Ở trung tâm thành Thương Huyền, có một quảng trường cực kỳ rộng lớn. Trên quảng trường lúc này đang tràn ngập sức sống sôi trào không ngừng nghỉ.
Vô số khán đài vây bốn xung quanh, từ xa trông cực kỳ hoành tráng.
Khi đám người Lâm Nhất đi tới, bốn bề đã tấp nập biển người, không ngừng có tiếng xé gió vang lên, đáp vào trong khán đài.
Nhìn qua trông vô cùng náo nhiệt, đối với võ giả Thương Huyền Phủ mà nói, đây cũng được coi là chuyện trọng đại cực kỳ hiếm thấy.
Chỉ là Lâm Nhất vừa tham gia đại hội Danh Kiếm xong, khung cảnh ở đó lớn hơn nơi đây quá nhiều, nên sâu trong lòng không hề nổi lên chút gợn sóng nào.
"Tất cả thế lực bên trong Thương Huyền Phủ đều có thể tham gia trận đấu hạng, thậm chí cá nhân cũng có thể tham gia tỷ thí. Chỉ là phần quan trọng thực sự vẫn phải do phủ chủ của các phương thế lực thừa nhận. Lần này tổng cộng có sau thế lực lớn, ngoại trừ Phù Van Kiem Tông, Huyền Vương Điện, Thanh Lôi Tự và Thiên Hạc Lâu ra, thì Thiên Tinh Các và Huyết Nguyệt Động Thiên của Ma vực Thương Huyền cũng tới tham gia náo nhiệt ... tất cả đều nhắm vào Thánh Kiếm Phong mà tới."
Mấy người Lâm Nhất đi đến vị trí ngồi của Phù Vân Kiếm Tông, vừa đi vừa trò chuyện, Diệp Tử Lăng giải thích quy tắc trận đấu hạng của Thương Huyền Phủ với hắn.
Thật ra cho dù những người này dựa vào trận đấu hạng mà giành lấy được quyền sở hữu Thánh Kiếm Phong thì tác dụng cũng không thực sự lớn lắm.
Đến khi hết kì hạn một năm, Lâm Nhất sẽ để lại toàn bộ Phù Vân kiếm quyết và Phù Vân Thập Tam Kiếm ở Phù Vân Kiếm Tông. Cho dù mất đi Thánh Kiếm Phong, thì Phù Vân Kiếm Tông cũng sẽ có một ngày quật khởi lại một lần nữa.
Xoat!
Chính vào lúc này, cách đó không xa cũng có một nhóm người đang vội vàng đi tới, đứng đầu chính la So Thiên Hạo. Ngoai ra con co người của Thien Lôi Điện và Thanh Lôi Trì cũng tụ tập bên cạnh hắn ta, ba nhà này đi tương đối gần nhau.
Trong Thiên Tinh Các, Lâm Nhất từng thấy người này, nhưng không có quá nhiều ấn tượng, bây giờ gặp lại, trong mắt hắn lại lóe lên sự kinh ngạc, Sở Thiên Hạo này hình như đã có dấu hiệu thay da đổi thịt.
Khí tức trên người han ta rõ rang mạnh hơn gap may lần so với ở hồi ở Thiên Tinh Các, chẳng lẽ Huyền Vương Quyết còn có bí mật gì khác?
"Đó chính là Sở Thiên Hạo, người đứng đầu thế hệ trẻ của Thương Huyền Phủ, trước đó hắn ta luôn chiếm giữ vị trí này. Hai người khác lần lượt là Huyền Phong của Thanh Lôi Tự, còn có Thẩm Đông Lưu của Thiên Hạc Lâu, những kẻ này đều không hề tầm thường, tất cả đều đã chuẩn bị rất lâu cho trận đấu hạng Huyền Thương Phủ lần này."
Diệp Tử Lăng ở bên cạnh Lâm Nhất, nhỏ giọng giới thiệu.
Sắc mặt Lâm Nhất bình tĩnh, trong mắt lại không hề có bất kỳ sự xem thường nào. Mặc dù trong đại hội Danh Kiếm, hắn thậm chí còn từng đánh bại cả yêu nghiệt như Công Tôn Viêm.
Nhưng tiền đề là tu vi của bọn họ đã bị hạn chế ở Thiên Phách, nếu không có quy tắc hạn định, có lẽ hắn ở trước mặt mấy người Công Tôn Viêm còn không đỡ nổi một chiêu.
Hiện giờ thăng cấp lên Tinh Quân, tu vi thăng tiến lên cảnh giới Tinh Hà, nhưng vẫn không thể so được với những yêu nghiệt cảnh giới Tinh Tượng đỉnh phong.
Dù Thương Huyền Phủ có nhỏ hơn đi nữa, cũng vẫn sẽ có những tài năng xuất chúng tồn tại.
