Lãnh Nhược Tư ôm ta đi vào khách điếm “Các ngươi nói là người nào lại muốn công kích Triệt cùng Lãnh Nhược Tư chứ?” Mộ Dung Vân không rõ hỏi.
“Chúng ta nếu biết được thì tốt rồi !” Duẫn Tuyết bất đắc dĩ trả lời.
“Lãnh Nhược Tư có phải hay không ngươi lại ở bên ngoài trêu chọc nữ nhân khiến họ vì tình mà tới tận đây?” Mộ Dung Vân ghen ghét ép hỏi hắn.
Cái gì? Lãnh Nhược Tư lại trêu chọc nữ nhân, ta tức giận nhìn hắn “Ngươi đừng nói lung tung, Triệt Nhi tin là thật thì làm sao ?”
“Ta nói là sự thật, trước đó không phải đã có một trường hợp rồi sao?” Mộ Dung Vân không chút nào để ý đả kích Lãnh Nhược Tư.
“Ngươi……” Đây là sự thật, cho nên Lãnh Nhược Tư nói không ra lời phản bác hắn.
Đáng giận! Ta tức giận đánh hắn “Triệt Nhi, ngươi không nên nghe ca ca ngươi nói lung tung! Trẫm không có a !” Lãnh Nhược Tư vội vàng giải thích.
“Ngươi gạt người !” Ta mới không tin đâu !
“Triệt Nhi thật sự không có, cho dù có thì cũng là chuyện trước khi ta gặp ngươi thôi !”
Hừ ! Nghĩ đến hắn trước đây có nhiều nữ nhân như vậy, ta cũng rất khó chịu! “Hừ ! Không để ý ngươi nữa!”
“Triệt không sao đâu. Có ca ca ở đây, nếu không muốn ở cạnh hắn nữa thì đệ chỉ cần mang theo hài tử cùng ca ca về nhà!” Mộ Dung Vân nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng.
“Hảo !” Ta gật gật đầu !
Nghe thế mọi người đều choáng váng “Cái kia…… Tiểu Triệt Triệt, ngươi không nói giỡn chứ?” Duẫn Tuyết không thể tin được nói.
“Ta mới không có đâu! Ta muốn mang theo Tiểu Vân Vân đến Mộ Dung quốc, Lãnh Nhược Tư chính ngươi tự trải qua nửa đời sau một mình luôn đi” Hắn nên vì chính mình phong lưu mà trả giá lớn! ( khụ khụ…… Ngươi là người tối không có tư cách nói câu này, ngươi ở thế kỷ 21 đến cả Lãnh Nhược Tư còn không bằng…… _lời tác giả)
“Tốt ! Phụ hậu ta nguyện ý đi theo người !” Tiểu Vân Vân vui vẻ bắt lấy tay của ta.
Mộ Dung Vân là cố ý bắt cóc lão bà cùng hài tử của hắn mà? Lãnh Nhược Tư đầu đầy hắc tuyến, mà Lăng Vân so với hắn cũng không kém là bao
Bọn họ nếu cùng Vân trở về, hắn thấy địa vị chính mình ở trong lòng Vân vốn đã ít nay dám chừng không còn nữa a ! Hai người bọn họ liếc nhau rồi cùng nhất trí quyết định, lão bà chính mình trước mang đi rồi nói sau.
Ngay tại thời điểm bọn họ hướng chúng ta mà đến “A……” Ta đột nhiên kêu thảm thiết.
“Triệt/Triệt Nhi……” Bọn họ khẩn trương nhìn ta.
“Triệt, ngươi làm sao vậy?” Mộ Dung Vân ôm chặt lấy ta.
“Hảo…… Đau quá !” Ta trắng mặt, mồ hôi lạnh ứa ra nói.
“Triệt Nhi thế nào lại đau như vậy?” Lãnh Nhược Tư khẩn trương ôm lấy ta.
“Bụng đau quá !” Ta sống chết cắn lấy môi dưới đến xuất huyết.
“Mau mang Triệt Nhi về phòng !” Hứa Dương vội vàng phân phó.
