Một lúc sau, một người phục vụ của Thương Huyền Phủ đi tới với một chiếc đĩa có năm viên ngọc được đặt ngẫu nhiên.
Tất cả tuyển thủ của Thiên Tinh Các đều nhìn sang, tò mò xem ai bốc thăm trúng mình.
Diệp Tử Lăng dẫn đầu, khi lật thẻ ngọc lên, vài tia sáng bay ra, ngưng tụ thành một cái tên giữa không trung.
"Trần Nham!"
Diệp Tử Lăng nhìn về phía vị trí của Thiên Tinh Các, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, nàng ta muốn đối mặt với Trương Hà.
Như vậy sẽ chia sẽ bớt áp lực cho những người khác trong tông môn.
Ngay sau đó, những người khác lần lượt đến lật thẻ bài, đợi đến lượt Lâm Nhất thì chỉ còn lại một cái tên chưa lộ diện, Trương Hà!
"Ta không cần phải lật nữa đâu nhỉ!"
Lâm Nhất vừa nói vừa lật tấm bài cuối cùng. Đó là Trương Hà - đối thủ khó nhằn nhất của Thiên Tinh Các.
Khi cái tên Trương Hà xuất hiện, hiện trường xôn xao bàn tán, nhiều ánh mắt không ngừng nhìn về phía Lâm Nhất.
"Người này là ai?"
"Vậy mà thậm chí còn chưa đạt tới cảnh giới Tinh Hà, bốc tham trúng đối thủ là Trương Hà nhất định chỉ còn đường chết. Phù Vân Kiếm Tông thật sự không còn người nữa rồi ... "
"Không thể nói như vậy, ngựa cấp thấp đấu với ngựa cấp cao cũng có khả năng thắng, Thiên Hành Các ắt sẽ thua thiệt!"
"Ừ, hình như là như vậy. Nếu như vậy, khả năng Phù Vân Kiếm Tông vượt qua vòng thứ nhất sẽ lớn hơn rất nhiều."
...
Nghe bốn phương bàn tán, Giang Ly Trần mỉm cười nói: "Lâm sư đệ, đệ đừng để ý. Mặc dù ví dụ về ngựa cấp thấp không hay, nhưng vẫn có lý, nếu như không đấu lại thì cứ nhận thua là được, trực tiếp phế bỏ chiến lực mạnh nhất của đối phương.”
"Ngựa cấp thấp đấu với ngựa cấp cao cũng có khả năng thắng ư? Có vẻ cũng hay đấy ... "
Lâm Nhất mỉm cười thản nhiên nói.
Hắn vốn dĩ muốn bốc thăm trúng Trương Hà, cho nên đối với hắn mà nói, lần bốc thăm này đương nhiên là tốt. Còn về ánh mắt lạnh lùng của người khác, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ để ý.
Diệp Tử Lăng liếc nhìn Lâm Nhất, biết đối phương sẽ không để ý đến những chuyện này, nàng ta liếc nhìn Lưu Thanh Nghiêm cùng Phùng Chương, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Lần này chúng ta có thể vượt qua vòng đầu tiên hay không, áp lực chủ yếu là ở hai người, chỉ cần thắng một ván, khả năng thắng sẽ rất cao. Nếu hai người đều thua thì kết quả tương đối tệ, tất cả áp lực sẽ đổ lên đầu Lâm Nhất."
Diệp Tử Lăng cũng không biết thực lực hiện tại Lâm Nhất mạnh đến mức nào, dù sao cũng chưa từng nhìn thấy Lâm Nhất ra tay sau khi hắn đột phá lên Tinh Quân.
Nhưng nàng ta có trực giác rằng trải nghiệm của Lâm Nhất trong vài ngày qua chắc chắn là cực kỳ nguy hiểm và tàn khốc.
Cảm giác mà đối phương mang lại cho nang ta đã hoàn toàn thay đổi, đặc biệt là kỹ năng kiếm đạo, đã đạt đến mức Diệp Tử Lăng không thể nhìn rõ.
Tuy rằng chỉ mới ở cảnh giới Tinh Hà đỉnh phong, nhưng đối với Lâm Nhất, nàng ta vẫn ôm rất nhiều hi vọng, nàng ta cũng không biết cảm giác tín nhiệm khó tả này đến từ đâu.
"Xui xẻo, sao lại bốc thăm trúng tên này chứ, hắn là ai?" Trương Hà ở khu vực Thiên Tinh Các khẽ cau mày, trên mặt lộ ra vẻ bất mãn.
Gã đến đây vì công tử Táng Hoa, vậy mà lại bốc thăm trúng người này - người mà ít có khả năng là công tử Táng Hoa nhất.
Người đàn ông trung niên mập mỉm cười nói: "Đừng coi thường anh chàng này.”
"Ò?"
Hai mắt Trương Hà sáng lên, mỉm cười nói: "Ta muốn nghe rõ hơn."
Người đàn ông trung niên mập lẩm bẩm: "Anh chàng này là một nhân tài mới xuất hiện gần đây ở Phù Vân Kiếm Tông. Có tin đồn rằng hắn đã tấn công thành công Thất Hoa Tụ Đỉnh. Chỉ là danh tiếng chưa lan rộng nên những người bên ngoài không biết về hắn thôi."
"Vẫn không phải là loại ngựa cấp thấp sao?"
Trương Hà nghe được một nửa đã lười biếng nằm xuống, bình tĩnh nói: "Theo như ông nói, công tử Táng Hoa ít nhất cũng có tu vi Tinh Tượng, còn người này mới đạt tới Tinh Quân, kém xa công tử Táng Hoa".
"Đâu chỉ là cảnh giới Tinh Tượng, dù nói là cảnh giới Thần Đan thì ta cũng tin".
Người đàn ông trung niên mập không khỏi nhớ lại cảnh tượng công tử Táng Hoa thổi tiêu giết người dưới ánh trăng.
"Xem ra công tử Táng Hoa không có ở đây, hy vọng con ngựa cấp thấp đó có thể cho ta một bất ngờ, nếu không thì sẽ quá nhàm chán." Trương Hà trông lười biếng và kiêu ngạo, ánh mắt mang theo sự thất vọng.
Gã thuộc trong năm ngàn người đứng đầu bảng Tinh Quân. Nếu không phải vì công tử Táng Hoa, gã sẽ không bao giờ đến một nơi nhỏ bé như Thương Huyền Phủ.
Sau khi mọi người rút thăm, một số thành viên của Phù Vân Kiếm Tông lần lượt bước vào sân, nhưng Diệp Tử Lăng cố tình ở lại đến cuối cùng.
Sau khi đám người Giang Ly Trần đi xuống, nàng ta nghiêm khắc nói với Lâm Nhất: "Lâm Nhất, Thiên Tinh Các này không đơn giản như Giang Ly Trần nghĩ đâu. Ta không muốn đả kích sự tự tin của huynh ấy, vì vậy mới không nói quá nhiều .. "
"Ta biết rồi."
Lâm Nhất mỉm cười, hắn đã nhận ra điều đó từ lâu.
Vĩnh viễn đều là lợi hại nhất!
Nàng ấy hét lớn, rất nhiều người đều nghe thấy lập tức lộ ra nụ cười giễu cợt.
Những kẻ này thực sự cho rằng mình là ngựa cấp thấp, có con ngựa cấp thấp nào lại đẹp trai như mình đâu chứ!
Lâm Nhất hít một hơi thật sâu, trong mắt lóe lên một tia sáng sắc bén, lao thẳng về đài chiến đấu.