Liên Viện
Phượng Lan Dạ dẫn theo Hoa Ngạc cùng với Diệp LinhDiệp Khánh tản bộ ở sân sau.
Hôm nay thời tiết tốt, gió nhẹ thoang thoảng, hoa maiđỏ rực nở rộ, hương thơm tản mát ra khắp nơi. Cảnh sắc hết sức nên thơ, mấyngười nhàn nhã tiêu sái trong đó, ai cũng không nói chuyện.
Hoa Ngạc mấy lần há miệng muốn nói, rồi lại không dám mởmiệng. Phượng Lan Dạ mặc dù đi ở đằng trước, nhưng lại giống như có một đôi mắtở sau đầu, nhẹ giọng nói chuyện: “Có việc gì cứ nói.”
“Vương phi, người làm ra việc lỗ mãng lăng nhục nhưvậy , nếu như vương gia nóng giận, người nói người không phải tự mình chuốc lấycực khổ sao?”
Lời Hoa Ngạc vừa dứt, Diệp Linh Diệp Khánh cũng vộivàng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý: “Đúng vậy, vương phi, vương gia nóng giận, chỉ sợvương phi sẽ chịu khổ.”
Phượng Lan Dạ dừng chân, tay vịn một cành hoa, nàngđứng dưới một cây mai, vài cánh hoa mỏng manh vương trên tóc, gương mặt kiềudiễm lại càng ngọt ngào, đôi mắt xinh đẹp giống như ẩn dấu hai viên bảo thạch ởsâu bên trong, nháy mắt liếc nhìn mấy người ở phía sau, nàng biết những ngườinày đều muốn tốt cho nàng, cho nên cũng không trách cứ, chỉ nhàn nhạt cười nhẹmột cái: “Ta nghĩ hắn không tức giận đâu, nếu không đã sớm xuất hiện rồi.”
Nàng nói xong liền xoay người, tiếp tục đi về phíatrước.
Phía sau ba nha hoàn hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ tiểuvương phi làm những chuyện này đều là để vương gia hiện thân sao?
“Vương phi, nếu người muốn gặp vương gia, có thể đếntuyển viện, vương gia nếu không xuất phủ sẽ ở trong tuyển viện.”
Diệp Linh nói xong, Phương Lan Dạ chỉ lạnh nhạt mởmiếng: “Hắn nên đến gặp ta.”
Trả lời xong liền không nói nữa, đi dạo như cũ, ba nhahoàn phía sau theo nàng một đường đi tiếp.
Còn mấy ngày nữa là đến ngày Vụ Tiễn gả vào An Vươngphủ, không biết nàng ấy thế nào? Phượng Lan Dạ vừa nghĩ tới nàng, thân thể liềndừng lại, dựa vào cành hoa như có điều suy nghĩ. Lúc đám cưới của nàng, Vụ Tiễnđưa nàng một bộ chăn bách tử, còn có áo gối uyên ương, mặc dù không dùng đếnnhưng nàng biết nàng ấy hi vọng mình hạnh phúc, nàng muốn đến đám cưới của nàngấy, xem nàng ấy dạo này thế nào? Không biết lúc đám cưới của Vụ Tiễn, người củaKim Xương quốc có đến hay không? Thấy bọn họ Vũ Tiễn nhất định sẽ thương tâm,chi bằng đừng thấy.
Phượng Lan Dạ giống như nhớ đến cái gì quay đầu nhìnHoa Ngạc, nhàn nhạt mở miệng: “Sính lễ có những thứ đồ quý gì?”
Hoa Ngạc bước lên một bước, cười mở miệng: “Đồ quý córất nhiều, trân châu Nam Dương, còn có loại mã não cao cấp nhất, nhân sâm ngànnăm,…hay là nô tỳ đem danh sách tới cho người nhìn một chút?”
Phượng Lan Dạ nhíu lông mày, mặc dù thần sắc vẫn lạnhnhạt, nhưng lại có chút ngoài ý muốn, ban đầu nàng chỉ tùy tiện nhìn một chút,không biết bên trong có nhiều đồ quý, còn tưởng rằng chỉ có một loại quà tặngthôi, không ngờ Nam Cung Diệp lại tặng nàng nhiều đồ tốt như thế, trong lòng cóchút cảm động, nhưng lại nghĩ tới chuyện mình cùng một con gà trống bái đường,mặt liền lạnh xuống, Nam Cung Diệp, đừng tưởng rằng tặng ta nhiều đồ quý thếnày, chúng ta đã hòa rồi, ngươi đừng mơ, mở to mắt mà chờ bổn vương phi đi.
Trong lòng vừa thề xong, nhướn mày nhìn lướt qua HoaNgạc: “Chọn mấy thứ đồ tốt nhất làm lễ vật, vài ngày nữa là đám cưới của VụTiễn, ta muốn đưa qua đó.”
Mấy nha đầu phía sau vừa nghe lời của nàng liền trầmmặc, đặc biệt là Hoa Ngạc, hai người chủ tớ các nàng vừa đến Nô Nhai, liền cùngTư Mã Vụ Tiễn ở chung một chỗ, nữ nhân kia mặc dù bên ngoài có vẻ mạnh mẽ,nhưng nội tâm lại rất yếu ớt, hơn nữa lại rất quan tâm công chúa, nghĩ tới nàngđường đường là một công chúa nhưng lại biến thành một trắc phi, quan trọng nhấtlà nàng yêu An Vương Nam Cung Quân, phải cùng những nữ nhân khác chung một phunhất định là rất khó chịu.
Trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, gió nhẹ thổiqua lại sắc nhọn như dao.
Một ngày kia Phượng Lan Dạ không đợi Nam Cung Diệp tớinữa, nàng cuối cùng cũng lười để ý nam nhân kia rồi, xem ra hắn nhất quyết giữvững bộ mặt thần bí, nếu hắn không muốn gặp nàng, nàng cần gì gặp hắn, dù saotrong Tề vương phủ, hiện tại cũng không còn ai dám đắc tội với nàng, lại đượcăn no ngủ ngon, có cái gì không tốt, chỉ cần thời cơ đến, nàng liền rời khỏiđây.
Nam Cung Diệp thế nào, nàng quản làm gì!?
Bây giờ nàng muốn cái gì cũng dễ dàng hơn nhiều lắm,lúc rãnh rổi, nàng lại bắt đầu làm dược đơn, phân phó mọi người đưa tới rấtnhiều dược liệu quý hiếm, để chuẩn bị cho cuộc sống sau này nàng bắt đầu nghiêncứu đan hoàn, nàng còn phát hiện, từ lúc nàng ăn vào viên thuốc kia không cóxảy ra bất kì biểu hiện bất thường nào, ngược lại còn có cảm giác thoải mái hơntrước rất nhiều, không giống như người bị trúng độc tí nào.
Trước kia lúc ở Nô Nhai, nàng từng tỉ mỉ kiểm tra qua,không phát hiện ra chút chất độc nào ở trong cơ thể. Nhưng tên Ngọc Tiễn kiaquả thật cho nàng uống thuốc, thuốc kia nếu không phải độc dược thì là gì? Nàngtuyệt đối không tin thuốc của tên kia là thứ tốt lành gì. (NN: hơ hơ không phảithuốc tốt mà là cực cực cực tốt a)
Nếu đoán không ra, nàng quyết định kiểm tra máu củamình một lần, tra xem trong máu rốt cuộc ẩn chứa độc tố nào, vì sao một chútcảm giác cũng không có, hay là độc tính này có thời kì ủ bệnh lâu dài?
Đêm tối, trời cao giống như một ống mực, từ trên caodội xuống đất, nhìn xung quanh, tất cả đều là một màu đen.
Sao trời như được đính lên một tấm vải đen, lóng lánh,phát sáng như những hạt minh châu.
Trong Tề vương phủ là một mảnh yên lặng, đêm đã khuya,rất nhiều người buồn ngủ, chỉ có thị vệ của vương phủ là đi tuần tra chungquanh, không dám có bất kì sự khinh thường nào.
Gió đêm gào thét thổi lất phất, xuyên qua cửa sổ, phátra những tiếng vang ô ô.
Đèn lồng dán chữ hỉ còn chưa được tháo xuống, trànngập cả vương phủ vẫn là một màu đỏ tươi rực rỡ.
Bên trong Liên viện, Phượng Lan Dạ nằm ở trên giườngnghiên cứu bản vẻ trong tay, Hoa Ngạc ở cửa dáo dác nhìn, thúc giục thêm lầnnữa: “Chủ tử, nên đi ngủ thôi, đừng xem nữa.”
Nàng không biết chủ tử đang nghiên cứu cái gì, ban đầulà xem qua các loại thảo dược, sau đó sẽ ghi chép lại, tuy là nhìn thấy vậynhưng nàng lại không hiểu gì hết.
