- Ta có nói với ngươi, cước pháp và khinh công khi phối hợp với nhau thì sẽ chiếm lãnh độ cao cùng tốc độ. Một khi đã thi triển ra thì sẽ tấn công như vũ bão. Phi như rồng uốn lượn, cước như hổ vồ. Người vừa nãy có thấy chiêu thức của ta như vậy không?
Nghe vậy thì Độc Nhĩ Kha lắc đầu, lâm vào thế mù mờ cùng với hoảng hốt. Một lúc sau Độc Nhĩ Kha ngẩng đầu, cái cằm hơi gật một chút, ánh mắt trở nên lăng lệ, tay đưa ra thủ thế:
- Mời.
- Được, lúc trước đó chỉ là mới bắt đầu mà thôi. Bây giờ... cẩn thận.
Dứt lời cả hai đều động.
Độc Nhĩ Kha thì nhanh chóng lùi lại, hai tay kết thủ ấn, ấn kết là Bài Sơn Ấn. Hàn Tuyết thì khinh công thi triển, cả người phóng tới khi cách Độc Nhĩ Kha hai thước thì ngón chân khẽ chạm đất, sau đó cả người bắn lên cao theo phương thẳng đứng, sau đó hai chân đạp vào nhau, cả người tiếp tục phóng về phía Độc Nhĩ Kha. Một chân đá ra, nhằm vào phía thượng đẳng Độc Nhĩ Kha đá tới.
- Đạp Cước Phiên Vân, Phi Cước.
- Bài Sơn Ấn.
Một ấn của Độc Nhĩ Kha tuy không đánh ra đúng kiểu, nhưng uy lưc vẫn rất mạnh mẽ, một ấn hướng lên trên nện tới bàn chân Hàn Tuyết.
Bành.
Cả hai đều bắn ra, lực lượng nổ tung, Độc Nhĩ Kha cố nuốt máu dâng lên cổ họng xuống, cả người trùng xuống giảm bớt lực đạo, sau đó tay chưởng lên nền đá một cái, cả người khựng lại, ánh mắt găm thẳng tới Hàn Tuyết, hai tay tiếp tục kết ấn.
Hàn Tuyết tuy bị chấn lùi lại, nhưng mà lại không bị gì, cả người vặn một vòng, thân hình xoay ngang, cái eo thon uốn lượn một cái, hai chân đạp vào nhau cả người bỗng nhiên chuyển hướng, tự nhiên như lá rụng bị gió thổi vậy. Chỉ là chiếc lá này lại hướng Độc Nhĩ Kha.
- Đạp Cước Phiên Vân – Song Phi cước.
Hai chân lần này đá ra lại hướng trung đẳng Độc Nhĩ Kha đá tới.
Một chiêu này khiến cho Độc Nhĩ Kha lúng túng, hắn chỉ có một ấn mà Hàn Tuyết những song cước. Muốn làm gì thì cũng không kịp rồi, một ấn đánh tới hữu cước Hàn Tuyết, một mặt ngưng tụ Hàn Băng Thuẫn trên ngực đón đỡ tả cước.
- Bài Sơn Ấn.
Uỳnh, bịch, hự.
Ba thanh âm liên tiếp vang lên, Bài Sơn Ấn đánh lên hữu cước Hàn Tuyết khiến không khí chấn động kịch liệt, nó trở nên méo mó vặn vẹo. Hữu Cước qua đi thì tả cước đã tới, trực tiếp đá lên ngực Độc Nhĩ Kha phá tan lớp Hàn Băng Thuẫn, đá lên ngực hắn khiến hắn đau đớn hự lên một tiếng, cả người cong lại bắn ra sau. Nhưng vẫn đúng là thương thế không đáng kể, chỉ bị hàn khí nhập thể một chút và lực đạo mạnh khiến chấn động mà thôi. Phải biết rằng ngực là nơi phòng thủ mạnh nhất của hắn, nơi đó có Hắc sắc bảo hạp, lại có hộ giáp nữa.
Cả người Hàn Tuyết theo đó mà hạ xuống, nhưng dường như nàng đã có chuẩn bị, một tay chưởng lên mặt đất một cái, lực đạo chấn động, cả người lại phóng tới Độc Nhĩ Kha. Cái eo thon uốn lượn trên không trung, hai chân lại đạp vào nhau nghe phạch phạch.
- Đạp Cước Phiên Vân – Tam Cước.
Lần này nàng đá ra một chiêu là tam cước, vị trí tấn công vẫn là trung đẳng Độc Nhĩ Kha.
Song cước đã khó đỡ, vậy thì tam cước thì thế nào đây, một lần tấn công của Hàn Tuyết là liên miên bất tuyệt, đúng là như vũ bão khiến cho Độc Nhĩ Kha trở tay không kịp, lần này khán giả cũng trợn tròn mắt lên khó tin, ai có thể tin một cô gái nhìn yếu đuối lạnh lùng kia mà lại tu luyện một môn cước pháp uy lực như vậy. Đã như thế còn đánh cho đối thủ không kịp trở tay liên tục thụ thương.
Độc Nhĩ Kha nuốt vào một viên Hồi Linh Độc Đan, hai nắm tay siết chặt, cánh tay chắp lại với nhau hình thành chữ thập, tam sắc độc công thi triển ra bao bọc lấy, lực lượng áp súc tiến tới cánh tay. Sau đó hắn chỉ có đứng đó chịu tam cước của Hàn Tuyết đá tới.
- Bành, bành, bành.
- Hự, phụt.
Ba thanh âm va chạm vang lên, hai cánh tay bị đá cho đau đớn, lại bị ép chặt tới trước ngực hắn, ba cước liên tiếp đá lên Độc Nhĩ Kha cảm tưởng cánh tay của hắn giống như đã bị phế rồi, ngực thì giống như điên cuồng dậy sóng, huyết khí nhộn nhạo, Hàn khí nhập thể, cả người bay ngược lại phía sau, trên không trung phun ra một ngụm máu thẳng tới Hàn Tuyết. Nhưng khi vừa tới gần Hàn Tuyết thì máu cũng đông lại, sau đó rơi xuống đất.
Độc Nhĩ Kha liên tục lùi lại sau, hơn hai chục thước mới dừng lại. Nhìn lại thì khiến cho Độc Nhĩ Kha hết hồn, tam cước này đá cho hắn suýt nữa chấn ra ngoài đấu võ đài. Bây giờ chân hắn chỉ cách mép võ đài không xa.
Trong lòng thấy không ổn, cả người co lại, bàn chân dậm xuống đất, cả người dùng lực phóng lên cao hơn một trượng, cả người bắn xa ba trượng. Độc Nhĩ Kha vừa bắn đi thì Hàn Tuyết cũng đá tới, trong mắt Hàn Tuyết nhìn Độc Nhĩ Kha phóng lên cao như vậy thì khẽ ngạc nhiên một chút, nhưng mà sau đó lại bình lặng trở lại.
Một cước của nàng đá hụt, khinh công thi triển, cả người xoay vòng, hai chân giống như đi trên không khí vậy, không hề chạm đất cả người phóng lại về phía Độc Nhĩ Kha. Khi cách hắn không xa thì hai chân đập vào nhau, cả người bật lên không trung, eo thon uốn lượn, cả người hướng thế nằm ngang. Hai chân liên tục đạp ra, một lần này đúng là xuất ra bốn cước về phía Độc Nhĩ Kha.
- Đạp Cước Phiên Vân – Tứ Cước.