Khi Lai Hỉ thông báo Hắc Liên chính thức thuộc về hắn thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng cũng vì thế càng kích động.
Tiếp theo có thêm tám đồ vật được đem ra đấu giá, Độc Nhĩ Kha cũng không mua gì, những đồ vật này đều được hàng khách quý ghế đầu mua được hoặc người trên tầng hai mua mất.
Lai Hỉ trên đấu giá đài cái miệng cười ngoác không ngớt nói:
- Các vị, cuộc đấu giá hôm nay chỉ còn ba vật phẩm cuối cùng, cũng là ba vật phẩm quý giá nhất, chủ chốt nhất của buổi đấu giá. Có lẽ buổi đấu giá hôm nay có rất nhiều người mong chờ.
- Ta cũng không thừa nước đục thả câu nữa. Ta tuyên bố vật phẩm đấu giá tiếp theo bắt đầu.
Vừa dứt lời thì một thị nữ bê ra một cái khay nhỏ, trên đó có một miếng vải đỏ phủ lên, sau đó thị nữ mở miếng vải đỏ ra thì bên trong xuất hiện một cái hộp được làm bằng gỗ lim quý giá.
Trên hàng khách quý và tầng hai, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cái hộp, bọn họ biết vật phẩm tiếp theo là gì? Mục đích chủ yếu của bọn họ đến buổi đấu giá này không phải vì nó hay sao? Trong lòng tất cả đều kích động, ngay cả Ba Lan Khải cũng không ngoại lệ. Độc Nhĩ Kha cũng tò mò không biết vật phẩm bên trong cái hộp gỗ lim kia là gì?
Lai Hỉ tiến tới mở cái hộp ra, tay thò vào trong lấy ra một quyển sách. Lai Hỉ đem nó phô ra trước mặt mọi người, vẻ mặt nghiêm nghị lại, âm thanh hùng hồn lại vang lên:
- Các vị.
Hắn nói tới đây thì hơi dừng lại, rồi tiếp tục:
- Vật phẩm tiếp theo là một quyển vũ kỹ Thượng giai.
Lời vừa dứt thì toàn trường bắt đầu sôi trào lên tất cả mọi người đều đứng phắt dậy mục quang đều đổ dồn lên bản vũ kỹ trong tay Lai Hỉ, không khí phảng phất như bùng lên ngọn lửa cuồng nhiệt, tạo thành một màn oanh động.
Vũ kỹ thượng giai đó! Trên thế gian này có bao nhiêu vũ kỹ thượng giai chứ? Nếu ai đạt được không phải chiến lực nâng cao toàn diện sao?
Trong lòng mỗi người đều rục rịch mong chờ, những người thông minh tự biết lượng sức nhưng trong lòng vẫn chờ mong, lại có chút hi vọng may mắn.
Hắn nói tới đây thì nhấn mạnh hai chữ “Thượng giai” sau đó ánh mắt quét qua hàng ghế đầu và gian phong trên lầu hai một lần, sau đó tiếp tục giới thiệu.
- Đây là một vỹ kỹ Thượng Giai chuyên cho người tu luyện “Từ” thuộc tính. Tên của nó là Vạn Từ Khống.
“Từ thuộc tính” lời vừa dứt thì trong đầu vô số người đều xuất hiện dấu hỏi lớn. Ngay cả Độc Nhĩ Kha cũng vậy, trong lòng tràn đầy nghi vấn, đây là lần đầu tiên hắn nghe được cái tên này. Nhưng mà có một số người hiểu biết thì lại ỉu xìu, bọn họ mong chờ vũ kỹ là vũ kỹ có thuộc tính phù hợp với công pháp tu luyện của họ, bây giờ đưa vũ kỹ Từ thuộc tính cho bọn họ thì chẳng khác nào gân gà.
Phải biết rằng hầu hết mọi người trên đời này đều tu luyện công pháp thuộc tính ngũ hành, công pháp ngoài ngũ hành rất hiếm. Bây giờ có vũ kỹ thì hỏi bọn họ lấy đâu ra công pháp Từ thuộc tính đây. Không có công pháp phù hợp thì lấy gì mà tu luyện vũ kỹ.
Lai Hỉ cảm giác không khí trở nên im lặng khác thường, trong lòng cười khổ. Hắn biết bản vũ kỹ này được đấu giá ở rất nhiều nơi nhưng mà không thể bán được ra. Không phải nó không tốt mà thuộc tính vũ kỹ quá hiếm, quá độc đi.
