Trong phòng, Quỳ cơ lãonhân đi tới đi lui , vẻ mặt tức giận bất bình, cuối cùng liền hướng phía ngoàimắng lên: “Những kẻ không có bản lãnhnày rảnh rỗi thì đi làm những chuyện dơ bẩn, người của chúng ta rất ít khirời khỏi Yên Hải, ai mà rảnh đi làm loại chuyện nhàm chán này."
Nam Cung Diệp đã hiểu rõchuyện gì đã xảy ra, hắn nhìn về phía Phượng Lan Dạ, ánh mắt sâu như biển,không nói một lời, giây lát thanh âm trầm thấp vang lên: "Gia gia, ngươitrở về đi, chúng ta biết rồi."
Quỳ cơ lão nhân nghevậy, đưa tay kéo cửa định đi ra ngoài, thờiđiểm đi qua cửa thình lình quay lại nhô cái đầu của mình vào phòngnói: "Cháu ngoan, sángmai chúng ta cùng đi đi."
Nói xong một tiếng liềnchạy mất tăm, thật giống như sợ có người ở phía sau đuổi theo hắn, ngoài cửathanh âm Thiên Bột Thần vang lên: "Lão chủ tử."
" ừ, " mộtgiọng nói đầy uy nghiêm, sau đó là cảnh cáo "Gần đây có ngoan ngoãnnghe lời Thiếu chủ hay không, nếu như để cho ta biết ngươi chọc cho hắn sinhkhí , coi chừng ta lột da của ngươi ra."
" Dạ, thuộc hạ tuânlệnh"
Sau đó thì nghe tiếngbước chân rời đi, rất nhanh không còn động tĩnh, trong phòng Nam Cung Diệpcùng Phượng Lan Dạ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng Phượng Lan Dạ khiêu mi hỏi tới:"Ngươi xác định người này là Quỳ cơ lão nhân, người thông minh đệ nhấtthiên hạ."
Trong mắt nàng nồng đậm nghi ngờ, nàng thật sự không thể nào tin nổi Phong lão đầu Tử kia thậtsự thông minh như vậy.
Nhưng mà Nam Cung Diệp đãgật đầu, mặc dù bọn họ chỉ gặp mặt qua một lần, nhưng có thể khẳng định trămphần trăm, hắn chính là người thông minh tuyệt đỉnh trong truyền thuyếtQuỳ cơ lão nhân, chẳng qua?
"Mặc dù hắn là thiêntài, nhưng chỉ cực hạn trong phạm vi nghiên cứu thiết kế các loại cơ quan,luyện chế các loại đan dược, còn có thích sáng chế các bí quyết võcông thần bí, những cái khác cũng không tinh thông lắm, năng lực tự lo chobản than không bằng thường nhân."
"Thì ra thiên tài lànhư vậy. khó trách, khó trách? "
Phượng Lan Dạ gật đầu,coi như là hiểu người này rồi.
Đêm đã khuya, hai ngườithu thập một ít rồi nghỉ ngơi, trừ những người đang làm nhiệm vụ, nhữngngười khác tất cả cũng đều đi nghỉ.
Quỳ cơ lão nhân cũng ởtại khách sạn này, sáng ngày thứ hai, mọi người cùng nhau lên đường, một nhómngười rầm rộ chạy thẳng tới Định Châu thành.
Trên đường cái tiếng vóngựa vang lên, bụi đất tung bay mù mịt.
Mắt thấy đã gần tiếnvào Định Châu thành rồi, nên Quỳ cơ lão nhân liền cùng bọn họ chia ra haiđường mà đi, Trước khi chia tay, Quỳ Cơ Lão Nhân còn nhào về phía PhượngLan Dạ chuẩn bị ôm, Phượng Lan Dạ giận dữ, giơ chân lên chuẩn bị đá hắn mộtcái, để cho hắn có một bài học, ai biết được lại trực tiếp đem Quỳ cơlão nhân đá một cái ngả xấp trên mặt đất, đồng thời nàng phát hiện thêmmột chuyện khác.
Thiên hạ nổi tiếng Quỳcơ lão nhân, dưới tay thủ hạ cao thủ vô số, nhưng công phu võ công của mìnhnhưng cứt chó không bằng, hơn nữa công phu như mèo quào, không chống đỡ đượcmột ngón tay của cao thủ, vì thế bản thân hắn rất tự biết nên không rờikhỏi Yên Hải, hắn hai lần rời khỏi Yên Hải cũng là vì Nam Cung Diệp,lần đầu tiên là muốn mang tên kia trở về Yên Hải, lần này đi ra thăm.
Phượng Lan Dạ bởi vì đuốilý, cuối cùng bản thân phải tự động đở lão nhân gia dậy, sau đó ôm hắn mộtcái, người nầy lập tức giống như đứa trẻ được kẹo, toàn bộ thống khổ bịmột đá bay mất không còn một mảnh, cuối cùng hắn không quên dặn dò PhượngLan Dạ: "Ngươi nhất định phải nhớ trở về Yên Hải thăm lão đầu tử ta, tasẽ rất nhớ các ngươi, sau này ta không thể rời khỏi Yên Hải để thăm cácngươi được nữa."
Hắn mặc dù tinh thông cácloại kỳ môn Huyền thuật, bất quá cả đời hắn lớn lên ở trên Nhu Yên đảo, vớithế giới bên ngoài trong lòng vẫn có một chút cảm giác sợ hãi, nên hailần đi ra ngoài này đều đã hạ rất lớn quyết tâm, sau này chỉ sợ rằng khôngcòn cơ hội nữa.
" ừ, chúng ta nhấtđịnh sẽ trở về thăm ngươi."
Phượng Lan Dạ bảo đảm,Quỳ cơ lão nhân cùng bọn họ nói lời từ biệt trong nước mắt, sau đó quayngười lại cùng cháu ngoan Nam Cung Diệp ôm một hồi, rồi mới chịu giục ngựarời đi.
Đợi đến không còn nhìnthấy thân ảnh của bọn họ nữa, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ mới lên xengựa, Phượng Lan Dạ nhìn Nam Cung Diệp thở dài.
" Không nghĩ tới giagia lại không biết võ công, thật là chuyện kỳ lạ nhất trong thiên hạ, xem ra làcon người thì đều có nhược điểm, trong mắt thế nhân Quỳ cơ lão nhân thông minhtuyệt đỉnh nhưng thật ra căn bản chỉ là cái lão ngoan đồng."
Nam Cung Diệp mặc dùkhông có nói chuyện, nhưng cũng gật đầu đồng ý, cuối cùng hỏi người phía bênngoài: "Thiên Bột Thần, cách Định Châu có còn xa lắm không?"
" Bẩm Thiếu chủ, cònkhoảng chừng một canh giờ nữa sẽ đến Định Châu thành."
“tốt, đi "Nam CungDiệp ra lệnh một tiếng, mọi người chạy thẳng tới Định Châu.
Định Châu, trên tường caoloan lổ những vết nứt vỡ như bị đả thương, ngaychính giữa cửa thành cao lớn, hai chữ to cứng cáp có lực: Định Châu.
Giữa trưa ánh nắng baophủ thành Định Châu như một màn nước, trước cửa thành người đến người đi rấtlà náo nhiệt, cũng không có bởi vì có quân giặc hay sơn tặc giết người cướpbóc mà thưa thớt, lúc này ở trước cửa thành không xa, có một đội tinh binhđang đứng ở đó, kế bên có một chiếc xe ngựa đơn sơ đang dừng chân, đợiđến đám người Nam Cung Diệp đi gần tới, phía trước liền có bính línhtung mình xuống ngựa, nhấc màn xe kia lên.
Chỉ thấy người trong xeđi ra, đứng ở dưới ánh mặt trời, phong thần Như Ngọc, một thân cẩm bào, thắtlưng ngọc, giầy thêu chỉ bạc, cả người thật giống như phát sáng một tầng phậtquang, ôn nhuận như ngọc.
Ngũ quan rõ ràng, tuấn mỹxuất sắc, một đôi mắt hoa đào dài nhỏ, lông mi dày đầy kiêu ngạo tuyệt đẹp,phía dưới là cái mũi cao thẳng, đôi môi lạnh mỏng, khóe môi lười nhác nhếchlên, nở ra nụ cười vô tận quang hoa, mấy người sau lưng hắn toàn bộ xuống ngựa,đứng ở phía sau, mặc dù khuôn mặt tươi cười, nhưng cũng có một cổ uy nghi tựnhiên.
Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ đang ngồi nói chuyện ở trong xe ngựa, chợt nghe âm thanh bên ngoài xengựa, Nguyệt cẩn chỉ huy người dừng lại, sau đó cung kính đi tới cạnh xe bẩmbáo: "Vương gia, Ngũ hoàng tử Thụy vương dẫn theo người nghênh đón ở cửathành."
Thụy Vương mặc dù đã rờikinh thành nhiều năm, nhưng người này nhìn bề ngoài thật xuất chúng, đểlại ấn tượng cho hắn rất sâu vừa nhìn liền có thể nhận ra được, cho nênmới kêu người dừng lại, bẩm báo Vương gia.
