"Hắn là đệ tử của Phù Vân Kiếm Tông ta, vẫn mong lão tiền bối tự trọng một chút!"
Bạch trưởng lão sắc mặt nghiêm túc đối mặt với Liễu Thiên Nhất, cắn răng nghiến lợi nói từng chữ, đè nén sự tức giận trong giọng nói.
“Phù Vân Kiếm Tông?"
Liễu Thiên Nhất khẽ nhíu mày, có chút không hiểu ra sao, ông ta chưa từng nghe nói qua về tông môn này.
"Trưởng lao, đay là thế lực phu thuộc của Kiếm Tông ... " Công Tôn Viêm bước lên phía trước, ghé vào tai ông ta nhỏ giọng nói, lập tức khuôn mặt ông ta lộ vẻ bừng tỉnh.
“Thì ra là như vậy, thứ cho ta đường đột rồi."
Giọng điệu của Liễu Thiên Nhất thay đổi, không còn nhiều lời nữa, trong lời nói không còn sự thân thiết ban nãy, trở lên khách khi hơn rất nhiều.
Khách khí, cũng đồng nghĩa với khoảng cách.
Lâm Nhất hơi kinh ngac, suy nghĩ xoay chuyen, chang le Kiem Tông và Kiếm Đế Nhất Mạch còn có ân oán gì hay sao.
Trên thực tế quả thực hắn đã đoán đúng, chỉ là nhân quả trong đó, đợi đến khi hắn đến Kiếm Tông rồi mới hiểu ra được. Kiếm Tông và Kiếm Đế Nhất Mạch, đâu chỉ là ân oán, hai chữ ân oán không bao giờ đủ để hình dung quan hệ giữa hai phái.
"Nghe nói tiểu hữu đã lấy Kiếm thiên Lôi đi, Liễu mỗ trước nay vẫn luôn si mê bảo vật của gia tộc Mạch Thị, đặc biệt là bảo kiếm do gia tộc Mạch Thị rèn ra. Ngươi muốn thứ gì, ta có thể dùng bảo vật giá trị tương đương để trao đổi với ngươi, tuyệt đối sẽ không để ngươi phải chịu thiệt."
Liễu Thiên Nhất quay trở lại chủ đề chính, ánh mắt rơi trên người Lâm Nhất, nhẹ giọng nói.
"Thanh kiếm này là của chưởng môn chúng ta, Lâm Nhất không làm chủ nổi nếu lão tiền bối có hứng thú, có thể đi cùng chúng ta một chuyến đến Phù Vân Kiếm Tông." Bạch trưởng lão lên tiếng trước, nhẹ giọng cười nói, ông ta đây là đang muốn đối phương làm hộ vệ miễn phí cho mình.
“Phiền phức như vậy sao?"
Liễu Thiên Nhất khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Tiểu huynh đệ, ta có thể xem thử Kiếm Thiên Lôi không?”
“Không vấn đề gì."
Lâm Nhất lấy Kiếm Thiên Lôi ra, hào phóng đưa qua, cũng không sợ bị đối phương cướp đi mất.
Công Tôn Viêm ở bên cạnh xem mà rùng mình, tên này quả thực liều lĩnh.
Lâm Nhất thấy đối phương hứng thú bừng bừng, cầm lấy chuôi kiếm, rất tự nhiên mà định rút Kiếm Thiên Lôi ra, bèn lên tiếng nhắc nhở: "Nhìn là được rồi, ông không rút ra được đâu."
Khóe miệng Công Tôn Viêm co giật, cái tên này đã không còn là liều lĩnh nữa rồi, hoàn toàn là đang tự chuốc lấy rắc rối.
Lập tức trừng mắt nhìn Lâm Nhất, lạnh giọng nói: "Lâm Nhất, ngươi vẫn nên giữ mồm như miệng chút đi, chỉ là một thanh thánh kiếm, trưởng lão của Kiếm Đế Nhất Mạch ta sao lại khong the rut ra được cơ chứ!"
Liễu Thiên Nhất cười hòa nhã nói: "Không sao, đối với cảnh giới Long Mạch thông thường mà nói, thánh kiếm thiên văn này chưa chắc họ có thể rút ra được. Nhưng đối với ta mà nói, chẳng qua là chuyện ... dễ .... như ... trở ... bàn ... tay ... mà ... thôi.”
Ông ta vừa nói, vừa thử rút kiếm, nụ cười trên khuôn mặt dần biến mất, sắc mặt càng lúc càng cứng ngắc.
Đến khi nói xong hai chữ cuối, Kiếm Thiên Lôi vẫn nằm trong vỏ, không hề động đậy.
Hiện trường trở lên yên tĩnh, khuôn mặt Liễu Thiên Nhất hơi xấu hổ, còn về Công Tôn Viêm, sắc mặt của gã muốn khó coi bao nhiêu thì có khó coi bấy nhiêu, hận không thể tát cho mình một cái, vô cùng hối hận lời mình vừa nói ra.
"Tránh ra chút."
Vẻ mặt Liễu Thiên Nhất bắt đầu nghiêm trọng, ông ta đưa tay cầm lấy chuôi kiếm, ầm, từng đạo long mạch vô hình chậm rãi mở ra sau lưng ông ta.
Ầm ầm!
Chớp mắt, long mạch đã đã mở ra hơn chín mạch, gió mây trong thiên địa biến sắc, kiếm uy hùng hậu cuộn trào ra.
"Thực lực của lão già này mạnh quá!"
Diêm Thiết thầm lẩm bẩm, ánh mắt thoáng hiện lên vẻ kiêng dè.
Âm!
Vẫn chưa xong, trong cơ thể Liễu Thiên Nhất bắn ra kiếm quang chói mắt, kiếm quang ngưng tụ thành cột sáng từ cơ thể ông ta vụt thẳng lên trời.
Rắc rắc!
Chỉ kiếm quang như vậy thôi, đã trực tiếp chọc thủng hai tầng trời, kiếm uy kinh người khiến người ta không mở nổi mắt.
Nhưng thanh Kiem Thiên Lôi đó, lại vẫn không hề nhuc nhích, không rút ra được dù chỉ một tấc.
Chuyện này sao có thể!
Công Tôn Viêm há hốc miệng, trực tiếp chết lặng, hoàn tòan sững sờ.
Ông ta còn chưa nói xong, Lâm Nhất mỉm cười, nhận lấy Kiếm Thiên Lôi, hơi dùng sức đã rút được lưỡi kiếm ra.
Một vệt bạch quang nở rộ, tuôn ra hàn quang sắc lạnh, kiếm quang ra khỏi vỏ, tựa như một con rồng được Lâm Nhất thả ra.
Kiếm phong ập đến, thổi vào mặt Liễu Thiên Nhất, ánh mắt ông ta ngây dại trong chốc lát, rồi thở dài nói: "Hậu sinh khả úy, cáo từ!"
Nói xong, phất tay áo rời đi, không nán lại dù chỉ một khắc.