Khung cảnh trận đấu khiến cho ai nấy đều phải rùng mình, chỉ vài chiêu đã khiến cho Lâm Nhất bị thương, Hạ Hầu Tuyệt này quả thực khủng khiếp.
“Bán Bộ Thần Đan! Sự áp chế của tu vi này thật quá cường đại."
“Kiếm ý Thông Thiên của Lâm Nhất, có vẻ không đủ để chống lại ... "
“Không hổ là yêu nghiệt xếp trong danh sách ba nghìn của tinh quân bảng, chúng ta trông mà hổ thẹn!"
...
Đủ loại âm thanh vang lên, tại vị trí của Phù Vân Kiếm Tông, đám người Diệp Tử Lăng cũng không khỏi khẽ biến sắc. Bọn họ tràn đầy lòng tin với Lâm Nhất, đặc biệt là vào đêm hôm đó, khi hắn thể hiện ra kiếm uy kinh người, mạnh đến mức gần như khiến cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.
Nhưng lại hoàn toàn không ngờ tới, Hạ Hầu Tuyệt lại có tu vi khủng khiếp của Bán Bộ Thần Đan, chiếm ưu thế cực lớn về cảnh giới.
Dường như điều nay khiến cho Lam Nhất khong the giải phong được sự sắc bén của kiếm ý, chuyện này có phần khó giải quyết rồi.
Kiếm ý, chính là chiêu bài lớn nhất của Lâm Nhất.
“Không hay rồi, Lâm sư đệ trúng độc rồi ... "
Phùng Chương đột nhiên kêu lên thất thanh, chỉ thấy trên sân đấu, khi Lâm Nhất tránh đòn, thỉnh thoảng sẽ lộ ra khuôn mặt thật, môi hắn đã biến thành màu tím đen.
“Một đòn tay vừa nãy!”
Diệp Tử Lăng cau chặt mày, nhẹ giọng nói.
Một ngón tay vừa nãy, xuyên qua vai phải của Lâm Nhất, chẳng lẽ độc đố ngấm vào trong máu từ lúc đó hay sao?
“Không phải do đòn đó, mà là vầng trăng máu kia ... võ kỹ này quả thực rất kỳ
lạ.'
Giọng nói của Lạc Hoa chậm rãi truyền tới, đến ngay cả người có kiến thức sâu rộng như nàng cũng nói võ kỹ này kỳ lạ. Sắc mặt của đám người Tiểu Vũ Nhược đều thay đổi.
"Hì hì, vẫn là Hạ Hầu sư huynh lợi hại, chỉ vài chiêu đã khiến cho tên nhóc này chịu thiệt lớn rồi!"
Đệ tử của Huyết Nguyệt Động Thiên nhìn tình thế trên chiến đài, lại vô cùng vui vẻ.
"Đừng quá coi thường Lâm Nhất kia, cơ thể của tên đó quả thực biến thái, huyết khí quá hùng hậu. Thực sự muốn độc chết được hắn, ít nhất phải cần đến hai canh giờ, chỉ một thời gian ngắn thì không thể tạo thành mối uy hiếp trí mạng thực sự được. Hơn nữa ta hoài nghi, tên nhóc này dường như đã nhận ra được từ trước, sớm đã có sự phòng bị." Trưởng lão Huyết Nguyệt Đông Thiên ánh mắt sáng như đuốc, quan sát vô cùng rõ ràng.
“Vậy thì thế nào, chỉ cần hắn không tìm ra được cách phá giải, thì kiếm ý của hắn không bao giờ có thể tỏa ra được phong mang, cuối cùng vẫn chỉ có một chữ chết mà thôi!"
Đại trưởng lão Trần Mộ dẫn đội khuôn mặt tỏ vẻ khinh thường, không hề coi Lâm Nhất ra gì.
"Đó là đương nhiên, bí thuật của Huyết Nguyệt Động Thiên ta há lại bị phá giải một cách dễ dàng như vậy. Cho dù thực sự phá giải được, thì thủ đoạn của Hạ Hầu Tuyệt, vẫn còn nhiều lắm." Trưởng lão lên tiếng trước đó, tán thành nói.
“Lâm Nhất, mùi vị thế nào."
Trên chiến đài Thương Huyền, khuôn mặt vô cùng thanh tú của Hạ Hầu Tuyệt đang cười híp mắt nhìn Lâm Nhất. Chỉ là đôi mắt đó lại tỏa ra huyết quang lạnh lẽo, khiến người ta nhìn vào mà rùng mình, kỳ dị vô cùng.
“Cũng tạm."