Nam Cung Diệp lông màycau lên, vén rèm nhìn qua, quả nhiên phía trước cách đó không xa nhìn thấymột chiếc xe ngựa và Ngũ hoàng huynh Thụy Vương đang đứng cạnh đó, Nam CungDiệp chuẩn bị xuống xe, Phượng Lan Dạ cũng theo sát phía sau hắn.
Hai đoàn người nhìnnhau không nhúc nhích, thiên ngôn vạn ngữ đều chứa ở trong mắt, cuối cùng lạihóa thành một tiếng kêu gọi.
" Ngũ hoànghuynh."
" Thất hoàng đệ."
Hai người đồng thời sảibước đi về phía trước mấy bước, sau đó hai người đều vươn tay ra nắm chặcnhau, tiếp theo hai tay lại tách ra cùng ôm lẫn nhau, Thụy Vương Nam Cung Duệôn nhuận mở miệng: "Ngươi đã đến rồi."
Nhắc tới trong ThiênVận hoàng triều, người nào có thể đối xử tốt với Nam Cung Diệp, phải kểtới Ngũ hoàng huynh Thụy Vương, mặc dù hắn từ nhỏ không thích tiếp xúc haythân cận với bất kỳ người nào, nhưng Ngũ hoàng huynh thật sự rất chiếucố hắn, thậm chí đã vài lần còn giúp đỡ hắn, chẳng qua khi đó hắn tựa nhưcon nhím xù gai, bất kể ai cũng không muốn thân cận.
Thụy Vương Nam Cung Duệbuông Nam Cung Diệp ra, quan sát đánh giá cẩn thận hắn, trong trí nhớ củamình Thất hoàng đệ là một thiếu niên tuyệt sắc lạnh lùng như băng, nhưng bâygiờ trưởng thành rồi so sánh với trước đây đã hòa hợp hơn nhiều, hai đầulông mày hiện lên vẻ ôn nhuận, xem ra đúng là đã trưởng thành rấtnhiều, thử hỏi trong hoàng cung đó nếu còn người để cho hắn lo lắng quan tâm,thì người đó chính là Nam Cung Diệp, bây giờ nhìn thấy Nam Cung Diệp nhưthế này, tâm lý không còn băn khoăn lo lắng vì phải chịu trách nhiệm vớihắn nữa.
" Thất hoàng đệtrưởng thành rồi."
Nam Cung Duệ cảm khái,hắn thật là thích khoản thời gian lúc họ còn nhỏ, khi đó các huynh đệsống chung với nhau rất trong sáng và đơn thuần nhiều lắm, nhưng bây giờ thìsao? Trong mắt Nam Cung Duệ xuất hiện một tầng sương mờ nồng đậm thê lương,nhưng cũng không nói thêm cái gì nữa, mà quay đầu nhìn về phía sau của NamCung Diệp là Phượng Lan Dạ, lông mày nâng lên cười khẽ.
" Đây là Thất đệmuội sao."
Đối với nhân vật này, hắnđã nghe nói qua, mặc dù ở bên trong Bắc cảnh cách xa hoàng thành, nhưngThất hoàng muội này vô cùng nổi tiếng, tin tức đã thông qua một ít thươngnhân từ xa truyền tới bên này, đây là một nhân vật truyền kỳ, hôm nay vừathấy được quả thật đúng là có chút ngoài ý muốn.
Giờ phút này, nhìn nàngđi tới tựa như một người thiếu nữ động lòng người, không giống như ngườitrong truyền thuyết kia, tàn nhẫn không từ bất cứ thủ đoạn nào.
Thụy Vương Nam Cung Duệđánh giá Phượng Lan Dạ, thì Phượng Lan Dạ cũng đang đánh giá lại Thụy Vương,chỉ thấy Thụy Vương này đẹp như bạch ngọc hơn nữa đôi mắt trong nhưBích Hồ, cả người cũng lộ ra sự thanh khiết, hơn nữa nàng đã nghe nói đến sựtích của hắn, trực giác cho nàng biết người này không phải là người có ýrắp tâm hại người, phải là một người chánh trực mới đúng.
Nhưng mà hiện tại vội kếtluận thì còn quá sớm, Phượng Lan Dạ đi tới thi lễ: "Tham kiến Ngũ hoànghuynh."
" Đứng lên đi, đi,chúng ta vào thành thôi."
" dạ, Ngũ hoànghuynh."
Lần này Nam Cung Duệ lôikéo tay Nam Cung Diệp trực tiếp lên xe ngựa của hắn, Phượng Lan Dạ xoay ngườilên xe ngựa lúc trước của bọn họ, cả đám đi vào bên trong thành Định Châu.
Bắc cảnh mặc dù rất khókhăn kham khổ, nhưng Định Châu thành thế lại rất náo nhiệt, hai bên đường phốkhông có cửa hàng cao lớn, chỉ có một ít cửa hàng nhỏ, phần lớn cũng chỉ mộttầng, mà nhiều nhất là một số người bán hàng rong, tiểu thương, ở bên đườngtùy tiện có thể thấy được một số tiểu thương chỉ cần trải một chiếcchiếu đặt hàng hóa lên, liền có thể bắt đầu mua bán.
Định Châu mặc dù khamkhổ, nhưng bởi vì xung quanh có mấy quốc gia nhỏ, nên tất cả mọi người đều cóthể ở tại chỗ này làm các giao dịch mua bán, ví như dùng da dê dahổ da hươu để đổi lại một số ít lương thực, hoặc là đổi lại một chútngọc khí, dù sao phần lớn đều trực tiếp dùng hàng hóa để trao đổi đồ dùng,không có ngân lượng gì ở trong đó cả.
Tiếng người ầm ỹ, thanhâm người mua người bán qua lại không ngớt, một không gian rất hiếmthấy, nhưng cũng rất sống động, đồng thời cũng không có bởi vì bất hòa khôngtrao đổi được hàng mà đánh nhau, có thể thấy được Thụy Vương đem nơi nàythống trị được rất tốt, lẽ ra loại địa phương này rất khó quản lý được nhưthế, nếu ở chỗ này nghỉ ngơi cũng không tệ lắm.
Đoàn người trực tiếptiến vào phủ đệ Thụy Vương, chỗ ở của Thụy Vương, cũng là chỗ ở trước kiacủa Tri Phủ Định Châu, bởi vì Thụy Vương tới, nên Tri Phủ Định Châu liền đểlại cho Thụy Vương còn mình thì dọn ra ngoài chuyển đến ở tại quan nha,chỉ là phủ đệ này đúng là đơn giản đến choáng váng.
Trừ tấm biển ở trêncửa phủ có ba chữ lớn, Thụy Vương Phủ, .
Thì không có đồ vậttrang trí xa hoa gì cả, cả đám đi vào, thì thấy trong vương phủ Thụy Vươngkhông có lấy một nữ nhân, ngay cả tỳ nữ cũng rất ít, tất cả đều là mộtít phụ nữ lớn tuổi, Vương phủ cũng chỉ có một ít thị vệ, nhân sốcũng không nhiều lắm, đại khái chỉ có hai ba mươi người.
Thụy Vương Phủ chiếm diệntích cũng không lớn, ngay cả phủ đệ của một gia đình người bình thườngtrong kinh thành cũng không bằng, nhiều nhất cũng chỉ là có một khoảng sânrộng hơn một chút, mà bên trong sân này trừ một số chậu cảnh đặt ở cácnơi, ngoài hành lang bày trí hai khối núi đá linh lung, thì không còn vậtbày trí nào nữa, nhìn lại một cái, thấy một đoạn hành lang gấp khúckhiểu, gần sát bên cũng có một vài phòng ốc.
Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ một đường đi tới ngầm đánh giá, cuối cùng uyển chuyển mở miệng.
“ Ngũ hoàng huynh, nhữngnăm gần đây thật là khổ cho ngươi."
Thụy Vương Nam Cung Duệlôi kéo tay Nam Cung Diệp nói: "Không có gì gọi là khổ hay không khổ,lúc ban đầu có lẽ có chút không có thích ứng, nhưng hiện tại ta cảm thấy thậtsự rất vui vẻ."
Mặc dù nghèo khổ nhưthế, nhưng hắn ở tại chỗ này thu hoạch được rất nhiều điều vui vẻ, ở trongmắt của người Bắc cảnh, hắn giống như một vị Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.
Thật ra thì hắn hoàn toàncó thể hướng phụ hoàng xin bạc trợ cấp, đem Bắc cảnh phát triển giàu có hơn,nhưng thứ nhất nơi này trong thời gian ngắn không có biện pháp sửa trị, không phảichỉ cần có tiền là có thể giải quyết được vấn đề, thứ hai hắn muốn dựa vàonăng lực của chính mình đi cải thiện đời sống của dân chúng, mà hiện tạihắn có một ít thu hoạch, tin tưởng không còn bao lâu, bọn họ sẽ thoát khỏicảnh nghèo khó này.
Thụy Vương đem Nam CungDiệp an bài tại trong phủ đệ chính mình, từ trong phủ chọn lựa hai ngườitrẻ tuổi nhất để hầu hạ vợ chồng bọn họ, nhưng sau đó lại bị Nam Cung Diệpcùng Phượng Lan Dạ cự tuyệt, bọn họ cũng đem theo người tới đây, cho nênkhông cần người khác hầu hạ.