Trong phòng có lò sưởi cho nên rất ấm áp, dưới ánh đènkhuôn mặt nhỏ nhắn của Phượng Lan Dạ đỏ hồng, giống như một đóa hoa đào nở rộ,vô cùng xinh đẹp.
Hoa Ngạn nói xong, Phượng Lan Dạ duỗi thẳng chiếc lưngmỏi, đem bản vẽ trong tay cất đi, những thứ này đều là cách điều chế độc dượcdo trước đây nàng nghiên cứu ghi lại, trước kia ở Nô Nhai, thuốc tốt đều khôngcó, nhưng bây giờ không giống lúc trước, trong Vương phủ có kho thuốc, loạithuốc gì cũng có, nếu như không có, cũng có thể đến dược phòng lấy, với thânphận bây giờ của nàng ở Thiên Vận hoàng triều có thể tự do hành động không cóbất kì cản trở gì.
“Ừ” Phượng Lan Dạ trả lời ngắn gọn, tiến vào trongchăn bông ấm áp bắt đầu ngủ.
Hoa Ngạc nằm trên chiếc giường êm ái ở phòng bên cạnhcũng từ từ nghỉ ngơi, tối nay là nhiệm vụ của nàng, kể từ khi tới Tề vương phủcó nhiều người hầu hạ, nàng cùng đám Diệp Linh Diệp Khanh thay phiên hầu hạ chủtử, cho nên cũng không vất vả lắm.
Phượng Lan Dạ an tâm đợi ở trong Tề vương phủ, khôngcòn muốn gặp mặt Tề vươngNam Cung Diệp nữa, cũng không tiếp tục hành hạ hạ nhântrong phủ, bởi vì tất cả mọi người đều rất sợ nàng, nên nàng cũng chẳng cần hùdọa bọn họ.
Nàng ở Liên Viện, rất ít khi đi ra ngoài, phần lớnthời gian đều là nghiên cứu chế tạo dược hoặc đọc sách.
Sau giờ ngọ, ánh nắng rực rỡ chiếu sáng mọi ngóc ngáchtrong vương phủ, Phượng Lan Dạ mới vừa nghỉ trưa thì Diệp Linh tới bẩm báo:“Tiểu Vương phi, Tích quản gia nói Vương Phủ có khách tới thăm.”
Phượng Lan Dạ đang rửa mặt, đầu cũng không quay lại,nhàn nhạt mở miệng: “Khách tới để Vương gia đi tiếp đi.”
Đúng vậy a, nàng vừa mới gả vào Tề vương phủ mấy ngày,người tới chắc chắn là khách của Nam Cung Diệp, cho nên nàng mới lười chào hỏi.
Nhưng mà Diệp Linh lại không đi ra ngoài, mà tiếp tụcnói: “Quản gia nói là khách tới thăm Vương phi.”
“Vậy sao?”
Phượng Lan Dạ nheo mắt lại một chút, chớp mắt hai cái,giọt nước dính ở trên mắt vì cử động nhẹ mà rơi xuống đất, nàng gật đầu mộtcái: “Tốt, kêu hắn mời khách tới chính sảnh dâng trà đi, ta sẽ ra sau.”
“Dạ, tiểu Vương phi.”
Diệp Linh lui ra ngoài, Phượng Lan Dạ xoay người tớibên chiếc gương ngồi xuống, Hoa Ngạc lập tức giúp nàng chải lại đầu tóc, bên tócmai gắn một khối châu sai, quanh châu sai là những viên trân châu lớn, tất cảtóc đều được búi lên, lộ ra chiếc cổ trắng noãn như bạch ngọc, nổi bật lên máitóc đen như mây, khí chất cao quý, dung nhan thanh nhã xuất trần, đôi mắt trongnhư nước lại ẩn chứa một lớp sương mù, vừa như mây bay trên trời cao, lại vừanhư ánh ban mai buổi sáng.
Hoa Ngạc hài lòng dừng tay: “Chủ tử thật xinh đẹp!”
“Ba hoa.”
Phượng Lan Dạ bỏ lại cho Hoa Ngạn một câu, liền đứnglên, dẫn nàng đi ra ngoài.
Diệp Linh cùng Diệp Khánh dẫn theo mấy nha hoàn đangđứng trước cửa, vừa nhìn thấy tiểu vương phi đi ra, trong mắt liền xuất hiệnmột tia kinh diễm cùng ngưỡng mộ, tất cả đều cười híp mắt, cúi người nói: “Thamkiến tiểu vương phi.”
Ở hành lang cách đó không xa, hai người Tích quản giacùng Tô Vĩ đều chạy vội tới hành lễ, hai người này đương nhiên là đang làmnhiệm vụ ở Liên viện.
Phượng Lan Dạ gật đầu, tất cả mọi người cũng đứng dậylui về phía sau.
“Đi thôi, đi xem là vị khách nào muốn gặp ta?”
Phượng Lan Dạ vượt lên dẫn đầu đi xuống thềm đá, DiệpLinh cùng Diệp Khánh lập tức sai bảo hai nha đầu đi theo, còn các nàng phải ởlại Liên Viện làm việc, đoàn người đi thẳng tới chủ viện của Tề vương phủ.
Bước trên con đường đá xanh, hai bên đường hoa cỏ khoesắc, núi giả nhiều vô số, còn có đình đài lầu các ở sâu trong đó, dọc đường đivô tình gặp hạ nhân Vương phủ, ai cũng cung kính hành lễ với nàng: “Tham kiếntiểu vương phi.”
Phượng Lan Dạ phất phất tay, cũng không gây khó dễ chonhững người này.
Đoàn người còn chưa tới chính sảnh của Tề vươngphủ,đứng ở rất xa đã nghe được tiếng ồn ào không ngừng truyền ra từ phòng khách,lớn tiếng nói chuyện, lớn tiếng cười cợt.
Những người này thế nhưng có can đảm càn rỡ ở Tề vươngphủ, như vậy địa vị chắc chắn không thấp, nhất định là hoàng thân quốc thíchrồi, nhưng là ai?
Phượng Lan Dạ nghe ra trong đó có một đạo thanh âmquen thuộc, không khỏi nhíu mày, người này tới sợ rằng không có ý tốt.
Bằng không sẽ không lớn lối như vậy, nói rõ ra là đangkhiêu khích nàng, đôi mắt Phượng Lan Dạ tối sầm lại, Nam Cung Sâm, ngươi thậtđúng là đồ trẻ con!
Trong lòng suy nghĩ, nhưng cước bộ cũng không dừnglại, dẫn đoàn người trực tiếp đi tới.
Ngoài cửa chính sảnh, phía sau quản gia là Tích Đancùng mấy hạ nhân, lần trước Tích Đan bị đánh, sau khi nghĩ ngơi hai ngày, lạicó thuốc trị thương của Vương gia, nên rất nhanh đã hồi phục, lúc này vừa nhìnthấy tiểu Vương phi xuất hiện, đang muốn khom người tham kiến, Phượng Lan Dạlại vung tay ngăn cản hành động của Tích Đan, cũng ngăn cản động tác của mấyngười phía sau, một người lẳng lặng đi lên thềm đá.
Bởi vì nàng cước bộ nhẹ nhàng, thân người lại nhỏ, nênmặc dù nàng đứng trước cửa đại sảnh, người ở phía trong cũng không để ý, khôngbiết là do quá đắc ý vênh váo hay là do không biết sợ hãi.
Khắp nơi đều là thanh âm châm chọc, thỉnh thoảng nhữngcâu nói trào phúng lại vang lên.
“Trên đời đúng là không có cái gì là không thể, lại cóngười cùng gà trống bái đường.”
Cả sảnh đường đều là tiếng cười to.
Phượng Lan Dạ nhìn qua đại sảnh, ngồi bên trong chínhsảnh là mấy tên tân khách, cầm đầu không phải là Bát hoàng tử Nam Cung Sâm thìlà ai, ngồi phía sau hắn là cửu hoàng tử Nam Cung Phàm, còn một vị công tửtrang phục hoa lệ mà nàng không quen biết, xem ra cũng là công tử của một vịquan to trong triều, được Bát Hoàng tử mời đến Tề vươngphủ xem náo nhiệt.
Những người đó vẫn đang tươi cười, nhưng có người pháthiện không khí kì lạ, liền nhìn về phía cửa.
Những người khác rối rít nhìn sang, trong nháy mắt đạisảnh trở nên yên tĩnh không có một tiếng động, mọi người đều trợn mắt há mồm.
Phượng Lan Dạ khí định thần nhàn đi tới, trực tiếpđứng trước mặt bọn họ, mặt dù thân thể nho nhỏ, nhưng ngông nghênh kinh diễm,phong hoa tuyệt đại.
