Nhu Yên đảo, mặc dù chỉlà một đảo quốc thần bí nho nhỏ, nhưng ở trong lòng các đại quốc nó giống nhưmột cái gai, người trong thiên hạ đều coi đó là cấm kỵ, tin đồn trên đảo tụ tậpmột nhóm lớn tử tù, trọng phạm của các quốc gia, những người tài ba dị sĩ, hơnnữa đảo này dễ thủ khó công, vì nó được Yên Hải bao quanh, mà Yên Hải còn cótên là biển tử vong, vì dòng nước chảy chảy xiết, đá ngầm trải rộng, điều kỳ lạnhất là bên trong có rất nhiều cạm bẩy, hơi không cẩn thận sẽ gặp cảnh vạn kiếpbất phục, thời điểm thủy triều lên xuống, phương vị của dòng chảy cũng biến hóalạ kỳ, và hay thay đổi, có thể tự do lui tới trong Yên Hải chỉ có người trênđảo, bởi vì bọn họ nắm giữ quy luật ra biển, mới có thể bình yên vô sự né tránhnhững cạm bẩy kia.
Phượng Lan Dạ thấy mấyngười bên trong phòng khách nhìn nàng giống nhìn người ngoài hành tinh, khôngkhỏi ngạc nhiên hỏi: "Sao vậy? Không biết Nhu Yênđảo có gì sai sao?"
Nam Cung Diệp nhướng lênlông mày hẹp dài, nhẹ lắc đầu, bọn họ chẳng qua là quá kinh ngạc, thật ra thìthử nghĩ lại trong thiên hạ chỉ sợ còn có rất nhiều người không biết sự tồn tạicủa Nhu Yên đảo, cũng không còn là cái gì kỳ lạ .
"Không có gì, LanNhi đừng suy nghĩ nhiều."
Nam Cung Diệp nói xongcũng không nhìn Phượng Lan Dạ, mà ngó xuống Thiên Bột Thần đang quỳ trên mặtđất .
"Nói đi, Kiều Lungđến tột cùng là người nào?"
Thiên Bột Thần cúi đầukhông nhìn Thiếu chủ, giọng nói không thay đổi "Thuộc hạ không biết."
"Ngươi?"
Nam Cung Diệp con ngươiđột ngột âm trầm đi xuống, tức giận dâng lên, nhuộm ở đáy mắt, đang lúc ấy thìbên ngoài phòng có thị vệ đi tới bẩm báo: "Bẩm Vương gia, ngoài cửa Tuyểnviện, Kiều cô nương muốn cầu kiến."
" nàng lạidám?"
Thiên Bột Thần thật nhanhngửa đầu lên, không nghĩ tới nữ nhân kia dám can đảm một lần nữa xông tới, mìnhthật đáng chết, lúc nãy nên đánh chết nàng mới phải, không nghĩ tới nàng bịthương mà vẫn còn xông tới, điều này nói rõ nàng dẫn theo người quay lại, hắnthật đã khinh thường nàng.
Bên trong phòng khách,hai đạo thanh âm đồng thời vang lên: "Nàng không phải đã bị ngươi giếtsao?"
"Xin Thiếu chủ tráchphạt, Thiên Bột Thần cam nguyện lấy cái chết tạ tội."
Thiên Bột Thần cungkính mở miệng, không còn nhiềulời thêm một chữ nào, Thiếu chủ muốn làm sao trừng phạt hắn, hắn cũng không mộtcâu oán hận.
Nhưng Nam Cung Diệp lạikhông vội vả trừng phạt hắn, mà phân phó thị vệ: "Cho nàng vào đi."
" dạ, Vươnggia."
Thiên Bột Thần vừa ngheNam Cung Diệp nói..., thật nhanh ngửađầu lên: "Thiếu chủ, người đừng nghe người đàn bà kia nói hưu nói vượn,hay là phái người đuổi nàng đi ra ngoài đi, nàng ta tâm địa bất chính, Thiếuchủ không nên gặp nàng ."
Phượng Lan Dạ nheo đôimắt lại, mâu quang lưu chuyển, Thiên Bột Thần vì sao sợ Nam Cung Diệp gặp KiềuLung, chẳng lẽ có bí mật gì đó không thể cho hắn biết.
Bất quá thị vệ kia đã đira ngoài, bên trong phòng khách, Nam Cung Diệp dùng ánh mắt giết chóc ngó chừngThiên Bột Thần: "Ngươi nên thật thà nói ra, nói không chừng Bổn vương sẽtha cho ngươi một mạng”.
Sự tình cũng đã đến nướcnày, Thiên Bột Thần biết không thể không nói, hơn nữa để người đàn bà kia nóichi bằng tự mình nói, hắn cúi đầu nhìn mặt đất.
" Kiều Lung là ngườicủa Long Tường quốc, là lão chủ tử phái tới làm người hôn phối cùng Thiếu chủ."
" cái gì?"
Dung nhan tuấn mỹ nhưchâu ngọc của Nam Cung Diệp, trong nháy mắt khó coi dị thường, hàn khí trảirộng, bàn tay to nắm chặt chén trà trên bàn, rắc một tiếng chén trà vỡ nát.
Bên trong phòng khách mấyngười họ đều sửng sốt giật mình, Thiên Bột Thần lại càng lo lắng thay lão chủtử, lão chủ tử vì sao phải làm chuyện như vậy, hắn đi theo Thiếu chủ từ trướccho tới bây giờ nên biết, lão chủ tử làm chuyện nghịch ý của thiếu chủ như vậy,chỉ càng đem thiếu chủ đẩy ra xa mình hơn thôi?
Khuôn mặt diễm lệ củaPhượng Lan Dạ, một chút phản ứng cũng không có, ánh mắt lạnh lùng nhìn hếtthảy.
Đối với lão chủ tử nàngchưa thấy qua mặt nên không thể nói cảm giác gì, nếu Quỳ cơ lão nhân đã thôngminh như vậy, thì việc hắn làm tất nhiên có mục đích, nhưng mục đích gì đây?
Bên trong phòng khách lâmvào yên tĩnh, phía ngoài có tiếng bước chân vang lên, thị vệ dẫn Kiều Lung điđến.
Kiều Lung một thân y phụcmàu hồng, nổi bật lên làn tóc mây như mực của nàng, hồng y như áng mây, cànglàm nàng ta trở nên kiều mị, quanh thân quý khí cùng lãnh ngạo, chậm rãi đitới, quét mắt mọi người một cái, cuối cùng quỳ xuống : "Tham kiến Vươnggia.”
Thiên Bột Thần ở bên cạnhlạnh lùng nhìn chằm chằm nữ nhân này, muốn đi tới đánh cho nàng ta một chưởng,nữ nhân này thật quá ngu xuẩn, hắn sở dĩ bỏ qua cho nàng, bởi vì nàng là do lãochủ tử phái tới, hắn không muốn đả thương tánh mạng nàng, không nghĩ tới nữnhân này thật sự vô sỉ đến không ngờ, chắc nàng ta không biết thiếu chủ khôngthích nàng, đúng là tự chuốc lấy khổ.
Nam Cung Diệp khóe môi vẽra một nụ cười, con ngươi cực kỳ dữ tợn, thế nhân nói Tề vương tính cách quáigở, âm ngao tàn nhẫn, nếu đã như thế, thì hắn làm sao quan tâm cái gì là ánhmắt thế nhân, chỉ một cái chớp mắt mang theo sự rét lạnh tựa như Tu La tới từđịa ngục.
KiềuLung đang quỳ trên mặt đất, nhịn không được rùng mình một cái, người nam nhânnày rõ ràng rất đẹp, vì sao một khắc trước tựa như tiên, sau một khắc như thànhma quỷ, làm người ta khủng hoảng, lòng bàn tay không nhịn được toát ra mồ hôilạnh.
Nam Cung Diệp căn bảnkhông cho Kiều Lung đứng dậy mà chỉ mở miệng.
"Ngươi muốn gặp Bổnvương, chuyện gì?"
" Kiều Lung là côngchúa Long Tường quốc, lần này đến Thiên Vận hoàng triều, là bởi vì Quỳ cơ lãonhân yêu cầu, hắn bảo Kiều Lung đến Thiên Vận hoàng triều gả cho Tềvương."
Kiều Lung thanh âm càngnói càng nhỏ, bởi vì nàng thấy được sát khí trong mắt Nam Cung Diệp, rất nồngrất mãnh liệt.