Bên trong gian phòng,Phượng Lan Dạ ngồi một mình, Thanh Đại bước đến dâng trà, rồi đứng ở phíasau, im lặng không dám quấy rầy mạch suy nghĩ sâu xa của nàng.
Nam Cung Duệ mang theoNam Cung Diệp đi quan nha rồi, nàng một nữ nhân cũng lười đi theo đến đó, chonên liền ở trong phòng nghỉ ngơi, nhưng chỗ này rất an tĩnh, làm nàng khôngkhỏi suy nghĩ phân tích con người của Thụy Vương, Thụy Vương Nam Cung Duệnhìn bề ngoài tuyệt đối là một người khiêm tốn, nhưng trên thực tế thật cótrước sau như một không? Những năm gần đây hắn ở Định Châu trải qua cuộcsống nghèo khó như thế, không một câu không oán hận nào sao?
Nếu như đây là sự thật,như vậy nàng không có gì để nói, Thụy Vương này quả thật là một chính nhânquân tử, đáng để người ta kính trọng, nếu như hắn trong ngoài không giốngnhau, như vậy thì kỹ thuật diễn của hắn quả thật đạt đến một trìnhđộ thượng thừa rồi, chẳng những chiếm được sự kính yêu của người dânĐịnh Châu, còn làm cho người ta không tìm được một tia sơ hở nào.
Buổi tối, Thụy Vương NamCung Duệ vì hai vợ chồng Nam Cung Diệp chuẩn bị một bữa tiệc đón gió tẩytrần, theo sau còn có các quan viên Định Châu, mọi người ngồi đầy mộtbàn tiệc, trên mặt mọi người đều nở nụ cười, bởi vì không hiểu biết tínhtình Tề vương, cho nên ai cũng không dám mở miệng nói nhiều, sợ họa từ ởtrong miệng mà ra, mọi việc cẩn thận một chút cho thỏa đáng.
Vì vậy chỉ có chỗ ngồicủa Thụy Vương là nói nhiều nhất, tối nay Thụy Vương Nam Cung Duệ tựa hồ thậtcao hứng, không ngừng kêu gọi Nam Cung Diệp.
" Thất hoàng đệ, ănnhiều một chút, hoàng huynh gặp lại ngươi thật cao hứng, tất cả mọi người đếnđây mời Thất hoàng đệ uống một chút rượu."
Tiếng nói vừa rơi xuống,các quan viên địa phương lập tức đứng lên, cùng nhau mời rượu Nam Cung Diệp,trên ngũ quan tuyệt đẹp của Nam Cung Diệp bao phủ ánh sáng như nước, hắn hoàntoàn vì nể mặt mũi của Ngũ hoàng huynh, cho nên không muốn làm khó nhữngquan viên kia, liền bưng lên chén rượu uống một hơi.
Nam Cung Duệ thấy NamCung Diệp uống cạn, sau đó nhướng mi nhìn Phượng Lan Dạ cười mở miệng:"Thất đệ muội, Ngũ hoàng huynh cùng ngươi uống một chén, tối nay ta thậtsự rất cao hứng"
Phượng Lan Dạ cau mài,nàng không thể uống rượu , bất quá trước mặt Ngũ hoàng huynh này, có chếtcũng không thể làm cho hắn phật ý rồi, vì vậy cầm chén rượu lên uốngmột hớp nhỏ.
Thụy Vương thấy vậy càngphát ra vui vẻ, chào hỏi đã xong, tất cả mọi người bắt đầu ăn uống như đều câunệ.
" Mọingười không cần khách sáo, Thất hoàng đệ cũng không phải là người khó chịu."
Bởi vì Thụy Vương đã mởmiệng, không khí trên yến tiệc cuối cùng đã hăng say lên, các quan viên vừauống vừa thảo luận chuyện tình của Định Châu thành.
" Triều đình đãđiều động binh mã tới đây, Vương gia nghĩ khi nào chúng ta đánh bắt nhữngtặc nhân kia?"
Nam Cung Duệ nhíu lông mày, cặp mắt hoa đào dài nhỏ híp lại bắn ra ánh sáng khiếp người"Những tên ghê tởm này, ta nhất định sẽ không bỏ qua bọn họ, hiện tại chỉcần chờ Tây Môn Vân vừa đến, chúng ta liền thương nghị để có đối sách nhưthế nào bắt được những người này."
" Tốt, tin tưởng haingày nữa Tây Môn tướng quân sẽ đến đây" Có người đồng ý gật đầu, trong đócó một gã quan viên dường như nhớ tới cái gì, nhìn về Nam Cung Diệp cười mởmiệng: "Nghe nói Tây Môn Vân tướng quân cùng đi với Tề vương, vì sao Tềvương điện hạ đã đến, mà Tây Môn Đại tướng quân lại chưa đến, hay là bị mỹnhân cảm trở bước chân rồi."
Lờivừa nói xong, bên trong phòng khách tràn đầy tiếng cười, Thụy Vương Nam CungDuệ cười xong tiếp lời: "Thật ra thì Bổn vương cũng đã nhận được tintức, Tây Môn tướng quân vì bị thổ phỉ chặn lại rồi, phải bảo vệ lương thảo,cho nên có chút chậm trễ, các ngươi cũng đừng hiểu lầm."
" Thì ra là nhưvậy" Mọi người đã hiểu rõ, trong lúc nhất thời mọi người lại nói đùatrở lại .
Phượng Lan Dạ vừa ăn cácmón ăn, vừa chăm chú nhìn vào những người trong bữa tiệc này, đừng xemnhững người Định Châu này nói cười vui vẻ, đối với Thụy Vương đềulà nói gì nghe nấy, có thể thấy được Thụy Vương ở Định Châu rất được lòngngười, nếu như hắn giở trò âm mưu quyền thế để có được lòng người, vậy thìquả là một người cao minh rồi, có thể còn có một loại nữa là hắn thật sựtoàn tâm toàn ý vì người dân Định Châu này, cho nên mới nhận được sự kínhyêu của mọi người.
Một bữa cơm ăn xong, ThụyVương hơi ngà ngà say, liền có thủ hạ tới đây đỡ hắn đi xuống nghỉ ngơi.
Sau đó các quan viên rốirít cáo từ rời đi, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ cũng dẫn thủ hạ trở vềgian phòng của mình.
Dưới ánh đèn lờ mờ, đồvật trong phòng mặc dù đơn giản, nhưng thật ra cũng không phải là quá kém, babình phong giường gỗ rộng rãi, ôm lấy màn lụa mỏng, một bên gianphòng bày biện một cái bàn, văn phòng tứ bảo cái gì cần có đều có, trên cửa sổkia treo một rèm cửa lụa hoa, bồng bềnh phiêu dật hết sức ôn nhu.
Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ ngồi đối diện ở dưới ánh đèn,tay nâng một chén trà thơm thổi nhẹ, cẩn thận phân tích tình huốngtrước mắt.
" Thụy Vương tựa hồcũng không có ý tấn công Nhu Yên đảo?"
Phượng Lan Dạ mở miệngđầu tiên, bọn họ cùng hắn chung đụng, mới phát hiện hắn cũng không có nhắc tớichuyện Nhu Yên đảo.
Nam Cung Diệp bình tĩnh,ánh mắt thâm sâu, có lẽ Ngũ hoàng huynh thật không có ý định tấn công Nhu YênĐảo, như vậy có thể là ý của phụ hoàng, chỉ có Tây Môn Vân mới biết được bọnhọ có tấn công Nhu Yên đảo hay không?
" ừ, Ngũ hoàng huynhlàm người luôn luôn lương thiện, hắn sẽ không thương tổn những người vô tộimà đi tấn công Nhu Yên đảo."
" Hắnthật lươngthiện, hay là ngụy trang, chúng ta cũng phải cẩn thận một chút?"
Phượng Lan Dạ tiếng nóivừa dứt, liền nghe được tiếng động ở phía ngoài, sau đó có tiếng bước chânvang lên, Nam Cung Diệp ánh mắt tối sầm lại, hướng ra phía ngoài mở miệng:"Chuyện gì xảy ra?"
Nguyệt cẩn mở cửa đitới: "Bẩm Vương gia, mới vừa rồi có người ở phía sau vách núi đá giả,muốn nghe trộm cuộc nói chuyện của Vương gia cùng Vương Phi?"
Phượng Lan Dạ cau mài,nhìn về Nam Cung Diệp, thể hiện ý rất rõ ràng, ngươi không phải nói con ngườiThụy Vương rất thiện lương sao? Nhưng sao lại phái người nghe lén chúng ta nóichuyện.
Nam Cung Diệp nghi ngờ mởmiệng: "Chẳng lẽ Ngũ hoàng huynh không còn là Ngũ hoàng huynh trước đâyrồi?"
Nói xong tâm tình hắnbổng vô cùng trầm trọng, không biết suy nghĩ chuyện này như thế nào,nhưng mà Phượng Lan Dạ nghĩ đến một chuyện khác: "Thật ra thì chúng tahoàn toàn không cần thiết sợ bọn họ, không phải nói Yên Hải có vào mà khôngcó ra sao? Cho nên không cần lo lắng gì cả."
