Khi vừa bước vào khu rừng, Độc Nhĩ Kha mới quan sát kỹ được. Trước mặt hắn là khu rừng già với những gốc cây đại thụ. Khu rừng đầy ẩm ướt, mùi rêu mốc bốc lên mũi khiến người ta khó chịu. Nhưng đặc biệt khu rừng này lại không có chút ánh sáng nào, những tán lá cây cao lớn, tầng tầng ngăn cản hết thảy ánh sáng mặt trời. Có những tán lá cao bốn năm chục thước, nhưng lá cây lại không phải màu xanh.
Dưới ánh sáng Dạ Minh Châu, Độc Nhĩ Kha thấy lá cây có màu trắng bệch, nhưng lại có những dường gân hơi ngăm đen không hề có màu xanh nào. Cây trong rừng ngoài rêu mốc ra thì cũng chỉ có một loại, mà loại cây này không biết là cây gì, nhưng cây nào cây nấy đều rất to lớn. Chúng đều là những đại thụ mười mấy người ôm, có những gân rễ trải dài mấy chục thước, rễ cây nhô cao như những cánh xúc tu của một con bạch tuộc khổng lồ vậy. Không những thế rễ cây chằng chịt, cây này đan cây kia.
- Không tốt.
Bỗng nhiên lúc này Đỗ Thương hô lên một tiếng, vẻ mặt tái đi, dường như lão gặp chuyện kinh khủng gì vậy?
- Đỗ gia gia, chuyện... chuyện gì thế?
Nghe tiếng hô của Đỗ lão cũng khiến cho Độc Nhĩ Kha giật nảy mình lên. Tim cũng đập rộn lên, miệng cũng lắp bắp hỏi.
- Không có gì? Chỉ là khu rừng này không ngờ lại ngăn cản thần niệm của ta? Thần niệm của ta không ngờ lại chỉ cảm ứng được phạm vi năm mươi thước.
Đỗ Thương cảm thấy mình thất thố, không muốn Độc Nhĩ Kha lo lắng nên trấn an một câu.
- Cái gì?
Nhưng lão lại không biết, lão càng làm ra vẻ không có gì thì Độc Nhĩ Kha càng lo lắng. Nhất là khi nghe thần niệm của Đỗ lão chỉ còn lại năm mươi thước. Lúc trước Độc Nhĩ Kha nghe Đỗ lão nói thần niệm của lão cảm ứng được năm trăm thước nhưng thật không ngờ lúc này lại giảm đi còn năm mươi thước.
Độc Nhĩ Kha kinh sợ nhưng Đỗ lão càng kinh hoảng, bởi vì khi lão tiếp tục đi sâu vào trong thì thấy thần niệm của mình lại tiếp tục giảm xuống, thần niệm năm mươi thước của lão đi thêm một trăm thước thì giảm xuống một thước. Đi càng sâu thì thần niệm lại càng giảm đi, khoảng cách cảm ứng lại càng ngắn.
Hai người tiếp tục đi hơn ngàn thước nữa, lúc này thần niệm của Đỗ lão chỉ còn lại bốn mươi thước, nhưng theo thời gian thì vẫn tiếp tục giảm xuống. Trong lòng Đỗ lão càng ngày càng nặng nề, sự bất an trong lòng càng ngày càng rõ ràng. Lão đã sống từng này tuổi rồi, chưa bao giờ gặp trường hợp như thế này. Quá quỷ dị đi, với tu vi của lão thì cảm giác cực kỳ chính xác. Lão có cảm giác chuyến đi vào U Lâm này sẽ đầy rẫy nguy hiểm, gian truân trùng trùng.
Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, lo lắng thì lo lắng nhưng lão vẫn không nói ra, một là để cho Độc Nhĩ Kha đỡ bị sợ, thứ hai chính là lão cũng muốn chờ kiểm chứng cảm giác của mình. Dù sao lão đã mất trí hơn sáu chục năm nay. Tuy rằng với tu vi của lão dù không tu luyện công pháp cũng tự thân hoạt động, công lực cũng tự động hộ thân nhưng tu vi của lão cũng chẳng tiến được bao xa. Dù gì cũng không phải tự thân lão tu luyện.
