Phượng Mặc Lẫm nhìn sắc mặt của nữ nhân trong lòng lúc đỏ lúc trắng, hắn không nhịn được đưa tay lên véo nhẹ lên chóp mũi nàng. Giọng nói trầm khàn, đôi mắt sắc lạnh như chim ưng chợt lóe:"Nghe đây, nàng là của ta, nàng muốn chơi trốn tìm, ta cũng sẽ chơi với nàng. Nhưng mà đừng có nghĩ nàng có thể thoát khỏi tay ta." Nói rồi nâng cằm Hứa Tiểu Lan lên và đặt lên môi nàng một nụ hôn. Hắn hôn nàng, hôn một cách cuồng nhiệt, nụ hôn rơi xuống dày đặc, cường thế nhưng lại không mất đi ôn nhu triền miên.Hắn hôn gần như bá đạo,không để cho nàng có cơ hội trốn thoát. Đầu lưỡi linh hoạt di chuyển trong khoang miệng rút hết mật ngọt cùng không khí của nàng.
Hứa Tiểu Lan ngây ngốc, đầu óc trở nên trống rỗng, quên mất khả năng chống cự, chính nàng trong phút chốc như bị lạc lối, không khống chế được chìm đắm trong ôn nhu của hắn. Khuôn mặt của hắn gần như vậy nhìn nàng, gần đến nỗi có thể cảm giác được hơi thở cực nóng của hắn phả vào mặt nàng.
Mắt thấy gương mặt Hứa Tiểu Lan ửng đỏ lên vì thiếu không khí, Phượng Mặc Lẫm mới thả nàng ra, chớp chớp mắt nhìn nàng vẻ vô tội. Khi ấy, gương mặt tuấn tú lãnh khốc của hắn hiện ra gõ ràng trước mặt nàng, ánh mắt của hắn thâm sâu khó lường như biển lãnh ngạo, sống mũi cao kết hợp với đôi môi mỏng cong lên, vô cùng cường đại. Hắn hiện tại rất cao hứng.
Hứa Tiểu Lan sau khi được hắn thả ra điên cuồng thở dốc, nàng choáng váng đến mức quên mất cả mắng người. Trong móng tay xuất hiện cây kim nhỏ mỏng, nàng không nói nhiều lập tức đâm vào tay hắn. Thuốc lập tức phát huy tác dụng, thấy cánh tay rắn chắc, hữu lực của Phượng Mặc Lẫm buông lỏng một chút, Hứa Mặc liền đẩy hắn ra đứng cách xa hắn nhíu mày.
"Nàng có vẻ rất thích chơi trò này."
Hắn đứng dậy, chầm chậm tiến về phía nàng. Hắn tiến một bước, nàng lùi một bước cho tới khi đụng đến tường, Hứa Tiểu Lan luống cuống xoay người chạy về phía của nhưng lại bị Phượng Mặc Lẫm kéo trở lại. Đôi mắt Phượng Mặc Lẫm sâu thẳm dần trở nên u ám khí tức quanh thân lãnh khốc kinh người,ánh mắt lóe ra tia tàn nhẫn cùng sắc bén, sắc mặt trở nên lãnh khốc phủ một lớp sương mù dày đặc, mang theo sát khí nồng đậm.
Bỗng nhiên Hứa Tiểu Lan cảm thấy có chút lo lắng không hề nhẹ, nhưng nàng vẫn dũng cảm nghênh đón mắt mắt thị huyết của Phượng Mặc Lẫm. Hắn ghì chặt lấy nàng, nâng cằm nàng lên, nhướng mày.
"Bây giờ đã biết tại sao ngươi không thể trốn thoát khỏi tay bổn vương rồi chứ?"
Hứa Tiểu Lan hất tay hắn ra, trừng mắt nhìn hắn:"Tại sao ngươi bị trứng thuốc mà vẫn cử động được." Đẩy Phượng Mặc Lẫm ra, hai tay nàng chống nạnh, lồng ngực phập phồng, miệng nhỏ chu lên. Hành động trẻ cong của nàng khiến khóe mắt Phượng Mặc Lẫm cong lên. Hắn tâm tình tốt liền giải đáp thắc mắc của nàng. "Vốn dĩ từ trước tới giờ thuốc của nàng không chó chút tác động gì tới ta. Nhưng mà ta đâu có đả kích nàng, ta đứng im để cho nàng sờ thỏa thích mà."
Nghe đến đây Hứa Tiểu Lan đỏ mặt, nàng thẹn quá hóa giận nhưng lại không làm gì được nam nhân trước mặt chỉ đành trừng mắt lườm cho hắn muốn cháy da thịt.
...
[Thái Bạch Am]
Phượng Mặc Lẫm đứng im để cho Hứa Tiểu Lan lần mò trên người, sau nàng lấy ra túi tiền của hắn lắc trước mặt hắn rồi bỏ chạy. Lúc nàng vừa đi, Mạc Ảnh trong bóng tối xuất hiện nhìn hắn nói với vẻ khó hiểu.
"Vương gia sao...."
Phượng Mặc Lẫm ra hiệu cho Mạc Ảnh im lặng, hắn nhíu mày, ánh mắt lại không chút che dấu nhìn về phía thân ảnh Hứa Mặc đã rời đi và biến mất trong màn đêm tĩnh mịch đáy mắt toát lên vẻ hứng thú. Môi hắn nhếch lên một nụ cười vô cùng tà mị tán thưởng
“Hứa Văn Vũ... Hứa Tiểu Lan..... Tiểu Lan Nhi của ta...” Phượng Mặc Lẫm từng chữ, từng chữ chậm rãi phát ra, đáy mắt mang một chút cường đại cùng khí thế bức người. Khoé miệng đẹp đẽ nhìn gần không có lấy chút tỳ vết, hơi cong lên để lộ một nụ cười quỷ mị như thể hài lòng vì đã xác định được con mồi, toàn thân toát lên vẻ kiêu ngạo của kẻ đi săn. Hứa Tiểu Lan là người phụ nữ duy nhất mà hắn nhìn trúng, cho dù phải trả cái giá thế nào, hắn cũng phải khiến nàng ở bên cạnh hắn.
Đời này của Hứa Tiểu Lan đã được định trở thành người phụ nữ duy nhất của Phượng Mặc Lẫm hắn!
....
Hứa Tiểu Lan sau khi từ tửu lâu trở về bị đả kích tâm lý không hề nhẹ. Vừa về đến Phong Lâu, nàng liền đi ngay đến phòng bếp, lấy bình rượu tu một mạch. Quan Thế Kiệt đi vài nhìn thấy vậy liền nhíu mày, tò mò.
"Hứa nha đầu ngươi bị sao vậy?" Nói rồi nhìn về phía Nguyệt Hoa. Nguyệt Hoa lắc đầu vẻ mặt ngờ nghệch. Từ sau khi tiễn đại công tử quay lại thì đã thấy tiểu thư tức giận như vậy. Mắt thấy Hứa Tiểu Lan đứng ở sát mép tường dậm chân, đôi mắt oán hận nhìn về phía của sổ, Nguyệt Hoa cũng rất tò rốt cuộc sau khi nàng tiễn đại công tử về trông phòng đã xảy ra chuyện gì. Nhưng mà khi nhìn tâm trạng của Hứa Tiểu Lan, Nguyệt Hoa đành nuốt trọn những gì định hỏi vào trong lòng. Có một số chuyện tiểu thư không nói nàng cũng không nên hỏi nhiều thì tốt hơn.