Âu Dương Tình cũng không nhắm vào Phượng Lan Dạ, màtrực tiếp chĩa mũi nhọn vào Tư Mã Vụ Tiễn, khiến cho con ngươi của Tư Mã VụTiễn tối sầm lại, sắc măt khó coi, âm ngao đến cực điểm, cứ như vậy mà trừngmắt với Âu Dương Tình, nữ nhân này rõ ràng là muốn gây sự , cho dù bản thânchịu nhịn thì cũng không tránh được, ngay lúc nàng muốn phát tiết thì hai taycó ai nắm lấy, quay đầu lại hóa ra là Phượng Lan Dạ
Trong lòng Phượng Lan Dạ rất rõ, nếu như hôm nay Tư MãVụ Tiễn và Âu Dương Tình đấu đá nhau thì sẽ ảnh hưởng không ít tới danh tiếngcủa An Vương Phủ, hơn nữa thân phận của Âu Dương Tình chính là An vương phi,cho dù thế nào đi nữa, Vụ Tiễn làm như thế quả thực là thất lễ, vì thế hôm naynàng không nên động thủ, bất quá như vậy lại không giống nàng ấy chút nào?
Phượng Lan Dạ bước lên trước, khóe môi nhếch lên mỉmcười đầy châm biếm, nhẹ nhàng nói: “Đây không phải An vương phi sao? Thất lễthất lễ.”
Âu Dương Tình thu hồi ánh mắt lạnh lùng, cảnh giácnhìn về phía Phượng Lan Dạ, những chuyện phát sinh trên người nha đầu này nàngcó biết chút ít, nào là bị nhốt trong chuồng hổ mà lông tóc vô thương, nào làcầm kỹ cao siêu, hôm đó trên tứ hôn điện quả thực đã được lĩnh giáo qua, quantrọng nhất là các hoàng tử đều có tình ý với nàng ta, nha đầu này căn bản chínhlà một con hồ ly tinh lẳng lơ, cho nên bản thân cẩn thận một chút vẫn hơn.
“Nguyên lai là Tề vương phi, thật khéo nha!”
Phượng Lan Dạ gật nhẹ, mỉm cười xinh đẹp, thế nhưngchỉ có những người quen thuộc mới hiểu được nụ cười đó của nàng có dụng tâm kínđáo, làm kẻ khác sởn tóc gáy.
Chỉ có điều Âu Dương Tình không quen nàng, nào đâubiết tính cách của nàng, cứ nghĩ rằng tiểu nha đầu này trong đầu coi như cũngcó chút kiến thức, biết đối với nàng khiêm nhường lễ độ, tuy rằng nàng ta là Tềvương phi, nhưng mình cũng là An vương phi, cùng là nhất phẩm phu nhân đượcthánh dụ ban hôn, so ra thì thân phận hai người như nhau cho nên cư xử cũng cóchút khách khí.
“An vương phi, ở chỗ này tai vách mạch rừng thập phầnhỗn tạp, người ở đây nháo nháo gây sự, An vương có thể hay không tức giận?”
Phượng Lan Dạ đè thấp thanh âm, nhỏ giọng thầm thì.
Mâu quang của Âu Dương Tình nhanh chóng quét về phíađại sảnh, quả nhiên trong mắt nhiều người hiện lên vẻ hứng thú, trên mặt chămchăm tìm tòi nghiên cứu, chẳng biết chốc nữa sẽ phát sinh chuyện gì?
Âu Dương Tình hiểu rằng, nếu ở đây cãi vã ồn ào, rấtnhanh sẽ truyền khắp toàn bộ An Giáng thành, truyền đến tai An vương Nam CungQuân, hắn nhất định sẽ chán ghét mình, cho nên có một số việc sau này sẽ tínhtoán, tiện nhân Tư Mã Vụ Tiễn này rồi cũng sẽ tiến vào An vương phủ, còn có thểchạy được đi đâu, Âu Dương Tình nghĩ thế trừng mắt Tư Mã Vụ Tiễn một cái, xoayngười vung tay: “Đi.”
Trong đoàn có người tựa như không cam lòng, nhỏ giọngnói: “Cứ như thế mà bỏ qua cho nàng ta sao?”
Nhưng lại nhận được một cái liếc mắt của Âu DươngTình, rắm cũng không dám thả, ngoan ngoãn ngậm miệng đi theo sau.
Phượng Lan Dạ chờ những nữ nhân này đi qua, một đoànngười các nàng mới kéo nhau lên lầu, hai bên cuối cùng cũng yên ổn vô sự, dọatiểu nhị trên mặt méo mó đầy mồ hôi, nguy hiểm thật, nếu như hai bên ở trongnày náo loạn, bất luận như thế nào, cũng đều không tốt cho Yến Xuân Lâu bọn họ,may mà không có việc gì.
Đoàn người đồng thời đi lên lầu, khóe môi của PhượngLan Dạ lại lộ ra ý cười châm biếm, nàng nắm chặt lòng bàn tay, ngưng khí, nhanhchóng nhắm đến nơi Âu Dương Tình đang đi xuống dưới, nàng ta cước bộ bị kiềmhãm, đạp vào khoảng không,êm đẹp ngã xuống đại sảnh, tuy rằng chỉ có hai, babậc cầu thang, sẽ không có vấn đề gì lớn, thế nhưng đường đường là nữ nhi củađại tướng quân cư nhiên lại bị mất mặt như vậy, nàng ta không khỏi vừa tức vừahận, trong mắt đầy vẻ cuồng nộ, vài nữ nhân bên cạnh vội chạy tới, khẩn trươnghỏi han.
“Tình tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”
“Không bị gì chứ.”
“Câm miệng.” Gương mặt Âu Dương Tình đỏ rực, nghiếnrăng nghiến lợi rống giận, vẫn thấy nàng chưa đủ mất mặt hay sao? Lúc vừa rồinàng cảm nhận được giữa không trung có một đạo lực, khiến cho nàng bước hụt, làai xấu xa như thế?
Nữ nhi Âu Dương Tình của đại tướng quân Âu Dương Tháccũng không phải hạng người vô năng, phụ thân của nàng chính là một võ tướng chonên Âu Dương Tình đương nhiên luyện võ, cho dù võ công không thuộc loại xuấtthần nhập hóa, nhưng cũng không phải loại thấp, vừa rồi có người giở trò, nàngcó biết, nhưng bởi vì bản thân quá khinh thường cho nên mới tính sai, quantrọng nhất nàng cho rằng sẽ không ai dám động, ai dè?
Âu Dương Tình vội ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang,trên đó không có lấy một bóng người, trái lại lại nghe thấy vài thanh âm lạnh nhạt.
“Đáng đời, tự làm tự chịu.”
“Ông trời báo ứng.”
Mấy câu châm chọc như gió thổi bên tai, bất quá lạikhông biết phát ra từ đâu, trong đại sảnh thanh âm bàn luận, bới móc cứ thinhau rơi xuống, Âu Dương Tình thay vì tức giận, đã vội vàng đứng lên, chạy vộira ngoài hòa lẫn vào đám đông, theo sau là mấy tiểu thư khuê các, đến khi đoànngười ra khỏi Yến Xuân Lâu, trong lâu liền phát ra tiếng cười hi hi ha ha, sắcmặt Âu Dương Tình âm ngao thị huyết, cắn răng, nảy sinh ác độc.
Tư Mã Vụ Tiễn, chuyện hôm nay ta sẽ tính trên đầungươi, đợi đến lúc ngươi tiến nhập An vương phủ rồi, chờ xem bản vương phitrừng phạt ngươi thế nào, sau đó vung tay ra lệnh: “Đi.”
Trong nhã gian trên tầng hai, Phượng Lan Dạ ghé sátvào khung cửa sổ, nhìn theo hướng đoàn người Âu Dương Tình rời đi, nghĩ đến ánhmắt thị huyết vừa rồi của nàng ta, không khỏi lo lắng cho Tư Mã Vụ Tiễn. Chỉthấy nàng ta nhẹ nhàng mỉm cười, dịu dàng như làn nước nhìn lại, chầm chậm mởmiệng: “Có đúng là muội làm chuyện xấu đó không?”
Người khác không biết, nàng sao lại không hiểu tiểunha đầu này có bao nhiều là ý đồ xấu xa, tuy rằng nàng không rõ nha đầu kia làmthế nào, nhưng có thể khẳng định là do nàng ra tay…
Phượng Lan Dạ không nói gì, chỉ kéo kéo tay Tư Mã VụTiễn: “Vụ Tiễn, tỷ đừng gả nữa nha, ta thực sợ tỷ sẽ…? Không bằng sau này haichúng ta hỗ trợ lẫn nhau, tỷ cùng ta đến Tề vương phủ, An vương sẽ không épngươi nữa”
Phượng Lan Dạ thực sợ rằng sau này Vụ Tiễn gả đi sẽgặp không ít khó khăn, thân là bằng hữu, bản thân cũng mong nàng ấy luôn đượcvui vẻ.
Chỉ là khi Phượng Lan Dạ vừa nói xong, Tư Mã Vụ Tiễnliền vươn tay bịt miệng của nàng lại, nghiêm túc nhìn nàng nói: “Lan Dạ, tabiết muội là muốn tốt cho ta, thế nhưng ta đã đáp ứng Hoa phi nương nương sẽtiến nhập An vương phủ, đây là mệnh của ta, Lan Dạ à, muội biết không? Conngười có tranh đoạt thế nào vẫn không thoát khỏi số mệnh, tuy rằng ta cũng muốnly khai nơi này, thế nhưng Kim Xương Quốc phải làm sao bây giờ? Hơn nữa ta cũngmuốn trả lại cho Nam Cung Quân phần tình cảm mà ta thiếu hắn, đó là ta nợ hắn.”Nói xong nàng bỏ tay Phượng Lan Dạ, hướng mắt qua cửa sổ nhìn về nơi đường lớnphồn hoa náo nhiệt, xe cộ nườm nượp chạy qua không dứt, trong nhã gian khôngmột tiếng động, tất cả mọi người đều cảm nhận được nỗi khổ tâm của nàng, chonên không ai nói gì, quay đầu nhìn lại, nàng tiếp tục nói.
“Lan Dạ, đừng lo lắng cho ta, kỳ thực ta rất không antâm về muội, trước tiên không nói đến tin đồn Tề vương khắc mẫu khắc thê, muộibiết chứ? Tề vương cũng không phải là một người tốt để chung sống, hắn tínhcách cổ quái, âm lãnh, cho nên muội cần phải để tâm một chút.”
Tư Mã Vụ Tiễn vừa dứt lời, Diệp Linh và Diệp Khanh vẫnđứng ở góc phòng hầu hạ tỏ vẻ không vui, các nàng dù sao cũng là người của Tềvương phủ, nếu tiểu vương phi nhà họ nghe những lời vừa rồi của tam công chúalại không lấy chồng, thế này thì phiền phức rồi, Diệp Linh lập tức mở miệng.
“Kỳ thật vương gia của chúng ta không giống lời nóicủa người xấu như vậy đâu, ngài chỉ không thích ầm ĩ, bình thường không chophép ai tiến vào Tuyển viện của ngài, hơn nữa cũng không được phép nghi ngờ lờinói của ngài, hạ nhân trong phủ không được lười biếng, làm việc phải chăm chỉ,quan trọng nhất là, ngàn vạn lần không nên chọc hắn tức giận”
Diệp Linh nói xong, tất cả mọi người trong nhã gianđều nhìn các nàng, sau đó Hoa Ngạc nhịn không được bĩu môi cãi lại.
“Đó mà là người sao? Ai biết hắn khi nào tức giận, khinào tâm tình vui sướng chứ? Được rồi, nếu như hắn tức giận thì sẽ thế nào?”
Điểm này rất quan trọng nha, nếu như vị vương gia kiatức giận thì sẽ xử phạt hạ nhân như thế nào.
Hoa Ngạc nói xong, rõ ràng nhìn thấy Diệp Linh và DiệpKhanh thân mình run run, khí sắc có chút trắng bạch.
Mọi người trong nhã gian đều rõ ràng, xem ra vị Tềvương này đối với người khác thủ đoạn cay độc, bằng không cũng sẽ không khiếnhai người kia sợ hãi như vậy.
Phượng Lan Dạ không muốn nhắc tới đề tài này, nói chocùng nàng cũng không sợ vị Tề vương này, mặt còn chưa gặp, chưa biết ai sợ aiđâu?
“Được rồi… Đừng nói những chủ đề phiền não đó nữa, namnhân ai chẳng giống nhau, hôm nay chúng ta là đi dạo phố nha, vui lên nào.”
Tư Mã Vụ Tiễn cũng tán thành, nếu là đi chơi hà tấtphải bận tâm đến mấy cái chuyện phiến phức khác, vẫn là vui vẻ đi, chuyện saunày thì sau này nói, không chừng còn có hi vọng.
“Ân, nhưng mà trà và điểm tâm của chúng ta đâu? Saolại chưa mang lên thế?”
Tư Mã Vụ Tiễn kỳ quái mở miệng, bên ngoài nhã gian lậptức vang lên thanh âm của tiểu nhị: “Các vị quan khách, trà tới rồi.”
Hắn bưng khay lên, trên đó có chút trà, chút điểm tâm.
Kỳ thực hắn đã sớm mang đồ lên nhưng lại bị thị vệngăn ngoài cửa, không cho phép tùy tiện làm phiền những người bên trong, chonên mới không dám tiến vào, lúc này nghe thấy có người đặt câu hỏi, tranh thủứng biến, nhanh chân nhanh tay đưa đồ vào, sau đó cẩn thận từng ly từng tí luira ngoài.
Hoa Ngạc tiến lên, rót trà cho hai chủ tử rồi lui sangmột bên.
Trong nhã gian lập tức tràn ngập hương thơm của trà,lá trà xanh mướt bồng bềnh trong nước.
Làn khói lượn lờ, nhẹ nhàng như áng mây mỏng manh.
Trong nhã gian một mảnh yên tĩnh, âm thanh buôn chuyệndưới lầu lại náo nhiệt đến dị thường.
“Các người có biết, hôm nay Tấn vương, Sở vương đạihôn, Lâm gia và Tô gia có bao nhiêu đồ cưới không? Những mười dặm trang sức đỏchói, không hổ là hoàng thất kết hôn.”
“Hai nhà bọn họ đi đường nào thế?”
“Một nhà đi Thái Hòa Nhai, một nhà đi Phụng NguyênNhai, các ngươi chẳng nhìn thấy gì đâu, trên phố chỉ toàn một màu đỏ, tựa nhưmột rặng mây hồng đáp xuống phố lớn.”
“Wow, phi thường náo nhiệt nha, nhưng hai nhà đó saolại xuất phát sớm thế?”
Có người đưa ra nghi vấn, cũng đúng thôi, ban đầu cóngười muốn trông thấy cảnh tượng đưa dâu náo nhiệt, thế nhưng chờ tới chờ luihết nửa ngày mới phát hiện người ta đã xuất phát từ sớm, trên mặt đất chỉ cònnhững cánh hoa hồng bay bay.
“Đoạt đường, tranh may mắn nha.”
Người này vừa nói xong, mọi người trong lâu cười rộ cảlên, người trong nhã gian nghe thấy, tựa hồ cũng bị chọc cho nở nụ cười.
Đồng tử của Phượng Lan Dạ u ám, nhấp một ngụm trà, từtừ mở miệng: “Thật có chút ý tứ nha.”
Ngay cả việc kết hôn vui mừng như vậy mà cũng tranhgiành, huống chi đến ngôi vị hoàng đế, chỉ sợ lại không được yên tĩnh rồi.
Thật không biết đế kinh trong tương lai sẽ xảy ra tinhphong huyết vũ gì đây?
Sắc mặt Phượng Lan Dạ âm u khó hiểu, con ngươi chợtlóe lên một tia hàn ý quỷ dị khó lường.
Bởi vì trông tinh thần Tư Mã Vụ Tiễn vẫn không khá lênđược, Phượng Lan Dạ cùng nàng ngồi một lúc, nói chuyện một vài câu, rồi tất cảđồng loạt đứng dậy, quay trở về Nô Nhai.
Sau đại hôn của Tấn vương và Sở vương chính là đại hôncủa tam hoàng tử và Tề vương.
Mười sáu tháng mười hai.
Đêm trước đại hôn, tam hoàng tử Nam Cung Tiếp đến thămPhượng Lan Dạ.
Hắn vẫn ôn nhuận như trước, chỉ là trong mắt có chútthương cảm cùng tiếc nuối, nhàn nhạt mở miệng.
“Lan Dạ, ta vốn dĩ muốn người tiến vào Nam Cung Phủ,không nghĩ tới ngươi cư nhiên lại gả cho Tề vương, ta tin tưởng thất đệ sẽ đốixử tử tế với ngươi, lần này ngươi tiến nhập Tề vương phủ chính là do bản thânthất đệ nói ra, đây là chuyện trước kia chưa từng có.”
