Độc Nhĩ Kha tận dụng thời gian tranh thủ điên cuồng vận chuyển Âm Dương Độc Công hấp thu độc vụ và linh khí từ linh thạch trung phẩm để chuyển hóa thành Độc công và linh khí, độc công chuyển hóa một nửa thành Hàn Băng Khí một nửa thành Hỏa Độc Công. Sau đó hắn bắt đầu nén chúng lại, sức nén mỗi lúc một lớn. Độc Nhĩ Kha đã có kinh nghiệm trong việc nén độc công nên hắn không gặp trở ngại trong việc nén độc công. Ngoài ra Độc Nhĩ Kha không dừng ở lại đó, hắn không những nén độc công mà còn nén cả đoàn linh khí vô thuộc tính nữa.
Với sự tuần hoàn của hai lần tiểu chu thiên làm cho tốc độ của Độc Nhĩ Kha rất nhanh, nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đạt yêu cầu.
-Nén…nén…nén tiếp.
Gần năm phút đã qua, sức nén của Độc Nhĩ Kha cũng đã sắp chạm tới cực hạn, giờ phút này hắn như một cái lò xo được nén lại hết cỡ chỉ chờ khi nào buông tay ra thì sức bật của nó tạo thành mạnh mẽ. Lúc này Tiểu Lang tuy bằng vào tốc độ nhanh của mình tránh né Tử Ma Chu nhưng mà bốn chân của nó không thể bằng vào tám cái chân của Tử Ma Chu.
Tiểu Lang cũng đã mấy lần dính đòn rồi, nhưng mà mỗi lần đính đòn đều bị Tiểu Lang tránh thoát khỏi chỗ hiểm, chỗ bị thương đều không nguy hiểm đến tính mạng, tuy vậy vết thương cũng không tầm thường vết thương ngày một mở rộng do bị hắc dịch xâm thực. Tuy Tiểu Lang đã tận lực dùng độc khí trong người áp chế và luyện hóa nó nhưng mà độc dịch quá mạnh làm cho vết thương ngày một trở nên tồi tệ.
Chỗ vết thương đã nổi lên những vết loét và mụn nhọt tràn ra những dịch độc màu đen. Ngay cả da thịt cũng bị độc dịch hủ thực làm cho Tiểu Lang ngày càng một đau đớn và tốc độ cũng chậm đi. Tính mạng cũng ngày một nguy hiểm.
Năm phút thời gian nhưng mà nó đã giao thủ với con Tử Ma Chu hơn trăm chiêu. Bây giờ lại bị thương nữa làm cho Tiểu Lang cảm thấy dần kiệt sức, sức chiến đấu giảm đi rất nhiều tốc độ cũng chậm lại.
Đúng lúc này ba cái chi trước của Tử Ma Chu phân ra ba bộ phận khác nhau nhắm thẳng về phía Tiểu Lang. Tốc độ rất nhanh phong tỏa cả đường tránh né của Tiểu Lang. Tiểu Lang chỉ còn cách lùi lại, sau đó phun ra một hỏa cầu ngăn cản thế tới của Chu chi.
Nhưng mà chỉ có nhiêu đó thì quá bình thường, hỏa cầu bay tới thì bị một cái Chu chi xuyên qua một cách dễ dàng làm cho nó nổ tung, lực chấn động tuy cũng phần nào giảm bớt thế tới của cái Chu chi này nhưng mà không thể làm cho nó bị thương được. Hai cái Chu chi còn lại vẫn không chịu sự cản trở nào trực tiếp đâm tới Tiểu Lang. Tiểu Lang phát lực xong thì lúc này cả người giống như kiệt sức, vết thương càng nặng làm cho nó càng suy yếu lúc này nó chỉ biết trơ mắt nhìn hai cái Chu chi đâm tới. Tiểu Lang chỉ cầu khẩn cho chủ nhân của nó kịp thời cứu trợ.
Chu chi ngày càng gần Tiểu Lang, chỉ cách cái đầu của nó chưa tới nửa xích, chỉ thiếu chút nữa là nó cắm xuyên qua cái đầu của Tiểu Lang. Tình thế cực kỳ nguy hiểm Tiểu Lang chỉ còn biết chờ chết thì đúng lúc này một bóng đen lóe lên nện vào Chu chi. Bóng đen này chính là Độc Nhĩ Kha và một nện kia chính là Hàn Băng Chưởng nhưng mà nó được khí nén phát ra. Lực lượng nén của Độc công và linh khí vô thuộc tính được Độc Nhĩ Kha vận dụng Hàn Băng Chưởng đánh ra uy lực cực mạnh.
Chỉ thấy một chưởng nện vào Chu chi thì cũng không thấy Tử Ma Chu bị bắn lại đằng sau mà cái Chu chi bị nện vào bị gãy làm đôi. Chu chi bị gãy làm cho Tử Ma Chu rống lên đâu đớn, thế tới của Chu chi kia cũng bị ảnh hưởng, Độc Nhĩ Kha cũng không dừng lại thi triển Hàn Băng Thuẫn bằng khí nén ngăn cản lại thế tới.
