Edit: Tiểu Mật
Beta: Ahkung
Tần Dục làm như vậy hoàn toàn là vì muốn lập uy, mà hiệu quả của việc làm này quả là đúng như mong đợi của hắn.
Vùng Tây Bắc xa xôi này nằm ở nơi núi cao, cách xa Hoàng đế nên lúc trước, rất nhiều người thuộc phiến quân nơi đây không đem vị Vương gia Tần Dục là hắn để vào mắt. Thế nhưng đến lúc này, bọn họ lại không dám chậm trễ mệnh lệnh của Tần Dục một chút nào nữa.
Dưới yêu cầu của Tần Dục, cả quân doanh mặc kệ là binh lính hay là phụ binh đều phải đứng lên làm việc. Tần Dục chỉ đạo bọn họ dỡ bỏ bớt những phòng ốc không cần thiết, tiếp đó lại sai bọn họ dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ quân doanh, đồng thời hắn còn có ý muốn tiếp nhận lương thảo của quân Tây Bắc.
Trước đó Tần Dục đã biết được việc phiến quân mua rất nhiều lương thực từ Giang Nam chuyển tới. Thế nhưng thứ giống như lương thực này thì không có ai lại sợ nhiều, mà trong đội quân Tây Bắc này cũng không phải không có con sâu mọt nào… Vì vậy, cuối cùng Tần Dục vẫn cảm thấy lương thảo của quân đội Tây Bắc để cho hắn an bài thì tốt hơn.
Vấn đề lương thảo đối quân đội mà nói luôn là vô cùng nhạy cảm, sau khi Trương Giám nghe Tần Dục nói xong liền lo lắng nhìn về phía hắn, ngập ngừng nói: “Vương gia…”
Nhúng tay vào chuyện lương thảo thì chỉ cần không cẩn thận một chút chính là chọc giận người khác a!
“Vương gia, nếu người lấy đi lương thảo thì sau này chuyện ăn uống của chúng ta ai lo chứ?” Lý Sùng An nhíu mày hỏi lại.
“Về sau cơm canh mỗi ngày ở đây của các ngươi bổn vương nhất định sẽ chuẩn bị đầy đủ.” Tần Dục nói: “Bổn vương muốn can thiệp vào chuyện lương thảo này, tuyệt đối không phải vì muốn xen vào chuyện của người khác mà thật sự là do trong đội quân Tây Bắc của các ngươi đích thực là đang có chuột!”
“Vương gia?” Lý Sùng An kinh ngạc mà nhìn về phía Tần Dục.
“Lúc trước Hà Diệp Đồng cũng đã phát hiện ra dấu vết mà hắn ta để lại, hiện tại ta vẫn chưa thể xác định được rốt cuộc là ai làm mà thôi.” Tần Dục nói xong liền quay đầu nhìn về phía sau hắn.
Lần này Tần Dục tới quân doanh thì hộ vệ bên người cũng có tầm trăm người, nhưng lúc này người đang đứng cạnh bên cạnh hắn không phải Hà Diệp Đồng thì là ai?
Tuy rằng Hà Diệp Đồng là người đọc sách, thế nhưng dáng người của hắn ta lại rất cao lớn. Vậy nên lúc này hắn mặc y phục của hộ vệ thì nhìn rất giống những tên hộ vệ bình thường khác. Vì thế lúc trước mọi người không hề chú ý tới hắn.
“Hà Diệp Đồng!” Chu Khánh kích động mà kêu lên một tiếng, sau đó lại có chút kính nể mà nhìn về phía Tần Dục. Đoan Vương này làm thế nào lại có thể lợi hại như vậy?
Không chỉ làm cho những vị lão binh đó nghe theo hắn ta mà cả Hà Diệp Đồng bây giờ cũng đi theo hắn ta luôn.
Chu Khánh vốn sinh ra và lớn lên ở vùng Tây Bắc này nên hắn căn bản chính là người địa phương, tuy rằng võ công cao cường nhưng trong đầu lại chẳng biết được mấy chữ, vì vậy lúc này cũng không nghĩ được gì nhiều. Thế nhưng trong lòng của Trương Giám lại kêu “lộp bộp” một cái.
