Lão nhân gia thở dài một câu, vẻ mặt buồn hẳn đi, ánh mắt lộ ra vẻ tang thương hiếm có, cả người lão lặng đi một lúc, sau đó quay lưng vể Độc Nhĩ Kha, mắt nhìn về phía vực thẳm bắt đầu kể:
- Thực ra chuyện của ta đối với ta thì lớn thì rất lớn, nhỏ thì lại rất nhỏ. Nhưng chấp niệm trong lòng không bỏ được, trong lòng ta cũng như ngươi vậy, chỉ là việc của ta lại khó có thể đối mặt. Ta luôn luôn tìm cách né tránh nó, cũng như quên đi tất cả những ký ức đau thương ngày xưa. Chỉ là ông trời lại không cho ta quên, để ngươi gặp được ta, lại vì thế mà giúp ta nhớ lại. Đúng là tạo nghiệt mà.
Ta là Đỗ Thương, là người của Thương Nguyên đế quốc. Là người của một môn phái lớn ở quốc gia này. Chỉ là việc của ta xảy ra đã lâu, thời gian như thoi đưa, thương hải tang điền, chuyện xưa có lẽ còn rất ít người còn nhớ. Cũng có lẽ không còn nhiều người thời đó còn sống tới bây giờ.
Lão nói tới đây thì dừng lại, quay sang Độc Nhĩ Kha hỏi:
- Bây giờ là năm bao nhiêu?
- Là năm 1328.
- 1328 sao?
Lão thở dài một hơi, sau đó giọng nói lại đầy sự than vãn vang lên:
- Tính ra thì đã gần một trăm năm rồi, có lẽ chỉ còn mấy tháng nữa là tròn một trăm năm. Thời gian thật là nhanh.
- Ta chỉ có thể tạm thời kể cho ngươi biết nhiêu đó thôi. Chuyện của ta ta có thể lo, tiểu tử ngươi cứ hãy lo làm sao mà gắng tu luyện đi. Thù của ngươi cũng không phải là không thể trả. Ta cũng không giúp ngươi trả thù, cái này phải dựa vào chính ngươi mà thôi.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, hắn cũng đích xác không thích người khác nhúng tay vào việc báo thù của hắn. hắn muốn tự mình tận tay báo thù cho sư phụ Ngả Bân, sau đó tìm lại hậu dệu của người, thông báo cho họ cái chết của người.
Bỗng nhiên Độc Nhĩ Kha nhớ tới điều gì hỏi:
- Đỗ Thương gia, lúc trước vãn bối nghe lão nhân gia người nói hình như là người đã biết cách rời khỏi nơi đây rồi sao?
Đỗ Thương không trả lời, mà nhìn chằm chằm Độc Nhĩ Kha, một lúc sau mới nói:
- Ngươi không thấy sống ở đây rất tiêu diêu tự tại sao? Thích ăn thì ăn, thích ngủ là ngủ, không tranh với đời, không cần phải đau khổ.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì ngây người, hắn ngây người rất lâu, những lời của lão không phải không làm cho hắn suy nghĩ, chỉ là hắn còn rất nhiều điều cần làm, vả lại hắn còn lý tưởng còn hoàn thành. Độc Nhĩ Kha nhìn thẳng vào mắt Đỗ Thương, không chút tránh né nào nói:
- Cứ như Đỗ Thương gia gia nói, ai cũng muốn tìm một chỗ, sau đó ẩn cư, sống riêng rẽ một chỗ thì chẳng khác nào cuộc sống của họ đã sớm kết thúc rồi.
- Tại sao?
- Nếu đã là một con người, trời đã ban cho ta biết tham lam, biết yêu thương,... thất tình lục dục nhưng một con người lại cứ như vậy mà từ bỏ, thì chẳng khác nào một con thú hoang, sống một mình một đất trời riêng. Nó cứ vậy tưởng mình là chúa tể của thế giới này, vì thế nó không còn động lực để tranh đấu. Loài người cũng vậy, phải luôn biết vượt qua mọi thử thách, phải biết đối mặt với khó khăn, luôn biết vươn lên, trở nên mạnh hơn. Chỉ có như thế con người mới có thể có hạnh phúc được.
- Ồ. Xem bộ dáng ngươi nói như thế, xem ra ngươi là người rất từng trải à.
Đỗ Thương trêu trêu nhìn Độc Nhĩ Kha nói.
