Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)

Chương 118: Nếu có thể quên đi kí ức



"Lão đại...em yêu anh..."

Hàn Kỳ Âm bỗng nhiên bộc bạch. Cố Thâm nghe xong quả nhiên máu nóng dồn hết xuống dưới, quái thú một phát đâm vào *** *****, lấp đầy cô.

"Á..."

Cô cau chặt mi tâm, ai ngờ hắn lại mạnh bạo đâm mạnh như thế chứ...

Cố Thâm mỉm cười nói

"Em học được cách lấy lòng tôi từ bao giờ thế?"

Hơi thở của hắn nóng bỏng, còn cắn một cái vào dái tai cô. Bên trong cô đã ướt hơn, chậm rãi hòa cùng một nhịp với hắn. Khoái cảm tràn đến như đê vỡ, hơi thở càng ngày càng gấp gáp...

"Ah...chậm một chút..."

Hàn Kỳ Âm ôm lấy hắn nỉ non cầu xin, ngược lại Cố Thâm lại càng đâm mạnh, mỗi lần rút ra đâm vào đều lút cán. Bên trong cô co rút mãnh liệt, hắn đổi tư thế nâng người cô lên, khoác áo sơ mi của mình lên cô.

Hai màu trắng đen hòa lẫn, Hàn Kỳ Âm còn ngồi giữa hai chân hắn chuyển động lên xuống theo từng cú nhấp, mái tóc dài xõa tung, bộ ngực căng tròn đung đưa. Cố Thâm đỏ mắt siết chặt eo cô, tốc độ ngày càng nhanh, tấm rèm đung đa đung đưa, bên trong hai thân thể quấn quýt thân mật với nhau...

*

*

*

Tư Duệ ngồi bên ngoài ném mấy hòn đá xuống hồ làm nước văng tung tóe. Mạc Tư Huyền biết ngay là anh ta lại đang căm tức chuyện lúc nãy, thế là bèn lại gần

"Tư Duệ, hồ nước làm gì đắc tội với cậu à?"

"Hừ!"

Mạc Tư Huyền ngồi xuống bên cạnh Tư Duệ.

"Đừng trẻ con nữa."

"Trẻ con sao?!"

Tư Duệ đứng bật dậy

"Tôi trẻ con sao?! Chuyện này có phải là chuyện đùa không? Cô ta sắp ngồi lên đầu lão đại rồi đó! Tôi có thể không tức giận sao?!"

Mạc Tư Huyền thở dài.

Tư Duệ chỉ vào Mạc Tư Huyền

"Tôi không nhẫn nhịn được như cậu. Càng không thể ngồi bình chân như vại, coi như không nhìn thấy gì!"

Đôi mắt ở phía sau cặp kính Mạc Tư Huyền lóe lên một tia khó đoán

"Vậy nói lớn như cậu thì sẽ giải quyết được hay sao? Cậu coi lão đại là bình phong à?"

"Tôi..."

Mạc Tư Huyền đứng lên, không nói thêm gì nữa, vốn định nói vài câu nhưng Tư Duệ lại cả giận mất khôn, cái tính nóng rẫy này không thể thay đổi được.

*

*

*

"A!"

Hàn Kỳ Âm kêu lên, đồng thời Cố Thâm cũng gầm nhẹ rồi bắn ra, ở dưới run rẩy kịch liệt, cô mềm nhũn dựa vào vai hắn.

"Hàn Kỳ Âm...em biết cái giá khi kích thích tôi rồi chứ?"

Mồ hôi chảy xuống gương mặt nam tính của hắn, Cố Thâm dường như vẫn chưa hết ham muốn, hơi thở nóng bỏng bên tai cô

"Mới chỉ là bắt đầu thôi..."

Sau đó, bên dưới lại tiếp tục cuồng dã chiếm đoạt...

??????????