Nam Cung Diệp con ngươihiện lên kinh đào hải lãng (sóng to gió lớn), trongtrời u ám, lời nói đầy thị huyết vang lên.
" Đúng là không cógì lo lắng , nhưng trong tay bọn họ có một món đồ vật? Không có đối thủ, thứgì cũng có thể hủy diệt, ngày đó Vân Phượng quốc bị diệt, cũng bởi vì sự hiệnhữu của nó, nên mới phải bị huỷ diệt, nếu không có món đồ này, căn bản không aicó thể công phá được Vân Phượng?"
Phượng Lan Dạ nghe lờinói của Nam Cung Diệp, không khỏi mở to hai mắt, đây là vật gì, lợi hại nhưthế.
" Đây là vậtgì?"
" Hồng Y hỏapháo."
" Hỏa pháo?"
Phượng Lan Dạ lặp lạimột lần, có chút khó có thể tin, năm này là đời nào a, làm sao mà xuấthiện Hồng Y hỏa pháo được, bằng vào đầu óc hiện tại của người bây giờ, ởđâu có thể tạo nên hỏa pháo như thế, mà Hồng Y hỏa pháo phải trải qua baonhiêu năm nữa mới phát minh ra được, nàng thậm chí không nghĩ tới trong tay HạoVân đế có một quả Hồng Y hỏa pháo?
"Nó từ nơi nào làmra?"
" Ta không rõ rànglắm, chờ đến lúc ta biết, thì Hồng Y hỏa pháo này đã xuất hiện ra."
“nGƯƠI nhìn thấy rồisao?" Phượng Lan Dạ quan tâm hỏi thăm, Nam Cung Diệp lập tức gậtđầu: "Lần trước thời điểm tấn công Vân Phượng, ta không phải là theoquân đội cùng nhau đến đó sao, khi đó ta đã thấy, uy lực thật đặc biệt lớn,cho nên lần này phụ hoàng nói muốn tấn công Nhu Yên đảo ta mới khẩn trương, nếunhư Ngũ hoàng huynh lợi dụng sự hiểu biết của hắn về Yên Hải, hơn nữa còn cóHồng Y hỏa pháo, chỉ sợ Nhu Yên đảo thật sự sẽ bị diệt trừ, cho nên ta khôngdám khinh thường."
"Hồng Y hỏa pháokia, ngươi vẽ một bức tranh cho ta, ta muốn xem hình dáng nó ra sao?"
Phượng Lan Dạ có chútkích động, cảm xúc phập phồng , chẳng lẽ nói cái thời không này, ngoài trừmình ra, còn có những người khác cũng là từ hiện đại xuyên qua mà đến sao, chonên mới có Hồng Y hỏa pháo, mà bên cạnh Nam Cung Diệp nghe lời lời nói củanàng, đã sớm cầm lấy bút vẽ lên, rất nhanh một bản vẽ đã hoàn thành, Hồng Y hoảpháo liền xuất hiện.
Một cổ xe Hồng Y hỏa pháoxuất hiện, cái bệ là một chiếc xe đểy, phía trên là hỏa pháo, từ cấu tạo mà nóirất đơn giản, bất quá uy lực chỉ sợ không thể khinh thường, nhưng mà vào đờisao lại có người có thể tạo ra vật như vậy, làm cho người ta không khỏi nghingờ, chẳng lẽ thật sự có người hiện đại xuyên qua giống như nàng, nếu vậy mớicó thể giải thích được, món đồ này căn bản là đạn pháo ở hiện đại.
" Ai chế tạo ravậy?"
Phượng Lan Dạ đem tầm mắtliếc về phía Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp ngước mắt, thấy nàng luôn luôn bìnhtĩnh mà hiện tại trên khuôn mặt kiều diễm lại hiện lên vẻ kích động hiếmthấy, hắn không khỏi kinh ngạc, sau đó nghĩ đến vấn đề của nàng, liền lắc đầu:"Không biết, thời điểm ta biết có nó, chính là lúc trước khi đi VânPhượng quốc."
" À?"
Phượng Lan Dạ không nóigì, nhưng ngay sau đó ngồi xuống, lại đem bản vẽ cầm qua, nhìn lại lầnnữa mới biết được tầm quan trọng chuyện này, nếu như thời đại này thật sựcó vật này như vậy..., như vậy khó trách Vân Phượng lại bị diệt, uy lực của nóđủ để phá hủy một quốc gia nhỏ, Nam Cung Diệp đã kiến thức uy lực của nó,tất nhiên phải lo sợ Nhu Yên đảo bị tiêu diệt theo.
" Hỏa pháo này bâygiờ đang ở chỗ nào?"
Phượng Lan Dạ thu hồi bảnvẽ trong tay, nhìn về Nam Cung Diệp, bây giờ bọn họ muốn xác định hỏa pháonày có ở bên trong thành Định Châu hay không, nếu như không có hỏa pháo, TâyMôn Vân muốn tấn công Nhu Yên đảo là chuyện tuyệt đối không thể, trừ phi hỏapháo ở bên trong thành Định Châu.
" Chúng ta trướcphái người điều tra một chút tin tức, xem Hồng Y hỏa pháo có ở Định Châu haykhông?"
" Tốt."
Nam Cung Diệp ánh mắttối sầm lại, ánh sáng lạnh bắn ra bốn phía, âm thầm gật đầu đồng ý với PhượngLan Dạ..., dưới mắt cấp bách nhất chính là tra rõ Hồng Y hỏa pháo có ở bêntrong thành Định Châu hay không, chỉ cần không có hỏa pháo, bọn họ cũng khôngcó gì để lo lắng.
Hai người thương nghịxong, liền cùng nhau rửa mặt nghỉ ngơi.
Một đêm ngủ được rấtngon, ngày thứ hai dậy sớm , Nam Cung Duệ đã không có ở trong vương phủ, hắnđã xuất phủ đi kiểm tra tình huống trong thành Định Châu rồi, để ngăn ngừathổ phỉ ban đêm gây án, bất quá một đêm này trong thành Định Châu cũng khôngcó bất kỳ vụ án nào.
Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ , nghe được Nam Cung Duệ không có ở vương phủ, chuyện này quả hợp vớitâm ý của bọn họ, nên lập tức phái Thiên Bột Thần cùng Nguyệt Hộc âm thầm đitìm hiểu tin tức, mặt khác cũng lệnh cho hai người bọn họ không nên hiệnthân, Đại tướng quân Tây Môn Vân rất nhanh sẽ tiến đến thành Định Châu, nếunhư nhìn thấy bọn họ xuất hiện, nhất định sẽ đem lòng sinh nghi, cho nênmọi việc cần cẩn thận là hơn.
Thiên Bột Thần cùngNguyệt Hộc lĩnh mệnh lắc mình rời đi, còn lại hai người an tâm dùng bữasáng đợi ở trong vương phủ, sau khi ăn sáng xong Nam Cung Diệp dẫn nàng đidạo thành Định Châu, lần này bọn họ tới Định Châu, cũng không có công vụtrong người, có thể tận tình thưởng thức phong cảnh cùng du sơn ngoạn thủy.
Định Châu thành, tuy đấtđai nhân khẩu không nhiều lắm, nhiều nhất cũng là những tiểu thương từ bênngoài tới, đem các đồ vật hàng hoá đến để trao đổi, phần lớn là dùnglương thực đổi lại da trâu da dê, hoặc là châu báu ngọc khí, lương thực ở đâylà trân quý nhất, những mặt hàng khác thì không thiếu, chẳng qua khôngphải muốn chuyển lương thực vào thành Định Châu là có thể chuyển, nếukhông có chút tài năng hay bản lãnh căn bản sẽ không chuyển được, cho nênlương thực quý như bạc, lời này một chút cũng không sai.
Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ đi dạo hồi lâu, Bỗng nhiên trên đường đi không hẹn mà gặp Nam Cung Duệ,hai đoàn người hợp lại với nhau vào tửu lâu ăn cơm, Định Châu phát triểnnhất có thể nói đến chính là các tửu đếm tửu lâu cùng khách sạn, bởivì có nhiều người dừng chân, cho nên ở đây mở nhiều nhất là những khách sạntửu lâu.
Dọc theo đường đi, mọingười nhìn thấy Thụy Vương Nam Cung Duệ rất được dân chúng địa phương yêuthích, thỉnh thoảng có người chào hỏi, hình như tất cả mọi người đềubiết hắn, mọi người nhìn hắn đều cười đến rực rỡ.
Một nhóm mấy người bướcvào tửu lâu, chưởng quỹ vừa nhìn Thụy Vương giá lâm, lập tức phân phó tiểu nhịđem người dẫn tới nhã gian lầu hai.
Nhã gian đã mở ra sẵnmột cánh cửa sổ, Phượng Lan Dạ chọn một chỗ gần cửa sổ mà ngồi, ngẩng đầulên liền nhìn thấy toàn cảnh trên đường, vị trí này quan sát hết sức làtốt, Nam Cung Duệ cùng Nam Cung Diệp đã bắt đầu ngồi xuống.
