơn nữa không có nói vớibất luận kẻ nào, nhưng nàng đã từng đưa cho Nam Cung Diệp xem, chỉ cần này LụcGiai vừa động thủ, sẽ lộ ra sơ hở, nàng cũng muốn xem một chút nàng ta như thếnào tự bào chữa.
Mọi người nhìn về phíaLục Giai, chỉ thấy sắc mặt nàng ta vẫn trấn định như cũ, chẳng qua là con mắtthoáng một tia bối rối, hoàn toàn không còn trấn tĩnh như trước nữa mà có chútkhẩn trương, hai tay nắm chặt, lúc này Mộc Miên nương nương ngồi bên cạnh hoàngđế ngáp một cái, chậm rãi đứng dậy "Hoàngthượng, ta mệt mỏi, muốn lui xuốngnghỉ ngơi."
Hạo Vân Đế phất phất tay,Mộc Miên bước xuống đài, liền hướng ngoàiđiện đi, cũng không để ý tới bất luận kẻ nào, lúc đi ngang qua Lục Giai, PhượngLan Dạ nhìn thấy hai người thoáng nhìn nhau, sau đó liền thấy Lục Giai sắc mặttái nhợt hướng về một phía mà ngấtđi.
Nữ nhân này thật là biếtgiả bộ a, mấy tên ngự y lập tức khẩn trương bước tới, bắt mạch cho nàng, mộtlát sau chỉ mở miệng: "Hoàng thượng, nàng đã bất tỉnh."
Cái này không phải làgiả, vốn cho rằng có thể tra ra nữ nhân này là ai? Không nghĩ tới cuối cùng kếtcục lại như vậy, nhưng Phượng Lan Dạ ít nhất biết được người này cùng Mộc Miêncó liên quan, nhưng nàng đã cho Thiên Bột Thần điều tra Mộc Miên, Mộc Miên cănbản cũng không có người nào khác, nàng ta có bản lãnh gì mà thiết lập cục diệnnhư vậy, cho nên chỉ có thể nói, nàng biết Lục Giai này là giả .
Mộc Miên rốt cuộc làngười nào? Hoàng thượng? Hiện tại hoàng thượng là không thể nào tính kế NamCung Diệp, như vậy là có người khác rồi, người này ẩn thân thật là sâu a.
Phượng Lan Dạ nhìn về LụcGiai, nhìn người ta đem Lục Giai dìu vào trong Mẫn Phong điện, Hạo Vân Đế đứnglên, đối với tình huống hôm nay rất là bất mãn, con ngươi âm sâu, dẫn người đira ngoài, ném ra một câu: "Diệp nhi, theo ta đến thư phòng."
Thời điểm Nam Cung Diệprời đi, như có như không liếc nhìn Phượng Lan Dạ một cái, đáy mắt hiện lên sựquan tâm, còn có không nỡ, Phượng Lan Dạ trong lòng thật ấm áp, đợi đến khihoàng đế cùng Tề vương rời đi, các phi tần hậu cung cùng hai vị Vương gia cũnglui ra ngoài, trong đại điện, trống rỗng , chỉ có Văn Tường cùng Phượng Lan Dạhai người.
Văn Tường lôi kéo PhượngLan Dạ vẻ mặt khinh thường: "Nữ nhân kia thật đúng là giả bộ."
Nàng cũng không tin tưởngLục Giai thật sự ngất đi, hai người vừa nói chuyện vừa đi ra khỏi Mẫn Phongđiện, một đường hướng về Hoa Thanh điện, ngày hôm nay gặp chuyện không may, chỉsợ còn chưa kết thúc, người phía sau còn muốn giở trò gì đây? Phượng Lan Dạ âmthầm suy đoán, Văn Tường đi ở phía trước, quan tâm hỏi thăm nàng.
" Ngươi không saochớ, không có bị người đàn bà kia ảnh hưởng chớ?"
" Ta khôngsao."
