Đoạn đường này Lâm Nhất đi qua, sẽ rất thuận buồm xuôi gió, không phải gặp thêm bất kì phiền phức nào nữa. Chỉ là trong lòng bọn họ, càng tò mò hơn về thân phận của Lạc Hoa, người con gái tựa thần tiên này rốt cuộc có lai lịch gì, lại có khả năng hô mưa gọi gió đến như vậy, thật khiến người ta nhìn không thấu.
Rắc rắc rắc!
Cùng với tiếng bầu trời nứt vỡ liên tục vang lên, Đao Huyết Nha mạnh mẽ đánh vào tầng trời thứ tư, khung cảnh ở tầng trời thứ tư có vẻ phức tạp hơn rất nhiều.
Khắp nơi đều có thể nhìn thấy đảo bay, có một số hòn đảo có diện tích còn lớn hơn cả đất liền, bên trên có rất nhiều bầy hung thú đáng sợ sinh sống.
Ngoại trừ việc này, trong một số dị tượng có mây mù bao quanh, còn có thể nhìn thấy rõ ràng cung điện lầu các mà võ giả sinh sống.
“Tầng trời thứ tư đã huyền diệu như vậy rồi, không biết lên tiếp sẽ là quang cảnh như thế nào."
Lâm Nhất trong lòng xúc động, không tự chủ được mà nói.
"Tầng thứ năm và tầng thứ sáu vẫn không có gì, nhưng đến Tam Trùng Thiên, sẽ có tinh giới tồn tại. Mỗi tinh giới giống như là một thế giới, những thế giới này đều là phế tích đại thế giới của trước Kỷ Nguyên. Quy tắc thiên đạo và kỷ nguyên Thần long ở đó không giống nhau, có rất nhiều hiện tượng kỳ bí, cũng có rất nhiều trân bảo hiếm có tồn tại. Trong một số tinh giới, thậm chí còn có cả sự tồn tại sánh ngang cửu đế, không yếu hơn Côn Luân là bao ... "
Diêm Thiết rất có hiểu biết về Tam Thập Lục Thiên, khi nói rất rõ ràng, nghe như hiện ra ở trước mắt.
Lâm Nhất tò mò hỏi: "Vậy bên ngoài Tam Thập Lục Thiên thì sao?"
Sắc mặt Diêm Thiết nghiêm túc đi nhiều, hắn ta trầm ngâm nói: "Thế giới bên ngoài Tam Thập Lục Thiên cực kỳ hung hiểm, theo như ta được biết, thì cho dù là thánh giả cũng chưa chắc có thể sinh tồn được. Với thực lực của ta, nhiều nhất cũng chỉ trà trộn được vào tầng trời thứ chín, đi tiếp lên thì chỉ có một con đường chết. Tinh không mênh mông chân chính quả thực khiến người ta khao khát, đánh tiếc là quá khó để thấy được."
Điều đó quả thực có phần xa vời, Lâm Nhất trong lòng thầm nói, nhưng tinh giới mà hắn ta nói, quả thực khiến cho người ta rất tò mò.
Đao Huyết Nha ở không gian tầng trời thứ tư lao nhanh như chớp giật, tốc độ nhanh vô cùng, giống như kinh hồng mà không ngừng lấp lánh.
Nhìn kỳ cảnh của tầng trời thứ tư nhiều quá cũng mệt, Lâm Nhất nhớ ra một chuyện, hỏi Tiểu Băng Phương bên trong hộp kiếm Tử Diên.
"Tiểu Băng Phượng, sau khi ta thăng cấp lên Tinh Quân, thì có thể vào trong hộp kiếm Tử Diên rồi đúng chứ?”
"Được thì được, nhưng Lạc Hoa gì đó ở bên cạnh, ta cũng không có cách nào để ngươi vào được. Thân phận của cô ta thần bí, lỡ như nhìn trộm được bí mật của hộp kiếm, thì ta cũng không dám bảo đảm an toàn của ngươi đâu." Tiểu Băng Phượng vẫn vô cùng kiêng dè Lạc Hoa, đến bây giờ vẫn chưa buông xuống được.
"Thật ra ta đại khái cũng biết được cô ấy là ai rồi." Lâm Nhất trả lời.
“Là ai?"
"Cô ấy không nói thì cứ mặc kệ cô ấy đi." Nhưng Lâm Nhất lại không trực tiếp đáp
Liên quan toi than phan của Lac Hoa, Lam Nhat trong lòng cũng sớm đã có suy đoán và cách nghĩ, đến bây giờ đã có thể hoàn toàn chắc chắn.
Chỉ là đối phương không nói, hắn cũng không đào bới tới cùng, xem như là sự ăn ý ngầm giữa hai người, cả hai tự biết là được.
“Hừ, tra nam."
Tiểu Băng Phượng bất mãn hừ một tiếng.
Ước chừng nửa ngày trôi qua, Diêm Thiết điều khiển Đao Huyết Nha bắt đầu phá mở khe nứt của bầu trời, dẫn theo mấy người họ xuống dưới.
Cuối cùng cũng đến, nhanh hơn so với dự kiến rất nhiều.
Lâm Nhat nhe nhang nhay xuong đat, quay dau nhin thanh Thương Huyen ở cuối tầm mắt.
Nhưng Lạc Hoa lại không nhảy xuống Đao Huyết Nha, mà trầm ngâm nói: "Đây là nơi ai muốn vào thành đều phải đi qua, mấy người Diệp Tử Lăng có lẽ còn chưa tới, Lâm huynh cứ chờ ở đây là được."
"Cô không đi cùng sao?" Lâm Nhất nhận ra hàm ý trong lời nói của nàng.