Giải độc châu thực ra là ma thú hạch của một con Trai biển ngàn năm sống ở nơi gần núi lửa ngầm. Bởi vì ở nơi gần núi lửa nên nước biển gần đó có rất nhiều khói độc và chất độc, mà loài trai biển này lại sống nơi này, vì thế nó bẩm sinh đã có thể kháng những độc chất này, sau khi sinh trưởng thì nó lại sinh ra ma thú hạch, loại ma thú hạch này chính là kết tinh của hắn, cũng vì thế mà loại châu này có tính giải độc.
Thanh niên kia đã từng đi khám rất nhiều đại phu, tuy nhiều người bó tay nhưng nhiều người vẫn có kiến thức khuyên hắn tìm ra loại châu này, loại châu này chính là bảo vật giải bách độc. Ông đại phu đó cũng đoán rằng độc tính của hắn trúng phải nhất định bảo châu này có thể giải được.
Nhưng muốn giải độc với độc châu này cần phải tốn nhiều thời gian, ít nhất là năm ngày, mà trong năm ngày này phải luôn mang theo giải độc châu bên mình, một là đề nó vào miệng, hoặc để nó vào ngực. Giải độc châu sẽ sinh ra một lực hút, sau đó sẽ từ từ hấp nạp độc tính trong người hắn thông qua lỗ chân lông hoặc qua đường miệng.
- Ngươi sẽ đưa ta viên giải độc châu này đổi lấy hai món kia sao?
Thanh niên đè nén sự khiếp sợ hương Thạch Phá Thiên hỏi.
Thạch Phá Thiên nghe vậy thì lắc đầu nói:
- Ta chỉ cho ngươi mượn giải độc châu tới khi độc tính trong người ngươi đã được giải xong. Thời gian giải độc ngươi phải tới gia tộc ta, chúng ta sẽ giúp ngươi giải độc.
Thanh niên nghe vậy thì có chút thất vọng. đúng lúc này giọng nói Dã Nhi vang lên:
- Ngươi theo hắn tới thạch gia, đến lúc đó không phải hắn muốn làm gì ngươi không phải cái gì cũng được sao? Hắn còn cần ngươi giao đồ vật kia sao? Chỉ cần bắt ngươi hoặc giết chết ngươi chiếm đồ vật không phải được rồi sao?
Một lời của nàng khiến thanh niên kia tỉnh ngộ, còn Thạch Phá Thiên thì trong lòng đầy tức giận, hắn chính là có ý này, giải độc châu của hắn là bảo vật khi đã rời khỏi người trai biển thì chỉ có thể dùng được ba lần. Nó đâu phải là thứ kẻ này có thể dùng là dùng được. Ánh mắt hắn nhìn Dã Nhi và Độc Nhĩ Kha càng thêm lạnh lẽo, không hề che dấu sát ý với hai người.
Dã Nhi cũng bổ sung:
- Với lại chúng ta đã đạt thành giao dịch, đồ vật hắn đã nhận, chúng ta cũng đã lấy khối đá rêu kia. Ngươi tưởng chúng ra dễ ức hiếp lắm sao? Đồ vật trong tay chúng ta ngươi nghĩ chúng ta sẽ trả lại cho hắn sao?
Thanh niên nghe vậy thì biến sắc hô:
- Đồ vật của ngươi ta chưa dùng, ta có thể trả lại cho ngươi. Các ngươi cũng phải trả lại khối đá rêu kia cho ta.
- Ngươi nghĩ chúng ta là ai? Đồ đã vào tay ta không phải ngươi muốn lấy là lấy, muốn trả là trả. Vả lại ta có các trị hắn độc tính trong người ngươi chỉ trong hai ngày, chẳng nhẽ ngươi không tin ta sao?
Lúc này bỗng nhiên Thạch Phá Sơn ở một bên quát lên:
- Hỏa tiểu tử, ngươi không giao ra thì chúng ta sẽ đánh cho ngươi đến khi nào phải giao ra thì thôi.
- Muốn đánh nhau sao? Vào đi, ai sợ ai chứ?
Dã Nhi một bên cũng tức lộn ra xỏ xiên nói.
Thạch Phá Sơn tức giận hướng ba tên hộ vệ quát lên:
- Ba người các ngươi tiến lên bắt nàng lại cho ta. Nhớ là bắt sống, ta muốn hảo hảo chơi nàng, từ từ hành hạ, làm nhục nàng đến chết.
- Ngươi dám.
Lời này lọt vào tai Dã Nhi khiến cho nàng cực kỳ tức giận, ánh mắt như muốn xé xác Thạch Phá Sơn ra. Độc Nhĩ Kha cũng cực kỳ chán ghét đám người bọn họ.
