Chất lượng giấc ngủ của Lương Sở Thương luôn không cao, mất ngủ là việc thường xuyên xảy ra, mỗi đêm trước khi đi ngủ anh đều sẽ xuống lầu uống một ly sữa bò. Anh cũng muốn vì cái này mà phiền toái người khác, người hầu đều biết thói quen này của anh nên trước đó sẽ giúp anh làm ấm sữa bò.
Có một đoạn thời gian, anh phụ đạo cho Lương Mặc hiệu quả rất tốt, sau khi thi giữa kỳ cô đạt được thành tích tốt hơn trước khá nhiều. Để khen thưởng, hôm nay anh để cho cô tự học, không cố ý đi nhìn chằm chằm cô làm bài, thuận tiện cũng để chính mình thanh tỉnh một chút.
Bởi vì anh phát hiện gần đây anh đặt lực chú ý lên người Lương Mặc rất nhiều, nhiều đến mức có chút không khống chế được.
Tỷ như hôm nay Lương Mặc buộc tóc cao hơn, tỷ như hôm nay Lương Mặc ăn nhiều cơm hơn một chút, tỷ như Lương Mặc làm bài có chút thất thần, tỷ như hôm nay Lương Mặc mặc nội y màu đen...
Như vậy có vẻ không tốt lắm.
Nếu anh có thể chắc chắn chính mình không có tâm tư gì có lẽ anh còn có thể đảm bảo mọi việc sẽ phát sinh trong phạm vi khống chế của anh. Nhưng vấn đề là anh không thể. Từ mộng xuân lần trước có thể chứng minh tất cả, đối với Lương Mặc, anh rốt cuộc vẫn là có một chút ý tưởng dơ bẩn.
Không biết có phải do tâm tình bực bội hay không, đêm nay uống sữa bò cảm thấy hương vị có chút kỳ lạ, ngọt đến nị người, rất không hợp khẩu vị của anh, anh cũng không thích ngọt.
Anh cau mày miễn cưỡng uống thêm hai ngụm, sau đó buông cái ly còn thừa một nửa.
Sau khi súc miệng, vị ngọt trong miệng mới nhạt bớt, anh lấy khăn giấy lau tay, đột nhiên nghe được một tiếng "anh", sau tai lập tức nóng lên.
Anh quay đầu lại, là Lương Mặc.
Tháng 11, thời tiết dần lạnh hơn, đặc biệt là đêm khuya, nhà cũ được xây dựng đã lâu, hệ thống giữ ấm cũng không tính là hoàn thiện, một tầng không người luôn là không đủ ấm áp.
Lương Mặc mặc một cái áo sơ mi to rộng, bên sườn thiết kế mơ hồ lộ ra một chút quần đùi bên cạnh, một đôi chân trần trụi lộ ra bên ngoài...Lương Sở Thương không khỏi nhìn thêm hai lần.
Nghĩ thầm cô không lạnh sao?
Lại nghĩ, ngày thường đến phòng của cô sao không thấy cô lộ chân? Chẳng lẽ bởi vì hôm nay anh không qua? Lại vì cái gì lại xuất hiện ở chỗ này vào lúc này?
Anh không tin cô không biết anh có thói quen uống sữa bò.
Trong lòng suy nghĩ rất nhiều nhưng trên mặt Lương Sở Thương vẫn không có biểu cảm gì như cũ, anh bày ra khuôn mặt so với gió thổi bên ngoài còn lạnh hơn, nhàn nhạt nhướng mày: "Còn chưa ngủ sao?"
Lương Mặc đi về phía trước hai bước, "Không ngủ được."
Khoảng cách ngày càng gần, Lương Sở Thương ngửi thấy hương vị trên người cô thổi qua, cùng với cặp chân kia đi vào tầm mắt anh.
Thật ra amnh không có mê luyến đùi đẹp như vậy, càng sẽ không giống như bị bệnh tâm thần mà đi nhìn trộm chân người khác.
Trừ Lương Mặc.
Như là đã đoán chắc thời gian, chân cô luôn ở thời điểm mấu chốt mà hiện lên trong đồng tử anh. Không hiện lên thì làm anh nhớ thương, hiện lên càng không thể dời mắt được.
"À, vậy là xuống uống nước sao?" Anh nghe chính mình hỏi như vậy.
"Không phải." Lương Mặc nhìn anh, "Em là tới tìm anh."
Tâm Lương Sở Thương động, lại tỏ vè nghiêm túc: "Tìm anh làm gì? Đề khó quá sao?"
Lương Mặc lắc đầu, "Em là tới hỏi anh, em muốn uống sữa bò."
"..." Trong sữa bò của Lương Sở Thương có bỏ thêm chút đồ vật, có tác dụng giúp ngủ ngon, anh cũng không biết làm, "Để anh gọi người đến làm cho em."
"Không cần, không phải anh uống còn thừa sao?" Lương Mặc chỉ chỉ nửa ly còn lại trong tầm tay anh kia.
Anh mặt không biểu tình, "Đây là anh uống qua rồi."
Lương Mặc cười cười, "Vậy thì có sao đâu?"
Cô vừa cười với anh vừa đi lại gần anh.
Sau đó đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn hai bước liền dừng lại.
Nhìn cô cười, Lương Sở Thương cảm thấy hình như anh đã hiểu ý đồ của cô trong khoảng thời gian này, hoặc là nói kế hoạch đã được vạch ra từ lâu...Anh nói cho chính mình phải giữ bình tĩnh, lại không thay đổi được gì--
Anh chỉ có thể giả vờ bình tĩnh bên ngoài mà thôi, thật ra nội tâm đã sớm sóng to gió lớn, chật vật mà nổi lên một cơn lốc. Có lẽ trận gió lốc này bắt đầu ấp ủ từ khi cô dọn vào nhà cũ, là anh biết rõ còn cố phạm vào, phát triển như vậy mới tạo thành cục diện như bây giờ.
Không trách ai được.
Lương Mặc có một đôi mắt phượng xinh đẹp, khóe mắt nhòn nhọn, đuôi mắt cong lên, mi dày cong cong, cười rộ lên mang theo vẻ phong tình quyến rũ. Anh bất động thanh sắc mà rũ mắt, nhìn qua đạm mạc lại xa cách.
Chỉ là phân giếng cổ không gợn sóng này chỉ duy trì được hai giây liền tan rã.
Lương Mặc không mặc nội y.
Quá rõ ràng.