Phượng Lan Dạ ngẩn người một lát, nhìn về phía NamCung Tiếp: “Người nói là chính Tề vương đưa ra yêu cầu nạp ta làm phi?”
Tuy rằng đối với việc này nàng đã đoán ra được vàiphần, nhưng từ trong miệng tam hoàng tử nói ra vẫn làm cho nàng có chút khiếpsợ, Tề vương vì sao phải cưới nàng, bọn họ cho tới bây giờ vẫn chưa gặp quanhau, vậy mà nam nhân này lại muốn thú nàng, sự việc này càng ngày càng trở nênquỷ dị khó lường, lẽ nào Tề vương và Ngọc Tiễn là hảo bằng hữu, cho nên hắn thúnàng bởi do Ngọc Tiễn đề nghị.
Phượng Lan Dạ không hiểu ra sao.
Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp than nhẹ: “Thất hoàng đệđược phụ hoàng hết mực cưng chiều, toàn bộ người tại đế kinh ai cũng đều biết,nếu không phải là ý tứ của đệ ấy, ngươi cho rằng phụ hoàng sẽ tứ hôn cho ngươisao?”
Đừng nói đến vị trí chính phi, ngay cả sườn phi, chỉsợ phụ hoàng đều không muốn cấp, bởi vì phụ hoàng là người rất coi trọng địavị, bất quá việc này nếu là do thất hoàng đệ nói ra thì không có gì là khôngthể, bởi vì đệ ấy luôn là vậy.
“Thế nhưng cho tới giờ ta cũng chưa bao giờ thấy quaTề vương? Vì sao hắn lại ra cái chủ ý này?”
Trước mặt Nam Cung Tiếp, Phượng Lan Dạ luôn thoải máitự nhiên như vậy, hắn giống như bằng hữu của nàng vậy.
“Ai biết được, thất hoàng đệ luôn như thế, những việctừ trước tới giờ hắn an bài không ai rõ, có thể hắn sợ phụ hoàng tứ hôn cho nênthẳng thắn yêu cầu hôn sự của mình, mà ngươi lại vẫn còn nhỏ, thành ra hắn mớicó thể làm như vậy.”
Nam Cung Tiếp suy đi nghĩ lại mọi loại khả năng, bằngkhông cũng không thể nào lý giải nổi vì sao thất hoàng đệ luôn lãnh huyết vôtình lại đòi phụ hoàng tứ hôn.
Phượng Lan Dạ nghe xong, cũng ngầm thừa nhận ý kiếncủa Nam Cung Tiếp, xem ra sự việc là như thế, mặc kệ ra sao, cứ gả vào Tề vươngphủ rồi hẵng nói, hiện tai lấy chồng hay không cũng không phải do nàng, thánhchỉ đã hạ, nàng nếu đào hôn sợ rằng chỉ có một con đường chết, hơn nữa lúc nàynàng có thể đi đâu? Lãnh thổ của Thiên Vận Hoàng Triều cực kỳ lớn, cho dù nàngtrốn được, vẫn là trong phạm vi của Thiên Vận Hoàng Triều, còn mang thân phậncủa một đào phạm, chẳng bằng an phận tiến nhập Tề vương phủ, chờ đợi một thờigian nữa, vả lại nàng cũng muốn nhìn một chút vị Tề vương này vì sao phải nạpnàng làm phi?
“Bỏ đi, đừng nghĩ nữa, ta còn chưa chúc mừng ngươicưới được đệ nhất mỹ nữ của An Giáng thành nha? Không phải ai cũng có phúc phậnđấy đâu.”
Tam hoàng tử Nam Cung Tiếp có chút buồn bã, trên khuônmặt ôn nhuận như có phủ một bóng ma, kỳ thật trong lòng hắn rất rõ, Trầm VânTinh tâm cao khí ngạo đó căn bản không muốn hắn cưới, chỉ sợ gả tiến vào NamCung phủ nàng cũng rất chán ghét.
Hắn tuy rằng tuổi đã không còn nhỏ, thế nhưng căn bảnkhông có ý định nạp phi, so sánh với những nữ nhân chỉ ham vinh hoa phú quýkia, hắn lại càng yêu cầm của mình hơn.
Mặc dù Trầm Vân Tinh kia rất đẹp, thế nhưng nếu chohắn tự mình lựa chọn, hắn ngược lại tình nguyện cưới Lan Dạ.
Tuy rằng nàng còn nhỏ, thế nhưng hắn rất muốn chăm sócnàng, không cho bất luận kẻ nào thương tổn nàng, nhưng hắn như thế, liệu cónăng lực bảo hộ người khác sao?
Nam Cung Tiếp trầm mặc nửa ngày mới mở miệng: “Tangược lại tình nguyện muốn cưới ngươi tiến nhập Nam Cung phủ hơn.”
Phượng Lan Dạ giật mình há hốc mồm hơn nửa ngày mớikhép lại, nàng không nghĩ tới tam hoàng tử cũng muốn cưới nàng, bất quá nàngkhông có cảm giác với hắn, chỉ coi hắn là bằng hữu, tối trọng yếu là nàng biếttam hoàng tử khát vọng một cuộc sống an bình, nên không muốn liên lụy hắn.
“Bỏ đi, đừng nghĩ nhiều nữa, ngươi trở về đi, ngày mailà đại hôn của ngươi, đừng làm cho người khác chê trách.”
Phượng Lan Dạ đứng lên, ngày mai đều là đại hôn củahai người, hôm nay lại lén lút gặp mặt, nếu truyền ra ngoài sẽ thành những lờiđồn đại không hay, cho nên vẫn là không lưu lại cái gì.
Nam Cung Tiếp đứng lên, chuẩn bị rời đi, trong đôi mắttrong trẻo hiện lên những gợn sóng, nhẹ giọng nói: “Sau này ta có thể đi Tềvương phủ thăm ngươi không?”
“Được, chúng ta là bằng hữu, bất quá đừng chọn buổitối là được rồi.”
Sau này nàng là Tề vương phi, tuy rằng còn nhỏ, thếnhưng người trong hoàng thất luôn bị chú ý, nếu lọt vào tai hạng người có ý đồxấu chỉ sợ lại xảy ra chuyện.
Nam Cung Tiếp gật đầu, Phượng Lan Dạ gọi thị vệ tới hộtống tam hoàng tử ra ngoài, chính mình trở về phòng nghỉ ngơi, ngày mai là đạihôn, tuy rằng nàng không quan tâm nó quan trọng ra sao, nhưng nghỉ sớm một chútvẫn hơn.
Ngày hôm sau, mười sáu tháng mười hai.
Hiếm thấy thời tiết như vậy vào trưa mùa đông, nghìndặm không mây, bầu trời sáng trong vô ngần, ngay cả một áng mây cũng không có,chim tước đậu trên cây khô cất tiếng kêu, ấy mà chỉ mấy ngày trước đây tuyếtđọng vẫn còn chưa tan.
Sáng sớm Phượng Lan Dạ đã bị Hoa Ngạc đánh thức, lạicòn có cả Diệp Linh cùng Diệp Khanh đang đợi bên cạnh, hai người không dám sơsuất, chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ, chờ hầu hạ tân vương phi trang điểm, đợi đếngiờ lành.
Chỉ có điều Phượng Lan Dạ cũng không như tâm nguyệncủa mọi người thức dậy, mà là trừng mắt với Hoa Ngạc một cái rồi lại nằm xuốngtiếp tục ngủ.
Tuy rằng hôm nay là đại hôn của nàng, nhưng, thứ nhấthôn nhân này không phải là mong muốn của nàng, thứ hai người xuất giá là nàngnha, làm sao mà lại phải trang điểm làm đẹp sớm như thế, chỉ sợ cả ngày hôm naysẽ phải lăn qua lăn lại nhiều lần, cho nên ngủ đủ mới quan trọng.
Phượng Lan Dạ tự có lý luận của mình, bởi vậy căn bảnkhông thèm để ý nhóm người đang tụ tập trong căn phòng nho nhỏ của nàng.
Hai nha đầu Diệp Linh với Diệp Khanh gấp gáp giống nhưkiến bò trên chảo nóng nhưng đều không có cách nào, hơn nữa tân vương phi đãnói không cho phép ai lại tới quấy rầy nàng, các nàng đều hiểu tính tình củatân vương phi, nếu ai không sợ chết thì cứ gọi đi, cho nên chỉ có thể lo lắngsuông, cứ bước qua bước lại hết trong phòng rồi lại ra ngoài.
