Thanh niên nam tử này tuy không nổi bật nhưng nhờ thanh cự kiếm kia mà mọi người trên khán đài đều nhận ra hắn. Cự kiếm chính là dấu hiệu đặc trưng của đệ tử Cự Kiếm Môn. Cự kiếm môn chính là một môn phái tầm trung thuộc Tề Khắc Đế quốc cũng như Ba La Quận.
Đệ tử Cự kiếm Môn khi nhập môn đều phải đeo một thanh cự kiếm rất nặng sau lưng, sinh hoạt thường ngày đều phải mang theo, không được bỏ ra, trừ khi những sinh hoạt nhạy cảm. Tuy cự kiếm đó cũng không bằng thanh cự kiếm của thanh niên nam tử này nhưng mà đích thực nó rất nặng, không phải người bình thường có thể chịu được. Hiển nhiên thanh niên nam tử này đã là đệ tử lâu năm của Cự Kiếm Môn.
Thanh niên nam tử này tên là Pha Thông. Lúc này Pha Thông chậm rãi tiến tới trước mặt Độc Nhĩ Kha, ánh mắt hướng lên nhìn thẳng vào Độc Nhĩ Kha, ánh mắt hiện lên vẻ xem thường, miệng nhếch lên cười cười, nét cười đầy vẻ chế giễu.
- Ngươi còn dám tới đây sao? Ngươi còn có sức đánh với ta một trận không?
Đối với ánh mắt và câu nói khó hiểu đó Độc Nhĩ Kha nheo mắt nguy hiểm hỏi:
- Ngươi biết ta?
- Ngày hôm qua ta đã theo dõi trận đấu của ngươi và Liên Tuyết. Ta nghĩ ngươi bây giờ thương thế vẫn chưa lành nhỉ? Pha Thông ta cũng không phải là Liên Tuyết, tình trạng ngươi bây giờ còn có thể đánh với ta sao?
Pha Thông lỉnh khỉnh nói, vẻ mặt hiện lên đắc ý, giọng nói đầy giễu cợt Độc Nhĩ Kha.
Thấu thuật phát động, Độc Nhĩ Kha cẩn thận cảm nhận đánh giá Pha Thông một lần. Pha Thông này không ngờ cũng là một Linh Tôn Hạ Giai. Tu vi không kém Liên Tuyết nhưng Độc Nhĩ Kha mơ hồ cảm nhận Pha Thông này còn nguy hiểm hơn Liên Tuyết.
Nhưng nghĩ là một chuyện, lời nói của Pha Thông khiến cho Độc Nhĩ Kha không hài lòng, cũng không có hảo cảm gì với người này, hắn chỉ cười cười nói:
- Ta không biết thực lực của ngươi có mạnh như cái miệng của ngươi hay không?
Pha Thông nghe vậy thì cứng miệng lại, trong lòng lập tức giận dữ nói:
- Ta có mạnh hay không lát nữa đánh ngươi sẽ biết. Ta nhất định cho cái miệng của ngươi phải nuốt vào những lời vừa rồi, ngươi sẽ phải cầu xin ta.
- Ta đang đợi.
Độc Nhĩ Kha chỉ cụt lủn nói. Tuy vậy hắn vẫn đang nỗ lực vận chuyển Âm Dương Độc Công điều thế thương thế. Độc công trong người hắn vẫn sung mãn mười phần, nhưng ảnh hưởng của thương thế khó có thể phát huy hết được uy lực của nó.
Đúng lúc này giọng nói của trọng tài cất lên:
- Hỏa, Pha Thông. Hai ngươi đã chuẩn bị xong chưa?
Cả hai đều gật đầu không trả lời.
- Vậy ta tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Lời vừa dứt thì Pha Thông quay sang Độc Nhĩ Kha nói:
- Ta cho ngươi một cơ hôi, ngươi giờ chịu nhận..
Hắn chưa nói xong câu nhận thua thì Độc Nhĩ Kha đã đánh tới. Phát Sát quyền xé gió đã tới trước người hắn một thước rưỡi. Pha Thông hừ lạnh, nhanh chóng lùi lại, vội vã đấm ra một quyền, một quyền của hắn cũng không phải mạnh lắm, do quyền này quá vội vã đấm ra.
Bành.