- Chắc nhiều người trong các vị cũng không biết Từ thuộc tính là gì đúng không? Vậy ta xin nói rõ cho các vị biết rõ một chút.
Từ thuộc tính là một trong những thuộc tính hiếm gặp, nó là vô hình không có thể dạng cố định gì.
Người tu luyện Từ thuộc tính có thể tác động lên từ trường mọi vật chất, có thể khiến cho một vật nặng trôi nổi không trọng lượng, cũng có thể khiến một vật bằng nắm tay nặng tới ngàn cân, vạn cân bằng cách tác động lên nó một lực từ.
Có thể dùng từ trường khiến cho địch nhân bị vây khốn một cách vô hình, hoặc nghiền nát địch nhân... Tu luyện tới mức tận cùng có thể phá vỡ tất cả lực hút vật chất, phá toái hư không mà không cần phải đạt tới cảnh giới cao nhất.
Phá toái hư không!
Bốn chữ này lọt vào tai Độc Nhĩ Kha khiến cho trong lòng Độc Nhĩ Kha trở nên kinh đào lãng hải, trong đầu oanh động một tiếng. Không chỉ có Độc Nhĩ Kha mà tất cả mọi người đều bị bốn chữ này làm cho kinh sợ sau đó từ kinh sợ chuyển thành kinh hỉ. Nhưng mà nghe lời tiếp theo của Lai Hỉ thì lại biến thành vẻ ỉu xìu.
- Các vị, bổn hội cũng xin nói trước cho các vị biết, muốn tu luyện Vạn Từ Khống thì phải chủ tu công pháp Từ thuộc tính. Chắc các vị không biết, vì Từ thuộc tính vô hình vô dạng nên nó không xung đột với bất cứ công pháp nào. Nếu các vị cũng biết bốn chữ Phá Toái Hư Không nói lên điều gì? Nếu không thể tu luyện thì cũng có thể thu vào tay tham khảo mà, biết đâu có thể lĩnh ngộ được một chút biết đâu trong số các vị sau này có thể luyện lên được tới cảnh giới cao hơn.
Phải nói Lai Hỉ đúng là gừng càng già càng cay, lời vừa nói ra khiến cho tâm trạng thất vọng của rất nhiều người không khỏi rục rịch trở lại, hắn vừa có thể nói trắng ra sự thật để cho hai bên không mất lòng nhau, lại vừa có thể dùng một lời đả động sự mạo hiểm của mọi người. Nếu ai đó mua Vạn Từ Khống không tu luyện được thì cũng không thể trách được hắn.
- Ta xin tuyên bố đấu giá Vạn Từ Khống bắt đầu. Giá khởi điểm của nó là năm vạn Hạ Phẩm Linh Thạch. Mỗi lần tăng giá ít nhất là một ngàn Hạ Phẩm Linh Thạch.
Lời vừa nói ra thì có rất nhiều người phải ngán ngẩm thất vọng, nhất là những người ngồi hàng ghế đầu đã chót mua rất nhiều vật phẩm rồi.
Chờ mãi nhưng không thấy ai ra giá, cái giá cho bản vũ kỹ vô giá trị cũng quá cao đi, nhất là không biết có thể lĩnh ngộ từ đó không? Nói đùa sao, lĩnh ngộ tưởng đơn giản lắm sao?
Không khí cứ vậy im lặng, không có bất cứ ai mở miệng trả giá, nửa khắc thời gian trôi đi. Ba Lan Khải có chút chán nản ngồi dựa vào ghế, vẻ mặt có chút lười nhác lẩm bẩm:
“Thật con mẹ nó. Tưởng đâu là môn vũ kỹ công dụng một chút ai dè. Biết vậy thì ta theo đoạt Hắc Liên vào tay rồi.”
Nghĩ đến Hắc Liên thì ánh mắt của hắn đầy hung ác nhìn về phía căn phòng số 9.
- Thiếu chủ không cần phải tức giận, Hắc Liên cũng phải đạt được, vả lại còn hai vật phẩm còn chưa đấu giá nữa mà.
Tam trưởng lão đứng bên lại khuyên nhủ. Hắn vừa dứt lời thì cũng có tiếng trả giá vang lên rồi.
- Năm vạn năm nghìn Hạ Phẩm Linh Thạch.
Giọng nói vang vọng từ trong căn phòng số 9. Ba Lan Khải vừa nghe thì giật nảy mình ra, ánh mắt đầy hàn ý nhìn về phía căn phòng số 9. Sau đó môi nhếch lên nở nụ cười đầy nham hiểm và tà mị.