Đoan Vương này… Chính là có chuẩn bị mà đến! Cũng không biết lúc hắn nắm giữ được đội quân Tây Bắc này thì sẽ làm gì nữa.
Lý Sùng An cũng nhìn ra được dụng tâm kín đáo của Tần Dục, nhưng mà Tần Dục như vậy lại làm cho hắn cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Đoan Vương chuẩn bị trước nhiều như thế chắc chắn không có khả năng là muốn hủy diệt đội quân Tây Bắc. Cho nên hắn chính là thật lòng muốn làm cho đội quân Tây Bắc trở nên tốt đẹp hơn.
“Vương gia, bây giờ thần lập tức đưa người đi tiếp nhận lương thảo của quân Tây Bắc.” Lý Sùng An nói xong liền lập tức đi trước dẫn đường.
Chuyện tiếp nhận lương thảo này trong chốc lát thì không thể làm xong ngay được, Tần Dục vốn định nói là không vội thế nhưng rất nhanh hắn liền từ bỏ ý niệm này của mình.
Hắn không biết lương thảo của quân Tây Bắc có phải thực sự có người động chân động tay hay không, thế nhưng đến lúc này… Hắn vẫn nên cẩn thận điều tra lại thì tốt hơn.
Tần Dục gọi thủ hạ ở trong thương đội của mình cùng với người kiểm kê sổ sách trong Đoan Vương phủ tới để kiểm kê lại lương thảo, sau đó lại quay lại tiếp tục chỉ huy các tướng lính lau dọn sạch sẽ quân doanh……
Vậy nên trong lúc nhất thời, hắn không có cách nào có thể thoát thân khỏi quân doanh được.
Nhưng mà khi hắn ở lại quân doanh thì cũng có chỗ tốt, vì những tên phụ binh kia vốn quen với chuyện làm việc chậm rì rì, nhưng dưới sự giám sát của người làm Vương gia là hắn này thì tốc độ làm việc đúng là càng lúc càng nhanh hơn trước. Kể cả những người đang kiểm kê lương thảo cũng càng tính càng nhanh hơn.
Lương thảo của quân Tây Bắc cơ bản đều đưa tới vào mùa đông, hiện giờ đã là mùa hè nên lương thảo dư lại cũng không còn nhiều lắm. Vậy nên đến lúc trời sắp tối Tần Dục cũng cho thủ hạ của mình đem lương thảo kiểm kê lại tất cả một lần cuối cùng.
Mà sau lần kiểm kê này… Bọn họ liền phát hiện ra thiếu một ít lương thảo, không chỉ vậy mà còn có một số lương thảo giống như đã bị tráo đổi thành gạo cũ màu đen, hoàn toàn không thể ăn được nữa.
Trước đó thủ hạ của Lý Sùng An còn có một vài người không muốn đem lương thảo giao cho Tần Dục, thế nhưng hiện tại… Lương thảo vậy mà ở dưới mí mắt của bọn họ xảy ra vấn đề làm cho bọn họ thật sự không còn mặt mũi nào để phản đối hắn nữa.
“Không ngờ năm nay lương thảo lại thiếu nhiều như vậy, nếu không phải phát hiện ra sớm thì chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ bị đói chết đi?” Chu Khánh nhỏ giọng nói. Phải biết rằng thời điểm năm ngoái khi lương thảo chưa được vận chuyển đến đây thì bọn họ cơ bản đều phải nhịn đói một đoạn thời gian dài, thậm chí những phụ binh đó mỗi ngày chỉ có thể uống một chút nước rồi liền nằm xuống bất động, tránh cho khi hoạt động xong lại bị đói đến chịu không nổi.
“Hẳn là các ngươi sẽ không bị đói chết đâu vì tên đang ngấm ngầm động tay động chân không có khả năng chỉ mới làm vậy trong năm nay.” Tần Dục nói.
“Tại sao lại có thể như vậy được? Trước kia cũng chưa từng xảy ra chuyện giống thế này.”
“Ngươi chắc chắn không phải trước đây không có chuyện này mà chỉ là do các ngươi không phát hiện ra?” Tần Dục nhìn về phía Chu Khánh, hỏi.