Lam Nhat thu hoi tam mat, chỉ rieng So Thien Hạo thoi đa khien han hơi dè chừng, hay như tran đau hạng của Thương Huyền Phủ thực sự khiến hắn kinh ngạc.
Sở Thiên Hạo sau khi ngồi xuống, ánh mắt liền đảo lên người Lâm Nhất, khẽ cau mày nói: "Tên kia là ai vậy?"
"Lâm Nhất! Yêu nghiệt mới xuất hiện gần đây của Phù Vân Kiếm Tông." Thanh Lôi Tự Huyền Phong liếc mắt cái đã lập tức nhận ra.
“Thì ra là hắn, chẳng trách vừa nhìn đã thấy không tầm thường."
Sở Thiên Hạo nheo mắt lại, nở nụ cười, tên nhóc này gần đây đang rất nổi tiếng, nghe nói hắn đã thành công đột phá được Thất Hoa Tụ Đỉnh, cũng không biết là thật hay giả.
Nhưng cho dù là thật, cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Căn cơ của hắn không sâu, cho dù Thất Hoa Tụ Đỉnh có nghịch thiên cỡ nào, cũng không thể bù đắp khoảng cách giữa cảnh giới Tinh Hà và cảnh giới Tinh Tượng đỉnh phong được, huống hồ hắn ta còn có chiêu bài tẩy ... Sở Thiên Hạo thản nhiên cười, nhanh chóng thu lại tầm mắt.
Thẩm Đông Lưu trầm ngâm nói: "Tiềm lực của người này cực kỳ đáng sợ, nhưng trước mắt không cần phải chú ý đến hắn nhiều, lần đấu hạng của Thương Huyền Phủ lần này, người thực sự cần dè chừng nhất là gã!”
Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt của Sở Thiên Hạo lập tức ngưng trọng, Huyết Nguyệt Động Thiên đột nhiên xuất hiện nhân tài đó, mới thực sự là bất ngờ.
Nhưng cũng không tính là quá đột ngột, từ lâu đã có tin đồn rằng Huyết Nguyệt Động Thiên của Ma vực Thương Huyền đang che giấu kì tài cái thế.
Chỉ là trước đó chưa từng gặp, hiển nhiên vô cùng thần bí, đến bây giờ mới vô thức nhận ra, thì ra Hạ Hầu Tuyệt chính là kỳ tài của Huyết Nguyệt Động Thiên.
Đối mặt với Hạ Hầu Tuyệt này thì cho dù có là Sở Thiên Hạo mắt cao hơn trời, cũng phải thu lại sự kiêu ngạo nơi chân mày đi rất nhiều.
Hắn ta sắp rời khỏi Thương Huyền Phủ rồi, trước khi đi còn gặp phải một tên như vậy, thực chẳng dễ dàng gì.
“Đó là ai vậy?"
Lâm Nhất đột nhiên phát hiện ra một người quen, chính là gã trung niên mập mạp của Thiên Tinh Các, ngồi cạnh ông ta là một thanh niên trẻ tuổi.
Tướng mạo bình thường, nhìn qua không có điểm nào quá đặc biệt, nhưng lại cho Lâm Nhất cảm giác còn đáng sợ hơn cả Sở Thiên Hạo.
"Người tài mà Thiên Tinh Các mời tới, ta chỉ biết gã tên Trương Hà, còn lại thì không biết. Nghe nói ... gã đến là vì công tử Táng Hoa, gã rất chắc chắn công tử Táng Hoa ở ngay trong đám người chúng ta đây." Diệp Tử Lăng nói đến đây thì ngừng lại, tự cười giễu noi: "Neu nhu cong tử Tang Hoa thực sự ở trong đám người chúng ta, thì Phù Vân Kiếm Tông cũng không cần phải bị động như vậy rồi."
Lâm Nhất liếc nhìn sắc mặt nàng ta, trong mắt nàng ta thoáng qua vẻ cô đơn không dễ phát hiện, nhắc đến công tử Lạc Hoa là sâu trong lòng Diệp Tử Lăng sẽ lại dao động.
Sau khi quay về từ biển Khô Huyền, đối phương vẫn chưa từng hiện thân, khiến trong lòng nàng ta cực kỳ khó chịu.
"Vậy sao ... "
Sắc mặt Diệp Tử Lăng ảm đạm xuống, xem ra đối phương đã hiện thân sau khi Lâm Nhất rời khỏi Phù Vân Kiếm Tông, hoàn hảo tránh đám người Diệp Tử Lăng.
Lâm Nhất thấy vậy, không biết mình đã nói sai chỗ nào, chỉ đành tiếp tục giữ yên lặng.
Khi hai người trò chuyện, không hề chú ý tới, thanh niên ngồi bên cạnh gã trung niên mập mạp, đã chăm chú nhìn Lâm Nhất hồi lâu.