Phá Sát quyền đầy uy lực nện vào nắm quyền của Pha Thông. Lực lượng bạo phát, Pha Thông trực tiếp bị đánh bay lại đằng sau, phun ra một ngụm máu, bị thương nhẹ.
Vừa dừng lại, khuôn mặt Pha Thông hiện lên vẻ dữ tợn, hắn gằn giọng lên rống lớn với Độc Nhĩ Kha.
- Tốt lắm, Hỏa, ngươi dám làm ta bị thương, ta phải bắt ngươi trả giá.
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì chỉ nhìn hắn với ánh mắt coi thường lạnh nhạt nói:
- Ngươi không phải nói ta bị thương sao? Bây giờ ngươi không phải bị thương à? Ngươi không phải vì thế mà tự đắc mình có lợi thế sao? Giờ thì thế nào? Ngu ngốc.
Hai chữ ngu ngốc vừa ra khiến cho mặt Pha Thông vặn vẹo, tròng mắt đỏ lên, cả người thở dốc, hắn tức điên lên như một con dã thú bị thương, khí tức cuồng bạo tràn ra, tay đưa về sau, thắt lưng cởi ra, Cự kiếm được hắn đưa ra trước mặt. Pha Thông không nói một lời, Hỏa linh lực cuồng bạo tràn ra, bao phủ Cự kiếm, cự kiếm ánh lên ánh sáng hồng sắc, sau đó lóe lên, cả người Pha Thông phóng đi, một kiếm từ trên đỉnh đầu bổ xuống Độc Nhĩ Kha.
Thấy Pha Thông động nộ như vậy Độc Nhĩ Kha không những không sợ mà càng cười thầm. Hắn chính là muốn chọc cho Pha Thông nổi giận, chỉ có khi Pha Thông nổi giận thì mới xuất hiện sơ hở, mà xuất hiện sơ hở thì Độc Nhĩ Kha mới có cơ hội.
Khi cự kiếm chém tới thì Độc Nhĩ Kha bộ pháp bước ra, hắn không ra chiêu, cũng không đánh trả mà chỉ bước ra tránh đi.
Bành.
Cự kiếm chém sượt qua mặt Độc Nhĩ Kha, ánh kiếm xé gió chém thẳng xuống nền đá, trực tiếp chém ra một cái rãnh lớn và sâu. Khi cự kiếm vừa chém ra thì bỗng nhiên Pha Thông hoành kiếm tới eo mình, cổ tay cùng eo dùng lực, cự kiếm đột nhiên quét ra một vòng tròn cuốn tới Độc Nhĩ Kha. Một chiêu này cực kỳ bất ngờ và tinh diệu, không gian ảnh hưởng lại lớn. Độc Nhĩ Kha tuy phản ứng nhanh nhưng vẫn bị cự kiếm quét sượt qua cánh tay.
Nhất thời cánh tay hắn cảm thấy đau đớn và run rẩy, Cự kiếm trực tiếp để lại một vết bầm lớn lan tỏa trên cánh tay, cũng may đây là tay trái. Độc Nhĩ Kha mặc kệ, bộ pháp bước ra, cả người xoay một lúc hai vòng, tránh thoát tầm ảnh hưởng của Cự kiếm.
Pha Thông thấy cự kiếm mình không thể đánh Độc Nhĩ Kha trọng thương thì càng thêm nổi giận, ánh mắt bạo sát, cả người liên tiếp vận lực cả người xoay vòng, Cự kiếm cũng chuyển theo quét ra, mục tiêu của nó là muốn nghiền nát Độc Nhĩ Kha.
Độc Nhĩ Kha lại luôn luôn tránh né, hắn cật lực tránh xa vòng quét của Cự kiếm. Trong đầu lại nảy ra một ý, ngoài miệng nói:
- Cái chiêu mèo cào của ngươi thì có thể làm gì ta? Ngươi còn chiêu nào khác ngoài chiêu này không?
Nói xong hắn dậm mạnh chân, cả người phóng lên trên không trung hơn một trượng, bắn xa hai trượng thoát khỏi tầm sát của Cự kiếm.
