LâmMộng Yểu nàng ta luôn ghen tỵ với Phượng Lan Dạ, nói chuyện lại chanh chuakhó nghe, những nữ nhân khác đi theo tự nhiên chỉ biết vuốt mông ngựatheo lời nàng ta. Thân phận của nàng ta nhưng là Tấn vương phi, nếu tương laithành Thái Tử phi, có thể sẽ trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ - Hoàng hậu. Cácnàng làm sao dám đắc tội với nàng ta đây?
Thanhâm bén nhọn từ bên kia truyền đến, Tư Mã Vụ Tiễn nghe thấy được sắc mặt đãsớm chuyển xanh rồi, liền đưa tay kéo Phượng Lan Dạ dẫn người vọt tới, đứngở trước mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Lâm Mộng Yểu, hù dọa nữ nhân này giậtthót người.
Nàngta không nghĩ tới nói bậy sau lưng người khác lại bị người ta nghe được, nêncó chút chột dạ, nhưng suy nghĩ lại bị nghe được thì thế nào chứ, nàng tamà sợ hai nữ nhân này ư? Sắc mặt lãnh trầm xuống, Lâm Mộng Yểu chỉ vào Tư MãVụ Tiễn, hùng hổ mở miệng:
"Anvương phi, chẳng lẽ ngươi không biết không thể nghe lén người ta nói chuyệnsao?" (Su: vừa ăn cướp vừa la làng,ta khinh! >”O”
Tư MãVụ Tiễn lông mày nhướng lên, khí thế tuyệt đối không kém nàng ta, nói:"Chẳng lẽ kẻ tự nhận là tài trí hơn người, danh môn khuê tú thì có thểsau lưng người khác nói bậy sao?"
Nàngnói xong lạnh lùng liếc qua mấy phu nhân bên người Lâm Mộng Yểu.
Nhữngnữ nhân này vừa thấy An vương phi đem mục tiêu nhắm ngay các nàng, lập tức luivề phía sau một bước, cùng Lâm Mộng Yểu giữ vững một khoảng cách.
Nóithật ra, thời điểm Thái tử đại vị chưa định, ai cũng có thể là Thái Tử phitương lai, các nàng chỉ là những kẻ lâu la, cũng không dám đắc tội bất cứngười nào trong các nàng ta.
LâmMộng Yểu thấy bộ dạng của những người này, càng nổi điên, ngực phập phồng,chỉ vào Tư Mã Vụ Tiễn kêu lên:
"TưMã Vụ Tiễn, ngươi thật to gan!"
"Tanhư thế nào?" - Tư Mã Vụ Tiễn bước lên trước một bước.
PhượngLan Dạ bên cạnh sợ hai người sẽ đánh nhau.
Nàngbiết Vụ Tiễn luôn luôn che chở cho nàng. Nàng bây giờ vốn không quan tâm, cơmà nếu Lâm Mộng Yểu cứ tiếp tục trêu chọc nàng ấy, nhất định sẽ tạo ẩu đảthật, nhưng hôm nay là Đại thọ của Hoàng thượng, làm lớn chuyện ra ai cũngkhông có lợi.
Cho nênPhượng Lan Dạ đưa tay lôi Tư Mã Vụ Tiễn, thanh âm trong trẻo lạnh lùng vanglên:
"VụTiễn, cần gì so đo cùng kẻ tiểu nhân lắm chuyện thế? Đừng quên tỷ là Anvương phi, đừng đánh mất lễ nghi cao quý."
PhượngLan Dạ không nhẹ không nặng nói mấy câu, không chút nào thua kém thái độ vừarồi của Tư Mã Vụ Tiễn, khiến sắc mặt Lâm Mộng Yểu kia từ hồng chuyển trắng,lại từ trắng đổi xanh. (Su: ha hả, đáng đời, đây gọilà nghệ thuật “giết người không dao” đóa, kaka~).
Lâm MộngYểu nhìn sang bên này rồi lại ngó về bên kia. Chỉ còn lại chủ tớ hai người, mànhững kẻ bên người nàng này mặc dù lúc trước luôn luôn nịnh nọt, giờ phút nàylại không một người dám chính diện đứng ra trợ giúp nàng. Lâm Mộng Yểu tronglòng không biết là tư vị gì, bị thua như vậy thật không cam lòng, chỉ vàoTư Mã Vụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ nói:
"Haingười các ngươi cứ chờ đó cho ta, hôm nay thù này ta nhớ kỹ!"
Nóixong xoay người rời đi. Mấy nữ nhân bên người nàng ta vừa thấy Tấn vương phinổi giận, vội vàng đuổi theo. Bây giờ nhất định các nàng phải theo lễ,chỉ cần không tham dự đến cuộc tranh đấu của các Hoàng tử phi, việc khác cácnàng không sao cả.
PhượngLan Dạ phía sau đề cao thanh âm, âm lãnh mở miệng: "Coi chừng một chút, điđêm lắm cũng có ngày gặp ma." (Su: hay! Ephải học câu nì của tỷ mới được^^)
Nghĩđến quyển sổ sách đang nắm trong tay, mặt nàng không khỏi bao phủ lãnhsương. Nữ nhân Lâm Mộng Yểu này, đại khái còn đang mang mộng đẹp đi. Nếu nhưnàng đem sổ sách giao cho hoàng thượng, chỉ sợ Tấn vương không có ngày tốtlành, nói chi đến ngôi vị Thái tử, giữ được mạng cũng may mắn lắm rồi.
Vụ Tiễnbên cạnh còn đang bực mình, chỉ vào phương hướng Lâm Mộng Yểu bỏ đi, khónén tức giận nói:
"Muộixem đồ tiểu nhân âm hiểm này, chỉ có thể ở sau lưng người khác múa lưỡi,bản thân không có bản lãnh lại còn ghen tỵ với người khác. Lan Dạ, đừng để ýtới các nàng.”
Vụ Tiễnnàng là sợ Phượng Lan Dạ nội tâm không thoải mái.
Nhưngđâu biết rằng thật ra thì Phượng Lan Dạ là người thờ ơ, đối với người kháctừ trước đến giờ đều không thèm để ý, chẳng rảnh quản các nàng.
"Muộikhông sao, tỷ đừng nóng giận, chúng ta đi tản bộ tiếp thôi."
PhượngLan Dạ khẽ nói, Tư Mã Vụ Tiễn tâm trạng khá hơn một chút, đưa tay lôi nàng,hai người lại cùng nhau ở trong hoa viên đi dạo.
DiệpLinh, Hoa Ngạc cùng các tiểu nha đầu phía sau không nói một lời theo đuôi màđi.
Sau giờngọ, tiết trời sáng trong rực rỡ, những đóa hoa Tử Thiên Hồng khoe sắcnhẹ chập chờn theo làn gió, thật giống như mỹ nhân mềm mại đáng yêu trongmắt mọi người, cùng nhau tranh giành hương sắc.
Tư MãVụ Tiễn cùng Phượng Lan Dạ hai người đi xuyên qua nơi đó, vui vẻ hòa thuận quantâm hỏi thăm nhau chuyệntình của người kia.
Bỗngnhiên có một tiểu thái giám từ đằng xa chạy vội tới, cung kính thi lễrồi đứng dậy bẩm báo:
"Anvương phi, Hoa phi nương nương muốn cùng Vương phi trò chuyện."
Tư MãVụ Tiễn khẽ nhếch lông mày, có chút chần chờ. Nàng sợ mình mà đi, Lan Dạliền bị người ta khi dễ. Đang chuẩn bị cự tuyệt, thì Phượng Lan Dạ lại mởmiệng:
"Tỷcứ đi gặp Hoa phi đi."
"Haylà muội và ta cùng nhau đi, đằng nào cũng là nghe hí kịch thôi.”
NamCung Diệp cũng sẽ không làm cho Lan Dạ bị bất luận kẻ nào khi dễ, cho nên Tư MãVụ Tiễn mới nói thế.
PhượngLan Dạ nghe xong vừa bực mình vừa buồn cười.