" Thất hoàng đệ ởđây có quen chưa?"
Thụy Vương ôn nhuận mở miệng, tiếng nói trầm thấp, giở tay nhấc chân lại càng giống như mộtlàn nắng ấm, làm những người xung quanh không tự chủ được mà cảm thấyấm áp của hắn, thật giống như gió mùa xuân tháng ba ấm áp.
Nam Cung Diệp gật đầu rồitrả lời: "Ừ, có chút quen rồi."
Tuy nói nơi này hơi khamkhổ, nhưng Thụy Vương Phủ vẫn có thể ở được, thì bọn họ cũng không có cáigì gọi là không tốt.
Phượng Lan Dạ ở một bênđánh giá xong phong cảnh phía ngoài, liền quay đầu lại nhìn sang, đón nhận tầmmắt của Thụy Vương, hắn nở nụ cười như ngọc, sau đó liền nhớ tới một chuyện,nàng lấy ra bản vẽ lúc trước Nam Cung Diệp đã vẽ, gọn gàng dứt khoát hỏi ThụyVương: "Ngũ hoàng huynh có thấy qua vật này chưa?"
Nam Cung Duệ bình tĩnhnhìn về bức tranh giấy trong tay Phượng Lan Dạ, chung trà bưng trong tay, khôngtiếng động liền rơi trên mặt đất, sau đó hắn liền cầm bản vẽ giấy trắngôm đồm qua xem, rồi chỉ vào bản vẽ kêu lên: "Đây là bức tranh mà ngàyđó mẫu phi ta đã vẽ, tại sao lại ở trên tay của các ngươi?"
Hắn nói xong ngẩng đầulên nhìn về phía Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp hai tròng mắt khẽ chuyển,hào quang bắn ra bốn phía, không nghĩ tới hỏa pháo này quả nhiên là vị Hoàngquý phi đã qua đời kia vẽ, chẳng lẽ Hồng Y hỏa pháo cũng là do nàng chế tạo,cho nên trong tay phụ hoàng mới chỉ có một cái, bởi vì Hoàng quý phi đã chết,không người nào có thể chế tạo ra cái thứ hai nữa.
"Ngươi nói đây là doHoàng quý phi vẽ."
Phượng Lan Dạ có chút khótin, nàng chỉ vào đồ trên bản vẽ, cảm xúc phập phồng, chẳng lẽ nói vị kia Hoàngquý phi cũng giống như nàng là từ ngàn năm sau xuyên không đến, cho nênnàng ta mới vẽ được bức bản vẽ này, còn tạo thành được Hồng Y hỏa pháo,nhưng nàng ta có biết Hồng Y hỏa pháo này có thể hại bao nhiêu người không,đồ vật này thuộc về niên đại khác, nó không hề thuộc về những người ởđây, nơi nào có được nó sẽ chiếm được lợi ích quân sự rất lớn.
Nam Cung Duệ cũng khônghiểu rõ trong thâm tâm Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ suy nghĩ cái gì, hắnchỉ nhìn chằm chằm bức tranh hỏa pháo, một lần rồi lại một lần, ánh mắtlâm vào mê mang.
" Khi còn bé, mẫuphi rất vui vẻ vẽ các loại bản vẽ, trong đó có một bản vẽ như vậy, bởi vì khinàng vẻ loại bản vẽ này, trên mặt cười đến rất vui vẻ, cho nên ta mới có thểấn tượng sâu sắc như vậy."
Nam Cung Diệp không hềnữa nói gì, thì ra là đây là Hoàng quý phi làm được, nàng thật là một cô gái cótài, khó trách phụ hoàng thương tiếc nàng như thế, nhưng tại sao hắn lại muốnthương tổn những người khác.
Phượng Lan Dạ cảmxúc phập phồng không ngừng, cuối cùng nhìn về Thụy Vương Nam Cung Duệ lêntiếng: "Có thể nói chuyện về mẫu phi ngươi không? Ta nghe nói hoàngthượng rất yêu nàng."
Nam Cung Duệ vừa nghelời nói Phượng Lan Dạ .., chầm chập ngồi xuống, cười khổ không dứt.
" Có lẽ là vậy,phụ hoàng quả thật rất yêu nàng, nhưng mẫu phi ta không thích ở trong cung,nàng hướng tới cuộc sống tự do tự tại, khi ta còn bé thường trộm nghe đượcnàng cùng phụ hoàng gây với nhau, nàng muốn rời khỏi hoàng cung, nhưng vìphụ hoàng bắt buộc nàng, nên nàng không cách nào thoát ly hoàng cung, ta cònnhớ được có hai lần, nàng mang theo ta trốn đi, đánh bất tỉnh thái giám cùngcung nữ trong cung, còn làm hôn mê mấy tên thị vệ, đáng tiếc cuối cùng lại bịphụ hoàng bắt được, sau đó mẫu phi càng ngày càng không vui, nàng tựa như mộtđóa hoa không thể sinh trưởng trong hoàng cung, từ từ khô héo, cho đến chếtgià, nếu như nàng còn sống đến bây giờ, ta nhất định sẽ mang nàng rời đi nơiđó, ở nơi này nàng nhất định sẽ thích."
Thụy Vương nói xong lờicuối cùng, đem mặt chôn ở trong lòng bàn tay, cũng không nhúc nhích, lúc nàyvang lên âm thanh tiếng gõ cửa, rồi tiểu nhị bưng một cái mâm đi tới.
Nam Cung Duệ nhanh chóngngửa đầu quay mặt đi, trong đồng tử nước mắt liền tràn xuống, nhìn về phíaNam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, sắc mặt đã trở nên ôn nhã hơn, khôngcòn nữa phần thất sắc nào, hắn nhàn nhạt mở miệng: "Chuyện cũng đi quabao nhiêu năm rồi, còn nhắc tới làm gì? Chẳng qua Thất hoàng muội tại sao cóthể có được vật này?"
Nam Cung Diệp thở dài ramột hơi, phất tay để cho tiểu nhị lui ra ngoài, sau đó mở miệng.
"Ngày đó Thiên Vậnhoàng triều sở dĩ dễ dàng diệt được Vân Phượng quốc, cũng bởi vì có hỏa pháonày, uy lực của nó cực kỳ cường đại, bức tranh này là hoàng đệ vẽ ra để cho LanNhi kiến thức một phen, Ngũ hoàng huynh nên biết Lan Nhi là công chúa của VânPhượng quốc, cho nên đối với vật này mới có cảm hứng lên."
" Hồng Y hỏa pháo?Thậm chí có uy lực lớn như vậy, là do mẫu phi đã tạo ra sao?"
Nam Cung Duệ rõ ràng ởngẩn ngơ, chợt khóe môi vẽ ra tiếu dung tự hào, hắn vẫn biết mẫu phi khônggiống với người bình thường , nàng thông minh đáng giá cho hắn kiêu ngạo .
Nam Cung Diệp cùngPhượng Lan Dạ hai mặt nhìn nhau, bọn họ sở dĩ lấy bức tranh này ra, chính làmuốn từ trong vẻ mặt của Thụy Vương quan sát ra chân tướng, cũng muốn điều trara tin tức Hồng Y hỏa pháo có giấu ở bên trong thành Định Châu hay không, đángtiếc giờ phút này vẻ mặt Thụy Vương rõ ràng là không biết chút nào, thậm chíđối với việc chế tạo hỏa pháo này cũng không phải là rất rõ ràng, thần tháicủa hắn chân thật như vậy, tựa hồ như không biết? Chẳng lẽ Thụy Vương thậtsự không biết? Hay vẫn còncó gì giấu diếm.
Hai người im lặng khônglên tiếng, tâm tình Nam Cung Duệ đã bình phục rất nhiều, dù sao Hoàng quý phiđã qua đời hơn nhiều năm, chịu đựng cuộc sống khó hơn nữa hắn cũng vượt quarồi, hiện tại nghĩ đến chỉ có sầu não mà thôi.
"Thất hoàng đệ,thất hoàng muội, dùng bữa đi, nếm thử món ăn ở Định Châu như thế nào, xemcó hợp khẩu vị không?"
Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ đáp một tiếng, chia ra dùng thiện .
Thức ăn Định Châu thậtcay, trong mỗi cái khay thức ăn đều bỏ thêm ớt, nhìn lại một cái toàn màu đỏrừng rực, bề ngoài chói lọi, may là Phượng Lan Dạ ăn cay được, cho nên cũngkhông có gì, chẳng qua lại làm khổ Nam Cung Diệp, hắn không quá thích ăn cay,cho nên ăn được rất ít, thường chỉ phụng bồi Nam Cung Duệ nói chuyện.
" Ngũ hoàng huynhđối với việc tấn công bọn thổ phỉ, có ý kiến gì không?"