Lãnh Nhược Tư sắc mặt khó coi mang ta trở về phòng, nhẹ nhàng đem ta đặt lên trên giường. Vừa đến trên giường, ta lui thành một đoàn, Hứa Dương lập tức bắt mạch cho ta, hắn mày nhíu mặt nhăn càng lúc càng sâu.
“Thế nào ?” Mọi người lo lắng hỏi.
“Không tốt, Triệt Nhi trúng độc !” Hứa Dương vội vàng giải thích.
“Cái gì? Trúng độc?” Như thế nào lại bị như vậy?
“Ân, Triệt Nhi bị kinh hách quá độ hơn nữa vừa rồi sinh khí dẫn tới kích động khiến độc phát tác !” Hứa Dương kể ra.
“Cái gì? Triệt trúng độc như thế nào? Đều do ta sai, nếu không vì ta Triệt cũng sẽ không……” Mộ Dung Vân lâm vào thật sâu tự trách.
“Kỳ thật hắn còn phải cám ơn ngươi. Nếu độc hiện tại không bộc phát, mà là sau này mới phát tác, Triệt Nhi có lẽ sẽ không cứu được nữa. Còn về phần Triệt Nhi trúng độc như thế nào ta cũng không biết !” Hứa Dương cười cười an ủi hắn.
“Vậy Triệt Nhi thế nào rồi ?” Lãnh Nhược Tư sốt ruột nhìn Hứa Dương.
“Hoàn hảo. Hiện tại với độc này ta có thể giải, hài tử cũng sẽ không có chuyện gì. Bất quá ngươi hẳn nên hảo hảo tra xem Triệt Nhi trúng độc như thế nào? Không phải lần nào cũng may mắn như hôm nay. Có thể vì nhân tố bên ngoài mà độc phát tát, ngươi hiểu chưa?” Hứa Dương dặn dò hắn.
“Trẫm hiểu”. Nếu để cho hắn điều tra ra là ai, hắn nhất định phải đem kẻ đó ngũ mã phanh thây ! Lãnh Nhược Tư lộ ra biểu tình âm ngoan.
Hứa Dương lập tức giúp ta giải độc, sáng hôm sau ta mới tỉnh lại “Nhược Tư”.
“Triệt Nhi, có chỗ nào không thoải mái không?” Hắn lo lắng nhìn ta.
“Không có, nhưng ta bị làm sao vậy? Thân thể mệt mỏi quá, thật là khó chịu nga!” Ta không rõ nhìn chăm chú vào hắn.
“Ngươi trúng độc!” Hắn đau lòng ôm lấy ta, hôn ta.
“Trúng độc? Ta như thế nào lại trúng độc chứ ?” Ta cũng hoàn toàn không biết.
“Ngươi có ăn cái gì không?” Triệt Nhi không bị ngoại thương, độc chỉ có khả năng theo miệng mà vào.
“Không có a ! Ta chỉ ăn bánh đậu xanh thôi ! Nhưng mà Tiểu Vân Vân cũng ăn mà. Hắn không có trúng độc a!” Bởi vậy vấn đề sẽ không nằm ở bánh đậu xanh.
“Ân !” Đúng vậy ! Vân Nhi không có việc gì vậy chứng tỏ không phải thức ăn có vấn đề, nhưng Triệt Nhi cũng chưa ăn cái gì khác, vậy độc như thế nào trúng chứ?
“Thân thể ta đau quá !” Ta đáng thương hề hề nói.
“Hảo, trẫm giúp ngươi mát xa !” Lãnh Nhược Tư ôn nhu cười cười.
Hắn ôn nhu đem ta đặt trên giường, động tác mềm nhẹ giúp ta mát xa, đột nhiên hắn giúp ta mát xa đầu gối thời điểm,“A…… Nhược Tư nhẹ chút, đau quá!” Ta nước mắt rất nhanh đi ra.
“Triệt Nhi, trẫm lực đạo giống vừa rồi mà !” Hắn biết thân thể Triệt Nhi đối với đau đớn đặc biệt mẫn cảm, cho nên mỗi lần giúp y mát xa, mỗi động tác của hắn đều phi thường nhẹ nhàng như chạm vào pha lê dễ vỡ, sợ làm đau y.
“Mới không phải đâu ! Đau quá !” Dùng lực lớn như vậy làm cái gì?
