Nàng ta nắm chặt tay, nghiến răng: "Người đâu, đem hắn về phủ của ta. Ta muốn thu hắn làm nam sủng."
Đám người hầu đi theo bên cạnh ngạc nhiên một hồi đinh lên tiếng can ngăn nhưng nhận được ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống từ chủ tử của mình, họ đành nuốt những lời nói còn nghẹn trong cổ họng xuống dưới bụng. Tất cả khi đối mặt với mệnh lệnh quái gở chủ tử của mình rồi lại nhìn về phía nàng lưỡng lự không biết phải xử trí thế nào. Họ thân đầy tớ nhưng họ cũng biết yêu cầu của tiểu thư nhà mình quá là vô lý. Một danh môn khuê nữ suốt ngày chỉ biết chửi bới đánh đập hạ nhân trong nhà, ỷ thế hiếp người không coi ai ra gì chỉ biết ra ngoài tìm nam nhân, xa hoa trụy lạc bây giờ cướp người. Cả đám người e ngại nhìn nhau, hết nhìn sang vị chủ tử phóng đãng kia lại nhìn qua mỹ nam tử đáng thương lọt vào mắt xanh của nàng ta mà thương tiếc đồng loạt xông lên. Những người ở đấy họ đều nhìn nàng ta rồi thì thầm to nhỏ sau khi bị nàng ta lườm liền im bặt. Còn nàng đứng đối diện cười tựa tiếu phi tiếu, không thèm để đám người kia vào trong mắt, nhàn nhạt nói:
"Các ngươi nghĩ các ngươi đông người là có thể bắt được ta sao?"
Nữ tử đó che miệng cười nhạt, gương mặt trở nên thâm hiểm, nói.
"Một tiểu bạch kiểm như ngươi thì làm được gì ta chứ? Bọn ta đông hơn bọn ta sẽ bắt được ngươi đem về. Có khi ta sẽ sủng ngươi cho ngươi lên tận trời."
Nàng hừ lạnh, mi tâm khẽ đảo về phía đám người kia, trên người tỏa ra khí lạnh đến thấu xương. Đám người định xông lên liền sợ hãi lùi lại mấy bước, sống lưng lạnh toát, mồ hôi túa ra.
"Chỉ dựa vào các ngươi? Đúng là tìm chết mà."
Nàng tiến lại gần nâng cằm nữ nhân trước mặt, nhếch mép cười, ghé sát mặt vào nàng ta. "Gương mặt nãy cũng là cực phẩm đấy. Nhưng đáng tiếc là nhâm phẩm lại chẳng ra gì."
"Ngươi.." Nữ nhân đó tức đến mức gương mặt vặn vẹo hế chuyển đỏ rồi lại chuyển sang tím. Nàng che miệng cười.
"Nhìn ngươi hiện giờ giống con tắc kè hoa quá."
Những người có mặt ngây ngốc nhìn nàng.
[ Đây đúng là thần tiên giáng trần.]
Bỗng nhiên có một nam nhân mặc y phục màu nâu phi ngựa về phía nữ nhân kia nói nhỏ gì đó khiến nữ nhân trước mặt giậm chân bỏ đi, roi da quất vào mặt đường nghe bộp bộp. Nàng nhìn theo bóng lưng nàng ta lại không nhịn được liền nói lờ trêu chọc:
"Mỹ nhân, khi nào rảnh lại chơi với tiểu gia nha."
* * *
Sau khi nàng ta đi, mọi người cũng trở về công việc của mình, nàng nán lại trò chuyện cùng Cao Linh một lúc rồi cùng Cao Quyền vào rừng. Nàng để cho Cao Quyền dẫn đường bởi Cao Quyền vốn là người bản địa lại quen thuộc nơi rừng núi. Thi thoảng nàng dừng lại chỉ cho Cao Quyền những loại thảo dược mọc bên đường mà hai người đã đi qua và giải thích tác dụng của nó.
"Đây là cây bạch đồng nữ lá tươi vò nát hoặc giã nát lấy nước tắm trị ghẻ, chốc đầu. Lá khô dùng chữa khí hư bạch đới. Rễ cây dùng chữa vàng da niêm mạc. Có rất nhiều loại cây mà chúng ta ăn thường ngày cũng có thể trị bệnh nữa. Đệ hiểu chưa? Nói ta nghe thử xem đệ biết cây nào."
"Hiểu rồi. Huynh có phải đang nhắc tới ngải cứu có tác dụng làm ôn khí huyết, trực hàn thấp, an thai, chữa bệnh do hàn, thai đông không hư?"
"Đệ giỏi lắm."
Nàng đưa cho Cao Quyền một tập giấp rồi giao cho Cao Quyền nhiệm vụ trong vòng nửa canh giờ phải tìm được hết những thảo dược được ghi chép trong xấp giấy và đem về cho nàng. Cao Quyền nhùn xấp giấy dày cộp đang cầm trên tay, định hỏi gì nàng nhưng khi ngẩng mặt lên đã không thấy nàng đâu, Cao Quyền đàng cúi đầu chấp nhận nhiệm vụ nàng giao cho, lủi thủi tiến sâu hơn vào trong rừng. Cùng lúc đó nàng ngồi trên cây ánh mắt lạnh nhạt dõi theo Cao Quyền, đến khi Cao Quyền đi khuất mới phi thân nhảy qua những cây bên cạnh, theo dõi Cao Quyền làm nhiệm vụ và một phần để phòng khi có tình huống xấu nào đó xảy ra như rắn độc cắn hoặc đi lạc.
Trong lúc theo dõi Cao Quyền, nàng phát hiện ra một ôn tuyền liền ngừng lại công việc chạy về ôn tuyền, nhúng tay xuống nước nàng nhếch mép.
"Không ngờ ở đây còn có suối nước nóng, sau khi Cao Quyền hoàn thành nhiệm vụ mình phải đi ra đây mới được."
Rào.. rào..
Từ phía bờ bên kia ôn tuyền, nam nhân gương mặt anh tuấn mái tóc đen nhánh, cơ ngực, cơ bụng săn chắc ngoi lên. Nàng cứng đờ người, ngây ngốc nhìn.
[Đẹp quá.]
Nam nhân đó như phát giác có người liền phi một ánh nhìn lạnh lẽo về phía nàng, thản nhiên lấy y phục mặc vào. Trong chốc lát nàng đã không thấy bóng dáng của nam nhân đó đâu liền đứng dậy tìm xung quanh.
"Nói. Ngươi là ai?"