Phượng Lan Dạ gật đầu,nàng có thể có chuyện gì, không phải nói nàng là hồ ly tinh dụ dỗ người sao,làm hồ ly tinh câu dẫn người cũng phải có bản lĩnh a, khóe môi vẽ ra nụ cườilạnh.
Văn Tường đi vài bước,bỗng nhiên dừng lại nhìn Phượng Lan Dạ đang ở phía sau.
"Ta cảm thấy nữ nhânnày là giả ."
Văn Tường khẳng định nói,Phượng Lan Dạ hiếu kỳ hỏi: "Làm sao ngươi khẳngđịnh nàng là giả."
"Nếu quả thật ngườiđàn bà kia là thất hoàng tẩu, quả quyết sẽ không làm chuyện như vậy, nữ nhânkia vừa tâm cuồng khí ngạo , làm sao mà giả bộ mất trí nhớ, sau đó còn hãm hạingươi, dựa theo cá tính của nàng, có khả năng nhất định đánh cho Thất hoànghuynh một trận, sau đó quyết định đem hắn bỏ rơi."
Văn Tường nói xong, phíasau Phượng Lan Dạ mắt trợn trắng, không nghĩ tới tiểu nha đầu chết tiệt này lạinói nàng như vậy, không sai, nếu là mình gặp phải chuyện như vậy, khẳng địnhcùng với lời nói của Văn Tường cũng không sai biệt lắm, nàng nhất định sẽ làmnhư thế.
Dọc đường đi Phượng LanDạ căn bản cũng không nói gì, chỉ có Văn Tường vẫn lải nhải không ngừng, PhượngLan Dạ liền nảy ra chủ ý, nhàn nhạt mởmiệng.
"Công chúa, gần đâycó nhìn thấy Tây Môn Vân tướng quân không?"
Vừa nhắc tới người yêuVăn Tường, nữ nhân này lập tức yên tĩnh lại, xoay người nhìn Phượng Lan Dạ, ủykhuất hết sức: "Đừng nhắc tới hắn, hắn chính là tên đầu gỗ, ta công khaiám hiệu cho hắn nhưng hắn lại không hồi ứng, có lẽ là không thích ta đi."
Nói đến người này trêngương mặt quyến rũ của nàng, đôi mắt đã rơm rớm nước, mặc kệ nàng mạnh mẽ thếnào, nhưng tâm sự của con gái thì không có cách nào nói rõ ràng được, đáng tiếcngười ta vẫn không để ý tới, có lẽ thật sự không thích nàng sao.
Phượng Lan Dạ vội vàngtrấn an công chúa, phụng bồi nàng nói gần nửa ngày trời, vừa khích lệ vừa tínhkế dùm nàng, cuối cùng cũng để cho nha đầu này vui vẻ, mới tha cho nàng xuấtphủ.
Vừa về tới Tô phủ, liềnthấy Vụ Tiễn ở trong phòng của nàng đợi nàng, nhìn nàng không có chuyện gì mớiyên lòng.
" Không có xảy rachuyện gì sao."
Phượng Lan Dạ lắc đầu,nghĩ đến tình huống trong cung, ánh mắt liền híp lại: "Ngươi biết không?Lục Giai lại đối với chuyện của ta cùng Nam Cung Diệp hiểu rõ như lòng bàn tay,điều này nói rõ cái gì, nàng là người bên cạnh chúng ta?"
Nghĩ đến đây, Phượng LanDạ liền kêu Thiên Bột Thần xuất hiện.
"Lập tức trở về Tềvương phủ tra một chút Hoa Ngạc còn ở đó hay không?"
"Dạ, Vương Phi"Thiên Bột Thần lập tức lắc mình đi về Vương Phủ thăm dò tin tứccủa Hoa Ngạc, bất quá cuối cùng cũng tra được kết quả Hoa Ngạc đang ở trong phủTề vương, căn bản không có rời đi, như vậy Lục Giai là chuyện gì....?