Bẹp.
Đang đi bỗng nhiên Độc Nhĩ Kha lại giẫm lên một bãi dịch nữa. Hắn không nhìn lại cũng biết đây là bãi dịch mà lúc trước hắn đã giẫm phải, bởi vì cảm giác của Độc Nhĩ Kha rất nhạy cảm, dù sao hắn cũng đã mở ra huyệt Thần Kinh hội.
- Vù.
Bỗng nhiên lúc này có tiếng xé gió vang lên, Độc Nhĩ Kha còn chưa cảm giác được gì nhưng Đỗ lão lại có.
- Cẩn thận.
Cảm nhận được sát cơ từ phía bên trái đánh tới Độc Nhĩ Kha, Đỗ lão hô lên một tiếng nhắc nhở hắn.
Độc Nhĩ Kha không phải là người ngu, tuy hắn không biết Đỗ lão phát hiện ra điều gì, nhưng bằng cảm nhận của hắn thì cũng mơ hồ biết rằng U Lâm này không đơn giản. vì thế hắn lúc nào cũng cẩn thận đề phòng. Chỉ là hắn lại không cảm nhận được sát cơ từ phía sau đánh tới, điều này chứng tỏ địch nhân ẩn nấp cực kỳ cao minh. Vì vậy vừa nghe Đỗ lão hô lên hắn đã lao thẳng về phía trước đồng thời xoay người định đánh ra một quyền hướng tới sát cơ kia.
Chỉ là sát cơ kia đánh tới với tốc độ quá nhanh, Độc Nhĩ Kha còn chưa quay hắn người lại thì nó đã đánh lên người Độc Nhĩ Kha. Chính xác là đánh lên vai hắn.
- Bịch.
Chỉ khi sát cơ đánh tới dưới ánh sáng Dạ Minh Châu Độc Nhĩ Kha mới nhìn rõ vật đánh tới là gì, cũng mơ hồ nhìn ra địch nhân. Đó là một sinh vật khổng lồ, Độc Nhĩ Kha trong lúc quay lại chỉ kịp nhìn thấy nửa người dưới của nó. Hắn nhìn thấy chính là hai cái cây cao hơn hai thước, màu xanh nhợt, hai cây này không ngờ lại giống nhau y đúc, phần dưới nhỏ hơn phần trên. Còn vật đánh tới hắn chính là một cái cây. Nói chính xác thì chính là một cái rễ cây, một cái rễ cây khổng lồ, thể tích của nó còn phải to hơn cái đầu của Độc Nhĩ Kha.
Uỵch.
Cả người Độc Nhĩ Kha bắn đi, bắn thẳng về phía sau năm thước, sau đó đụng thẳng lên một gốc cây đại thụ to lớn. Chỉ là với lực đạo rất mạnh, nhưng lại chưa đủ làm gì gốc cây, cho dù chỉ làm cho nó rung lên một chút cũng không có.
Phụt.
Cả người Độc Nhĩ Kha bị chấn cho đâu đớn, đặc biệt là đòn vừa rồi hắn trúng kia, lực đạo quá mạnh mẽ, Độc Nhĩ Kha cảm giác lực đạo một chiêu này còn mạnh hơn cả Phá Sát quyền dùng khí nén của hắn toàn lực đánh ra. Gốc cây để lại trên vai Độc Nhĩ Kha một vết rách rộng hơn một gang tay, vết thương kéo dài tới tận ngực và cổ máu tươi tràn ra giàn giụa. Xương vai cũng suýt chút nữa bị đánh cho gãy nát.
Độc Nhĩ Kha đứng dậy, hắn ném ra hai viên Dạ Minh Châu, ánh mắt nhìn về phía địch nhân kia. Lúc này hắn mới té ngửa ra, thì ra địch nhân của hắn không phải là hai cái cây mà là một cự nhân, một sinhvật không lồ.
Sinh vật khổng lồ này cao trượng rưỡi, có hai chân, hai tay, một đầu, đó là một sinh vật dáng người. Có thể nói là một cự nhân.
