Bà cụ Tô chán nản buông gậy, ngồi xuống xe lăn với vẻ mặt thất thần.
Mọi người bỗng không biết nên quan tâm Tô Tử Tích vừa bị đánh trước, hay chú ý tới bà cụ vừa đứng lên...
'Tô Nhất Trần phá vỡ sự im lặng. “Dì Ngô, đi lấy hòm thuốc tới đây đi." “Chú hai, chú ba, đưa mẹ về phòng.”
Tô Nhất Trần lại liếc nhìn ông cụ Tô vẫn đang kinh ngạc, còn chưa hoàn hồn: “Chú bốn, đưa ông cụ về đi.”
Bà cụ Tô được đẩy đi, trên đường về phòng, bà ấy chỉ cúi đầu, im lặng.
Không phải bà ấy không thương Tô Tử Tích, thật ra bà ấy cũng hối hận sau khi đánh, nhưng đã đâm lao thì phải theo lao.
Không nói được, không khuyên được, còn biết làm gì nữa...
Bà cụ Tô thấy buồn vô cớ, bỗng nghĩ tới điều gì đó, nét mặt lập tức cứng đờ.
Tô Nhạc Phi khuyên: “Mẹ, không phải lỗi của mẹ đâu, trong tình huống đó, ai cũng muốn đánh người.”
'Tô Tử Lâm cũng thành thật gật đầu: “Đúng thế”
Bà cụ Tô ngẩng đầu lên, trong mắt có vẻ ngờ vực: “Thằng hai, thằng năm, có phải mẹ vừa đứng dậy không?”
'Tô Nhạc Phi và Tô Tử Lâm: “...” Đâu chỉ đứng dậy!
Bà ấy còn đánh người!
Vô cùng hung dữ!
Dì Ngô cầm hòm thuốc, có vẻ do dự.
Tô Nhất Trần nói: “Đưa cho tôi đi.” : Dì Ngô thở dài: “/ô dụng thôi, thằng bé không để ai bôi thuốc cho đâu, trừ khi bắt thăng bé vào bệnh viện như lần trước...”
Không ai xử lý được ông trời con này, cho dù đó là š Tô Nhất Trần, cậu bé vẫn kiên quyết không bôi thuốc, nếu ép thì cậu bé sẽ đi luôn.
Mộc Quy Phàm nói: “Để tôi làm.”
Trong phòng Tô Tử Tích.
Mộc Quy Phàm cầm hòm thuốc vào, Tô Tử Tích đi theo.
Đám người Tô Nhất Trần bị Mộc Quy Phàm đuổi ra ngoài.
Vào lúc này, cứ để người ngoài như anh làm, ít nhất sẽ không có chuyện mềm lòng.
'Tô Tử Tích tựa vào ghế sofa, mặt lạnh tanh: “Đi ra ngoài!”
Túc Bảo nhìn Mộc Quy Phàm.
Mộc Quy Phàm không nghe lời cậu bé nói, ngồi xuống, lấy thuốc ra rồi bôi luôn.
Tô Tử Tích đau tới mức bật dậy.
“Tôi bảo hai người ra ngoài, không hiểu tiếng người à? Ai cần các người quan tâm?”
Cậu bé nói rồi đứng dậy, định rời đi.
Mộc Quy Phàm kéo cậu bé lại, đè cậu bé ra ghế sofa.
Chiến thần Mộc không hề có lương tâm, bắt đầu bôi thuốc một cách bạo lực.
“Trước giờ tôi làm việc, không cần biết người khác có đồng ý hay không.” Anh nói: “Chỉ cần biết tôi muốn hay không thôi”
Tô Tử Tích: “..."
Túc Bảo ồ lên.
Bé học được rồi.
Mộc Quy Phàm bôi thuốc khá mạnh tay, dù sao đây cũng là thuốc cho vết sưng, phải xoa bóp thì mới có hiệu quả tốt nhất.
Tô Tử Tích đau tới mức chảy nước mắt.
Có lẽ người khác sẽ thấy Tô Tử Tích ngang ngược và hỗn hào, nhưng bé nghĩ, thật ra anh Tử Tích rất muốn được mọi người quan tâm.
Thấy Tô Tử Tích nhăn nhó vì đau, còn khóc rất to, Túc Bảo lấy một viên kẹo trong túi ra, bóc vỏ, kề bên miệng Tô Tử Tích.
Tô Tử Tích: “Cút! Anh không ăn!” 'Túc Bảo bỗng nhét kẹo vào miệng cậu bé, bắt chước dáng vẻ của Mộc Quy Phàm, hùng hổ nói bằng giọng non nớt: “Trước giờ em cho người khác ăn kẹo, không cần biết anh có đồng ý hay không, chỉ cần biết em muốn hay không.”