Tốc độ quá nhanh, chiêu chiêu sử ra gần như cùng lúc. Lực lượng Chu chi đâm thẳng vào Hàn Băng Thuẫn nhưng Hàn Băng Thuẫn cũng không bị ảnh hưởng gì, dù xuy suyển mảy may.
Độc Nhĩ Kha có chút ngạc nhiên bởi uy lực của khí nén, quả thực quá sự mong đợi của hắn, hắn có cảm giác một chưởng này của hắn lực lượng mạnh phải gấp mười lần lúc trước. Uy lực này quá mạnh mẽ trực tiếp đánh gãy tan một cái Chu chi của Tử Ma Chu và còn ngăn cản được thế tấn của một cái Chu chi khác.
Độc Nhĩ Kha cao hứng hắn không dừng lại đang nhân lúc người bệnh mà lấy mạng ngươi. Lúc này lợi dụng Tử Ma Chu đang kêu gào đau đớn Chu chi cứ điên cuồng quét tới loạn động Độc Nhĩ Kha dậm chân một cái phóng lên tốc độ rất nhanh, chỉ thấy hắn phóng đi phía sau còn lưu lại tàn ảnh mờ mờ.
Tốc độ quá nhanh chỉ trong chớp mắt hắn đã phóng tới phía đầu của Tử Ma Chu, Hàn Băng Chưởng Hàn Băng Liên Tỏa nhắm thẳng về phía đầu nó nện tới. Tử ma chu đang điên cuồng loạn động lúc này thấy Độc Nhĩ Kha xuất hiện trước mặt mình xuất ra một chưởng đánh tới làm cho nó giật thót mình lên nhanh chóng lùi lại, tứ chi lùi lại tam chi huy lên nhắm về phía Độc Nhĩ Kha.
Tốc độ lùi của nó nhanh nhưng tốc độ của Độc Nhĩ Kha càng nhanh hơn, tốc độ của hắn lúc này có thể gần sánh với Tiểu Lang. Chỉ chưa đầy một cái hô hấp Độc Nhĩ Kha đã ép tới cái đầu của Tử Ma Chu. Hàn Băng Chưởng Hàn Băng Liên Tỏa không dừng lại, mà chưởng lực càng mãnh liệt hơn. Độc Nhĩ Kha vận dụng tất cả lực lượng khí nén phát ra chưởng này. Chưởng phong phát ra uy thế làm cho độc vụ xung quanh cũng loạn động. Chúng nó như có tính mạnh điên cuồng tách ra nhường lối cho một chưởng này.
Lúc này Tử Ma Chu muốn phản ứng gì thì cũng muộn rồi, nó vốn định há miệng phun ra hắc tiễn nhưng mà vẫn không kịp. Miệng vừa há ra thì chưởng lực đã đập vào đầu nó.
-Bụp.
Chỉ nghe tiếng bụp, một chưởng nện vào đầu Tử Ma Chu hoàn toàn không có lực phản chấn nào, chưởng lực đánh thẳng vào đầu nó, chấn nát đầu nó nhất thời huyết nhục tung tóe, ngay cả dịch độc cũng bắn ra làm cho không khí có thêm mùi hôi thối tanh nồng.
-Rầm.
Tử Ma Chu bị đánh nát đầu thi thể nó ngã rầm xuống đất làm cho độc vụ liên tục loạn động.
Nhưng mà Độc Nhĩ Kha cũng không dừng lại, hắn vừa đáp xuống đất thì ngồi xuống tu luyện hắn có cảm giác mình sắp đột phá cảnh giới. Cùng với đó là một chưởng kia quá mạnh vốn bàn tay của hắn đã bị thương do dịch độc của Tử Ma Chu gây nên bây giờ bị chấn cho máu tươi bắn ra, vết thương sâu mơ hồ có thể nhìn thấy cả xương trắng. Với lại dịch độc của Tử Ma Chu trong cơ thể còn chưa được luyện hóa.
Mất một canh giờ hoàn toàn luyện hóa dịch độc của Tử Ma Chu và xung kích cảnh giới cuối cùng Độc Nhĩ Kha cũng thành công đột phá cảnh giới tấn thăng lên Đại Linh Sư Thượng Giai. Thương thế cũng đã hồi phục phần nào. Tuy bàn tay cũng vẫn còn đau nhưng sau khi nuốt đan dược chữa thương của Trương gia thì đỡ phần nào rồi. Sức hồi phục cũng rất đáng nể.
Nhưng không chỉ có Độc Nhĩ Kha tu luyện mà Tiểu Lang cũng nằm xuống tu luyện, nó phải chuyển hóa độc tính trong cơ thể và hồi phục thương thế và linh lực trong người.