Những lời vào tai Pha Thông càng khiến cho Pha Thông lửa giận bừng lên, động tác của hắn cũng dừng lại, Cự kiếm giơ cao ngang tầm mắt, sát khí dâng trào trong mắt, giọng nói ồm ồm vang lên:
- Ngươi đã muốn chết thì ta sẽ thành toàn cho ngươi. Bạo Vũ.
Lời vừa nói thì Cự kiếm điên cuồng chém ra, mỗi lần Cự kiếm chém ra thì không khí trở nên loạn động, sau đó chuyển động theo chiều kiếm. Cự Kiếm vẫn không dừng lại, trực tiếp chém ra theo chiều gió, sau đó huy động nó, mặt đất cũng bị Cự kiếm quét ra vỡ tung, bụi đá cũng bị cuốn theo ánh kiếm, mỗi một kiếm thì đoàn kiếm phong này càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, xoay chuyển càng ngày càng nhanh, càng ngày càng có nhiều bụi đá bị cuốn theo.
Lúc này kiếm phong đã hình thành lớn hơn một thước rưỡi nhưng vẫn còn tiếp tục tăng lên. Một chân bước ra, cả người phóng về phía Độc Nhĩ Kha, kiếm phong trực tiếp ép tới Độc Nhĩ Kha, muốn cuốn lấy Độc Nhĩ Kha nghiền nát hắn thành thịt vụn.
Kiếm phong vừa hình thành thì trong lòng Độc Nhĩ Kha nhảy lên, cảm giác cấp bách dâng trào, vẻ mặt ngưng đọng lại, hắn không còn tâm tư gì chọc Pha Thông nữa, hai tay đưa ra, thủ ấn kết Bài Sơn ấn. Lực lượng, độc công liên tục bị nén tới mức tận cùng tràn ra dung nhập cùng Bài Sơn ấn. Không khí cũng trở nên ba động, nhưng so với Kiếm phong cuồng loạn của Pha Thông thì không đáng nhắc tới. Nhưng không ai dám coi thường uy lực của một ấn kia.
Uỳnh.
Cả hai lao vào nhau, Bài Sơn ấn đánh thẳng vào vị trí trung tâm của Cuồng Bạo do cự kiếm chém ra, đó cũng chính là Cự Kiếm. Cả hai vừa va chạm không khí nổ tung, Độc Nhĩ Kha bị không khí cuồng bạo nuốt trọn sau đó nổ tung khiến hắn bắn thẳng lên không trung hai thước, cả người như diều đứt dây bay đi, máu tươi từ trên miệng và tứ chi liên tục bắn ra. Nhưng không ai biết rằng lúc Độc Nhĩ Kha vừa bị chấn bay ra thì tay trái Độc Nhĩ Kha lại phóng ra Liên Sát Chỉ, một chỉ này chính là nhắm vào bả vai Pha Thông.
Pha Thông cũng không hơn gì, cự kiếm tuy rằng rất nặng và lớn nhưng phẩm cấp không cao, chỉ là vũ khí Hạ Phẩm. Trực tiếp bị một ấn của Độc Nhĩ Kha đánh cho vỡ tung thành hàng ngàn mảnh vụn, những mảnh vụn này có rất nhiều mảnh găm trên người Pha Thông, ngoài ra uy lực một ấn kia cũng đánh thẳng lên ngực hắn, khiến cho ngực hắn lõm vào, xương ngực cũng bị gãy vụn, miệng phún máu tươi.
Không những vậy Liên Sát Chỉ trực tiếp xé gió xuyên thẳng qua bả vai Pha Thông, khiên bả vai hắn xuất hiện một lỗ máu lớn. Cả người bắn đi hơn ba trượng sau đó ngã xuống đất trực tiếp kéo lê trên mặt đất ba thước mới dừng lại.
Độc Nhĩ Kha cả người rơi xuống mặt đất rồi xốc lên mấy cái rồi im bặt, cả người không chút động đậy. Pha Thông cũng vậy, cơn đau cùng với nội thương khiến cho hắn trực tiếp bị chấn cho hôn mê. Cả hai cứ nằm đó bất động, khán giả cũng mở tròn to đôi mắt nhìn cục diện hai người. Trong đầu rất nhiều người đều hiện lên bốn chữ: lưỡng bại câu thương. Trọng tài cũng không biết phải tuyên bố thế nào, đành phải chờ đợi người nào tỉnh lại trước thì người đó thắng.