Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 4134: Một đêm chắc là đã đủ rồi



Lạc Hoa nhìn Lâm Nhất, khăn trùm che đi khuôn mặt của nàng, đến ngay cả đôi mắt của nàng cũng không thể nhìn thấy. Nhưng trong lời nói dịu dàng nhường này, lại có thể khiến người ta cảm nhận được, trên khuôn mặt này nhất định đang lộ ra vẻ dịu dàng hiếm có.

Nàng nói đau lòng, mà không phải là lo lắng ... "Không sao, ta không đau, nghỉ ngơi một chút là được."

Lâm Nhất mỉm cười, hắn hít sâu một hơi, để dược hiệu của Niết Bàn Đan trong cơ thể tiếp tục phát tán, chẳng bao lâu, sắc mặt đã trở lên hồng hào.

"Lâm Nhất, ta không muốn ở đây nữa." Lạc Hoa chậm rãi nói, có thể nghe ra được, trong giọng nói của nàng mang theo chút chán nản.

Nàng ghét nhà họ Phong, cũng ghét bầu không khí ở Thanh Nham Tàng Kiếm _âu.

“Vậy chúng ta đi thôi."

Lâm Nhất đứng dậy, bay ra khỏi cánh tay của nàng, tay trái cầm Kiếm Thiên Lôi, tay phải đưa về phía đối phương.

"Ta nghe huynh."

Lạc Hoa rất tự nhiên đưa tay ra, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau.

"Đi thôi!"

Tóc dài của Lâm Nhất rủ xuống, sắc mặt tái nhợt có phần mệt mỏi, nhưng vẫn khó che được khuôn mặt tuyệt thế phong hoa, hoàn mỹ không tỳ vết, dưới sự tô điểm của một chút ấn ký màu tím, tuấn mỹ tựa như yêu.

Kiếm uy khoáng đạt giữa trời đất không còn, tất cả mọi người đều thở phào một hơi, lảo đảo đứng dậy.

Nhưng vừa ngang đầu lên nhìn, tất cả đều kinh ngạc đến mức không khép nổi miệng, chỉ thấy Lâm Nhất một thân áo xanh, lưng đeo hộp kiếm, tay trái cầm Kiếm Thiên Lôi, tay phải dắt lấy Lạc Hoa một thân áo trắng.

Một người tuyệt đại phong hoa, một người không nhiễm bụi trần, hai người tựa như đôi thần tiên quyến lữ, nhẹ nhàng bay đi, một lát cũng không dừng lại.

Dù nhiều năm sau, nhưng người ở quận thành Thanh Nham, cũng không thể quên đi được cảnh tượng này.

Hồi lâu sau, mọi người mới chợt bừng tỉnh.

"Vậy là đi rồi sao?"

Quá đột ngột rồi, nói đi là đi, không hề chần chừ.

Khóe miệng Bạch trưởng lão co giật, hai cái người này, thật sự khiến ông ta phải ngượng ngùng, ngay cả tiếng chào hỏi cũng không có, ta còn chưa đi mà!

Ông ta bò dậy, vội vàng chạy ra ngoài, ông ta cũng không dám tiếp tục ở nhà họ Phong nữa.

Vụt! Vụt!

Cùng lúc đó, cũng có hai bóng người một trước một sau đuổi theo, một người là kẻ mê kiếm Triệu Nham, một người là kẻ lắm lời Diệp Phi Phàm

Đại hội Danh Kiếm đã hạ màn, toàn bộ nhà họ Phong là một mảnh hỗn độn, Lâm Nhất mang theo mỹ nhân cầm kiếm đi xa.

Nhưng ai cũng biết, sự việc không thể dễ dàng kết thúc như vậy được, danh kiếm kinh người như Kiếm Thiên Lôi, Lất Nhất rất khó để tùy tiện mang đi.

Rời khỏi đại viện nhà họ Phong, Lâm Nhất và Lạc Hoa đạp xuống từ trên không trung, hắn quay đầu lại nhìn, vẻ mặt cảm khái, không ngừng thổn thức.

Trước khi tới đây hắn chưa từng nghĩ tới, hành động lấy kiếm lần này lại trắc trở như vậy, thậm chí đến bây giờ vẫn chưa tính là kết thúc,

Thần Long Quỷ Tam Trận, cửu tử nhất sinh, Lâm Nhất có thể nói là đã sử dụng hết các bản lĩnh, chiêu bài. Nhưng cho dù có như vậy, vẫn nguy hiểm trùng trùng, suýt chút nữa đã không ra được.

