Tuy rằng hắn nói vậy nhưng ánh mắt không khỏi có chút ướt át. Hai người tuy rằng không hải là ruột thịt nhưng trải qua ngày tháng ở cùng nhau, rồi vượt qua sinh tử không biết bao nhiêu lần, Độc Nhĩ Kha thực sự đã coi Đỗ lão như gia gia của mình. Hắn rất lưu luyến Đỗ lão, nhưng biết không thể đi theo liên lụy lão, cho nên hắn cũng không níu kéo. Hắn biết việc mà Đỗ lão cần giải quyết thực sự không phải là chuyện thường, có thể liên quan tới tính mạng, mà với thực lực của hắn bây giờ không đủ để giúp được gì.
Đỗ lão nhìn ánh mắt có chút đỏ lên của hắn, trong lòng cảm động, nhưng lão rất nhanh quyết định. Lão cười ha hả một tiếng, nói:
- Tiểu tử, ta đi rồi ngươi phải bảo trọng, ta chúc cho ngươi sớm ngày tìm được Tiểu Lang, tạm biệt!
Nói xong không để cho Độc Nhĩ Kha trả lời mà cả người nhoáng một cái phóng thẳng lên không trung hướng về phía Tây bay đi.
Nắm tay Độc Nhĩ Kha siết lại, trong lòng thầm thề phải nhanh chóng tăng lên thực lực và tìm cho được Tiểu Lang. Từng người thân của hắn đều dời xa hắn, hắn lúc này lại cô đơn, nỗi nhớ Tiểu Lang càng ngày càng đầy thêm. Hướng về vực thẳm phóng đi, Độc Nhĩ Kha đầu tiên là hy vọng tìm được Tiểu Lang, bởi vì nơi này chính là nơi hai người bị tách ra, hắn hy vọng Tiểu Lang vẫn còn ở đâu đó.
...
Mặt trời đã lên cao, lúc này là khoảng thời gian giữa trưa, dưới cái nắng gay gắt, một thân ảnh màu đen nhanh lướt qua từng mỏm đá nơi dãy núi lùn dài dằng dặc kia, mỗi lần thân ảnh này nhấp nhô thì lại để lại một hồi tàn ảnh mơ hồ. Thân ảnh này rất nhanh khuất xa phía tầm mắt, cái nắng gay gắt khiến cho không khí có chút mịt mùng vặn vẹo.
Toàn lực phóng đi, cả quãng đường đã nuốt vào hai viên Hồi Linh Độc Đan, bốn canh giờ sau Độc Nhĩ Kha đã tới khu vực thẳm kia.
Nhìn cái thẳm đã suýt dồn mình vào chỗ chết kia, trong lòng Độc Nhĩ Kha trăm ngàn cảm xúc, hắn quan sát xung quanh nhưng không thấy được bất cứ bóng dáng nào, ngay cả một động vật nhỏ nhất, chứ đừng nói là bóng dáng Tiểu Lang.
Cảnh tượng xung quanh ngoài đá trọi và cây cối ra thì không có gì khác, còn phía dưới thì chỉ có con gió nhè nhẹ từ miệng vực hắt lên.
Độc Nhĩ Kha không cam lòng, hắn phóng đi khắp nơi tìm kiếm quang mấy ngàn thước một lượt, nhưng cũng không thấy bóng dáng Tiểu Lang đâu, ngay cả một tiếng thú rống cũng không có, tất cả là sự im lặng đến tịch mịch.
Tìm một vòng không có, Độc Nhĩ Kha ngội bệt xuống mỏm đá cạnh miệng vực, trong lòng buồn phiền.
Lấy ra một miếng thịt tươi, bắt đầu vận dụng Hỏa Độc Công nướng lên. Lúc này bụng Độc Nhĩ Kha đã đói sôi lên, hắn đành phải nướng thịt ăn, thịt nướng sẵn cũng đã dùng hết. Chỉ mấy phút sau mùi thịt nướng thơm lừng đã lan ra, cái bụng Độc Nhĩ Kha càng thêm réo lên dội.
Lấy ra một thanh chủy thủ bắt đầu cắt thịt ăn, cơn đói mới bớt đi phần nào.
Hống!
Bỗng nhiên từ phía xa vang lên một thú hống, miếng thịt nướng bị ăn một nửa trong tay Độc Nhĩ Kha rơi xuống, cả người hắn bật dậy phóng về phía tiếng hống kia.