Lúc Độc Nhĩ Kha mở mắt ra thì thấy Tiểu Lang vẫn còn đang tu luyện, Độc Nhĩ Kha nhìn kỹ Tiểu Lang chỉ thấy Tiểu Lang lúc này vết thương trên người rất nhiều, thỉnh thoảng nó vẫn kêu lên đau đớn làm cho Độc Nhĩ Kha thấy thực có lỗi với nó. Hắn là chủ nhân nhưng mà lại luôn là Tiểu Lang liều mạng bảo hộ hắn. Độc Nhĩ Kha càng thêm cảm kích Tiểu Lang, hắn lấy ra một ít đan dược chữa thương đút vào miệng Tiểu Lang, Tiểu Lang cũng không từ chối biết đó là ý tốt của Độc Nhĩ Kha cũng ngoan ngoãn nuốt vào tiếp tục luyện hóa độc dịch.
Độc Nhĩ Kha lại lấy một bộ y phục xé ra thành nhiều mảnh nhỏ băng bó vết thương của Tiểu Lang. Trong các vết thương thì ở chân của Tiểu Lang là bị nặng nhất, hiển nhiên vì Tiểu Lang luôn dùng Lang Trảo trực tiếp chiến đấu.
Làm xong hết thảy hắn đứng dậy cẩn thận đề phòng xung quanh, hộ pháp cho Tiểu Lang tu luyện. Lần này Tiểu Lang tu luyện hết một ngày một đêm ngay cả thịt nướng cũng không ăn. Trong độc vụ này không thể nhóm lửa nên Độc Nhĩ Kha chỉ có thể ăn tạm một ít thịt Tam Đầu Ma thú. Với lại thịt Tử Ma Chu hiển nhiên cũng không ăn được, khắp nơi nó đều là độc không thì ăn cái gì. Độc Nhĩ Kha chỉ thu lại tất cả dịch độc của nó vào bình sứ, lấy ra ma thú hạch của nó sau đó chặt lấy bảy cái Chu Chi của nó thu vào Giới Chỉ.
Tiểu Lang vừa tỉnh lại là chạy lại vây quanh Độc Nhĩ Kha quấn lấy hắn sau đó khoe khoang một chút thực lực của nó. Nó đã tấn giai ma thú cấp năm Đại Viên Mãn. Lực chiến lại mạnh hơn lúc trước gấp ba lần, tốc độ cũng nhanh hơn rất nhiều. Độc Nhĩ Kha trực tiếp vứt cho nó một mảng thịt nướng Tam Đầu Ma thú. Sau đó hắn cùng Tiểu Lang bắt đầu lên đường, hắn đã ở đây gần hai ngày, phương hướng thì không thể xác định nên Độc Nhĩ Kha nóng lòng rời đi.
Tuy đây là nơi tu luyện rất tốt nhưng mà Độc Nhĩ Kha vẫn còn chưa tính ra những đường kinh mạch tiếp theo. Độc Nhĩ Kha cũng muốn tu luyện tầng hai của Âm Dương Độc Công lắm nhưng mà sức người có hạn. Độc Nhĩ Kha cũng muốn luyện chế một chút độc dược, Độc kinh của hắn không chỉ dùng linh thảo luyện chế độc dược mà còn luyện chế từ một số từ động vật hay thiên tài địa bảo. Độc dược Độc Nhĩ Kha mang theo luyện công cũng đã sắp hết. Lần này hắn muốn luyện chế nhiều một chút.
Tuy rằng hắn tu luyện độc công nhưng mà độc công của hắn độc tính còn không bằng cả độc dược, hắn cũng chưa độc được ai bằng độc công. Tu vi của hắn còn quá thấp, chủ yếu nhờ vào Hàn Băng Chưởng và Lực lượng nhục thân.
Tuy không biết phương hướng nhưng mà ở trong này thời gian cũng khá lâu lại có kinh nghiệm nén độc vụ nên Độc Nhĩ Kha có chút hiểu biết về nó. Hắn cảm giác càng đi vào sâu thì độc vụ càng dày đặc và độc tính của nó càng tăng. Độc Nhĩ Kha có chút nghi ngờ vùng trung tâm độc vụ nhất định có một tồn tại khủng bố cùng với thiên tài địa bảo nào đó mới tạo thành độc vụ dày đặc như vậy. Tồn tại như vậy Độc Nhĩ Kha hắn lúc này cũng chưa thể trêu vào.
Độc Nhĩ Kha còn không đến mức cuồng vọng, hắn trực tiếp ngồi lên Tiểu Lang một đường ngược hướng nơi độc vụ thưa thớt phóng ra. Một người một lang mất nửa ngày cuối cùng cũng thoát khỏi độc vụ. Sau đó mất nửa ngày nữa mới ra khỏi U Minh Sâm Lâm.
Lúc này Độc Nhĩ Kha và tiểu lang đang đứng trước một cái cổng thành.