Edit: Tử Lam.
Beta: Quanh + Nhược Vy
Vĩnh Thành Đế thổ huyết chưa được bao lâu Tần Dục đã biết, sau khi biết thì trong lòng cả kinh.
Lần này mẫu tử Tiêu Quý Phi động thủ sớm hơn so với đời trước rất nhiều, thân thể Vĩnh Thành Đế cũng suy yếu nhanh hơn đời trước.
Trong lòng Tần Dục đột nhiên có chút buồn. Cả đời Vĩnh Thành Đế chưa bao giờ được tiêu sái tự tại, sợ là cũng chưa bao giờ nghĩ đến cuối cùng sẽ chết trong tay nữ nhân mình sủng ái nhất.
Năm mới, Tần Dục chưa từng rời khỏi Vạn Thư Lâu nửa bước, cho đến mười lăm tháng giêng.
Lục Di Ninh có ấn tượng sâu sắc với hội Nguyên Tiêu lần đó, lần này vẫn muốn đi xem đèn lồng. Tần Dục liền dẫn Lục Di Ninh đi ngắm hội Nguyên Tiêu ở Kinh Thành, cùng nhau ngắm đèn lồng.
Chuyện này hắn đã nói trước với Vĩnh Thành đế, Vĩnh Thành Đế cũng không ngăn cản.
Hội đèn lồng lần này, Tần Dục vẫn ngồi trong kiệu như trước, nhưng Lục Di Ninh lại không mặc nữ trang mà cải trang thành nam nhân, khoác một cái áo choàng đen dày.
Do thời tiết hiện tại rất lạnh, Tần Dục muốn cho Lục Di Ninh chơi thật vui vẻ, cũng là vì...
Một chút tâm tư riêng, Tần Dục không muốn để người khác thấy được bề ngoài của Lục Di Ninh, càng không hy vọng chuyện lần trước có người chạy đến ve vãn Lục Di Ninh tái diễn lần nữa.
Lục Di Ninh của một năm trước trông nhỏ tuổi hơn so với hiện tại rất nhiều, rất dễ bị người khác hiểu nhầm là tiểu cô nương chưa lập gia đình. Nhưng hiện tại dung mạo mỹ lệ của Lục Di Ninh đã hoàn toàn lộ rõ, tuyệt đối có thể thu hút vô số ánh mắt.
Lục Di Ninh cũng không biết suy nghĩ này của Tần Dục, còn rất hài lòng với cách cải trang của mình, cảm thấy vô cùng thoải mái. Thời tiết thật sự rất lạnh, trên đường cái có rất nhiều người ăn mặc giống nàng.
Nhưng nàng cảm thấy có chút nóng.
Lục Di Ninh rất sợ nóng, Tần Dục lại sợ lạnh. Nói cách khác là sợ bị lạnh cóng.
Cảm giác trước khi chết vừa lạnh lại đói thật sự rất không dễ chịu, huống chi lạnh quá thì sẽ ảnh hưởng đến thân thể của hắn.
Vất vả lắm chân của hắn mới có cảm giác, không thể vì bị lạnh mà trở lại như cũ.
Trong lòng nghĩ thế nên hôm nay lúc ra cửa Tần Dục đặc biệt mặc nhiều một chút, không chỉ vậy còn phủ một kiện áo khoác dày lên chân, hai tay cũng đeo bao tay bằng da.
Dù thế nào hắn cũng không để mình chịu lạnh.
Đối với hội Nguyên tiêu, Tần Dục không thích cho lắm, cũng không muốn bị người khác vây xem nên chọn trước một ghế lô ở Phúc Mãn Lâu, định ngồi ở ghế lô trên lầu xem hội đèn lồng.
Không bao lâu sau, đoàn người đã đến Phúc Mãn Lâu.
Hôm nay quá đông người, tất cả bàn ghế trong Phúc Mãn Lâu đều có người chen lấn khắp nơi. Tần Dục khẽ nhíu mày, sau đó hắn nhìn thấy Lục Di Ninh đang hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Vốn Lục Di Ninh muốn lên lầu ăn vịt nướng nhưng thấy ở họa đường có người vẽ tranh nên muốn bắt chước vẽ theo.
"Triệu Nam, ngươi sai người trông chừng Vương phi, ta lên lầu trước." Xung quanh người đến người đi, cỗ kiệu của hắn đỗ mãi trước cửa Phúc Mãn Lâu thì không tốt cho lắm, Tần Dục liền bảo Triệu Nam nói với Lục Di Ninh là hắn ở ghế lô chờ nàng, nàng có thể dẫn theo người đi xuống dưới dạo chơi, nghĩ rằng sau khi Lục Di Ninh xem vẽ tranh xong sẽ đi tìm hắn.
"Dạ, Vương gia." Triệu Nam lên tiếng, an bài hai người đi theo Lục Di Ninh.
