Type: Thùy Miên
Lộ Thiếu Hành cầm điện thoại, kiên nhẫn nghe đối phương giải thích, thi thoảng lại nhíu mày. Có lẽ anh không ngờ một sự việc đơn giản lại dẫn đến kết cục này. Anh ném điện thoại xuống bàn, giấy tờ tài liệu chất đống trên bàn. Anh chợt nhớ hôm nay có một cuộc họp quan trọng, với người không thích tự hành hạ bản thân như anh thì những cuộc họp dài dòng tẻ nhạt thật sự là một nỗi ám ảnh. Mặc âu phục đen, thắt cà vạt nghiêm chỉnh, cả người toát lên phong thái tuyệt vời, nhưng chỉ ngồi yên một chỗ từ đầu đến cuối chẳng khác nào người mẫu trong mấy cửa hàng thời trang.
Anh cầm lấy tập tài liệu, xem qua một lượt rồi giao việc cho thư ký. Vừa nói dứt lời thì điện thoại rung lên, vẫn là người đã nói chuyện với anh khi nãy.
“Xin lỗi anh Lộ, tôi vẫn chưa điều tra ra được.”
Đối phương ngừng lại một chút, Lộ Thiếu Hành vẫn yên lặng đợi câu tiếp theo.
“Có vẻ như ai đó đã động tay trước, không để lại bất kỳ dấu vết nào. Rất tiếc, lần này không giúp được anh.”
“Ừm.” Anh cúp máy, không muốn vòng vo nhiều lời với đối phương.
Con người ta tức giận phần nhiều là bởi không thực hiện được những gì mình muốn. Trong cuộc đời Lộ Thiếu Hành, chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy. Không phải anh tự tin thái quá vào bản thân, cũng không phải anh đặt yêu cầu quá cao với cuộc sống, chỉ đơn giản là xưa nay anh không thực sự khao khát mãnh liệt một cái gì. Những chuyện khác lại nằm trong tầm kiểm soát của anh, không thể phủ nhận rằng ông trời đã rất ưu ái anh. Có lẽ chính vì tâm lý mọi thứ luôn theo đúng ý mình nên giờ phút này anh mới cảm thấy bất bình đến vậy.
Điện thoại nội bộ gọi đến: “Giám đốc, mười phút nữa cuộc họp sẽ bắt đầu”.
Anh “ừ” một tiếng, mắt nhìn ra phía cửa sổ sát đất phản chiếu dáng người cao ngạo của mình. Hóa ra anh cũng chỉ là một người bình thường, thích hưởng thụ sự đãi ngộ đặc biệt mà những kẻ khác không có, anh nào có cao thượng hơn ai.
Lộ Thiếu Hành rất ít khi lên tiếng trong cuộc họp. Làm một người có trọng trách tối cao, mỗi câu nói ra đều phải cân nhắc kỹ càng, không được để xuất hiện kẻ hở. Nếu bị người khác coi thường, bản thân cũng chẳng lấy gì làm dễ chịu. Có lẽ chính điều này khiến anh dần hình thành thói quen chỉ nghe không nói. Anh nhanh chóng phát hiện ra ưu điểm của thói quen này chính là vô tình tạp áp lực cho cấp duối, có áp lực mới có động lực.
Cuối buổi họp, anh mới đưa ra ý kiến và quyết định của mình. Nói xong, anh có cảm giác như mình là một vị khác mời đang nói lời cmar ơn sau một buổi dạ tiệc nào đó.
Cuộc họp kết thúc, Lộ Thiếu Hành tiếp tục suy nghĩ về vấn đề đang khiến anh đau đầu. Tại sao không thể điều tra được quá khứ của Lê Họa? Đáng lẽ đó phải là một chuyện hết sức đơn giản mới đúng. Điều này thực sự khiến anh cảm thấy bất bình.
Đang mãi nghĩ ngợi, Lộ Thiếu Hành bất chợt ngẩng đầu lên, thấy thư ký đang nhìn mình với vẻ hiếu kỳ. Anh cũng khó hiểu nhìn lại đối phương khiến cậu ta lúng túng cười rồi cầm theo tập tài liệu rời khỏi phòng. Đúng là anh hôm nay không ổn chút nào, họp xong mà vẫn ngồi bần thần ở đây.
Hôm nay là ngày đầu tiên của Lê Họa ở nơi làm việc mới. Tình hình nói chung là ổn, đồng nghiệp khá dễ chịu, không kinh khủng như những câu chuyện đăng trên mạng. Hoặc cũng có thể do sự xuất hiện của cô vẫn chưa động chạm đến lợi ích trực tiếp của người khác. Nhưng cô cũng chẳng muốn nghĩ ngợi nhiều làm gì. Ngoài việc cảm thấy mình cả ngày như một đóa hoa trang trí thì cô không có suy nghĩ nào khá hơn. Những đồng nghiệp khác vừa đến công ty, cô còn chưa kịp chào hỏi làm quen thì đã thấy họ vội vội vàng vàng quẹt thẻ nhân viên để vào làm.
Cô không hề hay biết, người tiền nhiệm của mình, cũng là một cô gái, vì quá nhiệt tình giúp mọi người quẹt thẻ chấm công mà bị đuổi việc. Khi yêu cầu sự giúp đỡ từ người khác, trước tiên đừng nên làm ảnh hưởng đến lợi ích của đối phương.
Hết giờ làm, Lê Họa rời khỏi công ty đã thấy Trác Dực Đình dừng xe bên lề đường đợi cô. Vài đồng nghiệp đi ngang qua trông thấy, trêu chọc mấy cô, cô cũng chỉ mỉm cười không đáp.
Vẫn như mọi khi, hai người đi ăn tối, rồi tản bộ một lát, sau đó anh mới đưa cô về nhà. Trác Dực Đình không đòi lên nhà, cô cũng không chủ động mời anh. Lời mời bây giờ ám chỉ điều gì, cả hai đều hiểu rõ. Trác Dực Đình tươi cười vẫy tay với cô, cô đứng đợi cho đến khi xe anh chạy khuất hẳn.
Như vậy mới đúng. Trong sự tĩnh lặng này có niềm an ủi dành cho cô, thứ mà nhiều người phải mất cả đời để tìm kiếm.
Hôm nay cô đi cầu thang bộ lên nhà, những lúc tâm trạng tốt, cô đều làm vậy. Nhưng vừa vào hành lang, cô liền cảm thấy có gì đó không ổn.
“Cô Lê, nhường đường cho tôi được không nhỉ?”
Đó là một gã bụng bia, mặt cười tươi rói, tay cầm hộp đựng dao, không rõ nếu rút con dao ấy ra có thực sự được chứng kiến cảnh tàn sát khốc liệt không nữa?
Chỉ trách cô dạo gần đây đã quá vui vẻ mà quên mất chuyện này.
“Anh Hào đấy à, lâu rồi không gặp.” Cô làm bộ tươi cười nói.
“Đúng là lâu quá rồi, lâu đến nỗi cô Lê không nhận ra chúng tôi nữa rồi.”
Đối phương nhân lúc Lê Họa đi qua, cố tình đụng vào người cô.
Hai tiếng “cô Lê” của anh ta thật khiến cô buồn nôn, cảm giác gã không có ý gì tốt đẹp.
“Mặt mũi xinh đẹp thế này sao phải đi làm thuê cực khổ để kiếm mấy đồng lẻ thế.”
Quả nhiên anh ta mở miệng giễu cợt, mấy gã đàn ông phía sau bật cười với nhau.
Thời buổi này, chuyện “bán nghệ không bán thân” cứ như một câu chuyện cười vậy.
“Có thể tôi hợp với mấy công việc phổ thông đó.” Cô bình thản nói.
Anh ta cười: “Cô Lê muốn làm gì đương nhiên bọn này không dám can thiệp rồi. Nhưng mà trước tiên hãy trả tiền cho chúng tôi đã chứ nhỉ? Nếu thật sự không có tiền bây giờ, dựa vào điều kiện của cô, bán thân một lần thì chẳng có gã đàn ông nào từ chối đâu”.
“Tôi sẽ cố gắng trả anh sớm.” Lê Họa không muốn đôi co nhiều.
Đối phương hừ một tiếng: “Cho cô hai ngày, nếu vẫn không trả… cô thừa hiểu luật lệ của bọn này rồi đấy!”.
Nói xong, đám người đó bỏ đi, tiếng bước chân vang khắp hành lang, Lê Họa thở dài.
Quả nhiên sinh tồn là yếu tố quan trọng hàng đầu. Vừa rồi trông thấy đám người kia, cô liền hoảng sợ mà không để ý tới Lộ Thiếu Hành đang đứng ở một góc khác. Trong thời khắc sự an toàn của bản thân bị uy hiếp, còn ai để ý đến lòng tự tôn nữa, giờ nghĩ lại cô cũng không cảm thấy mất mặt hay xấy hổ gì cả.
Lộ Thiếu Hành thong thả bước tới trước mặt cô, bước chân của anh đến đâu, ánh đèn sáng đến đấy. Cảnh tượng lung linh sắc màu như trong truyện cổ tích, nhưng hiện thực luôn nhắc nhở cô rằng giữa cô và anh, một người sống trong ánh hào quan, một người sống trong bóng tối u ám.
“Vay nặng lãi à?” Lộ Thiếu Hành cất giọng trầm ấm.
Lê Họa cảm thấy số phận của mình quả thật hẩm hiu, toàn bị bắt gặp đúng lúc xui xẻo nhất.
“Đúng vậy.”
Thật là can đảm. Nhìn vẻ ngoài, chẳng ai ngờ được cô lại là người như thế. Có lẽ chính bởi vậy nên trong mắt người khác, cô là một kẻ dối trá.
“Nợ bao nhiêu?” Lộ Thiếu Hành có vẻ rất hứng thú với chuyện này.
“180 vạn tệ, thêm lãi vào nữa chắc khoảng 200 vạn.” Lê Họa thản nhiên nói.
Anh bỏ tay vào túi quần, khóe miệng khẽ nhếch: “Xem ra em phải bán thân thật rồi nhỉ!”.