Nghe thì là vậy nhưng khi tới thì phải hơn hai dặm, hơn hai dặm đường Độc Nhĩ Kha mới tới được chỗ phát ra tiếng hống. Đó là một con Hổ vằn, ma thú cấp năm, thân dài ba thước, cao thước hai đang mãnh liệt phóng về phía hắn. Một người một hổ rất nhanh đụng độ vào nhau, trong lòng Độc Nhĩ Kha thất vọng, lúc nãy nghe tiếng thú hống hắn hy vọng đó là tiếng của Tiểu Lang cho nên mới phóng lại, nhưng khi gặp được thì mới thất vọng.
Con hổ vằn kia nhìn thấy Độc Nhĩ Kha thì hơi ngớ ra, nhưng rất nhanh né đi, phóng qua người hắn, hướng tới phương hướng bốc ra mùi thơm kia. Chỉ là nó né tránh nhưng Độc Nhĩ Kha lại không cho nó cơ hội, hắn hiện giờ thịt trong Giới Chỉ còn rất ít, cho nên gặp phải ma thú hắn không bỏ qua.
Bộ pháp bước ra, cả người phóng đi, nhanh chóng đón đầu con ma thú Hổ vằn kia. Nắm tay siết lại, một quyền nện xuống đầu nó. Một quyền này giống như Độc Nhĩ Kha muốn trút hết giận những ngày tháng qua xuống đầu con ma thú Hổ vằn này.
- Grao.
Ma thú hổ vằn bị tấn công, nhưng nó cũng không vừa, gào lên một tiếng, thân hình uyển chuyển vặn một cái, cái đầu chếch ra, hồ trảo sắc bén lóe lên hồng sắc, chụp về nắm quyền Độc Nhĩ Kha.
- Chết đi!
Bặc.
Một quyền này lực lượng áp súc vô cùng, độc công cũng được gia trì, một quyền đơn giản nhưng uy lực không kém Phá Sát quyền là mấy, đối với con ma thú cấp năm Hổ vằn này thì sao mà đỡ được. Sát na va chạm, quyền đầu của Độc Nhĩ Kha đánh nát Hổ trảo, móng vuốt của nó bị gãy vụn, còn Hồ trảo bật máu, xương chân cũng gãy, cả người nó bị đánh bật lại, bay thẳng về phía sau.
Xịch!
Grao.
Hai tiếng liên tiếp vang lên, ma thú Hổ vằn gào lên thảm thiết, giống như nó vô cùng đau đớn, tiếng kêu kéo dài từ từ yếu dần. Độc Nhĩ Kha đáp xuống đất, cả người sừng sững hướng thẳng lên gào thét, tiếng thét như trút đi bực dọng của hắn.
Một hồi gào xong, Độc Nhĩ Kha mới bình tĩnh lại, hắn quay người sáng phía con ma thú Hổ vằn, lúc này nó đã là một cái xác chết. Vừa rồi bị bắn lại phía sau, cả người nó bị một mỏm đá sắc nhọn xuyên qua da thịt, khiến cho nó bị thương qua nặng, chết ngay tại chỗ. Mỏm đá này thật là cứng rắn, không ngờ lại xuyên qua được da thịt dày của con Hổ vằn.
Độc Nhĩ Kha có chút ngạc nhiên, tiến tới lấy ra một cái chủy thủ, sau đó bắt đầu phân giải thịt con ma thú Hổ vằn này. Làm xong hết thảy hắn bắt đầu thu thịt vào trong Giới Chỉ, trong tay cầm một khối ma thú hạch màu đỏ, nhìn thấy khối ma thú này Độc Nhĩ Kha lại nhớ tới Độc Nhĩ Kha. Thở dài một tiếng, thu lại khối ma thú hạch này, sau đó thân hình hướng phía Tây Bắc phóng đi.
Dãy núi thấp lùn trùng điệp, miên man, như thân hình một con rắn khổng lồ nằm xuống, mà kỳ lạ phương hướng của dãy núi này lại hơi chếch về phía Tây Bắc. Nó như làn ranh chia đại địa thành hai vùng riêng biệt.
Độc Nhĩ Kha phóng đi cũng không nhanh, hắn vừa đi vừa chú ý tìm kiếm Tiểu Lang, đôi lúc còn nóng nảy gọi tên Tiểu Lang nhưng không hề có hồi âm. Dọc đường cũng vì vậy gặp phải mấy con ma thú cấp năm xông tới cắn xé, nhưng mà Độc Nhĩ Kha đều diệt sát chúng xả giận.