Đến trước cửa Phúc Mãn Lâu, Tần Dục được thị vệ nâng xuống kiệu nhỏ, kết quả hắn còn chưa ngồi vững thì đã có người đột nhiên lao về phía hắn. Cùng lúc đó, rất nhiều tiếng pháo nổ đột ngột vang lên.
"Bảo vệ Đoan Vương!" Triệu Nam hô một tiếng, một đao chặn kẻ đang định đánh lén Tần Dục.
Thị vệ bên người Tần Dục được huấn luyện rất tốt, vốn dĩ có thể hoàn toàn bảo vệ Tần Dục không bị thương, nhưng người ở trước cửa Phúc Mãn Lâu quá nhiều.
Dân chúng xung quanh bị tiếng pháo làm kinh hãi, chạy khắp nơi, không ít người đụng trúng thị vệ bên cạnh Tần Dục. Những người này thật sự vô tội, thời điểm bọn họ đụng trúng nhóm thị vệ thì cũng chỉ ảnh hưởng đến việc hành động.
Nhưng có một số người ẩn núp ở đây là sát thủ!
Những người này thường canh chừng lúc họ bị va chạm sẽ động thủ.
Mới chỉ vô ý một chút liền có hai thị vệ bị thương. Đột nhiên có một phụ nhân trung niên giả vờ thất thố ngã về phía trước rồi rút dao găm lao về phía Tần Dục, Triệu Nam lập tức nhảy ra bảo vệ, cũng vì bảo hộ Tần Dục mà bị thương.
Tần Dục nhìn khắp nơi chung quanh, sắc mặt âm trầm.
Hắn vốn nghĩ rằng sau khi rời khỏi sẽ an toàn, nhưng những người đó... Không định buông tha hắn!
Nơi này có nhiều người như vậy, sợ là đã có người chuẩn bị chu đáo tất cả, chỉ chờ hắn xuất hiện.
Mặt sau cỗ kiệu của Tần Dục đã bị đâm nát, thị vệ của hắn cũng bị tách ra... Rút thanh kiếm treo trên xe, hắn bắt đầu đề phòng.
Đừng nhìn thân thể gầy yếu hiện tại của hắn mà coi thường, trước kia cũng từng học qua chút võ công, mấy năm nay không thể khôi phục thể lực nhưng ít nhiều cũng mài dũa được một chút kỹ xảo.
Thời điểm Tần Dục đang nghĩ phải làm thế nào mới có thể thoát thân, bên kia Lục Di Ninh đã sốt ruột.
Nàng chỉ xem người ta vẽ tranh thôi mà, sao đột nhiên lại loạn lên vậy?
Sạp vẽ tranh ở họa đường đã bị đám người thay phiên nhau dẫm nát, những người đó còn xô kéo Lục Di Ninh đi về phía xa...
Nàng không thể không đi gặp Tần Dục! Tần Dục có khả năng gặp nguy hiểm!
Quả thật Dục gặp nguy hiểm, vì né tránh công kích của người khác, hắn té xuống từ trên xe lăn.
Chút tri giác trên chân truyền đến cảm giác đau đớn, trước nay Tần Dục vẫn luôn hưởng thụ cảm giác này, nhưng hiện tại không rảnh để lo.
Hắn té trên mặt đất, chuyện này cực kì nguy hiểm. Người ta dẫm một chân lên hắn cũng đủ làm hắn mất mạng.
Mày Tần Dục nhăn lại, đang muốn lăn đến bên cạnh cỗ kiệu, đột nhiên phát hiện đám bá tánh trước mặt hắn nghiêng ngả chạy đi. Cùng lúc đó một người mặc áo choàng đen đi tới trước mặt hắn.
Đây là người mà Tần Dục quen nhất, Vương phi Lục Di Ninh của hắn.
Tần Dục đột nhiên nhớ đến chuyện hắn đã từng chết kiếp trước, trong lòng nhảy dựng.
Sao Lục Di Ninh lại lợi hại như vậy, cũng chỉ một thân một mình, nơi này lại có rất nhiều thích khách!
Tần Dục có chút sốt ruột, muốn bảo Lục Di Ninh rời đi, nhưng không đợi hắn mở miệng, Lục Di Ninh đã vung tay đẩy những người kinh hách chạy lung tung kia ra. Cùng lúc đó nàng kéo tay hắn lại, nắm rất chặt.
Lục Di Ninh có kinh nghiệm, lúc uống say từng dẫn hắn lên trên nóc nhà, nên lần này leo lên cũng không khó.
Sau khi được Lục Di Ninh kéo lên, Tần Dục biết tiếp theo sẽ xảy ra một chút... Chuyện làm người ta khiếp sợ.
Suy nghĩ của hắn rất chính xác, chuyện làm người ta kinh ngạc rất nhanh liền xảy ra... Lục Di Ninh mang theo hắn, thong thả bò lên trên, leo tới mái nhà Phúc Mãn Lâu.
Mặc kệ là thích khách hay là đám người đang tán loạn, tất cả đều ở phía dưới. Tần Dục nhìn thấy mọi thứ từ trên cao, còn có thể thấy khuôn mặt vô cùng khiếp sợ của họ.