Nam Cung Duệ vừa nghe,liền thả chiếc đũa trong tay ra, trầm tư chốc lát, mới chậm rãi mở miệng:"Ta đã điều tra qua những người này, tổng cộng có vài chục tên, trong đócó một số người lòng dạ rất độc ác, đầu lĩnh gọi là Vi Ảm, thủ hạchính là một số dân liều mạng, thường bắt cướp cưỡng gian rồi giết chết,dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, đây là nguyên nhân làm dân chúng Định Châunhức đầu nhất, những người này ban ngày ban mặt cũng không coi quan phủ ragì, dám giết người cướp của, cho nên nhất định phải giết hết những kẻ này,bọn chúng chẳng những thủ đoạn vô cùng lợi hại, hơn nữa rất hiểu mưu lược,mỗi lần chúng ta phái binh đi diệt sào huyệt bọn họ, hắn vàmấy đại thổ phí khác liền bắt tay nhau, đợi đến khi chúng ta đi vây sào huyệt,thì bọn họ vứt bỏ hang ổ chạy đi, rồiquay vào trong thành đối phó với dân chúng càng hung tàn hơn, cũng đoạt đi rấtnhiều đồ, bởi vì triều đình có mệnh lệnh rõ ràng, nơi đất Phong vương không chophép nuôi binh mã, huống chi chúng ta cũng nuôi không nổi, cho nên nhân thủ mớikhông đủ, bất quá nếu quân Tây Môn Vân tướng quân mà đến, cùng binh tướng lúctrước hợp lại, ta nghĩ nhất định sẽ đánh cho bọn họ ứng phó không kịp trở tay,ngươi nhìn xem trị an gần đây này, bọn họ an phận rất nhiều, có thể thấy bọnhọ đã nhận được tin tức, triều đình phái người đi tới, cho nên không dám ratay."
Nam Cung Diệp không nóigì, nhưng Phượng Lan Dạ lại cau lông mày, vừa ăn món ăn vừa nhàn nhạt mởmiệng: “ ta nghĩ chưa chắc."
" Ý của Thất đệmuội?"
Thụy Vương biết vị Thất đệmuội trước mắt này, không thể so với các cô gái tầm thường khác, trong lồngtự có chủ kiến, cho nên mới phải hỏi ý kiến Phượng Lan Dạ.
Phượng Lan Dạ cũng khôngcự nhã, thả chiếc đũa trong tay, trầm giọng mở miệng: "Nếu đã là dânliều mạng, thì làm gì còn có nói đến lý trí, thường thường càng là người quanphủ, bọn họ càng không chần chừ do dự, cho nên nghe nói triều đình pháibinh mã tới, họ hẳn sẽ có hành động khiêu khích to gan hơn nữa, sở dĩ bọnchúng không có xuất hiện, e là chưa tìm được cơ hội, các ngươi phải cẩn thậnbố trí mới được."
Phượng Lan Dạ vừa dứtlời, Nam Cung Duệ kinh ngạc vì lý luận độc đáo này, lập tức vội vàng đứnglên: "Xem ra chúng ta đã nghĩ rất đơn giản rồi, Thất hoàng đệ, Thất đệmuội, các ngươi cứ tiếp tục dùng, hoàng huynh phải đi làm chánh sự, nhấtđịnh phải bố trí tốt, để ngừa bọn họ buổi tối hành động."
Nam Cung Diệp phất tay đểcho Nam Cung Duệ đi ra ngoài bố trí, Phượng Lan Dạ cũng gật đầu rồi quay quanhìn xuống cửa sổ, rất nhanh liền thấy thân ảnh Thụy Vương Nam Cung Duệ đi rangoài, phía sau còn có hai thủ hạ đi theo, cước bộ trầm ổn bước lên xe ngựangoài cửa, Phượng Lan Dạ thu hồi tầm mắt nhìn về phía Nam Cung Diệp.
" Ngươi nói xem,Thụy Vương thật không biết sự tồn tại của Hồng Y hỏa pháo sao?"
Nam Cung Diệp suy nghĩmột lát, rồi trả lời: "Có thể lần này là thật, bởi vì chính tacũng không biết có hỏa pháo này tồn tại, cho đến khi tấn công Vân Phượng mớibiết được chuyện này, chuyện Hồng Y hỏa pháo có rất ít người biết, nếu nhưtiết lộ ra ngoài, chỉ sợ người của các đại quốc biết tin sẽ tìm đến pháhủy toàn bộ, cho nên phụ hoàng ra nghiêm lệnh, không cho phép bất luận kẻ nàotiết lộ loại tin tức này."
Dù như thế, nhưng PhượngLan Dạ vẫn cảm thấy có chút khó tin, nếu hỏa pháo này không phải là Mẫu phiThụy Vương tạo nên, ban đầu nàng còn tin tưởng một chút, nhưng bây giờ cái nàylà vị mẫu phi Hoàng quý phi của hắn chế tạo ra, hắn làm sao mà không biết chứ?
Nhưng vừa rồi nhìn thầnsắc của hắn thật đúng là không biết, nếu như nói Thụy Vương đang diễn trò, thìhắn quả thật có thể làm ảnh đế rồi.
Trước mắt đã không cóbất kỳ bằng chứng nào, bọn họ chỉ có thể tin đây là sự thật.
Phượng Lan Dạ hướng vềphái cửa kêu lên một tiếng: "Thanh đại, đi vào."
"Dạ, chủ tử"Thanh đại lên tiếng bước vào, khom người chờ lệnh, Phượng Lan Dạ chậm rãi phânphó đi xuống: "Lặng lẽ tìm hiểu một chút tin tức của Thụy Vương, nhớkhông nên lắm mồm, chỉ nghe ngóng."
" Dạ, thuộc hạ đilàm."
Thanh đại đi ra ngoài,bên trong gian phòng trang nhã Nam Cung Diệp đã đứng dậy, Phượng Lan Dạ cũngăn no, hai người cùng nhau bước ra ngoài.
"Chúng ta đi dạo lâurồi, hay là trở về thôi."
" tốt" Haingười vừa nói vừa đi xuống lầu dưới, lên xe ngựa trở về Thụy Vương Phủ
Vừa về Thụy Vương Phủ,liền thấy Thiên Bột Thần cùng Nguyệt Hộc đang đợi trong phòng của bọn họ, haingười cung kính bẩm báo: "Chủ tử, không có tung tích của hỏa pháo."
" Chẳng lẽ Hồng Yhỏa pháo không có chuyển đến Định Châu, như vậy vì sao phụ hoànglại nóimuốn diệt Nhu Yên đảo, chẳng lẽ hắn cho là dùng nhân lực sẽ đủ khả năngà?"
Nam Cung Diệp trầm giọngmà nói, từ lúc biết được tin Định Châu thật không tìm được tungtích Hồng Y hỏa pháo, Phượng Lan Dạ không nói lời nào, xem ra bọn họ đã nghĩquá nhiều, có lẽ bọn họ chỉ cần diệt những tên giặc kia, chứ không tấn côngNhu Yên đảo, cho nên căn bản không cần Hồng Y hỏa pháo, nó vẫn giấu trong mộtgóc khác của Kinh Thành, nhưng hiện tại phái người điều tra trong kinh thànhchỉ sợ đã không còn kịp rồi, ra roi thúc ngựa đưa tin trở về kinh cũng mấtmấy chục ngày lộ trình.
" Được rồi, có thểlà chúng ta đã suy nghĩ nhiều, dù sao chúng ta cũng đang ở Định Châu, tất cảmọi chuyện cần cẩn thận mới thỏa đáng, nếu Hồng Y hỏa pháo được chuyển đến,ta tin rằng không thể không có một chút tin tức gì."
Tất cả mọi việc giống nhưPhượng Lan Dạ dự liệu, khi màn đêm buông xuống liền có một đám thổ phỉ tậpkích dân chúng Định Châu, cướp hết năm cửa hàng, bắt đi đi nữ nhi của banhà, cưỡnggian rồi giết chết vứt xác ở vùng núi hẻo lánh, mayđược Phượng Lan Dạ nhắc nhở, nên NamCung Duệ đã làm các công tác chuẩn bị đề phòng, tốiđó bảy tám tên thổ phỉ đãbị bắt, được áp giải vào trong phòng giam của quan nha, nhữngtên thổ phỉ bị bắt còn dám lên tiếng mắng người rất mạnh miệng.
“Mau thả gia gia ra, bằngkhông các ngươi chờ chết đi, thủ lĩnh chúng ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi."
Nam Cung Duệ giận đenmặt, kết quả là cho người mắng hung dữ nhất một đao, làm những người kháckinh hãi, không dám lên tiếng nữa, ngoan ngoãn bị giải vào phòng giam.
Ngày thứ hai bên trongthành Định Châu lòng người bàng hoàng, ba hộ mất đi nữ nhi, khóckhóc thê lương khi người ta mang thi thể về, trong lúc nhất thời có nhà nào cónữ nhi cũng vội vàng đi chung quanh tìm bà mai nói chuyện, chỉ mong nhanh chóngđem nữ nhi gả ra ngoài, bởi vì đám thổ phỉ còn không có bắt được, nếu như bọnhọ để ý đến nữ nhi nhà mình thì phải làm sao bây giờ?
Cả thành Định Châu khôngkhí trầm ảm, sáng sớm, Thụy Vương Nam Cung Duệ liền đi phòng giam thẩm vấnnhững tên thổ phỉ bị bắt, xem có thể từ trong miệng bọn họ biết được sàohuyệt chúng hay không? Cuối cùng dù dùng đại hình, thì những tên này cũngkhông khai, đám người này toàn thân bị đánh đến máu chảy đầm đìa, vẫn như cũcắn chặt răng một chữ cũng không nói.