Chu Khánh cẩn thận suy nghĩ lại, đột nhiên hắn liền phát hiện ra khả năng lớn nhất chính là do trước kia bọn họ không có phát hiện ra chuyện này…
Rất nhiều người trong bọn họ đến cả một chữ cũng không biết thì lấy đâu ra người sẽ đi kiểm kê lại lương thảo?
Sau khi phát hiện ra lương thảo có vấn đề thì Tần Dục một bên vừa an bài người trông coi lương thảo, một bên lại sai Triệu Nam đưa mình trở về phủ.
Nơi giống như quân doanh này để cho một nữ nhân ở lại cũng có chút không tiện, vậy nên hắn mới không đưa Lục Di Ninh theo cùng.
Vốn tưởng rằng không bao lâu là có thể trở về, ai ngờ cuối cùng hắn lại ở chỗ này ngây người lâu thế này, chỉ sợ là Lục Di Ninh đang chờ mình rất sốt ruột rồi.
- -------
Suy nghĩ của Tần Dục cũng không khác với thực tế cho lắm, đúng là Lục Di Ninh đang vô cùng sốt ruột chờ hắn. Nàng ngồi chờ được một lúc mà không thấy hắn nên không nhịn được suy nghĩ linh tinh.
Lúc trước trong số tên người tới ăn cơm đúng là có vài người đối với Tần Dục không có ý tốt gì, liệu bây giờ những người đó có thể thương tổn gì đến Tần Dục hay không? Còn có tên Trương Giám kia cũng chẳng phải kẻ tốt đẹp gì, trước đó chẳng phải hắn muốn đưa nữ nhân cho Tần Dục hay sao, vậy lần này có phải là hắn lại muốn đưa tới nữa không?
Lục Dĩ Ninh một bên vừa suy nghĩ, một bên lại ngồi gặm hết sáu cái bánh kẹp thịt. Một lúc sau nàng đem những người bên cạnh mình đuổi ra ngoài, một mình mình trở về phòng.
Sau khi trở về nàng ấy lại tìm quần áo Quốc sư để mặc vào, lắc mình một cái liền biến thành Quốc sư.
Lục Di Ninh trèo tường rời khỏi Đoan Vương phủ xong, tiếp theo nàng còn phải tránh bị người khác nhìn thấy mình lẻn ra ngoài, sau đó lặng lẽ trèo qua tường thành mới có thể đến quân doanh được.
Tần Dục đã cho người tu sửa lại tường thành nên nơi này vẫn luôn có người đi tuần tra. Vì lần này Kim Nham không thể đi theo Tần Dục đến đại doanh của đội quân Tây Bắc nên hắn quyết định đi dạo ở trên tường thành, thuận tiện hướng về phía đội quân Tây Bắc mà nhìn ngắm xung quanh.
Hắn cũng đang đứng đợi Tần Dục trở về nhưng trời đã tối mà vẫn chưa thấy Tần Dục quay lại.
Trong lòng Kim Nham đang có chút mất mát liền cảm giác được trước mắt có một bóng đen vọt qua, tựa hồ là có kẻ muốn trèo qua tường thành.
“Ai? Người nào đang ở đó?” Kim Nham nhíu mày đề phòng mà nhìn về phía bên kia.
“Thống lĩnh, bên kia không có ai cả…” Tên đứng bên cạnh Kim Nham cũng nhìn về nơi đó, thế nhưng hắn lại không thấy có ai cả.
Kim Nham lại không tin mà phi thân bay nhanh qua đó. Nhưng chỗ đó đúng thật là không có ai cả, hắn đứng ở trên tường thành nhìn ra phía ngoài cũng không nhìn thấy có người nào mà chỉ có một khoảng không tối đen như mực.
Là do mình nhìn lầm rồi sao? Kim Nham nhíu nhíu mày một lúc xong quay lại chỗ của mình ngồi xuống.
- ---------
Mà lúc này, Tần Dục cũng đang chuẩn bị rời khỏi quân doanh.