Phượng Lan Dạ nhất thờitìm không ra manh mối.
Hoàng cung, trong thượngthư phòng, Hạo Vân đế nhìn Nam Cung Diệp, từ từ mở miệng:
"Tại sao ngươi mộtmực khẳng định Lục Giai là giả?"
Trên gương mặt Nam CungDiệp khẽ nở nụ cười kinh diễm động lòng người, trong lòng tràn đầy hạnh phúc,bởi vì chân chính Lan Nhi đã trở lại, bấtquá hắn sẽ không nói cho Hạo Vân Đế biết chuyện này, nếu như tin tức lộ ra, thứnhất sẽ hại đến Lan Nhi, thứ hai chỉ sợ có người cố tình làm tổn hại đến thanhdanh của Lan Nhi, đến lúc đó mọi người cho rằng Lan Nhi mới là giả, như vậythì sẽ phiền toái, bởi vì dung mạo của Lan Nhi so với trước kia đều khônggiống.
"Nếu như nàng làngười trước kia nhi thần yêu, nhi thần vừa tiếp xúc có thể cảm giác được, nhithần tin tưởng nếu thật sự yêu một người, chỉ cần nàng tới gần, lập tức sẽ cảmnhận được."
Hắn cùng với Lan Nhi quenbiết chính là như thế, không cần thông qua dung mạo để nhận nhau, chỉ cần tớigần nhau, sẽ gặp cảm nhận được hơi thở của đối phương liền nhận ra.
Nam Cung Diệp vừa nói,Hạo Vân Đế cũng là đồng ý, nhưng mà Lục Giai chẳng những dung mạo giống nhau nhưđúc, hơn nữa chuyện giữa bọn họ cũng biết rất rõ ràng, cho nên nói Diệp Nhi hãymau xử lý tốt những chuyện này, để tránh ảnh hưởng đến danh dự của hắn.
"Ngươi mau sớm xử lýtốt chuyện này, bất kể nàng là giả hay là cái gì, chẳng những tổn hại đến danhdự của ngươi, còn có Tô nhị tiểu thư kia."
"Dạ" Nam CungDiệp đứng dậy, cũng không nói nhiều liền lui ra ngoài, Hạo Vân Đế nhìn hắn mộtthân lãnh mạc, trong lòng rất là khó chịu, thật ra thì xét đến cùng, trong mấyhài tử của mình, mình dùng tâm tư nhiều nhất chính là Nam Cung Diệp, mặc dùtrước kia là nhằm vào hắn, nhưng từ từ ngược lại đem hắn đặt vào vị trí rất sâutrong lòng, bây giờ nhìn thấy phụ tử hai người vậy, bản thân tuyệt đối không dễchịu.
Hạo Vân Đế ngáp một cái,cảm thấy buồn ngủ, hắn gần đây thânthể tựa hồ rất suy yếu, hiện tại Trác nhi bị bệnh, Duệ Nhi lại không có tâm tưđăng vị, làm như thế nào mới tốt đây?
Hạo Vân Đế càng ngày càngnhức đầu, vươn tay xoa đầu, cảm giác được đầu óc cuồn cuộn trầm trầm, cuối cùngliền thả lỏng người dựa người trên ghế rồng nghỉ ngơi.
Nháy mắt liền đến đêm bamươi, Tô phủ rất náo nhiệt, người một nhà ăn bữa cơm đoàn viên, sau đó thả pháohoa, náo nhiệt đến nửa đêm.
Phượng Lan Dạ thật sớmliền trở về phòng rồi, bởi vì nàng sợ Nam Cung Diệp len lén lưu lại, cho nênđể đề phòng người khác thấy, mới phải núp ở trong phòng.
Nam Cung Diệp quả nhiêntới, ôm lấy thân thể của nàng liền rời đi, mang theo nàng một đường thi triểnkhinh công hướng ngoại ô đi đến.
