Chương 80: Mày là thứ con hoang
Trong phòng có một nữ quỷ, tóc cuộn lại, vài sợi tóc xuống trán, nửa che nửa rũ xuống trước đôi mắt trắng dã.
Trên đầu nó có một cái lỗ lớn đang không ngừng chảy máu.
Có bốn, năm em bé quỷ dưới chân nó, đứa lớn nhất cầm sợi cuống rốn dài nối liền giữa nó và nữ quỷ.
Thấy Túc Bảo nhìn mình, cổ họng nữ quỷ phát ra tiếng khàn khàn: “Túc Bảo….Túc Bảo…”
Bàn tay sơn móng tay đỏ tươi của nó nhắm thẳng về phía Túc Bảo, làm động tác bóp cổ.
Mặt Túc Bảo tái nhợt.
Túc Bảo không sợ quỷ, gần như chẳng có con quỷ nào có thể hù dọa cô bé.
Ngoại trừ những việc đã in sâu trong tâm thức cô bé----
Không sai, nữ quỷ trước mặt không phải kẻ nào khác, mà chính là Mục Thấm Tâm!
Mục Thấm Tâm cười đến là quỷ dị, giọng nói bật ra từ kẽ răng: “Mày hại tao thảm quá, mày hại tao thảm quá!”
Túc Bảo không khỏi lùi về phía sau một bước, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Không sợ! Còn lâu cô bé mới sợ! Giờ không ai có thể làm tổn thương cô bé nữa!
Cô bé có một người sư phụ lợi hại, sư phụ tặng bé chiếc vòng tay thần kì có thể giúp bé mạnh hơn.
Cô bé có thể quăng quật dì mập phồng to thành bẹp dí, còn có thể bẻ cong lan can sắt!
Bé còn có tám người cậu, ông bà ngoại và các anh các chị…..
Nghĩ như vậy, Túc Bảo chợt cảm thấy cả người tràn đầy sức mạnh.
Cô bé nhìn chằm chằm mẹ kế Mục Thấm Tâm, không khỏi siết chặt bàn tay nhỏ….
Một giọng nói đang gào thét từ tận đáy lòng Túc Bảo ---- đánh bại dì ấy.
Mục Thấm Tâm thấy Túc Bảo siết tay thành quyền cùng dáng vẻ như bị hù cho thót tim thì cười lạnh.
Sợ rồi à?
Ha ha, dù chết rồi nó vẫn có thể áp chế Túc Bảo. Con nhóc này là công chúa được cưng chiều trong lòng bàn tay nhà họ Tô thì đã sao?
Mục Thấm Tâm cố ý dọa Túc Bảo, cất giọng nói ma quỷ: “Túc Bảo…. tao chết thảm quá….. mày xuống địa ngục với tao nhé…”
Mục Thấm Tâm hiện ra bộ dạng thảm hại của mình, oán hận đang cuộn trào trong lòng nó.
Con nhỏ này sống tốt thật!
Sống trong nhung lụa, trở thành viên minh châu được nâng niu trong lòng bàn tay nhà họ Tô.
Còn cô ta thì sao?
Nó bị Lâm Phong đạp một cước bỏ mạng, chết ấm ức, chết quá bất ngờ, chết đến là khó hiểu.
Cô ta không cam tâm, rõ ràng nó vẫn còn một tương lai tươi sáng, vậy mà lại chết quá vội vàng.
Hại chết Lâm Phong, người tiếp theo Mục Thấm Tâm muốn kéo xuống địa ngục chính là Túc Bảo….
Cô ta không được sống tốt thì đừng hòng để ai sống tốt!
Mục Thấm Tâm thét một tiếng chói tai rồi lao về phía Túc Bảo!
Kỷ Trường thấy Túc Bảo siết chặt tay đứng chôn chân tại chỗ thì lập tức bước lên trước.
Hắn duỗi tay đặt lên vai Túc Bảo, âm thầm truyền sức mạnh của mình cho cô bé, nói: “Cặp sách nhỏ đừng sợ.”
Cô nhóc đáng thương bị hù cho ngây người rồi phải không?
Kỷ Trường nheo mắt, toan nhét Mục Thấm Tâm vào hồ lô linh hồn.
Bỗng nghe thấy Túc Bảo ‘ha’ một tiếng, chộp lấy bàn tay tô móng tay đỏ của Mục Thấm Tâm rồi quăng nó bay xa!
Sát khí cõi âm cuồn cuộn bốc lên như khói bụi, Mục Thấm Tâm bị quăng ngã sóng soài.
Kỷ Trường: “…”
Mục Thấm Tâm: “..”
Đám quỷ con bỗng nhiên mất đi kết nối với mẹ ruột của mình: “?”
Chỉ thấy Túc Bảo chủ động xuất đòn, dũng cảm xông lên trước, kéo cổ chân Mục Thấm Tâm rồi lôi nó từ luồng sát khí ngùn ngụt ra ngoài.
“Đánh nè đánh nè!”
Mục Thấm Tâm bị quăng trái quật phải như cái bao cát, đầu bị nện văng ra, tròng mắt cũng rớt luôn.
Nó tức điên: “Dừng tay!”
Túc Bảo chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ nện quỷ.
Mục Thấm Tâm hộc máu.
Sao lại thế này?
Nó là lệ quỷ có thể đòi mạng người đấy nha!
Sao Túc Bảo chẳng sợ nó, còn có thể đánh đập nó?
Kỷ Trường khẽ giật khóe môi, sau giây phút muộn màng chợt nhận ra mình quá ‘tự mình đa tình’
Cục bột nhỏ nào sợ hãi gì? Dũng cảm lắm mà.
Màn vừa quăng vừa đấm vừa thụi này của Túc Bảo khiến tất cả sát khí trên hồn thể Mục Thấm Tâm chạy ra ngoài, sau đó bị hút sạch vào hồ lô linh hồn.
Mục Thấm Tâm giờ như cái túi rách bị rút hết ruột, nằm rũ trên đất, mí mắt giật lia lịa: “Mày…. mày…đáng chết!”
Giọng Mục Thấm Tâm run rẩy, rõ ràng chẳng còn mấy sức lực.
Lúc này Túc Bảo mới thả Mục Thấm Tâm ra, lùi lại hai bước…… ôm chặt thỏ con của mình.
Hù chết bảo bối của cô bé rồi!!!
Năm con quỷ con kêu u u, con lớn nhất kéo trên mặt đất một vệt đỏ như máu, bò về phía Mục Thấm Tâm.
Sau đó cuộn tròn trong lòng nó.
Những con quỷ nhỏ khác cũng giống như đỉa, bám chặt vào đùi Mục Thấm Tâm.
Mục Thấm Tâm tàn nhẫn gạt quỷ con trong lòng ra một bên, dùng hết sức gầm lên: “Đừng đụng vào tao!”
Quỷ con tủi thân quá đỗi….
Túc Bảo khẽ mím môi, chợt hiểu ra điều gì đó….
Con quỷ con lớn nhất trong đám này chính là đứa em trai chưa kịp ra đời của cô bé.
Người mẹ kế này ngã xuống lầu sảy thai chỉ để hại Túc Bảo, không màng tới cái chết của đứa bé trong bụng.
Nhưng bốn quỷ con còn lại từ đâu mà có?
Túc Bảo hồ nghi hỏi: “Sư phụ, sao dì ấy lại có nhiều em trai em gái của con như này, bụng dì ấy chứa được nhiều vậy ư?”
Nếu bụng to dường ấy…..chỉ chứa mình trẻ con thật quá đáng tiếc.
Có thể chứa thêm chân gà, giò thủ, kem, thịt nướng, bánh, nước đường phèn…
Nghĩ tới đây, Túc Bảo bỗng lắc mạnh đầu.
Không đâu không đâu, cô bé không có ý đó, cũng cần chứa cả các em bé chứ.
Ý cô bé là, đựng các em bé xong còn có thể chừa chỗ đựng thêm đồ ăn…..
Ngưỡng mộ quá.
Kỷ Trường nói: “Không phải, ngày ấy bụng nó chỉ có một em bé, những quỷ con khác có lẽ là do nó phá thai nhiều lần từ rất lâu trước đó.”
Những đứa trẻ ấy xiết bao hi vọng được ra đời, lại bị Mục Thấm Tâm vô tình giết chết từ trong bụng, nên linh hồn trẻ con mới không cam tâm mà lưu lại chốn trần gian.
Thường thì chúng sẽ tan thành mây khói hoặc nếu ở lại trần gian thì không đi lại lung tung mà bám và người mẹ mình cho đến khi người mẹ chết.
Kỷ Trường hỏi: “Mục Thấm Tâm, ngươi đã chết rồi sao còn không đi đầu thai?”
Còn biến thành lệ quỷ.
Rốt cuộc oán khí lớn cỡ nào chứ!
Mục Thấm Tâm cay đắng nói: “ta không đầu thai, sao ta phải buông tha cho Lâm Phong và Túc Bảo.”
Nó cười: “Túc Bảo, nhớ ba của mày chứ? À không, không phải ba mày.”
“Ba mày và mẹ mày không nhận giấy chứng nhận cũng không tổ chức đám cưới. Thứ duy nhất họ có là một 'nghi thức cưới hỏi’...”
“Thế nhưng nghi thức duy nhất đó lại bị tao thay thế trong đêm động phòng hoa chúc….ha ha ha”
“Tao thắng rồi, mẹ của mày đã thua! Mẹ của mày bị tao ném cho 7,8 lão già!”
“Tiếc thay, người mẹ có mệnh lớn của mày không bị đám đàn ông già kia giày vò tới chết!”
“Ha ha, Túc Bảo, mày chính là đồ con hoang! Đứa con hoang không rõ lão đàn ông xấu xí nào là ba của mình!”
Mục Thấm Tâm càng nghĩ càng không cam lòng!
Ngày đấy nó quá ngây thơ, tưởng rằng Lâm Phong là lựa chọn tốt nhất, là người nhiều tiền nhất!
Cô bé hiểu chỗ này không hiểu chỗ kia, nhưng điều đó không ngăn cản cô bé nắm được thông tin chính:
Ba của cô bé không phải người ba trước đây?
Ba của cô bé là ông già xấu xí?
Còn….còn có 7,8 ông già?