Một bên Thiên Bột Thầnquanh thân đổ mồ hôi lạnh, giận dữ nhìn chằm chằm nữ nhân này, đáng chết nữnhân này phá hủy phân tình giữa Thiếu chủ cùng lão chủ nhân, vốn Thiếu chủ Tâmtựa hồ có chút buông lỏng rồi, không nghĩ tới nàng vừa xuất hiện, chỉ sợ khúcmắc so sánh với trước kia lớn hơn nữa.
"Ngươi cho rằngngươi muốn gả, thì Bổn vương sẽ phải cưới ngươi sao? Thiên hạ này có bao nhiêungười muốn gả cho Bổn vương, ngươi nói xem Bổn vương cũng phải cưới hếtsao?"
Nam Cung Diệp thu lại thịhuyết, thay vào đó là nụ cười không gợn sóng không gây sợ hãi, chỉ có mấy ngườiở gần hắn mới biết được, giờ phút này vẻ mặt chủ tử đại biểu ý gì? Hắn muốnđộng sát giới rồi, hơn nữa còn là tự mình động, chỉ cần hắn muốn động, thườngthường thì người đó sẽ rất thê thảm.
Đáng tiếc Kiều Lung khôngbiết, thấy Tề vương trong một khắc sát cơ thối lui, giờ phút này nhìn qua lạiôn nhuận rất nhiều, cho nên nàng ta lá gan càng lớn hơn.
" Kiều Lung bất luậnlà thân phận hay là nhân phẩm, tự nhận cùng Tề vương mới là nhất xứng đôi nhất,về phần người khác, lão chủ tử cho là không xứng ."
Tiếng nói nàng vừa dứt,Phượng Lan Dạ cũng không giận mà bên môi chỉ nở nụ cười, bởi vì nàng thật sự chưatừng thấy có người tự khen mình như vậy, người bình thường còn biết khiêmnhường một chút, nữ nhân này da mặt thật dầy.
Bên trong phòng khách mấyngười đồng thời nhìn về Phượng Lan Dạ, cho là nàng bị kích thích, nhất là NamCung Diệp, hắn đưa tay lên nắm tay nàng: "Lan Nhi?"
Phượng Lan Dạ lắc đầu,duỗi tay che miệng hắn: "Ta chỉ cảm thấy nàng ấy nói chuyện buồn cười, nàocó người tự khen bản thân mình như vậy, da mặt thật dầy a?"
Kiều Lung vừa nghe lờiPhượng Lan Dạ nói..., lập tức hùng hổ trừng mắt, bất quá khi thấy ánh mắt sủngnịch của Nam Cung Diệp, vừa giật mình vừa sợ, cuối cùng nàng thu liễm lại rấtnhiều, uyển chuyển mở miệng.
" đây không phải làý tứ của Kiều Lung, là ý tứ của Quỳ cơ lão nhân, bằng không ta cũng sẽ khôngxuất hiện ở chỗ này ."
Nàng đem mọi chuyện đẩyđến trên người lão nhân kia, Thiên Bột Thần sắc mặt rét lạnh một mảnh, cũngkhông biết lão chủ tử sao lại hồ đồ như thế, nhìn thế nào lại nhìn trúng nữnhân như vậy, đẹp thì có đẹp, nhưng là tâm địa thật sự quá kém.
Nam Cung Diệp thấy LanNhi không có việc gì, một lần nữa đem tầm mắt rớt xuống trên người Kiều Lung:"Ý của ngươi là bởi vì ngươi lớn lên đẹp?"
Kiều lung vừa nghe lờinói, cũng không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng tháo xuống mạng sa che mặt, lộ ra dungnhan, gương mặt này quả nhiên là độc nhất vô nhị, da thịt đẹp một cách hoàn mỹmịn màng trắng như trứng gà, mắt ngọc mày ngài, lúm đồng tiền cười yếu ớt, quảnhiên là một mỹ nhân, phải nói là một Đại mỹ nhân, ngàn năm khó gặp.
Mấy người bên trong phòngkhách cũng thừa nhận, nữ nhân này quả thật lớn lên mỹ, khó trách lại tự đắc nhưthế, dung mạo tuyệt sắc bậc này, nếu nam tử tầm thường, đã sớm bị nàng mê hoặc,đáng tiếc Nam Cung Diệp không phải là người bị sắc đẹp mê hoặc, huống chi sựxinh đẹp hắn nhìn mãi đã thành thói quen rồi, chính bản thân hắn cũng có dungmạo tuyệt sắc, mỹ trong mắt hắn vô ích coi như không có gì.
Nam Cung Diệp thần sắckhông đổi, chẳng qua là trong mắt hiện ra bãotáp, sát ý, bên trong phòng khách, hết thảy thoát ra trong phòng khách, hàn khítoả ra bốn phía, Nguyệt Cẩn chỉ cảm thấy bên hông vỏ kiếm vừa động, bên tai đãtruyền đến một tiếng kêu đau đớn, sau đó phòng khách an tĩnh lại.
Trước sau trái phải bấtquá chỉ một khắc thời gian, đợi đến khi mọi người bừng tỉnh, thì thấy Kiều Lungngồi dưới khách sãnh, hai tay che gương mặt, giống như thấy quỷ , máu từ giữangón tay trắng nhỏ chảy ra, theo cánh tay nhỏ giọt xuống, dính trên áo nàng.
Nàng mở to mắt, cúi đầuđưa tay ra nhìn, đôi mắt sững sờ, hai tay kia run rẩy, chỉ vào Nam Cung Diệp,một câu cũng nói không nên lời.
Nàng bị hủy dung rồi,nàng bị hủy dung rồi, luôn luôn tự hào mình xinh đẹp hơn người nànglại bị người nam nhân này hủy diệt dung nhan tuyệt thế vô song.
Mà ở trên cao Nam CungDiệp tựa như không chút nào vì thế mà để ý, ánh sáng lạnh từ bảo kiếm phản xạđến trên mặt của hắn, ánh mắt của hắn rất lạnh, từ từ ngửa đầu lên, nhìnKiều Lung, vẫn nở nụ cười như cũ.
"Hiện tại ngươi cholà còn có gì có thể xứng đôi với Bổn vương ?"
Không có dung mạo, nàngcòn có cái gì xứng đôi với hắn, người nam nhân này là ma quỷ, hắn không có tim,một chút cũng không hiểu được thương hương tiếc ngọc, nàng bị như vậy, hắnchẳng những làm như không thấy, hơn nữa còn phá hủy mặt của nàng.
"Ngươi tại sao lạimuốn phá hủy mặt của ta"Kiều lung khóc lên, nước mắt hòa cùng vếtmáu, nhỏ giọt trên mặt đất.
Phượng Lan Dạ nhìn nữ tửnày, cau mài, đáy lòng thở dài, tội gì còn quay trở lại, nếu Thiên Bột Thần đãthả ngươi một con ngựa, ngươi nên trở về Long Tường quốc đi, không phải đã tốthơn sao? Thế nhưng còn quay lại để chịu tội.
"Còn có cái gì xứngđôi với ta."
Nam Cung Diệp vẫn đangđợi đáp án của Kiều Lung, bên trong phòng khách tất cả mọi người đều hiểu, nếunhư Kiều Lung còn nói ra một thứ gì nữa, chỉ sợ sẽ nhất nhất đều bị Vương giahủy diệt, ngay cả Kiều Lung trong lòng cũng biết rõ, nên nào còn dám nói ra mộtchữ nào, nàng không nói lời nào, sắc mặt Nam Cung Diệp đột nhiên thay đổi, âmngao lăngh, ra lệnh " Nguyệt Cẩn, phế đi võ công của nàng cho ta, pháingười đem nàng đưa về Long Tường quốc đi."
" dạ, Vươnggia."
Nguyệt Cẩn nào dám nóinhiều, lập tức đi tới đưa tay lên điểm huyệtđạo của Kiều Lung , Kiều Lung vốn bị nội thương, hơn nữa trên mặt bị hủy, ngaycả tâm cũng chết rồi, nào còn phản ứng lại, mặc cho Nguyệt Cẩn định đoạt,Nguyệt Cẩn đem Kiều Lung dẫn ra ngoài, đi làm việc.
Trong khách sãnh, ThiênBột Thần còn quỳ chờ xử phạt, Nam Cung Diệp âm trầm nhìnThiên Bột Thần.