Vèo.
Đúng lúc ba tên hộ vệ phóng lên thì nghe một tiếng xé gió vang lên, một bóng tiên ảnh bao trùm ba tên hộ vệ.
Thấy thế tiên đánh tới, ba tên hộ vệ mặt tỏ vẻ coi thường, bọn chúng nhận định Dã Nhi là một nữ tử yếu đuối, một tiên này thì làm gì được ba người bọn chúng chứ.
- Phách đao.
Cả ba tên hóa chưởng thành đao, chém lên bóng tiên của Dã Nhi.
- Ba ba ba.
Bành...
Liên tiếp ba tiếng va chạm vang lên, chỉ sau khi va chạm thì ba người bọn chúng mới hối hận, hối hận vì coi thường Dã Nhi, mặt khác lại cực kỳ kinh sợ vì bọn chúng thấy lực đạo từ thân tiên truyền tới qua mạnh mẽ.
Cả ba tên hộ vệ đều bị bắn ngược lại, liên tiếp ngã nhào ra đất, chỉ thấy trên ba cánh tay của ba người bọn chúng máu me chảy đầy, cả ba cánh tay không ngờ bị một vết rách sâu tới tận xương, huyết nhục bầy nhầy, cả ba kêu lên đau đớn.
Việc này khiến cho THạch Phá Sơn và Thạch Phá Thiên có chút kinh ngạc, Thạch Phá Thiên nói:
- Các ngươi đúng là đồ vô dụng, nuôi các ngươi thật sự phí cơm.
Hắn dừng lại một chút rồi nhìn Dã nhi nói:
- Xem ra chúng ta đã đánh giá quá thấp nàng rồi. Chúng ta...
Hắn đang định nói gì thì bỗng có tiếng bước chân chạy tới, người tới chính là Bảo Lai, Bảo Lai tới đầu tiên là nhìn xung quanh một lượt, thấy Dã Nhi trên tay vẫn cầm một cây tiên da, còn ba tên hộ vệ thì nằm lăn bò ra đất máu me bầy nhầy, vẻ mặt đau đớn.
- Các vị khách nhân, chỗ này là chỗ buôn bán, các vị nếu có ân oán xin hãy nể mặt ta mà bỏ qua cho nhau được chứ?
Bảo Lai thấy không khí nặng nề, sự việc không ổn nên cung tay hướng mọi người nói.
Thạch Phá Thiên hắn ở Ba Lý thành này đương nhiên biết Bảo Lai là ai, với lại hắn cũng không muốn đắc tội với Đan phường này nên trong lòng mặc dù tức giận, nhưng vẫn làm ra vẻ mặt cười nói:
- Bảo Lai tiền bối, vừa rồi chúng ta chỉ là giao lưu một chút mà thôi, không có việc gì đâu.
Ánh mắt Bảo Lai nhìn thẳng Thạch Phá Thiên nói:
- Đây không phải là Thạch Phá Thiên đại công tử thạch gia gia tộc sao? Sao hôm nay lại rảnh rỗi tới chỗ tại hạ vậy? Nếu thạch công tử muốn giao lưu võ thuật thì xin mời kiếm chỗ khác. Còn chỗ ta không hoan nghênh.
Hắn híp mắt thành khe, vẻ mặt nhàn nhạt, lại có chút khó chịu đối với Thạch Phá Thiên. Có lẽ hắn biết rõ Thạch Phá Thiên tại Ba Lý thành này là người như thế nào.
- Bảo Lai, ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không?
Bảo Lai nghe vậy thì lạnh nhạt nói:
- Thạch Phá Thiên, ngươi có biết nếu ngươi gây sự ở đây, hậu quả gì ngươi không gánh nổi đâu.
Thạch Phá thiên bị câu nói của Bảo Lai khiến cho rùng mình, hắn đương nhiên biết hậu quả là gì? Hắn biết thế lực đứng sau đan phường này không phải là Thạch gia của hắn có thể so sánh. Vì thế vẻ mặt hắn làm ra hòa hoãn, sau đó nghiêm lại nói:
- Thôi được, nể mặt Bảo Lai tiền bối, chuyện ở đây chúng ta bỏ qua. Chúng ta đi.
Nói xong hắn nhấc chân bước ra khỏi căn phòng, đám người Thạch Phá Sơn cũng theo sau. Khi bước qua hai người Độc Nhĩ Kha ánh mắt Thạch Phá Thiên hiện lên nét âm hiểm, nở nụ cười lạnh nói nhỏ:
- Ngươi tốt nhất đừng có ra khỏi đây.