Hai tiểu nha đầu cứ một mực lay lay cánh tay của HoaNgạc, năn nỉ nàng nghĩ biện pháp, Hoa Ngạc nhướng mày, nghĩ ra một người, đóchính là tam công chúa sát vách, nàng ta cùng công chúa cảm tình tương đối tốt,nhất định có khả năng đánh thức công chúa dậy, Hoa Ngạc lập tức phái Diệp Linhđi mời tam công chúa.
Tư Mã Vụ Tiễn cùng hai tiểu nha đầu Tiểu Đồng và TiểuKhuê rất nhanh đi qua, còn mang theo cả quà mừng của nàng nữa, một bộ chăn báchtử (trăm con) và một đôi áo gối thêu uyên ương, sau đó ra hiệu cho Hoa Ngạc đỡlấy, chính mình đi đến trước giường vươn tay kéo chăn bông của Phượng Lan Dạ,đưa tay thọc lét nàng, một bên quấy nhiễu một bên hô to gọi nhỏ.
“Nha đầu lười biếng, dậy đi, hôm nay là đại hôn củamuội nha, còn không mau thức dậy, nếu không dậy, cứ như vậy mang lên kiệu hoanhé.”
Phượng Lan Dạ vừa nghe thấy thanh âm của Tư Mã VụTiễn, liền biết ngay nha đầu Hoa Ngạc kia gọi tới, không thể không mở mắt,nhếch môi cười nhìn tất cả mọi người.
Lúc này sắc trời đã không còn sớm, vạn tia sáng xuyênqua cửa sổ vào phòng, khiến cho căn phòng nho nhỏ trở nên nhu hòa ấm áp hơn
Phượng Lan Dạ quan sát Vụ Tiễn, thấy mắt nàng ấy cóđiểm hồng hồng, kỳ quái truy vấn: “Tỷ làm sao thế? Sao mắt lại đỏ thế kia?”
Tư Mã Vụ Tiễn sửng sốt, trong lòng thấy chua sót, nắmlấy tay Phượng Lan Dạ, ôn nhu mở miệng: “Ta chạy đôn chạy đáo cả một đêm, tìmcho muội hàng thêu cao cấp làm quà cưới, ta đưa cho Hoa Ngạc rồi, đó là mộtchút tâm ý của ta.”
Phượng Lan Dạ vừa nghe, trong lòng cảm thấy ấm áp, mặcdù hôn lễ này đối với nàng mà nói là một chuyện bất đắc dĩ, tuy rằng không cólấy một người thân nào, nhưng lúc này đây có Vụ Tiễn đến giúp đỡ, tặng cho nànglễ vật, dường như phần nào sưởi ấm được tâm hồn nàng, nhẹ giọng thầm thì: “Cảmơn tỷ, Vụ Tiễn”
“Cảm ơn cái gì, hai người chúng ta còn phải nói câu ấyà, sau này cũng không phải là không gặp nhau, ta sẽ tới thăm muội.”
“Được, muội cũng sẽ đến thăm tỷ.”
Phượng Lan Dạ gật đầu, Tư Mã Vụ Tiễn xoa đầu nàng,xem nàng như là muội muội củachính mình, đáy lòng nổi lên cảm giác đau đớn ê ẩm, tiểu nha đầu nhỏ như vậy,nàng lúc vừa tới cũng chỉ lớn như thế, khi đó nàng may mắn đã gặp Nam CungQuân, cho nên lúc ban đầu gặp mặt, nàng liền hy vọng có thể giúp đỡ tiểu nhađầu này, cũng có thể trở thành người mà nàng ấy dựa dẫm được, mặc kệ thế nào,mấy ngày này những việc nên làm nàng đã làm rồi, chỉ là không nghĩ tới, tìnhcảm của nàng và Lan Dạ lại càng ngày càng tốt như thế, chỉ mong sau này ông trờisẽ yêu thương tiểu nha đầu này một chút.
Lan Dạ, nhất định phải sống cho thật tốt.
Tư Mã Vụ Tiễn tự nhủ trong lòng xong, sợ chính mình sẽxúc động rơi lệ, liền buông Phượng Lan Dạ ra, lấy tay áo che miệng ngáp mộtcái, lộ vẻ mệt mỏi mở miệng: “Lan Dạ, ngoan ngoãn cho người ta vào trang điểm,tân nương tử không được làm biếng, tỷ mệt mỏi quá, trở về ngủ một giấc.”
“Uh, được rồi, tỷ trở về ngủ một chút đi, muội sẽ trởvề thăm tỷ.”
Phượng Lan Dạ lên tiếng trả lời, nhìn theo thân ảnhnhỏ bé đang đi ra ngoài kia, nó như hòa tan vào trong ánh sáng, như một đóa hoasương, hư vô mờ mịt, trong tâm có chút đau đớn, nàng sẽ trở về thăm nàng ấy.
Ngoài cửa, Tư Mã Vụ Tiễn ngẩng đầu lên nhìn trời, trênmặt hai hàng lệ tuôn rơi, tiểu Đồng và tiểu Khuê đứng bên cạnh không dám nóigì, mãi đến khi thân ảnh của chủ tử đi ra ngoài, hai tiểu nha đầu mới chạy theosau.
Trong phòng, Phượng Lan Dạ lạnh lùng liếc Hoa Ngạc mộtcái, dọa Hoa Ngạc toàn thân đổ mồ hôi lạnh, bất quá hôm nay chính là ngày vui,nàng thực không có tức giận, chầm chậm mở miệng.
“Được rồi, hầu hạ ta đứng lên.”
Ra lệnh một tiếng, toàn bộ người trong phòng cuối cùngcũng thở dài một hơi, chen chen chúc chúc, ba chân bốn cẳng bắt tay vào hầu hạmột nữ nhân, không, nhiều nhất cũng chỉ là một tiểu hài tử.
Phượng Lan Dạ nhìn tới mấy cái tay đang vươn tới trướcmặt không khỏi nhíu mày, lạnh lùng trừng mắt.
Có cần phải khoa trương như vậy không? Bất quá chỉ làmột cái hôn lễ, có cần phải kinh thế à, mắt thấy mấy cánh tay đang lần lượtvươn tới, nàng liền xoay mình, hừ lạnh: “Làm cái gì?”
Ba chữ vừa ra khỏi miệng, lập tức sản sinh hiệu ứng,trong nháy mắt mọi người đều rút tay về, chột dạ nhìn về phía chủ tử ngạo nghễđang ngồi trên giường cũng đang nhìn về phía các nàng.
Nàng còn nhỏ tuổi nhưng lại một thân lãnh diễm kiêungạo, dung mạo trong trẻo nhưng lạnh lùng tựa hàn băng, khuôn mặt nho nhỏ, chỉlớn bằng bàn tay, bởi vì ngủ say khiến cho hai má hồng hồng phấn nộn, cho dùkhông trang điểm cũng đã trắng hồng ngọt ngào như ngọc, thế nhưng hàn ý trongcâu nói khiến cho không một ai dám tùy tiện nghi vấn lời của nàng.
“Công chúa?”
Hoa Ngạc dẫn đầu kêu một tiếng, thời gian đã không cònsớm, nếu còn dây dưa trì hoãn, e rằng để lỡ giờ lành
“Được rồi, để một mình Hoa Ngạc hầu hạ ta, các ngươira ngoài đi.”
“Tiểu vương phi?”
Hai người Diệp Linh và Diệp Khanh kêu lên một tiếng,nhưng lại nhận được một ánh nhìn của Phượng Lan Dạ, lập tức ngoan ngoãn lui ra,chờ ở ngoài cửa.
Trong phòng, Hoa Ngạc hầu hạ nàng thay y phục, rờigiường, đâu ra đấy.
Lúc này bên ngoài có âm thanh đàn sáo truyền tới, tiểunha đầu Diệp Linh từ bên ngoài chạy vào, sốt ruột gọi: “Tiểu vương phi, kiệuhoa đã đến cửa.”
Kiệu hoa đã đến cửa, lại nhìn tiểu vương phi, một thânbạch y, tóc tai gọn gàng, mũ phượng không mang, trên mặt còn không trang điểm,Diệp Linh gấp đến độ sắp khóc, Phượng Lan Dạ liếc nàng một cái, thản nhiên mởmiệng: “Hoảng cái gì, không phải chỉ là kiệu hoa tới sao?”
Người ở bên trong không vội không vàng, thản nhiênhành sự, ngoài sân viên âm thanh đàn sáo không ngừng bên tai, hàng ngũ đón dâucủa Tề vương phủ dài thật dài, so với đội ngũ của bất kỳ vương phủ nào cũngkhông thua kém, rất nhiều người đổ ra xem náo nhiệt, vừa đỏ mắt tức giận lạivừa đố kị, tiếng nghị luận không dứt, nói cái gì có cái đó.