"Không nghĩ tớingươi dám can đảm giấu diếm lừa gạt Bổn vương, người như vậy Bổn vương cũngkhông dám lưu, lập tức trở về Nhu Yên đảo đi, nói cho hắn biết, từ nay vềsau Bổn vương không muốn gặplại hắn và bất cứ người nào của Nhu Yên đảo, nếu không Bổn vương tựu dẫn ngườiđi diệt Nhu Yên đảo."
Lời nói tàn nhẫn thịhuyết phun ra, Thiên Bột Thần không dám nhiều lời, hắn biết Thiếu chủ đã để chohắn một con đường sống, nếu không, mình không còn đường sống trở về, nhưng lãochủ nhân dặn dò hắn bảo vệ Thiếu chủ, nếu hắn trở về Yên Hải , hiện tại nhiệmvụ của hắn không hoàn thành, hắn cũng không còn mặt mũi thấy lão chủ tử, chibằng lấy chết tạ tội.
Thiên Bột Thần ý niệmtrong đầu vừa nghĩ, lòng bàn tay ngưng tụ, khí lưu nổi lên,liền hướng đầu của mình đánh tới,trầm thống mở miệng: "Thuộc hạ lấy cái chết tạ tội."
Hắn mau, một đạo khí lưukhác còn nhanh hơn, Nam Cung Diệp một chưởng bay ra hóa giải khí lựccủa hắn, khiến cho chưởng lực của hắn yếu đi một phần, không có tạo thành cáichết.
Phượng Lan Dạ nheo mắtlại, nhìn về phía Thiên Bột Thần, từ từ mởmiệng: "Ngươi trở về đi, ta nghĩ hết thảy đều ở bên trong dự đoán của lãochủ tử ngươi, hắn nhất định sẽ có chỉ thị mới cho ngươi."
Thiên Bột Thần ngây ngẩncả người, thử nghĩ lại lời nói của Tiểu Vương phi..., đúng là có đạo lý, lãochủ tử làm việc luôn luôn cẩn thận, vì sao chuyện này lại đường đột, hay là hắnnên trở về Yên Hải để hõi, cho dù chết thì cũng nhắm mắt, nghĩ vậy hắn trầmthống mở miệng: "Dạ, thuộc hạ lập tức trở về Yên Hải."
Nói xong thì lắc mình rờiđi, khách sãnh cuối cùng đã yên tĩnh lại, Nguyệt Cẩn cũng từ ngoài cửa đi đến,cung kính bẩm báo.
" Vương gia, hếtthảy đều làm theo lời Vương gia."
" ừ, sau này để choNguyệt Hộc bảo vệ Tiểu Vương phi."
Phượng Lan Dạ vừa nghehắn đem người điều đến bên cạnh mình, liền không tán thành: "Không cần,gần đây sóng ngầm bắt đầu khởi động, hay để lại bên cạnh ngươi đi, ta không cóviệc gì ."
"Không được,"Nam Cung Diệp không để ý tới nàng, phất tay cho Nguyệt cẩn đi xuống, bêntrong phòng khách an tĩnh lại, chỉ có hai người bọn họ.
. . . . . ." .
Kiều lung bị hủy dung,còn bị phế đi võ công đuổi ra khỏi phủ, trong vương phủ, tất cả tiểu nha hoàn đềuvui mừng thành một mảnh, còn kém chút nữa là đốt pháo pháo ăn mừng.
Diệp Linh đem Ngân Ca vàokhách sãnh của Vương Phi, hai ngày trước nó ngã bệnh, hôm nay vừa lúc hết bệnhliền bắt đầu gọi không ngừng.
"Ngân Ca nhớ TiểuVương phi,Ngân Ca nhớ Tiểu Vương phi."
Phượng Lan Dạ phốc mộttiếng cười lên, lòng nàng đang lạnh như băng, hiện tại ôn hòa rất nhiều, đứnglên đi trêu Ngân Ca: "Ngươi nhớ ta, nhưng ta không nhớ ngươi a."
Diệp linh cùng tiểu nhađầu Hoa Ngạc cũng vây quanh ở bên cạnh, cười nhìn Vương Phi trêu chọc Ngân Ca,sau khi Kiều Lung bị đuổi đi, tất cả mọi người từ đáy lòng đều cảm thấy vui vẻ,Tề vương phủ lần nữa khôi phục bình yên như trước kia. Ngân Ca nghe Phượng LanDạ nói..., tựa hồ không cao hứng, nghiêng đầu nhỏ không để ý người khác, sau khisinh bệnh một lần, tính tình nó cũng hống hách hơn, mọi người một lần nữa cườilên, Diệp linh không nhịn được mở miệng trêu chọc nó.
" Ngân Ca, ta nhớngươi lắm."
" ta cũng nhớngươi" Hoa Ngạc tiếp lời, tiểu tử kia ngẩng đầu liếc hai mắt, lập tức lạicao hứng đứng lên: “Mỹ nữ, cười với gia một cái, cười với gia một cái."
Lời này nguyên là PhượngLan Dạ dạy nó, lời trong miệng nó nói ra, khỏi cần phải nói là buồn cười đếnbao nhiên, khiến mọi người cười đến đau cả bụng , Phượng Lan Dạ cũng nhịn khôngđược nữa cười lên, cái kẻ vô sỉ này, nàng xoay người ngồi vào một bên, Diệplinh đem lồng chim treo lên.
Ngân Ca thấy mọi ngườicười đến lợi hại, càng gọi gay gắt: "Mỹ nữ, cười với Gia một cái"
Phượng Lan Dạ phát hiệnmột chuyện, Ngân Ca thường thường thấy mọi người cười dữ dội, thì nó lại càngthích nói câu kia, tiểu tử này quảthật cơ trí.
Tề vương phủ an định lại,bất quá Tề vương Nam Cung Diệp cũng rất lạnh, cả khuôn mặt âm trầm vô cùng, hắnvừa xuất hiện mọi người cứ như bị đè nén, sau đó mượn cớ làm việc, né đi, ngaycả Ngân Ca cũng quy củ không dám nói thêm cái gì?
Bất quá cũng may Vươnggia không có phát tác ra ngoài, phần lớn thời gian Tiểu Vương phi đều phụng bồihắn, nên hết thảy cũng rất bình thường.
Liên tiếp mấy ngày haingười cũng không có xuất phủ, sống ở Tuyển trong viện.
Đêm hôm nay, trong cungxảy ra một đại sự, thời điểm nửa đêm, lúc Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đangngủ, Tích quản gia dẫn người đi tới bẩm báo, trong cung cóngười đến, bảo Vương gia cùng Vương Phi tiến cung?
Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ vội vã , mặc quần áo sửa sang lại mọi thứ, mới ra khỏi Tuyểnviện.
Thấy Tích quản gia đứng ởtrước cửa, Nam Cung Diệp trầm giọng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
" Tiểu nhân khôngbiết, người tới là một thái giám bình thường, chỉ nói Nguyên công công phân phómời Vương gia cùng Vương Phi tiếncung."
Nam Cung Diệp không nóigì, nắm tay Phượng Lan Dạ hướng phía trước đại môn Vương Phủ đi đến, theo phíasau là mấy tên hạ nhân cùng thị vệ, phía trước thì có người mang đèn lồng, đoànngười một đường mênh mông cuồn cuộn chạythẳng tới phía trước.
Trước cửa đại môn VươngPhủ, ngừng lại một chiếc xe ngựa sang trọng, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạhíp mắt nhìn, tiểu thái giám kia quả nhiên là người của Tiêu Nguyên cung, hắncung kính đứng ở dưới xe ngựa, vừanhìn thấy Tề vương xuất hiện, vội vàng dẫn người tới hành lễ
" Tham kiến Tề vươngGia."
" đứng lên đi, trongcung đã xảy ra chuyện gì?"
Nam Cung Diệp phất tay,lạnh lẻo mở miệng, trong bóng đếnđôi mắt hắn bao phủ hàn khí, làm lòng người sinh ra sợ hãi, tiểu thái giám kiakhông dám nhìn thẳng, chỉ cúi đầu bẩm báo: "Nô tài không biết, hình như làMiên phi nương nương xảy ra chuyện?"
" Miên phi?"
Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ đồng thời lên tiếng, nhưng cũng không nói thêm gì nữa, hai người lên xengựa, thị vệ Tề vương phủ phiên thân lên ngựa, hơn mười người theo đuôi phíasau, một đường hướng hoàng cung đi đến, lần này tiến cung, Phượng Lan Dạkhông mang theo bất kỳ tiểu nha đầu nào, chỉ cùng Nam Cung Diệp ngồi chung xengựa, vào hoàng cung.
Trên xe ngựa, Nam CungDiệp đưa tay ôm Phượng Lan Dạ tựa vào trước ngực của mình, thì tầm nói.
"Nàng ngủ đi, bâygiờ còn là nửa đêm."
"Ta không mệt, trongcung rốt cục bắt đầu rối loạn, ta nghĩ chuyện Ngọc phi hẳn là rất nhanh liền cótin tức."
Hai người ở bên trong nóichuyện, xe ngựa cứ một đường chạy thẳng đến hoàng cung, tiểu thái giám trựctiếp đem Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ đưa vào cửa nội cung, đi về phía TưTương điện.
Trước cửa Tư Tương điện,vài cỗ xe đã dừng lại ở đó, trong ngoài cửa điện, bóng người đung đưa, ánh đènsáng như ban ngày, nhưng lại không có một chút tiếng vang, người ra ra vào vàorất nhiều, nhưng trên mặt mỗi người đều hoảng hốt sợ hãi, Nam Cung Diệp cùngPhượng Lan Dạ đi vào.
Chỉ thấy hai bên đạiđiện, đứng không ít người, có Tấn vương Nam Cung Trác và Tấn vương phi cùng SởVương Nam Cung Liệt và Sở Vương phi, Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp còn có An vươngNam Cung Quân cùng Tư Mã Vụ Tiễn, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm cũng đã tới, hậucung mấy người phi tần đều đãcó mặt, sắc mặt mỗi người đều rất khó coi, ngaygiữa đại điện đang quỳ một người, chính là Mai Phi nương nương, giờ phút nàynhìn qua đâu còn bộ dạng cao cao tại thượng lúc trước, lúc này nàng ta chật vậtkhông chịu nổi đang thấp giọng khóc nức nở.
Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ đi vào, cũng không có người nhìn chăm chú bọn họ, bọn họ chọn nơi hẻolánh đứng lại, chú ý đến động tĩnh trước mắt, không biết xảy ra chuyện gì.
Tư Mã Vụ Tiễn phát hiệnbọn họ trước tiên, liền lặng lẽ đi tới đây, nhích tới gần Phượng Lan Dạ, ôn hòamở. : "Các ngươi đã tới."
Phượng Lan Dạ cầm taynàng, nhỏ giọng hỏi: "Đã xảy rachuyện gì?"
Vụ Tiễn nhìn mọi nơi mộtcái, thấy không ai chú ý, mới nhỏ giọng nóithầm: “ Miên phi nương nương sảy thai, nghe nói là Mai Phi nương nương hạ độcthủ."
Thì ra người muốn động làMai Phi, Phượng Lan Dạ khóe môi vẽ ra nụ cười lạnh, mặt mũi đều bình thản, chỉcần không động Tề vương phủ là được, anh chị em cùng cha khác mẹ bọn họ đấunhau thoải mái, nếu hoàng thượng động đến trên đầu Mai Phi, đều này nói lên mộtchuyện, người được đề thái tử cử căn bản không phải Tấn vương.
Nói vậy đạo lý này rấtnhiều người cũng hiểu, Phượng Lan Dạ ngửa đầu lên nhìn, chỉ thấy Tấn vương NamCung Trác sắc mặt một mảnh tái nhợt, cúi thấp nửa đầu nhìn Mai Phi quỳ trên mặtđất, không nói một lời, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm, thì theo Mai Phi quỳ gối ởchính giữa đại điện, trong miệng thỉnh thoảng kêu lên.
" Sao mẫu phi lại hạđộc chứ? Phụ hoàng, ngươi phải tin tưởng nhi thần, mẫu phi không thể nào hạ độcthủ ."
Mai Phi cũng khóc mở miệng:"Hoàng thượng a, thiếp thân không có hạ độc, ngươi không thể nghe lời mộtmình Miên phi nói mà định thiếp tội như vậy."
Lúc này Mai Phi nghĩ biếtvậy mình chẳng làm, thiên hạ này mọi chuyện sẽ không vĩnh viễn như toan tínhcủa mình, nghĩ ra cách tốt hơn nữa thì thế nào, mọi chuyện cũng không thể vĩnhviễn nắm trong tay của mình đâu, chơi tâm kế, kết quả chỉ sợ thua bởi tâm kếbên trong , hoàng thượng, ngươi cũng sẽ có một ngày như thế .
Phượng Lan Dạ mắt lạnhnhìn hết thảy trong đại điện, nàng cũng sẽ không đồng tình với Mai Phi, có lẽlà nàng ta bị báo ứng, nàng ấy có thể ổn thỏa ngồi vào vị trí một trong bốnphi, trong tay chỉ sợ dính không ít máu tanh, những người đó chẳng lẽ đều đángchết, bất quá phía ngoài ầm ĩ thành như vậy, nhưng hoàng thượng đâu? Phượng LanDạ nghĩ thế liền nhìn về Vụ Tiễn bên cạnh.
"Hoàng thượngđâu?"
" ở bên trong, nghenói Miên phi bị thương nặng, ngự y đang cứu giúp."
Phượng Lan Dạ gật đầu, tỏvẻ biết rồi, hai người các nàng nói chuyện, Nam Cung Diệp tự nhiên nghe được,nhưng hắn từ đầu tới đuôi cũngkhông nói gì, chỉ nhìn chăm chú nhìn vào tình huống trong điện.
Tấn vương Nam Cung Trácgương mặt xanh mét một mảnh, bàn tay to nắm chặc thành quyền, gân xanh nổi lên,tâm tình của hắn rõ ràng vô cùng tức giận, không biết là đối với Mai Phi nươngnương hay là đối với việc Miên phi nương nương sanh non, hoặc là hoàng thượng,bất quá giờ này người nào lại đi để ý tới tâm tình của hắn, ở một góc đối diệnTấn vương, Sở Vương cùng Nguyệt phi nương nương rõ ràng vô cùng cao hứng, có thểdiệt trừ một đối thủ đúng là quá tốt.
Phượng Lan Dạ nụ cười ởkhóe môi càng sâu, nhìn Nguyệt phi cùng Sở Vương, đến lúc này rồi, mà bọn họvẫn nhìn có chút hả hê, phải biết rằng nếu như hoàng thượng đã động Mai Phicùng Tấn vương, có lẽ người tiếp theo sẽ là bọn họ, trừ phi Sở Vương đượcchọn làm thái tử, bất quá theoquan sát của nàng thái tử không giống như là Sở Vương, cho nên hoàng thượngnhất định sẽ động đến bọn hắn.
Mặc dù đau lòng Nam CungDiệp, nhưng Phượng Lan Dạ cũng rất bội phục Hạo Vân đế, hắn biết những đứa connày một so sánh với một càng hung tàn hơn, nếu như không xuống tay trước khốngchế sự phát triển, có lẽ giangsơn này sẽ rung chuyển bất an, hơn nữa chém giết thành phong trào, cho nên hắnđộng thủ giành trước một bước, chỉ khi hắn khống chế được mọi thứ, thì mới giảmbớt thương vong không cần thiết, hơn nữa chỉ có hắn mới có thể giữ được hòabình giữa những đứa con này, cứ nhìn xem làm như thế nào .
Chẳng qua, hắn vì saophải nhẫn tâm đối đãi với Nam Cung Diệp như thế đây? Trong chuyện này chẳng lẽcòn cất dấu ẩn tình gì?
Phượng Lan Dạ suy đoán,đang lúc nàng nghĩ đến thời điểm nhập thần, thì một đạo thân ảnh Minh hoàng từtrong điện đi ra, khuôn mặt uy nghiêm trầm trọng, hai mắt lóe ánh sáng lợi hại,thật giống như hàn khí bắn ra bốn phía của bảo kiếm vừa rút ra khỏi vỏ, đạiđiện lập tức u ám, ai cũng không dám nói nhiều một câu, nhiều người cùng khomngười, cho đến khi Hạo Vân đế đi tới chỗ cao ngồi xuống, bên dưới mọi người mớiquỳ xuống .
" Tham kiến hoàngthượng ( phụ hoàng )."
Hạo Vân đế vẻ mặt âmtrầm, phất phất tay, cho mọi người đứng lên, chỉ có Mai Phi cùng Tấn vương NamCung Trác còn có Tấn vương phi Lâm Mộng Yểu cùng Bát hoàng tử Nam Cung Sâm, bốnngười này vẫn quỳ gối ở giữa không nhúc nhích.
Mai Phi ba bước làm haibước, đứng lên cầu khẩn: "Hoàng thượng, thiếp thân không có làm gì cả,hoàng thượng nhất định phải điều tra rõ a."
Bát hoàng tử Nam Cung Sâmcũng đứng lên van xin: "Phụ hoàng, mẫu phi sẽ không làm như vậy , ngườinhất định phải tra rõ ràng"
Hạo Vân đế không nói chuyện,ánh mắt lộ ra vẻ rất mệt mỏi, hướng phíasau của chiếc ghế dựa vào mộtchút, đưa tay vung lên, từ phía sau hắn đi tới một người, đúng là Đại thái giámNguyên Phạm, Nguyên Phạm đi xuống hai bậc thang đài, mặt mũi trầm trọng mởmiệng.
"Hoàng thượng để chonô tài tra chuyện của Miên phi nương nương trúng độc, nô tài đã điều traxong."
Nguyên Phạm nói xong,liền hướng ngoài cửa điện kêu lên: "Đem người mang vào ."
Lập tức có mấy tên tháigiám áp giải mấy người đi vào, mấy người kia vừa vào trong điện, cũng không dámnhìn bất luận kẻ nào, nhất là ánh mắt của Tấn vương cùng Mai Phi , họ quỳ gốimột bên đại điện, không nói một lời.
Nguyên Phạm cầm trong tayphất trần đi tới, tiếng nói lanh lảnh vang lên: "Nói đi, đem lời nói lúctrước nói với ta một lần nữa hướng về phía các vị Vương gia nương nương nóilại, để cho các chủ tử biết chuyện gì đã xảy ra."
" dạ, Nguyên côngcông."
Một loạt người lên tiếng,liền có một người quỳ nhích ra ngoài một chút, cúi đầu đáp lời.
" nô tỳ là cung nữTư Tương điện, buổi tối hômqua vào giờ Thìn Mai Phi nương nương tới đây thăm chủ tử, đến một lúc thìđi."
Mai Phi vừa nghe kêu lên:"Chẳng lẽ ta tới thăm nàng cũng không được."
Lúc này một gã cung nữkhác tiếp lời: "Mai Phi nương nương lúc tới, đã tặng Miên phi nương nươngmột túi thơm."
Nguyên Phạm nói. :"Nương nương có chuyện này không?"
Mai Phi nghe gật đầu:"Đúng vậy, ta tặng cho nàng một túi thơm."
Mai Phi sắc mặtrất khó nhìn, trong lòng tim nhảy thình thịch , thật ra thì cái túi thơm kia đãđược đụng tay đụng chân, bất quá thuốc kia chỉ sử dụng trongthời gian ngắn sẽ không phát tác, hơn nữa còn bất tri bất giác làm cho người tachảy máu mất đi hài tử, sao chỉ trong thời gian ngắn như vậy lại phát tác a,cho nên nàng tin tưởng cũng không phải vấn đề của túi thơm, bởi vì như thế nênnàng mới rất trấn định, nhưng đã điều tra được cái túi thơm này rồi, thì nàngkhông khỏi có chút sợ.
"Là cái nàysao?"Nguyên Phạm đem túi thơm đưa tới trước mặt Mai Phi, Mai Phi liếc mộtcái, gật đầu, đúng là cái túi thơm này, Nguyên Phạm thấy nàng gật đầu, liềnxoay người cầm túi thơm trong tay đưa cho ngự y quỳ gối bên cạnh: "Caongự y, túi thơm này có vấn đề gì không."
"Bẩm hoàng thượng,các vị Vương gia, nhang trong túi có cây nghệ tây (*), mùi vị thơm ngát, ngườingửi được chỉ thấy có một loại hương thơm, nhưng nhẹ có thể khiến người sanhnon, nặng thì mẫu tử đều mất."
(*) cáinày thì ta ko thể bảo đảm tính chính xác vì có bản convert ghi là nghệ tây cóbản ghi là hoa hồng, chẳng biết đâu mà lần nữa >_
Cao ngự y tiếng nói vừadứt, trên mặt Mai Phi mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống , túi thơm này nàngkhông có bỏ cây nghệ tây, chẳng qua là ngũ vị hương thảo tầm thường, đã xảy rachuyện gì, túi thơm tại sao lại có cây nghệ tây độc tố lớn như thế, không phảilà nàng làm a, cái này thật là có miệng mà không thể nói được.
"Hoàng thượng a,thiếp thân không có làm gì cả, hoàng thượng."
Mai Phi khóc đến thê thảmvô cùng, Bát hoàng tử Nam Cung Sâm cũng quỳ cầu khẩn: "Phụ hoàng, mẫu phisẽ không làm như vậy van xin phụ hoàng bỏ qua cho mẫu phi."
Bên cạnh Nguyệt phi cũngkhông quên quạt thêm gió để đốt lửa: "Tỷ tỷ không phải mới vừa nói túithơm là của ngươi sao?"
Trên đại điện, rất nhiềungười mang bộ dạng xem kịch vui, không ai có hành động gì cả, Mai Phi cùng Báthoàng tử khóc thật thương tâm, lúc này vẫn ngồi ở trên cao không động đậy, HạoVân đế đột nhiên mở mắt, cặp mắt sâu u âm trầm, nhìn một cái không tới đáy,thanh âm sâu thẳm thị huyết vang lên.
"Người đến, kể từhôm nay Mai Phi không được rời khỏi Mai linh điện một bước, trong cung tất cảsự việc lớn nhỏ, sau này đều do Hoa phi xử lý."
Ngoài cửa điện, mấy tênthái giám chạy nhanh vào, đi thẳng đến bên người Mai Phi.
Mai Phi ngơ ngác, nàng nỗlực bao nhiêu năm, chỉ trong thời gian nháy mắt, mình bị giam lỏng rồi, cònkhông được ra khỏi Mai linh cung một bước, trong cung thật là đáng sợ, chỉ cầnđi nhầm một bước liền bị hủy diệt tất cả, nàng không dám nhiều lời thêm nữa,khi hiểu ra rồi thì đứng dậy đi theo phía sau thái giám ra ngoài.
Bát hoàng tử Nam Cung Sâmnhanh chóng đứng dậy, cũng không để ý tới người khác, đi theo phía sau Mai Phivề Mai linh điện, chỉ cần mẫu phi không có chuyện gì là tốt rồi, không ra thìkhông ra, vẫn tốt hơn bị giam trong lãnh cung.
Bát hoàng tử cũng thởphào nhẹ nhõm, chỉ có Mai Phi cùng Nam Cung Trác biết, trong lòng hoàng thượngngười được chọn làm thái tử không phải là hắn, cho nên mới phải động đến bọnhọ.
Nam Cung Trác sắc mặtkhó coi dị thường, Hạo Vân đế ở phía trên cũng không hắn, mà chỉ nhìn bóng lưngcủa Mai Phi rồi lạnh lùng cảnh cáo: "Nếu như ra khỏi Mai linh điện mộtbước, ngươi hãy vào trong lãnh cung đi"
Ngoài cửa điện, gió đêmlạnh lẽo, Mai Phi không nhịn được đánh rùng mình một cái, đêm nay sao lại lạnhnhư thế, nước mắt không nhịn được chảy xuống.
Trong đại điện, Hạo Vânđế phất tay để cho Tấn vương Nam Cung Trác cùng Lâm Mộng Yểu đứng lên, hắn nhìnlướt qua những người trong ngoài đại điện, trầm trọng mở miệng: "Miên phibởi vì sanh non, thân thể suy yếu, nàng cũng mệt mỏi rồi, các ngươi cũng tựmình xuất cung đi."
" dạ, phụ hoàng bảotrọng long thể."
Mọi người cùng nhau cáoan, sau đó chậm rãi đi ra bên ngoài, ngoài cửa điện, Phượng Lan Dạ cùng Tư MãVụ Tiễn nhìn nhau, cười gật đầu, sau đó lên xe ngựa của mình rời đi hoàng cung.
