Edit: Xiuxiu.
Beta: Rysa.
Sau khi chắc chắn Lục Di Linh quả thực mang thai, Tần Dục hớn hở treo nụ cười trên mặt cả ngày.
Lục Di Linh ngược lại không quá cao hứng.
Nàng hiện tại rất khó chịu, mặc dù trong lúc nôn thức ăn không cẩn thận mắc trong mũi cũng được lấy ra rồi, nhưng giờ nàng cũng không muốn ăn bất cứ thứ gì nữa.
Vậy mà cũng có lúc nàng không muốn ăn bất cứ thứ gì cả.
Từ trước tới giờ nàng thích nhất là được ăn, chỉ cần có cái gì đó để ăn, được ăn no bụng, nàng đã cảm thấy thỏa mãn. Thế nhưng bây giờ nàng lại không muốn ăn nữa.
Lục Di Ninh có chút không vui nằm lì trên giường.
Tần Dục thấy thế, vội vàng phân phó người đi làm thức ăn nhiều một chút đưa tới cho Lục Di Ninh, sau đó hắn nhìn về phía Kim Nham: "Chuyện hôm nay ngươi không được phép để lộ ra ngoài dù chỉ một chút!"
"Vâng, Vương gia." Kim Nham lập tức nói.
Lúc này Kim Nham đã bình tĩnh lại, bình tĩnh suy nghĩ, hắn trái lại cảm thấy chuyện này cũng là một chuyện tốt.
Chân Vương gia đã khỏe, Vương phi có thai, Quốc sư cũng chính là Vương phi... Hắn cũng đã sớm thuần phục Đoan vương, có những chuyện này... Tương lai của hắn không phải càng tươi sáng sao?
Chỉ là, không nghĩ tới Quốc sư lại là Vương phi, Vương phi thế nhưng lợi hại ngoài sức tưởng tượng!
Trong phút chốc Kim Nham cảm thấy vô cùng sùng bái Lục Di Ninh.
Trước đó hắn vẫn cho rằng Vương phi chỉ là một người ngốc, kỳ thật người ta không ngốc mà là trời sinh thông minh.
Chắc chắn trên đời này không có ai lợi hại bằng Vương phi.
Sau khi bị Tần Dục dặn dò một phen, Kim Nham đầu óc choáng váng bước ra ngoài cửa.
Mặt trời bên ngoài chiếu ánh nắng lên trên người Kim Nham, khiến cả người hắn cảm thấy ấm áp, vô thức hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, ánh nắng chói chang khiến mắt hắn không mở ra được.
Nhưng cũng vì thế, hắn càng thêm tỉnh táo, sau khi tỉnh táo lại hắn đột nhiên nghĩ đến một việc.
Chuyện Quốc sư đem nữ nhân kia ném ra ngoài, kỳ thật không phải vì thân phận nàng ta không minh bạch, đơn thuần chỉ là ghen mà thôi?
Vương phi, không phải nàng vẫn luôn không cho phép bất kỳ nữ nhân nào lại gần Vương gia đó sao?
"Thống lĩnh, Phó Thái với nữ nhi hắn ta phải giải quyết sao đây ạ?" Một thủ hạ hỏi Kim Nham.
"Để ta đi xem chút." Kim Nham hiện tại có chút đồng tình với Phó Thái.
Vậy mà dám để nữ nhi của mình đi tranh giành nam nhân với Quốc sư. Đúng là không muốn sống nữa rồi!
Mà lúc này, vị quan huyện Phó Thái kia đã sớm bị dọa sợ.
Hắn chỉ muốn lấy lòng Đoan vương một chút mà thôi. Kết quả, con gái mình lại bị Quốc sư ném ra ngoài.
Hay là nữ nhi muốn gây bất lợi cho Đoan vương? Nhưng cái này cũng không đúng. Nhiều năm nay hắn không hề cho phép nữ nhi bước ra khỏi cửa dù là một bước, nàng có bản lĩnh gì mà có thể gây bất lợi cho Đoan vương được?
Phó Thái bị giam trong đại lao nghĩ mãi mà không ra, lúc này Kim Nham đi tới thì đồng tình nhìn hắn một cái.
"Phó đại nhân, ngươi đã từng làm việc ăn hối lộ trái pháp luật gì đều khai báo hết ra đi."
Phó Thái bị ánh mắt đồng tình của Kim Nham làm giật nảy mình, cho là mình đã không còn đường sống nữa rồi, lập tức khai báo hết tất cả chuyện làm ăn hối lộ bản thân đã làm, ngay cả chuyện vụng trộm với một quả phụ nào đó trong quá khứ cũng đều nói ra tuốt, cuối cùng mới nói: "Kim thống lĩnh, Kim thống lĩnh, ta chỉ làm qua những thứ này, còn chuyện thông đồng với địch bán nước hại dân gì gì, ta quả thực chưa từng làm!"
"Ta biết rồi." Kim Nham nói.
Vương gia quả đúng là người sáng suốt, dùng những lời khai của chính tên quan huyện này định tội hắn, còn về nữ nhi hắn...