“Cũng nên chơi với người một chút.”
- Sáu vạn.
Hắn trực tiếp tăng giá lên sáu vạn Hạ Phẩm Linh Thạch.
Mọi người vừa nghe thì có chút hiểu ra. Nhiều người trong lòng cười thầm, hào hứng chờ xem kịch hay. Độc Nhĩ Kha cũng nhíu mày, nhưng sau đó cười lạnh, giọng khàn khàn vang lên:
- Tám vạn.
- Chín vạn.
Ba Lan Khải buông không bỏ.
- Mười tám vạn.
Độc Nhĩ Kha trực tiếp tăng giá lên gấp đôi. Khiến cho toàn trường cứng họng.
- Mười chín vạn.
Giọng Ba Lan Khải có chút khang khác lại vang lên.
- Ba mươi tám vạn.
Độc Nhĩ Kha không thiếu Hạ Phẩm Linh Thạch. Ba Lan Khải muốn chơi thì hắn chơi tới cùng.
Ba Lan Khải thực sự bị choáng váng, vẻ mặt đầy tức giận nhìn về phía Độc Nhĩ Kha. Tam trưởng lão bên cạnh vội vàng khuyên ngăn.
- Thiếu chủ, người cần gì phải đấu với hắn. Chúng ta chỉ có tất cả ba mươi ba Hạ Phẩm Linh Thạch. Người tại sao lại làm vậy, giả dụ hắn bỏ cuộc thì thiếu chủ người…
Ba Lan Khải nghe vậy thì nhíu mày không vui, trong lòng cũng có chút ngưng trọng, nhưng mà sau đó hắn làm ra vẻ quyết tâm, lấy ra một khối ngọc bội gia truyền ra nói.
- Tam trưởng lão, nếu ta đem khối ngọc bội này ra cầm thì sao?
- Tổ bội.
Vừa nhìn thấy khối ngọc bội tam trưởng lão giật thốt lên, ánh mắt nhìn về tấm ngọc bội đầy vẻ thèm muốn, và khát vọng. Nhưng rất nhanh bị hắn đè nén xuống, sau đó quay sang Ba Lan Khải nói:
- Thiếu chủ thực sự muốn cầm khối Tổ bội này sao?
- Cái này thì cũng chưa nhất định,chỉ là đề phòng mà thôi.
Dứt lời ánh mắt hắn nhìn về phía gian phòng Độc Nhĩ Kha đầy vẻ khiêu kích nói:
- Bốn mươi Hạ Phẩm Linh Thạch.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì nhíu mày, nhưng sau đó miệng nhếch lên nụ cười tà dị, nói:
- Bốn mươi mốt Hạ Phẩm Linh Thạch. Vị tiên sinh phòng số 7, nếu ngươi trả giá hơn số này thì Vạn Từ Khống thuộc về ngươi.
Ba Lan Khải nghe vậy thì khựng lại, sau đó cười tà dị lầm bẩm:
“ Xem ra cũng đến cực hạn của ngươi rồi nhỉ? Ta tưởng ngươi không để Hạ Phẩm Linh Thạch vào mắt cơ đấy.”
“Cũng được, đằng nào cũng phải thu Hắc Liên về tay, xem ra cho ngươi giữ lấy nó vậy.”
Nghĩ tới đây thì hắn không ra giá nữa, mà im lặng ngồi xuống thưởng thức trà thơm.
Cuối cùng cũng không có ai lên tiếng tranh đoạt Vạn Từ Khống.
Cuối cùng Lai Hỉ không thấy còn ai lên tiếng thì gõ búa cái chát rồi giọng nói vang lên:
- Bốn mươi một vạn Hạ Phẩm Linh Thạch lần thứ nhất, bốn mươi một vạn Hạ Phẩm Linh Thạch lần thứ hai, Bốn mươi một vạn Hạ Phẩm Linh Thạch lần thứ ba, thành giao.
Khi tiếng thành giao vừa dứt thì trong lòng Độc Nhĩ Kha cũng buông xuống, tuy rằng hắn có rất nhiều Linh Thạch hắn cũng không ngại chi tiếp nhưng hắn cũng không phải là kẻ coi tiền như rác. Độc Nhĩ Kha có cảm giác vũ kỹ Vạn Từ Khống này ngày sau hắn rất có thể cần nó.