Bên trong xe ngựa, PhượngLan Dạ liếc về phía Nam Cung Diệp từ đầu tới đuôi không có phản ứng gì, nhỏgiọng mở miệng.
"Chúng ta đi gặp MaiPhi đi, hỏi một chút chuyện gì đã xảy ra năm đó cho Ngọc Vãn Điện."
" tốt."
Nam Cung Diệp đối vớichuyện của mẫu phi thì có cảm hứng, còn đối với những chuyện phát sinh trongcung đình này, một chút hứng thú cũng không có.
Xe ra khỏi ngoài cửacung, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ tung người ra, Nguyệt Cẩn chỗ tối theosát bọn hắn, một đường hướng Mailinh điện đi.
Mai linh điện, bọn họ rấtquen thuộc, lúc này nó vô cùng an tĩnh, sự phồn hoa náo nhiệt trước đây đã tanbiến.
Hai người đi xuyên quahoa viên phía sau Mai linh điện, từ cửa sau mà vào, chạy thẳng tới tẩm cung củaMai Phi, lúc này bên trong tẩm cung, ngọn đèn dầu sáng lên yếu ớt, có tiếngngười khóc, Nam Cung Diệp điểm nhẹ một cái trên cửa sổ rèm lụa, nhìn vào bêntrong, chỉ thấy trong tẩm cung, Mai Phi đang cùng thiếp thân tỳ nữ của nàng làBình cô cô khóc thành một đoàn, không biết có phải là khóc mệt hay không, MaiPhi đã bình tĩnh lại, phất tay để cho Bình cô cô đi xuống.
"Ta muốn yên tĩnhmột chút."
Bình cô cô chần chờ, tựahồ sợ Mai Phi làm ra chuyện gì không tốt nên không chịu rời đi: "Nươngnương, ta ở cùng người."
"Không có chuyện gì,ta chỉ muốn ngồi một mình, ngươi đừng lo lắng."
Mai Phi phất tay, lộ ravẻ mệt mỏi, ngồi cũng không nhúc nhích, Bình cô cô lặng lẽ luixuống, bất quá cũng không dám cách quá xa, nàng đứng ở sát cửa, chỉ cần có mộtchút động tĩnh nàng liền vọtvào.
Mai Phi ngồi yên lặngcũng không có động tác gì, Nam Cung Diệp thấy bên trong không có người nào,đang chuẩn bị đi vào, thì thấy Mai Phi đứng lên, xoay người đi tới trong tủquần áo lấy ra một dây lụa trắng, vung tay vứt lên xà nhà, chầm chập thắt lại,không nghĩ tới nàng lại muốn tự sát, Nam Cung Diệp đưa tay lôi kéo Phượng LanDạ lắc mình xông vào, Mai Phi đang đem cái ghế để lên, thì nghe được tiếngvang, xoay mình nhìn sang, chỉ thấy dướiánh đèn đứng thẳng hai người.
Tuấn mỹ vô trù Tề vươngNam Cung Diệp, xinh đẹp bức người Tề vương phi Phượng Lan Dạ.
Hai người bọn họ xuấthiện ở nơi này làm gì, Mai Phi ngửa đầu lên ngó chừng Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ, lạnh lùng mở miệng.
"Các ngươi tới nơinày làm gì?"
"Nương nương đanglàm cái gì vậy?"
Phượng Lan Dạ dạo bước điqua, trên mặt vẫn đạm mạc như cũ, chậm rãi mở miệng hỏi thăm.
Mai Phi nghe lời nàng vừanói, mới nhớ tới mình chuẩn bị tự sát, lụa trắng đã cột xong, giờ phút này mộttay còn xách ghế ngồi, nghĩ đến cảnh tượng của mình, lúc này như một con chóchết chủ, nghĩ tới đây nàng ném cái ghế ngồi đi rồi khóc lên, vừa khóc vừa chỉvào Phượng Lan Dạ.
"Thì ra ngươi đến làđể chê cười ta ."
Phượng Lan Dạ mắt trợntrắng, nàng nửa đêm không ngủ chạy đến đây để cười nhạo nàng ta sao, nếu khôngphải vì chuyện của Ngọc phi nương nương cần phải hỏi nàng ta, thì nàng ta cóchết hay không liên quan gì đến nàng, xem ra nữ nhân này già rồi, đầu óc cũnghồ đồ, Mai Phi thông minh cả đời cũng có lúc hồ đồ a.
" Mai Phi nươngnương cần gì chết, nương nương thương yêu Bát hoàng tử như vậy, nếu nương nươngchết, ai bảo vệ Bát hoàng tử đây."
Phượng Lan Dạ biết cái gìcó thể uy hiếp Mai Phi, nàng ta có lẽ không lo lắng cho Tấn vương Nam CungTrác, tuy nhiên không thể không lo lắng cho Bát hoàng tử, đây chính là miếngthịt trong lòng của nàng, quả nhiên tiếng nói của Phượng Lan Dạ vừa dứt, MaiPhi ngửng đầu lên, nước mắt chảy xuống như thác.
" Sâm nhi."
Ngoài cửa điện Bình cô cônghe được tiếng khóc của Mai Phi, không nhịn được khẩn trương lên, dán ở trêncửa hỏi tới: "Nương nương, ngươi không sao chớ, nương nương?"
Mai Phi hít hai hơi, mởmiệng: "Ta không sao."
Nói xong lau khô nướcmắt, cũng đã trấn định lại, nhìn Nam Cung Diệp: "Nói đi, hỏi ta chuyện gì,chỉ cần là ta biết, ta nhất định nói."
Nam Cung Diệp đi tới mộtchỗ ngồi xuống, Phượng Lan Dạ đứng ở trước mặt Mai Phi, nhàn nhạt mởmiệng: "Chúng ta muốn hỏi chuyện tình của Ngọc phi, năm đó Ngọc phi chếtnhư thế nào?"
Mai Phi không nghĩ tới Tềvương cùng Tề vương phi lại hỏi đến chuyện này, nàng kinh ngạc cau mài:"Các ngươi hỏi cái này để làm gì, Tề vương nên biết, Ngọc phi năm đó là tựsát chết a."
Phượng Lan Dạ nhìn chằmchằm Mai Phi, thấy ánh mắt của nàng ta rất yên ổn, không giống như là đang nóidối, trong hoàn cảnh này, nàng ta cũng không còn cần thiết phải nói láo.
"Hoàng thượng năm đórất cưng chìu Ngọc phi, nàng vì sao phải tự sát đây?"
Mai Phi vừa nghe lời này,ánh mắt ảm đạm một chút, chầm chập mởmiệng: “Thật ra thì chuyện năm đó, đâu còn người nào biết được nội tình, Ngọcphi mặc dù đẹp như thiên tiên, nhưng lúc đó, hoàng thượng chỉ cưng chìu DiệpTương Tình người đàn bà kia, người đối với chúng ta chẳng thèm ngó tới, nhưngngược lại, Diệp Tương Tình cũng không nguyện ý ở lại trong cung, hoàng thượngđã phái nhiều người canh giữ nàng, nàng không có võ công, cho nên chỉ có thể ởlại trong cung, có một lần nàng cùng hoàng thượng náo loạn lên, không cho phéphoàng thượng bước vào cung điện của nàng, hoàng thượng giận dữ cải trang xuấtcung, lần đó lúc hắn trở về, có mang theo một nữ nhân, chính là Ngọc phi, thậtra thì hoàng thượng cũng không có nghĩ sắc phong địa vị gì cho Ngọc phi, nhưngNgọc phi không chịu rời đi, một lòng chỉ muốn lưu ở trong cung phụng dưỡnghoàng thượng, nàng rất yêu hoàng thượng, còn hoàng thượng thì chỉ lợi dụng nàngđể kích thích Diệp Tương Tình, sau này hai người họ hòa hảo, để bớt ái náytrong lòng, hoàng thượng đã sắc phong nàng làm quý nhân, ban thưởng Ngọc Vãnđiện cho nàng."
Mai Phi nói tới đây, tựahồ như trở lại lúc còn trẻ, khi đó hậu cung mỹ nữ như mây, giai lệ không có banghìn cũng có mấy trăm người, mỗi người đều dùng hết đầu óc cùng tâm tư, nghĩcách hấp dẫn hoàng thượng, khi đó hoàng thượng anh tuấn vĩ ngạn, nếu không cóthân phận hoàng ngàn vàng thì cũng là nam nhân trong lòng của nhiều người, vịhôn phu tốt nhất trong mắt của nữ nhân, huống chi hắn còn là hoàng thượng, mặcdù biết hắn chỉ cưng chìu một nữ nhân Diệp Tương Tình, mọi người cũng không bỏcuộc, không ngừng ganh đua sắc đẹp, muôn hình dạng trạng.
Phượng Lan Dạ đưa đầunhìn Nam Cung Diệp, thấy thần sắc của hắn rất lạnh, không nghĩ tới thì ra hoàngthượng cũng không phải thật lòng thích Ngọc phi, chẳng qua là lợi dụng nàng tớiđể kích thích Diệp Tương Tình, có lẽ bởi vì Ngọc phi lớn lên rất đẹp, hoàngthượng muốn hướng Diệp Tương Tình thị uy, cho nên mới mang Ngọc phi về, đángthương Ngọc phi.
"Nếu hoàng thượngkhông thích Ngọc phi, vì sao vừa cưng chìu nàng đây?"
Mai Phi phục hồi tinhthần lại, nói tiếp: "Diệp Tương Tình sau khi sinh hạ Thụy Vương, thân thểvẫn không phải là quá tốt, nàng luôn buồn bực không vui, sau đó thì ngã bệnh,bao nhiêu ngự y cũng thúc thủ vô sách, ngay cả bản thân nàng cũng tinh thông ythuật, thế nhưng cuối cùng không trị mà chết, nàng chết không tới một thángsau, thì hoàng thượng liền cưng chìu Ngọc phi, thăng lên địa vị của nàng, cònban thưởng Ngọc Vãn điện, khi đó mọi người đối với Ngọc phi vừaghen tỵ , vừa hâm mộ, không nghĩ tới Diệp Tương Tình chết không bao lâu, hoàngthượng lại thích nàng, khó trách cổ nhân nói từ xưa nam nhân đều bạc hạnh, quảnhiên không giả, ai biết Ngọc phi sinh hạ Tề vương không lâu sau lại tự sát, cóngười nói bởi vì nàng, bởi vì nàng?"
Mai Phi không nói thêm gìnữa, nhưng Phượng Lan Dạ biết nàng muốn nói cái gì, vì Ngọc phi vụng trộm bịhoàng thượng bắt được, không còn mặt mũi gặp người cho nên tự sát.
Bởi vì ngại Tề vương ởđây, cho nên nàng khó nói, Phượng Lan Dạ nheo mắt lại ở bên trong tẩm cung dạobước, từ từ mở miệng: "Như vậysau khi Ngọc phi tự sát, một ít thái giám cung nữ của Ngọc Vãn điện đâu."
"Trong một đêm toànbộ đều biến mất."
Mai Phi trầm trọng mởmiệng, những người đó rất có thể là hoàng thượng động tay chân, phi tử vụngtrộm với người khác là rất đáng xấu hổ , tại sao có thể lưu lại những thái giámcùng cung nữ kia đây?
Không nghĩ tới lúc đó chỉtrong một đêm toàn bộ người của Ngọc Vãn điện đều tiêu tán mất, điều này nói rõcái chết của Ngọc phi không được rõ ràng, đến tột cùng là ẩn giấu cái gì đây?
Phượng Lan Dạ nheo mắtlại, nhìn Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp ngửa đầu lên, trên mặt bao phủ làn sươnglạnh, con ngươi nhấp nhoáng một tia ấmáp, ôn thuần mở miệng.
" Mẫu phi ta là hạngngười gì?"
" Ngọc phi sao? Nóithật ra, mặc dù ghen tỵ với nàng, cũng căm hận quá nàng, nhưng ta vẫn muốn nóimột câu, không biết nàng ở trong hoàn cảnh gì mà lớn lên, đơn thuần như một tờgiấy trắng, trong cung, bất kể người nào cũng đều là tỷ tỷ muội muội của nàng,đối với mọi người đều rất tốt, đốivới thái giám cùng cung nữcũng giống như người trong một nhà."
Cho đến hôm nay, Mai Phivẫn còn nghi hoặc, một nữ tử thanh khiết giống như hoa sen vậy, sao lại có thểlàm chuyện đó? Cuối cùng còn phải tự sát chết.
Tuy rằng biết thái độ làmngười của Ngọc phi, cũng như chuyện trải qua giữa Ngọc phi cùng hoàng thượng,nhưng những thứ này đều không đủ để tìm được nguyên nhân đích thực cái chết củaNgọc phi, dựa theo lời Mai Phi nói..., thì hoàng thượng àngkhông nên giết Ngọc phi, trừ phi Ngọc phi đã làm cái chuyện gì đó mà hắn cămhận, chẳng lẽ Hoàng quý phi không phải là bệnh chết, là bị Ngọc phi giết chết,vậy cũng không phải, Ngọc phi đơn thuần như vậy, sao có thể nghĩ ra trăm phươngngàn kế hại người đây?
Phượng Lan Dạ đi tới bênngười Nam Cung Diệp, chậm rãi mở miệng: "Chúng ta đi thôi."
" ừ"
Nam Cung Diệp đứng lên,hai người chuẩn bị rời đi, Phượng Lan Dạ nhớ tới chuyện gì liền quay đầu lạinhìn Mai Phi một cái: "Nếu muốn chết, hãy thử nghĩ đến Bát hoàng tử , hơnnữa trong tầm mắt của hoàng thượng mà chơi tâm kế, thì đầu óc của ngươi phảithật tốt."
Nam Cung Diệp ôm PhượngLan Dạ chuẩn bị rời đi, phía sau Mai Phingây dại, lời của Phượng Lan Dạ như sét đánh ngang tai, trong nháy mắt đốt sánglên sự mê mang trong nội tâm của nàng, nở nụ cười khổ, thì ra là nàng đang cùnghoàng thượng chơi tâm kế a, khó trách bị bại thảm, hoàng thượng thông minh nhưvậy, người nào mà đấu thắng hắn, xem ra Trác nhi căn bản là không phải là tháitử được chọn trong suy nghĩ của hắn, cho tới nay các nàng còn đang minh tranhám đấu, thì có ích lợi gì, kết quả chỉ là công dã tràng mà thôi, Mai Phi thêlương cười lên, nhìn Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ liền kêu một tiếng:"Các ngươi chờ một chút."
Hai người quay đầu nhìnnàng, Mai Phi trầm thống mở miệng: "Mặc dù ta không biết chuyện kia,nhưng có một người có lẽ biết một chút, chẳng qua là không biết nàng có nói haykhông?"
" người nào?"
" Nguyệt phi, có mộtlần trong lúc vô tình ta nghe được ý tứ trong lời nói của nàng , tựa hồ là biếtmột chút chuyện năm đó."
Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ vừa nghe, gật đầu tung người rời đi, dưới bầu trời đêm, rõ ràng là đầumùa hè, nhưng lại đầy sương mù lạnh lẻo, trong cung này nơi nơi đều lạnh nhưbăng, không có một chút nhân khí, tựa như một động ma, nhưng vẫn có nhiều ngườinhư vậy tranh giành vỡ đầu để được vào, kết quả cũng chỉ là hư không mà thôi,Phượng Lan Dạ ngửa đầu lên nhìn về hướng Nam Cung Diệp: "Chúng ta trở vềchứ?"
"Đi chỗ Nguyệtphi."
Phượng Lan Dạ không nóichuyện, nếu biết được tin tức, hắn không có khả năng không quan tâm mà trở về,nhiều năm đau khổ như vậy, càng ngày càng đến gần chân tướng rồi, hắn làm saocó thể buông tha đây?
Nguyệt phi ở tại NguyệtĐiệu điện, cách Mai linh điện không xa, cho nên Nam Cung Diệp thi triển khinhcông, chỉ một nén hương thời gian là đến nơi, Nam Cung Diệp vừa thu lại nộilực, dưới chân trầm lại, xoay tròn rơi xuống, phía sau Nguyệt Hộc theo sát bọnhọ, cước bộ nhẹ nhàng đi tới Nguyệt Điệu điện.
Bên trong điện, ngọn đèndầu sáng ngời, trừ cung nữ cùng thái giám đang làm nhiệm vụ canh gác, nhữngngười khác đều đi nghỉ ngơi, bốn phía im ắng mộtchút tiếng vang cũng không có.