Bát hoàng tử Nam Cung Sâm vừa nhìn thấy nàng, liền nhớđến cảnh tượng nàng diễn một khúc đàn hôm đó, còn có cảnh nàng tình nguyện gảcho nhị hoàng huynh làm sườn phi, không khỏi nhất thời tức giận, xoay mình đứngdậy, lạnh lùng châm chọc: “Xem ra đây chính là người đã cùng với gà trống báiđường”
Hắn vừa nói xong, mấy người bên cạnh liền nhịn khôngđược mà bật cười.
Mặc dù tiểu nha đầu này nhìn rất lớn lối, quanh thânlạnh lùng, nhưng mà bọn họ là đi theo Bát Hoàng tử tới, nàng có thể làm đượccái gì?
Phượng Lan Dạ ánh mắt tối sầm, trong mắt là toàn làgiá lạnh cùng với thị huyết.
Nam Cung Sâm ngươi thật không biết điều, vẫn tiếp tụcgây phiền toái cho ta, đã vậy, đừng trách ta vô tình.
Dưới tay nàng âm thầm vận khí, nháy mắt trong phòngkhách xuất hiện mùi thơm, tràn ngập dung hợp với không khí.
Đúng lúc ấy thì từ trong từ đường đi ra một nam tửgiống như yêu nghiệt, lạnh như băng hàn, âm ngao thấu xương mở miệng: “Ai dámkhi dễ nàng, nàng chỉ có Bổn Vương mới có thể khi dễ, những người khác, toàn bộmang ra ngoài đánh.”
Ra lệnh một tiếng, thị vệ ngoài cửa Tề vươngphủ nhưlang như hổ xông vào, không cần quan tâm cái gì Bát Hoàng tử, Cửu Hoàng tử,công tử của quan lớn đương triều, vân vân và vân vân, mỗi người đi vào đều lôimột người đi ra.
Mà lúc này, đám người Bát Hoàng tử Nam Cung Sâm sắcmặt đã biến thành màu đen, thân thể không thể cử động, trong mắt hiện lên mộttia khủng hoảng, bọn họ lúc này giống như những tiểu hài tử vô dụng.
Nhìn thấy vẻ mặt âm trầm lạnh lùng của Thất Hoànghuynh Nam Cung Diệp lại càng không nói ra lời.
Thị vệ vương phủ rất nhanh đem đám người Bát Hoàng tửlôi ra ngoài, không bao lâu sau liền nghe được âm thanh vang lên từ cửa ngoàiphòng khách, càng lúc càng xa.
Bên trong chính sảnh, ánh mặt trời từ cửa trước chiếuvào, nhu hòa như nước, Phượng Lan Dạ quanh thân lạnh lùng, đôi lông mày xinhđẹp nhíu lại, từ từ ngẩng đầu ngó chừng con người đưa lưng về phía mình, mộtthân tử y quý phái, tóc dài như thác trên vai, như mây như sương, vóc người caolớn như tùng, chỉ một bóng lưng liền biết nam tử này có một ý chí rất kiêncường, cơ thể hắn chậm rãi di động, dung nhan yêu tà xuất trần dần dần lộ diện.
Lông mày hẹp dài tựa như vầng trăng khuyết mang theomột cỗ khí khái lãnh tuyệt, con ngươi đen nhánh như chứa đầy sao trời trongsáng vô cùng lại sâu không lường được, dưới chiếc mũi thẳng đứng là một đôi môigợi cảm mê người, giờ phút này khóe môi đang hiện lên một nụ cười như có nhưkhông, rõ ràng chỉ là một nụ cười nhạt nhưng lại khiến cho gương mặt hắn nhưphát ra ánh sáng, giống như ánh sáng chói lóa của loại minh châu tốt nhất thiênhạ, làm cho người ta không sao dời đi tầm mắt được.
Nam nhân này đúng là một yêu nghiệt.
Đó là cảm giác đầu tiên của Phượng Lan Dạ, cảm giácthứ hai là tên yêu nghiệt này nàng quen biết, Ngọc Tiễn, hắn dĩ nhiên là NgọcTiễn, thì ra hắn chính là Tề vương gia, hắn chẳng những bắt nàng uống thuốc,còn làm cho nàng gả vào Tề vương phủ, lại còn bái đường cùng con gà trống.
Cơn giận dữ của Phượng Lan Dạ thoáng chốc tăng đến cựcđỉnh, bộ ngực cũng trở nên phập phồng, đôi con người lại càng thị huyết tànnhẫn, hoàn toàn không giống với vẻ tỉnh táo ngày thường của nàng, màgiống như con sói nhỏ bị chọc giận, tùy lúc đều có thể xé rách nam nhân ở trướcmặt.
“Ngọc Tiễn, không nghĩ tới lại là ngươi, ngươi dĩnhiên là Nam Cung Diệp trong truyền thuyết, Thần Long thấy đầu đâu thấy đuôi Tềvương? Tốt, thật là quá tốt!”
Nàng giận quá hóa cười, hơi thở nặng nề, trong đầudùng tốc độ nhanh nhất nghĩ ra không dưới một trăm loại phương pháp làm cho hắnchết khó coi đến cỡ nào, bất quá chỉ sau một khắc nàng liền thu liễm, bởi vìnam nhân này thâm sâu khó lường, trong lòng nàng biết rõ, giờ phút này tự mìnhra tay không khác nào lấy trứng chọi đá, cái loại chuyện thiệt thòi này, nàngnhất định không làm.
“Lan nhi, vui mừng không?”
Nam Cung Tiệp chợt biết mất hàn khí lạnh thấu xươnghang ngày, nhu hòa mở miệng.
Hắn giờ phút này mặt mũi tĩnh lặng, giống như là mộttrích tiên, ngũ quan lại càng tuấn mỹ xinh đẹp, không giống người thật, cànggiống một bức họa hoàn mỹ.
Hơi thở bình thường của Phượng Lan Dạ lại lần nữa trởnên giận dữ, phỉ nhổ một bãi nước miếng, giơ ngón tay chỉ vào nam tử đối diện.
“Nam Cung Diệp, quan hệ của chúng ta có tốt như vậysao? Vui mừng? Đúng vậy tương đối vui mừng, bất quá ta có chút nghi vấn, khôngbiết ngươi đến tột cùng là Ngọc Tiễn, hay là Nam Cung Diệp, hay là một con gà?”
Nói xong quay đầu liền đi, nàng hiện tại mà không đi,đoán chừng sẽ bay vô chém tên nam nhân này, tốt hơn hết là trở về Liên viện suynghĩ kế sách, làm sao đối phó với tên nam nhân vô cùng ghê tởm này.
Bên ngoài sảnh đường, mấy người kêu lên “Vương phi.”
Đáng tiếc Phượng Lan Dạ không thèm quan tâm đến lý lẽ,xông thẳng ra bên ngoài, sắc mặt càng dị thường khó coi, có thể thấy được nàngbị tức không nhẹ.
Mấy người phía sau vẻ mặt không giải thích được đuổitheo, Tích Đan lại càng thêm nghi hoặc, đợi đến khi đám người tiểu vương phirời đi, liền dẫn người đi vào bên trong.
Chỉ thấy Vương gia đứng trong đại sảnh, một thân tử ynhẹ nhàng phấp phới trong gió, một tay đang vuốt ve tóc đen, vẻ mặt như có điềusuy nghĩ, khóe môi câu lên một nụ cười hứng thú, hắn giờ phút này tinh khiếttrong vắt, không mang theo một tia tà mị lạnh lẻo, thật giống như từ nước bùnmà hóa thành hoa sen.
Gia như vậy thật đúng là hiếm thấy, Tích Đan cẩn thậntừng li từng tí mở miệng: “vương gia?”
Thanh âm của hắn vang lên, khiến cho nam nhân kia mộtkhắc trước còn thanh thuần giống trích tiên nháy mắt quanh thân liền nổi lênlạnh lẽo, khôi phục vẻ âm ngao lạnh lùng, hàn khí trải rộng toàn thân, thậtgiống như đến từ địa ngục, khiến cho Tích Đan rùng mình một cái, hoài nghi cóphải vừa rồi mình nhìn lầm rồi? Gia làm sao có lúc lại ôn nhu thanh thuần nhưvậy được, nghĩ tới đây, hắn liền khẳng định là do mình nhìn lầm rồi.
Nam Cung Diệp ưu nhã mà lạnh lẽo tiêu sái đến chỗ ngồiở giữa đại sảnh, nhìn Tích quản gia.
“Đã đem đuổi những tên vừa bị đánh rồi sao?”
“Đúng vậy, vương gia, chẳng qua nếu chuyện này truyền tớitrong cung, sợ là?”