Độc Nhĩ Kha có chút xấu hổ, rõ ràng lúc nãy hắn nói giống như là một kẻ già dặn vậy, hắn lại quên mất Đỗ Thương tuổi có khi gấp chục lần hắn. Làm sao mà lão không hiểu mình chứ, có lẽ đây chính là thử thách của lão đối với Độc Nhĩ Kha hắn.
Đỗ Thương thấy Độc Nhĩ Kha tỉnh ra thì gật đầu nói:
- Ngươi cũng sáng dạ lắm. Chỉ tội một điều hơi nóng tính một chút, nên bảo trì tâm tình của mình luôn luôn trầm lặng, cho dù là gặp kẻ thù vô cùng mạnh, hay là trong cuộc chiến sinh tử. Nếu như làm được điều đó thì ngươi sẽ nhanh chóng thành công. Tu luyện giả muốn trở thành cường giả không nhất thiết phải có thiên phú thật tốt.
- Đa tạ lão nhân gia chỉ dạy, vãn bối sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của người.
Độc Nhĩ Kha chắp tay thi lễ với Đỗ Thương, những lời của lão quả thực rất hữu ích cho hắn. Đi một ngày sàng học một sàng khôn. Hắn cũng biết rõ khuyết điểm của mình, chỉ là đôi lúc hắn không kiềm chế được, vì thế càng ngày lại càng xấu đi. Có lẽ trên vai hắn lúc này đã gánh rất nhiều chuyện. Đặc biệt là sau khi biết Thuận Thiên môn có Linh Thánh thủ hộ.
Thực ra chuyện Thuận Thiên môn có Linh Thánh thủ hộ có rất ít người biết, những người biết được đa số đều là cường giả một cõi. Ngay cả quốc chủ Thanh Thiên đế quốc cũng không biết chuyện này. Rất có thể vị Linh Thánh này ở mãi trong môn phái tu luyện mà không ra ngoài, hoặc có thể lại không ở trong môn phái mà đi ra ngoài du lịch rồi.
- Thôi được rồi, cách rời khỏi đây thì ta đã nghĩ ra rồi. Trong tay ngươi không phải có rất nhiều da ma thú sao? Tại sao không đan nó lại tạo thành một cái dù nhảy chứ?
Đỗ Thương cũng không nhiều lời nữa mà đi thẳng vào vấn đề.
Độc Nhĩ Kha vừa nghe tới đây thì sáng mắt ra. Hắn rối rít cảm ơn, sau đó từ trong Giới Chỉ lấy ra mấy chục tấm da thú, tấm nào tấm nấy đều rộng và dài. Hai người bắt đầu bàn kỹ xử lý đống da thú này, sau đó bắt đầu vào công việc.
Độc Nhĩ Kha lấy ra một cây chủy thủ, sau đó bắt đầu cắt những gân của những ma thú cấp sáu, sau đó dùng gân này bắt đầu khâu các tấm ma thú lại. Còn Đỗ Thương một bên chỉ đạo, một bên cũng thiết kế hình dạng dù nhảy. Một canh giờ sau dù đã hoàn thành, dù rộng hai trượng, dài bốn trượng, lại có dây bám, có đủ chỗ cho hai người.
Dù vừa xong hai người không hẹn mà cùng nhìn nhau, sau đó cười lớn một tiếng. Độc Nhĩ Kha nói:
- Đỗ Thương gia gia, người hãy đi chuẩn bị đi, chúng ta sẽ nhanh chóng rời khỏi đây.
Đỗ Thương nghe vậy chỉ cười nhạt nói:
- Ta còn có gì phải chuẩn bị sao? Ta đến cũng là tay không, đi cũng nên thế. Có gì mà phải chuẩn bị.
Tuy rằng nói như vậy nhưng ánh mắt lão quét cái hang động đã ở cùng lão trăm năm này thì tràn đầy vẻ quyến luyến không nỡ. Nhưng rất nhanh lão dứt khoát quay đi, hướng về Độc Nhĩ Kha đi tới.
- Được rồi, vậy thì chúng ta xuất phát thôi.
Độc Nhĩ Kha không nhận thấy điều này, hắn tay cầm dù ra sát vách đá chuẩn bị cho việc nhảy dù.
- Xuất phát.
Cả hai đều đã sẵn sàng, Độc Nhĩ Kha hô một tiếng xuất phát. Cả hai bắt đầu nhảy ra khỏi hang, hướng về đám sương mù của vực thẳm.