Nànglà hạng người gì mà Vụ Tiễn còn không biết a? Chỉ có nàng lấn hiếpngười khác, còn có người nàocó thể khi dễ nàng?
Bấtquá tâm ý của Vụ Tiễn là quan tâm nàng, điều này làm cho nàng cảm thấy thậtấm áp. Từ khi nàng cùng Nam Cung Diệp ở bên nhau, cái tâm lạnh như băngcủa nàng cũng từ từ nhu hòa đi, không còn băng lãnh giống như trước kia nữa,cho nên ngoài sinh mệnh của nàng, hai người này là quan trọng nhất. (Su:là Nam Cung Diệp và Vụ Tiễn)
“Tỷ điđi, muội không sao đâu."
"Khôngbằng muội cùng ta đi Hoa Thanh điện đi? " - Tư Mã Vụ Tiễn lôi kéo taynàng không buông.
PhượngLan Dạ mi tâm khẽ nhướng, liền nhớ tới cái chết của Ngọc phi, không bằngđi chỗ Hoa phi thử dò xét một chút xem Hoa phi liệu có biết cái gì chăng?Quyết định xong chủ ý, nàng liền gật đầu đồng ý.
"Đượcrồi, chúng ta đi thăm mẫu phi một chút."
Haingười dẫn tỳ nữ, thái giám đi theo phía sau hướng Hoa Thanh điện đi. Giữa hànhlang thỉnh thoảng nhìn thấy một số cung nữ cùng thái giám, ai cũng cẩnthận hành lễ các nàng.
PhượngLan Dạ vẫn không để ý cứ bước tới, bỗng nhiên khóe mắt liếc thấy cách đókhông xa phía sau bụi cây hé ra một người. Người nọ mặt mũi tuấn tú, đứngdưới ánh mặt trời rực rỡ, không chớp mắt nhìn chằm chằm nàng.
Đó làNạp Lan Cửu! Người nam nhân này tiến cung, hắn làm sao tiến cung được? PhượngLan Dạ sắc mặt âm u, thanh âm trầm thấp nói:
"VụTiễn, nơi này phong cảnh không tệ, muội ở chỗ này đi dạo một tí, tỷ xongviệc thì tới tìm muội."
"Ân."
Tư MãVụ Tiễn ngửng đầu lên, quả thật cảnh trí nơi này không tệ.
Phíatrước cách đó không xa có một hồ cá lớn, trong ao nuôi không ít cá chép xinhđẹp đang tung tăng bơi lội, bên bờ lại có một cây cầu bạch ngọc bắc ngang,hoa cỏ cùng nhau đua nở khoe sắc. Thật là một nơi hiếm có tuyệt vời,hơn nữa nơi này cách Hoa Thanh điện cũng không xa.
“Tốtlắm, muội đi dạo một lát đi, ta cùng mẫu phi tâm sự một chút liền đến tìmngươi sau."
"Đượcrồi, an tâm."
PhượngLan Dạ phất tay, Tư Mã Vụ Tiễn liền dẫn hai người tiểu Đồng cùng tiểu Khuê rờiđi.
PhượngLan Dạ vừa nhìn bốn phía không còn ai, vội vàng ngẩng đầu lên hướng qua nơilúc nãy, khéo léo chuyển động thân thể liền vòng qua hành lang, bước xuốngthềm đá, xông thẳng tới chỗ mới vừa thấy, đáng tiếc lại không có bóngdáng người nào.
Nàngtìm lại hai lần, cũng không thấy có người nào khác. Chẳng lẽ mình hoa mắt,tuyệt đối không thể nào a~
Đangsuy nghĩ miên man, phía sau vang lên một đạo thanh âm thanh nhuận như nước:
"Cửunhi, ngươi đang ở đây tìm ta sao?”
PhượngLan Dạ vội vàng xoay người lại. Bên cạnhcây cối xanh tươi cao lớn quả nhiên có một người đang đứng, không phải là NạpLan Cửu thì là người phương nào?
Mộtthân áo choàng tím nhạt làm nổi bật ngũ quan thanh tú, lúc này một tay đỡ lênmột nhánh cây bước tới, nhìn qua rất là nhàn nhã. Nếu như không phải đangở hoàng cung, Phượng Lan Dạ cũng muốn mắng hắn một tiếng, nhưng là bây giờđịa điểm không thích hợp, tình huống cũng không đúng, hắn tại sao lại xuấthiện ở trong cung?
"Ngươilà người phương nào?"
PhượngLan Dạ còn chưa mở miệng, Diệp Linh phía sau cũng đã thay chủ tử tiến lên,hướng về phía Nạp Lan Cửu rống to, đồng thời che chắn trước người PhượngLan Dạ, tựa hồ sợ người đối diện đối với chủ tử nàng bất lợi.
HoaNgạc vội vàng lôi nàng ta qua một bên nói: "Được rồi, không có chuyệngì, chúng ta đến bên kia xem một chút đi."
"NạpLan Cửu, ta nhớ ta đã nói không muốn gặp ngươi nữa."
"Cửunhi, đến tột cùng xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại trở nên lãnh mạc nhưthế, chẳng lẽ ngươi thật sự là tham muốn hư vinh, hoàn toàn không quan tâmđến những tộc nhân đang chịu khổ kia sao?"
Nạp LanCửu mất đi dáng vẻ lười nhác lúc trước, giờ phút này khuôn mặt tràn đầyu ám.
Nghĩđến tộc nhân chịu khổ, hắn lại không thể làm như không thấy. Đối mặt với Cửunhi giờ khắc này hắn càng không thể nhẫn nhịn buông tha. Nàng vẫn là côngchúa một nước, gánh vác sứ mạng phục quốc, có thể nào an tâm hưởng lạc đâu? Đãthế nàng thậm chí ngay cả hắn cũng không để ý, trong khi hắn là vị hôn phudo hoàng thượng cùng hoàng hậu vì nàng lựa chọn!
"NạpLan Cửu, ta chuyện gì cũng không quản. Ta không còn là ta trước đây rồi.Muốn phục quốc muốn báo thù, thì đó cũng là chuyện của ngươi, chỉ cần khôngquấn ta gây phiền phức, tùy ngươi muốn làm cái gì thì làm."
PhượngLan Dạ quanh thân bao phủ lạnh lẽo, nơi nơi lãnh băng. Xem ra người nam nhânnày thật không hiểu được từ “cự tuyệt” nghĩa là gì rồi. Nàng đã nói rõràng như thế, chẳng lẽ hắn vẫn chưa rõ sao? Thật muốn nàng động thủ mới được sao? (Su:Ảnh shock quá mừ tỷ, tâm trạng níu kéo khi bị mất đi có thể hỉu đc,aiz, tiếc cho một mĩ nam a~)
Thật không ngờ Nạp LanCửu nghe xong lời của nàng, càng thêm thống khổ .
" Tiểu Dạ, chúng tatừ nhỏ chỉ phúc vi hôn, ta sinh là người của ngươi, chết là ma của ngươi, tạisao ngươi không hiểu vậy, ngươi và ta hãy nên chung tay cùng nhau khôi phục VânPhượng quốc."
Nạp Lan Cửu nói xongnhững lời thâm tình sâu nặng, nếu như nàng chân chính là Phượng Lan Dạ, có lẽsẽ bị hắn làm cảm động, nhưng đáng tiếc nàng không phải, nàng chẳng qua là mộthồn phách đến từ dị giới, Nạp Lan Cửu đối với nàng mà nói, chỉ là một người xalạ, bảo nàng cùng một người xa lạ sống chết có nhau sao, nàng không muốn, đángtiếc nam nhân này tựa hồ không hiểu rõ tình huống trước mắt, Phượng Lan Dạ sắcmặt khó coi cực kỳ, âm ngao lạnh lẽo, trầm giọng mở miệng.
"Nạp Lan Cửu, nếunhư ngươi còn quấn lấy ta nữa, ta sẽ không khách khí ."
Tiếng nói của nàng vừadứt, thì Hoa Ngạc đã chạy tới: "Chủ tử, có người tới, hơn nữa còn khôngít, nhanh"
Ánh mắt Phượng Lan Dạ lóelên một cái rồi nhìn sang, Nạp Lan Cửu động cũng không thèm động một cái, rấthiển nhiên hắn muốn cùng nàng giành co, trừ phi nàng đáp ứng hắn, nếu không thìthà ngọc vỡ, cũng không làm ngói lành, Phượng Lan Dạ ghét nhất chính là bịngười ta uy hiếp, đừng nói là một Nạp Lan Cửu, mà ngay cả Nam Cung Diệp đã từngcho nàng vô số lần ân huệ, cũng chưa từng có uy hiếp qua nàng, nghĩ đến đâyquanh thân không khỏi dâng lên thị huyết, ra lệnh cho Thiên Bột Thần ở chỗ tối:"Đem hắn mang đi, đánh mạnh cho ta."
Thiên Bột Thần không cólên tiếng trả lời, nhưng Nạp Lan Cửu lập tức cảm nhận được một đạo kình phongnhắm thẳng mặt mà tới, có người đã đến gần bên cạnh mình, lôi kéo hắn rời đi,mà bản thân hắn còn không có hiểu rõ ràng chuyện gì xảy ra, bất quá trong bụngcũng hiểu được, thì ra là bên người Cửu nhi có một cao thủ lợi hại, khó tráchnàng không có sợ hãi, Cửu nhi a, Cửu nhi, tại sao ngươi năng lực lớn như vậy,lại không nghĩ biện pháp khôi phục Vân Phượng đây?
Nạp Lan Cửu không khỏitrong lòng oán hận, bất quá lúc này một quả đấm đã đánh tới trước mặt, hắn phảinhanh chóng né tránh, nhưng cuối cùng đã chậm một bước, bị đánh rất nặng, màlực đạo người kia xuất ra mạnh mẽ có lực, làm cho không người nào đỡ được, hơnnữa người ở chỗ tối này rõ ràng đang tập một môn võ công kỳ lạ nào đó, lại cóthể ẩn mà không hiện thân, thực sự là phiền não thật, Nạp Lan Cửu chỉ có thểdựa vào tiếng gió để xác định phương hướng, thỉnh thoảng có tránh né được,nhưng cũng nhanh chóng bị đánh bại, bộ dạng rất là chật vật.
Mà Phượng Lan Dạ đợi đếnkhi Nạp Lan Cửu khuất dạng, liền sửa sang lại quần áo một chút, đứng ở một bêncầu bạch ngọc ngắm cá, lúc này phía sau liền vang lên tiếng bước chân chỉnh tề,nàng chậm rãi quay đầu lại, quả nhiênlà Đại tướng quân Tây Môn Vân, Tây Môn Vân quét mắt quanh mình một vòng, vungtay lên, mấy tên thị vệ phía sau lui xuống.
Phượng Lan Dạ nhếch môi,ngạc nhiên khách khí mở miệng.
" Tây Môn tướng quânthật là có nhã hứng a, có thể thong thả đến hậu cung ngắm hoa thưởng cỏ."
Tây MônVân nhìn nàng với đôi mắt thâm thúy sâu thẳm không thể dò xét, nhưng hắn vẫnkhông nói gì, chỉ thẳng tắp quan sát nàng, tựa hồ muốn từ trong ánh mắt củanàng nhìn ra thứ gì đó.
Phượng Lan Dạ sắc mặt đạm bạc, thản nhiên nhìn trảlại. Nàng bây giờ đứng trước mặt tươi đẹp thanh tao như đóa hoa, làm ngườikhác thật động tâm. Trong lồng ngực Tây Môn Vân cứng lại, chậm rãi mởmiệng:
"Ngươi bây giờ là con cờ của bọn hắn, đã bị cuốnvào chốn thị phi đen tối. Nếu như nguyện ý, ta dẫn ngươi đi."
Tiếng nói của Tây Môn Vân mang theo một loại cươngnghị thuần hậu, thật giống như một loại rượu mạnh mang hương thơm nồng đậm.
Phượng Lan Dạ bị hắn làm cho ngạc nhiên. Hắnlà có ý gì?
Nàng cùng Tây Môn Vân vẫn không có giao thiệp nhiều,hắn làm sao lại đi nói những lời như vậy?
Chăm chú nhìn kỹ, lại thấy trong đồng tử thâm thúycủa Tây Môn Vân cuồn cuộn những cơn sóng ngầm sâu thẳm.
Hắn không phải là? (Su: tỷ đã vôtình quăng lưới thành công Vân ca~ chậc~)
Phượng Lan Dạ không suy nghĩ thêm nữa. Không biết nênnói mình gần đây có số đào hoa, hay là do nghiệt duyên nữa, mọi người nên tớicũng tới, nàng chỉ không có phúc phần tiếp thu những ân huệ này củabọn họ.
“Tây Môn tướng quân thật biết nói giỡn, Lan Dạ có tàiđức gì, lại có thể được Tây Môn tướng quân nhọc tâm quan tâm như thế. Dù saocũng xin đa tạ."
Phượng Lan Dạ nói toàn là lời khách sáo hữu lễ.
Ngũ quan cương nghị của Tây Môn Vân cứng đờ lại,khóe miệng co giật một chút. Hắn đau lòng dùm tiểu nha đầu này, nghĩ muốn bảovệ nàng, chẳng qua là không nghĩ tới lại bị người ta trực tiếp từ chối. (TT:Hazz Vân ca này, ca là mãnh nam nên có máu muốn bảo vệ cô nương yếu đuối đây mà^_^)
Luôn luôn là người cao cao tại thượng nay lạibị đả kích như thế, vốn là chuyện hắn không nên quản, nhưng vì không muốn nàngbị cuốn sâu vào chốn thị phi, rất có thể ngay cả tính mệnh cũng không bảo vệđược, trong lòng liền có chút không thoải mái, đáng tiếc nha đầu này khônglĩnh tình.
“Có một số người ngươi nên giữ khoảng cách."
Tây Môn Vân cất tiếng gằn từng chữ một liền khiếnPhượng Lan Dạ ngẩn ra. Nghĩ đến lúc trước mình và Nạp Lan Cửu gặp mặt, chẳng lẽlà nói Tây Môn Vân vẫn một mực chú ý động tĩnh của nàng?
Ngẫm lại cũng không phải là không có khả năng.Trầm Vân Tinh kia bị nàng đánh trả một cú đau nhất định nảy sinh cămhận, sẽ không nói lung tung cho người khác, chỉ sợ là nàng ta nói cho biểu cacủa nàng ta là Tây Môn Vân biết rằng Nạp Lan Cửu xuất hiện ở An Giáng thànhrồi. Thân là người thủ hộ An Giáng thành, Tây Môn Vân tuyệt đối sẽ không ngồikhông .
"Tạ ơn Tây Môn tướng quân đã nhắc nhở."
Phượng Lan Dạ không muốn lại cùng Tây Môn Vân có quánhiều giao thiệp, nên liền xoay người rời đi. Hoa Ngạc cùng Diệp Linh cũngvội vàng đuổi theo.
Phía sau Tây Môn Vân vẻ mặt như có điều suynghĩ, quanh thân lãnh chìm, một mảnh sương mù. Lúc này thủ hạ đi ra, nhẹgiọng mở miệng:
"Tướng quân, ngươi cần?"
"Chú ý hướng đi của nàng. Đừng làm cho nàngbiết."
Cái nha đầu này so với trong tưởng tượng của hắntinh ranh, giảo hoạt hơn nhiều. Nàng như vậy càng làm hắn nghĩ muốn bảo vệnàng hơn, càng không muốn cho kẻ nào xúc phạm tới.
An Giáng thành giờ khắc này tựa như một ngọn núi lửa,lúc nào cũng có thể bộc phát, chỉ sợ rất nhanh sẽ có việc phát sinh.
“Vâng.” - Thủ hạ kia lĩnh mệnh lui xuống.
Phượng Lan Dạ vô ý thức đi dạo chung quanh, trong đầuchuyển động đủ loại tin tức rắc rối phức tạp.
Một Phượng Lan Họa, một Nạp Lan Cửu, không nghĩtới bây giờ lại lòi ra một Tây Môn Vân!
Cho tới nay, Tây Môn Vân là người nàng vẫn kínhnể. Ít nhất hắn không phải là một kẻ tiểu nhân âm hiểm. Bất quá trừ lần đóra, nàng cùng hắn cũng không có quá nhiều gặp gỡ. Hôm nay theo như lời nóicủa hắn, quả thật là vô cùng đường đột. Người nam nhân này đến tột cùngmuốn làm gì, đã biết được cái gì?
Diệp Linh cùng Hoa Ngạc thấy chủ tử phiền lòng, liềncũng nhỏ giọng khuyên nhủ:
"Vương phi, đừng phiền muộn, chờ trở về rồi hãytính tiếp."
Nơi này là hoàng cung, khắp nơi có cạm bẫy, cho nêntất cả mọi việc cần phải cẩn thận là hơn. Phượng Lan Dạ lập tức đồng ý gật đầu:
"Ân, chúng ta cũng nên trở về rồi."
Vụ Tiễn đi Hoa Thanh điện chắc cũng được một lúclâu rồi. Phượng Lan Dạ ngẩng đầu quét mắt một cái chỗ mình đang đứng, nơinày cách Gia Khánh điện càng ngày càng xa rồi. Hiện tại nàng đối với trongcung đã có chút ít quen thuộc, phương hướng căn bản cũng biết, cho nên xoayngười đi trở về.
Mới vừa đi không có mấy bước, liền nghe được phíatrước có giọng nói:
"Đúng rồi, ngươi cảm thấy Mộc Miên nương nươnggiống ai sao?"
Phượng Lan Dạ lập tức bị những lời này hấp dẫn. Nàngvốn một mực suy đoán Mộc Miên đến tột cùng giống ai? Nàng ta nhất định là thếnhân để Hoàng đế dời tình, mặc dù nghe nói Hoàng thượng rất cưng chiều nàngta, nhưng sự thật cũng chưa chắc như mặt ngoài thể hiện.
Có một giọng già nua khác rõ ràng cố giảm thấp thanhâm nói:
“Ngươi không cảm thấy rất giống cái vị kia Hoàng quýphi đã qua đời sao? Thật sự rất giống! Lần trước ta ở rất xa nhìn thoáng quacũng bị dọa sợ hết hồn."
Thanh âm này vừa rơi xuống, lập tức có người thở dàimột hơi, sau đó chỉ còn lại có tiếng bước chân, không còn một chút thanh âmnào nữa.
Phượng Lan Dạ con ngươi sáng ngời, khóe môi vẽ ra tiacười lạnh, tiến lên vài bước đuổi theo thân ảnh phía trước, quát lạnh mộttiếng:
"Đứng lại."
Phía trước là hai lão cung nữ, có lẽ đã ở trongcung lâu năm, lúc này trong tay mang theo một cái thùng gỗ, trong thùng gỗ cóvài cái bàn chải dài, xem ra là hai lão cung nữ chùi bồn cầu thân phận thấp.
Lúc này vừa nghe tiếng quát của Phượng Lan Dạ, haingười sớm bị dọa sợ lập tức quỳ xuống, thùng gỗ trong tay toàn bộ rơi xuốngđất.
Hai người chỉ biết phải dập đầu, cũng không biếttrước mắt là vị chủ tử nào, bất quá xem ăn mặc rực rỡ như thế, nhất định thânphận là chủ tử rồi.
"Xin tha mạng a, tha mạng a."
Phượng Lan Dạ đi tới, từ từ cúi xuống, nhàn nhạt mởmiệng:
"Không cần dập đầu. Ta hỏi gì các ngươiphải đáp lại, các ngươi phải thành thật trả lời nghe không? Nếu không đừngtrách ta không khách khí."
"Dạ dạ."
Hai người kia nào dám không tuân theo a? Các nànglúc này thật hận không thể khâu miệng của mình lại, lúc nãy nhất thờilắm chuyện mà chi a, nhưng nào có ai biết chỗ nghỉ chân của cung nhânnày lại có người tới chứ?
Người này đến tột cùng là người nào a?
Trong đó một người lớn tuổi hơn không nhịn được mởmiệng hỏi:
"Xin hỏi, người là ai ạ?"
Diệp Linh vừa nghe câu hỏi của lão cung nữ kia, hừmột tiếng mắng:
"Càn rỡ, đây là Tề vương phi! Hỏi cácngươi cái gì, các ngươi chỉ cần theo thực tế trả lời, sẽ không lấy cáimạng nhỏ của các ngươi!"
Vừa nghe là Tề vương phi, hai cái lão cung nữ nào còndám càn rỡ, đầu cúi càng thấp, chờ Phượng Lan Dạ đặt câu hỏi.
Phượng Lan Dạ nhẹ nhàng hỏi:
"Các ngươi nói Mộc Miên nương nương lớn lêngiống người nào?"
Hai người khẽ liếc nhau một cái, Diệp linh liềnkhẽ hừ, khiến hai người lập tức cướp lời đáp:
"Lão nô cảm thấy nàng ta cùng Hoàng quý phiđã qua đời lớn lên rất giống nhau."
"Chính là Hoàng quý phi từng được Hoàng đếcưng sủng nhất sao?"
"Dạ đúng."
Hai người cũng không dám giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo,chẳng qua là các nàng không biết vị Tề vương phi trước mắt muốn nghe những thứkia để làm gì?
Bất quá giờ phút này các nàng chỉ muốn trả lời xongnhanh lên một tí để chạy a, trong cung rộng lớn như vậy, vị Tề vương phinày muốn tìm lại các nàng cũng không phải là chuyện dễ dàng đi.
"Hoàng thượng lúc trước thật rất cưng chiều vịHoàng quý phi kia sao?"
Phượng Lan Dạ biết chỉ có các nàng - những lão cung nữlâu năm mới có thể biết một chút chuyện tình năm đó. Hiện tại cung nữ trẻ tuổiđối với sự việc năm đó chỉ sợ không biết gì đi.
“Thưa vâng, Hoàng thượng quả thật rất yêu thíchHoàng quý phi. Ngay cả hoàng hậu đều phải đứng sau. Đây là chuyện trong cung aiai cũng biết.”
“Hơn nữa vị Hoàng quý phi kia chẳng những là ngườithông minh tuyệt đỉnh mà tâm địa cũng rất thiện lương. Không chỉ Hoàngthượng mà ngay cả mọi người trong cung đều cũng rất yêu quý nàng."
Hai lão cung nữ mỗi người một câu trả lời.
Phượng Lan Dạ nghe xong khẽ nhíu mày. Nàng vốncho rằng đó là một người được sủng mà kiêu, lại không nghĩ tới nàng tathật ra là người tâm địa thiện lương.
Chẳng qua là sau đó vì sao lại chết đây? Tựa hồđây mới là điểm mấu chốt!
Phượng Lan Dạ lại hỏi tiếp:
"Hoàng quý phi kia vì sao lại chết?"
"Nghe nói do ngã bệnh mà chết. Hoàng thượng suốtmột tháng không hề tảo triều khiến thời điểm lúc ấy rất oanh động. Bất quásau đó Hoàng thượng liền cưng sủng Ngọc phi nương nương. Đáng tiếc a."
Cung nữ kia vừa nghĩ tới người trước mắt là Tề vươngphi, lại là con dâu của Ngọc phi nên không dám nói tiếp nữa.
Thật ra thì Phượng Lan Dạ cũng có thể đoán ra, cung nữnày nhất định muốn nói tiếp việc Ngọc phi hồng hạnh xuất tường. Nói đicũng phải nói lại, trong cung muốn ngoại tình không phải là chuyện dễdàng, hiển nhiên trong đây nhất định cất giấu bí mật, mà hết thảy đều bắtnguồn từ Hoàng thượng.
“Vị Hoàng quý phi kia tên gọi là gì?"
"Nàng tên là gì?" - Hai cung nữ gắng sứcsuy nghĩ, sau đó lại dập đầu đáp:
"Lão nô không nhớ nàng ấy tên đầy đủ là gì,bất quá tên lót hình như có một chữ “Tương”." (Su:tên dặm là j nàng a?, TT: là tên lót đó nàng)
"Tương sao?"