Hắn lo lắng Bát hoàng tử là con của Mai phi nươngnương, lần này bị đánh lại còn bị hạ độc, chỉ sợ Mai phi sẽ không ngồi yên bỏqua.
“Sợ cái gi?”
Tiếng hừ lạnh vang lên, Tích Đan lập tức ngậm miệng,Vương gia luôn như thế, Bát hoàng tử kéo một đám người đến Tề vươngphủ châmchọc, bị đánh cũng là hắn tự tìm, chằng qua là, Tích Đan vừa nhớ tới đám ngườiBát hoàng tử bị trúng độc, vội bẩm báo: “Không biết vì sao Bát hoàng tử bịtrúng độc ạ?”
“Là Vương phi làm, độc kia không nguy hiểm tới tánhmạng, qua một lúc sẽ tự tản mát.”
Nam Cung Diệp lơ đễnh trả lời, hắn vừa xuất hiện liềnngửi được mùi thơm kì lạ, cũng biết trong không khí có độc dược dung hợp, nhưngđộc tính không mạnh, xem ra tiểu nha đầu cũng không muốn giết Nam Cung Sâm,chẳng qua là cho hắn một bài học, bất quá dám đến trêu trọc người của Tềvươngphủ, hắn làm sao có thể dễ dàng tha cho bọn họ?
Con ngươi Nam Cung Diệp biến ảo, một khắc trước giốngnhư là những đợt sóng mãnh liệt kinh người, một khắc sau đã biến thành mê cungthần bí, tầng tầng lớp lớp sương mù, khiến cho mọi người không đoán ra được ýnghĩ của hắn.
“Dạ.”
Tích Đan nhận mệnh cúi đầu, cho tới giờ khắc này hắnhoàn toàn hiểu rõ một chuyện, đó chính là, vô luận tiểu vương phi có làm raviệc gì, gia cũng sẽ không trách nàng, còn sủng ái nàng, không biết nàng có thểhay không gây ra chuyện tày đình gì?
“Đi xuống đi.”
“Dạ” Tích quản gia lui xuống, chính sảnh lại lâm vàoan tĩnh, ngồi ngay ngắn ở ghế trên, trên mặt Nam Cung Diệp hiện ra tâm sự nhưcó điều suy nghĩ, con ngươi chợt lóe lên thâm trầm, không biết tiểu nha đầu kiasẽ nghĩ ra biện pháp gì để đối phó hắn? Hắn thật vô cùng chờ mong nha. Phía sauđó không xa, Nguyệt Cẩn động cũng không dám, hắn sợ chọc tới gia đang suy nghĩsâu xa, sẽ trừng phạt hắn, hiện tại hắn cũng hiểu thấu, chỉ có chuyện liên quancùng tiểu vương phi, gia mới có hứng thú, mới có thể buông lỏng bản thân……
Liên viện.
Phượng Lan Dạ sau khi trở về liền nặng nề ngồi ở trênghế, Hoa Ngạc cùng Diệp Linh Diệp Khanh đi tới, cẩn thận hỏi thăm: “Vương phi,người làm sao vậy?”
Các nàng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, chỉbiết Bát hoàng tử Nam Cung Sâm cùng mấy tên quan gia công tử chế nhạo Vươngphi, sau đó bị mệnh lệnh của Vương gia truyền tới, đem tất cả đám người đó đánhcho một trận rồi đuổi khỏi Vương phủ, Vương gia cũng coi như đã thay Vương phitrút giận, như vậy sao Vương phi còn sinh khí đến như vậy?
Phượng Lan Dạ luôn luôn không nhiều lời, có lẽ lần nàybị tức thật không nhẹ, khó chịu ngẩng đầu lên nhìn Hoa Ngạc.
“Ngươi biết Tề vương Nam Cung Diệp là ai không?”
Hoa Ngạc vẻ mặt mờ mịt, nàng chưa từng gặp Tề vươnglàm sao biết hắn là người phương nào, nghe Vương phi nói, có vẻ là người bọn họquen biết, là ai a? Hoa Ngạc không hiểu ra sao, không nhớ có quen biết Tề vương nha.
Phượng Lan Da cũng không đợi nàng trả lời, tiếp luônmột câu: “Ngọc Tiễn, hắn dĩ nhiên là tên khốn Ngọc Tiễn, hắn chính là Tề vươngNam Cung Diệp, chẳng những bắt ta uống thuốc, còn làm ta gả cho hắn, gả thì gả,thế nhưng dám bắt ta bái đường cùng con gà trống, chuyện này ta nhất định phảihảo hảo tính toán với hắn.”
Mặc dù trước đây nàng vốn tính toàn gả vào Tề vươngphủ, nhưng nghĩ tới nam nhân này bắt nàng bái đường cùng gà trống nàng liền tứcgiận đến muốn chém người, mà nàng lại không thể làm gì, cho nên chỉ còn biết tựkiềm chế.
Ở trong phòng, trừ Hoa Ngạc, hai nha đầu Diệp Linhcùng Diệp Khánh đều mang vẻ mặt khó hiểu, không biết vì sao Vương gia lại tênlà Ngọc Tiễn, bất quá không dám mở miệng hỏi, nhìn sắc mặt Tiểu Vương phi giậnđến trắng xanh, không khỏi đau lòng, đi nhanh lên phía trước trấn an.
“Vương phi bớt tức giận, Vương gia nhất định có khổtâm, bằng không sẽ không đối với người làm như vậy.”
“Khổ tâm cái gì? Hắn thì có gì mà khổ tâm, taxem hắn là ác tâm thì có.”
Phượng Lan Dạ tức giận mở miệng, bất quá tâm tình đãbình tĩnh trở lại, nghĩ lại xem vì sao mình phải tức giận, nàng tức giận khôngphải để tên Nam Cung Diệp càng đắc ý hơn hay sao? Cho nên rất nhanh nàng liềnbình tĩnh lại, nghĩ xem cách nào đối phó hắn tốt hơn a.
Trong phòng tĩnh lặng, cả ba nha đầu liếc mắt nhìnnàng, thấy nàng thần sắc nhợt nhạt, khôi phục yên lặng thường ngày, nhất thờikhông biết nói gì cho phải.
Phượng Lan Dạ ngồi một lát, nghĩ không ra đầu mối,liền trở về phòng ngủ nghĩ ngơi, hi vọng mình mau chóng nghĩ ra chủ ý đối phóNam Cung Diệp, cái tên khốn kiếp này.
Hoàng Cung.
Thỉnh thoảng từ trong Mai Linh điện của Mai Phi truyềnra tiếng rống kêu đau.
Ở Nguyên Hiên các trong Mai Linh điện, trên giường lớntrong tẩm cung của Nam Cung Sâm, hắn nằm úp sấp, cởi bỏ y phục nữa người trên,trên người có rất nhiều vết thương, Mai phi đang giúp hắn thoa thuốc, khuôn mặtlộ vẻ giận dữ, quanh thân đều là sát ý, con người lại càng giống như một thanhđao sắc bén, sắc bén dị thường, bất quá nhìn thấy những vết thương trên ngườinhi tử liền lộ ra tia đau lòng, nhưng miệng vẫn không quên mở lời trách cứ.
“Ngươi nói ngươi đừng đường là Bát Hoàng tử, vì sao bịngười Tề vương phủ đánh thành thế này, lại còn không chống cự? Lãnh Húc đâurồi, tên phế vật như hắn còn giữ lại làm gì?”
Mai Phi vừa dứt lời, Nam Cung Sâm liền lớn tiếng kêuđau.
“Nương nương, người nói gì vậy, Lãnh Húc so với ta cònbị thương nặng hơn rất nhiều, người cần gì trách cứ hắn.”
Không biết vì sao lúc đó bọn họ ai cũng không nhúcnhích được, cho nên mới bị đám người Tề vươngphủ động thủ, tuy rằng có nghĩ tớicó người âm thầm hạ độc, nhưng Nam Cung Sâm cũng không nói với mẫu phi, bằngkhông mẫu phi sẽ không buông tha dễ dàng như vậy.
“Tên hỗn trướng này, có phải muốn làm mẫu phi tức chếthay không?”
Mai Phi vừa đau lòng vừa căm tức, ra tay cũng tăngthêm mấy phần lực đạo, làm cho người Bát Hoàng tử, làm cho hắn bị đau nhiều hơnla hét cũng lợi hại hơn.
Một cung nữ áo trắng đi từ cửa tẩm cung vào, cẩn thậnbẩm báo.
“Nương nương, Triệu quý nhân tới.”