Có người nói đại hôn lần này chính là Phượng Lan Dạ đichịu chết.
Có người nói Tề vương luôn không coi trọng việc này,nếu xem trọng đại hôn lần này, tân vương phi tất nhiên không có việc gì.
Ngôn luận mỗi người một kiểu, khiến cho hôn sự nàycàng thêm náo nhiệt.
Quản gia Tích Đan của Tề vương phủ thỉnh thoảng lạingẩng đầu lên nhìn trời, gần đến trưa rồi thế mà thân ảnh của tân nương cũngkhông thấy, rõ ràng là mùa đông, nhưng hắn lại gấp đến độ trên đầu đầy mồ hôi,bước trở lại vào trong sân, thỉnh thoảng lại thúc giục mấy gia nhân đi ngóng tânnương tử, giờ lành đều cũng qua rồi.
Ở phủ của tam hoàng tử Nam Cung Tiếp kiệu hoa đã sớmtới rồi, vậy mà vương phi của bọn họ cái bóng còn không thấy?
Tích Đan sao lại không nóng lòng, thế nhưng hai têngia nhân vừa nghe Tích Đan sai đi thúc giục người, vội liệu mạng lắc đầu, kiênquyết ở lại trong sân.
Trong phòng, Phượng Lan Dạ không để cho Hoa Ngạc trangđiểm cho mình, chỉ đeo mũ phượng, mặc giá y đỏ thẫm, bất quá nàng cũng khôngbạc đãi bản thân, thừa cơ ăn hai khối điểm tâm, uống một tách trà, cho đến khikhông còn cảm thấy đói bụng nữa mới trùm khăn, an tĩnh ngồi ở trên ghế.
Bóng dáng người nho nhỏ, ẩn giấu bên trong hỷ phục,che phủ hết cả người, nhìn xa tựa như một ngọn lửa. Không ai biết ngọn lửa nàysẽ thiêu đốt phá hoại Tề vương phủ như thế nào?
Hôm nay khí trời rất lạnh, Hoa Ngạc sợ chủ tử bị cảm,bên ngoài giá y còn khoác thêm một chiếc áo choàng rực rỡ tươi đẹp, sau đó cùngvới Diệp Linh hai bên trái phải đỡ chủ tử bước ra ngoài.
Ngoài cửa, Tích quản gia và hai gia nhân nhìn thấy tânnương, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Cảm tạ trời đất, tiểu tổ tông này cuốicùng cũng xuất hiện, tuy rằng giờ lành đã qua, nhưng chỉ cần nàng đồng ý lênkiệu là được.
Tề vương đại hôn, hoàng thượng lệnh cho hộ bộ hảo hảolo liệu, quan lo lễ nghi của hộ bộ lúc này đang ở Tề vương phủ chờ đợi, trướctiên tiếp nhận kiệu hoa, sau đó cử hành nghi thức đại hôn ở Tề vương phủ.
Bất quá giờ lành đã qua rồi, bây giờ chỉ cần tân vươngphi đến là tốt rồi.
Trên đường lớn, tân nương bước lên kiệu,đoàn rước dâu ngừng lại, thị vệ của Tề vương phủ xuống ngựa cung kính đợi chờ,đến khi tân vương phi lên kiệu, họ mới xoay mình lên ngựa, tiếng đàn sáo thanhthoát vui mừng lần thứ hai vang lên.
Khởi kiệu, đội ngũ chậm rãi xuât phát, trong nội viện,hạ nhân của Tề vương phủ nhận lấy lễ vật dâng tặng mang về vương phủ.
Đội ngũ rước dâu dài thật dài không nhìn thấy đầu,trước mắt như một rặng mây đỏ, che phủ toàn bộ phía chân trời.
Tiếng đàn sáo dần dần đi xa, tiểu viện trở nên vắngvẻ, lúc này tại cửa viện, xuất hiện mấy nữ tử.
Dẫn đầu là một nữ tử tao nhã tươi đẹp, quyến rũ độnglòng người, thế nhưng từng dòng lệ trong mắt từ từ chảy xuống.
Tiểu nha đầu đứng bên cạnh đồng dạng xót xa, nghẹnngào mở miệng: “Công chúa, thật đau lòng nha, tuy rằng thời gian ở chung chưađược bao lâu, thế nhưng cảm giác lại rất khó chịu như vậy.”
Ánh nắng hết sức chói mắt, làm vài người chậm rãi luivào trong viện, quay người lại, số mệnh mỗi người đã được định sẵn.
Tề vương phủ. Ngoài cửa lớn có hai thạch sư, bên trongthì đình đài lầu các.
Vương phủ rộng lớn, tiểu kiều nước chảy, giả sơn đávụn, đan chéo nhau tựa như mê cung, sân viện đường lối quanh co, liếc mắt mộtcái, tựa như Cửu Trùng điện nơi Giao Trì tiên cảnh.
Hôm nay Tề vương đại hôn, cả vương phủ đều tràn ngậptrong mênh mông sắc đỏ, mái nhà trạm trổ đường nét như mây bay, đèn lồng đỏtreo cao, nhạc hỉ vang khắp chốn, lụa đỏ treo khắp nơi trong phủ, bay bay theogió, nhìn qua tựa như một biển lửa khổng lồ.
Giữa hành lang trạm rồng khắc phượng, thỉnh thoảng cómấy hạ nhân đi qua, ai ai trên mặt cũng tràn ngập ý cười.
Vương gia đại hôn, lần này đã là lần thứ ba rồi, nhưngchỉ có lần này mới là chân chính đại hôn, mọi người trong phủ đều cảm thấy vuimừng, hai lần trước căn bản là chẳng chuẩn bị gì cả, bất quá là chỉ có ngườiđưa dâu mà thôi.
Lần này vương gia đã truyền lệnh xuống, chuẩn bị cẩnthận cho đại hôn, khiến cho toàn bộ vương phủ vui sướng hân hoan, phi thườngnáo nhiệt.
Tuyển viện, biệt viện đó chính là nơi ở của Tề vươngNam Cung Diệp, nơi này là khu vực cấm trong Tề vương phủ, không có lệnh củavương gia, người bình thường không ai dám tiến vào.
Lúc này, trong thư phòng lịch sự tao nhã, hé ra mộtthân ảnh đang tựa trên nhuyễn tháp hoa lệ trải thảm tử sắc, hai mắt nhắm hờ,lông mi dài che phủ cả đôi mắt khiến không ai rõ những biến đổi trong đó, khuônmặt tựa như một viên ngọc hoàn mỹ, da thịt mịn màng không tì vết, sống mũi caothẳng tựa như được chạm khắc mà thành, làn môi hồng nhạt mang theo nét khiêugợi, giờ đây hơi nhếch lên mê nguời đến cực điểm.
Nam nhân này trời sinh mê hoặc nhân tâm, chỉ nhắm mắtthôi cũng đã đủ mê hoặc, sợ rằng mở mắt ra lại càng khiến cho người ta khó cóthể kiềm chế.
Lúc này hắn như vô ý nhẹ nhàng đung đưa bình rượutrong tay, trong đó là mỹ tửu Minh Hoàng, hương thơm tinh khiết.
Trong thư phòng lan tỏa hương rượu.
Cửa thư phòng vang lên hai tiếng gõ nhẹ, âm thanh vanglên: “Vương gia.”
Trong phòng, người tựa trên nhuyễn tháp vẫn không nhúcnhích, đột ngột mở mắt, con ngươi lãnh liệt dị thường tựa như một ngôi sao côđộc giữa màn đêm tối tăm, thâm trầm không nắm bắt được, trong nháy mắt toànthân phát ra khí tức tựa như hàn băng vạn năm, giống như ác ma đến từ quỷ giớiâm u.
Vẻ đẹp thiên tiên trong phút chốc biến mất, thay vàođó là âm hàn khiến kẻ khác kinh hãi, thanh âm lại càng lạnh lẽo.
“Vào đi.”
Thủ hạ Nguyệt Cẩn đi đến, cung kính mở miệng: “Vươnggia, kiệu hoa đã xuất phát, ngài vẫn còn chưa thay quần áo?”
Trong phòng, y phục tân lang được đặt trên đệm, nhưngchưa hề được đụng tới.
Nguyệt Cẩn nghi hoặc nhíu mày, hôn sự này là do Gia tựmình đề nghị, thế nhưng hiện tại lại đang có mưu đồ gì thế, một điểm động tĩnhcũng không có, vậy là sao?