Phượng Lan Dạ thấy không còn gì để hỏi nữa, liềnphất tay ý bảo hai lão cung nữ đứng lên, nói:
"Lui xuống đi."
"Dạ vâng."
Hai người vội vàng bò dậy liền chuẩn bị chạy, PhượngLan Dạ thấy thế, gọi lại các nàng:
"Chờ một chút."
Hai người mặt liền biến sắc, cho là Tề vương phi đổiý rồi, lại lần nữa lập tức quỳ mạnh xuống đất.
Phượng Lan Dạ cũng không làm khó các nàng, mà là phânphó Diệp Linh:
"Cho các nàng một chút tiền thưởng."
"Vâng, Vương phi."
Diệp Linh từ trong túi nhỏ lấy ra mười lượng bạc đưatới:
"Đi đi, ai cũng không được nói lại, nếu khôngmạng của các ngươi đừng nghĩ còn. Sau này chớ tùy tiện nói huyênthuyên."
“Dạ, dạ, lão nô đã biết, tạ ơn Tề vương phi đã banthưởng."
Sau này các nàng nào còn dám nhiều lời nữa chứ,hôm nay nếu là đổi thành bất luận kẻ nào khác, chỉ sợ đã mất mạng rồi, nênvội dàng nhận bạc xong giống như chạy trốn mà biến mất.
Phượng Lan Dạ đứng lặng, nặng nề thở dài một hơi.
Nghe lời hai lão cung nữ kia mà nói, nàng rốt cụckhẳng định việc của Ngọc phi có ẩn tình, nhất định là chuyện này khôngđơn giản. Ngọc phi chỉ sợ thật không phải là tự sát. Về phần nàng ấy mất nhưthế nào, trong lòng Hoàng thượng nhất định là biết.
Trong lòng Hạo Vân đế, từ đầu tới cuối có lẽ cũngchỉ yêu duy nhất một người là vị Hoàng quý phi kia.
Nhưng mà hắn vì sao vừa cưng sủng mẫu phi củaThất hoàng tử - Ngọc phi, giờ lại vừa rất yêu chiều Hoa phi, trong chuyệnnày có cái gì liên hệ đây?
Như thế việc hắn cưng chiều Mộc Miên cũng là có thểlý giải, nhưng đối với người khác cũng vậy thì có chút khó hiểu.
"Chủ tử, chúng ta trở về đi thôi, sắc trời cũngđã muộn, chúng ta lại càng đi càng xa rồi."
Đúng vậy a, nơi này cơ hồ cũng sắp đến lãnh cung,các nàng càng đi càng xa rồi. Phượng Lan Dạ ừ một tiếng, dẫn hai nha hoànquay lại, hướng phía trước cùng nhau đi tới.
Bởi vì sợ lại gặp phiền phức, các nàng chọn nơiyên lặng một chút mà đi, mặc dù có hơi xa một tí, nhưng lại tránh đượcmột số người nhàn cư vi bất thiện a.
Cho dù nàng không ngại, nhưng hôm nay vẫn là ngàyĐại thọ của Hạo Vân đế, nàng vẫn nên tiết chế một chút tốt hơn.
Qua lời hai người cung nữ mới vừa rồi, nàng có thểdễ dàng cảm nhận là tâm tư Hạo Vân đế sâu không lường được.
Phượng Lan Dạ vừa đi vừa suy nghĩ.
Hạo Vân đế yêu thương Hoàng quý phi như thế sẽkhông có lý nào đem Ngũ hoàng tử Thụy Vương đuổi ra Hoàng thành, chạy tới tậnBắc Cảnh đi?
Mặc dù nơi đó là vùng đất lạnh khủng khiếp,nhưng đối với Thụy Vương cũng là nơi an bình nhất, sẽ không có bất luận kẻnào quấy rầy được. Đây chính là phương pháp bảo vệ Ngũ hoàng tử tốt nhất.
Nghĩ lại về thái độ của Hoàng thượng đối với NamCung Diệp, ngoài mặt thì rất cưng yêu Thất hoàng tử, nhưng Hoàng thượng tâm kếkhôn khéo, nên nếu hắn làm như vậy, không phải lại khiến Nam Cung Diệptrở thành bia đỡ đạn sao?
Phượng Lan Dạ vừa nghĩ như thế, tâm không khỏi lạnhlẽo. Hoàng đế tâm kế thật sự sẽ như mình suy nghĩ sao? Điều này thật quá kinhkhủng đi. (Su: ta đọc đến đây cũn phátrùng mình, Hoàng đế chết tiệt, dám tính kế Diệp ca, Lan nhi, xử hắncho e! >__
"Chủ tử, chúng ta trở về đi thôi."
Mắt thấy sắc trời không còn sớm, vẫn nên về sớm thôi,nơi này quá vắng vẻ rồi. Phượng Lan Dạ vẫy tay, dẫn Diệp Linh cùng Hoa Ngạctrở về, vừa đi được vài bước, bỗng nhiên liền nghe được Diệp Linh cùng HoaNgạc kêu lên:
"Tham kiến Tam hoàng tử.”
Thì ra là Nam Cung Tiếp đang chậm rãi đi tới. PhượngLan Dạ phục hồi tinh thần lại, ưu nhã cúi người, nhàn nhạt mở miệng:
“Tham kiến Tam hoàng huynh."
Nam Cung Tiếp ngũ quan ôn hòa, con ngươi hiện lên nhènhẹ rung động, khóe môi dẫn mang theo nụ cười như nước:
"An vương phi đâu?"
Lúc trước hắn vẫn nhìn chăm chú vào nàng, cho nên mớibiết nàng và An vương phi cùng đi ra ngoài, bây giờ chỉ có một mình nàng,cho nên mới thấy kỳ quái.
Phượng Lan Dạ cười nhẹ nói:
"Không có chuyện gì, nàng đi thăm Hoa phi nươngnương rồi."
"Chúng ta cùng nhau trở về đi thôi."
Nam Cung Tiếp xoay người, đi bên cạnh Phượng Lan Dạ,cùng nàng quay trở về.
Hai người ai cũng không nói chuyện, trầm mặc mà đi.
Ai ngờ mới vừa đi không bao xa, liền nghe được phíatrước đi tới một nhóm người, dẫn đầu chính là Tề vương Nam Cung Diệp, đi theobên người là Văn Tường công chúa đang cười hả hê. Văn Tường vừa đi vừa nói:
"Thất hoàng huynh, ngươi cần phải hảo hảo chỉnhđốn Vương phủ nha. chuyện xảy ra ở Nam Cung phủ ai cũng biết, nếu là lạiphát sinh chuyện như vậy nữa, ngươi nói xem Hoàng thất chúng ta chuyện gièmpha có phải quá nhiều hay không?"
Nam Cung Diệp con ngươi sâu thẳm, xoay người trừngqua, hù dọa được Văn Tường lập tức câm mồm. Thất hoàng huynh, nàng cũng khôngdám đắc tội đâu. Hắn không hề giống với các hoàng huynh khác, chẳng baogiờ thèm nể mặt nàng. Cho dù đối với mẫu phi nàng là Hoa phi, chỉ e hắncũng sẽ chẳng quan tâm, huống chi chỉ bằng nàng.
Lúc nãy chính là nàng kéo hắn đi tới, nói nữ nhânPhượng Lan Dạ này cùng người ta phát sinh chuyện lộn xộn, Thất hoàng huynhmới chịu đi theo.
Văn Tường là vì nhận được bẩm báo của thái giám, nóiTam hoàng huynh cùng Phượng Lan Dạ tiểu tiện nhân kia đi cùng nhau, cho nênnàng lập tức lôi Thất hoàng huynh tới đây, chính là muốn cho Thất hoànghuynh nghiêm khắc trừng trị Phượng Lan Dạ. Đoàn người vừa nói chuyện liền đitới đây.
Hai bên vừa thấy mặt, Văn Tường giành trước một bướcmở miệng:
"Tam hoàng huynh cùng Thất hoàng tẩu, thật làhăng hái hơn người a, sao lại chạy đến chốn yên lặng này để tản bộ nóichuyện chứ?"