Hai ngày đêm tìm kiếm không biết mệt mỏi, Độc Nhĩ Kha đã bắt đầu hướng xuống chân núi, ngọn núi lùn này không quá cao, nhưng ngoài lúc đầu ra thì đều hiểm trở, tới lúc này mới tìm được một chỗ khá dốc, cũng là hướng đi đã thoát ly khỏi dãy núi. Độc Nhĩ Kha hướng xuống phóng đi.
- Tiểu Lang! Tiểu Lang!
Độc Nhĩ Kha hô to lên, nhưng trả lời hắn chỉ là sự tĩnh lặng của không gian. Lại nghe được một thanh âm vọng về từ vách núi.
...
- Là tên chết tiệt nào dám hô to gọi nhỏ, quấy rầy giấc ngủ của bản trại chủ!
Trong một doanh trại cách chân núi ba ngàn thước, tại một đại sảnh sang trọng, một thiếu nữ đang ngủ trưa thì bị một tiếng gọi làm cho tỉnh giấc. Thiếu nữ thân hình nóng bỏng, một thân y phục bằng da thú mỏng, được cắt gọt rất là ngắn. Cái quần ngắn, bó sát lộ ra cặp đùi thon dài, săn chắc, đôi chân dài trơn tuột. Cái áo thì ngắn hở rốn, cổ áo xẻ rộng lộ ra cái khe tuyết xinh đẹp. Đôi gò bồng cao vút, làn da hơi ngăm ngăm khỏe mạnh, nam nhân nhìn vào muốn thổ huyết.
Thiếu nữ lúc này đứng bật dậy, khuôn mặt thon tròn như trăng rằm tuyệt mĩ hiện lên vẻ giận dữ. Tuy nàng tức giận nhưng hai núm đồng tiền lại làm cho vẻ mặt của nàng không xấu đi chút nào, mà lại có vẻ đẹp mới lạ.
- Báo...
Bỗng nhiên từ ngoài có tiếng vọng vào, người chưa tới tiếng đã tới, sau đó tiếng bước chân vội vàng chạy lại, một lúc sau thấy một nam tử đang thở hổn hển chạy tới trước mặt thiếu nữ, quỳ một chân xuống, khuôn mặt hơi cúp thấp.
- Tiểu Báo thối, đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi, vẫn không đổi được cái tính hấp tấp của ngươi, nói đi, có chuyện gì? Vừa rồi là kẻ nào đã quấy rầy giấc ngủ của bản trại chủ, bản trại chủ phải cho hắn đẹp mặt.
Nam tử quỳ một chân phía dưới chính là Tiểu Báo, lúc này nghe được từ trong miệng trại chủ mình hai chữ đẹp mặt thì run lên, sau đó bẩm báo:
- Bẩm, bẩm trại chủ... Có có... Con mồi xuất hiện. Kẻ hô to gọi nhỏ chính là tên đó.
Tiểu Báo vì quá vội, lại sợ hãi nữ trại chủ nên nói năng có chút lắp bắp. Hiển nhiên con mồi mà hắn nhắc tới là Độc Nhĩ Kha.
- Con mồi... Ở đâu? Nhanh... Nhanh đi thông báo mọi người chuẩn bị. Lần này bản trại phải cướp sạch của hắn mới được.
- Vâng.
Tiểu Báo đáp ứng một tiếng, vội vàng chạy ra ngoài, bắt đầu thông báo cho đám người doanh trại chuẩn bị.
- Chuẩn bị chiến giáp, vũ khí!
Thiếu nữ quay sang một tên nam tử đứng hầu bên cạnh nói.
Tên nam tử kia rất cuồng tráng, bộ dạng bạnh trợn, nhưng lại nghe lời thiếu nữ răm rắp, nhanh chóng lấy chiến giáp và vũ khí ra tới. Bắt đầu mặc cho thiếu nữ, động tác rất là thành thạo, lại vô cùng cẩn thận không để chạm vào da thịt thiếu nữ.
- Ông trời của ta, chờ một tháng trời mới có một con mồi xuất hiện, không biết lần này sẽ thế nào? Hy vọng con mồi này giàu có một chút, Hắc Phong trại của chúng ta còn phải nhờ vào đó mà sống. Hắc hắc, cha ta nhất định sẽ không có ý kiến cho mà xem... Hắc hắc.
Thiếu nữ vừa mặc chiến giáp vừa nói cười. Vẻ mặt cực kỳ cao hứng và đắc ý, giống như đã đánh thắng trận vậy.
Tay cầm cung tiễn, thiếu nữ quát:
- Đi!
Nói rồi phóng ra ngoài, nam tử giúp mặc áo cũng phóng ra ngoài, tay còn lăm lăm cầm một thanh đao đỏ hoe, nhìn rất là kinh khủng.