Rất hiển nhiên Nguyệt phiđã nghỉ ngơi, bất quá Nam Cung Diệp nào để ý tới việc đó, hắn đi tới phía cửasổ sau tẩm cung, từ cửa sổ mở rộng , thấy Nguyệt phi quả nhiên nghỉ ngơi, bêndưới giường lúc này hai cung nữ đang dựa vào nhau, bên trong tẩm cung rất tẩmcung yên lặng , một chút tiếng vang cũng không có.
Nam Cung Diệp cầm hai cụcđá đánh vào, hai cung nữ kia thân thể ngã xuống, mê mang luôn. Nam Cung Diệp ômPhượng Lan Dạ nhanh chóng đi vào, đứng ở trước giường Nguyệt phi họ cũng khônglên tiếng.
Mặc dù Nguyệt phi khôngbiết võ công, nhưng mà nửa đêm có người nhìn mình chằm chằm, thì có cảm giácdựng tóc gái, cho nên rất nhanh liền tỉnh, thấy hai đạo ánh mắt, xoaymình kinh hãi, kêu lên:"Các ngươi là ai ?"
" Nam CungDiệp."
" Phượng LanDạ."
Hai người kẻ trước ngườisau đáp, Nguyệt phi xoay mìnhnhất lên mành trướng, trừng to mắt khó có thể tin, nhìn hai người kia:"Các ngươi khuya khoắt xôngvào tẩm cung của ta làm gì? Muốn giết ta?"
Phượng Lan Dạ khóe môinhất câu nở nụ cười lạnh: "Nương nương sức tưởng tượng thật phong phú,chúng ta giết ngươi làm gì? Chẳng qua là có việc muốn hỏi ngươi thôi."
"Có việc hỏita?"
Nguyệt phi nhướng lôngmày, mặt âm trầm: "Chẳng lẽ sáng mai không thể hỏi sao? Khuya khoắt xôngtới hỏi ta, Tề vương cùng Tề vương phi quả nhiên không giống với người khác,hơn nữa ta tại sao phải nói cho ngươi biết, ."
Nam Cung Diệp từ tínhthanh âm vang lên: "Xem như ta thiếu ngươi một cái nhân tình, ngày khác SởVương nếu như gặp nguy hiểm, ta nhất định sẽ trả lại hắn phần nhân tìnhnày."
Nguyệt phi vừa nghe nói,con ngươi lóe lên, nói thật ra, Tề vương phủ mặc dù không có năng lực g, nhưnghoàng thượng cưng chìu Tề vương, nếu có thể kéo hắn về phía mình tự nhiên làtốt, Nguyệt phi cuối cùng đồng ý, gật đầu, vươn tay vén lên màn lụa, ngồi vàobên giường, nhàn nhạt mở miệng.
"Hỏi đi, nếu như tabiết, tất nhiên sẽ nói cho các ngươi biết."
Thật ra thì đáylòng nàng mơ hồ suy đoán ra một chút, Tề vương Nam Cung Diệp luôn luôn khôngquan tâm thế sự, không nghĩ tới buổi tối lại xông vào cung điện của nàng,chuyện hắn hỏi, hơn phân nửa là có liên quan tới Ngọc phi.
"Ta muốn biết đêmhôm mẫu phi tự sát đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Nam Cung Diệp vừa mởmiệng, Nguyệt phi sắc mặt tái nhợt một chút, trong mắt đầy khủng hoảng, chỉ vàoNam Cung Diệp: "Làm sao ngươi lại hỏi cái này."
Nàng cho là hắn nhiềunhất chỉ hỏi một chút những việc vặt hằng ngày của Ngọc phi, không nghĩ tới lạihỏi cái này, chuyện này ở trong cung là điều cấm kỵ, họa là từ miệng mà ra,nàng cũng không muốn gây ra chuyện, nếu như bị hoàng thượng biết, nàng chỉ cómột con đường chết, Nguyệt phi vội vàng đứng lên, chỉ vào cửa sổ: "Haingười các ngươi lập tức rời đi?"
Nam Cung Diệp cùng PhượngLan Dạ động cũng không động, Phượng Lan Dạ đi lên trước hai bước, nhìn thẳngNguyệt phi: "Không biết Sở Vương điện lén nuôi binh mã, chuyện này nếu nhưtruyền tới trong tai hoàng thượng, không biết sẽ xảy ra chuyện gì?"
Nguyệt phi sắc mặt đạibiến, chỉ vào Phượng Lan Dạ, căm hận mởmiệng: "Ngươi nói nhảm, dám can đảm hảm hại Sở Vương."
Phượng Lan Dạ hắc hắccười khẽ, mặc dù thần thái ôn nhuận, bất quá ánh mắt thì rất, không kiêu ngạokhông siểm nịnh, không chậm không nhanh mở miệng: "Nguyệt phi, chúng takhông muốn để ý tới việc trong triều, chỉ muốn tra rõ chuyện Ngọc phi, nếu nhưngươi giúp chúng ta, chúng ta thiếu Sở Vương một cái nhân tình, ngày sau sẽgiúp lại hắn, muốn làm như thế nào, do ngươi chọn."
Nguyệt phi gắt gao ngóchừng Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ, nàng dễ dàng liền cảm nhận trên ngườihọ khí thế mạnh mẽ, chỉ sợ nàng không nói cũng phải nói, bằng không bọn họ sẽđối phó nhi tử của nàng, vậy thì rất phiền toái, cuối cùng Nguyệt phi cắn rănggật đầu một cái: "Tốt, ta nói."
Nàng ngồi xuống, đưa taynhận lấy một chén trà bên áng trà hớp một ngụm, từ từ nhớ lại.
"Đó là một buổi tốimưa sa gió giật, mưa so với bất cứ lúc nào cũnglớn hơn, sét so với bất cứ lúc nào vang hơn, tia chớp giống như muốn xuyênthủng bầu trời, nổ vang ở trên bầu trời hoàng thành (TT:ặc bà rất có khiếu kể chuyện ma đó ^.^), cả hoàng cung im ắng,trừ thái giám cùng cung nữ hầu hạ, những người khác đều không biết trốn nơi nàođể lười biếng, ta cũng vậy vốn nên đi ngủ, nhưng nà trước khi ngủ ta muốn biếthoàng thượng tối hôm nay qua đêm ở nơi đâu, nên liền phái tiểu thái giám điNgọc Vãn điện dò thăm tình huống, ai biết, aibiết?"
Nguyệt phi dừng lại, tựahồ nhớ lại tình huống khi đó thì còn rất sợ, vừa nâng chung trà liền uống haicái, cuối cùng mới ổn định tâm tình.
"Tiểu thái giám saukhi trở về bẩm báo, nói tất cả mọi người trong Ngọc Vãn điện đều bị giết, ta sợhết hồn, căn bản không tin tưởng chuyện này, lập tức cùng hai thái giám đi tớiNgọc Vãn điện, Ngọc Vãn điện giống như một tòa thành trống không, ta núp trongbóng tối, thấy có người ở đó quét dọn hiện trường, mơ hồ nhìn thấy mấy Hắc ynhân đang mang thi thể đi, ta đang muốn trở lại, ai ngờ bên chân có người lôikéo ống tay áo của ta, gắt gao không buông, ta cúi đầu nhìn lại, thì ra là mộttiểu thái giám của Ngọc Vãn điện, hắn bị thương, nhưng còn hơi thở tuy vậy cũngđã hôn mê rồi, cho nên ta đem hắn cứu về, mới biết được có người huyết tẩy NgọcVãn điện, ngày thứ hai trong cung xuất hiện lời đồn đãi, Ngọc phi tự sát."
Nguyệt phi nói xong khôngnói thêm gì nữa, Nam Cung Diệp cùng Phượng Lan Dạ lâm vào trầm mặc, tưởng tượngcái đêm Tinh Phong Huyết Vũ đó, quanh thân lãnh ý,một cô gái thiện lương như vậy, nàng vì sao lại bị người ta giết?
Nam Cung Diệp rất nhanhphục hồi tinh thần lại, nghĩ đến lời Nguyệt phi mà nói..., nàng cứu một tháigiám, vậy thái giám đó đâu?
Vậy thái giám đó chính làthái giám của Ngọc Vãn điện, hắn nhất định là biết chút ít gì đó?
" Vậy thái giám kiaở đâu? Hắn bây giờ đang ở nơi nào, ở đâu, Bổn vương muốn lập tức nhìn thấyhắn."