Phượng Lan Dạ lãnh trầm mặt, trừng về hướng Văn Tườngcông chúa, nhưng cũng không lên tiếng, chỉ là Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp ở bêncạnh đã cướp lời:
"Văn Tường, ngươi nói bậy gì đó? Đã là ngườilớn, nói chuyện tại sao không có đầu óc thế?"
Văn Tường không nghĩ tới Tam hoàng huynh luôn luôn ônvăn nho nhã lại vì nữ nhân này đối với nàng nổi giận, không khỏi giận dữtheo.
Phượng Lan Dạ tiểu tiện nhân này thật có bảnlĩnh, lại có thêm một người đàn ông bị nàng ta mê hoặc. Hiện tại nàng tatuổi còn nhỏ, nếu là trưởng thành, thì hay rồi, chỉ sợ bao nhiêu nam nhân vìnàng ta tranh giành bể đầu chảy máu rồi, căn bản là họa thủy! (Su:hắc hắc, tất nhiên, Lan nhi là số một, cho dù là hồng nhan họa thủycũng chẳng sao, khi đó không lo không có việc náo nhiệt để ngoạn a~)
"Tam hoàng huynh, vậy ngươi nói một chút cho taxem, hai người các ngươi sao lại chạy đến đây để nói chuyện chứ?”
Văn Tường cao giọng chất vấn. Có thể nàng sợ Thấthoàng huynh, cũng không có nghĩa nàng cũng sợ Tam hoàng huynh. Tam hoànghuynh thì thế nào chứ, cũng chỉ là một hoàng tử, là một kẻ bất lực màthôi, đã thế còn mắng nàng, hắn cho là nàng sợ hắn sao? (Su:ta cũng tiếc a này, có tài, ôn nhu nho nhã mỹ nam mà đường tình lậnđận cô đơn, đã thế dính phải nhỏ Trầm Vân Tinh chết tiệt kia cắmsừng nữa chứ, mất hết mặt mũi, aiz~ thương a wé)
Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp sao lại không biết tâm tưcủa Văn Tường chứ, gương mặt tức giận đến mức khó coi dị thường.
Phượng Lan Dạ không để ý tới Nam Cung Tiếp, cũng khôngquản Văn Tường, chỉ nhìn về phía Nam Cung Diệp bên cạnh Văn Tường.
Nam Cung Diệp ánh mắt sâu thẳm, quanh thânlạnh lẽo như hàn mai mang theo mùi thơm ngào ngạt, tựa như không có chút nàosinh khí, bất quá thời điểm vừa liếc về phía Văn Tường liền có chút ít chánghét cất tiếng:
"Được rồi, Văn Tường, ngươi nháo cáigì?"
Nam Cung Diệp một tiếng quát nhẹ, Văn Tường lập tứcim miệng, hết sức ủy khuất nhìn lại Thất hoàng huynh:
"Thất hoàng huynh, ngươi không tức giậnsao?"
Nam Cung Diệp còn chưa kịp nói gì, thì từ nơi xa đangtruyền lại tiếng ầm ỹ, tiếng bước chân hỗn loạn hấp tấp. Đoàn người không tựchủ được nhìn qua. Lúc này có mấy người thái giám, cung nữ chạy vội tới bẩmbáo:
"Không xong, trong Mai Linh điện, Mai Phi nươngnương trúng độc."
Mai Phi thế nhưng ngay tại lúc này trúng độc, hôm nayngày Đại thọ thật đúng là không yên ổn. Chẳng lẽ nói đây là điềm báo bão tápđã tới?
Văn Tường cũng không còn tâm tư để ý tới Nam CungTiếp cùng Phượng Lan Dạ nữa, quay sang nhìn Nam Cung Diệp nói:
"Thất hoàng huynh, đi, đi xem náo nhiệt mộtchút."
Nàng chính là loại nhân vật điển hình sợ cho thiên hạkhông loạn, nói xong liền chạy trước một xông ra ngoài.
Nam Cung Diệp cũng không để ý tới nàng ta mà đi tớihai bước, dắt tay Phượng Lan Dạ cùng Nam Cung Tiếp chào hỏi một tiếng:
"Tam hoàng huynh, cùng đi xem xem đi."
"Ân."
Nam Cung Tiếp gật đầu, dễ dàng nhìn ra trong mắtThất hoàng đệ rõ ràng tuyên thệ: tiểu nha đầu này là của ta! (Su:Diệp ca là siêu bá đạo công a~)
Lòng có chút ít nhói có chút chua, bất quá hắn chotới bây giờ đều không muốn tranh giành nha đầu này, cho nên rất nhanh liềnbỏ qua, vượt lên phía trước hướng Mai Linh điện đi tới. (Su:đã nói mà, Tiếp là chính nhân quân tử^^~ )
Nam Cung Diệp thu lại một chút ánh sáng lạnh nơi đáymắt, cúi đầu nhẹ giọng khiển trách:
"Nàng thật là một người không làm cho ta bớt lomà. Không phải cùng An vương phi tản bộ sao?Sao lại ở trong cung chạy loạn thếnày?"
Phượng Lan Dạ liếc hắn một cái, kéo tay Nam CungDiệp, chậm rãi mở miệng:
"Hoa phi muốn gặp nàng ấy. Ta vốn muốn cùngnàng đi, nhưng sau ta bắt gặp Nạp Lan Cửu đang ở trong cung."
"Nạp Lan Cửu?"
Nam Cung Diệp lông mày nhướng lên, trầm giọng.
Đối với việc Phượng Lan Dạ có thể đem chuyệnNạp Lan Cửu nói cho hắn biết, hắn thật rất cao hứng, bởi vì hắn hiểu rất rõtiểu nha đầu này.
Nếu không phải coi hắn là người thân cận, nàng tuyệtđối sẽ có lòng phòng bị, càng đừng nói chi đem chuyện này nói cho hắn biết.Như vậy, căn bản là không có xảy ra chuyện gì nghiêm trọng rồi.
Xem ra trong lòng của nàng, vị trí của hắn càngngày càng nặng đúng không? nghĩ đến điều này càng làm cho Nam Cung Diệp caohứng lên. Từ trước tới nay chưa từng có thứ gì hoàn toàn là của hắn, nhưngít ra giờ phút này, nữ nhân này là của hắn. (Su:hắc, Diệp ca bi giờ như mún bay lên trời ha~)
“Không có chuyện gì, ta sẽ xử lý."
Nam Cung Diệp nói một tiếng, liền ngoắc tay ý bảo NguyệtCẩn phía sau đi tới, thấp giọng phân phó mấy câu. Nguyệt Cẩn lĩnh mệnh, lặng lẽđi làm việc.
Nam Cung Diệp nắm chặt bàn tay nhỏ bé của PhượngLan Dạ, một đường hướng Mai Linh điện mà đi.
Bên ngoài Mai Linh điện, người đến người đi, rất lànáo nhiệt.
Mai Phi trúng độc, rất nhiều người nhìn có chút hả hê,ôm tâm trạng xem náo nhiệt mà đến. Chỉ có thái giám cùng cung nữ ở Mai Linhđiện thì hai mặt như đưa đám, còn có Tấn vương Nam Cung Trác cùng Bát hoàngtử Nam Cung Sâm khuôn mặt bi thương.
Trên đại điện, Mai Phi đã được người ta đặt trêngiường êm, một bên có thái y bắt mạch. Tấn vương Nam Cung Trác đang vươn taynắm một tay của Mai Phi.
Trong điện có rất nhiều người, lúc này ai cũngkhông có nói chuyện, tất cả đều nhìn sắc mặt của ngự y, lòng tự hỏi khôngbiết Mai Phi thế nào rồi?
Ngự y chẩn mạch xong, sắc mặt hòa hoãn xuống, nhẹgiọng mở miệng:
"Không có chuyện gì, yên tâm đi, may là phát hiệnđược sớm, hoàn toàn không có gì đáng ngại."