Triệu quý nhân chính là mẫu thân của Cửu Hoàng tử NamCung Phàm, Cửu Hoàng tử cũng bị đánh, bây giờ đến đây đương nhiên có việc, Maiphi vốn đang phiền lòng không muốn gặp nàng, nhưng nghĩ tới Cửu Hoàng tử cùngnhi tử của nàng bị đánh giống nhau, quan tâm hơn một chút là điều hiển nhiên,liền phất tay với cung nữ nói: “Để cho nàng vào đi.”
Cung nữ đi ra bên ngoài, tỳ nữ của Mai phi Mẫn cô côvươn tay nhận lấy lọ thuốc mỡ trong tay Mai Phi, động thủ giúp Bát Hoàng tử bôithuốc.
Mai phi đứng dậy đi đến một bên rửa tay, có cung nữđưa khăn bông lau tay.
Lúc này Triệu quý nhân được dẫn vào, cung kính hànhlễ: “Thỉnh an tỷ tỷ.”
“Ừ đứng lên đi.”
Mai phi xoay người ngồi xuống chiếc ghế trong tẩmcung, hướng Triệu quý nhân, ý bảo nàng tiến lên, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh trênmôi nở nụ cười ôn hòa.
Trong cung, Triệu quý nhân luôn xem Mai phi như chủtử, sau lưng nàng là phụ thế nhất tộc, cũng là bộ hạ dưới trướng của nhị hoàngtử Nam Cung Trác, hai nhà căn bản là ở cùng một chiến tuyến.
Triệu quý nhân bản tính có chút nhu nhược, ở trongcung luôn luôn cẩn thận, bất quá nàng qua lại với Mai Phi, người khác cũngkhông dám đụng đến nàng, cho nên vẫn vô sự, còn sanh được Cửu Hoàng tử Nam CungPhàm.
Cửu hoàng tử Nam Cung Phàm cùng Thập Hoàng tử Nam CungKiệt tuổi tác tương đương là hoàng tử nhỏ nhất trong cung, hai người năm nayvừa mười bốn, vẫn còn là lứa tuổi ham chơi, cho nên hôm nay Cửu Hoàng tử mới cóthể theo Nam Cung Sâm xuất cung đi Tề vương phủ tìm phiền toái, ai biết còn bịđánh cho trọng thương trở về, Triệu quý nhân nhìn thấy cực kì đau lòng, lập tứcphân phó ngự y lấy thuốc, đồng thời nghe tin Bát Hoàng tử cũng bị đánh, nhấtthời càng tức giận, vì vậy liền đi tìm Mai phi nương nương.
Triệu quý nhân vừa ngồi xuống lập tức nước mắt lưngtròng, Cửu Hoàng tử Nam Cung Phàm chính là bảo bối tâm can của nàng a.
“Tỷ tỷ, không nghĩ tới đường đường là Bát hoàng tửcùng Cửu hoàng tử lại bị đánh, Tề vươngthật quá đáng, đều là con của HoàngThượng, sao hắn muốn đánh liền đánh a?”
Sắc mặt Mai phi vô cùng khó coi, hướng Nam Cung Sâmđang nằm trên giường trừng mắt một cái.
“Hai đứa này cũng rất ngu ngốc, chỗ tốt không đi, lạiđi vào Tề vương phủ, tiểu tử kia luôn luôn lạnh lẽo, không có chuyện gì tớitrêu chọc hắn làm gì?”
Tề vương được Hoàng Thượng cưng chìu, đây là chuyệnmọi người biết rõ, tự dưng trêu chọc hắn làm gì? Trong đầu Mai phi hiện lênhình ảnh mẫu thân của Tề vươngNam Cung Diệp, nghĩ tới nữ nhân kia liền làm cholòng người oán hận, đơn giản là vì vẻ đẹp của nàng ta, tựa như một đóa hoakhông nhiễm trần thế, Tề vươngNam Cung Diệp lớn lên lại giống hệt mẫu phi củahắn, xinh đẹp kinh người.
Bất quá đẹp thì thế nào? Mặc dù Hoàng Thượng cưng chìunàng, nhưng không phải cũng chết rồi sao? Hơn nữa cái chết của nàng cũng cóchút quỷ dị, trong cung có người đồn đãi nàng hồng hạnh xuất tường, bị HoàngThượng bắt được, cuối cùng tự sát mà chết, nhưng trên thực tế, Mai phi khôngnghĩ nữ tiện nhân Ngọc Liên kia lén lút vụng trộm, nàng yêu Hoàng Thượng nhưvậy, làm sao có thể làm ra chuyện này, vậy rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì?Cũng không ai biết, bởi vì Hoàng Thượng không cho ai nhắc đến, những người liênquan lúc ấy tất cả đều biến mất.
Mai Phi đang lâm vào trầm tư thì bị tiếng khóc củaTriệu Quý nhân một bên chặt đứt, nàng ngước mắt nhìn Triệu quý nhân một cái,không nhịn được mở miệng: “đừng khóc.”
Triệu quý nhân lập tức bị hù dọa, từ cổ họng không dámphát ra bất kì âm thanh nào. Trên giường lớn Bát Hoàng tử Nam Cung Sâm vốn làbộ mặt thống khổ nhưng nhìn thấy bộ dạng của Triệu quý nhân nhịn không đượccười phốc ra tiếng, Mai Phi tức giận mắng nhi tử
“Ngươi còn cười được, thật không thể khiến người khácbớt lo.”
Chuyện này vốn là Bát Hoàng tử cùng Cửu Hoàng tử khôngđúng, bọn họ đi Tề vương phủ kiếm chuyện, Tề vương đánh bọn họ tuy rằng cũngkhông đúng, nhưng Hoàng Thượng chưa chắc trừng phạt Tề Vương, nhiều nhất là quởmắng một trận, như vậy không nói, bọn hắn còn dám châm chọc Tề vương phi.
Nhưng nếu không đi tìm Hoàng Thượng, cứ im lặng nhìnnhi tử bị đánh như vậy lại không phải là tác phong của nàng, sau này trong cungcòn ai tin phục nàng nữa? Cho nên Mai Phi thật sự là tức giận mà không có chỗphát tác.
Đang buồn bực, cung nữ Thanh Phượng lại đi đến: “Nươngnương, Nguyệt Phi nương nương, Hoa Phi nương nương, còn có đám người của Trữchiêu dung cũng tới, nương nương có muốn gặp hay không?”
Mai Phi vừa nghe Nguyệt phi đến, sắc mặt càng khó coi,những người này nhất định là nghe nói nhi tử của mình bị đánh, cho nên sang đâyxem náo nhiệt, nghĩ tới tiệc tứ hôn lần trước, mình không chiếm được ưu thế,hiện tại nhi tử còn bị đánh, sắc mặt xanh lét của Mai phi lập tức chuyển sangtrắng bạch, nhìn thấy Nam Cung Sâm càng phát ra chướng mắt, dứt khoát đứng lên.
“Tốt, dẫn bọn họ đến đại điện đi, bổn cung lập tức điqua.”
“Dạ, nương nương.”
Thanh Phượng đáp một tiếng lui ra ngoài, Mai phi đitheo phía sau nàng, Triệu quý nhân đương nhiên cũng không dám trì hoãn, đuổitheo ra đại điện của Mai Linh Điện.
Một nhóm người hướng Mai Linh Điện cùng đi tới.
Vừa mới đi vào, liền nhìn thấy Nguyệt Phi cười toetoét nhẹ nhàng nhìn nàng, mặt mũi Hoa Phi vẫn ôn nhuận như nước, mấy người Trữchiêu dung thấy Mai phi đi tới, cung kính đứng lên làm lễ ra mắt: “Tham kiến tỷtỷ.”
“Ừ.”
Mai phi luôn cùng Trữ chiêu dung hòa hợp, bất quá giờphút này nhìn thấy Nguyệt phi cùng Hoa phi, trên mặt có chút không kiên nhẫn,cũng không thèm để ý đến các nàng, tự mình đi lên ghế lớn của đại điện ngồixuống, thấy Trứ chiêu dung còn đứng, nàng chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Ngồi xuốngđi.”
Trong đại sảnh sớm đã có cung nữ mang trà lên.
Nguyệt phi đợi Mai phi ngồi xuống, quan tâm hỏi thăm:“Tỷ tỷ, nghe nói Bát Hoàng tử bị đánh, tỷ tỷ hẳn rất đau lòng.”
Tuy là quan tâm, nhưng trong giọng nói có chút hả hê.
Mai phi sắc mặt âm u, con ngươi âm trầm ngó chừngNguyệt phi, Nguyệt phi vẻ mặt khó hiểu, vô tội mở miệng: “Tỷ tỷ làm sao vậy?”
“Ngươi có phải đang rất vui vẻ hay không .”
