Qua giới thiệu của tiểu nhị thì Độc Nhĩ Kha biết được ở đây chia làm ba khu chính, khu thứ nhất là bán các đan dược hạ phẩm, giá cả từ hai mươi đến hai trăm năm mươi Hạ Phẩm Linh Thạch một viên tùy loại. Khu thứ hai là đan dược trung phẩm giá cả thì đắt hơn nhiều từ một trăm năm mươi đến một ngàn sáu trăm Hạ Phẩm Linh Thạch tùy loại. Cả hai khu này đều nằm ở tầng một.
Khu thứ ba là khu biệt lập nằm trên tầng hai là nơi mua bán trao đổi linh thảo, thiên tài địa bảo và cổ vật.
Độc Nhĩ Kha quay sang Dã Nhi hỏi:
- Nàng muốn mua loại đan dược gì?
Dã Nhi rúng rính hai búi tóc, cái đấu nghiêng nghiêng hơi suy nghĩ một rồi nói:
- Ta muốn mua Tăng Linh Đan, Bổ Linh Đan, Hồi Linh Đan, Tỏa Linh Đan và một ít đan dược chữa thương.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì cười cười rồi nói nhỏ vào tai nàng:
- Bốn loại đan dược kia của nàng ta đều có, chỉ cần nàng chấp nhận điều kiện của ta thì ta sẽ cho nàng hết, còn đan dược chữa thương cũng là mục đích tới đây của ta.
Vừa nghe lời đầu của Độc Nhĩ Kha thì Dã Nhi sáng mắt ra, nhìn Độc Nhĩ Kha như một kho báu vậy, nhưng nghe tới điều kiện thứ hai thì hai hàng lông mày nhăn lại ưu tư một chút, sau đó lắc đầu.
- Ta không cần đan dược vũ khí của ngươi, ta cũng có tiền ta tự mua là được.
Nói xong nàng quay sang tiểu nhị nói:
- Ngươi giới thiệu cho ta những loại đan dược ta nói, nói ra giá cả, phẩm cấp.
Tiểu nhị nghe vậy thì cười tươi nói:
- Tiểu thư xinh đẹp, mời theo tiểu nhân.
Dã Nhi được tiểu nhị khen một câu thì cười càng xinh đẹp, móc ra một viên Hạ Phẩm Linh Thạch ném cho hắn rồi nói:
- Ngươi làm tốt ta sẽ thưởng cho ngươi.
Độc Nhĩ Kha lắc đầu, hướng tới khu vực bán đan dược chữa thương đi tới. Chỗ đó cũng có nhân viên đợi sẵn. Vừa thấy Độc Nhĩ Kha vị cô nương là nhân viên đó tiến tới tươi cười chào hỏi:
- Xin chào công tử, xin hỏi công tử muốn mua loại đan dược gì?
Độc Nhĩ Kha nói:
- Ta muốn mua đan dược chữa thương ngoài da và nội thương.
Thiếu nữ nghe vậy thì vui vẻ giới thiệu.
- Chỗ tiểu nữ có bốn loại đan dược dùng cho chữa trị ngoại thương, trong đó có hai loại là đan dược Hạ Phẩm chữa thưởng rất tốt, giá cả chỉ có hai mươi Hạ Phẩm Linh Thạch một viên. Hai loại còn lại là đan dược Trung Phẩm chuyên trị nhiễm trùng, hồi phục vết thương lớn, giá cả một trăm tám mươi Hạ Phẩm Linh Thạch một viên.
Ngoài ra còn có hai loại đan dược chuyên trị nội thương, công tử xin ngài nhìn xem.
Độc Nhĩ Kha nhìn theo hướng tay thiếu nữ thì thấy trên giá có ghi đan dược trị nội thương – Phục Khang đan bênh cạnh còn ghi dòng chữ nhỏ Hạ Phẩm, giá một trăm Linh Thạch Hạ Phẩm. Ô bên cạnh là Bổ Khí Đan đan dược Trung Phẩm giá một ngàn Hạ Phẩm Linh Thạch.
Độc Nhĩ Kha dùng tâm suy nghĩ:
Đan dược trị thương thì hắn đã có Hồi Linh Độc Đan chuyên về phục hồi độc công, nên Bổ Khí Đan này hắn không cần. Chỉ cần Phục Khang đan và đan dược trị ngoại thương mà thôi. Độc Nhĩ Kha một hơi nói ra:
- Bốn loại đan dược trị ngoại thương kia ngươi lấy cho ta mỗi loại một trăm viên. Còn Phục Khang đan thì ngươi lấy cho ta hai trăm viên. Còn nữa, chỗ của ngươi có bán độc đan không?
Thiếu nữ vừa nghe Độc Nhĩ Kha mua nhiều như vậy thì trong lòng nở hoa, tươi cười rạng rỡ, nhưng khi nghe Độc Nhĩ Kha hỏi độc đan thì vẻ tươi cười cứng lại, sau đó nói:
- Thưa công tử, chỗ ta không có độc đan.
Độc Nhĩ Kha gật đầu sau đó nói:
- Vậy thì lấy số đan dược ta nói cho ngươi đi.
