- Sao? Hắn một chiêu đã đánh bại Dương Mãnh sao?
Trong thư phòng Võ Đại Thương, Võ Đại Thương kinh ngạc thốt lên một câu. Ngay cả cuốn sách cầm trong tay cũng buông xuống.
- Đúng vậy, nếu không phải hắn nương tay thì có lẽ Dương Mãnh lúc này đã là một cỗ thi thể lạnh lẽo rồi.
Đại tổng quản Võ Kinh Hồng hơi cung tay nói.
- Còn có hai điểm thuộc hạ thực sự cảm thấy tên Hàn Kha này rất thú vị.
Đầu tiên là linh lực hắn sử dụng lại có hai màu trắng đỏ, vừa có khí tức âm hàn lại có khí tức nóng rực, nhưng mà khi cảm nhận cẩn thận thì lại không phải là băng linh khí và hỏa linh khí thuần túy. Nhưng mà nó lại mang tính chất nóng lạnh của hai thuộc tính này.
Thứ hai chính là kiếm pháp của hắn, thuộc hạ chưa từng thấy loại kiếm pháp nào kỳ lạ như thế, rất là tuyệt diệu.
- Xem ra tên Hàn Kha này rất là bí ẩn, lai lịch không tầm thường.
Võ Đại Thương tay trái lại cầm cuốn sách lên, tay phải bưng chén trà lên uống một ngụm, ánh mắt chăm chú nhìn trang giấy, không biết là đang đọc hay đang suy nghĩ gì. Nhìn hắn lúc này lại không có chút nôn nóng gì về chuyện con gái mình, nảo giống như lúc trước.
Nhưng chính sự bình tĩnh trầm ổn này khiến cho Võ Kinh Hồng bội phục, chỉ có những người luôn bình tĩnh như vậy mới có thể gánh trọng trách võ lâm Thiên Nhai đế quốc.
- Thuộc hạ đã cho người điều tra thân phận của hắn nhưng mà lại không thu hoạch được gì, tên này hành tung bí ẩn, không biết đến từ đâu.
Võ Kinh Hồng nói.
- Cũng không thể loại trừ hắn ra khỏi danh sách nghi vấn, người cho người mang tới cho hắn, bảo hắn trưa ngày mai tới gặp ta.
Vừa nói, Võ Kinh Hồng tay phải cầm một thiệp hình chữ nhật mà đỏ ném cho Võ Kinh Hồng. Ngay cả ánh mắt cũng không thèm quay sang nhìn hắn, tâm thần vẫn để vào trong chữ trong cuốn sách trong tay.
- Vâng!
Võ Kinh Hồng vung tay chộp lấy tấm thiệp. Đó là một tấm thiệp có nạm bạc, bên trên còn có hai chữ in chìm - Chí Tôn.
- Thiệp bạc!
Võ Kinh Hồng kinh ngạc, ánh mắt có chút khó tin nhìn Võ Đại Thương, chỉ thấy hắn vẫn bình thản, không có chút mảy may dao động.
- Có tin của Hương nhi không?
Sau một lúc lâu Võ Đại Thương lại mở miệng, lần này tay cầm cuốn sách đã hạ xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm Võ Kinh Hồng.
- Vẫn chưa có!
Nói tới chính sự, Võ Kinh Hồng không khỏi bất đắc dĩ.
- Ban bố Chí Tôn lệnh mở rộng phạm vi tìm kiếm ra bên ngoài.
Võ Đại Thương lạnh nhạt nói.
- Vâng!
Võ Kinh Hồng cung kính nói.
- Có tin gì của đại trưởng lão và nhị trưởng lão chưa?
- Tạm thời vẫn chưa có!
Võ Đại Thương gật đầu, ánh mắt trở nên băng lãnh nói:
- Ngươi đi thông báo cho những vị kia, bảo họ chuẩn bị sẵn sàng, rất có thể hai ba ngày nữa sẽ có chiến sự.