Những người này trong nhàcũng có thân nhân, nếu khai ra, vậy người nhà trong sơn trại tất nhiên sẽbị giết, cho nên bọn họ tình nguyện bị giết cũng không cung khai, thậm chí cóvài tên đau đến chịu không được cắn lưỡi tự vận, một phen hành hạ qua đi, cóngười sợ mình chịu không được khai ra hại người nhà, cho nên cũng cắn lưỡi tựvận, có người đập đầu vào vách tường mà chết, cuối cùng chỉ còn lại bangười sống sót, cũng may là Thụy vương phái người coi chừng, bọn họ mớikhông có cơ hội tự sát.
Ngày hôm nay, Nam CungDiệp cùng Phượng Lan Dạ không có xuất phủ, vẫn ở trong vương phủ, thỉnh thoảngnghe được Nguyệt Cẩn cùng Thanh Đại mang tin tức về bẩm báo, thì thở dài khôngdứt, đây là chuyện Định Châu, bọn họ có thể mở miệng nói gì, hơn nữa hôm qua hắn đã cho Thanh Đại đi thăm dò tin tức, Thụy Vương quả nhiên rất đượclòng người, ở Định Châu người người đều khen hắn.
Ban đêm, Nam Cung Duệ trởvề phủ liền tới đây thăm bọn họ, khuôn mặt mệt mỏi, Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ nhìn hắn, thấy hắn thật lòng vì dân, nên cũng rất kính nể .
" Ngũ hoàng huynh,đừng nóng lòng, có tra ra gì không."
Nam Cung Diệp ôn nhuận mở miệng, một bên Phượng Lan Dạ liếc Nam Cung Duệ một cái, từ từ mởmiệng: "Ta muốn giúp Ngũ hoàng huynh một chút, nhưng không biết Ngũhoàng huynh có cần không?"
Nam Cung Duệ vừa nghe nóithế, làm gì có chuyện không chấp nhận chứ, mình bây giờ là ngựa chết có một hyvọng để trở thành ngựa sống sao lại không cần, chỉ mong có thể từ trong miệngnhững thổ phỉ này tìm ra chút manh mối gì, bằng không những người bị giếtkia, thật là chết vô ích rồi, mình mất bao nhiêu công sức mới bắt được bọn họa.
“Tốt, hiện tại đithôi."
Nam Cung Duệ đã nói làlàm, không cho người ta có thời gian thở dốc, liền dẫn đầu đứng lên, Nam CungDiệp nhìn Phượng Lan Dạ một cái, thần sắc ôn nhuận: “ Lan Nhi, vậy đi mộtchuyến thôi."
" ừ" mấy ngườibọn họ nhanh chóng đi tới quan nha vì Thụy Vương Phủ nằm sát vách quan nha,mấy tên thổ phỉ kia bị nhốt tại đại lao, một đường đi vào trong, đèn lồngtreo dọc theo lối đi soi sáng mọi vật, lao tốt ở phía trước dẫn đường, ba thổphỉ kia là trọng phạm, nên đặc biệt có nhiều người trông chừng, không cho phépbọn họ tự tử.
Trong phòng giam, ẩn sóngngầm thấp, mùi máu tanh rất nặng, Nam Cung Diệp là người thích sạch sẽ, nênkhông nhịn được nhíu mày, nhưng hắn cũng không nói gì, thân ảnh Phượng LanDạ đứng ở trong lao, bất ti bất kháng, ngạo nghễ như hoa lan trên núi cao, mùithơm toả khắp.
Chợt quát lạnh mộttiếng: “Đem người mang tới đây."
Cai ngục không dám lêntiếng, ngửng đầu lên nhìn Nam Cung Duệ, Nam Cung Duệ trợn mắt nhìn một cái,phất tay ý bảo hắn nghe lệnh làm việc, lao tốt kia lập tức hướng một gian phònggiam khác chạy tới, rất nhanh đưa tới một phạm nhân, phạm nhân này đã hôn mê,trong miệng bị nhét một miếng vải, tay chân đều bị trói lại, làm cho hắnkhông cách nào nhúc nhích được.
Cai ngục đưa hắn tới nơiliền ném xuống đất, người nọ đụng mặt đất nên tỉnh lại, vừa ngẩn đầu liềnthấy bên trong phòng thẩm vấn đứng một vài người, đáy mắt không khỏi toát ravẻ sợ hãi, thật ra lúc trước bị đánh bọn họ không phải là không sợ, mà bởi vìsợ liên lụy người nhà, cho nên mới phải tình nguyện tự sát.
Phượng Lan Dạ từ trong tayáo lấy ra một đan hoàn, đi tới trước mặt phạm nhân, lấy miếng vải trongmiệng ra, đem đan hoàn nhét vào trong miệng của hắn, sau đó ném miếng vảixuống, âm trầm nhìn người kia, phía sau nàng Nam Cung Duệ cùng với đám ngườiTri Phủ, bối rối la lên: "Đừng, hắn sẽ cắn lưỡi tự vận ."
Phượng Lan Dạ lơ đễnh,khóe môi vẽ ra một vòng cười lạnh.
" Bản thân ta muốnnhìn một chút, hắn chết kiểu nào?"
Đan hoàn nàng đút hắn làloại làm cho thần kinh tê dại, muốn chết chỉ sợ đầu lưỡi của hắn cũng bị têdại luôn, hắn còn có khí lực cắn lưỡi sao? Quanh thân sẽ mềm nhũn, giống nhưkhông có xương, còn có thể tự sát sao? Nhưng nàng không nói gì thêm, chẳng qualà nhàn nhạt cười khẽ tiếp tục quan sát, tên kia khoản hơn ba mươi tuổi,nhưng trong đồng tử lóe lên một tia sáng âm độc, đỏ ngầu thành một mảnh, nhìnhắn cả người chết lặng, kẻ như thế giữ lại còn có ý nghĩa gì, chỉ thấy namnhân này vừa nghe lời nói của Phượng Lan Dạ..., đang muốn cắn lưỡi, lại pháthiện mình không có khí lực, không khỏi sợ hãi kêu lên: "Ngươi đối với talàm cái gì?"
" Ta đối với ngươilàm cái gì, quan trọng lắm sao? Dù sao ngươi cũng muốn chết mà."
Phượng Lan Dạ nói xongvung taylên phân phó lao tốt: " Mang một người nữa tới đây."
" Dạ" Lần nàylao ngục tuân mệnh rất quyết đoán, nhanh chóng đi ra ngoài dẫn thêm một ngườitới đây, người này còn rất thanh tĩnh, Phượng Lan Dạ cũng không có động đếnhắn, mà chỉ đi tới bên người Nam Cung Duệ, nhàn nhạt mở miệng: “Các ngươicó thể đối với người này dụng hình, sau đó để cho tên kia nhìn thấy, ta tintưởng sau nửa canh giờ hắn sẽ khai ra hang ổ bọn họ ở nơi nào?"
Nói xong, nàng xoay ngườiđi ra ngoài, khi đi ngang qua bên người Nam Cung Diệp liền nhịn được mở miệng:"Còn không đi, chẳng lẽ muốn xem."
Trên ngũ quan xinh đẹpcủa Nam Cung Diệp, phát ra khí chất sáng trong ưu tú, ung dung quý phái, cho dùhắn thích sạch sẽ, chán ghét phải ở nơi này, nhưng vẫn duy trì vẻ mặt lãnhkhốc vô cùng, lúc nghe lời nói của Phượng Lan Dạ..., hắn khẽ gật đầu, hai ngườidẫn nhau rời đi.
Thụy Vương Nam Cung Duệthì không có bỏ đi, hơn nữa còn ra lệnh cho gã quan viên bên người: “Đưa Tềvương cùng Tề vương phi trở về Vương Phủ đi."
Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ trở về Thụy Vương Phủ, Thụy Vương Nam Cung Duệ cả đêm thẩm tra hai gã thổphỉ, sau nửa canh giờ, thổ phỉ bị tê dại thần kinh kia đã thành thật khai ra,Nam Cung Duệ rất cao hứng, lập tức phái người đưa tin tức tới đây.
Nam Cung Diệp vẻ mặt đầyhứng thú, nhìn Phượng Lan Dạ mở miệng: “Lúc trước dù chết họ cũng khôngchịu khai, sao bây giờ lại khai rồi."
" Rất đơn giản, lúctrước bọn họ thẩm vấn từng phạm nhân, như vậy hắn có thể cắn răng thừa nhận,nhiều nhất là chết thôi, nhưng giờ ta hạ độc với hắn, làm hắn động cũng khôngđộng được, nhưng lại trơ mắt nhìn đồng bọn bị ngược đãi, hành hạ, đầu tiên làtâm hồn không chịu được, còn có thời gian đâu để lođến người thân, cuối cùng chỉ đành phải khai ra thôi."
Nam Cung Diệp vươn taykéo nàng vào lòng: "Ngươi a, thật là nhiều mưu ma chước quỷ."
Phượng Lan Dạ cười cườikhông nói, ngày thứ hai, một vạn binh mã cùng lương thảo của Tây Môn Vân cuốicùng đã tới Định Châu, Tri Phủ Định Châu phái người đem bọn họ dẫn vào, saukhi dàn xếp tốt tất cả, mới dẫn hắn tới đây bái kiến Thụy Vương cùng Tềvương.
Tây Môn Vân bái kiến ThụyVương xong, đến khi thấy Tề vương Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, vẻ mặtcười khổ, hai người này thật đúnglà lưu manh a, thì ra tự mình chạy đến nơi đây trước.
" Tề vương điện hạcùng Tề vương phi tay chân thật là nhanh a."
" Đâu có."
Nam Cung Diệp biết hắnđối với Lan Nhi có ý, cho nên một chút sắc mặt tốt cũng không cho hắn,thần sắc lạnh lẻo, Ngũ hoàng tử Thụy Vương vừa thấy vội vàng đổi đề tài:"Tây Môn tướng quân nhất định là mệt mỏi rồi, chờ sau khi nghỉ ngơi chúngta lần nữa lại cùng bàn quốc sự."
Ai ngờ Tây Môn Vân lại cựtuyệt, còn trầm ổn mở miệng: "Nghe nói hôm qua có thổ phỉ xông vàoĐịnh Châu, còn cướp mấy cửa hàng, giết người, thật quá ghê tởm, bây giờchúng ta nên bắt đầu thương thảo kế sách, một lưới bắt hết những tên thổphỉ này."
Nếu Tây Môn Vân đã nóinhư vậy, Thụy Vương cầu còn không được, liền lập tức đồng ý, cả đám đứng dậychuẩn bị đi quan nha, lần này Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ cũng tham gia,ý của hai người bọn họ là nếuTây Môn Vân đã đến rồi, như vậy nên nghe một chút xem bọn họ muốn diệt trừnhững thổ phỉ này thế nào, ngoài ra còn có kế hoạch khác hay không ?
Đoàn người hơn mười ngườiđi thẳng tới trong phòng nghị sự quan nha, Ngồi ở trên là Thụy Vương NamCung Duệ, phía trên tay trái Tề vương Nam Cung Diệp cùng Tề vương phi PhượngLan Dạ, bên phải chỗ ngồi lả Tây Môn Vân, quan viên địa phương Định Châu theo thứ tự ngồi từ trên xuống, hai hàng người đều ngồi vào chỗ củamình.
Thụy Vương Nam Cung Duệbình tĩnh mở miệng: "Nay hoàng thượng có chỉ, triều đình phái năm vạnbinh tướng đuổi bắt những thứ đạo tặc kia, trừ năm vạn nhân mã này, Định Châuchúng ta còn có một vạn nhân mã, tổng cộng sáu vạn binh mã, chia ra hai đường,cần phải đuổi bắt hết những tên đạo tặc này."
" Dạ " Phía dướicùng kêu đáp lời.
Nam Cung Diệp nhìn Ngũhoàng huynh ở phía trên, giờ phút này quanh thân hắn tràn đầy ánh sáng thịhuyết, đã không còn vẻ ôn nhuận lúc trước, hiện giờ quanh hắn chỉ có sự giálạnh như quỷ sai, còn muốn đem những tên thổ phỉ này bắt hết, đối với chuyệnlàm này của Ngũ hoàng huynh, Nam Cung Diệp rất kính nể, xem ra hắn thật sự vìphúc lợi của dân chúng, nếu như hắn làm hoàng đế, có lẽ là phúc phận của ngườitrong thiên hạ.
“Nghe nói có vài nhóm thổphỉ chia ra ở các nơi, nếu như chúng ta bắt một nhóm, thì những kẻ còn lại sẽthừa cơ hồi, động đến dân chúng Định Châu thành."
Tiếng nói mạnh mẽ của TâyMôn Vân vang lên, hắn nhìn về Thụy Vương, Thụy Vương gật đầu: "Cho nêntrước đây chúng ta luôn bị thất bại, bởi vìbọn họ chia làm nhiều tổ nhỏ, nếu chúng ta động đến ổ bọn hắn, bọn họ liền vâycông Định Châu thành, đốt phá các cửa hàng, cướp lương thực, nếu như chúngta bất động, thì bọn họ càng không hành độngđộng, trong khoản ba năm gần đây, rất khó hạ thủ, bởi vì cho tới nay binh tướngĐịnh Châu vẫn không đủ, cho nên không có biện pháp một lưới bắt hết bọn chúng,nhưng bây giờ đã khác, trong tay Tây Môn tướng quân có năm vạn binh mã, chúngta điều thêm một vạn binh mã nữa ra ngoài, đem các cứ điểm trong thành canhgiữ, cử thêm một nhóm người đi vây sào huyệt hang ổ của bọn chúng, nhóm còn lạithì bao vây ở phía sau, ta muốn tối nay mộtlưới bắt hết những người này."
"Dạ, xin Vương giaphân công nhiệm vụ."
Nam Cung Duệ lập tức phâncông: "Tây Môn Vân tướng quân, dẫn năm ngàn binh tướng bảo vệ cho cửaThành Nam, úy Tri Phủ dẫn năm ngàn binh tướng coi giữ cửa thành bắc, Lâm phótướng dẫn ngũ ngàn binh tướng coi chừng cửa thành Đông, Triệu Thành dẫn nămngàn binh tướng coi chừng cửa thành phía Tây, phải nhớ nhất định không nên lộra chút dấu vết nào, nếu để lộ ra hành động, muốn bắt được bọn họ còn khókhăn hơn nữa, những người này quá xảo quyệt rồi, biết trong thành chúng ta cóngười, tối nay chưa chắc đã động thủ, nhưng mà chúng ta không thể khôngphòng."
Nam Cung Duệ nói xong,bốn tướng lãnh bị điểm danh đứng dậy lĩnh mệnh đi ra ngoài điểm binh, nhữngngười còn lại nhìn Nam Cung Duệ, Nam Cung duệ nhíu mày, suy tư bước kế tiếpphải phân bổ như thế nào đây, Nam Cung Diệp quét mắt nhìn mọi người một cái,nếu hắn đã đến Định Châu, cũng nên làm chút gì đó, vì thế ôm quyền nhìn vềNgũ hoàng huynh.
"Bổn vương cũng nêngóp một phần trách nhiệm."
"Tốt, làm phiềnThất hoàng đệ rồi"Nam Cung Duệ cũng không cùng khách khí với hắn, nếumuốn thì sau này hãy nói đi, có thể phái thêm người tự nhiên là tốt, lhắnập tức bình tĩnh mở miệng: "Thất hoàng đệ dẫn năm ngàn binh mã phụckích tại những điểm chủ yếu bên đường phố, nhữngtặc nhân kia đều có thói quen cướp giật đồ, chỉ sợ tối nay sẽ cướp tiếp, chonên cần phải nhất cử bắt lại."
"Dạ"
Nam Cung Diệp lĩnh mệnhđi ra ngoài, Phượng Lan Dạ cũng đi theo hắn, kế tiếp Nam Cung Duệ phân thêmmấy đạo nhân mã nữa, dựa theo bản vẽ của hắn hai ngày trước đã vẽ ra, từ cácchỗ tiến công, một lưới diệt sạch hang ổ của những tên thổ phỉ này.
Nửa đêm đầy sao, ĐịnhChâu thành yên tĩnh không có một chút tiếng vang, Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ núp trong bóng tối yên lặng chờ đợi, trên đường cái yên ắng lặng lẽ,tất cả mọi người đã nghỉ ngơi, trước cửa các cửa hàng treo cao đèn lồng đỏ,khiến cho bốn phía sáng như ban ngày, hơi không lưu ý, sẽ lộ ra sơ hở, cho nênnhững người ẩn núp cũng không dám nhúc nhích vì sợ bị lộ.
Chớp mắt một canh giờ điqua, còn không có động tĩnh, mắt thấy sắp đến canh ba, Phượng Lan Dạ nằm ở trongngực Nam Cung Diệp sắp bị ngủ thiếp đi, nàng không nhịn được nhỏ giọng nóithầm, bọn người kia không phải là đã phát hiện ra cái gì chứ, đừng nói làhọ không tới nha, vậy không phải chúng ta đợi một đêm vô ích sao?
Đang suy nghĩ miên man,bỗng nhiên bên cạnh có người nhỏ giọng thì thầm một tiếng: "Cóngười?"
Tiếng nói vừa dứt, tấtcả mọi người mở to hai mắt nhìn qua, quả thật không sai, hai bên đường phố,mái ngói, trên nóc nhà, Hắc y nhân lướt qua đứng thành hàng dài, nhìn lại mộtcái, khoản chừng mấy chục người, trong đêm tối mà di chuyển nhanh nhẹn giốngnhư con báo, có thể thấy được họ là cao thủ, Nam Cung Diệp vẫn không nhúcnhích, chỉ chờ những người đó rơi vào vòng vây của bọn họ, mới bình tĩnh vung tay lên mệnh lệnh: "Lên, một cái cũng không được bỏ qua, tấtcả giết không tha."
"Dạ, " Tiếng hôvang phá vỡ đêm tối tĩnh mịt.