Mai phi cũng không che dấu, trực tiếp mở miệng, Nguyệtphi ngoài cười nhưng trong không cười nói tiếp: “Tỷ tỷ nói gì vậy? Muội muộilàm sao lại vui vẻ, tâm muội cũng rất đau đớn, Bát hoàng tử cùng Tề vương đềulà con của Hoàng Thượng, Tề vương làm sao có thể tùy tiện đánh người, nếu hômnay là Liệt nhi làm ra chuyện như vậy, ta thân là mẫu phi tất nhiên sẽ khôngthể tha cho hắn.”
Nguyệt phi lộ ra vẻ được giáo dục đàng hoàng, vẻ mặttiếc hận, tựa hồ như là tiếc cho Tề vương không có mẫu thân chỉ dạy.
Quả nhiên Nguyệt phi vừa dứt lời, đám người Trữ chiêudung liền phụ hoạ
“Tỷ tỷ không cần cùng Tề vương chấp nhất, ai bảo hắnkhông có mẫu phi nuôi dạy chứ.”
Lời nói của Trữ chiêu dung đã cho Mai phi một cái bậcthang đi xuống, sắc mặt của nàng lập tức hòa hoãn một chút, bình tĩnh lêntiếng: “Như vậy cũng đúng, không có mẫu thân nuôi dạy, tự nhiên giống như loạidã hài tử (chắc là con hoang), cần được Hoàng thất chỉ dạy lại.”
Hoa phi cũng chầm chậm mở miệng: “tỷ tỷ cũng đừng khổsở, chỉ cần Bát Hoàng tử không có việc gì là tốt rồi.”
“Đúng vậy.”
Mai phi gật đầu, mặc dù nhi tử bị người ta đả thương,nhưng chỉ là vết thương ngoài da, không có gì đáng ngại, hơn nữa lòng nàng biếtrõ vì sao nhi tử tới Tề vương phủ gây sự, không phải là vì việc Phượng Lan Dạgả cho Tề vương sao? Nhi tử tức giận mới đi Tề vương phủ tìm phiến toái, chuyệnnày truyền tới tai Hoàng Thượng, chỉ sợ Hoàng Thượng không xử phạt Tề Vương, cókhi còn trách cứ nhi tử, bởi vì chuyện này là do Hoàng Thượng ban hôn.
Mọi người đang nói chuyện, thì Triệu quý nhân luônđứng thẳng một bên, giờ phút này đột nhiên quỳ xuống, nhìn mấy nương nươngtrong đại điện.
“Nếu quả thật là Tề vương đánh Bát hoàng tử cùng CửuHoàng tử thiếp thân cũng chấp nhận, nhưng nghe Cửu nhi nói là bọn bọ bị côngchúa vong nô quốc hạ độc, không thể cử động mới bị đánh, nếu không đám người Tềvương phủ chưa chắc đánh được bọn họ.”
Lời vừa nói ra, như sấm nổi bên tai, sắc mặt Mai phitrong nháy mắt đen đi một nửa, hướng Triệu quý nhân kêu to.
“Ngươi nói cái gì? Bọn họ bị tiểu tiện nhân Phượng LanDạ kia hạ độc?”
“Đúng vậy tỷ tỷ, chẳng lẽ Bát Hoàng tử chưa nói sao?”
Triệu quý nhân cẩn thận mở miệng, trong đại điện,Nguyệt phi cùng Trữ chiêu dung khó tin lên tiếng: “Nha đầu này lá gan cũng thậtlớn, tuy là Tề vương phi, cũng không nên quên đi thân phận trước đây của bảnthân, coi như hiện tại có thân phận rồi, nhưng dòng máu đê tiện không thay đổiđược, dám hạ độc Bát Hoàng tử cùng Cửu hoàng tử thân phận tôn quý, chuyện nàykhông thể bỏ qua.”
Con ngươi Hoa phi chợt lóe lên sầu lo, bất quá cũngkhông nói cái gì, nàng luôn luôn không thích xen vào việc của người khác chonên chỉ im lặng nhìn một màn trước mắt.
Mai Phi đứng lên, đi tới đi lui ở đại điện, lửa giậnquanh thân.
“Tiểu tiện nhân này dám hạ độc nhi tử của bổn cung,thật là cả gan làm loạn, bổn cung không tin hoàng thượng không giúp nhi tử lạigiúp người ngoài.”
Mai phi nói đến đây, xoay người dừng lại cước bộ, nhìnmấy người trong đại điện, trầm giọng mở miệng: “Thứ cho bổn cung không tiếp mấyvị muội muội được, bổn cung muốn đi tìm Hoàng Thượng.”
Đám người Nguyệt phi đứng lên gật đầu, Nguyệt Phi cũngkhông quên dặn dò mai phi nương nương: “tỷ tỷ cẩn thận nói chuyện cùng HoàngThượng.”
Lòng dạ Mai phi biết rõ nữ nhân này giả nhân giảnghĩa, nhưng vừa nghĩ tới nhi tử bị một hạ nhân thân phận đê tiện độc thuốc,trong lòng càng vô cùng tức giận, cũng lười để ý tâm tư nữ nhân này, phất phấttay: “Thanh Phượng, đưa mấy vị nương nương ra ngoài.”
“Dạ. Mời.”
Thanh Phượng lên tiếng đi ra, cung kính thi lễ, mờimấy vị nương nương ra ngoài.
Mai Phi một khắc cũng không trì hoàn, lập tức phân phóTriệu quý nhân cùng nàng đi đến thượng thư phòng gặp hoàng thượng.
Đoàn người đi thẳng đến thượng thư phòng.
Hoàng Thượng đang phê duyệt tấu chương trong thượngthư phòng, Nguyên Phạm ngoài cửa đi vào, cẩn thận mở miệng: “Bẩm Hoàng thượng,Mai phi nương nương cùng Triệu quý nhân cầu kiến.”
Con ngươi của Hạo Vân đế âm u, lạnh lùng quét NguyênPhạm một cái, mặc dù vô ý nhưng Nguyên Phạm vẫn có chút khủng hoảng, Hoàngthượng hiện tại là một người vô cùng âm ngao, mang cho người khác áp lực rấtlớn, có lẽ rất nhiều năm trước, vui vẻ đã bị mang đi, Nguyên Phạm nghĩ tới đó,liền cung kính chờ chực.
“Để các nàng vào đi.”
Nguyên Phạm đi ra, Mai phi cũng Triệu quý nhân rấtnhanh tiến vào, hai nữ nhân này đợi đến lúc Ngự Thư phòng chỉ còn mình Hoàngthượng, liền cùng nhau quỳ xuống, triệu quý nhân than thở khóc lóc.
Dĩ nhiên đây là Mai phi dặn dò nàng từ trước, nàng mộtbên khóc, Mai phi cũng âm thầm gạt lệ.
Hạo Vân đế chán ghét liếc mắt một cái, không kiên nhẫnmở miệng: “chuyện gì?”
“Hoàng thượng người cần phải làm chủ cho thiếp thân a,hôm nay Bát Hoàng tử cùng Cửu Hoàng tử bị người ta đánh.”
Hai nữ nhân trăm miệng một lời, Hạo Vân đế cũng khôngcó động tĩnh, có thể đánh hoàng tử xem ra là người có năng lực, như vậy khôngcần hai người kia nói, hắn liền biết là do ai làm.
“Vì sao Tề vương lại đánh bọn họ?”
Hạo Vân đế vừa mở miệng, Mai phi cùng Triệu quý nhânlập tức ngây ngẩn cả người, trong lòng thầm nói, hoàng thượng quả nhiên lợihại, không cần bọn họ nói đã biết ai là thủ phạm.
Thật ra đây chẳng qua là lẻ thường tình, ở Thiên Vậnhoàng triều này ai lại dám lớn lối như thế, trừ Tề vương điện hạ, Tấn Vương vàSở Vương làm việc luôn luôn cẩn thận, làm sao mà làm ra loại chuyện này, chonên hoàng thượng mới dễ dàng đoán ra người đánh Bát Hoàng tử cùng Cửu Hoàng tử.
Mai phi vừa nghe hoàng thượng hỏi vừa gạt lệ hồi bẩm.
“Hôm nay Bát hoàng tử cùng Cửu hoàng tử đi chúc mừngđám cưới Tề Vương, bởi vì chuyện Tề vương phi bái đường cùng con gà trống khiếnBát Hoàng tử cảm thấy lạ kỳ nên đã nói đến, không nghĩ tới lại bị người Tềvương phủ đem ra ngoài đánh.”
Mai phi nói xong liếc mắt nhìn Triệu quý nhân một cái,Triệu quý nhân lập tức hiểu ý, khóc đến không thành tiếng.