Người trong phòng chậm rãi đứng dậy, vóc dáng tựa nhưtrúc tử, đặt bình rượu trong tay lên bàn, một thân cẩm bào bạch sắc tao nhã mêngười tựa như trăng thanh gió mát, giơ tay nhấc chân, phong thái như ngọc,nhưng lại lộ ra nét cao ngạo thanh khiết, từ từ mở miệng.
“Nguyệt Cẩn, đi tìm một con gà trống, đưa đến lễđường.”
“Gà trống?”
Nguyệt Cẩn lập lại một lần, nghi ngờ bản thân nghelầm, lại xác nhận bằng cách nhìn chằm chằm chủ tử, nhưng ánh mắt đó thâm sâunhư hàn đầm, trong veo như ngọc lưu ly, đen lánh như sao xa, không có nửa điểmvui đùa, nghiêm túc đến cực điểm.
“Được rồi, ngươi lập tức đi làm đi.”
Thanh âm của Tề vương Nam Cung Diệp lạnh tựa hàn băng,nói ra một câu, Nguyệt Cẩn đâu dám nhiều lời cái gì nữa, vội vã lên tiếng trảlời rồi lui ra ngoài.
Thế nhưng trong lòng không ngừng tự hỏi, tân vương phiquá môn, vậy mà phải cùng một con gà trống bái đường, vương gia rốt cuộc làmuốn đánh ra cái chủ ý gì đây, tiểu vương phi tuy rằng vẫn còn nhỏ, nhưng cũngkhông phải là một người dễ trêu chọc, đến lúc đó tiến nhập Tề vương phủ, còn cóngày tháng tốt đẹp sao? Xem chừng sau này gà chó không yên rồi.
Vương gia, rốt cuộc người muốn làm cái gì?
Trong thư phòng, Nam Cung Diệp chầm chậm bước tớitrước cửa sổ, nhìn qua cửa sổ đang được mở rộng, dễ dàng bao quát toàn bộ vươngphủ, mênh mông một màu đỏ tươi, bầu không khí tràn ngập niềm vui, hôm nay chínhlà đại hôn của hắn.
Song ánh mắt hắn bỗng nhiên tối sầm lại, hàn quang bắnra bốn phía, thâm sâu như hồ băng.
Là ai đang ở trong bóng tối động đến tiểu sói con? Tuyrằng hắn đã cho nàng ăn Phương Lê Đan, cho nên không sợ có người hạ độc nàng.
Thế nhưng nếu tiểu sói con này vô sự, người trong bóngtối kia có đề phòng, trước mắt năng lực của Tề vương phủ còn không thể lộ rangoài, chỉ có thể kín đáo bảo hộ chính mình, hiện tại hắn cần phải thiết kế mộtcục diện, ngồi chờ xem kịch.
Đại hôn ngày hôm nay nếu như người kia cùng gà trốngbái đường, chắc chắn nàng sẽ trở mặt nha, một khi nàng đã ra tay tất sẽ rất tànnhẫn, bởi vì, thứ nhất là để lập uy tại Tề vương phủ, thứ hai, những người đóchọc nàng nổi giận, cho nên sẽ không ăn phải những độc dược đó, tất nhiên sẽkhông hoài nghi Tề vương phủ.
Kỳ thực hắn đã sớm điều tra về cái chết của hai nữnhân trước đó, là bởi vì có kẻ hạ độc các nàng trong lúc động phòng.
Rốt cuộc là kẻ nào gây ra, bàn tay kia thật bí ẩn, làmcho hắn tra không ra, nhưng ít nhất còn có thể chắn chắn một điều, đó nhất địnhlà những kẻ muốn cướp đoạt hoàng quyền, sợ hắn cấu kết với bất kỳ bên nào, chonên mới ra tay hạ sát những nữ nhân ấy.
Đáng tiếc là hắn căn bản đối với những nữ nhân đó vôtình, hơn nữa cũng là do các nàng bạc mệnh.
Lần này không giống như vậy, cho nên hắn mới phải diễntrò, song đối với khả năng kiềm chế cơn giận của tiểu sói con kia, hắn cảm thấyrất có hứng thú?
Nam Cung Diệp khóe môi lộ ra ý cười, vẻ mặt khi cườilại lấp lánh chói lọi, tựa như một đóa rẻ quạt yêu mị, diễm lệ kinh người.
Tề vương đại hôn, Tề vương phủ cũng không náo nhiệtnhư trong tưởng tượng, đơn giản vì Tề vương luôn không cùng các triều thần qualại, tính tình cổ quái, rất ít khi để ý tới kẻ khác, cho nên lần này đại hôn,ngoại trừ hộ bộ phụng mệnh hoàng đế lo liệu chuẩn bị thì chỉ có một số ít quanviên tới, số còn lại không đến bởi vì sợ bị Tề vương gây khó dễ, mặc dù khôngcó tới nhưng các đại thần trong triều vẫn sai quản gia đưa lễ vật đến phủ,trong đó có cả của những đại quan nữa, ngược lại trong triều cũng có những kẻkhông sợ chết, ví dụ như tướng quân Tây Môn Vân, ngày hôm nay lại tự mình đếndự.
Mọi người tề tụ trong đại sảnh vương phủ, chờ xem nghithức đại hôn bắt đầu.
Viên quan phụ trách lễ nghi thỉnh thoảng nhìn xem thờigian, sắc mặt ngày càng đen, giờ lành đã qua sao tân nương còn chưa hiện thân, khôngchỉ có tân nương tử, ngay cả Tề vương điện hạ cũng không thấy bóng dáng, chuyệnnày là sao? Thời gian trôi đi, càng ngày càng có nhiều âm thanh nghị luận vanglên.
Tây Môn Vân nhàn nhã đứng một bên, thưởng thức chuyệnlạ, cặp mắt thâm sâu khó lường thỉnh thoảng lại hướng ra ngoài, tưởng tượng đếnvẻ mặt của tiểu nha đầu bướng bỉnh kia, tâm không khỏi có chút nặng trĩu.
Trong lòng hắn hiểu rõ, nàng là bị cuốn vào trongnhững tranh chấp của hoàng gia, đã không còn đường lui?
Tề vương vì sao phải cưới nàng làm phi? Trong mắt TâyMôn Vân hiện lên tia nghi vấn.
Trong phòng thanh âm nghị luận vang lên không ngớt,cho tới khi quản gia Tích Đan của Tề vương phủ chạy vào khom lưng bẩm báo “Kiệuhoa đã tới cửa, kiệu hoa đã tới cửa, mau mau chuẩn bị nghênh tiếp tân vươngphi, vương gia đâu rồi? vương gia đâu rồi?”
Hắn cứ một mực kêu, đáng tiếc là tất cả mọi người đềulắc đầu, ai mà biết vương gia nhà bọn họ đi đâu chứ? Hôm nay chính là đại hôncủa hắn, từ đầu tới cuối cũng không thấy mặt, tuy nói Tề vương là thần longthấy đầu không thấy đuôi nhưng thế này cũng bí hiểm khó lường quá đi.
Trong đại sảnh loạn hết cả lên, lúc này Nguyệt Cẩn từngoài cửa lớn mang một con gà trống tiến vào, thu hút sự chú ý của tất cả mọingười.
Những vị quan lớn trong triều, lúc này chứng kiến mộtmàn như vậy, nhất thời không hiểu ra làm sao, con gà trống kia cứ đập cánh rộnrã hết lần này tới lần khác, thỉnh thoảng lại xù cả lông lên, khiến người ngườilùi về sau hết lượt.
Quản gia Tích Đan phẫn nộ hướng về phía Nguyệt Cẩn kêulên: “Vương gia đâu, kiệu hoa đã đến cửa, sao ngài còn chưa ra?”
Sắc mặt của Nguyệt Cẩn so với Tích Đan chẳng khá hơnlà mấy, cứ nghĩ đến việc tân vương phi biết chuyện mình phải cùng một con gàtrống bái đường, không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây? Khổ không chịu nổi, lôikéo Tích quản gia sang một bên, hai người thầm thì to nhỏ một hồi, thì sắc mặthắn xấu xí, trắng bạch như tờ giấy.
Quan lễ nghi của Hộ bộ đợi đến sốt cả ruột, gọi haingười tới thúc giục: “Xảy ra chuyện gì, còn không nhanh đi giục Tề vương điệnhạ ra bái đường.”
Tích quản gia nghe Nguyệt Cẩn nói, cẩn thận xác nhậnlại một lần.
“Ngươi xác định đây là ý tứ của gia? Thiên chân vạnxác.”
