Trong đầu Lâm Nhất lúc này thậm chí còn có thể hình dung ra được cảnh tượng con mãnh hổ với khí thế ngút trời ấy đang khẽ khàng nhắm mắt, chậm rãi hít hà hương thơm của đóa hoa tường vi.
Con mãnh hổ trong tranh rất to, chiếm đến hơn một nửa diện tích trang giấy, còn người kia chỉ là một điểm nho nhỏ ở chính giữa.
Nhưng đâu là chính, đâu là phụ thì lại có thể thấy được trong chớp mắt.
Trong lúc Lâm Nhất vẫn đang sửng sốt thì bên tai hắn bỗng vang lên một âm thanh, người được vẽ trong bức tranh bắt đầu chuyển động.
“Hoa mọc từ chốn nào?”
Chỉ thấy đóa hoa tường vi trong tay người đó dần bay lên, còn bàn tay phải của người đó thì cầm một thanh kiếm, bắt đầu “múa” trong không trung.
Hoa rơi xuống chạm mũi kiếm, phát ra ánh sáng chói mắt. Giờ phút này, từ trên người cái người vẫn luôn thong dong chẳng khác nào mặt nước tĩnh lặng kia bỗng bộc phát ra kiếm thế vô tận, mạnh mẽ gấp trăm gấp nghìn lần uy thế của con mãnh hổ trước đó.
Người kia còn lóa mắt hơn cả chòm sao, dường như xung quanh người đó có ngàn vạn tia sáng có thể “đọ sức” cùng ánh trăng. Thoạt nhìn có vẻ chỉ cần người kia hạ xuống chiêu kiếm tiếp theo thì vạn dặm núi non này cũng sẽ phải chấn động dưới mũi kiếm của người đó.
Kiếm chiêu của người kia quá nhanh Lâm Nhất không thể nhìn rõ được, thậm chí cũng chẳng thể nghe thấy rõ ràng những lời người đó thốt ra.
Đợi đến lúc người kia thu kiếm về, mưa hoa cứ thế bay lả tả, muôn hồng nghìn tía cùng ganh đua khoe sắc.
Bất thình lình, người đó ngoái lại nở một nụ cười. Nụ cười ấy khiến trăm nghìn đóa hoa cũng bị lu mờ.
Tiếp theo, người đó lại đánh ra một chiêu kiếm nữa, rồi nhảy lên không trung.
Mưa hoa phủ khắp bầu trời, hợp với chiêu kiếm này của người trong tranh, hóa thành một con mãnh hổ, như muốn lao ra khỏi bức tranh.
Bộp! .
||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||
Lâm Nhất sững sờ, bức tranh rơi thẳng xuống mặt đất, dường như hắn vừa bừng tỉnh hiểu ra gì đó.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời rợp ánh sao bên trên đỉnh đầu.
Sau đó lại nhìn bốn phía xung quanh, nơi nơi đều đen kịt một màu, làm gì có trăm hoa, làm gì có người nào đang múa kiếm cơ chứ!
Lâm Nhất chấn động đến mức không thốt thành lời, dường như còn pha thêm chút hoang mang lo sợ.
Trong lúc nhất thời, hắn không biết mình đang ở nơi nào.
Trong đầu toàn là hình bóng múa kiếm của người vừa nãy và phong thái không gì địch nổi của đối phương.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Lâm Nhất mới bừng tỉnh, cúi đầu nhặt bức tranh kia lên.
Một lần nữa quan sát lại bức tranh, vẫn là con mãnh hổ trước đó, chỉ là phía trước con mãnh hổ ấy quả thật có thêm một người nữa. Một tay người ấy nâng đóa hoa nở nộ, một tay cầm kiếm. Còn con hổ khí thế ngút trời kia đang khẽ khàng ngửi hương hoa, cảnh tượng này quả thật tạo nên sự tương phản vô cùng lớn.
Hóa ra từ trước đến giờ người kia vẫn ở nơi đó, không phải hình ảnh trong bức tranh thay đổi, chẳng qua khí thế của con mãnh hổ đã che mờ ánh mắt Lâm Nhất mà thôi.
Khiến hắn không nhìn thấy kiếm, không nhìn thấy hoa đâu, chỉ thấy mỗi con mãnh hổ đang muốn ăn thịt người.
Mãnh hổ trong lòng ngửi tường vi… Có vẻ lúc này Lâm Nhất đã hiểu được phần nào ý nghĩa của câu nói này, đồng thời nhận về ích lợi không hề nhỏ.