Mặc dù Trần Hạo Dương vẫn chưa hồi phục hoàn toàn nhưng cậu ta cố tình xuất viện sớm hơn dự kiến, nếu cậu ta cứ mãi trễ nải như vậy thì chắc chắn Trần Hạo Phong sẽ lại giở trò bỉ ổi.
Trần Hạo Dương vừa đến tập đoàn thì đã gặp phải Trần Hạo Huân, cậu ta cứ đoán chắc ông sẽ hỏi thăm đến tình hình sức khoẻ của cậu ta. Quả đúng như những gì Trần Hạo Dương vừa nghĩ, Trần Hạo Huân liếc nhìn cậu ta một cái, sau đó lên tiếng…
”Đến đúng lúc lắm, theo tôi vào văn phòng…”
Trần Hạo Dương đứng trước mặt Trần Hạo Huân, cậu ta còn đinh ninh nghĩ rằng ông sẽ hỏi thăm mình và nói với cậu ta những lời tốt đẹp, nhưng không, sự thật không hề giống như vậy…
”Xem đi! Mở to con mắt của mày ra mà xem những gì mà mày đã làm đi! Mày giống y hệt mẹ mày, đều là loại người chẳng ra gì!”
Trần Hạo Huân ném một sấp hình xuống trước mặt Trần Hạo Dương, gương mặt ông nhăn lại bày ra biểu cảm vô cùng tức giận, dường như muốn giết người đến nơi rồi…
Trần Hạo Dương nhặt những tấm hình lên xem, cậu ta ngạc nhiên đến độ không nói được lời nào, rõ ràng quán bar đó thuộc một phần sở hữu của cậu ta, việc cậu ta làm gì ở nơi đó chắc chắn sẽ được giữ bảo mật, tại sao Trần Hạo Huân lại có được những tấm hình này chứ?
“Chuyện không phải như vậy đâu, cha hãy nghe con giải thích…”
Trong hình là hình ảnh Trần Hạo Dương đang ôm ấp hai cô gái, cậu ta còn làm những hành động thân mật khiến người khác vô cùng xấu hổ. Thật sự giống y hệt những tên công tử bột ăn chơi trác táng…
Trợ lý riêng của Trần Hạo Huân chính là người đã nhận được một phong bì nặc danh của ai đó gửi cho Trần Hạo Huân, anh ta nhanh chóng đưa chúng cho ông thì vô tình phát hiện được sự thật động trời này…
“Không cần giải thích, tôi cho cậu một cơ hội cuối cùng, nếu dự án hợp tác với EJC thất bại, thì cậu cũng chuẩn bị cút khỏi vị trí tổng giám đốc đi!”
Trần Hạo Dương chậm rãi gật đầu, cậu ta mang theo mấy tấm hình ra ngoài liền đấm mạnh vào tường khiến vết thương toét ra, nhưng cậu ta lại hoàn toàn không thấy đau, ngược lại chính là sự phẫn nộ tột cùng…
“Cậu đi điều tra xem ai là người đã gửi những tấm hình này cho Trần Hạo Huân, nếu biết được kẻ nào làm thì cứ thẳng tay xử lý đi!”
Cùng thời điểm này ở Trần gia, Trần Hạo Phong đang ung dung bóc từng trái nho để đút cho vợ mình ăn, hắn đã giao hết mọi việc cho Vương Trạch Vinh và những người người anh em đắc lực của mình nên không cần phải lo lắng nhiều nữa. Việc hắn cần làm bây giờ chính là ở bên cạnh Phương Tú Âm…
Phương Tú Âm đã hoàn thành bản vẽ và đang cho người làm tiến hành sản xuất trang sức, cô chỉ biết Trần Hạo Phong là chủ tịch hội đồng quản trị của EJC chứ chưa hề biết đến chuyện anh đang chuẩn bị một bất ngờ lớn cho mình.
Hiện tại trông bọn họ có vẻ bình yên, nhưng chỉ còn vỏn vẹn hai tuần nữa Lâm Mỹ Hạnh sẽ về, chắc chắn sóng gió lại nổi lên, nhưng có vẻ Trần Hạo Phong không cảm thấy lo lắng về chuyện này cho lắm…
“Anh không sợ Lâm Mỹ Hạnh trở về sẽ lại làm khó chúng ta sao?”
Trần Hạo Phong nhanh chóng lắc đầu, hắn xoay người lại để gối đầu lên chân của Phương Tú Âm, sau đó trò chuyện với cô…
“Em sợ bà ta à? Hay anh cho bà ta đi tù nhé?”
Phương Tú Âm khẽ nhăn mày, mặc dù Lâm Mỹ Hạnh không phải người tốt đẹp gì nhưng cũng đâu tệ đến mức phải đi tù…
“Anh không thể cứ bắt người khác đi tù khi anh không có đủ bằng chứng để buộc tội người ta…”
Trần Hạo Phong mỉm cười nhẹ nhàng, bằng chứng thì hắn đang thu thập rồi, chỉ đợi thời cơ tốt để hành động nữa thôi…