"Ngươi không sao chứ?" Lục Di Ninh lo lắng nhìn về phía Tần Dục.
"Ta không sao." Tần Dục cười nói.
Lúc nãy thích khách công kích nhưng Tần Dục mặc rất nhiều y phục. Cho nên đám thích khách đó dùng kiếm cắt ngang qua y phục của hắn nhưng hắn không sao.
Nhờ đó khi hắn té xuống đất cũng không bị thương.
Bởi vì đủ loại nguyên nhân, hiện tại một cọng lông sợi tóc của hắn cũng không bị rớt, tốt đến mức không thể tốt hơn.
Nghe Tần Dục nói không có việc gì, Lục Di Ninh vui vẻ gật đầu: "Không có chuyện gì thì tốt rồi."
Lục Di Ninh có chút đắc ý. Nhưng sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Tần Dục lại suy nghĩ một vấn đề.
"Di Ninh, nàng rất lợi hại. Nhưng không thể để người ta phát hiện... Trước tiên nàng mau rời khỏi đây." Tần Dục nhìn xung quanh, thấp giọng nói.
"Không được." Lục Di Ninh nói. Nàng phải bảo vệ Tần Dục.
"Ta ở đây rất an toàn, nhưng còn nàng, thân phận của nàng không thể để cho người khác phát hiện." Tần Dục thở dài: "Nàng mau tìm chỗ trốn, sau đó cởi áo choàng vứt đi, chờ sau khi mọi chuyện kết thúc lại đến tìm ta."
"Không được." Lục Di Ninh lại nói.
"Nghe lời đi." Tần Dục nhìn về phía Lục Di Ninh.
Lục Di Ninh thấy Tần Dục kiên quyết, cuối cùng phải nhảy từ trên mái nhà xuống.
Lần này chỉ còn lại một mình Tần Dục trên mái nhà.
Những vật như cung tên đã bị quản chế, ban ngày ban mặt mang theo cung tên rất dễ bị phát hiện. Cho nên trong tay các thích khách đó không hề có cung tên, Tần Dục nằm trên nóc nhà vô cùng an toàn.
Đương nhiên cho dù trên tay đám thích khách đó thật sự có cung tên, lúc này Tần Dục vẫn an toàn. Bởi vì đại đa số mọi người đều đang choáng váng, khiếp sợ nhìn nóc nhà.
Động tác của tên mặc áo choàng đen vừa rồi quá lưu loát! Quả thực... Không giống người thường!
"Nương, người lúc nãy là thần tiên sao?" Một thanh âm của nam hài tử đột nhiên vang lên, dường như do quá phấn khích nên tiếng tiếng la hét của nó đặc biệt vang dội.
Lúc Tần Dục đang cân nhắc phải làm thế nào để giải thích chuyện Lục Di Ninh bay nhảy loạn xạ, đột nhiên giật mình vì lời nói của tiểu hài tử đó.
Bá tánh phía dưới Phúc Mãn Lâu cũng nghe được, trong lòng càng thêm kinh ngạc.
Người nọ... Thật sự là thần tiên sao? Nếu không tại sao trong nháy mắt lại có thể mang một người lên mái nhà?
Mọi người đang ngây ngốc, bất chợt người của nha môn chạy đến.
Một số thích khách tham gia ám sát đã bị khống chế, cũng có vài tên chạy thoát. Nhưng mà bắt được thích khách không phải trọng điểm, làm thế nào để đưa Đoan Vương từ trên nóc nhà xuống dưới mới là việc cấp bách.
Cây thang cao như vậy thật sự khó tìm!
Mọi người tốn không ít công phu mới có thể leo lên được nóc nhà. Sau đó khoét một cái lỗ trên nóc, cẩn thận đưa Tần Dục xuống.
Lần này những người "đón" Đoan vương từ trên nóc nhà xuống bỏ ra rất nhiều công sức, cũng làm cho bọn họ và những người nhìn thấy một màn lúc trước cảm thấy người áo đen khi nãy thật lợi hại.
Đám người Triệu Nam Thọ Hỉ đều biết người kia là Vương phi của bọn họ, những người khác lại không hiểu được.
"Rốt cuộc người cứu Đoan Vương là ai?"
"Người kia là thần tiên thật sao?"
"Nói không chừng là yêu quái..."
...
"Điện hạ, sao ngài lại lên đó vậy? Thật sự có người mang ngài lên đó sao?" Phó thống lĩnh Cấm Vệ quân không nhịn được mà hỏi. Hắn không biết tình hình cụ thể là thế nào, chỉ biết là chính mình bắt cây thang, bò lên trên nóc nhà còn cảm thấy rất khó khăn.
"Có người mang ta lên." Tần Dục nói.
"Người nọ lợi hại như vậy?" Trên mặt Phó thống lĩnh lộ vẻ kinh ngạc.
"Hắn quả thật rất lợi hại...... Hắn là Thái Bình đạo nhân."