Type: P.anh
Sau khi cả hai bị biến thành bộ dạng ướt sũng thế này cũng không diễn ra chuyện tốt đẹp nào. Nơi này không phải thâm sơn cùng cốc để trình diễn một màn nhóm lửa hong quần áo, mượn cớ vun đắp tình cảm. Lê Họa ngoan ngoãn đi sau Lộ Thiếu Hành, bộ dạng nhếch nhác trông rất buồn cười, nhưng điều làm cô thấy buồn cười hơn cả là anh cũng nhếch nhác y hệt cô. Đúng là cái gì càng hiếm thì càng quý, chưa bao giờ chứng kiến anh trong bộ dạng này.
Trước đây cô từng nghe đến một định nghĩa về yêu và thích. Thích một người nhất định là vì ưu điểm của người đó, nhưng sau khi bạn đã thích người đó rồi, dù có biết được khuyết điểm của người đó, bạn cũng sẽ chấp nhận và coi đấy là điểm đáng yêu, lúc ấy là bạn đã yêu người ta. Con người vì ưu điểm mà thích, vì thích mà chấp nhận, cuối cùng là yêu.
Không có tình yêu nào vô duyên vô cớ, cho dù nhất kiến chung tình chẳng qua cũng là vì thích diện mạo đối phương mà thôi.
Lộ Thiếu Hành không nhịn được nữa, “Có gì buồn cười lắm à?”.
Mi mắt anh vẫn dính bết lại vì nước, lúc nói chuyện, anh nhíu mắt lại khiến cô cười càng lớn, “Anh có thấy bộ dạng này của anh giống vương tử gặp nạn không?”
“Em chính là mụ phù thủy gây ra tai họa cho anh.” Lộ Thiếu Hành quả thật có phần tức giận, nhưng không thể trút ra được.
“Anh thấy có phù thủy thì tốt hay không có thì tốt?”
Lộ Thiếu Hành lườm cô một cái: “Nàng Bạch Tuyết sẽ cho rằng không có mụ phù thủy thì tốt, còn hoàng tử… không biết”.
Kéo dài giọng gây tò mò xong lại trả lời một câu nửa vời như vậy!
Hai người mang bộ dạng đó đến tìm quản lý khu này. Nhân viên ở đây trông thấy vậy, cũng không tiện nói họ bị phạt bao nhiêu tiền vì chạm vào nước ở khu tự nhiên. Con người ta, những lúc có thể mắt nhắm mắt mở cho qua thì cứ làm thôi.
Nhân viên mang cho hai người mượn máy sấy tóc, Lộ Thiếu Hành cảm ơn không ngớt. Người ở đây khá nhiệt tình, còn tìm cho hai người mượn tạm một gian phòng.
Lộ Thiếu Hành cởi quần áo, bỏ vào máy hong khô, anh cho cả quần áo của Lê Họa vào máy, sau đó cũng chui vào chăn với cô. Tóc anh ngắn nên không thành vấn đề, Lê Họa thì phải kê khăn khô dưới gáy rồi dùng máy sấy tóc liên tục. Hai người đã có tiếp xúc thân mật, nhưng như thế này mới là lần đầu. Cô vừa sấy, vừa kéo chăn lên che ngực. Hành động đó của cô khiến Lộ Thiếu Hành cười ngất. Cô chẳng buồn để ý đến anh, sấy tóc xong, cô vùi mình trong chăn. Lộ Thiếu Hành cũng không nhàn rỗi, anh lấy máy sấy để sấy điện thoại. Lê Họa nhìn việc làm kỳ cục của anh, chợt nhớ hình như từng xem ở chương trình nào đó nói không được sấy điện thoại bằng cách này. Có điều, trong tình huống bây giờ, đây là cách nhanh nhất và tiện lợi nhất, ai còn lo lắng xem có phải cách đúng nhất hay không.
“Nếu điện thoại hỏng có phải sẽ rắc rối không?” Cô dè dặt hỏi, có lẽ trong điện thoại của anh chứa nhiều thông tin quan trọng. Cô cảm thấy hổ thẹn như mình đã gây đại họa vậy.
“Ừ.” Anh sờ vào điện thoại kiểm tra, “Định bồi thường cho anh thế nào đây?”
“Tiền thì không có, mạng có một cái, anh có lấy không?”
Giữa âm thanh của tiếng máy sấy, hồi lâu anh mới trả lời: “Không lấy thì biết làm thế nào?”
Cô tung chăn ra, ngồi sau lưng Lộ Thiếu Hành, hai bàn tay bóp cổ anh đầy uy hiếp: “Thì thế này!”
Lộ Thiếu Hành dừng tay. Cảm giác căng mềm chạm vào lưng khiến anh mất tập trung, anh nhắm mắt lại, câu nói “Giờ em định bồi thường đấy à?” cũng không dám thốt ra, thầm mong muốn duy trì tư thế này.
Tiếng máy sấy đã che đậy được sự khác thường của anh. Lệ Họa dựa đầu vào vai anh: “Sao không nói gì?”
Cô chơi ác thổi vào tai anh vậy mà anh vẫn bình tĩnh như không, lại còn giữ im lặng. Con người này thật là cứng rắn.
Lê Họa cau mày, anh tưởng thật sao?
Lộ Thiếu Hành nhếch môi cười. Lê Họa bắt đầu cuống, sờ vào mái tóc còn ướt của anh, nói: “Để em sấy cho anh”.
“Được.” Lộ Thiếu Hành bỏ điện thoại xuống, quay đầu đưa máy sấy cho cô.
Lê Họa nhận lấy, chuẩn bị đứng lên thì chợt nhớ ra tình trạng hiện giờ, lập tức vùi mình trong chăn. Lộ Thiếu Hành nhìn cô chằm chằm khiến cô lúng túng: “Thôi anh tự làm đi”.
“Em thế này…”
“Em là con gái mà…” Lê Họa trả máy sấy lại cho anh, kéo chăn lên trùm kín mặt, che đi gương mặt đã nóng bừng.
Lộ Thiếu Hành lắc đầu, sấy qua tóc một lúc rồi đi đến xem quần áo đã khô chưa. Anh ném quần áo của cô lên giường rồi mặc đồ của mình.
Lê Họa vừa mặc đồ, vừa nhìn Lộ Thiếu Hành, nghĩ thầm khả năng thích ứng của anh thật lớn.
Thu dọn xong xuôi, hai người mang trả lại đồ dùng về cho chủ. Hôm nay số câu cảm ơn dường như bằng cả năm cộng lại. Về đến khách sạn, Lê Họa đã mệt rã rời, lập tức ngã nhào xuống giường, chỉ muốn ngủ ngay một giấc. Thế nhưng người nào đó luôn đối đầu với cô, kéo cô dậy: “Đi tắm đi”.
Lê Họa cau mày: “Làm gì?”. Chuyện này cũng muốn quản.
“Mau lên.” Anh không có ý thương lượng.
Cô đành cầm áo ngủ đi vào phòng tắm, được vài bước mới phát giác điều bất thường: “Anh đi theo em làm gì?”
“Em nói xem.”
Lê Họa buộc phải thừa nhận, nhìn Lộ Thiếu Hành thản nhiên đóng cửa lại cùng nụ cười bất chính trên môi, cô đã liên tưởng tới những hình ảnh không đơn thuần. Cô không thấy xấu hổ, trái lại, có cảm giác mê hoặc cực độ. Có phải cô bị tẩy não rồi không nhỉ?
Mặt cô đỏ bừng, cơn buồn ngủ vừa xuất hiện khi nãy tiêu tan tức thì.
Lộ Thiếu Hành đã cởi xong quần áo của mình, đi tới cạnh cô: “Cần anh phục vụ em không?”
Lệ Họa ngây người. Cảnh tượng này… phải được hạn chế người xem. Cô nuốt khan: “Em tự làm được”.
Lộ Thiếu Hành nhếch môi cười. Sự cam chịu này của cô khiến anh vô cùng thỏa mãn.
Lệ Họa ngửa đầu, vừa rồi cô nói cái gì thế không biết!
Lộ Thiếu Hành vẫn nhìn chằm chằm cô, không nghĩ ánh mắt của mình quá mạo phạm.
Ngọn lửa trong lòng lại được thổi bùng lên. Sự kích động trở lại khiến anh càng thêm háo hức mong chờ. Ở ngoài làm quân tử, về nhà đóng cửa thì không cần phải tự dối bản thân, nhất là khi đứng trước người phụ nữ của mình. Đàn ông sinh ra đã có máu chinh phục, khi thấy vẻ mặt cô hiện rõ thái độ cam lòng chịu thua, anh cảm thấy vô cùng tự hào.
Âm thanh nức nở của cô hòa lẫn trong tiếng nước chảy róc rách như tình nhân đang thì thầm.
Hành động không biết mệt mỏi của người đàn ông, tiếng rên rỉ mê hoặc của người phụ nữ, tất cả trở thành một khúc tình ca.