Đêm khuya. Trong căn phòng rộng lớn tràn đầy tiếng thở dốc, xung quanh bóng tối bao trùm nên không thể nhìn rõ gương mặt của người đàn ông và người phụ nữ, chỉ có thể nghe thấy tiếng và chạm mạnh mẽ và tiếng rên rỉ ái muội.

Mộ Dung Nham bắn vào bên trong một cô gái mới chỉ ngồi cùng anh ta năm phút. Đêm nay anh đã làm vô cùng lâu, thậm chí người con gái ở bên dưới đã luôn miệng cầu xin.

Cuối cùng làm thêm một lần nữa, anh mới buông tha cho cô ta. Cô gái đó ngất xỉu nằm một bên nhưng Mộ Dung Nham chẳng thèm quan tâm. Trong ánh lửa lập lòe từ điếu thuốc lá, gương mặt Hàn Kỳ Âm lại hiện lên trong đầu anh, Mộ Dung Nham lẩm bẩm khẽ tên cô

"Kỳ Âm..."

Một lúc sau Mộ Dung Nham hút hết điếu thuốc rồi lấy một xấp tiền trong túi áo để lên bàn, lạnh lùng mở cửa rời đi. Cô gái kia anh ta thậm chí còn chả nhớ mặt, sau lần thứ hai gặp lại cô hôm đó, Mộ Dung Nham đã uống đến say mèm, nhưng tại sao khi say rồi mà anh ta vẫn còn nhớ tới cô cơ chứ?

Đúng là người không vì mình, trời tru đất diệt. Mộ Dung Nham có tất cả mọi thứ trong tay, nhưng lại không thể có nổi trái tim người con gái mình yêu.

Mộ Dung Tuyết thấy anh trai về nhà trong tình trạng say xỉn như thế mà vẫn lái xe được, không đâm vào ai, đúng thật là quá giỏi rồi. Đêm khuya nên ông bà Mộ đã ngủ, nếu không để ông Mộ nhìn thấy, thể nào cũng tức giận đến mức nhập viện.

Bây giờ Mộ Dung Nham đâu phải là công tử ăn chơi giống ngày xưa, anh đang cố hết sức trở thành người đứng đầu gia tộc. Vậy mà lại vì một Hàn Kỳ Âm mà hủy hoại danh tiếng, ngựa quen đường cũ, ăn chơi đến say khướt mới về, trên người còn nồng nặc mùi nước hoa phụ nữ.

Mộ Dung Tuyết vất vả dìu anh vào phòng, Mộ Dung Nham còn vừa đi vừa hát, cô phải bịt mồm anh lại, tránh làm ông bà Mộ thức giấc. Vừa vào phòng thì anh đã bịt mồm nôn ọe, Mộ Dung Tuyết lại kéo anh vào nhà vệ sinh, nhìn anh nôn thốc nôn tháo rồi ngồi bệt xuống sàn, bộ dạng thảm hại say khướt cứ gọi tên Hàn Kỳ Âm

mà cô không nỡ nhìn tiếp nữa.

"Kỳ Âm... "

Đều nói Mộ gia thuốc gì cũng có thể làm ra, nhưng lại không làm ra được thuốc lãng quên...

Quên đi kí ức, thì sẽ bớt đau.

Mộ Dung Tuyết lại đưa Mộ Dung Nham lên giường nằm, lúc về phòng ánh mắt lại chạm phải đôi giày cao gót màu đỏ mà hôm ấy gặp Hàn Kỳ Âm cô đã đi. Nhớ lại người đàn ông ấy nhặt đôi giày lên đưa cho cô, một tay cầm súng, áo còn dính máu, chế giễu nói

"Không còn sức lớn tiếng như lần trước nữa phải không?"

Không hiểu sao lúc đó cô vừa tức giận vừa cảm thấy có một cảm xúc kì lạ, sau cùng thì là một mảnh bóng tối dần bao trùm. Tỉnh lại thì đã thấy mình ở Mộ gia.

Đố mn biết người đàn ông mà Mộ Dung Tuyết đang nghĩ tới là ai???

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv