Editor: huyetsacthiensu
Cố Thiền nghe xong một lát sau cũng không có phản ứng gì, chỉ yên lặng nhìn Hàn Thác.
Gió đêm mát mẻ, ánh đèn trên hành lang chập chờn, hắn chau mày, trên mặt hiện ra màu xanh đen nhàn nhạt, trên cằm mơ hồ có thể thấy được những sợi râu lởm chởm.
Nàng nhớ đến kiếp trước lần đầu tiên nhìn thấy Hàn Thác, hắn ngồi trên Long ỷ ở trên cao, tao nhã tự nhiên, đẹp như "Trích tiên" (Tiên giáng trần), từ vẻ bề ngoài này khiến người ta không tìm ra được nửa điểm không thích hợp.
Cố Thiền càng yêu thích khuôn mặt có chút tiều tụy của hắn, không chỉ không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của hắn, trái lại còn thêm vài phần thân thiết.
Nàng nhớ đến lúc trước có đọc quan một đoạn văn trong thoại bản, đó là một Tướng quân phân tích tình cảm của bản thân. Công chúa tuy đẹp nhưng như Thần phật xa không với tới, hắn tôn sùng cũng không dám nói ra khỏi miệng. Trái lại thê tử cám bã trong nhà từ trong ra ngoài có vô số khuyết điểm, có lúc hắn ghét bỏ; mỗi lần xuất chinh đánh trận, lúc một mình chăn đơn gối chiếc ngủ, nghĩ đến trong đầu lại là vợ, ngay cả tiếng ngáy của nàng cũng biến thành một khúc ca.
Khi đó Cố Thiền không hiểu lắm, lúc này đột nhiên tỉnh ngộ, chính là bởi vì một phần không hoàn mỹ này mà sinh ra cảm giác chân thật hơn, kéo gần khoảng cách giữa người với người. Thần tiên dù có tốt, chẳng qua cũng chỉ là một tượng đất lạnh lẽo, làm sao hơn được người thật việc thật mang đến cảm giác ấm áp thân mật.
Nàng thật là may mắn làm sao, công chúa cùng cám bã đều là cùng một người, hoàn toàn không cần phân tích cân nhắc, chỉ cần thích làm gì thì làm.
Đầu ngón tay non mềm vuốt ve cằm hắn, chạm vào những sợi râu vừa dày vừa cứng, làm cho tay Cố Thiền ngứa ngáy, nàng cảm thấy chơi rất vui, rất hứng thú, cười duyên sờ từ dưới lên đến gần tóc mai bên trái, rồi lại đổi sang bên phải. Ngón trỏ cùng ngón tay làm như hai chân đang bước đi, thay phiên nhau leo lên lại leo xuống…
Trong đầu Cố Thiền tất cả đều là cam kết vừa nãy của Hàn Thác, tim ngọt như đường. Căn bản khôngnghĩ đến hành động như vậy nguy hiểm đến cỡ nào.
Đột nhiên hai chân rơi xuống, Cố Thiền còn chưa kịp phản ứn lại đã bị Hàn Thác đẩy dựa vào cột trênhành lang, thân thể nóng rực đột nhiên đè lên, lại nghe được tiếng hít thở ồ ồ của nam nhân, nàng lập tức hiểu rõ hắn định làm cái gì.
"không nên ở ngoài này…" Nàng đẩy lồng ngực hắn, ngăn cản nói "Trở về phòng đi…"
Hàn Thác làm như không nghe thấy, cúi xuống ngậm lấy môi nàng khẽ hôn, tay hướng xuống phía dưới cởi quần nàng.
Cố Thiền sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, chỗ này không giống ở suối nước nóng, huống chi ở suối nước nóng nàng đã cố gắng thích ứng bao lâu nhưng đến trước khi đi cũng không thể khắc phục cảm giác ngượng ngùng bất an này.
"Bạch Hoa đang ở đây…"
Người từ sau khi rời khỏi Thủy các đã bị nàng bỏ quên bây giờ lại thành nhánh cỏ cứu mạng nàng.
"không có ai." Hàn Thác vung tay lên, quần áo rơi xuống đất "không tin thì nàng nhìn xem."
Cố Thiền thật sự nhìn lướt qua vai hắn, nhìn trái phải trước sau một cái, dưới ánh đèn đuốc sáng rực, ngay cả những ngọn cỏ đuôi chó ở chân tường cũng có thể nhìn rõ ràng nhưng không thấy một bóng người.
Chỉ thất thần một lúc như vậy, bàn tay Hàn Thác đã thăm dò vào bên trong cổ áo nàng.
"Cầu xin chàng, vào phòng, ta không được…" Cố Thiền lôi tay hắn, cả người cũng run lên, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở.
Hàn Thác thở dài, lần thứ hai ôm lấy người nàng, nhanh chân bước về chính điện.
trên đời này loại người nào là nguy hiểm nhất?
không phải người biết rõ có lỗi còn miễn cưỡng cố ý hành động ác ý, mà là loại người căn bản khôngbiết mình sai ở đâu có thể gây ra chuyện lửa cháy trên đồng cỏ.
cô nương trong lồng ngực hắn chính là loại người sau.
A, từ lâu đã không còn là cô nương, cuộc đời cô nương của nàng là do hắn tự mình kết thúc.
Nguy hiểm tạm thời được giải trừ, tâm trạng Cố Thiền thả lỏng liền sinh ra tâm tư khác.
Vào phòng, Hàn Thác bế nàng hướng về phía giường đi đến, liền nghe nàng dịu dàng nói "Vương gia đãhai ngày một đêm rồi chưa nghỉ ngơi, vậy chắc là cũng hai ngày một đêm rồi chưa tắm đúng không?
nói xong còn cắn môi hạ mí mắt xuống, dáng vẻ khỏi nói có bao nhiêu phần oan ức.
Hai mắt Hàn Thác phút chốc trợn to, nàng đang ghét bỏ hắn sao?
hắn đột nhiên gỡ bỏ vạt áo, giở trò ấn sau gáy Cố Thiền, áp mặt nàng vào lồng ngực trần trụi của hắn"Đâu phải chỉ mới hai ngày một đêm, từ khi rời khỏi Mặc Viên, đã hơn mười ngày rồi Bản Vương cũng chưa tắm rửa thay quần áo…"
Lời này tất nhiên là không phải thật nhưng Cố Thiền lại không biết.
Nàng nín thở, dùng cả tay lẫn chân để giãy dụa, nhưng sức lực không bằng người ta, giãy thế nào cũng không thoát ra được.
Cuối cùng mặc dù không muốn cũng phải dựa vào lồng ngực hắn thở dốc.
Nhưng mà trên người Hàn Thác chỉ có mùi mồ hôi nhàn nhạt, không làm cho nàng cảm thấy khó chịu mà ngược lại còn cảm thấy dễ ngửi.
Phát hiện này làm Cố Thiền thẹn thùng, lúc nàng đang cười khúc khích thì Hàn Thác đã sai người mang nước nóng đến.
"Vương gia, chàng tự mình tắm đi, ta đã tắm rồi." Cố Thiền nói khi bị Hàn Thác ôm đi về hướng phòng tắm.
Hàn Thác vô lại nói "không phải nói sau này đều ở cùng một chỗ với nhau sao."
Hai người ở cùng với nhau, đương nhiên không thể nào chỉ là dội nước, tắm rửa đơn thuần. Hàn Thác dùng hành động thực tế để Cố Thiền thể nghiệm sâu sắc cái gọi là tiểu biệt thắng tân hôn.
Hồng Hoa cùng Bạch Hoa tập võ từ nhõ, tai thính hơn người bình thường, mặc dù đứng ở bên ngoài cách một gian phòng thêm một nửa gian, vẫn có thể nghe thấy tiếng nước ào ào trong phòng tắm, vang đủ nửa canh giờ.
Đợi đến lúc đi vào dọn dẹp, chỉ thấy nước chảy lênh láng trên mặt đất, trong bồn tắm cũng chỉ còn chút nước miễn cưỡng đến được mu bàn chân…
Cố Thiền tự cảm thấy không còn mặt mũi gặp người khác, chỉ trốn trong ngực Hàn Thác buồn bã hừ hừ, vài ngày sau cũng không dám đối diện với hai người Hồng Hoa Bạch Hoa, chỉ sợ nhìn thấy trong ánh mắt của hai người họ cái gì đó làm cho mình càng thêm lúng túng.
***
Ngày hôm sau Cố Thiền tỉnh lại sớm, nàng ngẩng đầu lên từ trong ngực Hàn Thác, vươn ngón tay vẽ dọc theo ngũ quan hắn, lại to gan vươn người dậy thăm dò, học dáng vẻ thường ngày của hắn hôn cái trán, mi mắt, chóp mũi, môi của hắn…
Có lẽ Hàn Thác đã quá mệt mỏi cho nên ngủ rất say còn chưa tỉnh.
Cố Thiền hôn được rồi, lại nằm lại trong lồng ngực Hàn Thác, nhắm hai mắt dán sát vào ngực hắn, bên tai là tiếng tim đập trầm ổn, hình ảnh của hai kiếp lần lượt lướt qua trong đầu.
Kiếp này quá mức ngọt ngào tốt đẹp, càng thấy rõ được cảnh ngộ thê lương bi thảm của kiếp trước.
Ai cũng không tránh được lòng tham, Cố Thiền đột nhiên cảm thấy bản thân đã không thể thỏa mãn với một đời hạnh phúc, nếu như kiếp trước mỹ mãn như kiếp này thì tốt rồi.
Nàng sớm đã quên lúc trước bản thân đã từng không tình nguyện, muốn rời xa Hàn Thác như thế nào, bây giờ lại chỉ cảm thấy việc làm nàng hài lòng nhất sau khi trùng sinh ở kiếp này, trừ cứu mạng mẫu thân chính là trở thành thê tử của Hàn Thác.
Mà mặc dù có thể cứu được mẫu thân cũng không thoát khỏi liên quan đến Hàn Thác.
"Vì sao chàng lại tốt như vậy chứ?" Cố Thiền bùi ngùi thở dài nói "Nếu như kiếp trước có thể gặp chàng sớm hơn, có phải tất cả mọi chuyện sẽ khác không?"
"Cái gì mà kiếp trước? Nàng đã sống qua mấy kiếp rồi sao?"
âm thanh lười biếng của Hàn Thác đột nhiên vang lên trên đỉnh đầu Cố Thiền.