“Hoàng thượng, ngài không thấy được, Bát hoàng tử cùngCửu hoàng tử mình đầy thương tích, ngay cả xuống giường cũng không làm được,hoàng thượng a, Cửu hoàng tử là sinh mạng của thần thiếp, nếu hắn xảy ra chuyệngì thiếp cũng không sống nổi.”
Triệu quý nhân nói đến chỗ thương tâm, giống như bịngười ta khoét mất miếng thịt đau đớn vô cùng.
Hạo Vân đế phiền chán cau mày, hừ lạnh: “Gào thét cáigì?”
Triệu quý nhân cùng mai phi lập tức im lặng, biết điềucúi đầu, một lát sau đoán chừng hoàng thượng hết giận, Mai phi liền tiếp tục mởmiệng.
“Hoàng thượng, nếu là Tề vương đánh thì đánh, nô tỳkhông có lời nào để nói, huynh trưởng dạy dỗ tiểu đệ là chuyện nên có, nhưng màai ngờ kẻ vong nô quốc kia lại dám hạ độc Bát hoàng tử cùng Cửu hoàng tử, khiếncho bọn họ không nhúc nhích được, nên mới bị người Tề vương phủ đánh một trận.”
Mai phi vừa nói đến Phượng Lan Dạ ánh mắt liền sánglên, trong lòng hận càng tăng cao dị thường, con tiểu tiện nhân này, ngày đómuốn nàng gả vào Sở vương phủ, nàng ta lại công khai gả vào Tấn Vương phủ, đâyrõ ràng là công khai chống đối nàng, tốt, nàng cũng muốn xem nàng ta lợi hại,hay là người chưỡng quản trong cung như nàng lợi hại.
Hạo Vân đế nghe lời Mai phi nói, ánh mắt sâu u nhưgiếng cổ, dò không tới đáy, sắc mặt lạnh lùng, trong Ngự thư phòng im ắng khôngmột tiếng động.
Mai phi cùng Triệu quý nhân cũng không dám nói thêmgì, chờ chực Hoàng thượng nói.
Hạo Vân đế quanh thân lạnh lẽo, con ngươi sâu khônglường được, cả người âm trầm vô cùng.
Bát hoàng tử cùng Cửu hoàng tử là con của hắn, nha đầumất nước kia quả thật đáng chết, nên nhất thời dâng lên sát khí, nhưng mà? Lệkhí trong mắt Hạo vân đế chợt lóe, nội liễm trầm ổn mở miệng.
“Ngày mai để cho bọn họ vào cung, các người về đi.”
“Dạ, hoàng thượng.”
Mai Phi vừa nghe thấy lời hoàng thượng, trong lòngliền sinh khí, bất quá ngoài mặt một chút cũng không biểu hiện ra.
Hoàng thượng chỉ nói để cho bọn họ vào cung, cũngkhông nói rõ sẽ trừng phạt bọn họ, nghĩ tới nhi tử vừa bị hạ độc vừa bị đánh,Mai phi liền hận không giết được tiểu tiện nhân kia, nhưng là hoàng thượngkhông ban thánh chỉ, muốn cũng vô dụng.
Hai người thối lui khỏi Ngự thư phòng, Hạo vân đế lậptức hạ chỉ: “Nguyên Phạm, đi Tề vương phủ tuyên chỉ, để cho Tề vương cùng Tềvươngphi ngày mai tiến cung.”
“Dạ, hoàng thượng.”
Nguyên Phạm ngay lập tức phân phó thái giám đi Tềvương phủ tuyên chỉ.
Mai phi cùng Triệu quý nhân trở về Mai Linh điện, lậptức phát tiết cơn giận: “không nghĩ tới Hoàng thượng yêu ai yêu cả đường đi lốivề, thậm chí ngay cả tiểu tiện nhân vong nô quốc kia, chẳng lẽ bổn cung thật sựphải chịu để nàng ta khi dễ Bát Hoàng tử?”
Triệu quý nhân đứng ở một bên, nhìn Mai phi nươngnương, ôn nhu mở miệng: “tỷ tỷ không phải ngày mai bọn họ sẽ tiến cung sao?tiểu tiện nhân Phượng Lan Dạ kia nhất định sẽ đến đây bái kiến tỷ tỷ, tỷ tỷnhất định có cơ hội làm cho nàng phải xuống ngựa đầu hàng.”
“Phủ đầu ra oai?”
Mai phi nhíu mày, ánh mắt lại xuất hiện sát khí.
Đúng thế, nàng nhất định phải bắt tiểu tiện nhân kiacúi đầu chịu thua, mặc dù nàng là Tề vương phi thì thế nào? Hiện tại nàng taphải đối phó là nàng cùng Bát hoàng tử, hơn nữa con trai của nàng tương lai sẽlà Thái tử, càng nghĩ càng đắc ý, đợi đến khi Trác nhi lên ngôi làm Hoàng đế,nàng chính là Thái Hậu duy ngã độc tôn.
“Ngươi, lập tức đi Tấn Vương phủ, Sở Vương phủ, NamCung phủ truyền ý chỉ của Bổn cung, lệnh cho Tấn Vương phi, Sở Vương phi, cùngTam hoàng tử phi ngày mai tiến cung.”
Thái giám trước cửa Đại điện lập tức lĩnh mệnh rời đi.
Triệu quý nhân vẻ mặt khó hiểu, nương nương vì sao lạitriệu kiến đám người Tấn Vương phi?
“Tỷ tỷ, vì sao phải tìm bọn họ?”
“Bổn cung tự có chủ ý, bổn cung muốn để cho tiểu tiệnnhân kia biết, ai mới là nữ nhân tôn quý của Thiên Vận hoàng triều này, nàng tacái gì cũng không phải, chẳng qua chỉ là một kẻ vong nô quốc mà thôi, lại còndám khi dễ Bát hoàng tử cùng Cửu hoàng tử sao?”
Mai phi ngoan lệ mở miệng, Triệu quý nhân vừa nghe,lập tức cười nịnh nọt: “Tỷ tỷ hảo tâm kế.”
“Ngươi trở về đi thôi.”
Mai phi mở miệng, Triệu quý nhân liền lui ra ngoài.
Đại điện lại khôi phục yên tĩnh, bất quá chỉ một látsau, ngoài cửa liền truyện vào tiếng kinh hô của Mẫn Cô Cô: “Bát hoàng tử,người cẩn thận một chút, vết thương còn chưa lành đâu.”
Bát hoàng tử Nam Cung Sâm chân thấp chân cao vọt đivào, thấy Mai phi vẻ mặt lạnh lẽo đứng ở trong điện, không khỏi kêu lên: “Mẫuphi, người đi gặp phụ hoàng rồi?”
“Đúng vậy a, ngươi cái tên tiểu tử thối này, bị hạ độccòn không nói với mẫu phi, thật là tức chết mẫu phi mà.”
Mai phi vừa nhìn thấy Nam Cung Sâm liền nổi giận vớihắn, Nam Cung Sâm sắc mặt trầm xuống, vọt đến bên người Mai phi kêu lên: “Ngườitại sao lại đi tìm phụ hoàng, căn bản là chúng ta không đúng, tại sao đi tìmphụ hoàng? phụ hoàng nói gì, người nói cái gì a?”
Mai Phi nhìn vẻ mặt nóng lòng của nhi tử, đơn giản làsợ Hoàng thượng trừng phạt tiểu tiện nhân kia, đáng tiếc Hoàng thượng không có hạchỉ, thật không biết hắn nghĩ gì, con trai bị đánh, thế nhưng không có phảnứng, bất quá Mai phi lười nói cho Nam Cung Sâm căn bản không có chuyện gì phátsinh, mà lại nổi giận đùng đùng mở miệng.
“Phụ hoàng ngươi hạ chỉ sử phạt tiện nhân kia.”
Nam Cung Sâm nghe xong liền nổi giận chỉ vào mặt MaiPhi kêu to: “Mẫu phi, người tại sao muốn làm như vậy? Nàng còn là một tiểu hàitử, người tại sao lại làm như vậy, ban đầu rõ ràng đáp ứng để nàng gả cho ta,thế nhưng đối với phụ hoàng nói không để nàng làm Chánh phi của ta, hiện tạilại còn muốn đối phó nàng. Ta phải đi tìm phụ hoàng.”
Bát hoàng tử rống xong liền đi ra ngoài, Mai phi nhìnnhi tử cử động, bị chọc cho tức điên, tiểu tử này từ nhỏ đến lớn rất nghe lờinàng, thế nhưng một lần lại một lần phản kháng mình, mẫu tử trước đây vốn thânmật bây giờ lại vô cùng xa lạ, nghĩ tới những điều này, trong lòng Mai phi chứađầy cừu hận, nhưng mắt thấy nhi tử sắp xông ra ngoài, nếu đến chỗ Hoàng thượngnàng chắc chắn sẽ bị trách phạt, vội vàng kêu lên: “Đứng lại, nàng ta không bịlàm sao hết.”