Muốn đem một nơi vừa tồi tàn vừa bẩn thỉu thu dọn sạch sẽ thì khả năng là mấy ngày đầu mọi thứ sẽ vô cùng hỗn loạn, mà quân doanh của quân Tây Bắc lại càng rối loạn hơn, thậm chí tối nay còn có người đến cả chỗ ngủ cũng không có.
May mắn hôm nay trời cũng không có mưa, thời tiết mùa này lại vô cùng nóng nực nên mọi người tùy tiện tìm một chỗ ngủ lại buổi tối cũng không có vấn đề gì.
Quân doanh bây giờ quá hỗn loạn, thậm chí có một vài nơi đến cả chỗ đặt chân cũng không có nên xe lăn của Tần Dục không cách nào đẩy đến đây được. Vậy nên cuối cùng Tần Dục vẫn để cho người khác nâng hắn ra khỏi quân doanh.
Đúng lúc hắn vừa bị nâng ra khỏi quân doanh liền có một đạo hắc ảnh mơ hồ hướng về phía của hắn mà phi tới.
“Kẻ nào?” Chu Khánh phụ trách hộ tống Tần Dục trở về cũng nhìn thấy bóng đen kia từ xa, hắn liền vội vàng chắn ở trước mặt Tần Dục, thanh âm cũng không tự chủ được mà run lên.
Đang yên đang lành sao lại đột nhiên xuất hiện một bóng đen? Cái kia… Thật là không phải thứ quỷ quái gì đó chứ?
Chu Khánh hắn luôn luôn sợ ma sợ quỷ vậy nên bây giờ vừa nghĩ đến điều này thì cả người liền không tự chủ được mà run bần bật lên.
Lúc hắn ta đang vô cùng sợ hãi thì Triệu Nam lại nhận ra người tới là ai, nói: “Quốc sư!”
“Thần gặp qua Quốc sư.” Tần Dục cũng nói.
Quốc sư? Chu Khánh liền sửng sốt, bây giờ hắn mới nhận ra thứ đang tiến đến đây chỉ là một người mặc bộ đồ màu đen thôi, không phải cái thứ quỷ quái gì đang xuất hiện.
Người đó thậm chí không phải là quỷ mà còn là Quốc sư mà hắn luôn sùng bái nhất.
Chu Khánh liền vô cùng kích động mà nhìn về phía Lục Di Ninh, lập tức nhanh chóng mà đi về phía nàng ấy. Nhưng khi Lục Di Ninh vừa nhìn thấy hắn liền cảm thấy trong người không vui chút nào.
Người này không phải là kẻ đối với Tần Dục không có ý tốt nhất mà nàng mới gặp hôm qua đó sao.
Lúc Chu Khánh vừa đưa tay đến đây thì Lục Di Ninh liền theo bản năng mà hất bàn tay của Chu Khánh ra ngoài.
Cũng may là nàng không có ý định muốn đả thương người khác nên tay của Chu Khánh cũng không bị sao. Nhưng dù hắn không bị thương thì nàng cũng làm cho mọi người trở nên vô cùng kinh ngạc —— chẳng phải quốc sư vốn đang rất tốt sao, tại sao lại đột nhiên đi đánh Chu Khánh?
“Quốc sư vốn không thích người khác tới gần mình.” Tần Dục giải thích giúp cho Lục Di Ninh xong, trong lòng lại âm thầm quyết định sau này sẽ đem những kẻ có ý đồ muốn tới gần nàng ném ra ngoài hết.
Đừng nghĩ rằng bây giờ hắn không biết tên Chu Khánh kia đang muốn đi ôm đùi Lục Di Ninh.
Tần Dục làm như vậy tất cả cũng là vì muốn tốt cho Lục Di Ninh, tránh cho thân phận của nàng bị bọn họ vạch trần.
Thế nhưng lúc này trong lòng Lục Di Ninh lại có chút ủy khuất…
Nàng là một Quốc sư không thích người khác đến gần mình, vậy thì sau này nàng cũng không được quá thân cận với Tần Dục hay sao?
Như vậy thì không được, phải là Quốc sư không thích người khác tới gần mình, nhưng lại rất thích dựa vào người Tần Dục.