Của ta tiếng kêu thu hút bọn Tiểu Vân Vân tới “Phụ hậu làm sao vậy?” Tiểu Vân Vân sốt ruột nhìn ta.
“Không có gì, phụ hoàng ngươi giúp ta mát xa nhưng lại dung lực rất lớn”. Đau chết mất!
“Lãnh Nhược Tư, ngươi dùng lực lớn như vậy làm gì hả?” Mộ Dung Vân bất mãn nói.
“Phụ hậu ta đến giúp người”.
Nhưng khi Tiểu Vân Vân vừa mới đụng vào đầu gối của ta “Ân……” Ta đau đến kêu thất thanh.
“Vương gia làm sao vậy?” Tiểu Lan lo lắng nói.
“Đau quá !”
“Nhưng Phụ hậu, ta căn bản là chưa hề dùng lực a !” Như thế nào lại đau được chứ?
Lãnh Nhược Tư đi tới, đem quần ta kéo lên, lộ ra đầu gối của ta rồi cẩn thận xem xét. Mọi người đều xông tới hỗ trợ xem xét, oa…… Không cần tất cả đều nhìn chằm chằm chân của ta mà xem chứ ? Mắc cỡ quá a.
âKhông có gì a !â Hạo Nhiên kỳ quái nói.
âCác ngÆ°Æ¡i xem nà yâ. VÅ© Liá»t Äá»t nhiên chá» và o ngÆ°á»i Äầu gá»i của ta.
âÄây không phải Äá»c châm sao?â Hứa DÆ°Æ¡ng láºp tức lấy nó ra.
âSao nó lại á» Äây ?â Hoà ng háºu vẫn cùng má»t chá» vá»i bá»n há», ngÆ°á»i khác hẳn sẽ không có cÆ¡ há»i ra tay má»i Äúng.
âCác ngÆ°Æ¡i còn nhá» lúc hoà ng háºu thiếu chút nữa là bá» ngã không? Thuá»c hạ nhá» ngà y Äó thiếu chút nữa hoà ng háºu ngã sấp xuá»ng không phải hòn Äá, mà là có ngÆ°á»i phóng Äá»c châm và o chân hoà ng háºuâ. Huy Hoà ng nói ra ý nghÄ© của chÃnh mình.
âÃn, nhất Äá»nh là nhÆ° váºy. VÅ© Liá»t, quá»c gia ngÆ°Æ¡i có ai tinh thông ám khà không?â. HÆ¡n nữa Triá»t Nhi cho tá»i bây giá» chÆ°a tá»i nÆ¡i nà y, nhÆ° thế nà o lại cùng ngÆ°á»i á» Äây kết thù Äược?
âTa nghÄ© không cần há»i nữa, há»i cÅ©ng vô dụng !â Hứa DÆ°Æ¡ng Äá»t nhiên nói má»t câu nhÆ° váºy.
âVì cái gì?â Má»i ngÆ°á»i không rõ nhìn hắn.
âBá»i vì Äá»c châm nà y là Äá»c của riêng Lãnh quá»c má»i cóâ. Hứa DÆ°Æ¡ng Äã giải thÃch.
Nghe thế bá»n Lãnh Nhược TÆ° Äá»u choáng váng âHoà ng Thượng, xem ra Äá»ch nhân Äá»i chúng ta thá»±c hiá»u biết, chúng ta vá» sau là m viá»c gì nhất Äá»nh phải cẩn tháºn hÆ¡n!â Duẫn Dung dặn dò Lãnh Nhược TÆ°.
âTrẫm biết. Các ngÆ°Æ¡i cÅ©ng chú ý hÆ¡n chút nữa, trẫm nhất Äá»nh phải bắt bằng Äược hung thủ !â Lãnh Nhược TÆ° kiên Äá»nh không thôi.
Xem ra vá» sau nhất Äá»nh phải cẩn tháºn an toà n Triá»t Nhi, không phải lúc nà o Triá»t Nhi cÅ©ng may mắn nhÆ° lần nà y. Hắn tuyá»t Äá»i sẽ không Äá» cho Triá»t Nhi gặp bất cứ chuyá»n không may gì, tuyá»t Äá»i không â¦