Ngự y vừa nói xong, Nam Cung Trác cùng Nam Cung Sâmthở phào nhẹ nhõm. Tấn vương phi Lâm Mộng Yểu lập tức ra lệnh ngự y đi sắcthuốc, sau đó ngoan lệ ngó trừng mọi người đang đứng trong đại điện, nghiêmnghị mở miệng:
"Hôm nay ai cũng không được bỏ qua, nếuđiều tra ra là kẻ nào dám động thủ với mẫu phi, cũng đừng nghĩ sống khágiả, nhất định nghiêm trị không tha!"
Lâm Mộng Yểu nói xong, quét mắt một vòng đại điện.Trong điện có rất nhiều người sắc mặt vẫn thản nhiên, nhìn không ra tâm tưnào. Lâm Mộng Yểu cuối cùng đem mâu quang rơi vào trên người Phượng Lan Dạ,rất muốn người hạ độc này chính là Phượng Lan Dạ để nàng có thể báo tư thù.Hơn nữa Tề vương phi này vốn có bản lĩnh hạ độc, không phải là nàng thì cònai vào đây?
Ngự y lấy ra lọ thuốc, đứng hầu bên cạnh có cungnữ tiếp nhận đưa cho Mai Phi ăn vào.
Lúc này Nam Cung Trác đã phân phó thị vệ trong cungbao vây Mai Linh điện, đem tất cả những kẻ khả nghi hôm nay toàn bộ bắt lại.Trong đại điện, thái giám cùng cung nữ của Mai linh điện nhất tề quỳ trên mặtđất, mỗi người sắc mặt đều khó coi, cúi đầu, thở cũng không dám thở mạnh.
Bên ngoài cửa điện có một tiếng kêu lên:
"Hoàng thượng giá lâm, Miên phi nương nương giálâm."
Một thân minh hoàng long bào Hạo Vân đế bước vào, quétmắt mọi người trong đại điện một cái liền hướng chỗ thượng vị đi tới. Lúcnày, tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống:
"Nhi thần ra mắt phụ hoàng."
Hạo Vân đế ngồi xuống. Mộc Miên luôn đeo khăn che mặtcũng tới cạnh hắn ngồi xuống, cặp mắt sâu u nhìn không ra tia sáng, tùy ýquét mắt qua đại điện, cuối cùng nhìn về phía Phượng Lan Dạ, sau đó là NamCung Diệp, cuối cùng thu hồi tầm mắt, vẻ mặt khôngcoi ai ra gì.
Hạo Vân đế vẻ mặt giết chóc, đáy mắt ánh lên sựphiền chán, mặc dù chỉ chợt lóe lên rồi biến mất nhưng Phượng Lan Dạ vẫnnhạy bén bắt gặp.
Hoàng đế rất chán ghét những chuyện như thế này ởtrong cung, chỉ sợ Mai Phi trong lòng của hắn cũng không còn phân lượng gì cả.Nếu đã không thích Mai Phi, như vậy còn truyền ngôi vị thái tử cho Tấn vươngsao? Chuyện này e rằng tuyệt đối không có khả năng.
"Đứng lên đi."
Hạo Vân đế mở miệng, các Vương gia cùng hoàng tử đềuđã đứng dậy, chỉ có thái giám cùng cung nữ Mai Linh điện vẫn quỳ không dámnhúc nhích.
Trong đại điện một mảnh yên lặng, Văn Tường công chúalen lén quét mắt một vòng, khóe môi nhếch lên tia cười lạnh khó thấy, chậmrãi bước lên hai bước, khom người mà nói:
"Phụ hoàng, kẻ hạ độc lần này quá đáng hận,lại dám can đảm công khai hạ độc Mai Phi nương nương, thật là quá cả gan làmloạn rồi. Thiên Vận hoàng triều chúng ta luật pháp luôn luôn rất nghiêm minh,nhưng mà nhi thần nhớ được có người xưa nay thích dùng độc, chỉ sợ là nàng tađộng thủ hạ độc Mai Phi nương nương."
Tiếng nói Văn Tường vừa dứt, tầm mắt của mọi ngườixôn xao một chút, toàn bộ nhìn về hướng Phượng Lan Dạ.
Ai không biết, ai không hiểu, Tề vương phi có nănglực phóng độc. Lúc đám cưới bái đường, dưới cơn nóng giận nàng đã hạ độc cảtân khách nơi sảnh đường, vì thế được tặng danh hiệu “Độc phi”. Còn có, khiBát hoàng tử cùng Cửu hoàng tử tới cửa gây chuyện, nàng cũng hạ độc.
Lời ấy của Văn Tường, rõ ràng là nhắm thẳngvào Phượng Lan Dạ.
Phượng Lan Dạ cũng không hề nói gì. Nam Cung Diệp ởbên cạnh sắc mặt lập tức đại biến, khó coi nhìn trừng hướng Văn Tường nhưngthủy chung vẫn không có đáp trả.
Lâm Mộng Yểu bên cạnh Văn Tường vội vàng mở miệng:
"Đúng vậy, trừ nàng ta ra còn ai vào đây màcả gan làm loạn chứ? Không ngờ dám can đảm hạ độc cho mẫu phi?"
Nam Cung Diệp nghe lời hai người vừa nói, quanh thântỏ ra lạnh lẽo, sắc mặt lại càng khó coi dị thường, thị huyết tản ra, lãnhlùng mở miệng:
"Người Tề vương phủ mà các ngươi cũng dám can đảmnói xấu, tốt, rất tốt, hôm nay nếu không cho Tề vương phủ một câu trả lờithích đáng, Tấn vương phủ ngươi cũng đừng nghĩ sống khá giả!"
Nam Cung Diệp dứt lời, Tấn vương Nam Cung Trác sắc mặtâm ngao khó coi, tức giận nhìn chằm chằm Lâm Mộng Yểu.
Thời điểm mấu chốt này, mà lại gây thêm chuyện chohắn. Nữ nhân này căn bản là ngu không thể tưởng! Nghĩ đến đây hắn càng hốihận. Nhìn lại Phượng Lan Dạ người ta cỡ nào thông minh, thế nhưng nữ nhânnày chỉ biết tranh giành tình nhân nhảm nhí, bình thường một chút chuyện nhỏcũng làm không xong, chẳng được tích sự gì?
Nam Cung Trác càng nghĩ càng phát ra lạnhlẽo, hận không được lập tức hưu Lâm Mộng Yểu, lấy Chánh phi vị cưới Phượng LanDạ làm vợ mới cam tâm.
Vị trí Hoàng hậu trong thiên hạ chỉ có tài hoa cùngtrí tuệ thông minh tuyệt đỉnh của nàng mới xứng đáng ngồi mà thôi.
Nam Cung Trác đang suy nghĩ, thì Phượng Lan Dạ cũngkhông gấp không vội khẽ cầm lấy tay Nam Cung Diệp, chậm rãi mở miệng:
"Phụ hoàng ở đây, phụ hoàng nhất định sẽ phán xétchuyện này."
Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ liền đem vấn đề némtrở về cho Hạo Vân đế, nàng không nói người nào là đúng, người nào là sai,đây mới chính là chỗ cao minh.
Ngay cả Hạo Vân đế cũng nheo lại đôi mắt thâmthúy nhìn vị Tề vương phi này. Từ mấy lần biểu hiện bất phàm của nàng trướcđây, hắn liền biết cô gái này là nữ tử hiếm thấy trong thiên hạ, không nghĩtới…
Hạo Vân đế lòng trầm xuống, nhưng lại không biểu hiệnra ngoài mà ra lệnh cho Tấn vương Nam Cung Trác đang ở trên đại điện:
"Lập tức đem tất cả Mai Linh điện khám xét mộtlần, điều tra ra nghiêm trị trừng phạt."
Hoàng đế ra lệnh, Nam Cung Trác lập tức lĩnh mệnhlàm việc, phân phó tổng quản thái giám Mai Linh điện một người cũng không bỏqua, cẩn thận tra xét dấu vết mọi nơi.
Ngồi nơi thượngvị Mộc Miên nương nương thấy Hoàng thượng sắc mặt khó coi, ôn nhu mà nói:
"Hoàng thượng đừng tức giận, tỷ tỷ không cóchuyện gì rồi, Hoàng thượng long thể quan trọng hơn."