Lâm Nhất nhún vai, ung dung cười nói.
Chỉ là giữa hai hàng lông mày có thêm hàn mang lạnh lẽo. Hàn ý nhường này, cho du khi ở trong Thần Long Quy Tam Tran, Lam Nhất cũng chưa từng bộc lộ ra.
“Ha ha, ta thực sự không tin ngươi sẽ có cách phá giải gì. Kiếm ý của ngươi tỏa ra càng mạnh mẽ, thì độc tố sẽ càng bám chặt vào sâu bên trong. Loại độc này gọi là Cốt Huyết, một khi dính phải, sẽ giống như phụ nữ mang thai mười tháng, tất cả mọi thứ của người đều trở thành dưỡng chất, đặc biệt là các loại ý chí võ học."
Hạ Hầu Tuyệt cười nham hiểm, cực kỳ ung dung nói: "Không biết, sau khi kiếm ý của ngươi bị phế đi, thì ngươi còn có thủ đoạn gì khác không?"
Lâm Nhất lơ đãng liếc nhìn lên trăng máu trên trời, lạnh nhạt đáp: "Ngươi tới thử xem, không phải sẽ biết rồi sao?"
“Làm bộ làm tịch, ngươi cho rằng ta không dám sao? Trong mắt ta, ngươi chẳng qua chỉ là là một miếng thịt nằm trên thớt mà thôi!"
Hạ Hầu Tuyệt cười dữ tợn, lại lần nữa lao tới, những nơi gã đi qua, tàn ảnh hóa thành một vệt kinh hồng, ở trong không trung hồi lâu cũng không tan.
Trong lời nói của gã mang đầy vẻ ngông cuồng, nhưng khi thực sự ra tay, lại vô cùng cẩn thận, không hề xem nhẹ đối thủ hay có bất kỳ sự lơ là.
"Thánh Huyết Long Khu!”
Khi sắp lao tới, bên trong cơ thể gã bùng phát ra huyết quang ngút trời. Quang mang đó vừa được giải phóng đã quét sạch tám phương. Mà cơ thể của Hạ Hầu Tuyệt dưới luồng huyết quang này, đang phình to với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy. Chẳng mấy chốc, cơ thể to lớn của gã đã xé rách lớp quần áo, để lộ lớp vảy rồng trên da.
Vảy rồng đỏ tươi dày đặc, trông như một bộ áo giáp, lấp lánh ánh kim loại lạnh lẽo như sắt.
Trong lúc vảy rồng mọc ra, gã nắm chặt năm ngón tay lại, giống như thực sự đã hóa thành vuốt rồng. Quyền mang dâng trào, tỏa ra huyết quang trước nay chưa từng có, thậm chí còn che khuất cả trăng máu trên trời. Quang mang chói mắt khiến cho nhiều người phải đau đớn kêu lên.
"Sư huynh cẩn thận qua mức rồi, đã chiếm được uu thế lớn như vậy, mà vẫn còn sử dụng Thánh Huyết Long Khu!”
Đệ tử của Huyết Nguyệt Động Thiên nhìn thấy cảnh này, đều kinh ngạc không khép nổi miệng.
Theo bọn họ thấy, Lâm Nhất đã chắc chắn bại trận rồi, sư huynh chỉ cần từ từ chơi đùa, đùa giỡn hắn một phen là được rồi.
"Để ta xem, ngươi rốt cuộc còn có thủ đoạn gì, nếu không ... ngươi cứ yên tâm mà chết đi!"
Hạ Hầu Tuyệt ngước mắt lên nhìn, hung ác trừng Lâm Nhất một cái, quyền mang giống như một viên sao băng màu đỏ bùng cháy, mạnh mẽ đánh tới.
Vù!
Kình phong mãnh liệt quét qua mặt Lâm Nhất, khiến gò má hắn rung lên từng đợt.
Chiêu này mạnh đến nhường nào, chỉ nhìn thôi cũng biết rõ.
Khi dị tượng hùng vĩ xuất hiện, Lâm Nhất đưa tay bắt lấy. Chỉ một động tác này, trời đất quay cuồng, phong vân biến sắc, toàn bộ hư không đều trở lên vặn vẹo.
Trời và đất tựa như hai bức tranh, trong lúc xoay chuyển đã bị hắn cùng lúc nắm lấy trong lòng bàn tay.
"Nhật Nguyệt Thần Quyền, Thiên Địa Đồng Tâm!"
Quang mang dâng trào, Lâm Nhất giống như thần thánh bước ra từ trong mặt trời, đứng chính giữa hồ nước bạc, đón lấy một quyền mà đối phương đánh tới.