Kim Nham đặc biệt đến xin ý kiến Vương gia muốn xử lý nữ nhân kia như thế nào.
"Ngươi đi xem, ai chưa có thê tử mà hắn cũng thích nàng ta thì giao cho hắn." Tần Dục nói. Cấm Vệ quân Tây Bắc có rất nhiều người vẫn chưa có thê tử đâu.
Từ khi Kim Nham đến báo cáo, Lục Di Ninh vẫn một mực lắng tai nghe, nghe được Tần Dục muốn giao nữ nhân kia cho người khác, nàng mới thỏa mãn gật nhẹ đầu.
Bắt gặp dáng vẻ này của nàng, Tần Dục có chút không nhịn được muốn cười.
Tần Dục vốn dĩ còn tính tiếp tục lên đường, nhưng Lục Di Ninh lại có thai, hắn ngược lại sốt ruột muốn quay về.
Nghỉ ngơi tại cái huyện thành này hai ngày, Tần Dục dẫn đầu đại đội người ngựa quay trở về. Trong suốt thời gian đó, Quốc sư vẫn không xuất hiện.
Mọi người sớm đã không còn cảm thấy ngạc nhiên đối với việc này, Quốc sư xuất quỷ nhập thần, đột nhiên không thấy, đó không phải quá bình thường sao?
Về phần Vương gia cả ngày đều ở trong xe ngựa không thấy bóng dáng...
Đoán chừng Vương gia sinh bệnh...
Vương gia sức khỏe không tốt, việc này mọi người đều biết, vậy nên Vương gia đột nhiên chỉ ở trong xe ngựa không gặp người, cũng rất bình thường.
Nhưng mà Tần Dục lúc này ngược lại chưa bao giờ cảm thấy khỏe khoắn, khoan khoái như bây giờ.
Hắn hiện tại đi lại thuận tiện, thân thể sớm đã khôi phục hoàn toàn, căn bản không cần Lục Di Ninh giúp hắn trị liệu nữa, giờ gặp chuyện vui đương nhiên tinh thần thoải mái, cả người đều tràn đầy sức sống.
Chỉ là Lục Di Linh hoàn toàn tương phản với hắn.
Sau hôm bị nôn đó, Lục Di Ninh phản ứng ngày càng nghiêm trọng, ăn cái này không vô, ăn cái kia cũng không vô, lúc nào cũng chỉ muốn nôn, chỉ có mấy ngày mà tiều tụy thấy rõ.
Tần Dục đau lòng không thôi, nhưng lại không có biện pháp giúp nàng ăn nhiều hơn một chút, chỉ có thể cả ngày ở bên cạnh bồi nàng.
Trở lại Vương phủ, thu xếp tốt cho Lục Di Ninh, chuyện đầu tiên cần làm chính là tuyên bố tin Vương phi có thai.
Hai chân của hắn đã khỏi, nhưng Tần Dục vẫn chưa thể công khai, vì hắn biết rõ nếu công khai chuyện này ra ngoài, triều đình nhất định sẽ dè chừng hắn.
Trong tình hình như vậy mà Lục di Ninh lại đang mang thai, tốt nhất vẫn là không nên công khai...
Còn đối với việc hắn có hài tử, những đại thần trong triều kia đoán chừng cũng sẽ cả ngày công kích hắn.
Nhưng hắn hoàn toàn không nỡ để Lục Di Ninh chịu ủy khuất.
Nếu dấu giếm chuyện có hài tử, e là tương lai Lục Di Ninh cùng hài tử của hắn sẽ bị người đời lên án.
Đoan vương vốn dĩ ra ngoài tuần sát, nay lại vội vàng trở về phủ, tất cả mọi người đều cho rằng Vương gia bị bệnh, không ngờ chỉ mấy ngày sau đã truyền ra tin tức Vương phi có thai.
Đoan vương phi có thai?
Mấy năm trở lại đây, bách tính Tây Bắc cực kỳ sùng kính Đoan vương, hiện tại biết tin Đoan vương phi có thai, ai nấy đều vui mừng thay Đoan vương.
Mọi người chỉ đơn thuần nghe tin mà vui mừng thay Vương gia, nhưng cũng có một số người không khỏi nghi ngờ trong lòng.
Không phải nói Đoan vương không thể có hài tử sao? Sao Vương phi có thể mang thai được?
Mọi người nghi hoặc, Tần Dục liền tỏ vẻ Vương phi có thể mang thai là nhờ Quốc sư.
Hóa ra Vương phi có thể mang thai là nhờ có Quốc sư.
Mọi người nghe được tin này cũng không cảm thấy kinh ngạc, bản lĩnh Quốc sư lớn như vậy, giúp Đoan vương phi có cơ hội mang thai được tính là cái gì? Nói không chừng còn có thể giúp Đoan vương có thể đi lại được nữa kia.
Trong phút chốc, khắp Tây Bắc mặc kệ là quan viên hay bách tính ai nấy đều vô cùng vui sướng.