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Võ Kinh Hồng cung tay nói.
- Được rồi, ra ngoài đi!
Võ Đại Thương phất tay nói.
Võ Kinh Hồng gật đầu, xoay người bước ra ngoài. Một lúc sau Võ Đại Thương mới buông cuốn sách trong tay xuống, lông mày nhăn chặt, ánh mắt như có vẻ xa xăm, miệng lẩm bẩm:
- Ài, vẫn không thể nghĩ ra. Chẳng lẽ không ai có thể đột phá được tầng 8 công pháp Hàn Linh Tàng Công sao?
Võ Kinh Hồng thở dài một hơi, sau đó buông tha ý nghĩ tiếp tục tìm hiểu tầng 8 công pháp, sau đó lại lẩm bẩm:
- Thiên Hương, con bây giờ thế nào? Cha đúng là người cha không tốt, ngay cả con gái mình cũng không bảo vệ được.
Hắn xoay người lại, cầm cuốn sách trên bàn vừa đọc đi tới giá sách, một lúc sau cả người biến mất.
………
Trời đã về chiều, trong cái hẻm nhỏ bên trong Chí Tôn thành gần thành phía tây bắc. Chương Dương võ quán nằm lẻ loi trong đó, con hẻm nhỏ thỉnh thoảng có người đi lại, mỗi lần đi qua bọn họ lại nhìn về phía Võ Quán tràn đầy hâm mộ, thỉnh thoảng lỗ tai rung lên nghe tiếng múa võ soàn soạt bên trong.
Bên trong, đệ tử Chương Dương võ quán người thì cầm đao, kẻ cầm kiếm, người múa quyền, người luyện bộ pháp, kẻ đứng tấn, người luyện chưởng…Cái gì cũng có, nhiều khi đám đệ tử này hẹn nhau tìm một chỗ hơi rộng rãi tiến hành đối luyện, tiếng múa võ, tiếng vũ khí va chạm liên tục vang lên. Đám người này đều hăng say luyện tập, mồ hôi trên người nhễ nhại.
Nhưng mà bọn họ lại không nhận ra sự hiện diện của 1 người ở phía 1 góc hơi khuất trên nóc nhà nhìn bọn họ luyện tập. Người này chính là Độc Nhĩ Kha, hôm nay sau khi gặp đại tổng quản Võ Kinh Hồng, hắn trở về tu luyện, nhưng mà tu luyện một hồi vẫn không có kết quả, lúc này nghe đám đệ tử Chương Dương võ quán huyên náo cho nên đi ra xem.
Vốn hắn là người không thích đám đông cho nên lặng lẽ tìm một góc khuất trên nóc nhà yên lặng quan sát.
Chuyện xảy ra tối hôm qua khiến cho Lương Đống bị tàn phế, cho nên không thể trực tiếp dạy võ đám đệ tử võ quán, hắn đành phải phân phó đại đệ tử của mình tiến hành chỉ dạy, võ quán lúc này cũng không còn tổng quản, cho nên sự việc hơi loạn, tuy nhiên được cái nhiều người, hắn phân phó một chút thì mọi chuyện cũng yên.
Đứng đầu đám đệ tử luyện võ của võ quán là một tên thanh niên tuổi khoảng 28, 29. Vóc người bặm trợn, phần trên để trần, tóc ngắn, mắt to mày rậm, thân thể vạm vỡ, cơ thịt từng cục lồi ra như từng rễ cây chồi lên mặt đất. Hắn chính là đại sư huynh đệ tử võ quán Lam Kinh, tu vi Linh Tông hạ giai. Hắn trong đám đệ tử võ quán giống như hạc trong bầy gà, cực kỳ nổi bật, bởi vì hắn quá cao to.
- Lui ra!
Lam Kinh đưa tay gạt đám đệ tử võ quán sang hai bên, những người bị hắn dạt qua không thể không bước qua một bên, lực đạo cánh tay của hắn quá mạnh mẽ, có người không kịp phản ứng mà lảo đảo té sang một bên. Tuy nhiên sau khi nhìn thấy người xô đẩy mình thì không chút giận dỗi nào, ngược lại còn ra vẻ vui vẻ cười chào đại sư huynh.
Lam Kinh bước ra đầu tiên, đám người còn lại cũng ngừng luyện tập, hắn đảo mắt qua toàn bộ người ở đây một lần, vỗ ngực ngạo nghễ nói:
- Toàn bộ qua đây, ta có chuyện muốn nói!
Nhốn nháo một lúc, đám đệ tử võ quán ai nấy cũng đều tụ lại bên cạnh Lam Kinh, rất có trật tự, mọi người đều ngóng tai lên nghe hắn nói.
Lam Kinh nhận thấy mọi người đông đủ, gật đầu nói:
- Hôm nay sư phụ cho gọi ta...
Hắn nói tới đây thì cố tình kéo dài giọng điệu của mình, mục đích là khơi sự tò mò của mọi người. Đám đệ tử võ quán nghe vậy không khỏi rục rịch, nhiều người quay sang nhìn nhau.
- Đại sư huynh, chẳng nhẽ sư phụ dặn dò việc gì quan trọng sao?
Nói chuyện là một tên lùn mập, miệng rộng ngoác lên nhìn Lam Kinh nói. Ánh mắt nhìn hắn có chút hâm mộ.
- Đúng vậy, thực ra cũng chẳng có gì là quan trọng, chỉ dặn dò ta từ nay về sau phụ trách võ quán và việc luyện võ của các ngươi.
Hắn nói nghe có vẻ dửng dưng nhưng mà ai cũng nghe ra vẻ đắc ý của hắn, nghe vậy thì ai còn nói là chuyện sư phụ dặn dò là không quan trọng gì chứ. Có người chửi thầm tên này vô sỉ, việc này không quan trọng thì ngươi cho rằng việc gì mới quan trọng. Còn làm ra vẻ không quan tâm nữa chứ.
- Tại sao lại vậy, đại sư huynh, chẳng nhẽ sư phụ từ hôm nay không quản việc võ quán nữa sao?
Một tên khác nói, trên tay hắn vẫn còn cầm một cây côn, khi nói chuyện tay còn xục xục vướng víu khiến cho mấy tên gần hắn cảm thấy khó chịu.
- Chuyện này ta cũng không biết, ta có hỏi nhưng sư phụ không nói. Được rồi, nếu sư phụ đã giao phó thì ta sẽ làm thật tốt. Kể từ bây giờ ta sẽ phụ trách việc luyện tập của các ngươi. Sự việc đã xong, không còn chuyện gì nữa, tản ra đi, tiếp tục luyện tập cho ta!
Lam Kinh phất tay, bộ dạng chỉ điểm giang sơn.
- Vì cái gì? Vì cái gì chúng ta phải nghe lời của ngươi, ngươi thì có tài cán gì ngoài cái chức đại sư huynh chứ? Chẳng qua ngươi chỉ tới trước chúng ta một chút thôi! Tu vi chỉ có Linh Tông hạ giai như ngươi thì lấy cái gì để dạy chúng ta chứ?
Từ phía sau đám đông một thanh niên bước ra, tên này dáng người cao gầy, nhìn khá là thư sinh. Khuôn mặt khá tuấn tú, mặt trắng tóc dài, hai mắt có thần. Tên này vừa bước ra thì có nhiều người nhìn lại, sau đó giống như hiểu ra điều gì, có người thì âm thầm lo lắng, có người thì lại cười thầm, giống như chờ đợi xem kịch hay.
- Thẩm Nhạc, ngươi đây là có ý gì?
Lam Kinh nheo mắt nhìn thanh niên bước về phía mình, giọng điệu rất không vui nói.
Người đến chính là Thẩm Nhạc, hắn cũng chính là nhị sư huynh của võ quán, năm nay hai mười bốn tuổi, một thân bản lãnh cao cường. Có người nói Thẩm Nhạc bởi vì trong một lần xích mích với Lam Kinh mà hai người từ đó cứ gặp nhau là đối chọi nhau gay gắt, có rất nhiều lần phải tự thân Lương Đống phải hòa giải. Tuy rằng nói Thẩm Nhạc là sư đệ nhưng mà tu vi của hắn lại cao thâm hơn Lam Kinh, mà thiên phú trên con đường luyện võ cũng hơn hắn. Nhất là võ kỹ hay chiêu thức...hắn đều luyện rất nhanh và điêu luyện.
Nghe nói Thẩm Nhạc đã luyện bốn loại quyền, cước, đao, thương tới cảnh giới cực kỳ điêu luyện. Hắn được Lương Đống khen là người có khả năng nhất kế nghiệp võ quán. Vốn Lương Đống không có con trai, võ quán là tâm huyết của hắn, hắn cũng không muốn khi mình không đủ sức võ quán cứ vậy mà giải tán cho nên hắn luôn tìm một người có khả năng kế thừa võ quán của mình.
Nhưng không biết vì lẽ nào mà hôm nay hắn lại giao trọng trách này cho Lam Kinh mà bỏ qua người mà hắn đạt niềm tin và kỳ vọng cao nhất là Thẩm Nhạc.
- Ý gì? Ý của ta chính là ngươi bất tài, ngươi lấy gì mà đòi chỉ dạy chúng ta? Chẳng lẽ với mấy thế võ mèo cào của ngươi sao? Vả lại chuyện này cũng chỉ là do mình ngươi nói, chỉ có chính miệng sư phụ nói thì chúng ta mới tin.
Thẩm Nhạc dừng lại trước mặt Lam Kinh thước rưỡi, mặt đối mặt, mắt quắc mắt, không chút nhân nhượng sỉ vả đối phương.
- Ngươi,...Thẩm Nhạc, ngươi thật là to gan, chẳng nhẽ ngươi đám chống lại lệnh của sư phụ?
Lam Kinh tức tới mức khuôn mặt đỏ bừng, chỉ là hắn cũng không mất mặt tới nỗi xông lên cho tên kia một trận, cố nén giận viện cớ sư phụ nói.
- Đại sư huynh...Đại sư huynh của ta, ngươi cứ một câu là sư phụ, một câu là sư phụ, chẳng nhẽ ngươi chỉ biết sư phụ thôi hay sao? Ngươi không có sư phụ thì không sống được sao? Ngươi là đại sư huynh kiểu gì thế? Đúng là tên vô dụng!
Thẩm Nhạc cười lạnh, mỉa mai nói.
- Ha ha ha ha...
Đám đệ tử xung quanh đang xì xào bàn tàn, nghe vậy không khỏi cười rộ lên, điều này càng khiến cho khuôn mặt Lam Kinh đỏ như gấc, gân xanh trên trán nổi lên, nắm tay siết chặt vang lên tiếng răng rắc.
- Thẩm...
- Thẩm cái gì mà Thẩm! Đại sư huynh, ngươi bình tĩnh đi, đừng nóng. Thế này nhé, bây giờ ta sẽ đứng yên đây cho ngươi đánh, với điều kiện không sử dụng vũ khí, chỉ cần trong thời gian 1 khắc ngươi có thể tay không đánh cho ta di chuyển thì ngươi thắng, mọi chuyện sau này ta nghe theo ngươi, còn không cái chức đại sư huynh ngươi gỡ xuống đi, từ nay về sau ta chính là đại sư huynh, còn ngươi phải nghe lời đại sư huynh ta...ha ha ha. Thế nào?
Thẩm Nhạc cười ha ha nói. Trong giọng điệu còn hàm chứa rất nhiều bẫy rập.