Cái đầu của nó là đầu người, nhưng lại to và thô hơn người rất nhiều. Kích cỡ của cái đầu ít nhất gấp ba người bình thường, cái mũi rất to và rộng, cái miệng cũng rộng, hai con mắt to bằng nắm tay. Đặc biệt da mặt của nó lại là màu xanh nhợt.
Dưới cái đầu của nó là cái thân to lớn, hai tay hai chân tất cả đều lớn. Độc Nhĩ Kha lúc trước nhầm là hắn đã nhìn nhầm hai cái chân của cự nhân này là hai cái cây. Cự nhân không mặc y phục mà chỉ dùng vỏ cây che đi phần quan trọng nhất, ngoài ra thì nó làm lộ ra toàn bộ da thịt mà xanh nhợt của nó.
Độc Nhĩ Kha trợn tròn mắt nhìn nó, đây là lần đầu tiên hắn gặp sinh vật lạ như thế này. Hắn chưa bao giờ nghe qua có sinh vật lạ như thế này, nhất thời hắn cũng không biết gọi nó là gì?
- Đây là?
Độc Nhĩ Kha hướng tới Đỗ lão nghi hoặc hỏi.
- Bộ dạng giống người, tia to, nhọn, mắt mũi, miệng, tay chân,... các bộ phận đều to, da lại màu xanh nhợt. Theo như ta đoán thì đây là một con chằn tinh.
Đỗ lão một bên vừa đánh giá, vừa như ngẫm nghĩ gì đó nói.
- Chằn tinh? Nó là giống gì?
Độc Nhĩ Kha hỏi.
- Ta cũng không biết nó là gì? Nhưng theo truyền thuyết nói loài chằn tinh này chuyên sống ở khu rừng già tăm tối. Cách biệt với thế giới bên ngoài, bọn nó là loài có sức mạnh to lớn, lực lượng vô cùng, còn hơn cả loài Đại Lực Viên Vương.
Đỗ lão dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Xem ra nó tấn công chúng ta là bởi vì chúng ta đã xâm phạm vào lãnh thổ của nó. Vả lại theo như ta thấy thì con chằn tinh này đang bị thương, vì thế nào cực kỳ hung bạo. Kẻ xâm nhập lãnh thổ của nó thì nhất định sẽ không chết không thôi.
- Đỗ gia gia, nói như vậy thì khu rừng U Lâm này chính là nơi ở của lũ chằn tinh hay sao?
- Nếu không nhầm thì đúng là như thế.
Đỗ lão lạnh lùng nói.
Đỗ nghe vậy thì giật nảy lên, hắn lấy vẻ mặt tươi cười nịnh bợ ôm quyền với chằn tinh nói:
- Vị đại ca này, chắc là có hiểu nhầm. Chúng ta chỉ là có việc cần đi qua đây mà thôi, không cố y mạo phạm. Kính xin đại ca hãy rộng lượng bỏ qua cho.
- Gầm.
Trả lời Độc Nhĩ Kha là một tiếng gầm, Chằn tinh khổng lồ gầm lên, cánh tay to lớn dài lê thê lại vung lên, rễ cây trong tay lại lần nữa nện tới Độc Nhĩ Kha.
- Cẩn thận.
Thấy Chằn tinh lại đánh tới Độc Nhĩ Kha, Đỗ lão hô lên nhắc nhở, chỉ là lão cũng không ra tay trợ giúp gì mà lại đứng một bên hứng chí quan sát Độc Nhĩ Kha.
- Hừ.
Độc Nhĩ Kha thấy nói không những không được, ngược lại lại bị đối phương tấn công, hắn giận dữ nhanh chóng nhảy qua một bên, bàn tay vươn ra, ngón tay lóe lên tam sắc chỉ bắn thẳng về phía bàn tay đang nắm rễ cây của Chằn Tinh.
- Phut.