- Dạ, xin công tử ngài chờ một chút, tiểu nữ đi chuẩn bị.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, hắn đứng đợi thiếu nữ đi quay lại, ánh mắt nhìn về phía Dã Nhi lúc này thấy cô nàng đang sưng sỉa cái gì đó, mặt mày có chút buồn phiền, vẻ mặt này khiến cho Độc Nhĩ Kha hả lòng hả dạ, tươi cười. Hắn đoán là cô nàng đang thiếu Linh Thạch mua đan dược đó mà.
Độc Nhĩ Kha chờ một chút thì thiếu nữ đã đem toàn bộ số đan dược Độc Nhĩ Kha yêu cầu. Đan dược trị ngoại thương bốn bình sứ, mỗi bình một trăm viên. Đan dược nội thương hai trăm viên hai bình. Thiếu nữ đưa cho Độc Nhĩ Kha một mảnh giấy trên có ghi giá cả và số tiền Độc Nhĩ Kha phải trả, nàng nói:
- Công tử, ngài có muốn mua thêm gì không?
- Ta muốn lên tầng hai xem xét một chút.
Độc Nhĩ Kha nói.
- Vậy được, xin công tử thu đan dược vào tay, sau đó trả tiền rồi tiến lên tầng hai.
- Hử, mỗi một tầng tính tiền riêng sao?
Độc Nhĩ Kha thắc mắc.
- Dạ vâng, xin công tử thông cảm cho. Đây là số tiền phải trả của công tử.
Thiếu nữ chìa tay đưa mảnh giấy cho Độc Nhĩ Kha.
Độc Nhĩ Kha nhận lấy tờ giấy từ tay thiếu nữ xem qua giá cả một chút. Hắn không chút do dự móc ra Hạ Phẩm Linh Thạch trả cho thiếu nữ. Linh Thạch Hạ Phẩm bây giờ đối với hắn không thành vấn đề, hắn lúc này giàu sự, so với một tông môn phái bậc trung còn giàu hơn.
Độc Nhĩ Kha quay sang nói với Dã Nhi:
- Nàng cứ từ từ mua, ta lên tầng hai xem một chút.
Dã Nhi gật đầu, tay cò ra vẻ xua đuổi nói:
- Đệ cứ đi đi.
...
- Theo ngươi nói thì kẻ sát hại thiếu tông chủ chính là Huyết Tu La Hàn Kha và Hoàng Kim Sát Lang sủng vật của hắn. Người này lại di chuyển hướng Ba Lý thành?
Đại trưởng lão trên ghế thái sư híp mắt thành khe nhìn hắc bào nhân hỏi.
Hắc bào nhân không dám chậm trễ nói:
- Bẩm đại trưởng lão, Huyết Tu La Hàn Kha là do đệ tử phụ trách theo dõi lúc ở Ba Lạp thành, còn chuyện hắn di chuyển hướng Ba Lý thành là có người đã nhìn thấy.
Đại trưởng lão hừ lạnh hỏi:
- Ngươi có thể nhận ra hắn không? Diện mạo của hắn như thế nào?
Hắc y nhân ngẩng đầu nhìn Đại trưởng lão:
- Nếu gặp hắn đệ tử tất nhiên sẽ nhận ra.
Nói xong hắn móc từ trong người ra một bức hình đưa cho đại trưởng lão nói:
- Đây là bức họa của hắn, xin đại trưởng lão nghiệm chứng.
Đại trưởng lão sắc mặt nghiêm lại, phất tay một cái bức họa trong tay hắc bào nhân rơi vào tay lão. Đưa ánh mắt nhìn lại Độc Nhĩ Kha không khỏi giật mình, nhưng sau đó lại lắc đầu một cái.
- Tại sao ta cảm thấy người này giống hắn vậy? Nhưng nhìn kỹ không giống lắm.
Người Đại trưởng lão nói nhìn giống không ai khác ngoài Độc Nhĩ Kha rồi, nhưng quả thực từ diện mạo ngươi trong bức họa khi nhìn kỹ thì lại không giống chút nào. Điều này cũng không thể trách hắc bào nhân, hắn không phải là người có tài hội họa, với lại trải qua nhiều ngày như vậy hắn cũng chỉ nhớ mơ hồ mà thôi. Từ họa mà tới thực thì là hai chuyện khác nhau.
Lại nói Đại trưởng lão đã gặp qua Độc Nhĩ Kha, lão thấy Độc Nhĩ Kha là người rất lễ phép, lại là đệ tử của cao nhân ẩn thế, lão rất có ấn tượng tốt với Độc Nhĩ Kha. Đại trưởng lão có chút khó tin Độc Nhĩ Kha là Huyết Tu La Hàn Kha.
Suy nghĩ một chút Đại trưởng lão nói:
- Truyền lệnh xuống, cho người âm thầm điều tra kẻ giống như trong bức họa, không được bỏ sót một ai, kẻ nào khả nghi bắt về cho ta, chống lại cứ giết tại chỗ cho ta.
- Vâng.
Từ một góc có tiếng người vang lên.