Nam Cung Sâm vừa mới bước chân ra ngoài, nghe được lờimẫu phi nói, lập tức rút chân về, hoài nghi mở miệng: “Người nói phụ hoàngkhông có hạ chỉ?”
Mai phi lắc đầu, vung tay hướng chỗ ngồi trên cao đitới, giận đến mặt mày xanh lét một mảnh, ngực cũng phập phồng, Mẫn Cô Cô đứng ởtrong đại điện, lập tức đi tới lôi kéo tay Bát hoàng tử, nhỏ giọng nói thầm:“Hoàng tử, đừng làm nương nương tức giận, nương nương là đau lòng người a.”
Nam Cung Sâm liếc mai phi một cái, cuối cùng cũng khôngnói gì nữa, xoay người đi tới trước mặt Mai phi cẩn thận nhận sai.
“Mẫu phi, người đừng tức giận, chuyện lần này là nhitử không đúng.”
Bởi vì ban đầu Phượng Lan Dạ không chọn hắn, mà chọnnhị hoàng huynh, trong lòng vẫn sinh hờn dỗi, sau Hoàng Thượng lại đem nàng bancho Thất hoàng huynh, hắn vốn nghĩ sẽ buông tay nữ nhân không biết tốt xấu này,nhưng trong đầu vẫn hiện lên dung nhan của nàng, ngày đó nghe nói nàng cùngthất hoàng huynh đám cưới lại cùng con gà trống bái đường, cho nên mới muốn đi chêcười nàng, vì vậy tụ tập một nhóm người cùng nhau đi Tề vương phủ.
Chẳng qua không nghĩ tới nàng giận dữ đến mức hạ độc,mà vừa lúc Thất hoàng huynh ở trong phủ, sai người đánh bọn họ, mặc dù hắn vẫntức giận, bất quá không đành lòng thương tổn Phượng Lan Dạ.
“Ngươi a.”
Mai phi ngước mắt nhìn nhi tử một cái, đứa con này làbảo bối của nàng, cho nên không muốn cùng nhi tử mở rộng mâu thuẫn, sắc mặt Maiphi hòa hoãn xuống một chút, bất quá đôi mắt nàng vẫn lạnh lẽo dị thường, thịhuyết vạn phần, trong lòng hung hăng suy nghĩ.
Phượng Lan Dạ, ngươi chờ đó cho bổn cung, bổn cungtuyệt không bỏ qua cho ngươi.
Ngươi cho rằng leo lên bên cạnh Tề vương Nam CungDiệp, liền một bước lên trời sao, ý nghĩ của ngươi cũng quá ấu trĩ đi.
Trong đại điện yên tĩnh không tiếng động, không cóchút tiếng vang.
Trời đen như mực, đầy sao lóe sáng.
Tề vương phủ ánh đèn mông lung, bóng người di động,phần lớn Vương phủ yên tĩnh không tiếng động, thỉnh thoảng có tiếng bước chânđi qua, nhưng cũng vô cùng rón rén, để giữ nguyên sự yên lặng hài hòa.
Bên trong Liên viện, Phượng Lan Dạ ngủ gần nửa ngày,giờ phút này tinh thần phấn chấn, gọi Diệp Linh Diệp Khanh vào sảnh đường hỏichuyện.
Hai nha đầu này không biết xảy ra chuyện gì, bất annắm tay nhau tiến vào, mắt nhìn mặt đất nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn Tiểu Vươngphi.
Chỉ thấy gương mặt thanh tươi xinh đẹp của nàng đắmchìm trong ánh sáng, uyển nhược như minh châu, khinh linh phiêu dật, xinh đẹprực rỡ , chẳng qua không có chút nào tức giận, bất quá chỉ có ánh mắt thăm dònhìn các nàng, chầm chậm mở miệng.
“Diệp Linh Diệp Khanh ta muốn hỏi các ngươi chútchuyện.”
“Tiểu vương phi xin nói đi a”
Da đầu Diệp Linh tê dại, rất có cảm giác bất an, TiểuVương phi mặc dù nói chuyện rất ôn hòa, nhưng mang theo một cỗ máu tanh mưa bãocòn có hàn khí đến từ địa ngục, nhưng mà các nàng nào dám càn rỡ, cẩn thận từngli từng tí đáp lời.
Khóe môi mím lại của Phượng Lan Dạ giật một cái, phấttay ý bảo hai nha đầu kia đứng lên, thần sắc trên mặt càng phát ra ôn hòa.
“Vương gia của các người xưa nay ưa thích cái gì, chánghét cái gì?”
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, cho nêntrước tiên phải biết rõ tên khốn Nam Cung Diệp này thích cái gì, ghét cái gì,sau đó mới bày ra kế sách đối phó hắn.
Diệp Linh vừa nghe xong câu hỏi của Tiểu vương phi,thật nhanh ngẩng đầu lên, bất an mở miệng: “Vương phi chuyện này là…”
Hoa Ngạc sợ chủ tử tức giận, vội vàng thúc giục:“Vương phi hỏi các người cái gì? Biết thì mau mau trả lời.”
“Dạ tiểu vương phi.”
Diệp Linh vội vàng đứng thẳng người, cẩn thận suy nghĩmột lát, sau đó đáp lời: “bẩm Tiểu Vương phi, Vương gia thích gì nô tỳ không rõlắm, bởi vì bên Tuyển viện có người hầu riêng hầu hạ, tất cả đều là nam nhân,một cái nha hoàn muốn tới gần cũng không được, hơn nữa Vương gia thường ngàyrất ít lộ diện, nô tỳ cũng không rõ ràng lắm ngài thích cái gì, bất quá vươnggia có nuôi một con vẹt biết nói, gọi là Ngân ca, nghe nói con vẹt kia rất đượcVương Gia quan tâm, xưa nay có chiêu vuốt móng ngựa vô cùng lợi hại.
“Ừ.”
Trong đầu Phượng Lan Dạ lập tức hiện lên hình ảnh một convẹt biết nói, Ngân ca phải không, tốt, ngươi chờ ta đem ngươi vạch lông nấu ăn,ai bảo chủ tử ngươi đắc tội ta.
Lúc này, ở sâu trong Tuyển viện, Ngân ca không nhịnđược rung mình một cái, ngước đầu nhìn trăng khuya, làm sao lạnh thế a, nó vộivàng co cổ lại, tiếp tục tiến vào mộng đẹp của mình.
Bên trong Liên Viện
Diệp Linh vừa nói xong Vương gia thích cái gì liền nóitiếp chuyện Vương gia chán ghét.
“Mặc dù nô tỳ không biết Vương Gia thích gì, nhưng lạibiết Vương gia chán cái gì, Vương gia ghét nhất ồn ào, nếu người trong Vươngphủ làm ầm ĩ đến ngài, kết quả nhất định không tốt, Vương gia cũng không thíchnữ nhân, cho nên bên trong Tuyển viện một cô gái cũng không có, ngay cả ngườihầu cũng là nam tử.”
Phượng Lan Dạ nghe xong, nhíu mày, Tề vương này đúnglà cổ quái, chính mình lớn lên so sánh với nữ nhân còn đẹp hơn, hết lần này tớilần khác đều không thương hoa tiếc ngọc, chẳng lẽ hắn là kẻ đồng tính, sở dĩcưới mình là để ngăn chặn miệng lưỡi bên ngoài, nhưng trên thực tế lại khôngthể chấp nhận cùng nữ nhân bái đường, cho nên mới để nàng cùng con gà trống báiđường, điều này có thể giải thích vì sao hắn liều mạng để nàng gả vào Tềvươngphủ, lại để cho nàng cùng Gà trống làm việc này.
Nam Cung Diệp a Nam Cung Diệp, ngươi chờ đó cho ta.
Trên mặt Phượng Lan Dạ phủ một tầng lãnh ý, so sánhvới hàn băng còn lạnh hơn, quanh thân đều là sát khí.
Trong phòng nhất thời tràn ngập lãnh khí, Diệp Linhcùng Diệp Khanh không nhịn được run run một cái, cẩn thận mở miệng: “Tiểu vươngphi, cái gì nô tỳ cũng chưa nói.”
“Ừ, ngươi không có nói gì cả.” Phượng Lan Dạ hài lònggật đầu, hai nha đầu này coi như thức thời, biết cái gì nên nói, cái gì khôngnên nói.
Bên trong đại sảnh đang nói chuyện, một tiểu nha đầumặc Hồng y tiến vào, cung kính cúi người bẩm báo: “Tiểu Vương phi, Tích quảngia đã tới.”
“Để cho hắn vào đi.”