Mai Phi đang nằm ở trên giường trong đại điện độtnhiên mở mắt, nhìn chằm chằm Mộc Miên, con ngươi trong nháy mắt xẹt qua tiaâm ngoan giết chóc.
"Là ngươi, là ngươi làm hại ta!"
Lời vừa nói ra, cả điện đều sợ hãi.
Hạo Vân đế sắc mặt khó coi nhìn sang. Mộc Miênlập tức ủy khuất đứng dậy, quỳ trước mặt đến Hoàng đế, khóc lên:
"Xin Hoàng thượng minh xét, thiếp thân một lòngtrong sạch. Thiếp thân vẫn không có rời đi bên cạnh Hoàng thượng mà, khôngnghĩ tới tỷ tỷ vừa tỉnh dậy lại nói thế. Lúc trước còn nói là Tề vương phi hạđộc. Chẳng lẽ nếu là nữ tử thì sẽ bị oan uổng hay sao? Hoàng thượng, nhấtđịnh phải trả lại trong sạch cho chúng ta a."
Mộc Miên mặc dù lời nói vô cùng nhu nhược, nhưng tấtcả mọi người đều nghe được rõ ràng, nàng ám chỉ Mai Phi đang vu oan báo tưthù.
“Được rồi, nếu không có chuyện gì, chờ tra rõ rồihãy nói sau."
Hạo Vân đế đứng lên, Mộc Miên cũng đứng dậy đi theohắn ra ngoài, mấy đạo thân ảnh phía sau đồng thời quỳ xuống.
"Cung tiễn phụ hoàng."
Đoàn người cung tiễn đám người Hoàng thượng rời đixong, trong điện, Nam Cung Diệp cầm tay Phượng Lan Dạ, đi tới chỗ Nam CungTrác, trầm giọng mà nói:
" Tấn vương phủ các ngươi khinh người quáđáng, hôm nay nếu như không có một câu trả lời hợp lí, Bổn vương sẽ khôngdễ dàng bỏ qua!"
Nói xong vung tay áo dẫn Phượng Lan Dạ rời đi.
Phía sau Nam Cung Trác sắc mặt hết xanh lét lại đenchìm. Hết lần này tới lần khác Lâm Mộng Yểu còn mặt dài ở ngay trên đại điệnhướng phía ngoài kêu lên:
"Cuồng cái gì mà cuồng a, không phải là ỷ vàoHoàng thượng cưng chiều hắn sao?"
“Bốp” một tiếng vang lên, Tấn vương không thể nhịnđược nữa, trước mặt mọi người quăng cho Lâm Mộng Yểu một cái bạt tai, lạnhlùng trừng mắt nhìn Lâm MộngYểu nói:
"Đừng quên thân phận ngươi là Tấn vương phi, làmviệc phải biết động não!"
Lâm Mộng Yểu bị đánh, còn ở trước mặt nhiều người nhưvậy, thoáng cái há hốc mồm, một tiếng cũng nói không ra, chỉ biết khóc.
Tấn vương Nam Cung Trác cũng không phải là ngườibình thường, nếu nàng còn dám chọc vào hắn, chỉ sợ cũng sẽ bị vứt bỏ, chonên Lâm Mộng Yểu mặc dù ủy khuất, cũng không dám nói thêm lời nào nữa, nướcmắt cứ thế tuông rơi.
Văn Tường ở một bên lập tức đi tới dìu nàng ngồivào bên cạnh, ôn nhu khuyên lơn:
"Đừng thương tâm, Nhị hoàng huynh cũng là quánóng lòng thôi."
Trong điện, Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp còn có ítchuyện trong triều nên xin cáo từ rời đi, không muốn lưu lại thêm nữa.
Hôm nay ngày Đại thọ của Hoàng thượng phong ba thậtnhiều a, thật không biết kế tiếp còn phát sinh chuyện gì thêm nữa, cho nên mọingười chỉ mong sớm một chút kết thúc trở về, để không chọc phải chuyện khôngmay đi.
Mọi người cùng Mai Phi nói lời từ biệt rồi đi rangoài. Văn Tường khuyên Lâm Mộng Yểu một lát, cũng không dám ở lại sợ rướchọa vào thân, thỉnh an rồi lui ra.
Trong Mai linh điện rộng lớn, trừ gia đình của MaiPhi, còn có thái giám cùng cung nữ qùy ở dưới.
Mai Phi lãnh chìm âm ngao quét mắt một cái các tháigiám cùng cung nữ, phất tay ra lệnh cho thái giám tổng quản:
"Đem người dẫn đi, cẩn thận tra xét, nhất địnhphải điều tra ra, là ai động tay động chân."
“Dạ, nương nương."
Mọi người lui ra ngoài, trong đại điện an tĩnh lại.
Lâm Mộng Yểu vừa nhìn không thấy ai nữa, nhấtthời ủy khuất, nhìn Mai Phi khóc lên:
"Mẫu phi, hắn đánh ta."
Mai Phi vẻ mặt đen đi, do mới vừa giải độc, thân thểvốn suy yếu, không nghĩ tới nữ nhân này một chút hiểu biết cũng không có, khótrách bị đánh, liền xoay mình lại mắng:
"Đáng đời, nếu là ta đã đánh thêm hai cái."
Lâm Mộng Yểu há hốc mồm, nước mắt còn đọng trên mắt,không nói nên lời, sắc mặt trắng bệch đi.
Nam Cung Trác một bên hoàn toàn trở nên chán ghétnàng. Nữ nhân này cùng tiểu nha đầu Phượng Lan Dạ kia căn bản là cách xa mộttrời một vực. Nữ nhân này chẳng những ngốc còn ngu xuẩn, đã thế lại vẫn cốlấy ủy khuất chống đỡ mà chẳng có năng lực tra ra ai là người hạ độc. (Su:hình tượng tiêu biểu cho “bình hoa di động” a~)
Bát hoàng tử Nam Cung Sâm vẫn không hề nói chuyện,giờ phút này mới cất tiếng:
"Đến tột cùng là người nào hạ độc?"
Này một lời phát ra, trong điện đều lâm vào trầmtĩnh.
Thời điểm phong ba quỷ dị này, ai cũng cũng có độngcơ hạ độc, cho nên không có chứng cớ ai dám nói lung tung chứ? Lúc trước đãrước lấy nhiều phiền toái rồi, bây giờ không bằng không chứng nói bừa làkhông được.
Bên Tiêu Nguyên cung, Hoàng thượng đang ngồi nơithượng vị nhắm mắt dưỡng thần.
Mộc Miên đang quỳ bên dưới, rón rén bóp chân choHoàng đế.
Hạo Vân đế không nhúc nhích, một lát sau mở miệng:
"Ngươi tốt nhất nên thu hồi những tâm tư kiađi."
Tay Mộc Miên ngay lập tức cứng đờ, không dám nóithêm cái gì, đầu cúi rất thấp. Không nghĩ tới Hoàng thượng cái gì cũng biếthết.
Không sai, độc kia là nàng bỏ, vốn ý định của nàngkhông phải là độc chết Mai Phi mà chỉ khiêu khích để cho nữ nhân này lộ ra tròhề, nhưng ai biết lại tránh không được ánh mắt của Hoàng thượng a.
"Mộc Miên biết rồi."
"Làm việc phải kín kẽ một chút, hành động quárõ ràng rồi."
Hạo Vân đế vừa mở miệng, Mộc Miên ngẩn ra, có chút ngungơ.
Thật lâu sau con ngươi mới hiện lên vẻ kinhngạc. Nói như vậy Hoàng thượng đồng ý cho nàng đối phó Mai Phi sao, tại saolại như vậy?
Hoàng thượng biết nàng đối phó Mai Phi, nhưng vẫnđồng ý, điều này nói rõ cái gì?
Mộc Miên trong nội tâm không khỏi mừng thầm, bấtkể là thế nào, trước diệt trừ Mai Phi mới quan trọng, lập tức mềm mại đángyêu mở miệng:
"Thiếp thân biết rồi~"