Việc thành thân này từ đầu đến cuối đều là vương giaưng thuận, mặc kệ là chuẩn bị chính lễ, hay thủ tục đại hôn, đều là gia đíchthân chỉ đạo, thế nhưng khi việc đã sắp thành, vậy mà ngài lại bày ra trò đùalớn như thế, việc này chẳng phải sẽ khiến tân vương phi bị toàn bộ An GiángThành cười nhạo sao, còn khiến Tề vương phủ trở thành tâm điểm chú ý của toànbộ người dân, Vương gia à, ngài rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?
Tích quản gia khóc không ra nước mắt, cúi đầu nhậnmệnh, dặn dò mấy nha hoàn của Tề vương phủ, trước tiên ra nghênh tiếp tân vươngphi đã.
Phượng Lan Dạ ngồi trong kiệu hoa, bởi vì trên đầu chekhăn voan, một đường loạng choạng bị người ta đưa đến trước cửa Tề vương phủ,cũng không biết bên trong xảy ra tình huống gì, liền có người đến vén mànhkiệu, đỡ nàng xuống.
Trong đó có Hoa Ngạc, nàng ôn nhu mở miệng: “Chủ tử,cẩn thận một chút.”
Phượng Lan Dạ không nói chuyện, mặc cho người khác dịuđỡ, đi thẳng tới đại môn của Tề vương phủ, bên tai nghe thấy âm thanh của mọingười, hết lớp này tới lớp khác, nàng chỉ biết là bên trong phủ có không ít tânkhách.
Đối với nghi thức đại hôn thời cổ đại nàng căn bảnkhông hiểu tí gì, hơn nữa cũng lười hiểu, không phải chỉ là kết hôn sao? Cần gìphải tự gây phiền phức cho mình?
Nhưng lúc nàng được người ta dịu đến đại sảnh, bầukhông khí liền nhanh chóng ngưng trọng, rõ ràng xung quanh có rất nhiều ngườithế nhưng lại vô thanh trống trải, nghe thấy tiếng hít thở chứng tỏ trong phòngnhân số không hề ít, thế sao lại không ai nói gì?
Chính là đang ngây người, lại giật mình bởi tiếng kêuthất thanh của Hoa Ngạc đang đỡ nàng.
“Đây là ý gì?”
Chỉ thấy trong đại sảnh lộng lẫy hoa lệ của Tề vươngphủ, có một người đang ôm một con gà trống, mà trên cổ nó lại buộc một dải lụađỏ, thỉnh thoảng lại duỗi cổ ngọ nguậy, muốn bay xuống đất, nhưng lại bị ngườita vững vàng ôm lại, đứng tại vị trí của tân lang, mà trong phòng lại khôngthấy thân ảnh của Tề vương điện hạ đâu hết.
Quan lễ nghi đứng ở giữa đại sảnh đã biết đại khái sựtình, đối với tình huống trước mắt cũng chỉ biết trừng mắt líu lưỡi, lại cànghoang đường bất đắc dĩ, ra lệnh một tiếng.
“Nghi thức đại hôn bắt đầu.”
"Quác" một tiếng kêu gây sự chú ý của mọingười, tiếng nghị luận lại bắt đầu vang lên.
Các đại quan trong triều cũng sôi nổi tham gia nghịluận, dùng ánh mắt thông cảm nhìn về phía tân nương tử còn nhỏ tuổi, vừa vàocửa Tề vương phủ đã bị đối đãi như thế, xem ratính cách của Tề vương thật sự biến thái quái gở, rõ ràng là hắn muốn thú tânvương phi, phút cuối lại bắt người ta cùng gà trống bái đường, chẳng hiểu hắnđang toan tính chuyện gì?
Phượng Lan Dạ nghe những thanh âm nghị luận bên tai,còn có bàn tay lạnh băng của Hoa Ngạc đang nắm chặt tay nàng, hơn nữa trong đạisảnh còn có tiếng gà gáy, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, lấy tay giật khăn voanđỏ chói xuống trước mặt tất cả mọi người.
Hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn kiều diễm như tia nắng sớm,tinh khiết như sương mai, lóng lánh trong suốt,không trang điểm nhưng lại tươi mát rực rỡ, câu hồn động phách, mọi người nhìnthấy như vậy, trong lòng đột nhiên cảm thấy mãnh liệt bất an, còn có chút khôngđành lòng, Tề vương phi trước mắt vẫn chỉ là một tiểu hài tử, một tiểu hài tử xinhđẹp quá mức, lại bị Tề vương đối xử như vậy, trong lòng mọi người trước tiênđều hung hăng lên án Tề vương bội bạc, có điều tân nương tử tuy rằng vẫn cònnhỏ, nhưng lại rất trấn định, không khóc không nháo, không nhanh không chậm,bình tĩnh quét mắt tất cả mọi người.
Trong đại sảnh, ngoại trừ viên quan lễ nghi, còn cómột vài đại quan trong triều, lại cả hạ nhân của Tề vương phủ, rất nhiều ngườitrên mặt đều lộ ra vẻ thương xót, nhưng cũng không thiếu thần sắc xem kịch vui.
Phượng Lan Dạ con ngươi tối sầm lại, quanh thân tỏa ralãnh ý, hàn khí từ đáy lòng nhè nhẹ nổi lên, giữa hai lông mày hiện lên lệ khíkhát máu, bàn tay nhỏ bé giương lên, khăn quàng vai đỏ rực nhẹ nhàng bay cao,như một rặng mây nhỏ diễm lệ, phiêu phiêu theo gió, trong đại sảnh, trong nháymắt phảng phất một tầng hương thơm đậm nồng, hương thơm tràn ngập mọi nơi.
Mà nàng không thèm nhìn đến những người bên cạnh, dẫnHoa Ngạc đi ra ngoài, ra lệnh cho Diệp Linh và Diệp Khanh đi theo.
“Đưa ta về phòng.”
“Dạ, vương phi.”
Diệp Linh và Diệp Khanh nào dám nhiều lời, rất nhanhquét mắt về phía đại sảnh, sau đó đi trước dẫn đường.
Quan lễ nghi đứng ở giữa phòng vừa nhìn tân nương tửtrực tiếp xoay người rời đi, không khỏi lo lắng kêu lên: “Đợi đã.”
Đáng tiếc lời còn chưa nói ra, chỉ cảm thấy ngực thắtlại, dĩ nhiên không thể tiếp tục nói, lại nhìn tới những người khác trongphòng, trên mặt ai ai cũng nổi những vệt đen, toàn thân vô lực, co quắp méo mónằm la liệt trên mặt đất, có người ý chí kiên cường hơn, nhanh chóng tìm một vịtrí ngồi xuống.
Tinh thần cảnh giác của quan võ so với quan văn cóphần cao hơn, ngay khi cảm thấy không ổn, vội tìm một nơi ngồi xuống, nhất làtướng quân Tây Môn Vân, bởi vì võ công cao cường, lại sớm phát giác cho nên cănbản không bị sao, chỉ ngồi một bên lạnh lùng theo dõi tình cảnh của tất cả mọingười, khóe môi vô tình lộ ra ý cười, nha đầu kia quả thật rất thú vị?
Ngoại trừ hắn, cái đám quan văn tay trói gà không chặtnằm sóng xoài trên mặt đất, vươn tay giãy dụa thống khổ, vẻ mặt căm phẫn trừngmắt đám người Tề vương phủ.
Nguyệt Cẩn vừa nhìn tình huống trước mắt, nhanh chóngmở miệng: “Đừng nhúc nhích, mọi người trúng độc rồi.”
Độc này là do tân vương phi hạ, bởi vì cùng gà trốngbái đường cho nên giận dữ đầu độc toàn bộ tân khách trong sảnh đường, ngay lậptức có người bẩm báo việc này tới Tuyển viện.
Tề vương Nam Cung Diệp không một chút phật lòng, trưngra dung nhan diễm lệ chói sáng như ngọc, cư nhiên còn có cả một nụ cười hiếmthấy, từ trong bóng tối phất tay ra lệnh cho Thiên Bột Thần.
“Lập tức giải độc cho tân khách, giải xong toàn bộtống xuất đi.”
“Dạ, thiếu chủ.”
Thiên Bột Thần xuất thân từ Nhu Yên Đảo, là môn hạ củaQuỳ Cơ lão nhân, tinh thông độc dược, cho nên độc mà tân vương phi hạ hắn dễdàng giải quyết, Thiên Bột Thần lĩnh mệnh rời đi, nhưng hắn cũng không có hiệnthân mà dựa vào mùi hương để giải độc, còn âm thầm quan sát khí sắc của mọingười, liền hiểu rõ mọi người trúng loại độc nào, loại độc này dược tính cũngkhông mạnh, đúng là loại tự chế.