Sắc trời đen nhánh mộtmảnh, ánh đèn xa gần bao phủ khắp kinh thành, một mảnh hoa lệ chói mắt.
Bầu trời ngập tràn pháohoa, thật giống như là biển hoa.
Nam Cung Diệp ôm PhượngLan Dạ chạy một hơi vội tới ngoại ô, quay đầu lại nhìn quanh, cho đến khi khôngthấy cảnh sắc bên trong kinh thành, mà bọn họ đã ở ngoại ô trên một ngọn núicao, hai người ngồi trên một cành cây cao, ngẩng đầu nhìn ngôi sao đầy trời,không, đêm ba mươi không có một vì sao, Phượng Lan Dạ không khỏi buồn bực,không có sao để nhìn, hắn mang nàng đến một nơi đen như mực này, tay chân đônglạnh hết rồi còn gì?
" Diệp, làm cái gìvậy?"
Nam Cung Diệp thở dài mộttiếng, sau đó đưa tay lên ôm Phượng Lan Dạ vào lòng, cái áo khoác trên ngườihắn bao quanh hai người.
Lúc này một thanh âm vanglên, pháo hoa nổ bung, nở đầy cả sườn núi, ở trong đêm đen, chói mắt rực rỡ,từng cái một rơi xuống dưới, dính liền ở trên sườn núi, chợt lóe lên giống nhưnhững ngôi sao nhỏ, căn bản không giống một loại lửakhói, ngược lại là mang theo ánh sáng rực rỡ trên sườn núi, chợt lóe chợt lóe,khắp núi cũng là ánh sáng chói lòa, xinh đẹp cực kỳ, thật giống như một câythông noel khổng lồ .
Trên trời pháo hoa vẫnkhông ngừng được phóng lên, chói mắt mà diễm lệ, hai người ngửa đầu nhìn, nghĩtới màn pháo hoa năm ngoái.
" Diệp, thật tốt."
Phượng Lan Dạ nằm ở trongngực Nam Cung Diệp ngẩng đầu lên nhìn pháo hoa đầy trời, pháo hoa phản chiếuđến dung nhan của nàng, một gương mặt thiên kiều bá mỵ, ở hàng vạn hàng nghìnlửa khói ở bên trong, vẫn phát ra ánh sáng ngọc chói mắt, cổ họng Nam Cung Diệpđộng lên hạ xuống, không nhịn được cắn một cái trên đôi môi hồng thuận nhỏ nhắnđầy ướt át kia, toàn thân nóng rang .
Hắn là người đối với sắcđẹp có nhìn cũng xem như không thấy, toàn thân lãnh mạc, không nghĩ tới bây giờchỉ cần thấy tiểu nha đầu này thì toàn thân liền nóng rang, máu lưu thông trongngười cũng không ngừng nóng lên, nếu không phải khuya hôm nay sợcó người nhìn thấy, hắn nhất định sẽ muốn nàng.
Hắn không thể đợi thêmnữa rồi,chỉ cần chuyện của Lục giảiquyết xong, bọn họ sẽ lại thành thân.
Vừa hôn xong, Phượng LanDạ không thở được, gương mặt lại càng nóng , quanh thân tựa như một cái lò lửa,đi đứng mềm yếu, dựa vào trong ngực Nam Cung Diệp không nhúc nhích được, đangngượng ngùng là không biết như thế nào mở miệng, bỗng nhiên một đạo thanh âm từxa vang lên.
"Lan nha đầu, Lannha đầu ở đâu, để cho gia gia nhìn ngươi một cái, khổ cho ngươi rồi, để cho giagia nhìn một cái?"
Vừa nghe thanh âm này,Phượng Lan Dạ thật nhanh quay đầu tìm kiếm xung quanh, rất nhanh liền thấy từđàng xa một người chạy tới đây, nháy mắt liền đến bên cạnh nàng, đoạt nàng từtrong tay Nam Cung Diệp, ôm nàng rồi khóc to lên.
