Ta cùng Tâm Nhi bình an vô sự ở chung vài ngày, nhưng ta phát hiện ca ca dường như rất không thích nàng “Ca, ngươi không thích Tâm Nhi phải không?”
“Không có a !” Hắn thích nàng mới là lạ.
“Nhưng ca ca, ngươi……” Luôn cảm giác là lạ.
“Không cần lo lắng, ta không chán ghét nàng nhưng cũng không thích nàng!” Hừ ! Ai sẽ thích một kẻ rắp tâm bất lương a?
“Nga !” Ca ca cũng nói không có việc gì nên an tâm ghê!
“Ca ca, Nhược Tư đâu?” Đã qua vài ngày, vì cái gì ta còn không thấy hắn đến đây chứ?
“Hắn a ! Hắn hiện tại ở phòng ngẫm lỗi !” Ai kêu hắn làm Triệt thương tâm chứ?
“A? Vì cái gì a?” Ta sợ ngây người.
“Ai kêu hắn phong lưu như vậy chứ? Phải hảo hảo trừng phạt. Triệt, ngươi sẽ không phải là đau lòng chứ?”
“Mới không có đâu !” Ta mới sẽ không thừa nhận đâu !
“Thật sự không có sao? Vậy ngươi hỏi làm gì?” Mộ Dung Vân giễu cợt ta.
“Ca ca !” Ta ngượng ngùng kêu lớn.
“Được rồi, được rồi, không chọc ngươi nữa!” Mộ Dung Vân vui vẻ nở nụ cười.
“Phụ hậu, Phụ hậu……” Tiểu Vân Vân cùng Cầu Cầu đi vào.
“Tiểu Vân Vân, Cầu Cầu, các ngươi đến đây !” Haiz…… Ta phát hiện Cầu Cầu hiện tại đã thành đồ chơi của Tiểu Vân Vân rồi, Tiểu Vân Vân đến chỗ nào đều mang nó theo, có khi còn trêu đùa với nó nữa.
“Ân!” Bọn họ một người một hổ mãnh liệt gật đầu.
Cầu Cầu nhảy lên giường rồi đến nằm sau lưng ta, ta không chút khách khí tựa vào cái lưng vừa rộng vừa mềm của nó “Phụ hậu, ta giúp người mát xa nha!”. Nó sao có thể để cho một mình Cầu Cầu ở trước mặt phụ hậu biểu hiện tốt cơ chứ?
Ta gật đầu. Ở trên giường nằm vài ngày thân thể ta đã thoải mái lắm rồi. Cứ như vậy một lúc lâu sau, chúng ta hai người một hổ cùng nhau chìm vào mộng đẹp. Lúc này Lãnh Nhược Tư đi vào, thấy chúng ta như vậy hắn vui vẻ nở nụ cười. Triệt Nhi thật sự là lớn mà chả có tí gì giống người lớn, nói rồi hắn đắp chăn cho chúng ta một cách chú đáo liền rời đi.
Ngày hôm sau ta cùng Cầu Cầu ở phòng chơi “Cầu Cầu, ngươi nói bọn họ đang làm gì? Sao lại bận rộn như vậy a?”
Cầu Cầu lắc lắc cái đầu của nó “Ta cũng biết ngươi không biết mà !” Xem ra ta thật sự là nhàm chán đến sắp nổi điên rồi.
Lúc này Tâm Nhi vào “Triệt, ngươi đang làm gì vậy?”
“Tâm Nhi, ngươi đã đến rồi, ta không làm cái gì a !” Ta mỗi ngày trừ bỏ nghỉ ngơi còn có thể làm cái gì a?
“Triệt, muốn uống canh không?” Nàng cười cười chỉ chỉ chén canh trên tay.
“Không cần! Ta hiện tại không muốn ăn!” Mỗi ngày đều không ngừng ăn, muốn hại chết ta a?
“Vậy được rồi, không miễn cưỡng ngươi !”. Làm sao bây giờ? Làm cách nào mới có thể khiến hắn uống hết chén canh đó cơ chứ?
“Tâm Nhi dìu ta xuống giường đi một chút được không?”. Kỳ thật ta đã sớm không có việc gì nhưng bọn Hứa Dương chính là không cho ta xuống giường, nói cái gì hiện tại tốt nhất phải hảo hảo nghỉ ngơi, vạn nhất xảy ra chuyện sẽ không tốt.
“Được !” Có lẽ đây là cơ hội a.
Mà lúc này bọn Lãnh Nhược Tư họ đang nghiên cứu xem nên đối phó Tâm Nhi như thế nào. “Các ngươi nói nàng rốt cuộc muốn làm gì a?”
“Không biết”. Mọi người lắc đầu.
“Các ngươi nói nàng mỗi ngày chỉ tìm Triệt tâm sự thì cái gì cũng không có làm, nàng rốt cuộc có phải đang rắp tâm bất lương hay không a?” Nếu đúng như đã nói, nàng thật đúng là khó đối phó nha.
“Trẫm cũng không biết, cứ tiếp tục quan sát vài ngày xem sao !” Lãnh Nhược Tư bất đắc dĩ nói. Nếu qua vài ngày nàng không có chút động tĩnh nào thì có lẽ thật sự là bọn họ quá đa nghi.
“Trừ bỏ như vậy, chúng ta cũng không còn biện pháp nào khác !”. Bọn Lăng Vân rất là bất đắc dĩ a !
“Mộ Dung quân, ngươi tốt nhất mấy ngày nay không nên rời khỏi hoàng hậu. Nếu Tâm Nhi thật sự là không có ý tốt thì có lẽ mấy ngày nay nàng ta sẽ xuống tay và đối tượng nhất định sẽ là hoàng hậu !” Duẫn Dung dặn dò Mộ Dung Vân.
“Hảo, ta đã biết !” Nói xong Mộ Dung Vân liền chuẩn bị trở về chỗ của ta.
Mà ta đang ở cùng Tâm Nhi đi lại! “Triệt, mệt sao? Muốn nghỉ ngơi hay không ?” Tâm Nhi lo lắng hỏi !
“Được!” Đi một hồi ta thực sự có chút mệt mỏi.
Khi ta đi đến chỗ chiếc ghế, đột nhiên ta cảm thấy chính mình giống như bị một ngoại lực nào đó xô ngã trên mặt đất “A –” Ta hốt hoảng kêu lên một tiếng.
“Triệt, ngươi thế nào ? Ngươi không sao chứ? Sao lại không cẩn thận như vậy chứ?”. Tâm Nhi vội vàng chạy tới nâng ta dậy.
“Ta không sao !”. Kỳ quái ! Ta sao tự nhiên lại ngã sấp xuống vậy? Phía trước cũng không có vật gì cản đường mà ?
Tâm nhi vội vàng dìu ta đứng lên “A –” Chân dường như trật, ta không thể đứng vững!
Tâm nhi dùng thân mình “liễu yếu đào tơ” của nàng đỡ ta đứng lên rồi dìu ta tới trên ghế ngồi “Triệt, ngươi không sao chứ? Ta đi gọi Hứa Dương !”
“Đợi đã, không cần đâu !” Gọi hắn đến ta chẳng sẽ nhận ngay một trận giáo huấn hay sao a.
“Vậy được rồi. Ngươi ăn chút canh trước đi !” Nàng cầm chén cầm lại đây.
“Hảo”. Ta cũng có điểm đói bụng.
Khi nàng cầm chén đến, ngửi được mùi cá bốc lên, ta chịu không nổi mà buồn “Oẹ, mau đem đi đi !”
Vừa vặn Mộ Dung Vân trở lại “Triệt, ngươi làm sao vậy? Ngươi sao lại xuống giường ?” Hắn vội vàng ôm ta trở về giường.
Ta không trả lời hắn, đẩy hắn ra rồi nôn một lúc lâu mới khá hơn “Triệt, ngươi không sao chứ?” Mộ Dung Vân lấy khăn mặt giúp ta lau mồ hôi lạnh.
Ta cả người vô lực nằm trên tấm lưng ấm áp của Cầu Cầu “Ca ca ta…… Ta không sao !”
“Đã như vậy mà ngươi còn nói không có việc gì !”
“Ta không muốn cứ nằm mãi trên giường cho nên mới nhờ Tâm Nhi giúp ta xuống giường đi một chút. Sau đó ta thấy đói bụng, Tâm Nhi đưa canh cá cho ta ăn, nhưng ta lại thấy buồn nôn nên mới như vậy !” Ta cũng không muốn đâu.
“Là ngươi làm sao?” Mộ Dung Vân hỏi nàng.
“Ân !” Tâm Nhi gật đầu. Bạn đang
âHảo, ngÆ°Æ¡i Äi xuá»ng Äi !â Má» Dung Vân Äuá»i Tâm Nhi Äi còn chÃnh mình cÅ©ng theo ra ngoà i, sau Äó thì Lãnh Nhược TÆ° tiến và o.
âNhược TÆ°, ngÆ°Æ¡i còn biết Äến Äây a?â Ta tức giáºn nhìn hắn.
âTriá»t Nhi vì cái gì không nghe lá»i chứ?â. Luôn là m cho hắn lo lắng.
âTa má»i không nghe lá»i Äâu, ngÆ°Æ¡i vì cái gì Äến bây giá» má»i Äến gặp ta?â Ta còn chÆ°a tÃnh sá» vá»i hắn, hắn thế nhÆ°ng lại tÃnh sá» vá»i ta?