Thiên Bột Thần liền xuất ra giải dược bên mình, phân phóhạ nhân từ bên ngoài đem vào, giải độc cho mọi người xong, quản gia Tích Đancủa Tề vương phủ lập tức đem toàn bộ tân khách tống xuất ra ngoài.
Lễ đại hôn ngày hôm nay của Tề vương phủ căn bản làmột trò khôi hài, Tề vương phi cùng gà trống bái đường, khiến cho toàn bọ AnGiáng thành chê cười, Tề vương phủ trở thành trò hề, Tề vương tính cách quáigở, là một nam nhân chơi trò chỉnh người rất ác liệt.
Từ đường lớn cho tới hẻm nhỏ nghị luận không ngừng,việc này rất nhanh bị người bẩm báo vào cung.
Trong ngự thư phòng, hoàng thượng vẻ mặt âm ngao, xấuxí đến cực điểm, nghe hộ bộ thị lang bẩm báo tức giận đến mức một chưởng chụpmạnh lên trên long án, trầm giọng mở miệng.
“Hỗn trướng này thực sự là hồ đồ rồi, đại hôn cũng cóthể trở thành trò đùa.”
Hộ bộ thị lang sợ hãi, vội vàng dập đầu: “Xin hoàngthượng bảo trọng long thể, cá tình Tề vương luôn quái gở bất hảo, hoàng thượngvạn lần không thể bởi vì tức giận mà tổn thương long thể.”
“Đứng lên, lui xuống đi.”
Hạo Vân đế nhíu mày thở dài một hơi, phất tay ý bảo hộbộ thi lang lui ra ngoài, chính mình vô lực tựa vào long tháp phía sau.
Ngự thư phòng im ắng một điểm thanh âm cũng không có,thiếp thân thái giám Nguyên Phạm của hoàng thượng đi tới, đốt lên một ít longtiên hương, để hoàng thượng nhắm mắt dưỡng thần, không dám quấy nhiễu, đangđịnh lui ra ngoài, chẳng ngờ Hạo Vân đế mở miệng…
“Nguyên Phạm, các nhi tử khác cũng ổn chứ.”
Nguyên Phạm biết hoàng thượng nói khác ở đây là chỉđại hôn của các hoàng tử khác, nhanh chóng bẩm báo: “Xin hoàng thượng yên tâm,những người khác đều ổn, ngoại trừ Tề vương?”
Tề vương là một chủ tử luôn khiến người khác bận tâm,cho tới bây giờ ngài là đứa con trai hoàng thượng rất quan tâm, bất quá ai bảohoàng thượng sủng ái ngài ấy quá làm gì?
Chuyện xảy ra tại đại hôn của Tề vương không chỉtruyền tới tai của hoàng thượng mà còn truyền tới tai của toàn bộ phi tần nơihậu cung, trong đó có người nghi hoặc có người cười, hình thức không giốngnhau, nhưng tối hả dạ nhất chính là bất hoàng tủ Nam Cung Sâm, trong Mai Linhđiện, cứ đi qua đi lại, khiến cho Mai phi nương nương hoa cả mắt, nhịn khôngđược liền hỏi…
“Sâm nhi, con đang làm cái gì thế?”
“Mẫu phi, nàng ta không phải tự mình ăn khổ sao, lúctrước để cho nàng làm vương phi của ta, nàng không gả, lại đi chọn thất hoànghuynh, giờ thì hay rồi, cuối cũng rơi vào loại kết quả này, cùng gà trống báiđường, thành trò cười của An Giáng thành, không chỉ như thế, còn phải mang danhđộc phi, thực sự là đáng đời.”
Bát hoàng tử hung hăng nói, hắn tựa như một tiểu hàitử không chiếm được đồ chơi mình thích, lại bị kẻ khác đoạt lấy, lúc này đangphát tiết lửa giận trong lòng, Mai phi chẳng thèm để ý tới hắn, mà là nhắm mắtsuy đoán nội tình sự việc, vì sao Tề vương lại làm cho tân vương phi cùng gàtrống bái đường, là lăng nhục nàng, hay còn có mục đích khác? Trongmắt chợt lóe ra tia hoang mang bất định.
Gió đêm gào thét, phiến lá đong đưa, tuyết trắng cuồncuộn nổi lên, tựa như đang khiêu vũ trên bầu trời, lạnh lùng bao phủ cả toà phủđệ lộng lẫy chói lọi, quỳnh lâu ngọc các dưới ánh trăng như được phủ thêm mộttấm lụa mỏng, càng nhìn càng khiến lòng người mê say
Tề vương phủ ầm ĩ một ngày, cuối cùng cũng an tĩnh trởlại, lặng yên tọa lạc giữa trời đất, như một mĩ nhân nhỏ bé.
Bạch sắc nổi bật trên nền trời đỏ tươi, lộ ra một cỗsáng sủa, an bình.
Đèn lồng treo trên hành lang thỉnh thoảng lại đungđưa, lấp lánh ánh sáng.
Tân vương phi hiện giờ đang ở tại biệt viện của mìnhtại Tề vương phủ, gọi là Liên viện, phía sau viện, trồng không ít hàn mai, nởrộ xinh đẹp trên nền tuyết trắng tang thương, phía sau là một hồ nước trongxanh, vào mùa hè, trên hồ hương sen thơm ngào ngạt, cho nên mới có tên là Liênviện
Trong phòng ngủ, đâu đâu cũng mang sắc đỏ, lộ ra sắcthái vui mừng, một đôi nến long phượng chập chờn thiêu đốt, trên mặt đất bừabãi lộn xộn, nguyên bản là cao lương mỹ vị và rượu giao bôi đều bị hất xuốngđất, trong không khí lặng im lộ ra hương vị chết chóc, sát khí lạnh băng ngậptràn.
Hoa Ngạc, Diệp Linh, Diệp Khanh, còn có vài tên nhađầu hầu hạ tại Liên viện trong Tề vương phủ, ai ai cũng không dám thở dốc, đềulà cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Tân vương phi trước mặt.
Chỉ thấy nàng thần sắc lạnh nhạt, lệ khí quanh thân,an tĩnh, trầm mặc ngồi đó.
Tất cả mọi người đều không biết tiếp theo nàng sẽ làmgì, cho nên bị áp lực rất lớn.
Ai ai cũng cúi đầu xuống, nắm chặt tay, cẩn thận đứngtrong góc phòng.
Phượng Lan Dạ không nhúc nhích, ngồi trên giường lớnxa hoa, cơn tức giận phẫn nộ lúc trước từ từ lui xuống.
Trong lòng nàng lúc này là một mảnh bình thản.
Chẳng qua nàng trong chớp mắt bị chọc giận, chân chínhnghĩ lại thì nàng có cái gì mà phải phát hỏa.
Thứ nhất, cuộc hôn nhân này không có cái gọi là tìnhchàng ý thiếp, lại càng không phải bản thân muốn gả.
Thứ hai, căn bản là không có hy vọng gì đối với Tềvương, nam nhân này từ đầu tới cuối nàng chưa từng gặp, cho nên hà tất phải bựctức.
Nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt hòa hoãn đi một chút, duỗitay dãn gân dãn cốt, đứng lên từ từ phân phó hạ nhân
“Được rồi, thu dọn mọi thứ đi.”
Thanh âm trong trẻo của nàng vang lên, mọi người trongphòng nhanh chóng ngẩng đầu nhìn lên, xác định bản thân có nghe nhầm hay không,cứ như vậy mà cho qua sao?
Tân vương phi không tức giận, không phạt người.
Xem ra là thật, Diệp Linh và Diệp Khanh đã quá hiểutân vương phi, nàng nói một không hai, vội vàng sai khiến hai nha đầu, nhanhchóng thu dọn đống hỗn độn trong phòng.
Phượng Lan Dạ hoạt động vài cái để thư giãn gân cốt,liền cảm thấy hơi đói bụng, đại hôn này cứ như trò cười, hà tất phải giữ tronglòng, phân phó cho Diệp Khanh.
“Diệp Khanh, mang đồ ăn lên, ta đói rồi.”
“Dạ, vương phi.”
Diệp Khanh vừa nghe, vội vàng lĩnh mệnh, mang theo mộttiểu nha đầu vội vàng lui ra, lúc này có một đống hạ nhân đang chờ ngoài cửaLiên viện, quản gia Tích Đan không rõ bên trong xảy ra chuyện gì, đợi tới lúcDiệp Khanh đi ra, trình bày đại khái mọi chuyện, lúc này mới thở dài một hơi,một bên sai người mang đồ ăn cho tân vương phi, một bên phái người thông tricho vương gia.