Đương nhiên, đúng như Tần Dục suy đoán, tin này truyền đến kinh thành lại khiến rất nhiều người vì đó mà phẫn nộ.
"Bệ hạ, Đoan vương nhất định có dụng ý khó dò!"
"Bệ hạ, nhất định phải đề phòng Đoan vương!"
"Bệ hạ, hiện tại Đoan vương trông coi đội quân tinh nhuệ nhất Đại Tề, nếu hắn có tâm làm phản, hậu quả sẽ vô cùng khó lường."
...
Đại thần trong triều nhao nhao khuyên can.
Trước đó, ngay cả khi Tần Dục tàn phế vô hậu[1], bọn hắn đã cực kỳ đề phòng, mà bây giờ Tần Dục lại có người nối dõi!
[1] Vô hậu: không thể có con nối dõi.
Tần Tề bực bội bất an, nhưng không thể không nói, những lời mọi người nói ít nhiều cũng khiến hắn phải lưu tâm.
Sau khi Tiên đế qua đời, Thái hậu vẫn luôn ở bên trong hậu cung ăn chay niệm Phật, khi được báo tin thì ngạc nhiên vô cùng.
Đoan vương phi có thai? Nói cách khác, nhi tử của bà có người nối dõi rồi?
Triệu Thái hậu mấy năm nay ăn chay niệm Phật, trái tim đã sớm trở nên bình lặng, nhưng lúc này đây tim bà đập càng lúc càng nhanh, thực sự vui mừng không thể kìm nén được.
Đương nhiên, Triệu Thái hậu vui mừng thay nhi tử, nhưng Vinh Dương trưởng công chúa lại không có lấy một chút vui mừng nào cho nữ nhi của mình.
Nữ nhi đần độn kia của nàng thế mà có thể mang thai? Đoan vương thế nhưng lại có người nối dõi?
Nhận được tin này đúng là khiến Vinh Dương trưởng công chúa phát hỏa một thời gian dài.
Lúc Vĩnh Thành đế vẫn còn, địa vị của Vinh Dương trưởng công chúa phải nói là cực kỳ cao, nhưng hiện tại thì sao, đã chẳng có mấy người còn nhớ đến bà, thậm chí giờ bà có mở yến hội cũng không có mấy người đến tham gia.
Tất cả đều là do tên Tần Dục khốn kiếp kia! Nếu không phải tại hắn hại Tần Diệu không thể đăng cơ, sao mình có thể rơi vào hoàn cảnh này?
Chỉ cần nghĩ tới đây, Vinh Dương trưởng công chúa liền cực kỳ căm phẫn.
Nhưng bà chẳng có biện pháp nào, chỉ có thể vụng trộm mắng chửi, trông chờ Đoan vương kia chết luôn ở Tây Bắc thì càng tốt.
"Một đứa ngốc lại được Đoan vương nâng niu như bảo bối, nói không chừng hài tử nàng ta sinh ra cũng là đồ đần!" Vinh Dương trưởng công chúa tức giận nói.
Lục Quốc Công từ bên ngoài tiến vào, vừa vặn nghe được một câu như thế, sắc mặt lập tức thay đổi: "Vinh Dương, đó là nữ nhi của nàng đó."
"Ta không có nữ nhi như thế!" Vinh Dương trưởng công chúa cũng lạnh mặt, đáng nhẽ bà nên bóp chết nó từ lúc trước rồi.
Lục Quốc Công cũng không muốn tiếp tục ở chỗ này nữa, xoay người rời đi.
"Chàng đứng lại đó cho ta." Vinh Dương công chúa cả giận hét lên, người này vừa đến đã đi, là ý gì?
Lục Quốc Công căn bản không thèm để ý đến bà.
Đã lâu Vinh Dương trưởng công chúa không gặp Lục Quốc Công, giờ Lục quốc Công xoay người rời đi càng làm cho bà nổi trận lôi đình.
Trượng phu của bà cả ngày đều muốn trốn tránh bà là ý gì?
Lục Quốc Công không nguyện ý ở cùng một chỗ với Vinh Dương công chúa, còn Tần Dục lúc này lại cả ngày ở bên cạnh bồi Lục Di Ninh.
Hắn căn bản không nỡ rời xa Lục Di Ninh trong lúc này.
"Tần Dục...ọe..." Lục Di Ninh lại nôn.
Bình thường sức khỏe nàng rất tốt, nhưng bây giờ không biết vì sao cái gì cũng ăn không vô, ăn cái gì nôn cái đấy.
Tần Dục cực kỳ đau lòng, nhưng lại không có cách nào giúp nàng, chỉ có thể cả ngày ở bên cạnh nàng.
Lúc đầu Lục Di Ninh rất khó chịu, nhưng có Tần Dục bên cạnh nên ngược lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, sau càng ngày càng muốn dính lấy Tần Dục.
Có thai nên ăn cũng không còn ngon miệng nữa khiến nàng rất không vui, nhìn chỗ đồ ăn vừa bị phun ra ngoài càng khiến nàng đau lòng, cũng may luôn có Tần Dục bên cạnh, đây coi như là một chuyện tốt.