Dưới sự gia tốc của Xung mạch, kình khí trong một chỉ này mạnh hơn rất nhiều, tốc độ cũng đề thăng nhảy vọt, một chỉ trong chớp mắt đã bắn tới bàn tay con Chằn Tinh kia. Tốc độ của Chằn tinh rất nhanh nhưng làm sao so sánh được với tốc độ của Vạn Linh Sát Chỉ, một chỉ này quá mạnh mẽ xuyên qua bàn tay của nó, nhất thời máu tươi chảy ra ròng ròng. Mà máu tươi này lại là màu xanh nhợt, lại nhầy nhày như chất dịch mà Độc Nhĩ Kha dẫm phải hai lần. Máu của nó cũng không bắn tung tóe mà lại đông thành một đoàn giống như bãi dịch lúc trước.
Gầm.
Bị vết thương khiến cho đau đớn, hai mắt to tròn của Chằn tinh mở to lên, ánh mắt đầy lạnh lẽo, cái miệng mở ra đầy răng to gào lên. Nó cầm lên cái rễ cây lúc trước ném thẳng tới Độc Nhĩ Kha, sau đó cả người phóng lại, trực tiếp nện tới một quyền tới đầu Độc Nhĩ Kha hắn. Nó muốn giết chết kẻ trước mặt đã mạo phạm uy nghiêm của nó, cũng như trả thù vết thương mà kẻ này đã gây nên cho nó.
Độc Nhĩ Kha thấy có thể đả thương còn vật không lồ này thì trong lòng vui mừng, chỉ là chưa kịp ăn mừng thì đã thấy cánh tay khổng lồ hướng nắm quyền to hơn cái đầu đánh nện tới đầu hắn.
- Hừ, gian ngoan mất khôn.
Độc Nhĩ Kha bình tĩnh nhìn nắm quyền đánh tới, tay hắn đã vung ra sẵn, ngón cái cũng lóe lên tam sắc chỉ. Cả người hắn bước ra một bước tránh thoát rễ cây kia, sau đó Độc Nhĩ Kha mặc kệ nắm quyền đánh tới cho đến khi nắm tay của Chằn tinh chỉ còn cách hắn một thước thì ngón cái hắn búng ra, tam sắc chỉ bắn thẳng tới nắm quyền xanh kia.
Phụt.
Một chỉ này trực tiếp xuyên qua nắm quyền kia, sau đó nắm quyền đột nhiên dừng lại, cùng với đó là máu tươi bắn ra và tiếng kêu thảm vang lên, nghe rất rợn người.
Grao.
Nhưng không chỉ có thế, ngay khi nắm quyền bị xuyên thủng thì ngón cái Độc Nhĩ Kha lại lóe lên một đoàn tam sắc chỉ, một đoàn tam sắc chỉ này tốc độ như lưu tinh bắn tới cái đầu của Chằn Tinh.
- Bụp, bụp...
Liên tiếp có năm tiếng xuyên thủng huyết nhục vang lên, Liên Sát chỉ trực tiếp khoét trên cái trán của chằn tinh một cái lỗ sâu xéo lên đỉnh đầu, máu xanh từ đó bắt đầu ộc ra, sau đó còn nhìn thấy một dịch trắng cũng chảy ra theo. Máu xanh thì không nói, còn dịch trắng kia chính là não của Chằn tinh đó.
Một chiêu chí mạng, Chằn tinh trực tiếp bị mất đi ý thức, ánh mắt nó mờ dần, cả người cũng cứng lại rồi động tác cũng chậm hẳn lại.
- Rầm.
Cả thân hình khổng lồ của nó ngã rầm xuống đất, khiến cho từng phiến lá trắng dưới đất bay lả ta, ngay cả một số cành là trên cổ thụ cũng rơi xuống. Thân hình không lổ của nó bỗng nhiên giật giật mấy phát, sau đó đột nhiên bất động, mùi máu càng ngày càng tanh nồng.
- Tốt lắm.
Đỗ lão nhìn biểu hiện của Độc Nhĩ Kha khen lên một tiếng, hắn không ngờ với cảnh giới Linh Tướng Trung Giai của Độc Nhĩ Kha lại có thể phát ra một chiêu mạnh như vậy, đã vậy một chiêu này lại là linh khí phóng ngoại, hơn nữa tốc độ lại nhanh đến như vậy.
- Đỗ gia gia, xem ra Chằn tinh ở khu rừng này cũng không đáng ngại, chúng ta có thể thoải mái thoát khỏi nơi đây rồi.