“Nghỉ ngơi một đêm rồi hẳng đi."

Lạc Hoa và Lâm Nhất buông tay ra, nàng nhìn Lâm Nhất, nhìn lỗ hổng do kiếm gây ra trước ngực hắn, nhẹ giọng nói.

Lâm Nhất gat đầu, quá trình hàng phục Kiếm Thiên Lôi còn gian nan hơn cả một trận đại chiến.

Hắn dưới sự trợ giúp của Niết Bàn Đan, vết thương mới miễn cưỡng ổn định, lại lần nữa rách ra, vết thương chồng chất, trạng thái trước mắt còn không bằng một phần mười lúc còn đỉnh phong.

Hơn nữa hắn có cảm nhận rõ ràng được rằng, nhiều lần uống Niết Bàn Đan, công hiệu đã kém đi rất nhiều.

"Chờ Bạch trưởng lão một chút đi."

Lâm Nhất nhìn cổng lớn, hành trình tiếp theo phải quyết định như thế nào, còn phải thương lượng với Bạch trưởng lão một phen.

Chẳng mấy chốc, Bạch trưởng lão vội vàng chạy ra, ông ta nhìn quanh bốn phía, sau khi nhìn thấy Lâm Nhất và Lạc Hoa bèn thở phao nhẹ nhõm.

“Tốt quá, nếu không nhìn thấy hai người, ta thật sự không yên tâm." Bạch trưởng lão vừa nói vừa nhìn cham cham vào kiếm Thiên Lôi, không nhịn được mà nói: "Cái gì, kiếm không gãy ư?"

"Không gãy."

Lâm Nhất mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Nhưng thần văn đã bị tổn hại, cần có thời gian mới có thể khôi phục."

Thần văn khác với thánh văn sau khi bị phá hủy, cần phải có huyền sư ra tay bù đắp, nhưng bản thân thần văn có khả năng phục hồi rất mạnh.

Nó có thể tồn tại trong nhiều năm mà không mất đi sức mạnh. Nhiều hình mẫu thần văn từ xa xưa vẫn còn tồn tại đến ngày.

Bạch trưởng lão hoàn toàn yên tâm, cười nói: "May quá may quá, chuyện này ta còn chưa nói với chưởng môn, chúng ta trước tiên cứ đến nhà họ Hoàng ở một đêm, sau đó xem chưởng môn sắp xếp thế nào."

Lâm Nhất suy nghĩ một lúc không phản đối sự sắp xếp này.

Hiện giờ hắn cầm trong tay kiếm Thiên Lôi, huống hồ nói không chừng nhà họ Phong không thể nuốt nổi cục tức, âm thầm có ý đồ xấu với thanh kiếm này.

"Trận đấu xếp hạng của Thương Huyền Phủ diễn ra vào ngày mai phải không?" Lâm Nhất đột nhiên hỏi.

Sắc mặt Bạch trưởng lão biến đổi, nói: "À ... bây giờ ngươi vẫn chưa phải là Tinh Quân, dù có thể đuổi kịp thì cảnh giới Thiên Phách đấu với cảnh giới Tinh Tương cũng sẽ chịu thua thiệt nhiều".

Đây là sự thật, Đại hội Kiếm Danh chỉ tranh tài bằng kiếm, tu vi bị giới hạn ở Thiên Phách.

Ba ngàn người đứng đầu bảng xếp hạng Tinh Quân đều đã bị Lâm Nhất đánh

bại.

Nhưng nếu thật sự bỏ giới hạn tu vi đừng nói đến Công Tôn Viêm, e rằng Phong Tinh Dương và Triệu Nham thì Lâm Nhất cũng không thể đánh bại. Tu vi chênh lệch rất lớn, hơn nữa đối thủ còn là ba ngàn người đứng đầu bảng Tinh Quân. Lâm Nhất có dùng bao nhiêu thủ đoạn cũng không có tác dụng.


Bạch trưởng lão ngạc nhiên nói.

"Lâm huynh!"

"Lâm huynh!"

Lúc này, hai bóng người bước nhanh đến, Lâm Nhất và Bạch trưởng lão lập tức ngừng trao đổi. Một người là Diệp Phi Phàm trông có vẻ bất cần vui tươi, người còn lại là Triệu Nham, với vẻ mặt trang nghiêm lông mày như kiếm.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv