Độc Nhĩ Kha tò mò mở trang đầu tiên ra xem, thì thấy trên đó có giới thiệu:
Thế gian vạn vật đều có chính tà, âm dương. Trong đó hầu hết đều nằm trong ngũ hành. Ngũ hành gồm kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Trong đó có ngũ hành tương khắc, nhưng cũng có ngũ hành tương sinh. Bộ kiếm pháp này được sáng chế ra là dựa trên sự vận dụng âm dương, sự tương khắc, tương sinh mà phát ra uy lực mạnh nhất của chiêu thức.
Băng – Hỏa, hai thuộc tính tưởng chừng như không thể nào sống chung cùng nhau nhưng trong một số trường hợp lại cấu thành sự hòa hợp lạ thường. Trong đó sự hòa hợp tốt nhất chính là cấu thành băng hỏa lưỡng nghi, hình thành hai thái cực âm dương. Băng đại diện cho Âm, còn Hỏa đại diện cho Dương. Băng là thuộc tính suy diễn từ thủy mà ra, ngoài một số tính chất tương đồng với thủy thuộc tính nó còn mang một số tính chất riêng biệt.
Băng – cực hàn, Hỏa- cực nóng. Muốn nắm bắt được bộ kiếm pháp này thì phải nắm bắt được ba đặc điểm của hai thuộc tính này khi kết hợp. Một là đảm bảo tính cân bằng, muốn đảm bảo tính cân bằng tốt nhất thì chính là người tu luyện bộ kiếm pháp này đã tồn tại sẵn hai thuộc tính hoặc đã quen thuộc với nó.
Thứ hai hiểu biết sự tương phản, cũng như tính chất xung khắc khi chúng kết hợp nhau. Thứ ba chính là hiểu biết sự tương sinh của chúng để tạo ra hai thái cực.
Độc Nhĩ Kha tiếp tục mở trang thứ hai, đó là ký sự của một vị tiền bối tu luyện bộ kiếm pháp này để lại:
- Băng hỏa lưỡng nghi kiếm là bộ kiếm pháp tuyệt thế, thuộc hàng đỉnh cấp.
“Thuộc hàng đỉnh cấp? liệu có phải là vũ kỹ đỉnh cấp hay không?”
Độc Nhĩ Kha đọc tới đây thì lâm vào trầm tư, chẳng phải nói đây là nơi để vũ kỹ Trung Giai hay sao, tại sao trong này lại giới thiệu nó là vũ kỹ đỉnh cấp. Độc Nhĩ Kha cảm thấy mâu thuẫn, hắn tiếp tục đọc:
- Băng Hỏa lưỡng nghi kiếm gồm ba quyển, thượng, trung, hạ.
Độc Nhĩ Kha đọc tới đây thì mới hiểu ra được, thì ra đây chính là một trong ba quyển này, cũng may mắn chính là quyển hạ, với quyển này có thể bắt đầu tu luyện rồi. Cũng qua đó hắn thấy tiếc nuối, nếu như có thể tìm được ba quyển này thì có thể tạo thành một bộ kiếm pháp đỉnh cấp, tuyệt thế vũ kỹ mà ai cũng mơ ước.
- Mỗi quyển gồm ba tầng, mỗi tầng là một đẳng cấp khác nhau. Luyện hết quyển hạ có thể trở thành một cao thủ. Luyện tới quyển trung thì đã là tiểu thành, có thể trở thành cường giả một phương, luyện tới quyển thượng, lúc đó chính là kiếm pháp đại thành có thể trở thành cường giả đứng đầu. Luyện tới đại viên mãn, có thể trợ giúp trong việc lĩnh ngộ kiếm ý, có thể qua đó mà lĩnh ngộ kiếm trận...
Băng Hỏa Lưỡng Nghi kiếm mỗi tầng gồm ba chiêu, mỗi chiêu gồm ba thức, chiêu chiêu biến hóa, thức thức đoạt mạng biến hóa khôn lường.
Ngày xưa lão phu khi may mắn đạt được Băng Hỏa Lưỡng Nghi kiếm đủ bộ, đã ẩn cư mười lăm năm một mực tu luyện bộ kiếm pháp này. Sau khi tu luyện đại thành lão phu tung hoành trời đất, ngang dọc độc tôn, không có đối thủ. Về sau ta luyện tới đại viên mãn đã lĩnh ngộ ra kiếm ý và Sát Lục Kiếm trận, người đời gọi ta là Kiếm Tổ. Nhưng ta không vì thế mà tự hào bởi vì ta còn có một tâm nguyện là lĩnh ngộ ra Bất Hủ kiếm trận nhưng ta dành cả quãng đời còn lại để lĩnh ngộ nó nhưng mà không thành.
Độc Nhĩ Kha đọc tới đây thì cũng đã hết. Hắn rời mắt đi, rồi cảm khái, những lời của Kiểm Tổ tiền bối này khiến cho hắn nhớ tới lão tổ sáng tạo ra Âm Dương Độc Công và Ngũ Hành Luyện Thể. Qua đó bước đầu cho hắn nhận thức được thực lực của những vị tiền bối này. Điều này khiến cho Độc Nhĩ Kha vừa cảm thấy nể phục, vừa cảm thấy có chút áp lực nhưng cũng vì thế khiến hắn càng thêm quyết tâm trở thành cường giả đứng đầu.
Trong lòng Độc Nhĩ Kha đã chọn bản vũ kỹ Băng Hỏa Lưỡng Nghi kiếm này. Nó quá phù hợp với Độc Nhĩ Kha, tuy rằng chỉ có quyển hạ, nhưng Độc Nhĩ Kha vẫn muốn luyện nó. Quay mặt sang nhìn hai người Dã Nhi và Tác Đạt thì đã thấy họ đang chú tâm vào một cuốn thư tịch, ánh mắt hai người đều nhìn chằm chằm, hoàn toàn chìm đắm vào trong cuốn vũ kỹ trên tay. Độc Nhĩ Kha thấy thế thì cười khổ lắc đầu, xem ra những nhận định lúc trước với Tác Đạt có chút sai lầm, giờ hắn mới biết Tác Đạt thực ra cũng không phải không thích tới đây, mà ngược lại hắn cực kỳ khát khao tới đây.
Ước lượng thời gian lúc này thì cũng đã hơn nửa canh giờ rồi, vẫn còn một canh giờ rưỡi nữa, Độc Nhĩ Kha cũng không dám phí thời gian, hắn cũng học cách giống hai người bắt đầu nghiên cứu cuốn kiếm pháp này.
Mất trọn vẹn một canh giờ Độc Nhĩ Kha mới hiểu được cơ bản tầng thứ nhất của Băng Hỏa Lưỡng Nghi kiếm. Tầng thứ nhất của Băng Hỏa Lưỡng Nghi kiếm gồm tâm pháp hành công, đồ án kinh mạch tầng thứ nhất và ba chiêu thức đầu tiên là Băng Hỏa Tề Xuất, Băng Hỏa Phá Không, Băng Hỏa Đoạt Mạng.
Độc Nhĩ Kha không tu luyện ngay mà chỉ dành thời gian tìm hiểu sâu hơn về tầng thứ nhất này, hắn muốn thấu triệt hoàn toàn tầng này. Nhưng mà Độc Nhĩ Kha kinh ngạc là không ngờ hai đường kinh mạch đầu tiên hắn phải đã thông của tầng thứ nhất này nếu muốn luyện thành đều là kinh mạch quan trọng thuộc kỳ kinh bát mạch.
Hai đường này chính là Âm duy mạch và Hữu Dương Duy mạch. Trong đó có giới thiệu Âm duy mạch ứng với cách thức vận chuyển Hàn Băng Khí và Hữu Dương Duy mạch ứng với vận chuyển Hỏa Khí. Trong đó Âm Duy mạch là đường kinh mạch xuất phát từ hai bắp chân kéo thẳng lên tới xương ngang gần cổ, sau đó giao nhau rồi lại kéo dài tới hai lòng bàn tay. Còn Hữu Dương Duy mạch ngoài giống với Âm Duy mạch còn thêm phần lạc kinh kéo dài từ chỗ giao thoa gần hai xương ngang gần cổ kéo thẳng lên đỉnh đầu rồi vòng về sau gáy.
Hai đường kinh mạch một âm một dương phù hợp với cách hành công và tâm pháp của bộ kiếm pháp Băng Hỏa Lưỡng nghi này.
Tâm vô tạp niệm.
Kiếm tại ý tâm.
Băng hỏa tầm xuất.
Ngự tại ý tâm.
Ý tới kiếm tới.
...
Độc Nhĩ Kha tâm chìm vào tâm pháp, vô thức hành công, hai ngón tay chắp lại, cả người bắt đầu chiếu theo chiêu thức thứ nhất Băng Hỏa Tề Xuất nhưng khiến cho hắn cụt hứng là hắn làm cả ngày cũng không làm được gì. Ngay cả Hỏa Độc Công và Hàn Băng Khí cũng không ứng theo tâm pháp mà vận chuyển. Điều này khiến cho hắn từ trong tiềm thức tỉnh lại, ánh mắt đầy nghi hoặc và mơ màng, cả ngày trời hắn mới đưa ra được một nhận định chuyện này rất có thể liên quan tới hai đường kinh mạch và sự lĩnh ngộ của hắn đối với tâm pháp này.
- Còn không đi thôi.
Bỗng nhiên có tiếng nữ nhân vang lên, giọng nói lanh lảnh như chim hót. Độc Nhĩ Kha ngẩng đầu lên, khiến hắn giật mình là không ngờ Dã Nhi từ bao giờ đã đi tới trước mặt hắn, đã thế còn ghé sát mặt hắn, khi Độc Nhĩ Kha quay ra thì hai người mặt đối mặt, mắt nhìn mắt, loáng thoáng còn nghe hơi thở ấm nóng từ đối phương. Độc Nhĩ Kha bối rối, tim đập loạn xạ, Dã Nhi thì đỏ mặt, hai mắt mở lớn nhìn rất đáng yêu. Nàng cũng vì thế mà cứng đờ người ra, nhất thời không biết phải tránh ra nữa.
Độc Nhĩ Kha lúng túng, ậm ừ một câu sau đó nhanh chóng lui ra, ánh mắt có chút xấu hổ nhìn Dã Nhi nói:
- Sao nàng lại tới đây?
Dã Nhi bị câu nói của Độc Nhĩ Kha khiến cho tỉnh lại, chỉ là trên mặt vẫn không hết đỏ. Nàng lườm hắn một cái rồi nói:
- Ngươi còn đọc cái gì? Không biết đã tới giờ phải rời đi hay không?
- Ha ha ha.
Không biết lúc nào Tác Đạt đã đứng từ xa thu hết cảnh tượng xấu hổ lúc trước vào mắt, hắn cười khoái trí, khiến cho Độc Nhĩ Kha càng đỏ mặt, nhưng lại khiến cho Dã Nhi một bên thẹn quá hóa giận quát lên:
- Cười cái gì mà cười? Muốn ăn đòn à?
- Không, ta không cười. Ta có thấy gì đâu, có thấy gì đâu. Ha ha ha.
Tác Đạt vừa xua tay vừa phân bua, chỉ là trên nét mặt của hắn không dấu được ý cười.
- Câm miệng.
- Ách.