âNgÆ°Æ¡i nói cái gì? Còn không phải sợ ngÆ°Æ¡i lại sinh khà !â
âHiá»n tại thì không sợ ta sinh khà sao?â Ta há»i lại hắn.
Lãnh Nhược TÆ° cÆ°á»i cÆ°á»i Äi tá»i giúp ta mát xa, ngay khi hắn nắm Äến vết thÆ°Æ¡ng á» chân của ta, ta liá»n hô Äau má»t tiếng âA â¦â
âTriá»t Nhi, là m sao váºy?â Hắn không rõ nhìn ta.
âVừa rá»i không cẩn tháºn là m bá» thÆ°Æ¡ng !â. Äau chết ta mà .
Lãnh Nhược TÆ° tháºt cẩn tháºn xá»c lên chÄn giúp ta coi âMay quá, chá» là bá» thÆ°Æ¡ng nhẹ. Triá»t Nhi, ngÆ°Æ¡i không thá» cẩn tháºn má»t chút sao?â
âTa cÅ©ng không phải cỠý. Lúc Äó ta cảm thấy dÆ°á»ng nhÆ° có ngÆ°á»i Äẩy ta nhÆ°ng phÃa sau ta không có ngÆ°á»i a !â Ta nghi hoặc nói.
âNgÆ°Æ¡i nói cái gì? NgÆ°Æ¡i nói ngÆ°Æ¡i cảm thấy có ngÆ°á»i Äẩy ngÆ°Æ¡i?â. Lãnh Nhược TÆ° trá»nh trá»ng há»i.
âÃn, lúc ấy Tâm Nhi á» phÃa trÆ°á»c ta, còn phÃa sau cÄn bản không có ngÆ°á»i, cho nên không có khả nÄng Äó. Chắc là ta cảm giác nhầm rá»i !â Chẳng lẽ là quá»· là m sao ta?
Tâm Nhi? Nà ng là m nhÆ° thế nà o nhá»? Lãnh Nhược TÆ° lâm và o trầm tÆ° âTa Äói bụng !â
âá» Äây có canh, vì cái gì không Än chứ?â Lãnh Nhược TÆ° khó hiá»u nhìn chÄm chú và o ta.
âTa ngá»i thấy mùi cá nên buá»n nôn !â Ta cÅ©ng váºy thụ hại giả rất?
âÄược rá»i, trẫm uy ngÆ°Æ¡i !â Hắn lại dùng âphÆ°Æ¡ng thức cÅ©â uy ta.
âVân, ta không há» biết ngÆ°Æ¡i có thói quen rình coi a?â LÄng Vân buá»n cÆ°á»i chất vấn Má» Dung Vân á» bên ngoà i nhìn lén chúng ta.
âTa má»i không có ham mê Äó, chá» là tò mò mà thôi. Bất quá cÅ©ng chứng tháºt Tâm Nhi Äúng là có vấn Äá» !â. Äừng Äem hắn nói thà nh biến thái nhÆ° váºy có Äược không?
Chá» ta uá»ng xong bát canh, ta không biết là m sao váºy mà ngất Äi âTriá»t Nhi, Triá»t Nhi, ngÆ°Æ¡i là m sao váºy?â Lãnh Nhược TÆ° sá»t ruá»t vá» vá» mặt của ta.
Lúc nà y Má» Dung Vân cùng LÄng Vân á» ngoà i cá»a vá»t và o âPhát sinh chuyá»n gì ?â
Kỳ quái? Triá»t Nhi sao Äá»t nhiên lại hôn mê bất tá»nh? Äúng lúc nà y, Lãnh Nhược TÆ° cảm giác thấy ngá»±c xuất hiá»n má»t tráºn Äau nhức. Äáng chết ! Hắn lúc nà y má»i nháºn ra bát canh kia có Äá»c âMau Äi tìm Hứa DÆ°Æ¡ng. Canh nà y có Äá»c!â Nói xong Lãnh Nhược TÆ° cÅ©ng hôn mê bất tá»nh.
Má» Dung Vân bá»n há» bá» dá»a cho choáng váng, LÄng Vân phản ứng trÆ°á»c tiên âVân, ngÆ°Æ¡i còn Äứng ngá»c á» Äó là m cái gì? Nhanh Äi gá»i Hứa DÆ°Æ¡ng a !â
Lúc nà y Má» Dung Vân bừng tá»nh. Hắn vá»i và ng chạy Äi tìm Hứa DÆ°Æ¡ng, nhÆ°ng dÆ°á»i Äáy lòng thi âm thầm cầu nguyá»n chúng ta không có viá»c gì. Tâm Nhi, nếu Triá»t có chuyá»n gì, ta tuyá»t Äá»i sẽ không bá» qua cho ngÆ°Æ¡i, tuyá»t Äá»i sẽ không â¦