"Ngươi là hài tửđáng chết a, biết gia gia rất thương tâm không, vì ngươi mà gia gia trà khônguống, cơm không ăn, gầy gộc không ngủ được, lão tử vốn là đang suy nghĩ có muốnhay không đi tìm ngươi, may là ngươi trở lại."
Dưới bóng đêm, người nàykhóc đến thương tâm, cách đó không xa dưới tàng cây, có nhiều người đang che lỗtai, bọn họ tất cả đều nghe 'khóc công' của chủ tử, nói thật ra, lời nói nàycũng quá khoa trương đi, tuy nói hắn thương tâm, cũng gầy, bất quá cũng khôngnên lớn tiếng ồn ào như vậy.
Nam Cung Diệp vẫn khôngnhúc nhích, hai cánh tay ôm ngực nhìn gia gia cùng Lan Nhi.
Khó chịu nhìn thấy tínhtình của gia gia như vậy, mà Lan Nhi vẫn cho hắn ôm một lát.
Phượng Lan Dạ từ trênngười lão nhân cảm nhận được hắn đối với mình yêu thương, tùy ý để hắn ôm lấymình, lỗ mũi cũng có chút chua "Gia gia, không có chuyện gì rồi, mọichuyện cũng đã qua, ta không sao."
"Không có chuyện gìlà tốt rồi, không có chuyện gì là tốt rồi."
Quỳ cơ lão nhân nghePhượng Lan Dạ nói liền lau khô nước mắt, giươngmắt đánh giá nàng, liền sau đó cười híp cả mắt : "Lan Nhi càng lớn càngxinh đẹp rồi, không bao lâu nữa chính là tuyệt sắc Đại mỹ nhân rồi, cháungoan của ta cần phải giữ kỹ nha."
Nam Cung Diệp vừa nghelời của gia gia, vẻ mặt đã sớm đầy sát khí: "Ai dám cùng ta đoạt, muốnchết."
Quỳ cơ lão nhân vừa ngheNam Cung Diệp nói, liền gật đầu đồng ý: "Đúng, ai dám cùng cháu ngoan củata tranh đoạt, sẽ giết hắn, để cho hắn có muốn nghĩ cũng đừng nghĩ."
Ba người cứ như vậy ngồiở trên cành cây cao, những điều muốn nói cũng đã nói, Phượng Lan Dạ ngồi ởgiữa, bên trái là Nam Cung Diệp, bên phải là Quỳ cơ lão nhân, Phượng Lan Dạtrên người khoác cái áo khoác màu tím của Nam Cung Diệp, nàng lộ ra khuônmặt diễm lệ, một đôi mắt sáng tinh anh, xem cái này một chút cái kia một chút,khóe môi hiện ra nụ cười.
Chân trời pháo hoa vẫnkhông ngừng được bắn lên.
"Gia gia, các ngươinhìn pháo hoa thật xinh đẹp a."
"Không có xinh đẹpbằng ngươi."
"Đúng vậy a, khôngcó xinh đẹp bằng Lan Nhi."
Một già một trẻ hai ngườithay phiên nói, Phượng Lan Dạ giống như rơi vào bình mật, ngọt từ trong lòngngọt đến trong miệng, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới gia gia sẽ đến gặp mình,nghĩ đến hắn đã nói không muốn rời khỏi Yên Hải, nàng biết hắn đối với thế giớibên ngoài có một phần sợ hãi, hiện tại vì nàng lại chịu đi ra, cho nên hắn làmnàng rất cảm động.
Pháo hoa vẫn thả vào nửađêm, Nam Cung Diệp nắm tay Phượng Lan Dạ đứng ở đỉnh núi nhìn xuống, chỉ thấykhắp sườn núi điểm một cái oánhquang, cuối cùng một vòng ánh sáng thật to bắn ra, không ngừng lóe lênnhững tia sáng, thật là đẹp mắt.